-
Chương 2636-2640
Chương 2636: Giả chiến
Lam Chỉ Ngư gật đầu: “Được, vậy thì phiền thầy Tra”.
Tra Thanh Tuyền nhìn Lam Chỉ Ngư rời đi thì nụ cười trên khuôn mặt cũng vụt tắt, anh ta nói với Ngô Bình: “Từ sáng sớm tôi đã nhận được tin từ bên trên, yêu cầu cậu cùng tốt nghiệp với các sinh viên khác của lớp cao cấp”.
Ngô Bình: “Có thể tốt nghiệp nhanh thật tốt”.
Tra Thanh Tuyền: “Tôi không quan tâm cậu có gốc gác thế nào, lợi dụng quan hệ gì, nhưng Tra Thanh Tuyền tôi trước giờ làm việc công bằng, tôi sẽ tiến hành sát hạch cậu theo yêu cầu như bình thường. Nếu thành tích của cậu không đạt thì không thể tốt nghiệp được”.
Ngô Bình chớp mắt: “Được, vậy thì sát hạch như thường lệ”.
Tra Thanh Tuyền nhìn cậu, không nói thêm gì mà chỉ nói: “Đi theo tôi”.
Anh ta dắt Ngô Bình đến sảnh diễn tập, trong sảnh có mười mấy học viên đang đánh giả chiến. Tất cả mọi người đều đội mũ hư cấu, dùng phương thức chơi trò chơi để chỉ huy chiến dịch.
Sau khi Tra Thanh Tuyền bước vào, một cô gái tầm hai mươi tuổi bước nhanh qua, nói: “Thầy Tra, đây là trò Ngô mới đến sao?”
Tra Thanh Tuyền “ừ” một tiếng rồi nói: “Để cậu ấy cùng tham gia đánh giả chiến đi”. Anh ta nói xong thì bỏ đi ngay.
Cô gái đó có khuôn mặt tròn, tóc ngắn, hai mắt to, cô ta cười, nói: “Chào trò Ngô, tôi tên Tô Văn Tương, là một trong những trợ giảng của thầy Tra”.
Ngô Bình: “Chào cô Tô”.
Tô Văn Tương nói: “Các bạn đều đang tham gia đánh giả chiến, cậu cũng cùng tham gia đi, trải nghiệm thử không gian chiến trường thật sự”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Tô Văn Tương chỉ sơ cho Ngô Bình làm thế nào để dùng mũ hư cấu và nói cho cậu biết quy tắc của trận giả chiến. Ngô Bình đảm nhận chức vụ đội trưởng trong cuộc giả chiến, nhưng binh lính dưới trướng của cậu thì lại là binh lính thật, chỉ có điều họ ở trong quân đội tham gia giả chiến, hai bên hợp thành một đội thông qua hình thức trực tuyến.
Ngô Bình đội mũ lên thì ý thức liền rơi vào trong không gian hư cấu, mặc dù hiệu quả không được như lúc cậu trải nghiệm trong khoang chơi trò chơi nhưng vẫn khá ổn.
Cậu xuất hiện trong một thành phố bom nổ ầm ầm, thành phố đã trở thành một đống hoang tàn, một viên đạn bay vụt qua tai cậu khiến cậu phải lập tức tìm chỗ ẩn thân.
Lúc này, tiếng của hệ thống vang lên bên tai cậu: Người mới tham gia, biệt danh của cậu là Mâu Sắt, tiểu đội Sắt Thép 5. Cậu và thuộc hạ của cậu bị lạc nhau, nhiệm vụ tiếp theo của cậu là tìm ra bọn họ, tập hợp họ lại thành một tổ chức, cùng các tổ khác bảo vệ thành phố này.
Ngô Bình vẫn chưa biết mức độ thông minh của hệ thống này như thế nào nên hỏi: “Có bao nhiêu quân địch tấn công thành phố này? Quân thủ vệ của chúng tôi có bao nhiêu?”
Hệ thống: “Tầm tám chục nghìn quân địch xâm lược thành phố, quân thủ thành có năm chục nghìn người nhưng phần lớn đều bị lạc nhau”.
Ngô Bình: “Đội tôi có được chi viện hoặc xin chi viện thêm không?”
Hệ thống: Hiện tại không được thêm người, tạm thời không có quân chi viện.
Ngô Bình: “Hiểu rồi”.
Cậu nhìn lại mình thì thấy mình đang đội một chiếc mũ bộ đội màu xám xanh, với trang bị là một khẩu súng trường, một khẩu súng ngắn bên hông, và mười mấy viên đạn trên người. Ngoài ra, cậu còn có một bộ máy bộ đàm.
Cậu hỏi hệ thống cách dùng máy bộ đàm, sau đó dò kênh và kêu gọi đồng đội. Cậu nhanh chóng nghe thấy hồi âm.
“Tiểu đội trưởng, tôi là lính bắn tỉa, đang ở tầng thượng của bệnh viện trung tâm, tôi đang tìm kiếm vị trí của tiểu đội trưởng”.
“Tiểu đội trưởng, tôi là lính trinh sát, đang ở cửa sổ tầng mười bảy của tòa lầu viết chữ đỏ, từ đây có thể quan sát tình hình một bên rất rõ”.
“Tiểu đội trưởng, tôi là lính bắn liên thanh, đang ở trong một công xưởng bỏ hoang, có mấy kẻ địch đang tìm kiếm tôi, tạm thời tôi không thể nào thoát thân được”.
Chỉ trong vòng một phút, có tổng cộng bảy người hồi âm, Ngô Bình lấy bản đồ điện tử đem theo bên mình ra, phát hiện công trường cách cậu mấy trăm mét, lính bắn liên thanh của cậu đang khá nguy hiểm, anh ta đang bị một nhóm quân địch lục soát.
Cậu lập tức nói: “Tất cả mọi người ở yên chờ lệnh, tôi đi tìm tay súng máy”.
Ngô Bình xem bản đồ xong thì khom lưng, tiến nhanh về trước. Cậu phát hiện ý thức của mình mạnh hơn người bình thường rất nhiều, có thể liên kết nhanh hơn với hệ thống, vì vậy động tác của cậu cũng nhanh hơn những người khác, phản ứng cũng nhanh hơn.
Ngô Bình chưa được huấn luyện quân sự chuyên nghiệp, nhưng cậu từng ở chỗ Đông Vương một thời gian, loại súng nào cũng đã từng dùng qua, kỹ thuật bắn cũng rất cừ, thuộc cấp bách phát bách trúng.
Cậu vừa đi được hơn một trăm mét thì có một viên đạn bắn ra ở tòa nhà bên trái, phía trước, cậu lập tức lộn người, sau đó nằm úp xuống, bắn một phát, động tác nhanh lẹ, liên tiếp không kẽ hở.
Phán đoán của cậu rất chuẩn xác, viên đạn được bắn vào cửa sổ ở tầng ba tòa lầu, một kẻ địch ở sau cửa sổ đã bị cậu bắn chết, đầu bị bắn vỡ một nửa.
“Đệch, bị giết trong tích tắc rồi!”. Người đóng vai kẻ địch là một đảng viên của học viện quân sự Lam Chi.
Mặc dù học viện quân sự Đại Hạ rất nổi tiếng nhưng vẫn còn một học viện quân sự mạnh nữa, đó là học viện quân sự Lam Chi. Điểm khác biệt nằm ở chỗ học viện quân sự Lam Chi chủ yếu bồi dưỡng sĩ quan tầm thấp và trung, chú trọng năng lực chuyên môn và tố chất của từng người. So ra thì học viện quân sự Đại Hạ chú trọng bồi dưỡng sĩ quan cao cấp và trung cấp nhiều hơn, chú trọng năng lực chỉ huy trong chiến đấu.
Đương nhiên, không có chuyện gì là tuyệt đối, học viện quân sự Lam Chi cũng từng có tướng soái lợi hại, học viện quân sự Đại Hạ cũng vậy.
Lúc này, trong đại sảnh diễn tập thực chiến của học viện quân sự Lam Chi, một học viên mở mũ ra, vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Xung quanh cũng có rất nhiều bạn bị bắn chết phải thoát ra, họ thi nhau hỏi cậu ta: “Không phải cậu vừa vào sao? Chết nhanh vậy hả?”
Người đó bất ngờ nói: “Tôi vừa nổ súng thì không ngờ tên nhóc phía đối diện đã né được, tôi đã dùng ống kính ngắm tự động rồi đấy, hơn nữa cậu ta còn lộn người, lập tức bắn tôi vỡ sọ ngay”.
Những người xung quanh đều không tin: “Sau khi né đòn đã lập tức tìm thấy vị trí của cậu và bắn chết cậu sao? Đùa gì thế?”
Người đó rối lên: “Các cậu không tin thì có thể lên quan sát, người đó thật sự rất lợi hại”.
Xung quanh vẫn còn rất nhiều mũ không dùng đến, có vài người đã lên mạng thật nhưng họ chỉ nên xem thôi chứ không thể tiếp tục tham gia trận đấu.
Những người đó dùng góc nhìn của thượng đế để quan sát vị trí của Ngô Bình. Lúc này, Ngô Bình đang nhanh chân tiến về trước, hỏa tốc đến công xưởng bỏ hoang. Địa hình ở đó rất phức tạp, khắp nơi đều là sắt thép và bê tông, xe cộ không thể nào vào trong được.
Ngô Bình nhanh chóng phát hiện ra một nhóm nhỏ có ba người, họ mang theo ba khẩu súng tiểu liên, trên người còn có lựu đạn.
Hai bên cách nhau hơn ba trăm mét, Ngô Bình tìm chỗ ẩn nấp rồi nổ súng. Cậu ra tay rất quyết đoán, hơn nữa, còn bắn liền ba phát trong một giây.
“Bụp, bụp, bụp”.
Ba người đó gần như trúng đạn cùng lúc, một người bị bắn ở tim, hai người bị bắn vào đầu. Chỉ trong tích tắc, ba học viên của học viện quân sự Lam Chi đã phải ra khỏi cuộc chơi.
“Đệch, thủ pháp bắn súng đó thật đỉnh quá, không có kính ngắm mà lại giết một lúc ba người cách đó hơn ba trăm mét”.
“Sao hả? Có phải cừ lắm không?”. Người bị bắn trước đó cũng lên mạng lại và hỏi bạn mình.
“Cừ lắm”. Mọi người ai cũng đồng tình.
Cứ thế Ngô Bình vừa thâm nhập vừa xử lý kẻ địch và tìm kiếm tay súng máy đó. Cuối cùng cậu cũng tìm ra cậu ta, tay súng máy nấp dưới một tấm bê tông, Ngô Bình dựa vào chức năng định vị của máy bộ đàm để tìm ra cậu ta.
Tay súng máy ra ngoài, cẩn trọng quan sát xung quanh.
Ngô Bình: “Không cần nhìn nữa đâu, kẻ địch ở khu vực này đã bị tôi xử lý sạch rồi”.
Thân phận ngoài đời của tay súng máy là một cựu binh có kinh nghiệm tám năm, đã có kinh nghiệm giả chiến hơn hai năm rồi, cậu ta biết rất rõ việc giải quyết sạch quân địch ở khu vực này khó đến mức nào, vì vậy khi nghe thấy lời của Ngô Bình, cậu ta đã rất kinh ngạc, không kiềm được, hỏi: “Tiểu đội trưởng, cậu đã giải quyết một mình sao?”
Chương 2637: Cứu viện tiểu đội 2
Ngô Bình: “Ừ, tổng cộng có mười một người”.
Tay súng máy trừng lớn mắt, nói: “Đội trưởng, cậu ngầu thật! Trong đám người đó có mấy tên có kỹ thuật bắn cực tốt, suýt nữa tôi đã bị bọn họ bắn chết rồi!”
Ngô Bình không có thời gian nói chuyện với cậu ta, bèn nói: “Chúng ta đi tìm bắn tỉa”.
Tay súng máy gật đầu, đeo lên lưng một ít hộp đạn và lựu đạn, đi theo phía sau Ngô Bình, đi đến bệnh viện trung tâm.
Rời khỏi công xưởng, đi chưa bao xa thì đã nghe thấy phía trước vang lên tiếng súng dày đặc. Ngô Bình leo lên tầng 5 quan sát, phát hiện đối diện là quân ta và quân địch đang giao tranh một trận khói lửa. Quân ta là một tiểu đội mười một người, đối diện là một hàng 5 sáu mươi người, quân địch chiếm ưu thế áp đảo.
Nhìn thấy cảnh này, tay súng máy không nhịn được lên tiếng: “Bọn họ xong rồi. Ba mặt bị bao vây, phía sau lại là khoảng đất trống, tầm nhìn bao quát”.
Ngô Bình: “Chúng ta không thể thấy chết mà không cứu”.
Tay súng máy vội nói: “Đội trưởng, chúng ta chỉ có hai người, một khi bị bại lộ, đối phương sẽ dùng lựu đạn ném nổ chết chúng ta!”
Ngô Bình lại nói: “Ở đây cậu nghe theo lệnh tôi, bảo cậu bắn thì cậu cứ bắn. Tôi lên tầng cao nhất đánh úp bọn họ!”
Tay súng máy hoàn toàn không đồng ý với kế hoạch của Ngô Bình, nhưng cậu ta là lính, mà Ngô Bình lại là cấp trên, cậu ta chỉ đành phục tùng.
Sau khi Ngô Bình lên lầu, tay súng máy không nhịn được tạm bỏ mũ giáp xuống, nói với chiến hữu xung quanh: “Vừa nãy còn cảm thấy kỹ thuật bắn súng của câu ta tốt, có thể đánh được. Bây giờ xem ra, chỉ là một tên lỗ mãng mà thôi, tôi nghĩ cậu ta chẳng mấy chốc là thăng thôi”.
“Này, chẳng phải người mới đều như vậy sao, chủ nghĩa anh hùng cá nhân, nhưng loại người này thường là chết sớm nhất”.
Rất nhanh sau đó, tay thiện xạ lại đăng nhập vào, mà Ngô Bình chẳng mấy chốc đã leo lên đến tầng thượng. Trong tay cậu cầm một một cây súng bắn tỉa đã cướp được, có kính ngắm gần tám lần, cùng với ba mươi lăm viên đạn.
Cậu điều chỉnh súng xong, nhắm chuẩn pháo thủ đối phương xuất hiện trong ống ngắm.
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên, pháo thủ bị hạ gục. Sau đó là phát súng thứ hai, bắn vào ngòi nổ một quả lựu đạn trên mặt đất.
“Ầm!”
Trong tiếng nổ vang vọng, bảy tám kẻ địch bị nổ tung, hiện trường hỗn độn.
Đội trưởng bị vây bên trong là một cô gái, cô ta kinh ngạc nhìn quân địch hỗn loạn, bèn hỏi: “Là ai bắn súng?”
Mấy người bắn tỉa đều nói không phải bọn họ nổ súng. Ngay lúc này, bộ đàm của cô ta vang lên âm thanh yêu cầu trò chuyện.
Nữ đội trưởng nhận tín hiệu, Ngô Bình cười nói: “Tôi là đội trưởng đội 5 Sắt Thép, tôi ở tòa nhà phía sau phục kích quân địch, các cô nhân cơ hội rút lui đi!”
Nữ đội trưởng nghe được tin, hai mắt sáng lên: “Cám ơn người an hem, chúng tôi là tiểu đội 2 - Dũng Cảm, tôi là đội trưởng”.
Ngô Bình: “Chào đội trưởng tiểu đội 2, là nữ sao?”
Nữ lớp trưởng nhướng mày: “Thế nào, xem thường nữ binh sao?”
Ngô Bình vội nói: “Không có”.
Nói xong, cậu lại nổ súng. Phát súng thứ ba, đội trưởng của đối phương trong cơn hỗn loạn đã bị phát súng của cậu bắn nổ đầu.
“Mẹ kiếp! Đội trưởng đối diện bị cậu bắn chết rồi sao?”. Nữ đội trưởng kinh ngạc hỏi.
Ngô Bình: “Anh ta nghĩ nấp sau lưng binh lính thì tôi không bắn trúng anh ta, đúng là ấu trĩ”.
Nữ đội trưởng: “Đội trưởng tiểu đội 5 uy vũ, các anh em mau rút lui!”
Ngô Bình liên tục nổ súng, đối diện lại có vô số người bị bắn chết, đặc biệt là hai tay súng máy sau khi bị bắn chết, rõ ràng hỏa lực không đủ, tiểu đội 2 - Dũng Cảm có thể rút lui dễ dàng.
Kỹ thuật bắn của Ngô Bình như thần, đối phương vừa ló đầu đã bị giết chết, khiến mọi người đành phải nấp sau boongke, bắn súng cối bừa bãi xung quanh.
Hai phút sau, tiểu đội trưởng tiểu đội 2 - Dũng Cảm đã rút lui toàn bộ vào tòa nhà chỗ Ngô Bình, cũng sắp xếp nhân lực ở các tầng.
Sau khi ném một quả lựu đạn từ trên tầng thượng xuống, Ngô Bình cũng đi đến tầng giữa, chạm mặt với nữ đội trưởng ở đây.
Bởi vì trong thế giới ảo hình tượng của mọi người đều là hư cấu, Ngô Bình cũng không quan tâm cô ta trông đẹp hay không mà chỉ hỏi: “Đội trưởng tiểu đội 2, sao các cô lại bị quân địch vây ở đây?”
Đội trưởng tiểu đội 2: “Trúng kế địch. Trước đó, chúng tôi phát hiện một một tiểu đội vận chuyển vật tư của quân địch nên chuẩn bị đến chặn bọn họ, lấy chút vật tư. Ai ngờ, người của chúng tôi vừa đến mau phục thì quân địch đã lao ra rồi”.
Ngô Bình: “Hỏa lực đội này rất mạnh, các cô có thể kiên trì đến hiện tại cũng không tệ rồi”.
Nữ đội trưởng gật đầu: “Đúng vậy. Đối diện có hai chiếc xe thiết giáp, 5 khẩu súng cối, còn có bốn súng hỏa tiễn”.
Ngô Bình vẫn luôn quan sát phía đối diện, lúc này cậu đột nhiên vươn tay nổ súng, một tiếng động vang dội, một súng hỏa tiễn đang nhắm chuẩn, kết quả ống nắm đã bị Ngô Bình bắn vỡ, viên đạn bay vào mắt khiến anh ta chết tại chỗ!
Nữ đội trưởng giơ ngón tay cái nói: “Lợi hại!”
Ở bên kia, trong phòng huấn luyện của học viện quân sự Lam Chi, một nhóm người la mắng cởi mũ giáp xuống, bọn họ đều là những người bị Ngô Bình loại bỏ.
“Một đám ăn hại! Mới bấy nhiêu đã bị tiêu diệt rồi!” Một giáo viên tóc hoa râm đứng bên cạnh mắng mỏ, tất cả mọi người đều xấu hổ cúi đầu.
“Lui xuống!”. Một người từ tiểu đội trưởng thăng cấp lên trung đội trưởng ra lệnh. Khả năng đánh lén của Ngô Bình quá đáng sợ, đội trưởng chỉ còn lại một mình anh ta, không rút lui thì anh ta cũng không biết mình có thể sống được bao lâu nữa.
Đối phương vừa rút, người của đội 2 đã hoan hô: “Quân địch rút lui rồi! Bọn họ bị đánh úp sự rồi, ha ha!”
Nữ đội trưởng dùng ống nhòm quan sát, cười nói: “Bọn họ thật sự rút lui rồi, chúng ta không cần trốn nữa”.
Sau đó, cô ta bắt tay Ngô Bình: “Đội trưởng đội 5, cám ơn! Chúng tôi còn có nhiệm vụ, đăng xuất rồi sẽ mời cậu uống rượu!”
Ngô Bình: “Được”.
Sau đó, Ngô Bình dẫn theo tay súng máy tiếp tục tiến đến bệnh viện trung tâm.
Tòa nhà bệnh viện vẫn còn tương đối nguyên vẹn, hơn nữa còn xây dựng công trình phòng không dân sự, vì vậy bên trong thường có một vài người dân tập trung tránh nguy hiểm.
Đến gần bệnh viện, trước tiên Ngô Bình liên lạc với tay bắn tỉa, tay bắn tỉa nói: “Đội trưởng, tôi nhìn thấy các cậu rồi. Xung quanh an toàn, có thể mau chóng đi qua!”
Ngô Bình: “Được, tiếp tục quan sát xung quanh”.
Hai người đến tầng khoa Ngoại, Ngô Bình nhìn thấy tay bắn tỉa. Tay bắn tỉa nói: “Đội trưởng, gần đây quân địch rất nhiều, chúng ta nhất định phải mau chóng rời đi”.
Ngay lúc này, mặt đất chợt chấn động, Ngô Bình đã nhìn thấy trước cửa bệnh viện xuất hiện bốn chiếc xe thiết giáp đa công năng. Những chiếc xe thiết giáp này đều có hệ thống phát hiện chống bắn tỉa, chỉ cần Ngô Bình nổ súng thì đối phương có thể nhắm được vị trí ngay lập tức.
Hệ thống chống bắn tỉa này vừa xuất hiện đã khiến nhiều tay bắn tỉa gặp hạn chế, thậm chí có người còn cho rằng, trong chiến tranh hiện đại, bắn tỉa ắt hẳn sẽ phải rút lui khỏi trận chiến lịch sử.
“Không xong rồi, bọn họ muốn chiếm bệnh viện!” Tay bắn tỉa lập tức nói: “Đội trưởng, chúng ta rút ngay thôi!”
Ngô Bình nhìn cậu ta: “Rút gì chứ? Vị trí chúng ta tốt như vậy, đúng lúc có thể đánh lén bọn họ!”
Nói rồi, cậu lấy súng hỏa tiễn từ tay súng máy. Dọc đường đi, cậu giết không ít quân địch, nhặt được không ít vật tư, súng hỏa tiễn là một trong số đó.
Dựng xong bệ bắn, cậu lập tức nhắm vào một chiếc xe thiết giáp trong đó, phóng tên lửa.
Tốc độ tên lửa chậm nhưng Ngô Bình nắm chắc thời cơ rất tốt, hơn nữa cậu từ trên cao nhìn xuống, đúng lúc đánh được phần đầu chiếc xe. Chiếc xe thiết giáp kia vừa di chuyển thì tiếng nổ vang vọng vang lên, lửa phừng phực khắp nơi, bị nổ tung tại chỗ.
Mấy chiếc xe thiết giáp còn lại lập tức lùi ra sau, nhưng Ngô Bình đã bắn tên lửa thứ hai.
Lại vang lên tiếng nổ vang rền, chiếc xe thiết giáp thứ hai bị nổ tung.
Ngay khi đối phương đang hỗn loạn thì Ngô Bình đổi qua súng ngắm, thấp giọng nói: “Ra tay!”
Vì thế, cậu và tay súng ngắm cùng nhau bắn giết chiếc xe thiết giáp cùng mười mấy bộ binh.
Hiệu suất bắn giết thành công của Ngô Bình rất cao, một phát súng một người, trước khi quân địch rút lui, cậu đã thành công giết chết bốn người. Tay bắn tỉa cũng nổ súng, nhưng chỉ bắn chết một người. Cậu ta bỗng chốc vô cùng khâm phục Ngô Bình, nói: “Kỹ thuật bắn súng của đội trưởng tốt thật! So với cậu, tôi chỉ là tên gà mờ thôi!”
Ngô Bình: “Đừng nói nhiều nữa, chúng ta đi tìm quân trinh sát!”
Chương 2638: Nhiệm vụ siêu khó
Xuyên qua hai khu phố, Ngô Bình nhìn thấy tòa nhà văn phòng màu đỏ, nhưng gần tòa văn phòng có hai đội quân địch đang lục soát, dường như ở đây vừa có một trận chiến xảy ra.
Ngô Bình liên hệ với lính trinh sát, hỏi: “Cậu vừa mới ra tay?”
Lính trinh sát: “Đội trưởng, vừa rồi một đội quân ta bị chúng đánh tan rã, bảy trong số mười ba người đã chết, có năm người trốn vào tòa nhà văn phòng, tôi có thể nghe được tiếng họ trèo lên lầu”.
Ngô Bình lập tức nói với tay súng bắn tỉa: “Cậu đến tòa nhà cao tầng đối diện mai phục, súng liên thanh có trách nhiệm bảo vệ người bắn tỉa”.
Hai người nhận lệnh rời đi, sau khi vào vị trí, Ngô Bình ra lệnh cho tay bắn tỉa nổ súng, một tên địch bị giết tại chỗ, đoàn người lần lượt tìm chỗ nấp, bắn về phía tòa nhà cao tầng đối diện.
Ngô Bình vòng đến phía sau địch, đánh vỡ cửa sắt phía sau, đi lên tòa nhà văn phòng. Lên đến tầng ba, trong tầng có người mai phục, cậu nói: “Người của mình”.
Một cái đầu thò ra ngoài, nhìn thấy Ngô Bình bèn hỏi: “Đội quân nào?”
Ngô Bình: “Đội Sắt Thép 5”.
Người này: “Đội quân của chúng tôi bị đánh tan rã, có thể gia nhập vào chỗ các cậu không?”
Ngô Bình nhìn trang bị của cậu ta, là lính đặc chủng lục chiến, trong các đội bình thường không có lính đặc chủng, thường là sau khi đội binh đặc chủng bị đánh tan rã, tạm thời gia nhập vào đội khác.
“Được, bây giờ cậu là một thành viên của đội Sắt Thép 5”, lính đặc chủng này cong môi cười nói: “Vâng!”
Hai người tiếp tục đi lên, lại gặp bốn người lính bị đánh tan rã, được lính đặc chủng đề nghị, toàn bộ đều gia nhập vào đội Sắt Thép 5 của Ngô Bình.
Cuối cùng Ngô Bình lên đến tầng mười bảy, tìm được linh trinh sát. Cậu quan sát tình hình bên dưới từ trên này, quân địch có khoảng hai mươi mấy người, hiện tại bên này có chín người, có thể đánh được.
Cậu lập tức bảo vài người kiểm tra vũ khí, hai người cầm súng máy, một người cầm bộ bắn tên lửa và súng trường, lính trinh sát và lính đặc chủng cầm nhiều loại vũ khí và hai người nữa cầm súng bắn tỉa và gói thuốc nổ cao năng.
Lúc này tay bắn tỉa ở đối diện nói: “Đội trưởng, phía đối diện đã cử người đi vào tòa nhà cao tầng”.
Ngô Bình: “Giữ chân chúng lại, bên này chúng ta có bảy người, tấn công địch từ phía sau”.
“Rõ!”
Sau đó, Ngô Bình sắp xếp một số thứ, ra lệnh cho hai tay súng bắn tỉa lần lượt bắn ở tầng năm và tầng mười, để lính cầm đạn lửa lại ở tầng mười một, những người còn lại theo cậu cùng đến tầng một để tấn công kẻ địch.
Ngô Bình xung trận dẫn đầu, vượt qua các chướng ngại vật với tốc độ kỳ lạ, nhanh chóng áp sát kẻ thù, đồng thời thi thoảng tiến hành bắn chúng. Hơn nữa hai tay bắn tỉa ở trên cao kia và đạn lửa thi thoảng được bắn ra đánh cho hai đội quân của địch không dám xuất đầu lộ diện, đều chui vào phía sau trốn.
Sau khi mô phỏng thực chiến được một thời gian, Ngô Bình dần phát hiện ra các bug trong hệ thống này. Chẳng hạn như âm thanh trên chiến trường ảo rõ ràng rõ hơn so với thực tế, cậu có thể đoán được vị trí và khoảng cách của địch thông qua âm thanh.
Lúc này, cậu đang trốn sau một khối bê tông lớn, nghe tiếng quân địch nổ súng, thế là rút hai quả lựu đạn, chần chừ một lúc rồi ném về phía trước.
Cậu canh thời gian rất chuẩn, lựu đạn nổ tung trên không trung cách mặt đất bảy tám mét, bên dưới chính là năm tên dịch đang trốn sau vật chắn.
Uy lực của lựu đạn này rất mạnh, hai viên nổ cùng lúc khiến năm tên địch chết tại chỗ.
Quân địch bỗng chốc tổn thất năm thành viên, lập tức trở nên hoảng loạn, bắt đầu ném bừa lựu đạn ra ngoài nhưng lại không có tác dụng, ngược lại Ngô Bình tìm được họ đầu tiên, lại ném liên tiếp vài quả lựu đạn.
Mười phút sau, vẫn còn mười ba tên địch, Ngô Bình dẫn người của mình đi tấn công chúng. Ba phút sau, trận chiến kết thúc, hai đội hơn hai mươi mấy người đều bị tiêu diệt toàn bộ, thu giữ được rất nhiều vũ khí.
Sau khi giết địch xong, Ngô Bình lại liên hệ với các thành viên khác của đội năm, bảo họ gặp nhau ở trước tòa nhà văn phòng màu đỏ.
Hơn một tiếng sau, lại có bốn thành viên quay về. Đến đây, đội Sắt Thép 5 của Ngô Bình đã có mười ba thành viên.
Ở trong chiến trường ảo càng lâu, Ngô Bình càng hiểu được nơi này hơn, hoạt động cũng dần trở nên thành thạo.
Lại thêm nửa tiếng trôi qua, người trong tay Ngô Bình đã lên đến hai mươi lăm người, đồng thời thu được rất nhiều vũ khí.
Lúc này tại Học viện quân sự Đại Hạ, vài giáo viên quan sát trận chiến thực tế mô phỏng đều chú ý đến Ngô Bình, thành tích của Ngô Bình thật đáng kinh ngạc, kế hoạch hành động của cậu rất chu toàn, giỏi về điều binh, trận chiến nào cũng phải thắng. Cho đến giờ họ đã tiêu diệt được mấy chục tên địch, cứu sống mười mấy quân bạn.
“Người mới đến này thú vị đấy!”, một giáo viên nói: “Thông báo một nhiệm vụ cấp bốn, xem cậu ta có thể hoàn thành không”.
Ngay khi Ngô Bình chuẩn bị lấy tòa nhà văn phòng làm căn cứ để tiếp tục mở rộng thành tích, âm thanh hệ thống vang lên: “Cấp trên ra lệnh đội Sắt Thép 5 đi chiếm nhà máy phát điện, giải cứu một trăm năm mươi chiến sĩ bị nhốt trong nhà máy”.
Nghe được lệnh này, Ngô Bình sửng sốt, giải cứu một trăm năm mươi người, chỉ dựa vào chút người của nhóm mình?
Cậu hỏi: “Có bao nhiêu quân địch đóng chiếm ở nhà máy điện?”
Hệ thống: “Là một đại đội quân, khoảng hơn năm trăm người”.
Ngô Bình lập tức từ chối: “E là tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ”.
Hệ thống: “Cấp trên ra lệnh không được từ chối! Nếu không sẽ xử lý theo quân pháp”.
Ngô Bình im lặng một lúc lâu, hỏi: “Nếu không thể từ chối, vậy thì hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thưởng chứ?”
Hệ thống: “Nếu hoàn thành nhiệm vụ, sẽ ghi công huân tập thể hạng nhất, cậu thì được ghi công cấp đặc biệt cá nhân”.
Ngô Bình: “Ghi công cấp đặc biệt có tác dụng gì?”
Hệ thống: “Nếu nhận được ghi công cấp đặc biệt trong thực chiến mô phỏng, sau khi tốt nghiệp ít nhất cậu là cử nhân ba sao”.
“Vậy ghi công huân tập thể hạng nhất thì sao?”
Hệ thống: “Thành viên nào được ghi công huân tập thể hạng nhất ít nhất là cử nhân một sao”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy tôi nhận nhiệm vụ”.
Sau khi nói chuyện với hệ thống một hồi, Ngô Bình nói với các thành viên của đội năm: “Hiện giờ bên trên giao cho chúng ta một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, đó là đánh sập nhà máy điện và giải cứu một trăm năm mươi đồng đội bên trong”.
Lính trinh sát hỏi: “Đội trưởng, có bao nhiêu địch trong nhà máy điện”.
Ngô Bình: “Một đại đội, hơn năm trăm người”.
Mọi người nhìn nhau, một tay bắn tỉa nói: “Đội trưởng, e là chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ”.
Ngô Bình: “Tôi cũng biết nhiệm vụ này rất khó, nhưng bên trên nói chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ ghi công huân tập thể hạng nhất. Mọi người cũng biết, thành viên được ghi công huân tập thể hạng nhất tốt nghiệp ít nhất là cử nhân một sao”.
Tim mọi người đập thình thịch, không phải ai cũng có thể nhận nhiệm vụ khó khăn này, chỉ có những nhóm có thành tích xuất sắc, thực lực mạnh mẽ mới có thể nhận được nhiệm vụ siêu khó này, cho nên hoàn thành nhiệm vụ vừa là thử thách, vừa là cơ hội với họ.
Ngô Bình thấy mọi người động lòng bèn nói: “Nhiệm vụ thất bại, cùng lắm chúng ta offline, nhưng nếu thành công thì sẽ được ghi công huân tập thể hạng nhất”.
“Tới luôn”, lính trinh sát cắn răng nói: “Người trong giang hồ cứ liều mạng, cùng lắm là chết, chẳng có gì phải sợ cả”.
Mọi người đều đồng ý đi hoàn thành nhiệm vụ, Ngô Bình cười nói :”Được, chỉ cần các đồng chí đồng tâm hiệp lực, tôi nghĩ chúng ta nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ”.
Sau đó Ngô Bình phân bố nhiệm vụ cho mọi người. Sau đó mọi người đến gần nhà máy phát điện đợi đến lúc trời tối.
Thời gian trên hệ thống đã qua hơn một tiếng, cuối cùng trời cũng đã tối. Ngô Bình bật ống ngắm hồng ngoại, bắt đầu bắn tỉa từng tên địch bao vây ngoài nơi đóng quân.
Chương 2639: Công huân tập thể hạng nhất
Vài âm thanh trầm thấp vang lên, bốn lính gác canh cứ điểm trên cao đều bị hạ gục, Ngô Bình cử binh đặc chủng và quân trinh sát, đặt bốn quả bom cao năng lần lượt ở các boongke ngoài cửa nhà máy điện, rồi dùng quần áo che lại.
Lính gác bị hạ gục, quân địch bên trong nhà máy điện chẳng mấy chốc đã phản ứng lại, một người trong tiểu đội ra ngoài điều tra. Lúc này, ngay cả bốn tay bắn tỉa bên trong của Ngô Bình đều đồng thời nổ súng, mười hai người trong chốc lát đã có bốn người ngã xuống.
Đến khi bọn họ tìm được boongke, thì mười hai người đã chết mất sáu. Sáu người còn lại chỉ đành nâng tay nổ súng tán loạn.
Sau đó, lại có một tiểu đội quân địch xuất hiện, bắt đầu nổ súng tán loạn về phía tòa nhà đối diện, thậm chí còn phóng cả mấy hỏa tiễn.
Một đợt tập kích nổ ra, mấy chục người tiểu độ này lập tức tiến vào một boongke. Cùng lúc đó, tay bắn tỉa của đối phương cũng bắt đầu vào chỗ, chuẩn bị dùng hệ thống phản bắn tỉa để tìm kiếm vị trí mấy người Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Tạm biệt”. Nói rồi, một quả bom cao năng lập tức nổ tung.
Tiếng động vang dội khắp nơi, ánh lửa vươn thẳng lên trời, toàn bộ mấy chục người bên trong boongke đều bị nổ tung lên trời.
Sáu tên quân địch còn lại trong lúc ngây ngốc thì quân đặc chủng đã xông lên, dùng súng tự động giải quyết bọn họ.
Sau đó, lính đặc chủng tiến vào nhà máy điện, lại lắp đặt thiết bị nổ trên đường mà quân địch nhất định phải đi qua.
Tiếng nổ lớn đả động đến rất nhiều quân canh giữ bên trong, lần này có hơn trăm người nối đuôi nhau xông ra. Lúc này, Ngô Bình đã mai phục ở một khu cao trong nhà máy điện, lại nổ súng bắn trúng thuốc nổ.
Tiếng nổ vang vọng, lại có mấy chục người được tiễn lên đường, cũng có mấy chục người bị sóng khí kinh khủng đánh bay, đánh mất sức chiến đấu.
Ngô Bình lập tức ra lệnh dùng hết hỏa lực, số lượng quân địch còn lại đều bị tiêu diệt, còn mau chóng thay quần áo của quân địch.
Trong hệ thống có thể cải trang quân địch bằng quần áo, đương nhê làm như vậy sẽ gặp nguy hiểm rất lớn, rất dễ bị nhận ra.
Hai mươi người trong đó thay quần áo quân địch, những người còn lại thì ở bên ngoài chế tạo hỏa lực, thu hút sự chú ý.
Sau nửa phút, bên trong nhà máy điện lại có binh sĩ của hai tiểu đội xông ra, khoảng chừng hơn một trăm năm mươi người. Nhóm Ngô Bình đều nằm dưới đất, giả vờ như đang hôn mê, xung quanh để rải rác súng máy.
Nằm dưới đất giả vờ hôn mê cũng không cần phải có kỹ thuật diễn gì, mà xung quanh xảy ra những vụ nổ dữ dội, nên quần áo trên người bọn họ cũng đầy máu.
Người của hai tiểu đội mau chóng nhìn khắp hiện trường, sau đó lao về phía cửa, bởi vì hướng đó phát ra tiếng sung, có đạn bắn về phía bọn họ.
Đám người lập tức chia thành hai hướng, một trái một phải, bọn họ cách nhóm hai mươi người đang giả chết của Ngô Bình chừng bảy tám mươi mét.
Ngô Bình mở mắt nhìn chốc lát, sau đó thấp giọng nói: “Ngay khi có vụ nổ thì lập tức bắn!” Nói xong thì nâng tay với hai khẩu súng, hai kíp nổ cậu sắp xếp trước đó lập tức nổ tung, mấy chục người đều bị tiễn đi.
Hiện trường hỗn loạn, mà nhóm Ngô Bình đã dựng sáu khẩu súng máy, bắn về phía những người còn lại, đồng thời cũng ném đến mấy chục quả lựu đạn.
Tiếng nổ vang lên liên tục, hơn một trăm người này anh chóng bị tiêu diệt. Nhóm Ngô Bìn lập tức cầm súng rút lui về phía sau, kết quả lại chạm mặt một tiểu đội đang xông lên.
Bởi vì diện tích nhà máy điện rất lớn, toàn bộ quân chi viện của quân địch khi đến cần có thời gian, tiểu đội này đúng lúc lại cách gần nhất.
“Có chuyện gì vậy?”, đội trưởng hỏi.
Ngô Bình nói: “Quân địch hơn nghìn người, hỏa lực mạnh, chúng ta bị nổ thương vong, chỉ đành rút quân!”
Đội trưởng này nói: “Các cậu ra phía sau nghỉ ngơi đi!” Nói xong thì dẫn thuộc hạ xông về phía trước.
Đợi đến khi bọn họ đi chừng mấy chục mét, nhóm Ngô Bình đã dựng xong giá súng máy, lại nổ súng lần nữa.
Nổ súng sau lưng quân địch lại còn là súng máy bắn phá, mỗi một giây bắn ra mấy trăm phát đạn, hàng chục người này đều không kiên trì được mấy chục giây thì đã ngã xuống.
Lúc này, số lượng quân địch trong nhà máy điện chưa đến hai trăm người, phòng ngự bên trong trống rỗng, Ngô Bình bèn đưa người mau chóng chạy đến địa điểm quân mìn bị vây nhốt, khu ký túc xá của nhân viên nhà máy điện.
Khu ký túc xá này rất lớn, ở hơn một nghìn người, đều là các tòa nhà ba tầng lầu xếp thành từng hàng. Lúc này, quân địch vây bắt nơi này chỉ còn lại mười mấy người, toàn bộ đều canh giữ ở lối vào.
Nhìn thấy nhóm Ngô Bình đi đến, kẻ địch đứng đầu hỏi: “Tình hình phía trước thế nào rồi?”
Ngô Bình: “Tình hình rất nguy hiểm, chúng tôi bị thương, nên rút về trước. Đúng rồi, tình hình bên này thế nào, người bên trong có nghe lời không?”
Người này nói: “Bọn họ không có bao nhiêu vũ khí cả, không dám xông ra. Chỉ cần nhốt thêm mấy ngày thì bọn họ cũng không kiên trì được lâu, chủ động hàng thôi”.
Lúc này Ngô Bình chỉ vào trong, gọi: “Có người ra kìa!”
Nhóm quân địch này kinh ngạc, đều nhìn vào trong cổng. Thế nhưng, bên trong lại trông rỗng không một ai, sau đó sau lưng bọn vang lên tiếng súng, mười mấy người này nhanh chóng bị hạ gục.
Ngô Bình để lại mười mấy người dọn dẹp hiện trường, tiếp tục cải trang thành quân canh gác, còn cậu thì đưa người đi vào bên trong.
Trong này có hơn một trăm năm mươi binh lính bên ta, ngô Bình dùng máy liên lạc, gọi bọn họ ra ngoài, chọn ra một vài người có năng lực tác chiến mạnh trong đó, phân phát vũ khí cho họ.
Trước cửa vốn có hơn trăm quân canh giữ, vì vậy có lắp đặt một kho trữ súng đạn loại nhỏ, vũ khí bên trong có thể vũ trang cho bảy tám mươi người.
Sau khi phân phát xong vũ khí, Ngô Bình lại dẫn người tấn công các cứ điểm. Bởi vì bọn họ đã thay quần áo quân địch, nên thật giả khó phân, cuối cùng chưa đến một tiếng đồng hồ đã tiêu diệt toàn bộ quân địch còn lại, hoàng thành nhiệm vụ lần này viên mãn!
Lúc này, có không ít nhân vật cấp cao của học viện quân sự Đại Hạ đang ngồi bên cạnh quan sát trận chiến mô phỏng này, biểu hiện của Ngô Bình rất xuất sắc.
Sau khi trận chiến kết thúc, thời gian trong hệ thống cũng kết thúc, Ngô Bình và chiến hữu tạm biệt nhau, sau đó cởi mũ thiết giáp xuống.
Lúc này cậu mới phát hiện, mười mấy bạn học vây xung quanh đều đang nhìn cậu chằm chằm, vẻ mặt rất phức tạp.
Tố Văn Tương cười nói: “Bạn học Ngô Bình, chúc mừng em, lấy được công huân hạng nhất trận chiến mô phỏng lần này!”
Ngô Bình: “Cám ơn. Cô Tố, chương trình học tiếp theo là gì vậy?”
Tố Văn Tương: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, tiết học hôm nay kết thúc, em có thể quay về ký túc xá. Đúng rồi, em vừa đến, vẫn chưa biết vị trí ký túc xá, cô đưa em đi”.
Ngô Bình: “Được”.
Lúc này, một học viên cao to ở bên cạnh đến bắt tay với Ngô Bình, cười nói: “Chào cậu, tôi là Từ Văn Hổ, bạn họ xưng hô thế nào?”
Ngô Bìn bắt tay với cậu ta: “Chào cậu, tôi là Ngô Bình”.
Từ Văn Hổ cười nói: “Ngô Bình, cậu đúng là lợi hại. Tôi bị hạ sớm, vẫn luôn quan sát cậu chiến đấu. Cậu lại nhận nhiệm vụ khó như vậy, nhưng chỉ dựa vào một tiểu đội mà đã giết hạ được quân địch hơn năm trăm người, cứu được hơn một trăm chiến hữu!”
Ngô Bình: “Có thể là do tôi may mắn”.
Từ Văn Hổ cười nói: “Nào phải may mắn chứ, là thực lực! Đi thôi, cô Tố, hay là để em đưa Ngô Bình đến ký túc xá cho!”
Tố Văn Tương cười nói: “Vậy làm phiền em rồi. Lát nữa cô sẽ cho người đưa đồ em qua”.
Ký túc xá học viện quân sự Đại Hạ là khu tập thể, mười người một phòng. Nhưng ký túc xá rất rộng rãi, có phòng khách và nhà vệ sinh, còn có phòng máy tính, hoàn cảnh cũng không tệ.
Sau khi đến ký túc xá được chỉ định, Ngô Bình phát hiện bên trong đã có sáu người.
Từ Văn Hổ cười nói: “Ngô Bình, tôi cũng ở phòng ký túc xá này, sau này mọi người đều là bạn cùng phòng kiêm chiến hữu rồi”.
Trong mấy người họ, có một cậu thanh niên cao lớn đang ngồi trên ghế, người này mặt vuông, mắt hẹp dài, lông mày đậm, trông rất khí thế. Mấy người còn lại đều vây quanh cậu ta, cậu ta đánh giá Ngô Bình, nói: “Cậu chính là sinh viên nhảy lớp có ô dù đằng sau sao?”
Chương 2640: Đại ca ký túc xá
Ngô Bình: “Chào mọi người, tôi là Ngô Bình, học viên mới”.
Từ Văn Hổ muốn giới thiệu mọi người nhưng nhìn thấy vẻ mặt của người đó thì lại không dám lên tiếng, chỉ đành thấp giọng nói: “Bên kia có giường trống”.
Vị trí ở trong cùng gần nhà vệ sinh có một chiếc giường đơn, trên giường có khá nhiều đồ tạp nham, thùng rác và cây lau nhà được đặt trên đầu giường.
Ngô Bình đi về phía chiếc giường đơn, đang định thu dọn đồ đạc trên đó thì khuôn mặt chữ điền đang ngồi trên ghế nói: “Này, đừng có động vào đồ đạc trên đó”.
Ngô Bình không dừng lại, chuyển hết đồ trên người lên một cái bàn cách đó không xa, trên bàn không có gì cả, vừa lúc có thể để đồ lên.
Thấy Ngô Bình không nghe, mặt chữ điền sầm mặt: “Này thằng nhóc, mày bị điếc à, không nghe thấy tao nói gì sao?”
Ngô Bình xoay người nhìn hắn: “Cậu đang nói chuyện với tôi à?”
Người này cười nhạo: “Không phải mày lẽ nào mà chó?”
Ngô Bình búng tay một cái nói: “Hóa ra cậu còn biết cả tiếng chó”.
Mặt chữ điền nổi giận, hắn đứng dậy nói: “Gâu gâu…”
Nghe thấy những tiếng chó sủa này, mọi người đều sững sờ, chuyện gì vậy? Mặt chữ điền cũng giật thót, lẽ nào âm thanh này phát ra từ mình sao? Hắn không tin có ma, tiếp tục chỉ vào Ngô Bình nói: “Gâu gâu…”
Ngô Bình vỗ tay: “Giỏi thật, nói tiếng chó hay thế”.
Sau đó mặt chữ điền nghĩ đến gì đó, ánh mắt hắn hiện lên vẻ sợ hãi, sau đó chắp tay lại vái lạy Ngô Bình.
Ngô Bình mặt không cảm xúc nhưng vẫn búng tay một cái.
Mặt chữ điền nói: “Cảm ơn”.
Người xung quanh đều cảm thấy chẳng hiểu ra sao, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mặt chữ điền đi đến trước mặt Ngô Bình, thận trọng hỏi: “Tôi tên là Dương Quốc Hào, tôi xin lỗi cậu chuyện vừa rồi”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Không sao, kiểu người như cậu chỉ là khách qua đường trong cuộc đời tôi thôi, tôi không để ý”.
Dương Quốc Hào ngượng ngùng, hắn ngây ngốc gọi Từ Văn Hổ qua hỏi: “Người anh em này tên gì?”
Từ Văn Hổ vội nói: “Cậu ấy là Ngô Bình”.
Dương Quốc Hào nói: “Ngô Bình, lúc nãy có phải cậu dùng bí pháp không?”
Nghe thấy hai chữ “bí pháp”, mọi người đều ngạc nhiên, có thể sử dụng bí pháp chẳng phải chứng tỏ Ngô Bình là cường giả Bí Cảnh sao?
Phải biết cả Học viện Quân sự Đại Hạ này chỉ có mấy người là cường giả Bí Cảnh, hơn nữa đều được hưởng đãi ngộ đặc biệt.
Ngô Bình không phủ nhận nói: “Cậu dám kiêu ngạo như thế chắc cũng có chỗ dựa nhỉ”.
Dương Quốc Hào vội nói: “Không được xem là chỗ dựa, cậu họ của tôi là phó chủ nhiệm cấp thấp của Học viện Quân sự”.
Ngô Bình: “Thảo nào cậu lại kiêu căng như thế”.
Dương Quốc Hào cười khổ: “Cậu đừng cười cợt tôi nữa”.
Lúc này, có người đưa chăn, chậu rửa mặt và đồ của Ngô Bình đến, Từ Văn Hổ và Dương Quốc Hào vội vàng đến chuyển giúp.
Ngô Bình ngồi ở một bên đợi họ trải xong drap giường, để đồ xuống xong cậu mới nói: “Cảm ơn nhiều”.
Dương Quốc Hào cong môi cười: “Ngô Bình, thực lực của cậu mạnh nhất, sau này cậu là đại ca phòng ký túc xá chúng ta”.
Mấy người Từ Văn Hổ gật đầu, ở một nơi như Học viện Quân sự, hầu hết mọi người đều có lai lịch và chỗ dựa, nhưng so với một cường giả Bí Cảnh như Ngô Bình thì những điều đó không quá quan trọng.
Ngô Bình “ừ” một tiếng rồi hỏi: “Buổi tối bên Học viện Quân sự có huấn luyện không?”
Dương Quốc Hào nói: “Không có, buổi tối hoạt động tự do, nhưng không thể rời khỏi học viện”.
Ngô Bình hơi thất vọng: “Không thể ra ngoài sao?”
Dương Quốc Hào: “Chuyện này thì hết cách, bảo vệ cực kỳ nghiêm, hơn nữa buổi tối có người kiểm tra phòng. Bọn tôi từng muốn ra ngoài, kết quả nửa đường lại bị bắt về”.
Ngô Bình: “Có phải đến giờ cơm tối rồi không?”
Dương Quốc Hào: “Ừ, bây giờ có thể đến căn tin rồi”.
“Đồ ăn ở căn tin thế nào?”, Ngô Bình hỏi, cậu rất khó tính trong vấn đề ăn uống.
Dương Quốc Hào cười nói: “Rất khó ăn, căn tin là do một hộ gia đình có quan hệ ký bao trọn, đồ ăn đắt hơn bên ngoài gấp mười lần không nói, quan trọng là thực sự không ngon”.
Ngô Bình xoa cằm nói: “Vậy thì ra ngoài ăn đi”.
Dương Quốc Hào chớp mắt nói: “Đại ca, không ra ngoài được”.
Ngô Bình: “Tôi nói có thể đi được thì nhất định có thể đi”.
Mắt mọi người đều sáng rực, gật đầu.
Sau đó Ngô Bình tạo ra ảo ảnh trong ký túc xá, nếu có người đi vào kiểm tra sẽ thấy bọn họ đều nằm trên giường nghỉ ngơi, sẽ không phát hiện họ đã rời khỏi ký túc xá.
Sau đó Ngô Bình thi triển độn thuật, sau một màn sương, mọi người đều biến mất.
Mấy người Ngô Bình bỗng xuất hiện trong một công viên đối diện Học viện Quân sự Đại Hạ.
Dương Quốc Hạo nhìn xung quanh, sau đó giơ ngón tay cái lên với Ngô Bình nói: “Đại ca, nếu đã ra ngoài thì tại sao chúng ta không đến Đại Đô Hội vui chơi? Hôm nay, đại ca mới đến ký túc xá của chúng tôi, tôi sẽ mời khách, mời đại ca và các anh em thưởng thức các cô gái trẻ của Đại Đô Hội”.
Ngô Bình hỏi: “Đồ ăn ở Đại Đô Hội có ngon không?”
Dương Quốc Hào cười nói: “Xem kìa, đầu bếp ở Đại Đô Hội đều là đầu bếp hàng đầu toàn cầu đến, ngon lắm”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy cậu cứ sắp xếp đi”, cậu biết Dương Quốc Hào là trùm ở đây nên khá quen thuộc với Thần Kinh, để hắn sắp xếp là phù hợp.
Dương Quốc Hào: “Được thôi”.
Hắn lấy điện thoại ra gọi đến một số hỏi: “Quản lý Chu, có phòng VIP không? Ừ, vậy sắp xếp cho tôi một phòng VIP đế vương, bọn tôi đến ngay”.
Cúp điện thoại, hắn cười nói: “Đại ca, vậy làm phiền cậu thêm chút nữa, chúng ta đến thẳng Đại Đô Hội”.
Ngô Bình: “Được”.
Đại Đô Hội là một trong các địa điểm giải trí cao cấp nhất, lớn nhất ở Thần Kinh, thậm chí có không ít hoàng thân quốc thích, con cháu nhà quyền quý đều đây tiêu pha, tất nhiên, ông chủ của Đại Đô Hội cũng rất có lai lịch, trong số các cổ đông mấy người hoàng thân quốc thích, Vương gia hiện nay.
Đại Đô Hội có diện tích hơn hai mươi ngàn hecta, trong đó có rất nhiều khu vui chơi giải trí, nơi mà Dương Quốc Hào muốn đến là tòa nhà Vạn Quốc - nơi tiêu phí tầm trung của Đại Đô Hội.
Trong tòa nhà Vạn Quốc có nhiều người đẹp đến từ khắp nơi trên thế giới, nhiều màu da và ngoại hình, lứa tuổi nào cũng có, thế nên đây là nơi yêu thích nhất của nhiều người giàu có và quan chức.
Tất nhiên, mức tiêu phí của tòa nhà Vạn Quốc không thấp, mức tiêu pha bình quân ít nhất là một triệu một đêm. Nhưng dù vậy, lối vào của tòa nhà Vạn Quốc vẫn tấp nập người qua lại, người ra vào không ngừng.
Sau khi đi vào Đại Đô Hội, Ngô Bình mới biết nơi này lớn thế nào. Khi bước vào tòa nhà Vạn Quốc, quản lý Chu nhanh chóng chạy đến đón, cười nói: “Cậu Dương, đã chuẩn bị xong phòng rồi…”
Ngô Bình hỏi: “Quản lý Chu, tôi thấy hình như bên trong còn những nơi khác, chúng tôi đi dạo một lát rồi đến”.
Quản lý Chu nhìn sang Dương Quốc Hào, hắn vội nói: “Ừ, chúng tôi đi dạo loanh quanh trước, lát nữa đến”.
Ra khỏi cửa tòa nhà Vạn Quốc, Dương Quốc Hào hỏi: “Đại ca không hài lòng với nơi này sao?”
Ngô Bình: “Đã đến rồi thì đến nơi vui nhất chơi”.
Dương Quốc Hào hơi ngượng ngùng, xoa xoa tay, nói: “Đại ca, không sợ cậu cười chứ mặc dù bên trong có chỗ vui đấy, nhưng anh em không chi nổi, trong đó không nhận tiền của thế tục, chỉ nhận vé vàng thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Vé vàng là gì?”
Dương Quốc Hào lấy một thứ có kích thước bằng tờ một trăm tệ từ trong ví mình ra, là vàng, trên đó có một dòng chữ đặc biệt dễ thấy, trên đó viết “một triệu tệ”.
“Đại ca, đây là vé vàng, một tờ như vậy có giá một triệu tệ”.
Lam Chỉ Ngư gật đầu: “Được, vậy thì phiền thầy Tra”.
Tra Thanh Tuyền nhìn Lam Chỉ Ngư rời đi thì nụ cười trên khuôn mặt cũng vụt tắt, anh ta nói với Ngô Bình: “Từ sáng sớm tôi đã nhận được tin từ bên trên, yêu cầu cậu cùng tốt nghiệp với các sinh viên khác của lớp cao cấp”.
Ngô Bình: “Có thể tốt nghiệp nhanh thật tốt”.
Tra Thanh Tuyền: “Tôi không quan tâm cậu có gốc gác thế nào, lợi dụng quan hệ gì, nhưng Tra Thanh Tuyền tôi trước giờ làm việc công bằng, tôi sẽ tiến hành sát hạch cậu theo yêu cầu như bình thường. Nếu thành tích của cậu không đạt thì không thể tốt nghiệp được”.
Ngô Bình chớp mắt: “Được, vậy thì sát hạch như thường lệ”.
Tra Thanh Tuyền nhìn cậu, không nói thêm gì mà chỉ nói: “Đi theo tôi”.
Anh ta dắt Ngô Bình đến sảnh diễn tập, trong sảnh có mười mấy học viên đang đánh giả chiến. Tất cả mọi người đều đội mũ hư cấu, dùng phương thức chơi trò chơi để chỉ huy chiến dịch.
Sau khi Tra Thanh Tuyền bước vào, một cô gái tầm hai mươi tuổi bước nhanh qua, nói: “Thầy Tra, đây là trò Ngô mới đến sao?”
Tra Thanh Tuyền “ừ” một tiếng rồi nói: “Để cậu ấy cùng tham gia đánh giả chiến đi”. Anh ta nói xong thì bỏ đi ngay.
Cô gái đó có khuôn mặt tròn, tóc ngắn, hai mắt to, cô ta cười, nói: “Chào trò Ngô, tôi tên Tô Văn Tương, là một trong những trợ giảng của thầy Tra”.
Ngô Bình: “Chào cô Tô”.
Tô Văn Tương nói: “Các bạn đều đang tham gia đánh giả chiến, cậu cũng cùng tham gia đi, trải nghiệm thử không gian chiến trường thật sự”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Tô Văn Tương chỉ sơ cho Ngô Bình làm thế nào để dùng mũ hư cấu và nói cho cậu biết quy tắc của trận giả chiến. Ngô Bình đảm nhận chức vụ đội trưởng trong cuộc giả chiến, nhưng binh lính dưới trướng của cậu thì lại là binh lính thật, chỉ có điều họ ở trong quân đội tham gia giả chiến, hai bên hợp thành một đội thông qua hình thức trực tuyến.
Ngô Bình đội mũ lên thì ý thức liền rơi vào trong không gian hư cấu, mặc dù hiệu quả không được như lúc cậu trải nghiệm trong khoang chơi trò chơi nhưng vẫn khá ổn.
Cậu xuất hiện trong một thành phố bom nổ ầm ầm, thành phố đã trở thành một đống hoang tàn, một viên đạn bay vụt qua tai cậu khiến cậu phải lập tức tìm chỗ ẩn thân.
Lúc này, tiếng của hệ thống vang lên bên tai cậu: Người mới tham gia, biệt danh của cậu là Mâu Sắt, tiểu đội Sắt Thép 5. Cậu và thuộc hạ của cậu bị lạc nhau, nhiệm vụ tiếp theo của cậu là tìm ra bọn họ, tập hợp họ lại thành một tổ chức, cùng các tổ khác bảo vệ thành phố này.
Ngô Bình vẫn chưa biết mức độ thông minh của hệ thống này như thế nào nên hỏi: “Có bao nhiêu quân địch tấn công thành phố này? Quân thủ vệ của chúng tôi có bao nhiêu?”
Hệ thống: “Tầm tám chục nghìn quân địch xâm lược thành phố, quân thủ thành có năm chục nghìn người nhưng phần lớn đều bị lạc nhau”.
Ngô Bình: “Đội tôi có được chi viện hoặc xin chi viện thêm không?”
Hệ thống: Hiện tại không được thêm người, tạm thời không có quân chi viện.
Ngô Bình: “Hiểu rồi”.
Cậu nhìn lại mình thì thấy mình đang đội một chiếc mũ bộ đội màu xám xanh, với trang bị là một khẩu súng trường, một khẩu súng ngắn bên hông, và mười mấy viên đạn trên người. Ngoài ra, cậu còn có một bộ máy bộ đàm.
Cậu hỏi hệ thống cách dùng máy bộ đàm, sau đó dò kênh và kêu gọi đồng đội. Cậu nhanh chóng nghe thấy hồi âm.
“Tiểu đội trưởng, tôi là lính bắn tỉa, đang ở tầng thượng của bệnh viện trung tâm, tôi đang tìm kiếm vị trí của tiểu đội trưởng”.
“Tiểu đội trưởng, tôi là lính trinh sát, đang ở cửa sổ tầng mười bảy của tòa lầu viết chữ đỏ, từ đây có thể quan sát tình hình một bên rất rõ”.
“Tiểu đội trưởng, tôi là lính bắn liên thanh, đang ở trong một công xưởng bỏ hoang, có mấy kẻ địch đang tìm kiếm tôi, tạm thời tôi không thể nào thoát thân được”.
Chỉ trong vòng một phút, có tổng cộng bảy người hồi âm, Ngô Bình lấy bản đồ điện tử đem theo bên mình ra, phát hiện công trường cách cậu mấy trăm mét, lính bắn liên thanh của cậu đang khá nguy hiểm, anh ta đang bị một nhóm quân địch lục soát.
Cậu lập tức nói: “Tất cả mọi người ở yên chờ lệnh, tôi đi tìm tay súng máy”.
Ngô Bình xem bản đồ xong thì khom lưng, tiến nhanh về trước. Cậu phát hiện ý thức của mình mạnh hơn người bình thường rất nhiều, có thể liên kết nhanh hơn với hệ thống, vì vậy động tác của cậu cũng nhanh hơn những người khác, phản ứng cũng nhanh hơn.
Ngô Bình chưa được huấn luyện quân sự chuyên nghiệp, nhưng cậu từng ở chỗ Đông Vương một thời gian, loại súng nào cũng đã từng dùng qua, kỹ thuật bắn cũng rất cừ, thuộc cấp bách phát bách trúng.
Cậu vừa đi được hơn một trăm mét thì có một viên đạn bắn ra ở tòa nhà bên trái, phía trước, cậu lập tức lộn người, sau đó nằm úp xuống, bắn một phát, động tác nhanh lẹ, liên tiếp không kẽ hở.
Phán đoán của cậu rất chuẩn xác, viên đạn được bắn vào cửa sổ ở tầng ba tòa lầu, một kẻ địch ở sau cửa sổ đã bị cậu bắn chết, đầu bị bắn vỡ một nửa.
“Đệch, bị giết trong tích tắc rồi!”. Người đóng vai kẻ địch là một đảng viên của học viện quân sự Lam Chi.
Mặc dù học viện quân sự Đại Hạ rất nổi tiếng nhưng vẫn còn một học viện quân sự mạnh nữa, đó là học viện quân sự Lam Chi. Điểm khác biệt nằm ở chỗ học viện quân sự Lam Chi chủ yếu bồi dưỡng sĩ quan tầm thấp và trung, chú trọng năng lực chuyên môn và tố chất của từng người. So ra thì học viện quân sự Đại Hạ chú trọng bồi dưỡng sĩ quan cao cấp và trung cấp nhiều hơn, chú trọng năng lực chỉ huy trong chiến đấu.
Đương nhiên, không có chuyện gì là tuyệt đối, học viện quân sự Lam Chi cũng từng có tướng soái lợi hại, học viện quân sự Đại Hạ cũng vậy.
Lúc này, trong đại sảnh diễn tập thực chiến của học viện quân sự Lam Chi, một học viên mở mũ ra, vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Xung quanh cũng có rất nhiều bạn bị bắn chết phải thoát ra, họ thi nhau hỏi cậu ta: “Không phải cậu vừa vào sao? Chết nhanh vậy hả?”
Người đó bất ngờ nói: “Tôi vừa nổ súng thì không ngờ tên nhóc phía đối diện đã né được, tôi đã dùng ống kính ngắm tự động rồi đấy, hơn nữa cậu ta còn lộn người, lập tức bắn tôi vỡ sọ ngay”.
Những người xung quanh đều không tin: “Sau khi né đòn đã lập tức tìm thấy vị trí của cậu và bắn chết cậu sao? Đùa gì thế?”
Người đó rối lên: “Các cậu không tin thì có thể lên quan sát, người đó thật sự rất lợi hại”.
Xung quanh vẫn còn rất nhiều mũ không dùng đến, có vài người đã lên mạng thật nhưng họ chỉ nên xem thôi chứ không thể tiếp tục tham gia trận đấu.
Những người đó dùng góc nhìn của thượng đế để quan sát vị trí của Ngô Bình. Lúc này, Ngô Bình đang nhanh chân tiến về trước, hỏa tốc đến công xưởng bỏ hoang. Địa hình ở đó rất phức tạp, khắp nơi đều là sắt thép và bê tông, xe cộ không thể nào vào trong được.
Ngô Bình nhanh chóng phát hiện ra một nhóm nhỏ có ba người, họ mang theo ba khẩu súng tiểu liên, trên người còn có lựu đạn.
Hai bên cách nhau hơn ba trăm mét, Ngô Bình tìm chỗ ẩn nấp rồi nổ súng. Cậu ra tay rất quyết đoán, hơn nữa, còn bắn liền ba phát trong một giây.
“Bụp, bụp, bụp”.
Ba người đó gần như trúng đạn cùng lúc, một người bị bắn ở tim, hai người bị bắn vào đầu. Chỉ trong tích tắc, ba học viên của học viện quân sự Lam Chi đã phải ra khỏi cuộc chơi.
“Đệch, thủ pháp bắn súng đó thật đỉnh quá, không có kính ngắm mà lại giết một lúc ba người cách đó hơn ba trăm mét”.
“Sao hả? Có phải cừ lắm không?”. Người bị bắn trước đó cũng lên mạng lại và hỏi bạn mình.
“Cừ lắm”. Mọi người ai cũng đồng tình.
Cứ thế Ngô Bình vừa thâm nhập vừa xử lý kẻ địch và tìm kiếm tay súng máy đó. Cuối cùng cậu cũng tìm ra cậu ta, tay súng máy nấp dưới một tấm bê tông, Ngô Bình dựa vào chức năng định vị của máy bộ đàm để tìm ra cậu ta.
Tay súng máy ra ngoài, cẩn trọng quan sát xung quanh.
Ngô Bình: “Không cần nhìn nữa đâu, kẻ địch ở khu vực này đã bị tôi xử lý sạch rồi”.
Thân phận ngoài đời của tay súng máy là một cựu binh có kinh nghiệm tám năm, đã có kinh nghiệm giả chiến hơn hai năm rồi, cậu ta biết rất rõ việc giải quyết sạch quân địch ở khu vực này khó đến mức nào, vì vậy khi nghe thấy lời của Ngô Bình, cậu ta đã rất kinh ngạc, không kiềm được, hỏi: “Tiểu đội trưởng, cậu đã giải quyết một mình sao?”
Chương 2637: Cứu viện tiểu đội 2
Ngô Bình: “Ừ, tổng cộng có mười một người”.
Tay súng máy trừng lớn mắt, nói: “Đội trưởng, cậu ngầu thật! Trong đám người đó có mấy tên có kỹ thuật bắn cực tốt, suýt nữa tôi đã bị bọn họ bắn chết rồi!”
Ngô Bình không có thời gian nói chuyện với cậu ta, bèn nói: “Chúng ta đi tìm bắn tỉa”.
Tay súng máy gật đầu, đeo lên lưng một ít hộp đạn và lựu đạn, đi theo phía sau Ngô Bình, đi đến bệnh viện trung tâm.
Rời khỏi công xưởng, đi chưa bao xa thì đã nghe thấy phía trước vang lên tiếng súng dày đặc. Ngô Bình leo lên tầng 5 quan sát, phát hiện đối diện là quân ta và quân địch đang giao tranh một trận khói lửa. Quân ta là một tiểu đội mười một người, đối diện là một hàng 5 sáu mươi người, quân địch chiếm ưu thế áp đảo.
Nhìn thấy cảnh này, tay súng máy không nhịn được lên tiếng: “Bọn họ xong rồi. Ba mặt bị bao vây, phía sau lại là khoảng đất trống, tầm nhìn bao quát”.
Ngô Bình: “Chúng ta không thể thấy chết mà không cứu”.
Tay súng máy vội nói: “Đội trưởng, chúng ta chỉ có hai người, một khi bị bại lộ, đối phương sẽ dùng lựu đạn ném nổ chết chúng ta!”
Ngô Bình lại nói: “Ở đây cậu nghe theo lệnh tôi, bảo cậu bắn thì cậu cứ bắn. Tôi lên tầng cao nhất đánh úp bọn họ!”
Tay súng máy hoàn toàn không đồng ý với kế hoạch của Ngô Bình, nhưng cậu ta là lính, mà Ngô Bình lại là cấp trên, cậu ta chỉ đành phục tùng.
Sau khi Ngô Bình lên lầu, tay súng máy không nhịn được tạm bỏ mũ giáp xuống, nói với chiến hữu xung quanh: “Vừa nãy còn cảm thấy kỹ thuật bắn súng của câu ta tốt, có thể đánh được. Bây giờ xem ra, chỉ là một tên lỗ mãng mà thôi, tôi nghĩ cậu ta chẳng mấy chốc là thăng thôi”.
“Này, chẳng phải người mới đều như vậy sao, chủ nghĩa anh hùng cá nhân, nhưng loại người này thường là chết sớm nhất”.
Rất nhanh sau đó, tay thiện xạ lại đăng nhập vào, mà Ngô Bình chẳng mấy chốc đã leo lên đến tầng thượng. Trong tay cậu cầm một một cây súng bắn tỉa đã cướp được, có kính ngắm gần tám lần, cùng với ba mươi lăm viên đạn.
Cậu điều chỉnh súng xong, nhắm chuẩn pháo thủ đối phương xuất hiện trong ống ngắm.
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên, pháo thủ bị hạ gục. Sau đó là phát súng thứ hai, bắn vào ngòi nổ một quả lựu đạn trên mặt đất.
“Ầm!”
Trong tiếng nổ vang vọng, bảy tám kẻ địch bị nổ tung, hiện trường hỗn độn.
Đội trưởng bị vây bên trong là một cô gái, cô ta kinh ngạc nhìn quân địch hỗn loạn, bèn hỏi: “Là ai bắn súng?”
Mấy người bắn tỉa đều nói không phải bọn họ nổ súng. Ngay lúc này, bộ đàm của cô ta vang lên âm thanh yêu cầu trò chuyện.
Nữ đội trưởng nhận tín hiệu, Ngô Bình cười nói: “Tôi là đội trưởng đội 5 Sắt Thép, tôi ở tòa nhà phía sau phục kích quân địch, các cô nhân cơ hội rút lui đi!”
Nữ đội trưởng nghe được tin, hai mắt sáng lên: “Cám ơn người an hem, chúng tôi là tiểu đội 2 - Dũng Cảm, tôi là đội trưởng”.
Ngô Bình: “Chào đội trưởng tiểu đội 2, là nữ sao?”
Nữ lớp trưởng nhướng mày: “Thế nào, xem thường nữ binh sao?”
Ngô Bình vội nói: “Không có”.
Nói xong, cậu lại nổ súng. Phát súng thứ ba, đội trưởng của đối phương trong cơn hỗn loạn đã bị phát súng của cậu bắn nổ đầu.
“Mẹ kiếp! Đội trưởng đối diện bị cậu bắn chết rồi sao?”. Nữ đội trưởng kinh ngạc hỏi.
Ngô Bình: “Anh ta nghĩ nấp sau lưng binh lính thì tôi không bắn trúng anh ta, đúng là ấu trĩ”.
Nữ đội trưởng: “Đội trưởng tiểu đội 5 uy vũ, các anh em mau rút lui!”
Ngô Bình liên tục nổ súng, đối diện lại có vô số người bị bắn chết, đặc biệt là hai tay súng máy sau khi bị bắn chết, rõ ràng hỏa lực không đủ, tiểu đội 2 - Dũng Cảm có thể rút lui dễ dàng.
Kỹ thuật bắn của Ngô Bình như thần, đối phương vừa ló đầu đã bị giết chết, khiến mọi người đành phải nấp sau boongke, bắn súng cối bừa bãi xung quanh.
Hai phút sau, tiểu đội trưởng tiểu đội 2 - Dũng Cảm đã rút lui toàn bộ vào tòa nhà chỗ Ngô Bình, cũng sắp xếp nhân lực ở các tầng.
Sau khi ném một quả lựu đạn từ trên tầng thượng xuống, Ngô Bình cũng đi đến tầng giữa, chạm mặt với nữ đội trưởng ở đây.
Bởi vì trong thế giới ảo hình tượng của mọi người đều là hư cấu, Ngô Bình cũng không quan tâm cô ta trông đẹp hay không mà chỉ hỏi: “Đội trưởng tiểu đội 2, sao các cô lại bị quân địch vây ở đây?”
Đội trưởng tiểu đội 2: “Trúng kế địch. Trước đó, chúng tôi phát hiện một một tiểu đội vận chuyển vật tư của quân địch nên chuẩn bị đến chặn bọn họ, lấy chút vật tư. Ai ngờ, người của chúng tôi vừa đến mau phục thì quân địch đã lao ra rồi”.
Ngô Bình: “Hỏa lực đội này rất mạnh, các cô có thể kiên trì đến hiện tại cũng không tệ rồi”.
Nữ đội trưởng gật đầu: “Đúng vậy. Đối diện có hai chiếc xe thiết giáp, 5 khẩu súng cối, còn có bốn súng hỏa tiễn”.
Ngô Bình vẫn luôn quan sát phía đối diện, lúc này cậu đột nhiên vươn tay nổ súng, một tiếng động vang dội, một súng hỏa tiễn đang nhắm chuẩn, kết quả ống nắm đã bị Ngô Bình bắn vỡ, viên đạn bay vào mắt khiến anh ta chết tại chỗ!
Nữ đội trưởng giơ ngón tay cái nói: “Lợi hại!”
Ở bên kia, trong phòng huấn luyện của học viện quân sự Lam Chi, một nhóm người la mắng cởi mũ giáp xuống, bọn họ đều là những người bị Ngô Bình loại bỏ.
“Một đám ăn hại! Mới bấy nhiêu đã bị tiêu diệt rồi!” Một giáo viên tóc hoa râm đứng bên cạnh mắng mỏ, tất cả mọi người đều xấu hổ cúi đầu.
“Lui xuống!”. Một người từ tiểu đội trưởng thăng cấp lên trung đội trưởng ra lệnh. Khả năng đánh lén của Ngô Bình quá đáng sợ, đội trưởng chỉ còn lại một mình anh ta, không rút lui thì anh ta cũng không biết mình có thể sống được bao lâu nữa.
Đối phương vừa rút, người của đội 2 đã hoan hô: “Quân địch rút lui rồi! Bọn họ bị đánh úp sự rồi, ha ha!”
Nữ đội trưởng dùng ống nhòm quan sát, cười nói: “Bọn họ thật sự rút lui rồi, chúng ta không cần trốn nữa”.
Sau đó, cô ta bắt tay Ngô Bình: “Đội trưởng đội 5, cám ơn! Chúng tôi còn có nhiệm vụ, đăng xuất rồi sẽ mời cậu uống rượu!”
Ngô Bình: “Được”.
Sau đó, Ngô Bình dẫn theo tay súng máy tiếp tục tiến đến bệnh viện trung tâm.
Tòa nhà bệnh viện vẫn còn tương đối nguyên vẹn, hơn nữa còn xây dựng công trình phòng không dân sự, vì vậy bên trong thường có một vài người dân tập trung tránh nguy hiểm.
Đến gần bệnh viện, trước tiên Ngô Bình liên lạc với tay bắn tỉa, tay bắn tỉa nói: “Đội trưởng, tôi nhìn thấy các cậu rồi. Xung quanh an toàn, có thể mau chóng đi qua!”
Ngô Bình: “Được, tiếp tục quan sát xung quanh”.
Hai người đến tầng khoa Ngoại, Ngô Bình nhìn thấy tay bắn tỉa. Tay bắn tỉa nói: “Đội trưởng, gần đây quân địch rất nhiều, chúng ta nhất định phải mau chóng rời đi”.
Ngay lúc này, mặt đất chợt chấn động, Ngô Bình đã nhìn thấy trước cửa bệnh viện xuất hiện bốn chiếc xe thiết giáp đa công năng. Những chiếc xe thiết giáp này đều có hệ thống phát hiện chống bắn tỉa, chỉ cần Ngô Bình nổ súng thì đối phương có thể nhắm được vị trí ngay lập tức.
Hệ thống chống bắn tỉa này vừa xuất hiện đã khiến nhiều tay bắn tỉa gặp hạn chế, thậm chí có người còn cho rằng, trong chiến tranh hiện đại, bắn tỉa ắt hẳn sẽ phải rút lui khỏi trận chiến lịch sử.
“Không xong rồi, bọn họ muốn chiếm bệnh viện!” Tay bắn tỉa lập tức nói: “Đội trưởng, chúng ta rút ngay thôi!”
Ngô Bình nhìn cậu ta: “Rút gì chứ? Vị trí chúng ta tốt như vậy, đúng lúc có thể đánh lén bọn họ!”
Nói rồi, cậu lấy súng hỏa tiễn từ tay súng máy. Dọc đường đi, cậu giết không ít quân địch, nhặt được không ít vật tư, súng hỏa tiễn là một trong số đó.
Dựng xong bệ bắn, cậu lập tức nhắm vào một chiếc xe thiết giáp trong đó, phóng tên lửa.
Tốc độ tên lửa chậm nhưng Ngô Bình nắm chắc thời cơ rất tốt, hơn nữa cậu từ trên cao nhìn xuống, đúng lúc đánh được phần đầu chiếc xe. Chiếc xe thiết giáp kia vừa di chuyển thì tiếng nổ vang vọng vang lên, lửa phừng phực khắp nơi, bị nổ tung tại chỗ.
Mấy chiếc xe thiết giáp còn lại lập tức lùi ra sau, nhưng Ngô Bình đã bắn tên lửa thứ hai.
Lại vang lên tiếng nổ vang rền, chiếc xe thiết giáp thứ hai bị nổ tung.
Ngay khi đối phương đang hỗn loạn thì Ngô Bình đổi qua súng ngắm, thấp giọng nói: “Ra tay!”
Vì thế, cậu và tay súng ngắm cùng nhau bắn giết chiếc xe thiết giáp cùng mười mấy bộ binh.
Hiệu suất bắn giết thành công của Ngô Bình rất cao, một phát súng một người, trước khi quân địch rút lui, cậu đã thành công giết chết bốn người. Tay bắn tỉa cũng nổ súng, nhưng chỉ bắn chết một người. Cậu ta bỗng chốc vô cùng khâm phục Ngô Bình, nói: “Kỹ thuật bắn súng của đội trưởng tốt thật! So với cậu, tôi chỉ là tên gà mờ thôi!”
Ngô Bình: “Đừng nói nhiều nữa, chúng ta đi tìm quân trinh sát!”
Chương 2638: Nhiệm vụ siêu khó
Xuyên qua hai khu phố, Ngô Bình nhìn thấy tòa nhà văn phòng màu đỏ, nhưng gần tòa văn phòng có hai đội quân địch đang lục soát, dường như ở đây vừa có một trận chiến xảy ra.
Ngô Bình liên hệ với lính trinh sát, hỏi: “Cậu vừa mới ra tay?”
Lính trinh sát: “Đội trưởng, vừa rồi một đội quân ta bị chúng đánh tan rã, bảy trong số mười ba người đã chết, có năm người trốn vào tòa nhà văn phòng, tôi có thể nghe được tiếng họ trèo lên lầu”.
Ngô Bình lập tức nói với tay súng bắn tỉa: “Cậu đến tòa nhà cao tầng đối diện mai phục, súng liên thanh có trách nhiệm bảo vệ người bắn tỉa”.
Hai người nhận lệnh rời đi, sau khi vào vị trí, Ngô Bình ra lệnh cho tay bắn tỉa nổ súng, một tên địch bị giết tại chỗ, đoàn người lần lượt tìm chỗ nấp, bắn về phía tòa nhà cao tầng đối diện.
Ngô Bình vòng đến phía sau địch, đánh vỡ cửa sắt phía sau, đi lên tòa nhà văn phòng. Lên đến tầng ba, trong tầng có người mai phục, cậu nói: “Người của mình”.
Một cái đầu thò ra ngoài, nhìn thấy Ngô Bình bèn hỏi: “Đội quân nào?”
Ngô Bình: “Đội Sắt Thép 5”.
Người này: “Đội quân của chúng tôi bị đánh tan rã, có thể gia nhập vào chỗ các cậu không?”
Ngô Bình nhìn trang bị của cậu ta, là lính đặc chủng lục chiến, trong các đội bình thường không có lính đặc chủng, thường là sau khi đội binh đặc chủng bị đánh tan rã, tạm thời gia nhập vào đội khác.
“Được, bây giờ cậu là một thành viên của đội Sắt Thép 5”, lính đặc chủng này cong môi cười nói: “Vâng!”
Hai người tiếp tục đi lên, lại gặp bốn người lính bị đánh tan rã, được lính đặc chủng đề nghị, toàn bộ đều gia nhập vào đội Sắt Thép 5 của Ngô Bình.
Cuối cùng Ngô Bình lên đến tầng mười bảy, tìm được linh trinh sát. Cậu quan sát tình hình bên dưới từ trên này, quân địch có khoảng hai mươi mấy người, hiện tại bên này có chín người, có thể đánh được.
Cậu lập tức bảo vài người kiểm tra vũ khí, hai người cầm súng máy, một người cầm bộ bắn tên lửa và súng trường, lính trinh sát và lính đặc chủng cầm nhiều loại vũ khí và hai người nữa cầm súng bắn tỉa và gói thuốc nổ cao năng.
Lúc này tay bắn tỉa ở đối diện nói: “Đội trưởng, phía đối diện đã cử người đi vào tòa nhà cao tầng”.
Ngô Bình: “Giữ chân chúng lại, bên này chúng ta có bảy người, tấn công địch từ phía sau”.
“Rõ!”
Sau đó, Ngô Bình sắp xếp một số thứ, ra lệnh cho hai tay súng bắn tỉa lần lượt bắn ở tầng năm và tầng mười, để lính cầm đạn lửa lại ở tầng mười một, những người còn lại theo cậu cùng đến tầng một để tấn công kẻ địch.
Ngô Bình xung trận dẫn đầu, vượt qua các chướng ngại vật với tốc độ kỳ lạ, nhanh chóng áp sát kẻ thù, đồng thời thi thoảng tiến hành bắn chúng. Hơn nữa hai tay bắn tỉa ở trên cao kia và đạn lửa thi thoảng được bắn ra đánh cho hai đội quân của địch không dám xuất đầu lộ diện, đều chui vào phía sau trốn.
Sau khi mô phỏng thực chiến được một thời gian, Ngô Bình dần phát hiện ra các bug trong hệ thống này. Chẳng hạn như âm thanh trên chiến trường ảo rõ ràng rõ hơn so với thực tế, cậu có thể đoán được vị trí và khoảng cách của địch thông qua âm thanh.
Lúc này, cậu đang trốn sau một khối bê tông lớn, nghe tiếng quân địch nổ súng, thế là rút hai quả lựu đạn, chần chừ một lúc rồi ném về phía trước.
Cậu canh thời gian rất chuẩn, lựu đạn nổ tung trên không trung cách mặt đất bảy tám mét, bên dưới chính là năm tên dịch đang trốn sau vật chắn.
Uy lực của lựu đạn này rất mạnh, hai viên nổ cùng lúc khiến năm tên địch chết tại chỗ.
Quân địch bỗng chốc tổn thất năm thành viên, lập tức trở nên hoảng loạn, bắt đầu ném bừa lựu đạn ra ngoài nhưng lại không có tác dụng, ngược lại Ngô Bình tìm được họ đầu tiên, lại ném liên tiếp vài quả lựu đạn.
Mười phút sau, vẫn còn mười ba tên địch, Ngô Bình dẫn người của mình đi tấn công chúng. Ba phút sau, trận chiến kết thúc, hai đội hơn hai mươi mấy người đều bị tiêu diệt toàn bộ, thu giữ được rất nhiều vũ khí.
Sau khi giết địch xong, Ngô Bình lại liên hệ với các thành viên khác của đội năm, bảo họ gặp nhau ở trước tòa nhà văn phòng màu đỏ.
Hơn một tiếng sau, lại có bốn thành viên quay về. Đến đây, đội Sắt Thép 5 của Ngô Bình đã có mười ba thành viên.
Ở trong chiến trường ảo càng lâu, Ngô Bình càng hiểu được nơi này hơn, hoạt động cũng dần trở nên thành thạo.
Lại thêm nửa tiếng trôi qua, người trong tay Ngô Bình đã lên đến hai mươi lăm người, đồng thời thu được rất nhiều vũ khí.
Lúc này tại Học viện quân sự Đại Hạ, vài giáo viên quan sát trận chiến thực tế mô phỏng đều chú ý đến Ngô Bình, thành tích của Ngô Bình thật đáng kinh ngạc, kế hoạch hành động của cậu rất chu toàn, giỏi về điều binh, trận chiến nào cũng phải thắng. Cho đến giờ họ đã tiêu diệt được mấy chục tên địch, cứu sống mười mấy quân bạn.
“Người mới đến này thú vị đấy!”, một giáo viên nói: “Thông báo một nhiệm vụ cấp bốn, xem cậu ta có thể hoàn thành không”.
Ngay khi Ngô Bình chuẩn bị lấy tòa nhà văn phòng làm căn cứ để tiếp tục mở rộng thành tích, âm thanh hệ thống vang lên: “Cấp trên ra lệnh đội Sắt Thép 5 đi chiếm nhà máy phát điện, giải cứu một trăm năm mươi chiến sĩ bị nhốt trong nhà máy”.
Nghe được lệnh này, Ngô Bình sửng sốt, giải cứu một trăm năm mươi người, chỉ dựa vào chút người của nhóm mình?
Cậu hỏi: “Có bao nhiêu quân địch đóng chiếm ở nhà máy điện?”
Hệ thống: “Là một đại đội quân, khoảng hơn năm trăm người”.
Ngô Bình lập tức từ chối: “E là tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ”.
Hệ thống: “Cấp trên ra lệnh không được từ chối! Nếu không sẽ xử lý theo quân pháp”.
Ngô Bình im lặng một lúc lâu, hỏi: “Nếu không thể từ chối, vậy thì hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thưởng chứ?”
Hệ thống: “Nếu hoàn thành nhiệm vụ, sẽ ghi công huân tập thể hạng nhất, cậu thì được ghi công cấp đặc biệt cá nhân”.
Ngô Bình: “Ghi công cấp đặc biệt có tác dụng gì?”
Hệ thống: “Nếu nhận được ghi công cấp đặc biệt trong thực chiến mô phỏng, sau khi tốt nghiệp ít nhất cậu là cử nhân ba sao”.
“Vậy ghi công huân tập thể hạng nhất thì sao?”
Hệ thống: “Thành viên nào được ghi công huân tập thể hạng nhất ít nhất là cử nhân một sao”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy tôi nhận nhiệm vụ”.
Sau khi nói chuyện với hệ thống một hồi, Ngô Bình nói với các thành viên của đội năm: “Hiện giờ bên trên giao cho chúng ta một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, đó là đánh sập nhà máy điện và giải cứu một trăm năm mươi đồng đội bên trong”.
Lính trinh sát hỏi: “Đội trưởng, có bao nhiêu địch trong nhà máy điện”.
Ngô Bình: “Một đại đội, hơn năm trăm người”.
Mọi người nhìn nhau, một tay bắn tỉa nói: “Đội trưởng, e là chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ”.
Ngô Bình: “Tôi cũng biết nhiệm vụ này rất khó, nhưng bên trên nói chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ ghi công huân tập thể hạng nhất. Mọi người cũng biết, thành viên được ghi công huân tập thể hạng nhất tốt nghiệp ít nhất là cử nhân một sao”.
Tim mọi người đập thình thịch, không phải ai cũng có thể nhận nhiệm vụ khó khăn này, chỉ có những nhóm có thành tích xuất sắc, thực lực mạnh mẽ mới có thể nhận được nhiệm vụ siêu khó này, cho nên hoàn thành nhiệm vụ vừa là thử thách, vừa là cơ hội với họ.
Ngô Bình thấy mọi người động lòng bèn nói: “Nhiệm vụ thất bại, cùng lắm chúng ta offline, nhưng nếu thành công thì sẽ được ghi công huân tập thể hạng nhất”.
“Tới luôn”, lính trinh sát cắn răng nói: “Người trong giang hồ cứ liều mạng, cùng lắm là chết, chẳng có gì phải sợ cả”.
Mọi người đều đồng ý đi hoàn thành nhiệm vụ, Ngô Bình cười nói :”Được, chỉ cần các đồng chí đồng tâm hiệp lực, tôi nghĩ chúng ta nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ”.
Sau đó Ngô Bình phân bố nhiệm vụ cho mọi người. Sau đó mọi người đến gần nhà máy phát điện đợi đến lúc trời tối.
Thời gian trên hệ thống đã qua hơn một tiếng, cuối cùng trời cũng đã tối. Ngô Bình bật ống ngắm hồng ngoại, bắt đầu bắn tỉa từng tên địch bao vây ngoài nơi đóng quân.
Chương 2639: Công huân tập thể hạng nhất
Vài âm thanh trầm thấp vang lên, bốn lính gác canh cứ điểm trên cao đều bị hạ gục, Ngô Bình cử binh đặc chủng và quân trinh sát, đặt bốn quả bom cao năng lần lượt ở các boongke ngoài cửa nhà máy điện, rồi dùng quần áo che lại.
Lính gác bị hạ gục, quân địch bên trong nhà máy điện chẳng mấy chốc đã phản ứng lại, một người trong tiểu đội ra ngoài điều tra. Lúc này, ngay cả bốn tay bắn tỉa bên trong của Ngô Bình đều đồng thời nổ súng, mười hai người trong chốc lát đã có bốn người ngã xuống.
Đến khi bọn họ tìm được boongke, thì mười hai người đã chết mất sáu. Sáu người còn lại chỉ đành nâng tay nổ súng tán loạn.
Sau đó, lại có một tiểu đội quân địch xuất hiện, bắt đầu nổ súng tán loạn về phía tòa nhà đối diện, thậm chí còn phóng cả mấy hỏa tiễn.
Một đợt tập kích nổ ra, mấy chục người tiểu độ này lập tức tiến vào một boongke. Cùng lúc đó, tay bắn tỉa của đối phương cũng bắt đầu vào chỗ, chuẩn bị dùng hệ thống phản bắn tỉa để tìm kiếm vị trí mấy người Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Tạm biệt”. Nói rồi, một quả bom cao năng lập tức nổ tung.
Tiếng động vang dội khắp nơi, ánh lửa vươn thẳng lên trời, toàn bộ mấy chục người bên trong boongke đều bị nổ tung lên trời.
Sáu tên quân địch còn lại trong lúc ngây ngốc thì quân đặc chủng đã xông lên, dùng súng tự động giải quyết bọn họ.
Sau đó, lính đặc chủng tiến vào nhà máy điện, lại lắp đặt thiết bị nổ trên đường mà quân địch nhất định phải đi qua.
Tiếng nổ lớn đả động đến rất nhiều quân canh giữ bên trong, lần này có hơn trăm người nối đuôi nhau xông ra. Lúc này, Ngô Bình đã mai phục ở một khu cao trong nhà máy điện, lại nổ súng bắn trúng thuốc nổ.
Tiếng nổ vang vọng, lại có mấy chục người được tiễn lên đường, cũng có mấy chục người bị sóng khí kinh khủng đánh bay, đánh mất sức chiến đấu.
Ngô Bình lập tức ra lệnh dùng hết hỏa lực, số lượng quân địch còn lại đều bị tiêu diệt, còn mau chóng thay quần áo của quân địch.
Trong hệ thống có thể cải trang quân địch bằng quần áo, đương nhê làm như vậy sẽ gặp nguy hiểm rất lớn, rất dễ bị nhận ra.
Hai mươi người trong đó thay quần áo quân địch, những người còn lại thì ở bên ngoài chế tạo hỏa lực, thu hút sự chú ý.
Sau nửa phút, bên trong nhà máy điện lại có binh sĩ của hai tiểu đội xông ra, khoảng chừng hơn một trăm năm mươi người. Nhóm Ngô Bình đều nằm dưới đất, giả vờ như đang hôn mê, xung quanh để rải rác súng máy.
Nằm dưới đất giả vờ hôn mê cũng không cần phải có kỹ thuật diễn gì, mà xung quanh xảy ra những vụ nổ dữ dội, nên quần áo trên người bọn họ cũng đầy máu.
Người của hai tiểu đội mau chóng nhìn khắp hiện trường, sau đó lao về phía cửa, bởi vì hướng đó phát ra tiếng sung, có đạn bắn về phía bọn họ.
Đám người lập tức chia thành hai hướng, một trái một phải, bọn họ cách nhóm hai mươi người đang giả chết của Ngô Bình chừng bảy tám mươi mét.
Ngô Bình mở mắt nhìn chốc lát, sau đó thấp giọng nói: “Ngay khi có vụ nổ thì lập tức bắn!” Nói xong thì nâng tay với hai khẩu súng, hai kíp nổ cậu sắp xếp trước đó lập tức nổ tung, mấy chục người đều bị tiễn đi.
Hiện trường hỗn loạn, mà nhóm Ngô Bình đã dựng sáu khẩu súng máy, bắn về phía những người còn lại, đồng thời cũng ném đến mấy chục quả lựu đạn.
Tiếng nổ vang lên liên tục, hơn một trăm người này anh chóng bị tiêu diệt. Nhóm Ngô Bìn lập tức cầm súng rút lui về phía sau, kết quả lại chạm mặt một tiểu đội đang xông lên.
Bởi vì diện tích nhà máy điện rất lớn, toàn bộ quân chi viện của quân địch khi đến cần có thời gian, tiểu đội này đúng lúc lại cách gần nhất.
“Có chuyện gì vậy?”, đội trưởng hỏi.
Ngô Bình nói: “Quân địch hơn nghìn người, hỏa lực mạnh, chúng ta bị nổ thương vong, chỉ đành rút quân!”
Đội trưởng này nói: “Các cậu ra phía sau nghỉ ngơi đi!” Nói xong thì dẫn thuộc hạ xông về phía trước.
Đợi đến khi bọn họ đi chừng mấy chục mét, nhóm Ngô Bình đã dựng xong giá súng máy, lại nổ súng lần nữa.
Nổ súng sau lưng quân địch lại còn là súng máy bắn phá, mỗi một giây bắn ra mấy trăm phát đạn, hàng chục người này đều không kiên trì được mấy chục giây thì đã ngã xuống.
Lúc này, số lượng quân địch trong nhà máy điện chưa đến hai trăm người, phòng ngự bên trong trống rỗng, Ngô Bình bèn đưa người mau chóng chạy đến địa điểm quân mìn bị vây nhốt, khu ký túc xá của nhân viên nhà máy điện.
Khu ký túc xá này rất lớn, ở hơn một nghìn người, đều là các tòa nhà ba tầng lầu xếp thành từng hàng. Lúc này, quân địch vây bắt nơi này chỉ còn lại mười mấy người, toàn bộ đều canh giữ ở lối vào.
Nhìn thấy nhóm Ngô Bình đi đến, kẻ địch đứng đầu hỏi: “Tình hình phía trước thế nào rồi?”
Ngô Bình: “Tình hình rất nguy hiểm, chúng tôi bị thương, nên rút về trước. Đúng rồi, tình hình bên này thế nào, người bên trong có nghe lời không?”
Người này nói: “Bọn họ không có bao nhiêu vũ khí cả, không dám xông ra. Chỉ cần nhốt thêm mấy ngày thì bọn họ cũng không kiên trì được lâu, chủ động hàng thôi”.
Lúc này Ngô Bình chỉ vào trong, gọi: “Có người ra kìa!”
Nhóm quân địch này kinh ngạc, đều nhìn vào trong cổng. Thế nhưng, bên trong lại trông rỗng không một ai, sau đó sau lưng bọn vang lên tiếng súng, mười mấy người này nhanh chóng bị hạ gục.
Ngô Bình để lại mười mấy người dọn dẹp hiện trường, tiếp tục cải trang thành quân canh gác, còn cậu thì đưa người đi vào bên trong.
Trong này có hơn một trăm năm mươi binh lính bên ta, ngô Bình dùng máy liên lạc, gọi bọn họ ra ngoài, chọn ra một vài người có năng lực tác chiến mạnh trong đó, phân phát vũ khí cho họ.
Trước cửa vốn có hơn trăm quân canh giữ, vì vậy có lắp đặt một kho trữ súng đạn loại nhỏ, vũ khí bên trong có thể vũ trang cho bảy tám mươi người.
Sau khi phân phát xong vũ khí, Ngô Bình lại dẫn người tấn công các cứ điểm. Bởi vì bọn họ đã thay quần áo quân địch, nên thật giả khó phân, cuối cùng chưa đến một tiếng đồng hồ đã tiêu diệt toàn bộ quân địch còn lại, hoàng thành nhiệm vụ lần này viên mãn!
Lúc này, có không ít nhân vật cấp cao của học viện quân sự Đại Hạ đang ngồi bên cạnh quan sát trận chiến mô phỏng này, biểu hiện của Ngô Bình rất xuất sắc.
Sau khi trận chiến kết thúc, thời gian trong hệ thống cũng kết thúc, Ngô Bình và chiến hữu tạm biệt nhau, sau đó cởi mũ thiết giáp xuống.
Lúc này cậu mới phát hiện, mười mấy bạn học vây xung quanh đều đang nhìn cậu chằm chằm, vẻ mặt rất phức tạp.
Tố Văn Tương cười nói: “Bạn học Ngô Bình, chúc mừng em, lấy được công huân hạng nhất trận chiến mô phỏng lần này!”
Ngô Bình: “Cám ơn. Cô Tố, chương trình học tiếp theo là gì vậy?”
Tố Văn Tương: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, tiết học hôm nay kết thúc, em có thể quay về ký túc xá. Đúng rồi, em vừa đến, vẫn chưa biết vị trí ký túc xá, cô đưa em đi”.
Ngô Bình: “Được”.
Lúc này, một học viên cao to ở bên cạnh đến bắt tay với Ngô Bình, cười nói: “Chào cậu, tôi là Từ Văn Hổ, bạn họ xưng hô thế nào?”
Ngô Bìn bắt tay với cậu ta: “Chào cậu, tôi là Ngô Bình”.
Từ Văn Hổ cười nói: “Ngô Bình, cậu đúng là lợi hại. Tôi bị hạ sớm, vẫn luôn quan sát cậu chiến đấu. Cậu lại nhận nhiệm vụ khó như vậy, nhưng chỉ dựa vào một tiểu đội mà đã giết hạ được quân địch hơn năm trăm người, cứu được hơn một trăm chiến hữu!”
Ngô Bình: “Có thể là do tôi may mắn”.
Từ Văn Hổ cười nói: “Nào phải may mắn chứ, là thực lực! Đi thôi, cô Tố, hay là để em đưa Ngô Bình đến ký túc xá cho!”
Tố Văn Tương cười nói: “Vậy làm phiền em rồi. Lát nữa cô sẽ cho người đưa đồ em qua”.
Ký túc xá học viện quân sự Đại Hạ là khu tập thể, mười người một phòng. Nhưng ký túc xá rất rộng rãi, có phòng khách và nhà vệ sinh, còn có phòng máy tính, hoàn cảnh cũng không tệ.
Sau khi đến ký túc xá được chỉ định, Ngô Bình phát hiện bên trong đã có sáu người.
Từ Văn Hổ cười nói: “Ngô Bình, tôi cũng ở phòng ký túc xá này, sau này mọi người đều là bạn cùng phòng kiêm chiến hữu rồi”.
Trong mấy người họ, có một cậu thanh niên cao lớn đang ngồi trên ghế, người này mặt vuông, mắt hẹp dài, lông mày đậm, trông rất khí thế. Mấy người còn lại đều vây quanh cậu ta, cậu ta đánh giá Ngô Bình, nói: “Cậu chính là sinh viên nhảy lớp có ô dù đằng sau sao?”
Chương 2640: Đại ca ký túc xá
Ngô Bình: “Chào mọi người, tôi là Ngô Bình, học viên mới”.
Từ Văn Hổ muốn giới thiệu mọi người nhưng nhìn thấy vẻ mặt của người đó thì lại không dám lên tiếng, chỉ đành thấp giọng nói: “Bên kia có giường trống”.
Vị trí ở trong cùng gần nhà vệ sinh có một chiếc giường đơn, trên giường có khá nhiều đồ tạp nham, thùng rác và cây lau nhà được đặt trên đầu giường.
Ngô Bình đi về phía chiếc giường đơn, đang định thu dọn đồ đạc trên đó thì khuôn mặt chữ điền đang ngồi trên ghế nói: “Này, đừng có động vào đồ đạc trên đó”.
Ngô Bình không dừng lại, chuyển hết đồ trên người lên một cái bàn cách đó không xa, trên bàn không có gì cả, vừa lúc có thể để đồ lên.
Thấy Ngô Bình không nghe, mặt chữ điền sầm mặt: “Này thằng nhóc, mày bị điếc à, không nghe thấy tao nói gì sao?”
Ngô Bình xoay người nhìn hắn: “Cậu đang nói chuyện với tôi à?”
Người này cười nhạo: “Không phải mày lẽ nào mà chó?”
Ngô Bình búng tay một cái nói: “Hóa ra cậu còn biết cả tiếng chó”.
Mặt chữ điền nổi giận, hắn đứng dậy nói: “Gâu gâu…”
Nghe thấy những tiếng chó sủa này, mọi người đều sững sờ, chuyện gì vậy? Mặt chữ điền cũng giật thót, lẽ nào âm thanh này phát ra từ mình sao? Hắn không tin có ma, tiếp tục chỉ vào Ngô Bình nói: “Gâu gâu…”
Ngô Bình vỗ tay: “Giỏi thật, nói tiếng chó hay thế”.
Sau đó mặt chữ điền nghĩ đến gì đó, ánh mắt hắn hiện lên vẻ sợ hãi, sau đó chắp tay lại vái lạy Ngô Bình.
Ngô Bình mặt không cảm xúc nhưng vẫn búng tay một cái.
Mặt chữ điền nói: “Cảm ơn”.
Người xung quanh đều cảm thấy chẳng hiểu ra sao, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mặt chữ điền đi đến trước mặt Ngô Bình, thận trọng hỏi: “Tôi tên là Dương Quốc Hào, tôi xin lỗi cậu chuyện vừa rồi”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Không sao, kiểu người như cậu chỉ là khách qua đường trong cuộc đời tôi thôi, tôi không để ý”.
Dương Quốc Hào ngượng ngùng, hắn ngây ngốc gọi Từ Văn Hổ qua hỏi: “Người anh em này tên gì?”
Từ Văn Hổ vội nói: “Cậu ấy là Ngô Bình”.
Dương Quốc Hào nói: “Ngô Bình, lúc nãy có phải cậu dùng bí pháp không?”
Nghe thấy hai chữ “bí pháp”, mọi người đều ngạc nhiên, có thể sử dụng bí pháp chẳng phải chứng tỏ Ngô Bình là cường giả Bí Cảnh sao?
Phải biết cả Học viện Quân sự Đại Hạ này chỉ có mấy người là cường giả Bí Cảnh, hơn nữa đều được hưởng đãi ngộ đặc biệt.
Ngô Bình không phủ nhận nói: “Cậu dám kiêu ngạo như thế chắc cũng có chỗ dựa nhỉ”.
Dương Quốc Hào vội nói: “Không được xem là chỗ dựa, cậu họ của tôi là phó chủ nhiệm cấp thấp của Học viện Quân sự”.
Ngô Bình: “Thảo nào cậu lại kiêu căng như thế”.
Dương Quốc Hào cười khổ: “Cậu đừng cười cợt tôi nữa”.
Lúc này, có người đưa chăn, chậu rửa mặt và đồ của Ngô Bình đến, Từ Văn Hổ và Dương Quốc Hào vội vàng đến chuyển giúp.
Ngô Bình ngồi ở một bên đợi họ trải xong drap giường, để đồ xuống xong cậu mới nói: “Cảm ơn nhiều”.
Dương Quốc Hào cong môi cười: “Ngô Bình, thực lực của cậu mạnh nhất, sau này cậu là đại ca phòng ký túc xá chúng ta”.
Mấy người Từ Văn Hổ gật đầu, ở một nơi như Học viện Quân sự, hầu hết mọi người đều có lai lịch và chỗ dựa, nhưng so với một cường giả Bí Cảnh như Ngô Bình thì những điều đó không quá quan trọng.
Ngô Bình “ừ” một tiếng rồi hỏi: “Buổi tối bên Học viện Quân sự có huấn luyện không?”
Dương Quốc Hào nói: “Không có, buổi tối hoạt động tự do, nhưng không thể rời khỏi học viện”.
Ngô Bình hơi thất vọng: “Không thể ra ngoài sao?”
Dương Quốc Hào: “Chuyện này thì hết cách, bảo vệ cực kỳ nghiêm, hơn nữa buổi tối có người kiểm tra phòng. Bọn tôi từng muốn ra ngoài, kết quả nửa đường lại bị bắt về”.
Ngô Bình: “Có phải đến giờ cơm tối rồi không?”
Dương Quốc Hào: “Ừ, bây giờ có thể đến căn tin rồi”.
“Đồ ăn ở căn tin thế nào?”, Ngô Bình hỏi, cậu rất khó tính trong vấn đề ăn uống.
Dương Quốc Hào cười nói: “Rất khó ăn, căn tin là do một hộ gia đình có quan hệ ký bao trọn, đồ ăn đắt hơn bên ngoài gấp mười lần không nói, quan trọng là thực sự không ngon”.
Ngô Bình xoa cằm nói: “Vậy thì ra ngoài ăn đi”.
Dương Quốc Hào chớp mắt nói: “Đại ca, không ra ngoài được”.
Ngô Bình: “Tôi nói có thể đi được thì nhất định có thể đi”.
Mắt mọi người đều sáng rực, gật đầu.
Sau đó Ngô Bình tạo ra ảo ảnh trong ký túc xá, nếu có người đi vào kiểm tra sẽ thấy bọn họ đều nằm trên giường nghỉ ngơi, sẽ không phát hiện họ đã rời khỏi ký túc xá.
Sau đó Ngô Bình thi triển độn thuật, sau một màn sương, mọi người đều biến mất.
Mấy người Ngô Bình bỗng xuất hiện trong một công viên đối diện Học viện Quân sự Đại Hạ.
Dương Quốc Hạo nhìn xung quanh, sau đó giơ ngón tay cái lên với Ngô Bình nói: “Đại ca, nếu đã ra ngoài thì tại sao chúng ta không đến Đại Đô Hội vui chơi? Hôm nay, đại ca mới đến ký túc xá của chúng tôi, tôi sẽ mời khách, mời đại ca và các anh em thưởng thức các cô gái trẻ của Đại Đô Hội”.
Ngô Bình hỏi: “Đồ ăn ở Đại Đô Hội có ngon không?”
Dương Quốc Hào cười nói: “Xem kìa, đầu bếp ở Đại Đô Hội đều là đầu bếp hàng đầu toàn cầu đến, ngon lắm”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy cậu cứ sắp xếp đi”, cậu biết Dương Quốc Hào là trùm ở đây nên khá quen thuộc với Thần Kinh, để hắn sắp xếp là phù hợp.
Dương Quốc Hào: “Được thôi”.
Hắn lấy điện thoại ra gọi đến một số hỏi: “Quản lý Chu, có phòng VIP không? Ừ, vậy sắp xếp cho tôi một phòng VIP đế vương, bọn tôi đến ngay”.
Cúp điện thoại, hắn cười nói: “Đại ca, vậy làm phiền cậu thêm chút nữa, chúng ta đến thẳng Đại Đô Hội”.
Ngô Bình: “Được”.
Đại Đô Hội là một trong các địa điểm giải trí cao cấp nhất, lớn nhất ở Thần Kinh, thậm chí có không ít hoàng thân quốc thích, con cháu nhà quyền quý đều đây tiêu pha, tất nhiên, ông chủ của Đại Đô Hội cũng rất có lai lịch, trong số các cổ đông mấy người hoàng thân quốc thích, Vương gia hiện nay.
Đại Đô Hội có diện tích hơn hai mươi ngàn hecta, trong đó có rất nhiều khu vui chơi giải trí, nơi mà Dương Quốc Hào muốn đến là tòa nhà Vạn Quốc - nơi tiêu phí tầm trung của Đại Đô Hội.
Trong tòa nhà Vạn Quốc có nhiều người đẹp đến từ khắp nơi trên thế giới, nhiều màu da và ngoại hình, lứa tuổi nào cũng có, thế nên đây là nơi yêu thích nhất của nhiều người giàu có và quan chức.
Tất nhiên, mức tiêu phí của tòa nhà Vạn Quốc không thấp, mức tiêu pha bình quân ít nhất là một triệu một đêm. Nhưng dù vậy, lối vào của tòa nhà Vạn Quốc vẫn tấp nập người qua lại, người ra vào không ngừng.
Sau khi đi vào Đại Đô Hội, Ngô Bình mới biết nơi này lớn thế nào. Khi bước vào tòa nhà Vạn Quốc, quản lý Chu nhanh chóng chạy đến đón, cười nói: “Cậu Dương, đã chuẩn bị xong phòng rồi…”
Ngô Bình hỏi: “Quản lý Chu, tôi thấy hình như bên trong còn những nơi khác, chúng tôi đi dạo một lát rồi đến”.
Quản lý Chu nhìn sang Dương Quốc Hào, hắn vội nói: “Ừ, chúng tôi đi dạo loanh quanh trước, lát nữa đến”.
Ra khỏi cửa tòa nhà Vạn Quốc, Dương Quốc Hào hỏi: “Đại ca không hài lòng với nơi này sao?”
Ngô Bình: “Đã đến rồi thì đến nơi vui nhất chơi”.
Dương Quốc Hào hơi ngượng ngùng, xoa xoa tay, nói: “Đại ca, không sợ cậu cười chứ mặc dù bên trong có chỗ vui đấy, nhưng anh em không chi nổi, trong đó không nhận tiền của thế tục, chỉ nhận vé vàng thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Vé vàng là gì?”
Dương Quốc Hào lấy một thứ có kích thước bằng tờ một trăm tệ từ trong ví mình ra, là vàng, trên đó có một dòng chữ đặc biệt dễ thấy, trên đó viết “một triệu tệ”.
“Đại ca, đây là vé vàng, một tờ như vậy có giá một triệu tệ”.
Bình luận facebook