-
Chương 2651-2655
Chương 2651: Lên đỉnh
Còn về Thu Nam, cô ấy cũng tìm được một gốc dược liệu trên thi thể kia, cũng là một gốc linh dược cấp bảy. Cứ như vậy, bốn người cũng lần lượt có được một gốc thảo dược, cũng xem như không uổng chuyến này.
Sau đó, Ngô Bình bỏ ra một tiếng đồng hồ lại giúp bọn họ tìm được hai ba loại dược liệu. Mắt thấy đã lên hơn lưng chừng núi, Tử Hi biết bọn họ ở lại cũng chỉ gây thêm rắc rối cho Ngô Bình, bèn nói: “Cậu Ngô, chúng tôi không lên nữa mà xuống dưới chân núi đợi cậu”.
Tinh Viêm cũng nói: “Đúng vậy cậu Ngô, nơi này đã là giới hạn của chúng tôi rồi. Nhưng cậu thì khác, có lẽ cậu còn thế tìm được dược liệu quý hơn”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy được. Chúng ta gặp dưới núi vậy”.
Tạm biệt Ngô Bình, bốn người họ mau chóng xuống núi.
Trên đường về, Thu Nam nói: “Lần này đúng là may mắn, vốn tôi nghĩ có thể lấy được một gốc dược liệu đã xem như may rồi, không ngờ còn dễ dàng lấy được bốn gốc dược liệu”.
Tinh Viêm: “Đó là vì có cậu Ngô giúp đỡ, nếu không chúng ta còn đang lang thang trên núi đấy”.
Lãnh Thanh Huy: “Trên núi tất nhiên có dược liệu tốt, nhưng cũng rất nguy hiểm, hy vọng cậu ấy đi đường bình an”.
Tử Hi: “Yên tâm đi. Anh không thấy lúc cậu ấy ra tay rất dễ dàng sao, hoàn toàn không quan tâm đến cao thủ cùng cấp. Loại người này, tôi chỉ từng thấy một lần”.
Lãnh Thanh Huy: “Anh là nói đến “Khu Thiên” sao?”
Tử Hi: “Đúng vậy, đệ tử cốt cán của Thái Hoàng Giáo, Khu Thiên!”
Lãnh Thanh Huy giật mình trong lòng, Tử Hi nói như vậy, quả thật anh at cũng cảm thấy Ngô Bình và Khu Thiên rất giống!
“Sư muội, chi bằng chúng ta mời Ngô Bình gia nhập Thái Hoàng Giáo thì thế nào?”
Tử Hi: “Thiên tài như vậy, chưa chắc nguyện ý”.
Lãnh Thanh Huy: “Không thử thì sao biết có được hay không?”
Thu Nam cười nói: “Vậy tôi lập tức liên lạc với Liễu sư thúc, hỏi ông ấy xem có hứng thú hay không!”
Ngô Bình đi hơn lưng chừng núi thì cảm thấy linh dược trên núi rõ ràng nhiều hơn hẳn. Nhưng những linh dược này đều ẩn giấu trong không gian gấp khúc, rất khó để phát hiện. Nếu không phải cậu đã hấp thu sức mạnh ba mũi tên, dễ dàng phá vỡ không gian thì thật sự không dễ gì phát hiện được bọn chúng.
Hơn một tiếng tiếp theo, Ngô Bình liên tục hái được mười lăm loại dược liệu. Những dược liệu này, thấp nhất cũng là dược liệu cấp tám, cao nhất là linh dược cấp mười hai.
Đương nhiên, linh dược cấp mười hai rất khó giữ, bản thân nó có ý chí của mình, Ngô Bình phải dùng không ít công sức mới lấy được nó.
Lấy được linh dược cấp mười hai, Ngô Bình cũng có chút mệt mỏi, bèn tìm một tảng đá ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó ăn qua loa chút đồ ăn.
Ngay lúc này, cậu nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân. Cậu đang ngồi quay mặt về hướng núi, sau lưng là phía trên núi. Nói vậy có nghĩa mấy người này là từ trên núi đi xuống!
“Anh Nam, phía trước có người”.
Một người trong đó nói.
Một người khác cười nói: “Chúng ta đến chào hỏi”.
Ngô Bình đứng dậy, quay người nhìn hai người họ.
Trong màn sương có hai người đi ra, tuổi chừng hai mươi mấy, một người mặc đồ vàng, một người đồ xanh. Người đàn ông đồ xanh có gương mặt xương xương, anh ta cười nói: “Cậu bạn thu hoạch thế nào?”
Ngô Bình không biết hai người này, nói: “Cũng được. Hai người từ trên núi xuống?”
Người đàn ông áo vàng: “Ừ, chúng tôi muốn lên đỉnh núi xem thử, kết quả bị một năng lượng kỳ quái đẩy xuống, làm kiểu gì cũng không lên được. Thử cả nửa ngày, chúng tôi đành bỏ cuộc”.
Ngô Bình: “Có người từng lên đến đỉnh núi chưa?”
Người đàn ông áo xanh: “Có lẽ là chưa, chúng tôi là một trong số ít những người đến gần đỉnh núi nhất. Thật ra đến được vị trí của cậu, người có thể đi lên cũng rất ít rồi”.
Ngô Bình: “Hai người hái được không ít dược liệu đúng không, có thể bán cho tôi một ít không?”
Hai người đều ngây ra, sau đó người đàn ông áo vàng khẽ cười: “Cậu bạn muốn mua dược liệu của chúng tôi?”
Ngô Bình rất nghiêm túc gật đầu: “Tôi không có nhiều tiền, có thể mua được bao nhiêu thì cứ mua thôi”.
Hai người này nhìn nhau, người đàn ông áo vàng lấy bảy gốc dược liệu đặt xuống đất, cười nói: “Cậu chọn đi”.
Ngô Bình liếc nhìn, lập tức chỉ vào hai gốc dược liệu cấp chín, một gốc dược liệu cấp mười, nói: “Hai loại này bán thế nào?”
Đối phương liếc nhìn, nói: “Gốc này bảy trăm nghìn tiền tiên, gốc này năm trăm năm mươi nghìn. Cái này là linh dược cấp mười, hai triệu tám trăm tiền tiên.
Ngô Bình thoải mái mau chóng lấy ra bốn triệu không trăm năm mười nghìn tiên tiên đưa cho đối phương, rồi lấy ba gốc dược liệu.
Người đàn ông áo xanh vừa thấy Ngô Bình thật sự muốn mua thì cũng đặt sáu gốc dược liệu của mình xuống đất, cười nói: “Cậu bạn chọn đi”.
Ngô Bình cũng chọn ra ba gốc trong đó, cuối cùng thanh toán cho đối phương ba triệu tám trăm nghìn tiền tiên.
Mua được sáu gốc dược liệu, tiền trên người Ngô Bình cũng tiêu gần hết, cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Hai người này thấy Ngô Bình là người thoải mái, người áo vàng cười nói: “Cậu bạn mua dược liệu, chắc không phải để luyện đan chứ?”
Ngô Bình: “Ừ, gia sư biết luyện đan, bảo tôi giúp ông ấy tìm dược liệu”.
Người áo vàng gật đầu: “Ra là vậy. Chúng tôi còn có chuyện, đi trước đây, tạm biệt”.
Nhìn theo hai người rời đi, Ngô Bình lại nghỉ ngơi thêm một lúc rồi đứng dậy đi tiếp.
Người áo vàng và người áo xanh đi xuống một đoạn, cách một khoảng rồi dừng lại. Người áo xanh nói: “Anh Nam, người kia chắc hẳn có không ít dược liệu, sao anh không để tôi ra tay?”
Người áo vàng lắc đầu, nói: “Anh Nghiêm, tôi cảm nhận được một luồng uy hiếp chí mạng trên người người này. Trực giác của tôi trước giờ đều chuẩn”.
Người áo vàng nhíu mày: “Anh ta một mình, chúng ta hai người. Còn chưa nói đến trên người chúng ta có tất nhiều sát chiêu lợi hại, còn phải sợ anh ta sao?”
Người áo vàng: “Cẩn thận vẫn hơn. Nếu anh Nghiêm không tin, chúng ta đi xuống núi đợi anh ta”.
Người áo xanh gật đầu: “Mấy tên kiêu căng kia cũng đã đến rồi, người này đem dược xuống núi chắc chắn sẽ bị mấy tên kia kiểm tra. Đến lúc đó, chúng ta có thể nhìn ra được lai lịch của anh ta”.
Ngô Bình tiếp tục đi lên núi, trong lúc đó lại hái được mấy gốc dược liệu cấp mười. Cuối cùng, cậu cũng lên đến gần đỉnh núi, nhìn thấy một cầu thang đi thẳng lên đến đỉnh núi.
Cầu thang có tổng cộng một trăm bậc, rộng chừng mười mét, xây bằng ngọc trắng.
Cậu đến trước cầu thang ngọc, bước lên một bước, không cảm thấy gì bèn tiếp tục đi lên.
Đến khi cậu lên đến bậc thứ năm mươi thì cảm nhận được một luồng sức mạnh đang đẩy cậu xuống. Cậu cắn răng, tiếp tục đi lên. Bảy mươi bậc, chín mươi bậc. Từ sau bậc thứ chín mươi, thì luồng sức mạnh kia bỗng tăng mạnh, cậu không thể không dùng đến sức mạnh toàn thân, lúc này mới cố gắng đi được một bước.
Đi đến bậc thế chín mươi chín, cậu cảm thấy bản thân rất khó tiến lên. Bất đắc dĩ, cậu sử dụng đến sức mạnh Thiên Cơ, ba bước “bịch bịch” nhảy lên trên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một khu vực mấy trăm mét vuông, mấy tảng đá đứng sừng sững ở đó. Ở ngay chính giữa là một cây tùng cổ vạn năm, cao trăm mét, trông vô cùng cổ xưa.
Ngô Bình quan sát trái phải, sau đó khẽ hắng giọng, hỏi: “Xin hỏi có ai ở đây không?”
Cậu hỏi liên tục ba cậu, không ai trả lời, vì thế cậu mạnh dạn vươn tay phải khẽ điểm trong không trung.
Trong không trung bỗng gợn sóng lăn tăn, sau đó khung cảnh trên đỉnh núi trở thành một khu, cậu tiến vào trong một không gian càng lớn hơn nữa.
Cây tùng vẫn là cây tùng kia, điểm khác biệt là hoàn cảnh xung quanh nó đã có sự thay đổi. Bên cạnh cây tùng còn có một vườn thuốc chừng mấy mẫu, bên trong có rất nhiều dược liệu quý giá! Mà bên cạnh vườn thuốc là một căn nhà ba gian tường trắng gạch xanh.
Ngô Bình sáng mắt, cậu lại lên tiếng hỏi: “Xin hỏi chủ nhân nơi này có đây không?”
Ngay lúc này, cửa phòng bỗng mở ra, một bù nhìn đi ra, động tác anh ta cứng ngắc, đôi mắt là hai hạt giống màu đỏ, tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.
Chương 2652: Bù nhìn tặng thuốc
Là một con bù nhìn.
Sau khi nhìn thấy Ngô Bình, Bù nhìn vặn cổ, rơm rạ bên trong kéo căng ra, nó lại phát ra một giọng trung của nam rất hay: “Đã lâu rồi không có khách rồi”.
Ngô Bình vội chắp tay với Bù nhìn: “Tôi đến đỉnh Thần Nông lấy thuốc, xin hỏi anh tên gì?”
Bù nhìn: “Tôi tên là Bình An, là tên chủ nhân đặt cho tôi”.
Ngô Bình: “Chủ nhân của anh là?”
Bình An: “Chủ nhân của tôi là Thần Nông Thị”.
Ngô Bình khá ngạc nhiên: “Hân hạnh được gặp, tôi là Ngô Bình, đột ngột đến nên mong sẽ không làm phiền anh”.
Bù nhìn vung tay phải lên, một chiếc bàn xuất hiện trước căn nhà, trên đó có hai cái ghế.
“Mời ngồi”.
Ngô Bình ngồi xuống đối diện Bình An, nó hỏi: “Bây giờ bên ngoài là triều đại nào rồi?”
Ngô Bình: “Nơi này thuộc nước Đại Hạ”.
“Đại Hạ sao?”, Bù nhìn hỏi: “Lãnh thổ Đại Hạ rộng thế nào, có nắm quyền cả đại lục không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Đại Hạ chỉ là một trong nhiều quốc gia, xung quanh còn có rất nhiều nước lớn nhỏ”.
Bình An: “Chứng tỏ Nhân Hoàng vẫn chưa được sinh ra”.
Ngô Bình: “Đúng thế, nếu có Nhân Hoàng tại thế chắc chắn có thể thống nhất thiên hạ”.
Bình An lại vung tay lên, trên bàn có thêm một ấm trà và hai cái tách, nó rót một tách trà cho Ngô Bình nói: “Thử xe, trà Bách Thảo do tôi làm đấy”.
Ngô Bình bưng tách trà lên, nhấp một ngụm, mùi vị rất ngon, cậu gật đầu nói: “Mặc dù có vài loại dược liệu không phù hợp lắm, nhưng vẫn rất ngon”.
Bình An nhìn cậu: “Cậu biết về thuốc?”
Ngô Bình: “Biết một ít, tôi lên núi lấy thuốc là để luyện đan”.
Bình An bỗng giơ tay ra, một lò đan xuất hiện trước căn nhà, anh ta lấy một cuốn sách ra nói: “Trong đây có vài đơn thuốc, cậu luyện đan cho tôi xem thử”.
Ngô Bình nhận lấy cuốn sách lướt qua một lần, cảm thấy đan dược trong sách đều rất khó luyện chế, nhưng cậu rất tự tin hỏi: “Có dược liệu không?”
Bình An: “Tất cả dược liệu đều có thể tìm trong vườn thuốc”.
Ngô Bình: “Vậy bắt đầu từ cái đầu tiên”.
Loại đan dược đầu tiên tên là Ngũ Hành Vương Đan, lấy tác dụng của ngũ hành tăng cường tinh thần và hình thể, là một loại đan dược bậc mười kết hợp thể xác và tinh thần, rất khó luyện chế.
Cậu đi đến vườn thuốc, chẳng mấy chốc đã thu gom được hai mươi tám loại dược liệu, sau đó đến trước lò đan bắt đầu luyện đan.
Chất lượng của lò đan này rất tốt, tốt hơn lò đan trước kia của cậu, chắc cũng là đồ năm đó Thần Nông từng dùng.
Mặc dù là lần đầu tiên luyện chế loại đan dược này nhưng trong đầu cậu đã có một quy trình tương đối rõ ràng, quá trình luyện chế diễn ra rất thuận lợi, mấy chục phút sau, lò đan bật lên, bốn viên đan dược bay ra, đan dược thượng phẩm bậc mười.
Bù nhìn lấy một viên đan dược ra rồi quan sát một lúc, nói: “Cậu rất có tài, năm đó chủ nhân luyện chế đan dược này, lò đan đầu tiên chỉ là đạt đến trung thượng phẩm, nhưng cậu lại là thượng phẩm”.
Ngô Bình: “Không dám nhận, có thể là tôi có nhiều kinh nghiệm luyện đan”.
Bù nhìn lại ngồi xuống nói: “Sau khi chủ nhân đi, chỉ còn lại một mảnh đất như vậy. Năm đó tôi là kẻ phạm tội nặng trong bộ lạc, bị người trong tộc xử tử, sau đó muốn để tôi chịu đau khổ suốt đời. Là chủ nhân đã thương xót tôi, thu thần hồn của tôi bằng một con bù nhìn để tôi ở bên cạnh ông ấy”.
“Một mình tôi sống ở đây quá lâu, đã nhìn thấu hết hồng trần từ lâu. Cậu có thể đến đây chắc chắn là sự sắp đặt của ông trời, tôi có thể yên tâm đi rồi”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Muốn đi đâu thế?”
Bù nhìn nói: “Sở dĩ tôi còn ở lại chỗ này là vì không muốn thấy thảo dược chủ nhân vất vả trồng bị bỏ hoang không ai trông coi. Cậu là thầy luyện đan, am hiểu dược liệu, bây giờ tôi giao mọi thứ lại cho cậu quản”.
“Trong căn nhà này có vài thứ chủ nhân để lại, có cả sách ông ấy viết, những thứ này đều để lại cho cậu”.
Ngô Bình: “E là tôi không có nhiều sức lực để trông coi nơi này”.
Bù nhìn: “Không cần trông coi, chỉ cần thỉnh thoảng đến kiểm tra là được. Nơi này chỉ là một trong rất nhiều vườn thuốc của chủ nhân, bây giờ có lẽ là cái duy nhất rồi”.
Sau đó anh ta nhìn Ngô Bình nói: “Sống quá nhàm chán, tôi không đợi được nữa”.
Không để Ngô Bình nói gì, Bù nhìn Bình An đi đến chỗ gốc cây, từ từ ngồi xuống. Sau đó một làn khói xanh bay ra từ trên thân bù nhìn, đầu nó từ từ cúi xuống.
Ngô Bình biết Bình An đã không còn thần hồn, bây giờ nó chỉ là một bù nhìn mà thôi, không có linh hồn.
Nhìn bù nhìn, Ngô Bình ngây người, anh ta đã trải qua chuyện gì mà lại vội vã kết thúc cuộc đời như vậy?
Cậu thở dài, sau đó đào một cái hố dưới gốc cây rồi cho Bù nhìn yên nghỉ ở đây.
Chôn cất Bù nhìn Bình An xong, cậu đi vào nhà, bên trong không có gì cả, một cái bàn, vài cái ghế, một giá sách, vài dụng cụ được treo trên tường, một cái cuốc thuốc, một giỏ đựng thuốc, v.v.
Trên giá sách có rất nhiều sách, cậu lấy một cuốn, trong sách có bản đồ địa hình của toàn bộ đỉnh Thần Nông, có vài nơi trong đó được đánh dấu, đó đều là nơi trồng dược liệu.
Dược liệu trong vườn thuốc chỉ là một phần, vài loại thuốc tốt được trồng ở những nơi khác trên núi.
Sau đó, Ngô Bình bỏ hết tất cả sách bên trong vào pháp khí chứa đồ, sau đó lại đến vườn thuốc hái một ít dược liệu có thể dùng trong thời gian sắp tới rồi đi xuống núi.
Cậu không thể ở trên núi quá lâu, nếu không lúc người khác hỏi, cậu không tiện giải thích, dù sao cậu không thể nói với người ngoài chuyện mình có được vườn thuốc của Thần Nông.
Cậu vừa xuống núi vừa bày bố ảo trận ở giữa sườn núi, từ nay về sau nếu có ai bước đến gần thì sẽ rơi vào ảo cảnh, không thể nào lên núi được.
Cuối cùng cậu cũng đến chân núi. Mấy người Tử Hi đang ngồi trên một tảng đá lớn đợi cậu về.
“Cậu Ngô!”, nhìn thấy Ngô Bình, Tử Hi vẫy tay với cậu.
“Để các cô đợi lâu rồi”, cậu nói.
Tử Hi cười nói: “Cũng không lâu lắm, tiếp theo cậu Ngô có dự định gì không?”
Cậu nhìn đỉnh Thần Nông nói: “Nhân Hoàng Giới không chỉ có một đỉnh Thần Nông, chúng ta đi vòng đến nơi khác”.
Tử Hi cười nói: “Mục tiêu lần này của bọn tôi chỉ có đỉnh Thần Nông, những nơi khác vẫn chưa tìm hiểu”.
Ngô Bình: “Các cô đi đâu còn phải tìm hiểu trước sao?”
Tử Hi: “Đương nhiên, có vài nơi khá nguy hiểm, nếu không tìm hiểu trước thì có thể mất mạng ở đó”.
Lúc này Thu Nam nói: “Cậu Ngô, sau này vẫn còn có thể đến Nhân Hoàng Giới. Hay là đi với chúng tôi đến Thái Hoàng giáo trước, bên Tiên giới Chân Hoàng có rất nhiều địa điểm thú vị, bọn tôi dẫn anh đi chơi vài ngày”.
Ngô Bình động lòng, cậu vẫn chưa từng đến Tiên Giới, đúng là muốn đến đó thử xem bèn hỏi: “Vậy từ Tiên giới Chân Hoàng về đến thế tục có tiện không?”
“Tiện chứ, chúng tôi có trận pháp dịch chuyển, có thể về bất cứ lúc nào”, Thu Nam cười nói.
Tử Hi cũng mong Ngô Bình đồng hành cùng họ: “Đúng thế, hơn nữa chúng ta đều có thể đến Nhân Hoàng Giới bất cứ lúc nào”.
Ngô Bình khá hâm mộ họ, cậu là tu sĩ ở thế tục, lần sau nếu muốn vào Nhân Hoàng Giới, vẫn không biết phải đợi đến bao giờ.
Lãnh Thanh Huy: “Cậu Ngô, nếu như không có việc gì, chi bằng đi theo bọn tôi đến Tiên giới Chân Hoàng chơi vài ngày. Mặc dù chúng tôi chỉ là đệ tử chân truyền nhưng sư phụ đều là bậc cao của Thái Hoàng giáo, có chút mối quan hệ ở Thái Hoàng giáo”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy làm phiền mọi người”.
Tử Hi rất vui: “Tốt quá, vậy chúng ta còn đợi gì nữa, về Thái Hoàng giáo thôi”.
Chương 2653: Công tử vương tộc
Mọi người bàn bạc một chút rồi thi triển độn thuật, rời khỏi đỉnh Thần Nông.
Còn chưa tới con đường ánh vàng, hai bóng người đột nhiên cản họ lại, mấy người Lãnh Thanh Huy lơ lửng giữa không trung, nhìn hai kẻ cản đường, mặt mũi trắng bệch.
“Các người có thể đi, tên này ở lại!”, người nói chuyện mặc áo khoác da thú màu vàng, bên hông đeo thanh loan đao, mũ cũng làm bằng da thú màu vàng. Cơ thể người này cao lớn, đồng tử màu tím, mày rậm hơi nhướng, mặt đầy râu.
Lãnh Thanh Huy nói: “Cậu Cự, chúng tôi là đệ tử của Thái Hoàng giáo...”
“Câm mồm! Còn dám nói thêm một chữ thì cậu cũng ở lại!”, cậu Cự kia không hề nể mặt Lãnh Thanh Huy.
Lãnh Thanh Huy không dám hó hé gì thế, sắc mặt khó coi, lui ra sau một khoảng.
Ngô Bình biết mấy kẻ này đến vì mình, cậu nói với Tử Hi: “Mọi người qua bên kia đỉnh núi chờ tôi!”
Cách đó không xa có một ngọn núi nhỏ, trên núi đang có hai người đứng, đúng là người áo xanh và người áo vàng mà cậu đã gặp trên đỉnh Thần Nông.
Tử Hi nói: “Cậu Ngô, người nó là cậu chủ nhà vương tộc họ Cự”.
Ngô Bình từng nghe nói trên thế gia vạn năm vào đại giáo còn có thể lực mạnh mẽ hơn, được gọi là vương tộc. Chữ Vương này không phải là chỉ người được sắc phong hay hoàng thất Đại Hạ mà là cường giả tối cao ở một lĩnh vực.
Tình hình chi tiết thì Ngô Bình không rõ nhưng cậu biết hễ ai có được ngôi vương thì đều là cường giả đứng đầu.
Một khi gia nào đó có được ngôi vương thì sẽ trở thành vương tộc. Hiển nhiên nhà họ Cự đã thăng cấp thành vương tộc nên người của Thái Hoàng giáo mới kiêng dè thế kia.
Ngô Bình nói: “Yên tâm đi, tôi không sao!”
Nhóm Tử Hi chỉ có thể đi tới bên ngọn núi kia, người áo vàng và áo xanh không để ý tới họ, trong đó, người áo vàng thản nhiên nói: “Tôi biết họ sẽ ra tay mà!”
Người áo xanh: “Để xem cậu ta đối phó thế nào!”
Ngô Bình nhìn sang mặt đầy đầy râu: “Anh bảo tôi ở lại là vì có gì chỉ giáo à?”
Mặt đầy râu rút một con chuột lông vàng từ trong ngực ra: “Đây là chuột thuốc, nó nói cho tôi biết trên người cậu có mùi nhiều loại dược liệu. Điều này chứng minh cậu hái không ít dược liệu trên đỉnh Thần Nông. Bây giờ giao hết ra đây rồi cút!”
Ngô Bình nhìn gã: “Tôi hái không ít dược liệu nhưng sao tôi phải đưa cho anh?”
Mặt đầy râu cười to: “Thú vị! Tôi vốn định cho cậu sống, cậu đã muốn chết thì đừng trách tôi!”
Tay gã cầm đao, không khí chung quanh đọng lại, bầu trời tối sầm, mặt đất dưới chân xuất hiện ảo ảnh núi thây biển máu.
Lãnh Thanh Huy biến sắc: “Không ổn, đây là đao kỹ vương tộc – Thi Sơn Trảm!”
Vẻ mặt người áo xanh phức tạp: “Nghe nói công pháp vương tộc có sinh mệnh, sẽ không ngừng phát triển. Công pháp thi triển ra, lần sau mạnh hơn lần trước, xem ra lời này không sai”.
Người áo vàng: “Trong tay Cự Trần Sa là vương binh!”
Tử Hi siết chặt tay: “Cậu Ngô, cố lên!”
Ngô Bình cầm kiếm Thất Tinh Long Uyên, cậu cảm nhận được đao thế của đối phương vô cùng khủng bố, đao này như kết nối quá khứ, hiện tại và tương lai, làm cho cậu cảm thấy nguy cơ dữ dội.
“Thi Sơn Trảm!”
Cự Trần Sa mặt đầy râu vung đao trong tay, núi thây chấn động, biển máu quay cuồng, một tia đao mang long trời lở đất chém tới.
Kiếm Thất Tinh Long Uyên vung nhẹ, sức mạnh ba mũi tên trong người cậu tràn vào kiếm, một đống kiếm quang tách ra trời đất, đánh nát đao mang.
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn, núi thây biển máu không còn, khí lưu trong không trung nổ mạnh tạo thành một lỗ đen.
Tay Cự Trần Sa run lên, một đòn vừa rồi trong khá dễ dàng nhưng đó là mượn dùng sức mạnh của vương binh này. Nhưng gã không ngờ, đối phương lại đỡ được một đòn đáng sợ này.
Nửa người Ngô Bình cũng phát run, cậu kinh hoảng vì một đòn này quá mạnh mẽ. Nhưng cậu cũng có sự tự tin vì cậu còn chưa dùng hết toàn lực, cũng không dùng sát chiêu.
Cự Trần Sa thu đao, nhìn chằm chằm Ngô Bình: “Nhóc con, cậu có lai lịch gì?”
Ngô Bình nghĩ ngợi, quyết định nói ra một thân phận: “Chí Tôn Kiếm Đường – Ngô Bình!”
“Hoá ra là người của Chí Tôn Kiếm Đường, thảo nào cậu mạnh vậy!”, Cự Trần Sa nói.
Ngô Bình vung trường kiếm trong tay: “Vậy không lấy dược liệu của tôi nữa sao?”
Cự Trần Sa nhíu mày, trước đó gã muốn cướp dược liệu, là vì cảm thấy Ngô Bình chẳng là ai, thuận tay thì cướp. Nhưng giờ thì khác, thực lực Ngô Bình rất mạnh, địa vị không nhỏ, gã phải suy xét hậu quả.
“Không cướp được!”, gã nói: “Tôi bỏ vụ này!”
Người này lại mặt dày nói, Ngô Bình thu kiếm: “Tôi nhớ mặt anh rồi, cậu Cự!”
Cự Trần Sa: “Vậy tốt nhất cậu nên nhớ kỹ tên tôi, tôi tên Cự Trần Sa!”
Nói xong gã dẫn đồng bọn nghênh ngang rời đi.
Mấy người Tử Hi vội chạy đến: “Cậu Ngô không sao chứ?”
Ngô Bình: “Không có gì, chúng ta đi thôi”.
Thấy đoàn người đi xa, người áo xanh thở dài: “Quả nhiên là lợi hại!”
Người áo vàng: “Thiên hạ này lại có thêm một thiên tài xuất chúng”.
Về tới con đường ánh vàng, Lãnh Thanh Huy lại tìm được một chiếc xe ngựa, mọi người ngồi lên xe.
Xe ngựa chạy trên đường lớn nửa tiếng, phía trước, bên trái hiện ra một cánh cửa ánh sáng, Lãnh Thanh Huy nói một tiếng, mọi người bay lên trời, tiến về phía cánh cửa.
Sau khi xuyên qua cánh cửa ánh sáng, mấy người đáp xuống quảng trường, sân rất rộng, cách đó không xa thấp thoáng bóng người.
Ngô Bình vừa tới, cậu cũng cảm thấy nơi này khác với thế tục, đây là tiên giới sao?
Tử Hi nói: “Cậu Ngô, đây chính là Thái Hoàng giáo!”
Tinh Viêm: “Đi tới chỗ tôi trước đi, chỗ tôi lớn hơn một chút!”
Ở Thái Hoàng giáo, đệ tử chân truyền đều có nơi ở riêng, chỗ Tinh Viêm ở khá lớn hợp để đãi khách.
Tử Hi: “Được, tôi về trước, tí nữa qua bên chỗ Tinh Viêm!”
Mọi người đều tự trở về, Tinh Viêm dẫn Ngô Bình bay qua sân rộng, tới một sơn cốc. Ngô Bình thấy dưới chân là vô số kiến trúc lớn và nhỏ, xa hơn còn có thành thị, thôn trấn.
Trong lúc bay, Ngô Bình phát hiện mình thi triển độn thuật ở đây rất dễ dàng, hiệu quả tốt hơn nhiều. Vì vậy anh hỏi Tinh Viêm: “Anh Tinh, có phải pháp thuật thi triển ở tiên giới dễ hơn thế tục không?”
Tinh Viêm: “Đúng vậy, nên tu sĩ thế tục cùng cấp mạnh hơn tu sĩ ở tiên giới chúng tôi!”
Chưa nói được mấy câu, hai người đáp xuống một sân nhỏ ở lưng chừng núi, sân nhỏ có ba khu nhà, chỗ nào cũng có vườn hoa, bên trong không thiếu người hầu.
Tiến vào khu nhà thứ hao, Tinh Viêm mời Ngô Bình ngồi ở phòng khách.
Chỉ trong chốc lát sau, Thu Nam, Lãnh Thanh Huy, Tử Hi lần lượt chạy tới. Tinh Viêm đã bảo người hầu đi nhóm lửa, bảo là muốn uống vài ly.
Khi mọi người đang nói chuyện phiếm, không trung truyền tới giọng nói: “Người đâu hết rồi?”
Sau đó một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở cửa ra vào, đó là một người đẹp mặc váy đỏ, gương mặt không hề thua kém Tử Hi thậm chí còn nhỉnh hơn. Cô gái này có đôi môi đỏ mọng, mày như vẽ, tóc bay lên theo từng cử động tạo thành ấn tượng sâu sắc với Ngô Bình.
Chương 2654: Chín mục Thái Hoàng
Thấy cô gái này, Thu Nam cười nói: “Sư thúc!”
Người tới là Liễu sư thúc mà Thu Nam đã nhắc tới, tên là Liễu Thi Thi.
Ánh mắt Liễu Thi Thi dồn hết sự chú ý vào Ngô Bình, cô ta cười nói: “Thu Nam, đây là thiên tài mà con đã nói trong thư à?”
Thu Nam vội gật đầu: “Vâng, sư thúc. Cậu ấy tên Ngô Bình, là đệ tử Chí Tôn Kiếm Đường. Lúc chúng con ở Nhân Hoàng giới, cậu ấy từng dùng một chiêu đánh lui Cự Trần Sa- vương binh nhà vương tộc họ Cự!”
“Ồ!”, đôi mắt Liễu Thi Thi sáng rực:“Đánh lui cả vương binh sao, không tệ!”
Ngô Bình cảm thấy ánh mắt Liễu sư thúc này nhìn mình như sói thấy dê vậy, cậu vội nói: “Tạm thời tôi không có ý định bái sư”.
Liễu Thi Thi nói: “Cậu và nhà họ Cự đã có giao tranh thì cũng nên biết thực lực của họ chứ?”
Ngô Bình: “Uy lực của vương binh đúng là rất mạnh nhưng thực lực của Cự Trần Sa cũng tạm”.
Liễu Thi Thi: “Đó là do cậu ta không phải thành viên trung tâm của vương tộc, nếu không sao cậu có thể xử lý”.
Ngô Bình không nói gì, theo cậu thấy cũng không có gì đáng khen, ai thắng ai thua thì chưa biết đâu.
“Hẳn là cậu chưa biết tổ tiên những người này tìm được ngôi vương bằng cách nào? Nếu cậu chịu gia nhập Thái Hoàng giáo, sau này sẽ có cơ hội bước lên ngôi vương”.
Ngô Bình có chút động lòng: “Không phải thực lực mạnh là có thể đạt tới ngôi vương à?”
Liễu Thi Thi lắc đầu: “Tất nhiên là không, từ lúc vũ trụ được tạo thành tới nay, thiên hạ này có một trăm lẻ tám ngôi vương, ba Hoàng đồ. Trong đó, một trăm lẻ tám ngôi vương dưới hình thái ngai vàng thì còn bốn mươi hai cái vô chủ, còn ba Hoàng đồ, chẳng biết đang trốn ở đâu”.
“Nếu ai đó muốn tiếp xúc ngai vàng thì nhất định phải có được tối thiểu là mười vương tộc đồng ý. Nếu không được đồng ý thì ngay cả cơ hội kết nối cũng không có đâu”.
“Bạn bè của Thái Hoàng giáo ở khắp thiên hạ, qua lại với mười tám vương tộc. Nếu cậu gia nhập, sau này sẽ có cơ hội tiếp xúc ngai vàng, thậm chí có được ngôi vương”.
Ngô Bình: “Nhưng tôi đã gia nhập Liên Sơn Tông!”
Liễu Thi Thi: “Vậy thì sao? Liên Sơn Tông cũng không ở tiên giới Chân Hoàng này, hai bên không xung đột gì! Dù là đệ tử Liên Sơn Tông thì cũng không ảnh hưởng việc cậu gia nhập chúng tôi. Dù Liên Sơn Tông biết thì cũng là mừng cho cậu, có thể tạo quan hệ với Thái Hoàng giáo là vinh hạnh của họ”.
Ngô Bình còn đang lo lắng, Liễu Thi Thi tiếp tục: “Đương nhiên là yêu cầu của tôi đối với đệ tử rất cao, thà thiếu chứ không nhận bừa. Nếu cậu không có lòng tin với bản thân, tôi cũng không miễn cưỡng”.
Tuy biết cô ta đang khích tướng nhưng Ngô Bình vẫn không vui: “Tiêu chuẩn của cô là gì?”
Liễu Thi Thi: “Thái Hoàng giáo có một bức tranh tên là Thái Hoàng Đồ. Năm đó sư tổ Thái Hoàng ngộ ra chín mục trong Thái Hoàng Đồ, chín mục Thái Hoàng này vô cùng huyền ảo, trước giờ, các đệ tử có thể lĩnh ngộ tối đa được hai, ba mục trong đó, mà đa phần đều chỉ có thể ngộ ra một trong chín. Cậu có thể lĩnh ngộ được ba mục thì mới được bái nhập dưới trướng tôi”.
Chín mục Thái Hoàng sao? Ngô Bình lập tức có hứng thú: “Tôi bằng lòng thử một lần”.
Liễu Thi Thi: “Chín mục Thái Hoàng này là truyền thừa cơ sở của Thái Hoàng giáo, tôi phải về xin phép trưởng lão rồi mới dẫn cậu vào được!”
Ngô Bình: “Vậy phiền cô!”
Liễu Thi Thi đi rồi, Tử Hi mới cười nói: “Rõ ràng Liễu sư thúc rất muốn nhận nhưng vẫn dùng chín mục Thái Hoàng để khảo sát!”
Ngô Bình không biết về chín mục Thái Hoàng nên hỏi: “Chín mục này có khó không?”
Tử Hi: “Tất nhiên là khó, mấy người chúng tôi chỉ tìm hiểu được một thôi”.
Tử Hi nghĩ tới Thái Hoàng Đồ: “Thái Hoàng Đồ kia thì tôi xem được không?”
Tử Hi cười: “Sao lại không. Thái Hoàng Đồ nằm trong đại điện Thái Hoàng, các đệ tử đều có thể xem nhưng đại điện chỉ mở cửa một lần mỗi bảy ngày, còn phải chờ thêm hai hôm nữa”.
Ngô Bình: “Tại sao Thái Hoàng Đồ lại được cho người ngoài xem, Thái Hoàng giáo không sợ bị người khác nhìn ra bí mật à?”
Lãnh Thanh Huy nói: “Chín mục Thái Hoàng đã khó như thế, Thái Hoàng Đồ thì khỏi phải bàn. Lúc trước sư tổ cũng chỉ tìm hiểu được chín mục trong trường hợp có cơ duyên. Người ngoài muốn hiểu biết hết thì là chuyện bất khả thi”.
Ngô Bình: “Sư tổ Thái Hoàng năm đó lợi hại như vậy thì có ngôi vương không?”
Nói tới đây, Lãnh Thanh Huy thở dài: “Năm đó sư tổ từng tranh đoạt một ngai vàng với nhà họ Phong nhưng thất bại. Cũng nhờ đó, nhà họ Phong cũng trở thành vương tộc mạnh mẽ. Nhưng sau này lão tổ nhà họ Phong và sư tổ của giáo chúng tôi lại trở thành bạn tâm đầu ý hợp, quan hệ hai bên vẫn giữ tới nay”.
Ngồi thêm một hồi, Liễu Thi Thi xuất hiện lần nữa: “Các trưởng lão có ý là người ngoài không thể học chín mục Thái Hoàng. Thế này đi, cậu bái tôi làm sư phụ trước, tôi nhận cậu làm đệ tử ký danh, vậy cậu sẽ có thể tìm hiểu chín mục Thái Hoàng”.
Ngô Bình có cảm giác muốn rút lui: “Đệ tử ký danh cũng không có tài nguyên gì cả!”
Liễu Thi Thi: “Cậu là đệ tử của tôi, tất nhiên sẽ có đãi ngộ của đệ tử chân truyền”.
Thu Nam vội nói: “Đệ tử chân truyền có đãi ngộ không tệ đâu, mỗi lần đột phá đều được thưởng. Ngày thường có thể nhận nhiệm vụ do giáo phân phối”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế cũng tốt!”
Cậu bái Liễu Thi Thi ba cái: “Đệ tử Ngô Bình, ra mắt sư tôn”.
Liễu Thi Thi ừ một tiếng: “Cậu tạm thời là đệ tử ký danh, cuối cùng cậu có thể thành đệ tử của tôi hay không thì phải coi tư chất rồi. Nếu cậu không làm được, tôi sẽ xoá tên”.
Ngô Bình: “Vâng!”
Liễu Thi Thi nói với Tử Hi: “Tử Hi, Ngô Bình giao con. Cậu ấy không biết gì, con cứ hướng dẫn nhé”.
“Vâng sư thúc!”, Tử Hi vội vàng nói.
Liễu Thi Thi đi rồi, Tử Hi mới dẫn Ngô Bình tới nơi đăng ký đệ tử ký danh, chính thức gia nhập, cũng nhận thân phận đệ tử chân truyền.
Tuy ngoài miệng Liễu Thi Thi nói cậu là đệ tử ký danh nhưng thật ra cậu có thân phận đệ tử chân truyền.
Lấy đồ xong, Tử Hi dặn dò vài quy tắc cho Ngô Bình: “Mọi đệ tử mới đều phải được huấn luyện ba ngày”.
Ngô Bình: “Còn cần huấn luyện sao?”
“Thu Nam lại đáp thay: “Đúng vậy, sau khi huấn luyện thì mới có thể hiểu hết quy tắc của Thái Hoàng giáo”.
Ngô Bình: “Khi nào bắt đầu?”
“Hôm nay nghỉ ngơi trước, ngày mai tôi dẫn cậu đi!”
Sau đó Ngô Bình được dẫn tới ngọn núi của Liễu Thi Thi ở, đỉnh Ngũ Liên. Đỉnh Ngũ Liên là nơi có hoàn cảnh tốt nhất trong mấy ngọn núi. Nhưng cái khác là trên đỉnh Ngũ Liên chỉ có Liễu Thi Thi và vài người làm việc vặt, không có đệ tử. Vì thế các trưởng lão khác đều có ý kiến, thậm chí còn yêu cầu thu hồi đỉnh Ngũ Liên. Dù sao mấy nhánh khác đều nhiều đệ tử tới mức một ngọn núi không còn chỗ ở mà đỉnh Ngũ Liên lại không có ai.
Đỉnh Ngũ Liên có vài nhà để ở, Tử Hi chọn một nơi có hoàn cảnh tốt nhất cho cậu, sắp xếp xong thì Tinh Viêm, Thu Nam, Lãnh Thanh Huy cũng tới.
Hôm nay Ngô Bình đã trở thành một thành viên trong số họ, họ cũng biến thành sư tỷ, sư huynh của cậu.
Trưởng bối của mấy người họ đều là trưởng lão trong giáo, hơn nữa đều đã bái sư, thuộc các nơi khác nhau nhưng họ chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, quan hệ thân thiết, thường xuyên cùng nhau làm việc.
Tinh Viêm mang theo không ít rượu, năm người chè chén thoải mái. Uống tới sáng, không ai về, tự mình tìm một phòng nhỏ để nghỉ. Cũng may chỗ Ngô Bình ở khá lớn, mấy chục phòng nhỏ, nhiều người hơn vẫn chứa được.
Nghỉ một hồi, trời đã sáng, Tử Hi vội gọi Ngô Bình dậy, hai người rửa mặt rồi chạy tới nơi huấn luyện.
Họ đi vào một quảng trường không lớn, hiện tại đang có hơn trăm người đang chờ, phụ trách huấn luyện là vài giáo viên.
Chương 2655: Giấc mộng ngàn năm
Địa vị của giáo viên ở Thái Hoàng giáo không bằng trưởng lão, nhưng họ phụ trách đào tạo người mới, là trợ thủ của các trưởng lão
Trên quảng trường bày ra một cái bàn, một giáo viên ngồi ở đó, Ngô Bình đưa thẻ bài thân phận của mình ra cho đối phương theo lời Tử Hi.
Giáo viên đó nhìn Ngô Bình nói: “Hóa ra là đệ tử chân truyền, trong đám người này có ba đệ tử chân truyền”.
Ông đưa bài ngọc màu trắng lại cho Ngô Bình nói: “Đây là thẻ ngọc cậu sử dụng trong quá trình huấn luyện, biểu hiện mấy ngày nay của cậu sẽ được ghi lại trên đó”.
Mười mấy phút sau, một giáo viên để râu đứng ra nói: “Tôi là giáo viên của mọi người, tên là Lục Chuẩn”.
Sau đó anh ta lạnh lùng nói: “Cho mọi người mười giây, tất cả xếp thành hàng từ cao đến thấp”.
Ngô Bình nhìn thoáng qua, phát hiện không có người chỉ huy, mọi người tùy ý đứng thành hàng, cậu lập tức đứng ở bên ngoài, lớn tiếng nói: “Một trăm hai mươi lăm người, mỗi đội hai mươi lăm người. Cậu, cậu, đứng bên này”.
Tu vi của cậu tương đối cao, mọi người đều phối hợp đứng ở các vị trí khác nhau theo hướng dẫn của cậu, cứ thế chỉ trong tám giây, Ngô Bình đã chỉ huy mọi người đứng thành năm đội, sau đó cậu cũng tiến vào đội một.
Giáo viên Lục rất hài lòng, anh ta hỏi Ngô Bình: “Cậu tên gì?”
“Đệ tử là Ngô Bình”.
Giáo viên Lục nói: “Ngô Bình, cậu chọn mấy người rồi phát một trăm hai mươi lăm cuốn sách quy tắc Thái Hoàng giáo này cho mọi người”.
Thế là Ngô Bình gọi năm người, bảo họ lần lượt phân phát sách cho mọi người.
Phát sách quy tắc xong, thầy Lục nói: “Cho mọi người nửa tiếng để học thuộc lòng năm ngàn sáu trăm chữ trong sách, phải học từng chữ không được bỏ sót. Nửa tiếng sau, tôi sẽ đặt câu hỏi, nếu ai không thuốc thì chép tay mười ngàn lần cho tôi”.
Sau khi nhận được sách, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn ngồi xuống học thuộc nội dung trong sách, có hơn năm ngàn sáu trăm chữ, phải mất vài phút mới đọc hết một lần, nửa tiếng phải học thuộc nó quả thật rất khó.
Ngô Bình chỉ đọc một lần đã nhớ được kha khá. Đọc xong lần thứ hai đã thuộc nằm lòng.
Thấy Ngô Bình không đọc nữa, Lục Chuẩn hỏi: “Ngô Bình, cậu thuộc rồi sao?”
Ngô Bình đứng dậy: “Thưa thầy, em thuộc rồi”.
“Tốt lắm, quy tắc thứ ba mươi bảy là gì?”
Ngô Bình: “Không được ức hiếp, làm hại, phản bội đồng môn, người nào vi phạm thì chặt một tay, nghiêm trọng thì móc mắt cắt tai, nhốt vào thủy lao hai mươi năm”.
Lục Chuẩn gật đầu: “Khá lắm, lát nữa cậu kiểm tra họ giúp tôi”.
“Vâng!”
Hết nửa tiếng, Ngô Bình và Lục Chuẩn bắt đầu kiểm tra ngẫu nhiên, yêu cầu họ tùy ý đọc thuộc lòng một quy tắc nào đó, những người không thuộc lập tức đau đớn chạy sang một bên chép phạt.
Cuối cùng trong một trăm hai mươi lăm người chỉ có năm mươi ba người thông qua, những người còn lại đều chạy sang một bên chép phạt. Mà chép phạt mười ngàn lần cần rất nhiều thời gian.
Lục Chuẩn để năm mươi ba người đứng thành hai hàng nói: “Đám ngốc này, các cậu phải chép phạt rất lâu đấy. Tiếp theo giáo viên này tiếp tục huấn luyện các cậu”.
Nói rồi anh ta nhìn một giáo viên khác: “Bên điện Thái Hoàng đã chuẩn bị xong chưa?”
Giáo viên đó nói: “Đã xong rồi, có thể đến đó”.
Lục Chuẩn gật đầu, nói với mọi người: “Tiếp theo, các cậu đến đại điện Thái Hoàng với tôi, tìm hiểu lịch sử Thái Hoàng giáo, chiêm ngưỡng hình Thái Hoàng và tượng, di vật của tổ sư các đời”.
Thế là Lục Chuẩn dẫn Ngô Bình năm mươi ba người đến một đại điện, điện này chính là đại điện Thái Hoàng, ngoài cổng có tám người canh gác, mỗi người đều có khí tức rất mạnh, là cường giả cảnh giới Thần Thông.
Trước đại điện có bốn mươi chín cây cột, cửa điện cao lớn, phải cần bốn người hợp sức mới có thể mở được một cánh cửa trong đó.
Mọi người lần lượt đi vào điện, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một bức tranh cực lớn, bức tranh này được treo trên bức tường chiếu bóng, dài mười tám mét, rộng chín mét, hoa văn trên đó rất kỳ dị, không ngừng thay đổi.
Lục Chuẩn nói: “Đây là hình của Thái Hoàng, các cậu tốt nhất đừng nhìn lâu, nếu không tinh thần sẽ rơi vào hư không, không thể tự giải thoát được. Trước đây có rất nhiều người tự cho rằng mình thông minh, muốn học hỏi điều gì đó từ các tổ sư, kết quả là họ đều trở thành những kẻ điên và ngu ngốc”.
Vừa nghe anh ta nói thế, mọi người đều dời tầm mắt, chỉ có Ngô Bình vẫn nhìn chăm chú vào Thái Hoàng Đồ. Cậu nhận thấy hình như Thái Hoàng Đồ này che giấu thông tin trong ảo cảnh nào đó.
Nhưng sau đó cậu cũng dời ánh mắt đi, dù sao bây giờ vẫn không phải lúc lĩnh hội nó.
Đi đến trước một bức tượng, Ngô Bình nhìn người mặc áo bào đội vũ quan đó.
Lục Chuẩn: “Đây là người sáng lập ra Thái Hoàng giáo chúng ta, sư tổ Thái Hoàng, Trương Phục Long”.
Sau đó anh ta dẫn mọi người đến bái lạy bức tượng, sau đó nói đến lịch sử của Thái Hoàng giáo.
Cả buổi sáng, mấy người Ngô Bình đều nghe lịch sử Thái Hoàng giáo và sự tích đầu não chính, cũng nghe rất tập trung.
Đến buổi trưa, Lục Chuẩn nói: “Mọi người có thể nghỉ ngơi, đi ăn uống gì đó, buổi chiều vẫn còn hoạt động”.
Thấy mọi người định đi ra ngoài, Ngô Bình hỏi: “Thầy Lục, em có thể tiếp tục ở lại đại điện một lát không?”
Lục Chuẩn nói: “Được chứ, nhưng cậu tốt nhất đừng nhìn Thái Hoàng Đồ quá lâu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, không ai cứu được cậu đâu”.
Ngô Bình cười nói: “Thầy yên tâm, em chỉ nhìn chút thôi”.
Đợi mọi người đều ra khỏi đại điện, Ngô Bình đi đến trước bức tường chiếu bóng, nhìn chằm chằm Thái Hoàng Đồ. Lúc này cậu sử dụng Huyền Thiên Mộng Cảnh để thử giao tiếp với Thái Hoàng Đồ.
Chỉ thoáng chốc, Huyền Thiên Mộng Cảnh của cậu bị Thái Hoàng Đồ hấp thu, sau đó tinh thần của cậu rơi vào một thế giới cực kỳ phức tạp và kỳ diệu.
Thế giới này khác hẳn thế giới chân thật bên ngoài, nó là ảo ảnh, thuộc thế giới cấp thấp, là do ảnh chiếu của rất nhiều sự vật thật của thế giới chủ tạo thành.
Ngô Bình là tu sĩ bước ra từ thế giới cấp thấp, rất nhanh cậu đã thích nghi được với hoàn cảnh của thế giới cấp thấp, hơn nữa trải qua rất nhiều giấc mộng ngàn năm.
Chỉ mấy giây trôi qua, toàn thân Ngô Bình chấn động, tinh thần rời khỏi Thái Hoàng Đồ, nhờ Huyền Thiên Mộng Cảnh giúp đỡ, cậu trải qua một ngàn một trăm tám mươi năm ở trong Thái Hoàng Đồ. Trong một ngàn một trăm tám mươi năm này, cậu đã trải qua rất nhiều thứ, đầu tiên là đi vào mười hai thế giới tu luyện, lần lượt học được một bộ công pháp, khi cậu tổng hợp các công pháp này thì hình thành một bộ công pháp cực kỳ mạnh và bí ẩn, Thái Thượng Hoàng Thiên Kinh!
Cậu không biết sự khác biệt giữa Thái Thượng Hoàng Thiên Kinh và chín mục Thái Hoàng, cậu chỉ biết những gì cậu nắm giữ là tinh hoa cốt lõi của Thái Hoàng Đồ.
Giấc mộng ngàn năm, Ngô Bình cảm thấy tinh thần và thể lực của mình đã cạn kiệt, cậu ngồi phịch xuống đất, cả người mềm nhũn, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc thật ngon.
Đang lúc cậu nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, cậu cảm nhận được có người bước vào, sau đó một giọng nói vang lên cách đó không xa.
“Cậu cũng can đảm đấy, dám một mình nhìn chằm chằm Thái Hoàng Đồ”.
Nghe nói thế, Ngô Bình khẽ nhíu mày, cậu không quay đầu lại nói: “Nói chính xác hơn là tôi quang minh chính đại nhìn”.
“Không biết tự lượng sức mình”, đối phương cười nhạo.
Ngô Bình: “Bản thân không đạt được gì, người khác nhìn một cái lại là không biết tự lượng sức mình?”
Đối phương hừ một tiếng: “Cậu biết tôi là ai không?”
Ngô Bình: “Tôi không có hứng thú với anh”, nói rồi cậu đứng lên, nhìn người phía sau.
Đây là một người đàn ông không nhìn ra tuổi tác của anh ta, mặt rất nhỏ, vẻ mặt buồn bã như đang khóc.
“Tôi là Khu Thiên”, người này nói: “Đệ tử nòng cốt của Thái Hoàng giáo”.
Còn về Thu Nam, cô ấy cũng tìm được một gốc dược liệu trên thi thể kia, cũng là một gốc linh dược cấp bảy. Cứ như vậy, bốn người cũng lần lượt có được một gốc thảo dược, cũng xem như không uổng chuyến này.
Sau đó, Ngô Bình bỏ ra một tiếng đồng hồ lại giúp bọn họ tìm được hai ba loại dược liệu. Mắt thấy đã lên hơn lưng chừng núi, Tử Hi biết bọn họ ở lại cũng chỉ gây thêm rắc rối cho Ngô Bình, bèn nói: “Cậu Ngô, chúng tôi không lên nữa mà xuống dưới chân núi đợi cậu”.
Tinh Viêm cũng nói: “Đúng vậy cậu Ngô, nơi này đã là giới hạn của chúng tôi rồi. Nhưng cậu thì khác, có lẽ cậu còn thế tìm được dược liệu quý hơn”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy được. Chúng ta gặp dưới núi vậy”.
Tạm biệt Ngô Bình, bốn người họ mau chóng xuống núi.
Trên đường về, Thu Nam nói: “Lần này đúng là may mắn, vốn tôi nghĩ có thể lấy được một gốc dược liệu đã xem như may rồi, không ngờ còn dễ dàng lấy được bốn gốc dược liệu”.
Tinh Viêm: “Đó là vì có cậu Ngô giúp đỡ, nếu không chúng ta còn đang lang thang trên núi đấy”.
Lãnh Thanh Huy: “Trên núi tất nhiên có dược liệu tốt, nhưng cũng rất nguy hiểm, hy vọng cậu ấy đi đường bình an”.
Tử Hi: “Yên tâm đi. Anh không thấy lúc cậu ấy ra tay rất dễ dàng sao, hoàn toàn không quan tâm đến cao thủ cùng cấp. Loại người này, tôi chỉ từng thấy một lần”.
Lãnh Thanh Huy: “Anh là nói đến “Khu Thiên” sao?”
Tử Hi: “Đúng vậy, đệ tử cốt cán của Thái Hoàng Giáo, Khu Thiên!”
Lãnh Thanh Huy giật mình trong lòng, Tử Hi nói như vậy, quả thật anh at cũng cảm thấy Ngô Bình và Khu Thiên rất giống!
“Sư muội, chi bằng chúng ta mời Ngô Bình gia nhập Thái Hoàng Giáo thì thế nào?”
Tử Hi: “Thiên tài như vậy, chưa chắc nguyện ý”.
Lãnh Thanh Huy: “Không thử thì sao biết có được hay không?”
Thu Nam cười nói: “Vậy tôi lập tức liên lạc với Liễu sư thúc, hỏi ông ấy xem có hứng thú hay không!”
Ngô Bình đi hơn lưng chừng núi thì cảm thấy linh dược trên núi rõ ràng nhiều hơn hẳn. Nhưng những linh dược này đều ẩn giấu trong không gian gấp khúc, rất khó để phát hiện. Nếu không phải cậu đã hấp thu sức mạnh ba mũi tên, dễ dàng phá vỡ không gian thì thật sự không dễ gì phát hiện được bọn chúng.
Hơn một tiếng tiếp theo, Ngô Bình liên tục hái được mười lăm loại dược liệu. Những dược liệu này, thấp nhất cũng là dược liệu cấp tám, cao nhất là linh dược cấp mười hai.
Đương nhiên, linh dược cấp mười hai rất khó giữ, bản thân nó có ý chí của mình, Ngô Bình phải dùng không ít công sức mới lấy được nó.
Lấy được linh dược cấp mười hai, Ngô Bình cũng có chút mệt mỏi, bèn tìm một tảng đá ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó ăn qua loa chút đồ ăn.
Ngay lúc này, cậu nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân. Cậu đang ngồi quay mặt về hướng núi, sau lưng là phía trên núi. Nói vậy có nghĩa mấy người này là từ trên núi đi xuống!
“Anh Nam, phía trước có người”.
Một người trong đó nói.
Một người khác cười nói: “Chúng ta đến chào hỏi”.
Ngô Bình đứng dậy, quay người nhìn hai người họ.
Trong màn sương có hai người đi ra, tuổi chừng hai mươi mấy, một người mặc đồ vàng, một người đồ xanh. Người đàn ông đồ xanh có gương mặt xương xương, anh ta cười nói: “Cậu bạn thu hoạch thế nào?”
Ngô Bình không biết hai người này, nói: “Cũng được. Hai người từ trên núi xuống?”
Người đàn ông áo vàng: “Ừ, chúng tôi muốn lên đỉnh núi xem thử, kết quả bị một năng lượng kỳ quái đẩy xuống, làm kiểu gì cũng không lên được. Thử cả nửa ngày, chúng tôi đành bỏ cuộc”.
Ngô Bình: “Có người từng lên đến đỉnh núi chưa?”
Người đàn ông áo xanh: “Có lẽ là chưa, chúng tôi là một trong số ít những người đến gần đỉnh núi nhất. Thật ra đến được vị trí của cậu, người có thể đi lên cũng rất ít rồi”.
Ngô Bình: “Hai người hái được không ít dược liệu đúng không, có thể bán cho tôi một ít không?”
Hai người đều ngây ra, sau đó người đàn ông áo vàng khẽ cười: “Cậu bạn muốn mua dược liệu của chúng tôi?”
Ngô Bình rất nghiêm túc gật đầu: “Tôi không có nhiều tiền, có thể mua được bao nhiêu thì cứ mua thôi”.
Hai người này nhìn nhau, người đàn ông áo vàng lấy bảy gốc dược liệu đặt xuống đất, cười nói: “Cậu chọn đi”.
Ngô Bình liếc nhìn, lập tức chỉ vào hai gốc dược liệu cấp chín, một gốc dược liệu cấp mười, nói: “Hai loại này bán thế nào?”
Đối phương liếc nhìn, nói: “Gốc này bảy trăm nghìn tiền tiên, gốc này năm trăm năm mươi nghìn. Cái này là linh dược cấp mười, hai triệu tám trăm tiền tiên.
Ngô Bình thoải mái mau chóng lấy ra bốn triệu không trăm năm mười nghìn tiên tiên đưa cho đối phương, rồi lấy ba gốc dược liệu.
Người đàn ông áo xanh vừa thấy Ngô Bình thật sự muốn mua thì cũng đặt sáu gốc dược liệu của mình xuống đất, cười nói: “Cậu bạn chọn đi”.
Ngô Bình cũng chọn ra ba gốc trong đó, cuối cùng thanh toán cho đối phương ba triệu tám trăm nghìn tiền tiên.
Mua được sáu gốc dược liệu, tiền trên người Ngô Bình cũng tiêu gần hết, cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Hai người này thấy Ngô Bình là người thoải mái, người áo vàng cười nói: “Cậu bạn mua dược liệu, chắc không phải để luyện đan chứ?”
Ngô Bình: “Ừ, gia sư biết luyện đan, bảo tôi giúp ông ấy tìm dược liệu”.
Người áo vàng gật đầu: “Ra là vậy. Chúng tôi còn có chuyện, đi trước đây, tạm biệt”.
Nhìn theo hai người rời đi, Ngô Bình lại nghỉ ngơi thêm một lúc rồi đứng dậy đi tiếp.
Người áo vàng và người áo xanh đi xuống một đoạn, cách một khoảng rồi dừng lại. Người áo xanh nói: “Anh Nam, người kia chắc hẳn có không ít dược liệu, sao anh không để tôi ra tay?”
Người áo vàng lắc đầu, nói: “Anh Nghiêm, tôi cảm nhận được một luồng uy hiếp chí mạng trên người người này. Trực giác của tôi trước giờ đều chuẩn”.
Người áo vàng nhíu mày: “Anh ta một mình, chúng ta hai người. Còn chưa nói đến trên người chúng ta có tất nhiều sát chiêu lợi hại, còn phải sợ anh ta sao?”
Người áo vàng: “Cẩn thận vẫn hơn. Nếu anh Nghiêm không tin, chúng ta đi xuống núi đợi anh ta”.
Người áo xanh gật đầu: “Mấy tên kiêu căng kia cũng đã đến rồi, người này đem dược xuống núi chắc chắn sẽ bị mấy tên kia kiểm tra. Đến lúc đó, chúng ta có thể nhìn ra được lai lịch của anh ta”.
Ngô Bình tiếp tục đi lên núi, trong lúc đó lại hái được mấy gốc dược liệu cấp mười. Cuối cùng, cậu cũng lên đến gần đỉnh núi, nhìn thấy một cầu thang đi thẳng lên đến đỉnh núi.
Cầu thang có tổng cộng một trăm bậc, rộng chừng mười mét, xây bằng ngọc trắng.
Cậu đến trước cầu thang ngọc, bước lên một bước, không cảm thấy gì bèn tiếp tục đi lên.
Đến khi cậu lên đến bậc thứ năm mươi thì cảm nhận được một luồng sức mạnh đang đẩy cậu xuống. Cậu cắn răng, tiếp tục đi lên. Bảy mươi bậc, chín mươi bậc. Từ sau bậc thứ chín mươi, thì luồng sức mạnh kia bỗng tăng mạnh, cậu không thể không dùng đến sức mạnh toàn thân, lúc này mới cố gắng đi được một bước.
Đi đến bậc thế chín mươi chín, cậu cảm thấy bản thân rất khó tiến lên. Bất đắc dĩ, cậu sử dụng đến sức mạnh Thiên Cơ, ba bước “bịch bịch” nhảy lên trên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một khu vực mấy trăm mét vuông, mấy tảng đá đứng sừng sững ở đó. Ở ngay chính giữa là một cây tùng cổ vạn năm, cao trăm mét, trông vô cùng cổ xưa.
Ngô Bình quan sát trái phải, sau đó khẽ hắng giọng, hỏi: “Xin hỏi có ai ở đây không?”
Cậu hỏi liên tục ba cậu, không ai trả lời, vì thế cậu mạnh dạn vươn tay phải khẽ điểm trong không trung.
Trong không trung bỗng gợn sóng lăn tăn, sau đó khung cảnh trên đỉnh núi trở thành một khu, cậu tiến vào trong một không gian càng lớn hơn nữa.
Cây tùng vẫn là cây tùng kia, điểm khác biệt là hoàn cảnh xung quanh nó đã có sự thay đổi. Bên cạnh cây tùng còn có một vườn thuốc chừng mấy mẫu, bên trong có rất nhiều dược liệu quý giá! Mà bên cạnh vườn thuốc là một căn nhà ba gian tường trắng gạch xanh.
Ngô Bình sáng mắt, cậu lại lên tiếng hỏi: “Xin hỏi chủ nhân nơi này có đây không?”
Ngay lúc này, cửa phòng bỗng mở ra, một bù nhìn đi ra, động tác anh ta cứng ngắc, đôi mắt là hai hạt giống màu đỏ, tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.
Chương 2652: Bù nhìn tặng thuốc
Là một con bù nhìn.
Sau khi nhìn thấy Ngô Bình, Bù nhìn vặn cổ, rơm rạ bên trong kéo căng ra, nó lại phát ra một giọng trung của nam rất hay: “Đã lâu rồi không có khách rồi”.
Ngô Bình vội chắp tay với Bù nhìn: “Tôi đến đỉnh Thần Nông lấy thuốc, xin hỏi anh tên gì?”
Bù nhìn: “Tôi tên là Bình An, là tên chủ nhân đặt cho tôi”.
Ngô Bình: “Chủ nhân của anh là?”
Bình An: “Chủ nhân của tôi là Thần Nông Thị”.
Ngô Bình khá ngạc nhiên: “Hân hạnh được gặp, tôi là Ngô Bình, đột ngột đến nên mong sẽ không làm phiền anh”.
Bù nhìn vung tay phải lên, một chiếc bàn xuất hiện trước căn nhà, trên đó có hai cái ghế.
“Mời ngồi”.
Ngô Bình ngồi xuống đối diện Bình An, nó hỏi: “Bây giờ bên ngoài là triều đại nào rồi?”
Ngô Bình: “Nơi này thuộc nước Đại Hạ”.
“Đại Hạ sao?”, Bù nhìn hỏi: “Lãnh thổ Đại Hạ rộng thế nào, có nắm quyền cả đại lục không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Đại Hạ chỉ là một trong nhiều quốc gia, xung quanh còn có rất nhiều nước lớn nhỏ”.
Bình An: “Chứng tỏ Nhân Hoàng vẫn chưa được sinh ra”.
Ngô Bình: “Đúng thế, nếu có Nhân Hoàng tại thế chắc chắn có thể thống nhất thiên hạ”.
Bình An lại vung tay lên, trên bàn có thêm một ấm trà và hai cái tách, nó rót một tách trà cho Ngô Bình nói: “Thử xe, trà Bách Thảo do tôi làm đấy”.
Ngô Bình bưng tách trà lên, nhấp một ngụm, mùi vị rất ngon, cậu gật đầu nói: “Mặc dù có vài loại dược liệu không phù hợp lắm, nhưng vẫn rất ngon”.
Bình An nhìn cậu: “Cậu biết về thuốc?”
Ngô Bình: “Biết một ít, tôi lên núi lấy thuốc là để luyện đan”.
Bình An bỗng giơ tay ra, một lò đan xuất hiện trước căn nhà, anh ta lấy một cuốn sách ra nói: “Trong đây có vài đơn thuốc, cậu luyện đan cho tôi xem thử”.
Ngô Bình nhận lấy cuốn sách lướt qua một lần, cảm thấy đan dược trong sách đều rất khó luyện chế, nhưng cậu rất tự tin hỏi: “Có dược liệu không?”
Bình An: “Tất cả dược liệu đều có thể tìm trong vườn thuốc”.
Ngô Bình: “Vậy bắt đầu từ cái đầu tiên”.
Loại đan dược đầu tiên tên là Ngũ Hành Vương Đan, lấy tác dụng của ngũ hành tăng cường tinh thần và hình thể, là một loại đan dược bậc mười kết hợp thể xác và tinh thần, rất khó luyện chế.
Cậu đi đến vườn thuốc, chẳng mấy chốc đã thu gom được hai mươi tám loại dược liệu, sau đó đến trước lò đan bắt đầu luyện đan.
Chất lượng của lò đan này rất tốt, tốt hơn lò đan trước kia của cậu, chắc cũng là đồ năm đó Thần Nông từng dùng.
Mặc dù là lần đầu tiên luyện chế loại đan dược này nhưng trong đầu cậu đã có một quy trình tương đối rõ ràng, quá trình luyện chế diễn ra rất thuận lợi, mấy chục phút sau, lò đan bật lên, bốn viên đan dược bay ra, đan dược thượng phẩm bậc mười.
Bù nhìn lấy một viên đan dược ra rồi quan sát một lúc, nói: “Cậu rất có tài, năm đó chủ nhân luyện chế đan dược này, lò đan đầu tiên chỉ là đạt đến trung thượng phẩm, nhưng cậu lại là thượng phẩm”.
Ngô Bình: “Không dám nhận, có thể là tôi có nhiều kinh nghiệm luyện đan”.
Bù nhìn lại ngồi xuống nói: “Sau khi chủ nhân đi, chỉ còn lại một mảnh đất như vậy. Năm đó tôi là kẻ phạm tội nặng trong bộ lạc, bị người trong tộc xử tử, sau đó muốn để tôi chịu đau khổ suốt đời. Là chủ nhân đã thương xót tôi, thu thần hồn của tôi bằng một con bù nhìn để tôi ở bên cạnh ông ấy”.
“Một mình tôi sống ở đây quá lâu, đã nhìn thấu hết hồng trần từ lâu. Cậu có thể đến đây chắc chắn là sự sắp đặt của ông trời, tôi có thể yên tâm đi rồi”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Muốn đi đâu thế?”
Bù nhìn nói: “Sở dĩ tôi còn ở lại chỗ này là vì không muốn thấy thảo dược chủ nhân vất vả trồng bị bỏ hoang không ai trông coi. Cậu là thầy luyện đan, am hiểu dược liệu, bây giờ tôi giao mọi thứ lại cho cậu quản”.
“Trong căn nhà này có vài thứ chủ nhân để lại, có cả sách ông ấy viết, những thứ này đều để lại cho cậu”.
Ngô Bình: “E là tôi không có nhiều sức lực để trông coi nơi này”.
Bù nhìn: “Không cần trông coi, chỉ cần thỉnh thoảng đến kiểm tra là được. Nơi này chỉ là một trong rất nhiều vườn thuốc của chủ nhân, bây giờ có lẽ là cái duy nhất rồi”.
Sau đó anh ta nhìn Ngô Bình nói: “Sống quá nhàm chán, tôi không đợi được nữa”.
Không để Ngô Bình nói gì, Bù nhìn Bình An đi đến chỗ gốc cây, từ từ ngồi xuống. Sau đó một làn khói xanh bay ra từ trên thân bù nhìn, đầu nó từ từ cúi xuống.
Ngô Bình biết Bình An đã không còn thần hồn, bây giờ nó chỉ là một bù nhìn mà thôi, không có linh hồn.
Nhìn bù nhìn, Ngô Bình ngây người, anh ta đã trải qua chuyện gì mà lại vội vã kết thúc cuộc đời như vậy?
Cậu thở dài, sau đó đào một cái hố dưới gốc cây rồi cho Bù nhìn yên nghỉ ở đây.
Chôn cất Bù nhìn Bình An xong, cậu đi vào nhà, bên trong không có gì cả, một cái bàn, vài cái ghế, một giá sách, vài dụng cụ được treo trên tường, một cái cuốc thuốc, một giỏ đựng thuốc, v.v.
Trên giá sách có rất nhiều sách, cậu lấy một cuốn, trong sách có bản đồ địa hình của toàn bộ đỉnh Thần Nông, có vài nơi trong đó được đánh dấu, đó đều là nơi trồng dược liệu.
Dược liệu trong vườn thuốc chỉ là một phần, vài loại thuốc tốt được trồng ở những nơi khác trên núi.
Sau đó, Ngô Bình bỏ hết tất cả sách bên trong vào pháp khí chứa đồ, sau đó lại đến vườn thuốc hái một ít dược liệu có thể dùng trong thời gian sắp tới rồi đi xuống núi.
Cậu không thể ở trên núi quá lâu, nếu không lúc người khác hỏi, cậu không tiện giải thích, dù sao cậu không thể nói với người ngoài chuyện mình có được vườn thuốc của Thần Nông.
Cậu vừa xuống núi vừa bày bố ảo trận ở giữa sườn núi, từ nay về sau nếu có ai bước đến gần thì sẽ rơi vào ảo cảnh, không thể nào lên núi được.
Cuối cùng cậu cũng đến chân núi. Mấy người Tử Hi đang ngồi trên một tảng đá lớn đợi cậu về.
“Cậu Ngô!”, nhìn thấy Ngô Bình, Tử Hi vẫy tay với cậu.
“Để các cô đợi lâu rồi”, cậu nói.
Tử Hi cười nói: “Cũng không lâu lắm, tiếp theo cậu Ngô có dự định gì không?”
Cậu nhìn đỉnh Thần Nông nói: “Nhân Hoàng Giới không chỉ có một đỉnh Thần Nông, chúng ta đi vòng đến nơi khác”.
Tử Hi cười nói: “Mục tiêu lần này của bọn tôi chỉ có đỉnh Thần Nông, những nơi khác vẫn chưa tìm hiểu”.
Ngô Bình: “Các cô đi đâu còn phải tìm hiểu trước sao?”
Tử Hi: “Đương nhiên, có vài nơi khá nguy hiểm, nếu không tìm hiểu trước thì có thể mất mạng ở đó”.
Lúc này Thu Nam nói: “Cậu Ngô, sau này vẫn còn có thể đến Nhân Hoàng Giới. Hay là đi với chúng tôi đến Thái Hoàng giáo trước, bên Tiên giới Chân Hoàng có rất nhiều địa điểm thú vị, bọn tôi dẫn anh đi chơi vài ngày”.
Ngô Bình động lòng, cậu vẫn chưa từng đến Tiên Giới, đúng là muốn đến đó thử xem bèn hỏi: “Vậy từ Tiên giới Chân Hoàng về đến thế tục có tiện không?”
“Tiện chứ, chúng tôi có trận pháp dịch chuyển, có thể về bất cứ lúc nào”, Thu Nam cười nói.
Tử Hi cũng mong Ngô Bình đồng hành cùng họ: “Đúng thế, hơn nữa chúng ta đều có thể đến Nhân Hoàng Giới bất cứ lúc nào”.
Ngô Bình khá hâm mộ họ, cậu là tu sĩ ở thế tục, lần sau nếu muốn vào Nhân Hoàng Giới, vẫn không biết phải đợi đến bao giờ.
Lãnh Thanh Huy: “Cậu Ngô, nếu như không có việc gì, chi bằng đi theo bọn tôi đến Tiên giới Chân Hoàng chơi vài ngày. Mặc dù chúng tôi chỉ là đệ tử chân truyền nhưng sư phụ đều là bậc cao của Thái Hoàng giáo, có chút mối quan hệ ở Thái Hoàng giáo”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy làm phiền mọi người”.
Tử Hi rất vui: “Tốt quá, vậy chúng ta còn đợi gì nữa, về Thái Hoàng giáo thôi”.
Chương 2653: Công tử vương tộc
Mọi người bàn bạc một chút rồi thi triển độn thuật, rời khỏi đỉnh Thần Nông.
Còn chưa tới con đường ánh vàng, hai bóng người đột nhiên cản họ lại, mấy người Lãnh Thanh Huy lơ lửng giữa không trung, nhìn hai kẻ cản đường, mặt mũi trắng bệch.
“Các người có thể đi, tên này ở lại!”, người nói chuyện mặc áo khoác da thú màu vàng, bên hông đeo thanh loan đao, mũ cũng làm bằng da thú màu vàng. Cơ thể người này cao lớn, đồng tử màu tím, mày rậm hơi nhướng, mặt đầy râu.
Lãnh Thanh Huy nói: “Cậu Cự, chúng tôi là đệ tử của Thái Hoàng giáo...”
“Câm mồm! Còn dám nói thêm một chữ thì cậu cũng ở lại!”, cậu Cự kia không hề nể mặt Lãnh Thanh Huy.
Lãnh Thanh Huy không dám hó hé gì thế, sắc mặt khó coi, lui ra sau một khoảng.
Ngô Bình biết mấy kẻ này đến vì mình, cậu nói với Tử Hi: “Mọi người qua bên kia đỉnh núi chờ tôi!”
Cách đó không xa có một ngọn núi nhỏ, trên núi đang có hai người đứng, đúng là người áo xanh và người áo vàng mà cậu đã gặp trên đỉnh Thần Nông.
Tử Hi nói: “Cậu Ngô, người nó là cậu chủ nhà vương tộc họ Cự”.
Ngô Bình từng nghe nói trên thế gia vạn năm vào đại giáo còn có thể lực mạnh mẽ hơn, được gọi là vương tộc. Chữ Vương này không phải là chỉ người được sắc phong hay hoàng thất Đại Hạ mà là cường giả tối cao ở một lĩnh vực.
Tình hình chi tiết thì Ngô Bình không rõ nhưng cậu biết hễ ai có được ngôi vương thì đều là cường giả đứng đầu.
Một khi gia nào đó có được ngôi vương thì sẽ trở thành vương tộc. Hiển nhiên nhà họ Cự đã thăng cấp thành vương tộc nên người của Thái Hoàng giáo mới kiêng dè thế kia.
Ngô Bình nói: “Yên tâm đi, tôi không sao!”
Nhóm Tử Hi chỉ có thể đi tới bên ngọn núi kia, người áo vàng và áo xanh không để ý tới họ, trong đó, người áo vàng thản nhiên nói: “Tôi biết họ sẽ ra tay mà!”
Người áo xanh: “Để xem cậu ta đối phó thế nào!”
Ngô Bình nhìn sang mặt đầy đầy râu: “Anh bảo tôi ở lại là vì có gì chỉ giáo à?”
Mặt đầy râu rút một con chuột lông vàng từ trong ngực ra: “Đây là chuột thuốc, nó nói cho tôi biết trên người cậu có mùi nhiều loại dược liệu. Điều này chứng minh cậu hái không ít dược liệu trên đỉnh Thần Nông. Bây giờ giao hết ra đây rồi cút!”
Ngô Bình nhìn gã: “Tôi hái không ít dược liệu nhưng sao tôi phải đưa cho anh?”
Mặt đầy râu cười to: “Thú vị! Tôi vốn định cho cậu sống, cậu đã muốn chết thì đừng trách tôi!”
Tay gã cầm đao, không khí chung quanh đọng lại, bầu trời tối sầm, mặt đất dưới chân xuất hiện ảo ảnh núi thây biển máu.
Lãnh Thanh Huy biến sắc: “Không ổn, đây là đao kỹ vương tộc – Thi Sơn Trảm!”
Vẻ mặt người áo xanh phức tạp: “Nghe nói công pháp vương tộc có sinh mệnh, sẽ không ngừng phát triển. Công pháp thi triển ra, lần sau mạnh hơn lần trước, xem ra lời này không sai”.
Người áo vàng: “Trong tay Cự Trần Sa là vương binh!”
Tử Hi siết chặt tay: “Cậu Ngô, cố lên!”
Ngô Bình cầm kiếm Thất Tinh Long Uyên, cậu cảm nhận được đao thế của đối phương vô cùng khủng bố, đao này như kết nối quá khứ, hiện tại và tương lai, làm cho cậu cảm thấy nguy cơ dữ dội.
“Thi Sơn Trảm!”
Cự Trần Sa mặt đầy râu vung đao trong tay, núi thây chấn động, biển máu quay cuồng, một tia đao mang long trời lở đất chém tới.
Kiếm Thất Tinh Long Uyên vung nhẹ, sức mạnh ba mũi tên trong người cậu tràn vào kiếm, một đống kiếm quang tách ra trời đất, đánh nát đao mang.
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn, núi thây biển máu không còn, khí lưu trong không trung nổ mạnh tạo thành một lỗ đen.
Tay Cự Trần Sa run lên, một đòn vừa rồi trong khá dễ dàng nhưng đó là mượn dùng sức mạnh của vương binh này. Nhưng gã không ngờ, đối phương lại đỡ được một đòn đáng sợ này.
Nửa người Ngô Bình cũng phát run, cậu kinh hoảng vì một đòn này quá mạnh mẽ. Nhưng cậu cũng có sự tự tin vì cậu còn chưa dùng hết toàn lực, cũng không dùng sát chiêu.
Cự Trần Sa thu đao, nhìn chằm chằm Ngô Bình: “Nhóc con, cậu có lai lịch gì?”
Ngô Bình nghĩ ngợi, quyết định nói ra một thân phận: “Chí Tôn Kiếm Đường – Ngô Bình!”
“Hoá ra là người của Chí Tôn Kiếm Đường, thảo nào cậu mạnh vậy!”, Cự Trần Sa nói.
Ngô Bình vung trường kiếm trong tay: “Vậy không lấy dược liệu của tôi nữa sao?”
Cự Trần Sa nhíu mày, trước đó gã muốn cướp dược liệu, là vì cảm thấy Ngô Bình chẳng là ai, thuận tay thì cướp. Nhưng giờ thì khác, thực lực Ngô Bình rất mạnh, địa vị không nhỏ, gã phải suy xét hậu quả.
“Không cướp được!”, gã nói: “Tôi bỏ vụ này!”
Người này lại mặt dày nói, Ngô Bình thu kiếm: “Tôi nhớ mặt anh rồi, cậu Cự!”
Cự Trần Sa: “Vậy tốt nhất cậu nên nhớ kỹ tên tôi, tôi tên Cự Trần Sa!”
Nói xong gã dẫn đồng bọn nghênh ngang rời đi.
Mấy người Tử Hi vội chạy đến: “Cậu Ngô không sao chứ?”
Ngô Bình: “Không có gì, chúng ta đi thôi”.
Thấy đoàn người đi xa, người áo xanh thở dài: “Quả nhiên là lợi hại!”
Người áo vàng: “Thiên hạ này lại có thêm một thiên tài xuất chúng”.
Về tới con đường ánh vàng, Lãnh Thanh Huy lại tìm được một chiếc xe ngựa, mọi người ngồi lên xe.
Xe ngựa chạy trên đường lớn nửa tiếng, phía trước, bên trái hiện ra một cánh cửa ánh sáng, Lãnh Thanh Huy nói một tiếng, mọi người bay lên trời, tiến về phía cánh cửa.
Sau khi xuyên qua cánh cửa ánh sáng, mấy người đáp xuống quảng trường, sân rất rộng, cách đó không xa thấp thoáng bóng người.
Ngô Bình vừa tới, cậu cũng cảm thấy nơi này khác với thế tục, đây là tiên giới sao?
Tử Hi nói: “Cậu Ngô, đây chính là Thái Hoàng giáo!”
Tinh Viêm: “Đi tới chỗ tôi trước đi, chỗ tôi lớn hơn một chút!”
Ở Thái Hoàng giáo, đệ tử chân truyền đều có nơi ở riêng, chỗ Tinh Viêm ở khá lớn hợp để đãi khách.
Tử Hi: “Được, tôi về trước, tí nữa qua bên chỗ Tinh Viêm!”
Mọi người đều tự trở về, Tinh Viêm dẫn Ngô Bình bay qua sân rộng, tới một sơn cốc. Ngô Bình thấy dưới chân là vô số kiến trúc lớn và nhỏ, xa hơn còn có thành thị, thôn trấn.
Trong lúc bay, Ngô Bình phát hiện mình thi triển độn thuật ở đây rất dễ dàng, hiệu quả tốt hơn nhiều. Vì vậy anh hỏi Tinh Viêm: “Anh Tinh, có phải pháp thuật thi triển ở tiên giới dễ hơn thế tục không?”
Tinh Viêm: “Đúng vậy, nên tu sĩ thế tục cùng cấp mạnh hơn tu sĩ ở tiên giới chúng tôi!”
Chưa nói được mấy câu, hai người đáp xuống một sân nhỏ ở lưng chừng núi, sân nhỏ có ba khu nhà, chỗ nào cũng có vườn hoa, bên trong không thiếu người hầu.
Tiến vào khu nhà thứ hao, Tinh Viêm mời Ngô Bình ngồi ở phòng khách.
Chỉ trong chốc lát sau, Thu Nam, Lãnh Thanh Huy, Tử Hi lần lượt chạy tới. Tinh Viêm đã bảo người hầu đi nhóm lửa, bảo là muốn uống vài ly.
Khi mọi người đang nói chuyện phiếm, không trung truyền tới giọng nói: “Người đâu hết rồi?”
Sau đó một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở cửa ra vào, đó là một người đẹp mặc váy đỏ, gương mặt không hề thua kém Tử Hi thậm chí còn nhỉnh hơn. Cô gái này có đôi môi đỏ mọng, mày như vẽ, tóc bay lên theo từng cử động tạo thành ấn tượng sâu sắc với Ngô Bình.
Chương 2654: Chín mục Thái Hoàng
Thấy cô gái này, Thu Nam cười nói: “Sư thúc!”
Người tới là Liễu sư thúc mà Thu Nam đã nhắc tới, tên là Liễu Thi Thi.
Ánh mắt Liễu Thi Thi dồn hết sự chú ý vào Ngô Bình, cô ta cười nói: “Thu Nam, đây là thiên tài mà con đã nói trong thư à?”
Thu Nam vội gật đầu: “Vâng, sư thúc. Cậu ấy tên Ngô Bình, là đệ tử Chí Tôn Kiếm Đường. Lúc chúng con ở Nhân Hoàng giới, cậu ấy từng dùng một chiêu đánh lui Cự Trần Sa- vương binh nhà vương tộc họ Cự!”
“Ồ!”, đôi mắt Liễu Thi Thi sáng rực:“Đánh lui cả vương binh sao, không tệ!”
Ngô Bình cảm thấy ánh mắt Liễu sư thúc này nhìn mình như sói thấy dê vậy, cậu vội nói: “Tạm thời tôi không có ý định bái sư”.
Liễu Thi Thi nói: “Cậu và nhà họ Cự đã có giao tranh thì cũng nên biết thực lực của họ chứ?”
Ngô Bình: “Uy lực của vương binh đúng là rất mạnh nhưng thực lực của Cự Trần Sa cũng tạm”.
Liễu Thi Thi: “Đó là do cậu ta không phải thành viên trung tâm của vương tộc, nếu không sao cậu có thể xử lý”.
Ngô Bình không nói gì, theo cậu thấy cũng không có gì đáng khen, ai thắng ai thua thì chưa biết đâu.
“Hẳn là cậu chưa biết tổ tiên những người này tìm được ngôi vương bằng cách nào? Nếu cậu chịu gia nhập Thái Hoàng giáo, sau này sẽ có cơ hội bước lên ngôi vương”.
Ngô Bình có chút động lòng: “Không phải thực lực mạnh là có thể đạt tới ngôi vương à?”
Liễu Thi Thi lắc đầu: “Tất nhiên là không, từ lúc vũ trụ được tạo thành tới nay, thiên hạ này có một trăm lẻ tám ngôi vương, ba Hoàng đồ. Trong đó, một trăm lẻ tám ngôi vương dưới hình thái ngai vàng thì còn bốn mươi hai cái vô chủ, còn ba Hoàng đồ, chẳng biết đang trốn ở đâu”.
“Nếu ai đó muốn tiếp xúc ngai vàng thì nhất định phải có được tối thiểu là mười vương tộc đồng ý. Nếu không được đồng ý thì ngay cả cơ hội kết nối cũng không có đâu”.
“Bạn bè của Thái Hoàng giáo ở khắp thiên hạ, qua lại với mười tám vương tộc. Nếu cậu gia nhập, sau này sẽ có cơ hội tiếp xúc ngai vàng, thậm chí có được ngôi vương”.
Ngô Bình: “Nhưng tôi đã gia nhập Liên Sơn Tông!”
Liễu Thi Thi: “Vậy thì sao? Liên Sơn Tông cũng không ở tiên giới Chân Hoàng này, hai bên không xung đột gì! Dù là đệ tử Liên Sơn Tông thì cũng không ảnh hưởng việc cậu gia nhập chúng tôi. Dù Liên Sơn Tông biết thì cũng là mừng cho cậu, có thể tạo quan hệ với Thái Hoàng giáo là vinh hạnh của họ”.
Ngô Bình còn đang lo lắng, Liễu Thi Thi tiếp tục: “Đương nhiên là yêu cầu của tôi đối với đệ tử rất cao, thà thiếu chứ không nhận bừa. Nếu cậu không có lòng tin với bản thân, tôi cũng không miễn cưỡng”.
Tuy biết cô ta đang khích tướng nhưng Ngô Bình vẫn không vui: “Tiêu chuẩn của cô là gì?”
Liễu Thi Thi: “Thái Hoàng giáo có một bức tranh tên là Thái Hoàng Đồ. Năm đó sư tổ Thái Hoàng ngộ ra chín mục trong Thái Hoàng Đồ, chín mục Thái Hoàng này vô cùng huyền ảo, trước giờ, các đệ tử có thể lĩnh ngộ tối đa được hai, ba mục trong đó, mà đa phần đều chỉ có thể ngộ ra một trong chín. Cậu có thể lĩnh ngộ được ba mục thì mới được bái nhập dưới trướng tôi”.
Chín mục Thái Hoàng sao? Ngô Bình lập tức có hứng thú: “Tôi bằng lòng thử một lần”.
Liễu Thi Thi: “Chín mục Thái Hoàng này là truyền thừa cơ sở của Thái Hoàng giáo, tôi phải về xin phép trưởng lão rồi mới dẫn cậu vào được!”
Ngô Bình: “Vậy phiền cô!”
Liễu Thi Thi đi rồi, Tử Hi mới cười nói: “Rõ ràng Liễu sư thúc rất muốn nhận nhưng vẫn dùng chín mục Thái Hoàng để khảo sát!”
Ngô Bình không biết về chín mục Thái Hoàng nên hỏi: “Chín mục này có khó không?”
Tử Hi: “Tất nhiên là khó, mấy người chúng tôi chỉ tìm hiểu được một thôi”.
Tử Hi nghĩ tới Thái Hoàng Đồ: “Thái Hoàng Đồ kia thì tôi xem được không?”
Tử Hi cười: “Sao lại không. Thái Hoàng Đồ nằm trong đại điện Thái Hoàng, các đệ tử đều có thể xem nhưng đại điện chỉ mở cửa một lần mỗi bảy ngày, còn phải chờ thêm hai hôm nữa”.
Ngô Bình: “Tại sao Thái Hoàng Đồ lại được cho người ngoài xem, Thái Hoàng giáo không sợ bị người khác nhìn ra bí mật à?”
Lãnh Thanh Huy nói: “Chín mục Thái Hoàng đã khó như thế, Thái Hoàng Đồ thì khỏi phải bàn. Lúc trước sư tổ cũng chỉ tìm hiểu được chín mục trong trường hợp có cơ duyên. Người ngoài muốn hiểu biết hết thì là chuyện bất khả thi”.
Ngô Bình: “Sư tổ Thái Hoàng năm đó lợi hại như vậy thì có ngôi vương không?”
Nói tới đây, Lãnh Thanh Huy thở dài: “Năm đó sư tổ từng tranh đoạt một ngai vàng với nhà họ Phong nhưng thất bại. Cũng nhờ đó, nhà họ Phong cũng trở thành vương tộc mạnh mẽ. Nhưng sau này lão tổ nhà họ Phong và sư tổ của giáo chúng tôi lại trở thành bạn tâm đầu ý hợp, quan hệ hai bên vẫn giữ tới nay”.
Ngồi thêm một hồi, Liễu Thi Thi xuất hiện lần nữa: “Các trưởng lão có ý là người ngoài không thể học chín mục Thái Hoàng. Thế này đi, cậu bái tôi làm sư phụ trước, tôi nhận cậu làm đệ tử ký danh, vậy cậu sẽ có thể tìm hiểu chín mục Thái Hoàng”.
Ngô Bình có cảm giác muốn rút lui: “Đệ tử ký danh cũng không có tài nguyên gì cả!”
Liễu Thi Thi: “Cậu là đệ tử của tôi, tất nhiên sẽ có đãi ngộ của đệ tử chân truyền”.
Thu Nam vội nói: “Đệ tử chân truyền có đãi ngộ không tệ đâu, mỗi lần đột phá đều được thưởng. Ngày thường có thể nhận nhiệm vụ do giáo phân phối”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế cũng tốt!”
Cậu bái Liễu Thi Thi ba cái: “Đệ tử Ngô Bình, ra mắt sư tôn”.
Liễu Thi Thi ừ một tiếng: “Cậu tạm thời là đệ tử ký danh, cuối cùng cậu có thể thành đệ tử của tôi hay không thì phải coi tư chất rồi. Nếu cậu không làm được, tôi sẽ xoá tên”.
Ngô Bình: “Vâng!”
Liễu Thi Thi nói với Tử Hi: “Tử Hi, Ngô Bình giao con. Cậu ấy không biết gì, con cứ hướng dẫn nhé”.
“Vâng sư thúc!”, Tử Hi vội vàng nói.
Liễu Thi Thi đi rồi, Tử Hi mới dẫn Ngô Bình tới nơi đăng ký đệ tử ký danh, chính thức gia nhập, cũng nhận thân phận đệ tử chân truyền.
Tuy ngoài miệng Liễu Thi Thi nói cậu là đệ tử ký danh nhưng thật ra cậu có thân phận đệ tử chân truyền.
Lấy đồ xong, Tử Hi dặn dò vài quy tắc cho Ngô Bình: “Mọi đệ tử mới đều phải được huấn luyện ba ngày”.
Ngô Bình: “Còn cần huấn luyện sao?”
“Thu Nam lại đáp thay: “Đúng vậy, sau khi huấn luyện thì mới có thể hiểu hết quy tắc của Thái Hoàng giáo”.
Ngô Bình: “Khi nào bắt đầu?”
“Hôm nay nghỉ ngơi trước, ngày mai tôi dẫn cậu đi!”
Sau đó Ngô Bình được dẫn tới ngọn núi của Liễu Thi Thi ở, đỉnh Ngũ Liên. Đỉnh Ngũ Liên là nơi có hoàn cảnh tốt nhất trong mấy ngọn núi. Nhưng cái khác là trên đỉnh Ngũ Liên chỉ có Liễu Thi Thi và vài người làm việc vặt, không có đệ tử. Vì thế các trưởng lão khác đều có ý kiến, thậm chí còn yêu cầu thu hồi đỉnh Ngũ Liên. Dù sao mấy nhánh khác đều nhiều đệ tử tới mức một ngọn núi không còn chỗ ở mà đỉnh Ngũ Liên lại không có ai.
Đỉnh Ngũ Liên có vài nhà để ở, Tử Hi chọn một nơi có hoàn cảnh tốt nhất cho cậu, sắp xếp xong thì Tinh Viêm, Thu Nam, Lãnh Thanh Huy cũng tới.
Hôm nay Ngô Bình đã trở thành một thành viên trong số họ, họ cũng biến thành sư tỷ, sư huynh của cậu.
Trưởng bối của mấy người họ đều là trưởng lão trong giáo, hơn nữa đều đã bái sư, thuộc các nơi khác nhau nhưng họ chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, quan hệ thân thiết, thường xuyên cùng nhau làm việc.
Tinh Viêm mang theo không ít rượu, năm người chè chén thoải mái. Uống tới sáng, không ai về, tự mình tìm một phòng nhỏ để nghỉ. Cũng may chỗ Ngô Bình ở khá lớn, mấy chục phòng nhỏ, nhiều người hơn vẫn chứa được.
Nghỉ một hồi, trời đã sáng, Tử Hi vội gọi Ngô Bình dậy, hai người rửa mặt rồi chạy tới nơi huấn luyện.
Họ đi vào một quảng trường không lớn, hiện tại đang có hơn trăm người đang chờ, phụ trách huấn luyện là vài giáo viên.
Chương 2655: Giấc mộng ngàn năm
Địa vị của giáo viên ở Thái Hoàng giáo không bằng trưởng lão, nhưng họ phụ trách đào tạo người mới, là trợ thủ của các trưởng lão
Trên quảng trường bày ra một cái bàn, một giáo viên ngồi ở đó, Ngô Bình đưa thẻ bài thân phận của mình ra cho đối phương theo lời Tử Hi.
Giáo viên đó nhìn Ngô Bình nói: “Hóa ra là đệ tử chân truyền, trong đám người này có ba đệ tử chân truyền”.
Ông đưa bài ngọc màu trắng lại cho Ngô Bình nói: “Đây là thẻ ngọc cậu sử dụng trong quá trình huấn luyện, biểu hiện mấy ngày nay của cậu sẽ được ghi lại trên đó”.
Mười mấy phút sau, một giáo viên để râu đứng ra nói: “Tôi là giáo viên của mọi người, tên là Lục Chuẩn”.
Sau đó anh ta lạnh lùng nói: “Cho mọi người mười giây, tất cả xếp thành hàng từ cao đến thấp”.
Ngô Bình nhìn thoáng qua, phát hiện không có người chỉ huy, mọi người tùy ý đứng thành hàng, cậu lập tức đứng ở bên ngoài, lớn tiếng nói: “Một trăm hai mươi lăm người, mỗi đội hai mươi lăm người. Cậu, cậu, đứng bên này”.
Tu vi của cậu tương đối cao, mọi người đều phối hợp đứng ở các vị trí khác nhau theo hướng dẫn của cậu, cứ thế chỉ trong tám giây, Ngô Bình đã chỉ huy mọi người đứng thành năm đội, sau đó cậu cũng tiến vào đội một.
Giáo viên Lục rất hài lòng, anh ta hỏi Ngô Bình: “Cậu tên gì?”
“Đệ tử là Ngô Bình”.
Giáo viên Lục nói: “Ngô Bình, cậu chọn mấy người rồi phát một trăm hai mươi lăm cuốn sách quy tắc Thái Hoàng giáo này cho mọi người”.
Thế là Ngô Bình gọi năm người, bảo họ lần lượt phân phát sách cho mọi người.
Phát sách quy tắc xong, thầy Lục nói: “Cho mọi người nửa tiếng để học thuộc lòng năm ngàn sáu trăm chữ trong sách, phải học từng chữ không được bỏ sót. Nửa tiếng sau, tôi sẽ đặt câu hỏi, nếu ai không thuốc thì chép tay mười ngàn lần cho tôi”.
Sau khi nhận được sách, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn ngồi xuống học thuộc nội dung trong sách, có hơn năm ngàn sáu trăm chữ, phải mất vài phút mới đọc hết một lần, nửa tiếng phải học thuộc nó quả thật rất khó.
Ngô Bình chỉ đọc một lần đã nhớ được kha khá. Đọc xong lần thứ hai đã thuộc nằm lòng.
Thấy Ngô Bình không đọc nữa, Lục Chuẩn hỏi: “Ngô Bình, cậu thuộc rồi sao?”
Ngô Bình đứng dậy: “Thưa thầy, em thuộc rồi”.
“Tốt lắm, quy tắc thứ ba mươi bảy là gì?”
Ngô Bình: “Không được ức hiếp, làm hại, phản bội đồng môn, người nào vi phạm thì chặt một tay, nghiêm trọng thì móc mắt cắt tai, nhốt vào thủy lao hai mươi năm”.
Lục Chuẩn gật đầu: “Khá lắm, lát nữa cậu kiểm tra họ giúp tôi”.
“Vâng!”
Hết nửa tiếng, Ngô Bình và Lục Chuẩn bắt đầu kiểm tra ngẫu nhiên, yêu cầu họ tùy ý đọc thuộc lòng một quy tắc nào đó, những người không thuộc lập tức đau đớn chạy sang một bên chép phạt.
Cuối cùng trong một trăm hai mươi lăm người chỉ có năm mươi ba người thông qua, những người còn lại đều chạy sang một bên chép phạt. Mà chép phạt mười ngàn lần cần rất nhiều thời gian.
Lục Chuẩn để năm mươi ba người đứng thành hai hàng nói: “Đám ngốc này, các cậu phải chép phạt rất lâu đấy. Tiếp theo giáo viên này tiếp tục huấn luyện các cậu”.
Nói rồi anh ta nhìn một giáo viên khác: “Bên điện Thái Hoàng đã chuẩn bị xong chưa?”
Giáo viên đó nói: “Đã xong rồi, có thể đến đó”.
Lục Chuẩn gật đầu, nói với mọi người: “Tiếp theo, các cậu đến đại điện Thái Hoàng với tôi, tìm hiểu lịch sử Thái Hoàng giáo, chiêm ngưỡng hình Thái Hoàng và tượng, di vật của tổ sư các đời”.
Thế là Lục Chuẩn dẫn Ngô Bình năm mươi ba người đến một đại điện, điện này chính là đại điện Thái Hoàng, ngoài cổng có tám người canh gác, mỗi người đều có khí tức rất mạnh, là cường giả cảnh giới Thần Thông.
Trước đại điện có bốn mươi chín cây cột, cửa điện cao lớn, phải cần bốn người hợp sức mới có thể mở được một cánh cửa trong đó.
Mọi người lần lượt đi vào điện, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một bức tranh cực lớn, bức tranh này được treo trên bức tường chiếu bóng, dài mười tám mét, rộng chín mét, hoa văn trên đó rất kỳ dị, không ngừng thay đổi.
Lục Chuẩn nói: “Đây là hình của Thái Hoàng, các cậu tốt nhất đừng nhìn lâu, nếu không tinh thần sẽ rơi vào hư không, không thể tự giải thoát được. Trước đây có rất nhiều người tự cho rằng mình thông minh, muốn học hỏi điều gì đó từ các tổ sư, kết quả là họ đều trở thành những kẻ điên và ngu ngốc”.
Vừa nghe anh ta nói thế, mọi người đều dời tầm mắt, chỉ có Ngô Bình vẫn nhìn chăm chú vào Thái Hoàng Đồ. Cậu nhận thấy hình như Thái Hoàng Đồ này che giấu thông tin trong ảo cảnh nào đó.
Nhưng sau đó cậu cũng dời ánh mắt đi, dù sao bây giờ vẫn không phải lúc lĩnh hội nó.
Đi đến trước một bức tượng, Ngô Bình nhìn người mặc áo bào đội vũ quan đó.
Lục Chuẩn: “Đây là người sáng lập ra Thái Hoàng giáo chúng ta, sư tổ Thái Hoàng, Trương Phục Long”.
Sau đó anh ta dẫn mọi người đến bái lạy bức tượng, sau đó nói đến lịch sử của Thái Hoàng giáo.
Cả buổi sáng, mấy người Ngô Bình đều nghe lịch sử Thái Hoàng giáo và sự tích đầu não chính, cũng nghe rất tập trung.
Đến buổi trưa, Lục Chuẩn nói: “Mọi người có thể nghỉ ngơi, đi ăn uống gì đó, buổi chiều vẫn còn hoạt động”.
Thấy mọi người định đi ra ngoài, Ngô Bình hỏi: “Thầy Lục, em có thể tiếp tục ở lại đại điện một lát không?”
Lục Chuẩn nói: “Được chứ, nhưng cậu tốt nhất đừng nhìn Thái Hoàng Đồ quá lâu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, không ai cứu được cậu đâu”.
Ngô Bình cười nói: “Thầy yên tâm, em chỉ nhìn chút thôi”.
Đợi mọi người đều ra khỏi đại điện, Ngô Bình đi đến trước bức tường chiếu bóng, nhìn chằm chằm Thái Hoàng Đồ. Lúc này cậu sử dụng Huyền Thiên Mộng Cảnh để thử giao tiếp với Thái Hoàng Đồ.
Chỉ thoáng chốc, Huyền Thiên Mộng Cảnh của cậu bị Thái Hoàng Đồ hấp thu, sau đó tinh thần của cậu rơi vào một thế giới cực kỳ phức tạp và kỳ diệu.
Thế giới này khác hẳn thế giới chân thật bên ngoài, nó là ảo ảnh, thuộc thế giới cấp thấp, là do ảnh chiếu của rất nhiều sự vật thật của thế giới chủ tạo thành.
Ngô Bình là tu sĩ bước ra từ thế giới cấp thấp, rất nhanh cậu đã thích nghi được với hoàn cảnh của thế giới cấp thấp, hơn nữa trải qua rất nhiều giấc mộng ngàn năm.
Chỉ mấy giây trôi qua, toàn thân Ngô Bình chấn động, tinh thần rời khỏi Thái Hoàng Đồ, nhờ Huyền Thiên Mộng Cảnh giúp đỡ, cậu trải qua một ngàn một trăm tám mươi năm ở trong Thái Hoàng Đồ. Trong một ngàn một trăm tám mươi năm này, cậu đã trải qua rất nhiều thứ, đầu tiên là đi vào mười hai thế giới tu luyện, lần lượt học được một bộ công pháp, khi cậu tổng hợp các công pháp này thì hình thành một bộ công pháp cực kỳ mạnh và bí ẩn, Thái Thượng Hoàng Thiên Kinh!
Cậu không biết sự khác biệt giữa Thái Thượng Hoàng Thiên Kinh và chín mục Thái Hoàng, cậu chỉ biết những gì cậu nắm giữ là tinh hoa cốt lõi của Thái Hoàng Đồ.
Giấc mộng ngàn năm, Ngô Bình cảm thấy tinh thần và thể lực của mình đã cạn kiệt, cậu ngồi phịch xuống đất, cả người mềm nhũn, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc thật ngon.
Đang lúc cậu nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, cậu cảm nhận được có người bước vào, sau đó một giọng nói vang lên cách đó không xa.
“Cậu cũng can đảm đấy, dám một mình nhìn chằm chằm Thái Hoàng Đồ”.
Nghe nói thế, Ngô Bình khẽ nhíu mày, cậu không quay đầu lại nói: “Nói chính xác hơn là tôi quang minh chính đại nhìn”.
“Không biết tự lượng sức mình”, đối phương cười nhạo.
Ngô Bình: “Bản thân không đạt được gì, người khác nhìn một cái lại là không biết tự lượng sức mình?”
Đối phương hừ một tiếng: “Cậu biết tôi là ai không?”
Ngô Bình: “Tôi không có hứng thú với anh”, nói rồi cậu đứng lên, nhìn người phía sau.
Đây là một người đàn ông không nhìn ra tuổi tác của anh ta, mặt rất nhỏ, vẻ mặt buồn bã như đang khóc.
“Tôi là Khu Thiên”, người này nói: “Đệ tử nòng cốt của Thái Hoàng giáo”.
Bình luận facebook