• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (2 Viewers)

  • Chương 2680-2681

Chương 2680: Lai lịch của người đứng đầu

Thấy Ngô Bình đồng ý yêu cầu của mình, mắt Phương Lập sáng lên, nói: “Chờ đợi mấy chục năm, cuối cùng cũng gặp được người có thể hợp tác với mình, thật may quá”.

Ngô Bình nhìn ông ta hỏi: “Ông muốn tôi giúp thế nào?”

Phương Lập có vẻ đã suy nghĩ đến vấn đề này rất lâu, lập tức nói: “Có ba bước, bước, đầu tiên là dùng thuốc để kéo dài tuổi thọ của tôi, nếu không tôi sẽ yếu rồi chết trong vài năm nữa; bước thứ hai là dần loại bỏ sát khí trong vết thương trên đầu tôi, nó đang ăn mòn mạng sống của tôi; bước thứ ba là luyện chế một bộ đan dược giúp cơ thể tôi tái sinh”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ, dường như ba điều này cũng không tính là quá khó với cậu, bản thân cậu là thầy luyện đan, cậu cũng từng nhìn thấy vết thương đó, sức lực mà thanh dao để lại cũng không phải không thể lay chuyển.

“Tôi có thể đồng ý với điều kiện của ông, nói xem ông có thể giúp tôi thế nào, dù sao cũng là tương trợ”, Ngô Bình cũng không khách sáo với ông ta.

Phương Lập bỗng trở nên có tinh thần, đôi mắt sáng rực, nói: “Tôi có thể thấy cậu có tư chất rất tốt, hơn nữa có tương lai tươi sáng. Đừng nghi ngờ mắt nhìn của tôi, thứ tôi giỏi nhất ở đời này chính là khả năng nhìn người, khí vận của cậu không hề thua kém gì thiên kiêu mạnh nhất của Đại lục Thánh Cổ”.

Sở dĩ ông ta được Kỳ Tướng coi là người toàn trí toàn năng là vì ông ta có khả năng nhận biết người khác rất siêu phàm và cực kỳ chính xác, điều này giúp Kỳ Tướng từng bước đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.

Ngô Bình không có hứng thú với những lời này, cậu chỉ muốn biết cái đầu này có thể giúp được cậu như thế nào, Phương Lập là người rất thông minh nên lập tức bổ sung thêm.

“Tôi nói rồi, chỗ tôi có một bộ công pháp đỉnh cao, cũng là công pháp cấp Thánh Hoàng của Đại lục Thánh Cổ. Cấp bậc Thánh Hoàng vẫn cao hơn Cổ Thánh. Trên cả Đại lục Thánh Cổ, công pháp cấp bậc này cực kỳ hiếm thấy. Tôi cũng tình cờ mới có được một bộ trong đó, cũng vì thế mà bị người ta chém đầu”, nói đến trải nghiệm này, trong mắt Phương Lập ánh lên vẻ căm hận như thể cực kỳ căm hận người đàn ông đã chặt đầu ông ta.

Ngô Bình thử hỏi ông ta: “Người chém đầu ông là người quen sao?”

“Hắn là em họ của tôi. Lúc đầu tôi gia nhập vào tông môn, hắn vô cùng ghen tị, cầu xin tôi dạy học cho hắn. Tôi đã quỳ trước mặt sư phụ ba ngày thì hắn mới có thể trở thành bái sư tu hành. Sau đó tôi thậm chí còn cố gắng hết sức giúp đỡ hắn, nâng cao tư chất của hắn, nghịch thiên đổi mệnh cho hắn. Hơ hơ, tôi đúng là ngu ngốc, tôi thay đổi cuộc đời hắn, nhưng lại phải trả giá bằng mạng sống của mình”.

Ông ta bỗng nhìn Ngô Bình: “Cho dù cậu không giúp được tôi, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức giúp cậu trưởng thành. Cậu chỉ cần hứa với tôi một điều, sau này nếu cậu đến Đại lục Thánh Cổ thì hãy giết chết tên vong ơn bội nghĩa đó giúp tôi”.

Ngô Bình cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm với chuyện này, công pháp cấp Thánh Hoàng quý giá như vậy, em họ ông ta giết người cướp lấy cũng là chuyện bình thường. Từ xưa đến này, con người tranh giành của cải, quyền thừa kế, tranh giành quyền lợi mà có quá nhiều anh em ruột ước gì có thể giết chết đối phương, huống gì là anh em họ?

“Được, tôi đồng ý với ông. Nếu tôi đến Đại lục Thánh Cổ, nhất định sẽ trả thù cho ông”, Ngô Bình hứa với ông ta.

Phương Lập rất hài lòng, ông ta cười nói: “Nếu gặp được cậu sớm hơn vài năm thì tốt quá”, ông ta không hài lòng với Kỳ Tướng trước kia.

Kỳ Tướng chức cao vọng trọng, có thể thu thập dược liệu mình muốn, điều này làm chậm lại sự yếu đi của ông ta, nếu không ông ta sẽ không thể sống sót đến ngày hôm nay. Nhưng so với Ngô Bình thì người kia vẫn kém xa, dù sao Ngô Bình cũng biết luyện đan, còn là người tu hành, đúng là một trời một vực.

“Nhưng nếu tu luyện công pháp cấp Hoàng thì ở đây không được, phải đi vào những nơi như của Đại lục Thánh Cổ, dù sao công pháp của hai bên đều khác nhau tùy theo môi trường. Nếu muốn tu luyện thì phải tiến vào môi trường tương ứng mới được, nếu không độ khó sẽ tăng gấp mười, gấp trăm lần”.

Ngô Bình cảm thấy ngạc nhiên: “Ý ông là tôi phải đi vào Đại lục Thánh Cổ à?”

Phương Lập cười “haha”: “Không cần thiết, cậu chỉ cần vào cấm địa cổ là được, nơi đó là một phần nhỏ của Đại lục Thánh Cổ, hoàn cảnh cũng không khác gì Đại lục Thánh Cổ”.

Ngô Bình ngạc nhiên, cấm địa thượng cổ là một phần của Đại lục Thánh Cổ?

Phương Lập rất hài lòng với phản ứng của Ngô Bình, ông ta hỏi: “Có thể cho tôi thêm một chút đan dược không?”

Ngô Bình đổ hết nước thuốc bên trong ra, sau đó lấy dược liệu mình chuẩn bị ra, nhanh chóng kết hợp với một đơn thuốc, sau đó ngâm vào trong nước sôi.

Hơn mười phút sau, nước sôi nguội đi một chút, cậu mới thả đầu người vào. Đầu người lập tức cảm thấy thoải mái, phải biết ông ta vẫn luôn phải chịu đau đớn, thuốc do Ngô Bình chế ra đã giảm bớt phần nào, cảm giác này thật tuyệt với ông ta. Giống như một người đang liên tục bị tra tấn đột nhiên được xóa bỏ hình phạt, có được giây phút bình yên.

Ngô Bình: “Thời gian gấp rút, tôi chỉ có thể tạm thời chế ra nước thuốc này. Buổi tối tôi sẽ luyện chế đan dược, làm hết cơn đau của ông”.

Phương Lập biết mình đã chọn đúng người, ông ta mỉm cười, bỗng há miệng nhổ ra một chiếc nhẫn có bùa chú.

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Đây là?”

“Đây là pháp khí thực vật của tôi, tên vong ơn kia muốn giết tôi, ngoài công pháp cấp Hoàng thì còn muốn có được vật báu nửa đời này của tôi. Hơ hơ, cũng may hắn không thành công”.

Ngô Bình nhìn chiếc nhẫn: “Tặng tôi à?”

Phương Lập nhìn Ngô Bình: “Tôi sẽ cần sự giúp đỡ của cậu trong thời gian dài, thế nên tôi rất vui khi được thăng cấp cho cậu. Trong này có một số dược liệu, pháp khí, bùa chú và đan dược đến từ Đại lục Thánh Cổ mà tôi đã thu thập được, công pháp cấp Hoàng tôi có được cũng nằm trong số đó”.

Ngô Bình mỉm cười, cậu không lấy chiếc nhẫn mà hỏi: “Ông cho tôi những thứ này, không sợ tôi nuốt lời sao?”

Phương Lập rất đắc ý: “Tôi nhìn người rất chuẩn, cậu chắc chắn là người tình nghĩa, ân oán rõ ràng, người như cậu rất đáng tin”.

“Nếu ông nhìn người chuẩn như thế, tại sao lại bị em họ của ông phản bội?”, Ngô Bình cố ý hỏi ông ta.

Sắc mặt Phương Lập rất khó coi, ông ta im lặng một lúc, bất đắc dĩ nói: “Là do tôi tự chuốc lấy, tôi thay đổi vận mệnh cho hắn, vô hình chung cũng đổi cả tính tình của hẳn, là tôi bất cẩn”.

Ngô Bình cầm chiếc nhẫn lên, thấy cấm chế bên trong đã bị phá bỏ, quả nhiên cậu nhìn thấy rất nhiều dược liệu, hơn nữa cậu cũng biết khá nhiều dược liệu trong đó.

Cậu hơi động lòng, lấy một cây thuốc trong đó ra, dược liệu này tên là Thông Linh Thảo, là linh dược cấp bảy ở Tiên Giới, bình thường dùng để luyện chế đan dược thần, nhưng cậu cảm nhận rõ dược tính của loại này cũng giống như Thông Linh Thảo ở Tiên Giới.

Cậu lấy dược liệu trong thủy tinh phong ấn ra, nhặt một chiếc lá bỏ vào miệng nhai, đột nhiên mở to mắt, lẩm bẩm: “Có sự khác biệt lớn như vậy!”

Phương Lập nhìn phản ứng của cậu, cười nói: “Có phải dược liệu của Đại lục Thánh Cổ có nhiều dược tính hơn không?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế. Đây là Thông Linh Thảo, Thông Linh Thảo ở chỗ chúng tôi có bảy dược tính có lợi, vài dược tính trung tính và hai dược tính có hại. Nhưng Thông Linh Thảo của ông thì lại khác, nó có chín dược tính có lợi, không có dược tính có hại”.

Có một điều Ngô Bình chưa nói, đó là hai dược tính được thêm vào đều rất hữu dụng, có thể tăng cường hiệu quả của đan dược luyện thần lên rất nhiều. Tóm lại, Thông Linh Thảo ở thế giới này có thể luyện chế thành đan dược cấp bảy, Thông Linh Thảo của Đại lục Thánh Cổ ít nhất có thể tạo ra đan dược cấp chín.
Chương 2681: Cô gái bên hồ nước

Phương Lập gật đầu: “Không sai. Dược liệu cậu nhìn thấy, hơn phân nửa được dời từ Đại lục Thánh Cổ đến. Nhưng hoàn cảnh thay đổi sẽ khiến chúng xảy ra biến dị. Thậm chí có một số trường hợp cực đoan, cỏ độc ở chỗ các cậu có khả năng là linh dược của Đại lục Thánh Cổ”.

Ngô Bình nghĩ đến gì đó, cậu hỏi: “Tiền bối, trong cấm địa Thượng Cổ, có phải có những dược liệu này không?”

“Đương nhiên có. Diện tích cấm địa Thượng Cổ rất lớn, bên trong có rất nhiều dược liệu”. Phương Lập nói: “Cậu đi đến đó, chắc chắn sẽ thu hoạch được rất nhiều”.

“Tiền bối, tôi nghe nói bên trong cấm địa Thượng Cổ có thể đẩy nhanh tiến hóa của loài người, có phải Đại lục Thánh Cổ cũng như vậy không?”

Phương Lập: “Tiến hóa sao? Đối với Nhân Tộc ở chỗ các cậu mà nói, có thể sẽ có hiệu quả như vậy. Đó là vì trong cấm địa Thượng Cổ có rất nhiều bí lực, linh lực, sẽ khiến các cậu có hiện tượng lai giống, nên sẽ trở nên mạnh hơn. Có lẽ, đây chính là thứ mà các cậu nghĩ là tiến hóa”.

Ngô Bình và Phương Lập nói chuyện một lúc lâu, mắt thấy đã một tiếng đồng hồ trôi qua, cậu đành phải quay về trường thi, đợi Hàn Băng Nghiên thi xong.

Lúc cậu đến công viên đợi thì nhìn thấy một nữ sinh đang ngồi ở một góc vắng người, nhắm mắt ngâm nga đọc từ vựng.

Ngô Bình chỉ nhìn thấy bóng lưng cô ấy, không muốn làm phiền cô ấy học nên đi đến một chỗ xa ngồi xuống.

Trong lúc ngồi đợi, Ngô Bình bất giác lại liếc nhìn nữ sinh kia, phát hiện cô ấy lấy một nắm cơm ra, lặng lẽ ngồi đó ăn. Mới đầu Ngô Bình chỉ cảm thấy nữ sinh này thích ăn cơm trắng, nhưng dần dần mới phát hiện có gì đó không đúng. Động tác nữ sinh kia nhai nuốt rất chậm, thân thể cũng khẽ run rẩy.

Ngô Bình biết y thuật, cậu lập tức biết rõ cô gái này có vấn đề. Buổi thi còn mười mấy phút nữa sẽ kết thúc, cậu bèn đi đến bên cạnh cô gái.

Lúc này, cậu nhìn thấy góc nghiêng gương mặt cô gái, là một cô gái rất thanh tú, nếu trang điểm một chút thì vẻ ngoài cũng không thua gì mỹ nữ như Hàn Băng Nghiên, chỉ là cô ấy quá yếu ớt, rõ ràng là do không đủ dinh dưỡng.

Cảm thấy có người lại gần, nữ sinh liếc nhìn cậu, rồi vội vàng nghiêng người đi.

Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh, cười nói: “Chào bạn học”.

Nữ sinh nuốt xuống đồ ăn trong miệng rồi mới khẽ nói: “Chào anh”.

“Vừa nãy tôi nhìn thấy cô nuốt có vẻ khó khăn, tôi nghĩ có thể cậu bị bệnh rồi. Tôi là bác sĩ, có thể giúp cô chẩn đoán thử”. Tuy nói bác sĩ không tự đến, nhưng Ngô Bình gặp phải tình huống như vậy cũng không màng đến kiêng kỵ.

Nữ sinh trừng lớn mắt: “Anh nói là tôi bị bệnh rồi?”

Ngô Bình nghiêm túc gật đầu, nói: “Rất có khả năng”.

Nữ sinh có chút hoảng sợ, cô ấy đang lao đầu tập trung giành học bổng, quyết không thể bị bệnh vào lúc này được, bèn hỏi: “Tôi bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không?”

Ngô Bình đặt tay lên mạch của cô ấy, qua một lúc thì nhíu mày nói: “Yết hầu có khối u, hơn nữa cũng đã bị một thời gian rồi. Triệu chứng nuốt xuống khó của cô ít nhất cũng đã kéo dài hơn một năm rồi đúng không, tại sao cô không đi khám bác sĩ?”

Nghe nói là sưng phù nữ sinh lập tức sợ hãi, sau đó nước mắt rơi như mưa, cả người run rẩy.

Ngô Bình vội an ủi cô ấy: “Cô không cần lo lắng. Tuy bị sưng, nhưng tôi kê đơn cho cô, cô quay về dùng theo, chắc chắn sẽ chữa khỏi”.

Nữ sinh lại lắc đầu nói: “Anh không cần an ủi tôi. Tuy tôi không phải bác sĩ, nhưng cũng biết kiến thức thông thường, ung thư không thể chữa khỏi được”.

Ngô Bình cười nói: “Đó là người khác. Cô gặp được tôi là may mắn của cô, yên tâm đi, tôi có thể chữa được”.

Nữ sinh nào dám tin, cô ấy lắc đầu, ngây ngốc nhìn hồ nước phía trước.

Vì vậy Ngô Bình lấy ra giấy viết, viết một đơn thuốc đưa cho cô ấy, nói: “Quay về bốc thuốc uống đi, một ngày uống ba lần, uống liên tục nửa tháng thì có thể loại bỏ được triệu chứng. Sau đó đến bệnh viện làm kiểm tra, nếu khối u biến mất thì không cần dùng thuốc nữa, nếu nhỏ đi, thì lại dùng thuốc thêm nửa tháng”.

Nữ sinh nhận lấy tờ giấy, nói: “Cám ơn anh”.

Ngô Bình khẽ cười: “Không cần cám ơn”.

Lúc này Hàn Băng Nghiên đã nộp bài thi sớm, Ngô Bình vội đến trường thi đón cô ấy.

Đến khi hai người đi về, lúc đi qua công viên, Ngô Bình liếc mắt nhìn thì phát hiện không thấy nữ sinh kia nữa, mà trong hồ nước phía xa lại có một chiếc giày trôi lơ lửng, chiếc giày đó là của nữ sinh lúc nãy mang.

Ngô Bình giật mình, nói: “Băng Nghiên, có người nhảy xuống hồ rồi, tôi đi xem thử”.

Hàn Băng Nghiêng giật mình, vội vàng đi qua.

Ngô Bình nhảy xuống hồ, chẳng mấy chốc đã tìm được nữ sinh kia, cô ấy chìm sâu dưới đáy hồ, thân thể vẫn còn độ ấm.

Bọt nước tung tóe, Ngô Bình lập tức nhảy lên bờ, tay nhấn vào bụng cô ấy, cô ấy lập tức phun ra nước. Sau đó lại điểm tay, cô ấy lập tức khôi phục nhịp tim và hô hấp.

Sau khi tỉnh lại, nữ sinh mắt ngấn nước, cô ấy hỏi Ngô Bình: “Tại sao anh lại cứu tôi? Tôi không có tiền chữa trị, tôi cũng không muốn liên lụy người nhà”.

Ngô Bình tức giận, vươn tay tát một cái, quát lớn: “Mẹ nó cô bị ngốc sao? Tôi đã kê đơn cho cô, nói bệnh của cô có thể chữa khỏi, cô còn đi tìm cái chết? Loại óc heo như cô sao lại thi đậu được đại học Thần Kinh vậy?”

Ngô Bình rất ít khi nổi giận, nhất là với phụ nữ. Nhưng chuyện hôm nay vì lòng tốt của cậu suýt nữa đã hại chết một người, trong lòng cậu không tránh khỏi áy náy.

Nữ sinh bị tát một tát, bất giác ngây người, sau đó đột nhiên ôm lấy Ngô Bình, tủi thân bật khóc.

Lúc này Hàn Băng Nghiên đã chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cô ấy cũng sững sờ, chuyện gì vậy?

Ngô Bình nói: “Băng Nghiên, em đến an ủi cô ấy đi. Cô ấy bị ung thư, nghĩ không thông nên muốn chết. Chuyện này cũng trách anh, không nên nói cho cô ấy, sau khi nói cho cô ấy thì không nên rời đi ngay như vậy”.

Hàn Băng Nghiên thông minh, lập tức đi đến vỗ vai nữ sinh, nói: “Không sao đâu. Bạn trai tôi là thần y, cho dù cô mắc phải bệnh gì, anh ấy cũng có chữa trị”.

Lúc này Ngô Bình mới rời khỏi vòng ôm của nữ sinh, cậu nói: “Hơn nữa cũng sẽ không lấy tiền của cô”.

Nữ sinh vốn trong lòng vô cùng tuyệt vọng, nghe đến đây thì bất giác ngây người, cô ấy hỏi: “Anh thật sự có thể chữa được cho tôi sao?”

Hàn Băng Nghiên cười nói: “Yên tâm đi, bạn trôi tôi là thần tiên. Thần tiên, cô biết không?”

Sau đó cô ấy nhìn Ngô Bình: “Anh Bình, anh thể hiện một vài thủ đoạn thần tiên được không?”

Ngô Bình lập tức trợn mắt, nhưng vẫn vươn tay chỉ vào hồ nước. Nước trong hồ lập tức dâng lên thành cột nước, sau đó cột nước lại ngưng tụ thành một con thỏ, nghịch ngợm chạy nhảy trên mặt nước.

Cuối cùng con thỏ nhảy về phía nữ sinh khiến nữ sinh giật mình a lên, tự như có một chậu nước hắt thẳng vào mặt cô ấy vậy.

Nữ sinh rất kinh ngạc, sau đó lại tức giận trừng nhìn Ngô Bình, Hàn Băng Nghiên khẽ cười nói: “Sao nào, bây giờ cô tin rồi chứ?”

Ngô Bình nghiêng đầu đi đến bên cạnh, chuyện còn lại giao cho Hàn Băng Nghiên thôi, dù sao con gái với nhau cũng dễ nói chuyện hơn.

Qua chừng nửa tiếng sau, Hàn Băng Nghiên dẫn theo nữ sinh kia đi đến, cô ấy cười nói: “Anh Bình, cô ấy tên Mộc Băng Thiền, là sư tỷ của chúng ta. Nhưng cô ấy là thần đồng đấy, lớp tám đã thi đại học rồi, vì vậy mới nhỏ hơn chúng ta hai tuổi đấy”.

Ngô Bình: “Tôi nói này, bạn học Mộc, cô không đến nỗi phải tự tử chứ?”

Mộc Băng Thiền có chút ngại ngùng cúi thấp đầu.

Hàn Băng Nghiên nói: “Trong nhà Băng Thiền xảy ra chuyện, điều kiện gia đình không tốt lắm, vốn dĩ áp lực của cô ấy rất lớn. Biết bản thân bị bệnh, có thể không chữa được, mà dù có chữa được cũng phải tốn một khoảng tiền lớn, trong lòng cô ấy khó tránh khỏi nặng nề. Nhưng cũng may gặp được anh Bình vừa lợi hại vừa lương thiện nhà chúng ta, nên bây giờ mọi chuyện không còn vấn đề nữa, đúng không?”

Ngô Bình hừ một tiếng nói: “Đi thay đồ trước đi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom