-
Chương 2790-2791
Chương 2790: Hướng dẫn luyện đan tại chỗ
Mộ Dung Linh Âm cười, nói: “Tôi nghe phó viện trưởng nói học viện có một thầy luyện đan trẻ tuổi, đúng là tai nghe không bằng mắt thấy, tôi phải học hỏi thêm rồi”.
Ngô Bình: “Quá khen”.
Mộ Dung Linh Âm: “Không biết có thể xin cậu Ngô chỉ bảo thêm về một vài điểm thắc mắc trong đan đạo không?”
Ngô Bình gật đầu: “Không dám, có thể trau dồi với nhau”.
Âu Dương Chấn Phi càng nhìn càng khó chịu với Ngô Bình, thật ra anh ta bất ngờ đến học viện Hoàng Gia chỉ có một mục đích duy nhất, đó là tiếp đãi Mộ Dung Linh Âm. Nhưng anh ta lại không biết sở dĩ Mộ Dung Linh Âm chịu đến học viện Hoàng Gia chỉ là vì muốn được gặp Ngô Bình một lần.
Mộ Dung Linh Âm: “Thời gian trước, tôi có luyện một lò đan, tên là Càn Khôn Chính Khí Đan, tác dụng của đan dược này là loại bỏ năng lượng tiêu cực và cảm xúc tiêu cực sinh ra trong người tu sĩ trong thời gian họ đột phá. Nhưng lúc tôi luyện loại đan dược này, có hai loại dược tính loại bỏ nhau, rất khó kết hợp. Tôi đã thất bại gần hai mươi bảy lần, cuối cùng cũng vẫn không thành công. Tôi đã từng hỏi không ít thầy luyện đan nhưng cách mà họ đưa ra nếu không phải giá thành cao thì thao tác cũng cực kỳ phức tạp”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Có thể cho tôi xem phương thuốc được không?”
Mộ Dung Linh Âm liền lấy đơn thuốc ra, đồng thời nói với mọi người: “Tiếp theo đây tôi và cậu Ngô sẽ biểu diễn cho mọi người xem quá trình luyện đan. Đối với mọi người mà nói chuyện này là rất khó nhưng trải nghiệm lần này sẽ giúp mọi người hiểu sâu hơn về sự ảnh hưởng lẫn nhau của các dược tính khác nhau”.
Ngô Bình nhìn sơ qua đơn thuốc thì đã cảm nhận được vấn đề nằm ở chỗ nào, cậu nói: “Thầy luyện đan Mộ Dung, mời cô luyện một lò”.
Mộ Dung Linh Âm biết Ngô Bình đang muốn tìm ra vấn đề thông qua việc quan sát cô ta luyện đan. Cô ta gật đầu, vẫy nhẹ cánh tay trắng nõn, một lò đan màu bạc xuất hiện trên bục diễn thuyết.
Thế là cô ta bắt đầu luyện Càn Khôn Chính Khí Đan trước mặt tất cả các sinh viên. Đối với tất cả các bước phía trước, Ngô Bình chỉ xem chứ không nói gì, đến khi Mộ Dung Linh Âm cho một loại dược liệu vào lò đan thì Ngô Bình mới nói: “Thời gian không đúng. Lúc này cả ba loại dược tính đều đang phản ứng ở tương thứ hai, cần qua tương thứ ba mới cho dược liệu vào. Hơn nữa, lúc cho dược liệu vào lò thì bắt buộc phải dùng pháp lực đánh nát để dược tính có thể lập tức lan tỏa khắp lò đan, bắt kịp giai đoạn phản ứng thứ ba”.
Mộ Dung Linh Âm nghe Ngô Bình nói vậy thì giật mình: “Anh có thể cảm nhận được phản ứng vi mô trong lò đan sao?”
Trong quá trình luyện đan, phản ứng của đan dược là một quá trình vô cùng phức tạp, trải qua rất nhiều giai đoạn, trong đó phản ứng lần thứ nhất được gọi là tương thứ nhất, lần phản ứng thứ hai gọi là tương thứ hai, một số quá trình đan đạo phức tạp có quá trình phản ứng vượt quá mười tương, trong đó có những thay đổi rất nhỏ, chỉ có thầy luyện đan có kinh nghiệm phong phú mới có thể nắm được.
Ngô Bình không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm lò luyện đan, sau ba giây rưỡi thì nói: “Cho thuốc vào”.
Mộ Dung Linh Âm không kịp nghĩ gì nhiều, ném dược liệu trong tay vào lò và dùng pháp lực nghiền nó thành bột, biến thành sương mù màu xanh lá, tỏa khắp lò.
Sau đó, Ngô Bình không nói gì nữa, vì thao tác của Mộ Dung Linh Âm đã khá ổn.
Lúc tất cả dược liệu đều được cho hết vào lò thì cậu nói: “Càn Khôn Chính Khí đan này phải kết hợp với đan quyết đặc biệt, thầy luyện đan Mộ Dung dùng loại nào thế?”
Mộ Dung Linh Âm nói: “Mời xem”.
Hai tay của cô ta nhảy múa như bướm, lập tức liền có hai mươi bốn kiểu thay đổi được sinh ra, các tấm phù văn bay lên không rồi được cậu đánh vào trong lò đan.
Sau khi cô ta thi triển xong, Ngô Bình lại đột ngột bấm đan quyết, đánh sáu tấm phù văn vào lò đan.
Lúc này, lò luyện đan yên ắng bỗng rùng lên, mười lăm phút sau, lò đan trở lại bình thường.
“Có thể mở lò được chưa?”, Mộ Dung Linh Âm thấy được thủ thuật xuất sắc của Ngô Bình thì lập tức hỏi ý kiến của cậu.
Ngô Bình lắc đầu, một lát sau mới gật đầu.
Mộ Dung Linh Âm chưởng nhẹ, nắp lò đan bật ra, bốn viên đan dược từ bên trong bay ra, mỗi viên đều toát ra chính khí ngút ngàn, cảm giác ấm áp tràn vào tim tất cả mọi người ở hội trường.
Mộ Dung Linh Âm đưa tay thu số đan dược đó vào lòng bàn tay mình, chúng tỏa ra ánh sáng rực rỡ cùng hương thơm ngào ngạt.
Ngô Bình liếc qua rồi cười, nói: “Chúc mừng, là đan dược thượng phẩm”.
Mặc dù cậu đứng bên cạnh chỉ dẫn cả quá trình nhưng phần lớn mọi chuyện là do Mộ Dung Linh Âm thực hiện, bây giờ luyện được đan dược thượng phẩm thì đã là một kết quả rất tốt.
Mộ Dung Linh Âm rất vô cùng khâm phục, cảm thán: “Thầy luyện đan Ngô, kỹ thuật đan đạo của cậu trên cả tôi, thật khiến người khác kính phục”.
Ngô Bình cười, nói: “Cô quá khen rồi, lò đan này chủ yếu vẫn là do cô Mộ Dung luyện, tôi chỉ ở bên cạnh giúp một tay thôi”.
Mộ Dung Linh Âm cười, không nói thêm nữa, chỉ nói: “Cậu Ngô vất vả rồi, hãy nghỉ ngơi trước đã”.
Ngô Bình gật đầu, quay về chỗ ngồi của mình.
Trương Tỉnh và Điền Mỹ Mỹ liền đưa ngón tay cái lên, họ lại cảm thấy kính phục và ngưỡng mộ Ngô Bình hơn nữa.
Lúc Ngô Bình lên lớp, bên ngoài giảng đường bỗng có tiếng bước chân đều răm rắp truyền vào, một nhóm thị vệ hoàng cung mặc áo giáp bước vào, đứng hai bên. Một người đàn ông mặc áo quan màu đỏ đi phía sau bước đến, nhìn quanh rồi nhìn Ngô Bình, hỏi: “Cậu là Ngô Bình sao?”
Ngô Bình nói: “Là tôi, anh là ai?”
Người đó cười, nói: “Tôi là đề đốc Long Môn của triều đình, nhận lệnh của hoàng hậu đến để mời cậu Ngô vào cung”.
Long Môn là Đông Môn của hoàng cung, còn được gọi là Thanh Long Môn. Trưởng quan phụ trách an toàn của Đông Môn gọi là đề đốc Đông Môn, dưới trướng của họ có ba doanh, phụ trách trị an và tuần tra trong và ngoài thành.
Ngô Bình nhớ đến vị chỉ huy sứ trước đây, xem ra anh ta đã chuyển lời của cậu với hoàng hậu. Cậu biết, giờ cậu không chỉ đại diện cho bản thân mà còn đại diện cho Thái Hoàng giáo. Với thân phận là đệ tử nòng cốt của Thái Hoàng giáo, địa vị của cậu không thua kém hoàng hậu, vì vậy đương nhiên không cần phải khách sáo với anh ta.
Những người trong lớp trước đó không phục Ngô Bình đến giờ đến thấy vui thầm, trong lòng nghĩ chắc tên nhóc con này đã đắc tội với nhân vật lớn nào đó nên mới bị đưa vào hoàng cung, mong cho cậu đi luôn khỏi về nữa.
“Muốn tôi vào cung? Là hoàng hậu nói vậy sao?”, Ngô Bình hạ giọng nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Vị đề đốc Long Môn đó giật mình, trước khi đến đây hoàng hậu đã dặn người trước mặt anh ta đây không dễ dây vào, bảo anh ta đừng chọc đối phương nổi giận. Thế là anh ta liền nói: “Hoàng hậu nương nương mời các hạ vào cung gặp mặt”.
“Tôi đang học, không có thời gian đi, về nói với hoàng hậu của các anh, bà ta muốn gặp tôi thì hãy đến học viện hoàng gia tìm tôi. Hơn nữa, tôi chỉ rảnh hôm nay thôi, nếu bà ta không đến thì ngày mai tôi không có thời gian gặp bà ta đâu”.
Các sinh viên nghe Ngô Bình nói thế thì đều ngây ra, sao cậu lại dám nói chuyện kiểu đó, bảo hoàng hậu đến tìm cậu? Hơn nữa còn quy định thời gian.
Đề đốc Long Môn im lặng một lúc rồi trả lời bằng giọng cung kính: “Cậu Ngô, dù sao địa vị của hoàng hậu cũng tôn quý, không tiện ra ngoài, cậu Ngô xem có thể chịu thiệt thòi chút, theo hạ quan vào cung một chuyến không?”
“Không có thời gian”. Ngô Bình khó chịu trả lời: “Chỗ này là giảng đường, các anh hãy đi ngay đi”.
Đề đốc Long Môn suy nghĩ một lúc rồi chắp tay, nói với Ngô Bình: “Vậy hạ quan không làm phiền công tử nữa”.
Sau khi nhóm người đó rời đi, Mộ Dung Linh Âm tiếp tục tiết học của cô ta cho đến khi hết tiết.
Sau tiết học, Mộ Dung Linh Âm đi thẳng về phía Ngô Bình, nói: “Cậu Ngô có thời gian đến chỗ tôi nói chuyện không?”
Ngô Bình biết cô ta muốn hỏi thêm về một số kiến thức đan đạo, hiếm khi gặp được người chung ngành nên cậu đã vui vẻ đồng ý.
Mọi người thấy hai người họ cười cười nói nói, kề vai ra khỏi giảng đường thì đều rất bất ngờ.
“Không ngờ lại dám không nể mặt hoàng hậu, còn khiến thầy luyện đan Mộ Dung kính trọng như thế, rốt cuộc anh ta là ai?”. Có người bỗng thốt lên. Mặc dù họ cũng biết một chút về thân phận của Ngô Bình nhưng hiểu biết có giới hạn nên ai cũng rất bất ngờ.
Trương Tỉnh bình thản đáp: “Ngô sư huynh là đệ tử nòng cốt của đại giáo, có biết thế nào là đại giáo không? Họ tùy tiện cho một đệ tử đến thì hoàng gia cũng phải xem như khách quý, tiếp đãi nhiệt tình đấy”.
Chương 2791: Một nhát kiếm
Nghe Trương Tỉnh nói thế, tâm trạng của mọi người đều không giống nhau. Lúc này những người không phục trước đó đều không khỏi nản chí, họ biết rất rõ, cho dù cố gắng thế nào thì cả đời này cũng không thể đạt đến trình độ giống Ngô Bình.
Phó viện trưởng Mộng San sắp xếp cho Mộ Dung Linh Âm một khu ở rất yên tĩnh, trong sân có rất nhiều hoa và cây, tỏa hương khắp nơi.
Phòng khách cũng cực kỳ thanh tao.
Mộ Dung Linh Âm vừa đến, một người giúp việc mười mấy tuổi vội bước đến pha trà tiếp đãi khách.
Hai người ngồi đó nói đến chuyện đan đạo, Mộ Dung Linh Âm được nhiều lợi, vài vấn đề mà ngay cả sư trưởng cũng không thể giải quyết được thì lúc này cũng được giải quyết rõ ràng. Hai người càng nói, Mộ Dung Linh Âm càng kính phục Ngô Bình.
Lúc này Mộng San đến, Mộ Dung Linh Âm cũng mời bà ta đến phòng khách.
Bà ta nói: “Thầy luyện đan Mộ Dung, tôi không gạt cô chứ nhỉ?”
Mộ Dung Linh Âm cười nói: “Cảm ơn phó viện trưởng, hôm nay tôi thu hoạch khá lớn”.
Ngô Bình sửng sốt hỏi: “Phó viện trưởng, chẳng lẽ thầy luyện đan Mộ Dung đến đây có liên quan đến tôi à?”
Mộng San không phủ nhận: “Nếu không nhắc đến đan đạo của cậu một chút thì e là thầy luyện đan Mộ Dung sẽ không đến đây dạy mất”.
Trước đó chuyện Ngô Bình luyện đan đã được mấy người Trương Tỉnh truyền ra ngoài, dĩ nhiên Mộng San cũng biết, bà ta bèn lấy cớ đó mời Mộ Dung Linh Âm đến. Mộ Dung Linh Âm nghe có một người cùng tuổi có kỹ năng luyện đan cao siêu như vậy, dĩ nhiên là muốn đến học hỏi. Nhưng bây giờ bà ta đã nhờ Ngô Bình chỉ dạy với vai trò là học sinh.
“Trình độ đan đạo của thầy luyện đan Ngô còn cao gấp mười lần những gì phó viện trưởng nói, Linh Âm kính phục”.
Ngô Bình: “Quá khen rồi”.
Nói chuyện qua lại vài câu, Mộng San nói đến vấn đề chính: “Ngô Bình, tôi nghe nói hoàng hậu phái người mời cậu nhưng cậu từ chối à?”
Ngô Bình “vâng” một tiếng: “Trước đó tôi xảy ra mâu thuẫn với người của hoàng hậu, hoàng hậu tìm tôi chắc là vì chuyện lần trước “.
Mộng San: “Vị hoàng hậu này không đơn giản, có tầm ảnh hưởng cực kỳ lớn trong hoàng triều. Nếu không cần thiết, tôi nghĩ đừng trở mặt với bà ta”.
Ngô Bình: “Tôi không gặp bà ta, dĩ nhiên cũng sẽ không có mâu thuẫn gì”.
Ba người nói chuyện một hồi, thấy sắp đến trưa, Mộng San đề nghị đến chỗ bà ta ăn cơm, bà ta tự mình xuống bếp. Tất nhiên Ngô Bình và Mộ Dung Linh Âm đều đồng ý, ba người cùng đến Kim Đỉnh Các của Mộng San.
Mộng San đi vào phòng bếp, Ngô Bình và Mộ Dung Linh Âm ở phòng khách nói chuyện.
Lúc sắp ăn cơm, Trương Tỉnh vội vàng chạy đến, đứng ngoài cửa gọi: “Sư huynh Ngô”.
Ngô Bình bước ra nhìn nói: “Có chuyện gì mà hoảng hốt thế?”
Trương Tỉnh nói: “Sư huynh, có một người tên là Lâm Kiếm Phong đến tìm”.
Ngô Bình thầm nghĩ Lâm Kiếm Phong là con của Lâm Tướng, anh ta đến chẳng lẽ có liên quan đến hoàng hậu?
Ngẫm nghĩ một hồi, cậu nói: “Dẫn anh ta đến chỗ cậu đi”.
“Ừ”.
Ngô Bình vừa đến chỗ của Trương Tỉnh đã nhìn thấy Lâm Kiếm Phong đứng trong sân. Thấy cậu đến, anh ta cười nói: “Cậu Ngô”.
Ngô Bình cười nói: “Cậu Lâm, sao lại chạy đến học viện Hoàng gia tìm tôi vậy? Lẽ nào có việc gì gấp à?”
Lâm Kiếm Phong bước đến, khẽ thở dài: “Cách đây không lâu, bố tôi đến tìm tôi hỏi tôi có thể khuyên cậu Ngô không”.
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Khuyên tôi gì cơ?”
Lâm Kiếm Phong nói: “Cậu Ngô, dù sao hoàng hậu cũng là hoàng hậu, mặc dù cậu xuất thân từ đại giáo nhưng bây giờ lại muốn sống trong thế tục. Tôi nghĩ không cần thiết phải gây mâu thuẫn với hoàng hậu”.
Ngô Bình nói: “Cậu Lâm mong tôi đến hoàng cung à?”
Lâm Kiếm Phong cười nói: “Đương nhiên là không phải. Cậu Ngô xuất thân cao quý, ý của hoàng hậu là nhờ nhà họ Lâm ra mặt gặp cậu Ngô, không biết cậu Ngô có chịu nể mặt tôi không?”
Ngô Bình suy ngẫm một lúc, sau đó nói: “Được, tôi nể mặt cậu Lâm một chút”.
Lâm Kiếm Phong mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá, nếu cậu Ngô có thời gian, tám giờ tối nay hoàng hậu sẽ đợi ở nhà tôi”.
Hai người không nói được thêm câu nào, Lâm Kiếm Phong lại vội vàng tạm biệt, có vẻ là về sắp xếp, dù sao hoàng hậu đến thì cũng phải chuẩn bị nhiều thứ.
Tiễn Lâm Kiếm Phong đi, Ngô Bình hừ một tiếng.
Thanh Ngưu xuất hiện bên cạnh cậu, nói: “Tôi đi với cậu”.
Ngô Bình: “Tôi chỉ là thắc mắc tại sao hoàng hậu lại cứ nhất quyết muốn gặp tôi? Lẽ nào bà ta biết là tôi lấy thai ngọc đi à?”
Thanh Ngưu: “Bà ta muốn cái gì thì đến lúc đó sẽ biết, cần gì phải nghĩ nhiều thế”.
Ngô Bình khẽ cười: “Cậu Ngưu nói phải”.
Sau đó cậu quay lại Kim Đỉnh Các, ăn cơm với Mộ Dung Linh Âm và Mộng San. Đến buổi chiều cậu và Diệp Ngưng Băng rời khỏi học viện Hoàng Gia đến một vùng hoang vu.
Hai người dừng bên cạnh một hòn đá lớn, Ngô Bình nói: “Họ đến rồi”.
Cậu vừa dứt lời một ông lão gầy gò xuất hiện, ông ta mặc một bộ dò đen, trên tay áo thêu hình năm đầu lâu màu trắng. Cả người ông lão toát ra phong thái tiên khí, hai tay để ra sau lưng: “Này cô bé, cô muốn tự sát hay để tôi tự ra tay?”
Người này vừa xuất hiện, Ngô Bình đã biết người này là cường giả Thần Thông cấp mười.
Giọng Thanh Ngưu vang lên trong tai cậu: “Cậu Ngô, có cần tôi ra tay không?”
Ngô Bình nói: “Mặc dù Thần Thông cấp mười khá mạnh nhưng tôi cũng không sợ ông ta”.
Cậu lấy kiếm Thất Tinh Long Uyên ra, lạnh lùng nói: “Muốn giết Diệp Ngưng Băng thì phải qua ải của tôi trước”.
Ông lão nhìn Ngô Bình, hừ một tiếng nói: “Tôi nghe nói đến cậu rồi, lần trước cậu gây trở ngại từ bên trong. Nhưng lần này cậu không cứu cô ta được đâu”.
“Cứ thử xem”.
Lúc này Ngô Bình bỗng tiến đến một bước, bí lực Thất Tinh Trảm Đạo trong người lan ra, cậu dùng sức thi triển Lục Kiếm Trọng Sơn.
Một tia kiếm quang chói sáng chém xuống, nhanh như chớp, sức mạnh phá pháp, chồng chéo, thương hồn, đâm chém, suy yếu đều tụ lại vào trong Lục Trọng Sơn của cậu, rất nhiều sức mạnh hợp lại, đòn tấn công này của Ngô Bình có lực sát thương gấp mấy trăm lần.
Kiếm quang bỗng biến mất, sau một nhát đâm, kiếm quang xuất hiện trước mặt ông lão.
Trước mặt ông lão lóe sáng, sau đó cái đầu văng ra xa, hai pháp bảo hộ thân, ba lá bùa của ông ta lập tức bị chém đứt, sức mạnh đáng sợ nổ tung trên người ông ta.
Ông ta hoảng hốt, ý thức của ông ta hơi mơ hồ, vô thức hét lên một tiếng, sử dụng bùa thế thân.
“Phụt”.
Cơ thể do bùa thế thân biến thành nổ tung, ông ta xuất hiện cách đó cả mấy trăm mét, mặt đầy vẻ hoảng sợ.
“Này, cậu dùng gì thế, thế mà lại đáng sợ đến thế”, ông ta gào lên.
Thế nhưng Thanh Ngưu bỗng xuất hiện phía sau, đánh một đòn rất nhẹ vào đầu ông ta. Đầu ông lão rụt lại, bị đánh vào trong cổ, Nguyên Thần nổ tung, hình thần bị tiêu diệt.
Giết được ông lão rồi, Thanh Ngưu lục lọi trên người ông ta rồi quay lại bên cạnh Ngô Bình.
Ngô Bình cực kỳ hài lòng với uy lực của Lục Kiếm Trọng Sơn: “Nếu ông ta không có bùa thế thân thì nhát kiếm đó của tôi đã có thể giết ông ta rồi”.
Thanh Ngưu: “Không thể xem thường tu sĩ Thần Thông của thế giới này, người này không ngờ cậu Ngô lại mạnh như thế. Nếu ông ta có chuẩn bị đầy đủ, e là cậu Ngô rất khó làm ông ta bị thương”.
Dĩ nhiên Ngô Bình hiểu pháp bảo và bản lĩnh của tu sĩ Thần Thông hậu kỳ rất mạnh, cho dù không đánh lại, họ cũng có rất nhiều cách để thoát.
Diệp Ngưng Băng xem đồ của đối phương một lát, bỗng nói: “Người này là trưởng lão của nhà họ Hà, đây là lệnh bài thân phận”.
Ngô Bình cầm lấy rồi nói: “Ngưng Băng, hay là chúng ta đến nhà họ Hà một chuyến?”
Diệp Ngưng Băng sửng sốt: “Đến nhà họ Hà?”
Mộ Dung Linh Âm cười, nói: “Tôi nghe phó viện trưởng nói học viện có một thầy luyện đan trẻ tuổi, đúng là tai nghe không bằng mắt thấy, tôi phải học hỏi thêm rồi”.
Ngô Bình: “Quá khen”.
Mộ Dung Linh Âm: “Không biết có thể xin cậu Ngô chỉ bảo thêm về một vài điểm thắc mắc trong đan đạo không?”
Ngô Bình gật đầu: “Không dám, có thể trau dồi với nhau”.
Âu Dương Chấn Phi càng nhìn càng khó chịu với Ngô Bình, thật ra anh ta bất ngờ đến học viện Hoàng Gia chỉ có một mục đích duy nhất, đó là tiếp đãi Mộ Dung Linh Âm. Nhưng anh ta lại không biết sở dĩ Mộ Dung Linh Âm chịu đến học viện Hoàng Gia chỉ là vì muốn được gặp Ngô Bình một lần.
Mộ Dung Linh Âm: “Thời gian trước, tôi có luyện một lò đan, tên là Càn Khôn Chính Khí Đan, tác dụng của đan dược này là loại bỏ năng lượng tiêu cực và cảm xúc tiêu cực sinh ra trong người tu sĩ trong thời gian họ đột phá. Nhưng lúc tôi luyện loại đan dược này, có hai loại dược tính loại bỏ nhau, rất khó kết hợp. Tôi đã thất bại gần hai mươi bảy lần, cuối cùng cũng vẫn không thành công. Tôi đã từng hỏi không ít thầy luyện đan nhưng cách mà họ đưa ra nếu không phải giá thành cao thì thao tác cũng cực kỳ phức tạp”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Có thể cho tôi xem phương thuốc được không?”
Mộ Dung Linh Âm liền lấy đơn thuốc ra, đồng thời nói với mọi người: “Tiếp theo đây tôi và cậu Ngô sẽ biểu diễn cho mọi người xem quá trình luyện đan. Đối với mọi người mà nói chuyện này là rất khó nhưng trải nghiệm lần này sẽ giúp mọi người hiểu sâu hơn về sự ảnh hưởng lẫn nhau của các dược tính khác nhau”.
Ngô Bình nhìn sơ qua đơn thuốc thì đã cảm nhận được vấn đề nằm ở chỗ nào, cậu nói: “Thầy luyện đan Mộ Dung, mời cô luyện một lò”.
Mộ Dung Linh Âm biết Ngô Bình đang muốn tìm ra vấn đề thông qua việc quan sát cô ta luyện đan. Cô ta gật đầu, vẫy nhẹ cánh tay trắng nõn, một lò đan màu bạc xuất hiện trên bục diễn thuyết.
Thế là cô ta bắt đầu luyện Càn Khôn Chính Khí Đan trước mặt tất cả các sinh viên. Đối với tất cả các bước phía trước, Ngô Bình chỉ xem chứ không nói gì, đến khi Mộ Dung Linh Âm cho một loại dược liệu vào lò đan thì Ngô Bình mới nói: “Thời gian không đúng. Lúc này cả ba loại dược tính đều đang phản ứng ở tương thứ hai, cần qua tương thứ ba mới cho dược liệu vào. Hơn nữa, lúc cho dược liệu vào lò thì bắt buộc phải dùng pháp lực đánh nát để dược tính có thể lập tức lan tỏa khắp lò đan, bắt kịp giai đoạn phản ứng thứ ba”.
Mộ Dung Linh Âm nghe Ngô Bình nói vậy thì giật mình: “Anh có thể cảm nhận được phản ứng vi mô trong lò đan sao?”
Trong quá trình luyện đan, phản ứng của đan dược là một quá trình vô cùng phức tạp, trải qua rất nhiều giai đoạn, trong đó phản ứng lần thứ nhất được gọi là tương thứ nhất, lần phản ứng thứ hai gọi là tương thứ hai, một số quá trình đan đạo phức tạp có quá trình phản ứng vượt quá mười tương, trong đó có những thay đổi rất nhỏ, chỉ có thầy luyện đan có kinh nghiệm phong phú mới có thể nắm được.
Ngô Bình không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm lò luyện đan, sau ba giây rưỡi thì nói: “Cho thuốc vào”.
Mộ Dung Linh Âm không kịp nghĩ gì nhiều, ném dược liệu trong tay vào lò và dùng pháp lực nghiền nó thành bột, biến thành sương mù màu xanh lá, tỏa khắp lò.
Sau đó, Ngô Bình không nói gì nữa, vì thao tác của Mộ Dung Linh Âm đã khá ổn.
Lúc tất cả dược liệu đều được cho hết vào lò thì cậu nói: “Càn Khôn Chính Khí đan này phải kết hợp với đan quyết đặc biệt, thầy luyện đan Mộ Dung dùng loại nào thế?”
Mộ Dung Linh Âm nói: “Mời xem”.
Hai tay của cô ta nhảy múa như bướm, lập tức liền có hai mươi bốn kiểu thay đổi được sinh ra, các tấm phù văn bay lên không rồi được cậu đánh vào trong lò đan.
Sau khi cô ta thi triển xong, Ngô Bình lại đột ngột bấm đan quyết, đánh sáu tấm phù văn vào lò đan.
Lúc này, lò luyện đan yên ắng bỗng rùng lên, mười lăm phút sau, lò đan trở lại bình thường.
“Có thể mở lò được chưa?”, Mộ Dung Linh Âm thấy được thủ thuật xuất sắc của Ngô Bình thì lập tức hỏi ý kiến của cậu.
Ngô Bình lắc đầu, một lát sau mới gật đầu.
Mộ Dung Linh Âm chưởng nhẹ, nắp lò đan bật ra, bốn viên đan dược từ bên trong bay ra, mỗi viên đều toát ra chính khí ngút ngàn, cảm giác ấm áp tràn vào tim tất cả mọi người ở hội trường.
Mộ Dung Linh Âm đưa tay thu số đan dược đó vào lòng bàn tay mình, chúng tỏa ra ánh sáng rực rỡ cùng hương thơm ngào ngạt.
Ngô Bình liếc qua rồi cười, nói: “Chúc mừng, là đan dược thượng phẩm”.
Mặc dù cậu đứng bên cạnh chỉ dẫn cả quá trình nhưng phần lớn mọi chuyện là do Mộ Dung Linh Âm thực hiện, bây giờ luyện được đan dược thượng phẩm thì đã là một kết quả rất tốt.
Mộ Dung Linh Âm rất vô cùng khâm phục, cảm thán: “Thầy luyện đan Ngô, kỹ thuật đan đạo của cậu trên cả tôi, thật khiến người khác kính phục”.
Ngô Bình cười, nói: “Cô quá khen rồi, lò đan này chủ yếu vẫn là do cô Mộ Dung luyện, tôi chỉ ở bên cạnh giúp một tay thôi”.
Mộ Dung Linh Âm cười, không nói thêm nữa, chỉ nói: “Cậu Ngô vất vả rồi, hãy nghỉ ngơi trước đã”.
Ngô Bình gật đầu, quay về chỗ ngồi của mình.
Trương Tỉnh và Điền Mỹ Mỹ liền đưa ngón tay cái lên, họ lại cảm thấy kính phục và ngưỡng mộ Ngô Bình hơn nữa.
Lúc Ngô Bình lên lớp, bên ngoài giảng đường bỗng có tiếng bước chân đều răm rắp truyền vào, một nhóm thị vệ hoàng cung mặc áo giáp bước vào, đứng hai bên. Một người đàn ông mặc áo quan màu đỏ đi phía sau bước đến, nhìn quanh rồi nhìn Ngô Bình, hỏi: “Cậu là Ngô Bình sao?”
Ngô Bình nói: “Là tôi, anh là ai?”
Người đó cười, nói: “Tôi là đề đốc Long Môn của triều đình, nhận lệnh của hoàng hậu đến để mời cậu Ngô vào cung”.
Long Môn là Đông Môn của hoàng cung, còn được gọi là Thanh Long Môn. Trưởng quan phụ trách an toàn của Đông Môn gọi là đề đốc Đông Môn, dưới trướng của họ có ba doanh, phụ trách trị an và tuần tra trong và ngoài thành.
Ngô Bình nhớ đến vị chỉ huy sứ trước đây, xem ra anh ta đã chuyển lời của cậu với hoàng hậu. Cậu biết, giờ cậu không chỉ đại diện cho bản thân mà còn đại diện cho Thái Hoàng giáo. Với thân phận là đệ tử nòng cốt của Thái Hoàng giáo, địa vị của cậu không thua kém hoàng hậu, vì vậy đương nhiên không cần phải khách sáo với anh ta.
Những người trong lớp trước đó không phục Ngô Bình đến giờ đến thấy vui thầm, trong lòng nghĩ chắc tên nhóc con này đã đắc tội với nhân vật lớn nào đó nên mới bị đưa vào hoàng cung, mong cho cậu đi luôn khỏi về nữa.
“Muốn tôi vào cung? Là hoàng hậu nói vậy sao?”, Ngô Bình hạ giọng nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Vị đề đốc Long Môn đó giật mình, trước khi đến đây hoàng hậu đã dặn người trước mặt anh ta đây không dễ dây vào, bảo anh ta đừng chọc đối phương nổi giận. Thế là anh ta liền nói: “Hoàng hậu nương nương mời các hạ vào cung gặp mặt”.
“Tôi đang học, không có thời gian đi, về nói với hoàng hậu của các anh, bà ta muốn gặp tôi thì hãy đến học viện hoàng gia tìm tôi. Hơn nữa, tôi chỉ rảnh hôm nay thôi, nếu bà ta không đến thì ngày mai tôi không có thời gian gặp bà ta đâu”.
Các sinh viên nghe Ngô Bình nói thế thì đều ngây ra, sao cậu lại dám nói chuyện kiểu đó, bảo hoàng hậu đến tìm cậu? Hơn nữa còn quy định thời gian.
Đề đốc Long Môn im lặng một lúc rồi trả lời bằng giọng cung kính: “Cậu Ngô, dù sao địa vị của hoàng hậu cũng tôn quý, không tiện ra ngoài, cậu Ngô xem có thể chịu thiệt thòi chút, theo hạ quan vào cung một chuyến không?”
“Không có thời gian”. Ngô Bình khó chịu trả lời: “Chỗ này là giảng đường, các anh hãy đi ngay đi”.
Đề đốc Long Môn suy nghĩ một lúc rồi chắp tay, nói với Ngô Bình: “Vậy hạ quan không làm phiền công tử nữa”.
Sau khi nhóm người đó rời đi, Mộ Dung Linh Âm tiếp tục tiết học của cô ta cho đến khi hết tiết.
Sau tiết học, Mộ Dung Linh Âm đi thẳng về phía Ngô Bình, nói: “Cậu Ngô có thời gian đến chỗ tôi nói chuyện không?”
Ngô Bình biết cô ta muốn hỏi thêm về một số kiến thức đan đạo, hiếm khi gặp được người chung ngành nên cậu đã vui vẻ đồng ý.
Mọi người thấy hai người họ cười cười nói nói, kề vai ra khỏi giảng đường thì đều rất bất ngờ.
“Không ngờ lại dám không nể mặt hoàng hậu, còn khiến thầy luyện đan Mộ Dung kính trọng như thế, rốt cuộc anh ta là ai?”. Có người bỗng thốt lên. Mặc dù họ cũng biết một chút về thân phận của Ngô Bình nhưng hiểu biết có giới hạn nên ai cũng rất bất ngờ.
Trương Tỉnh bình thản đáp: “Ngô sư huynh là đệ tử nòng cốt của đại giáo, có biết thế nào là đại giáo không? Họ tùy tiện cho một đệ tử đến thì hoàng gia cũng phải xem như khách quý, tiếp đãi nhiệt tình đấy”.
Chương 2791: Một nhát kiếm
Nghe Trương Tỉnh nói thế, tâm trạng của mọi người đều không giống nhau. Lúc này những người không phục trước đó đều không khỏi nản chí, họ biết rất rõ, cho dù cố gắng thế nào thì cả đời này cũng không thể đạt đến trình độ giống Ngô Bình.
Phó viện trưởng Mộng San sắp xếp cho Mộ Dung Linh Âm một khu ở rất yên tĩnh, trong sân có rất nhiều hoa và cây, tỏa hương khắp nơi.
Phòng khách cũng cực kỳ thanh tao.
Mộ Dung Linh Âm vừa đến, một người giúp việc mười mấy tuổi vội bước đến pha trà tiếp đãi khách.
Hai người ngồi đó nói đến chuyện đan đạo, Mộ Dung Linh Âm được nhiều lợi, vài vấn đề mà ngay cả sư trưởng cũng không thể giải quyết được thì lúc này cũng được giải quyết rõ ràng. Hai người càng nói, Mộ Dung Linh Âm càng kính phục Ngô Bình.
Lúc này Mộng San đến, Mộ Dung Linh Âm cũng mời bà ta đến phòng khách.
Bà ta nói: “Thầy luyện đan Mộ Dung, tôi không gạt cô chứ nhỉ?”
Mộ Dung Linh Âm cười nói: “Cảm ơn phó viện trưởng, hôm nay tôi thu hoạch khá lớn”.
Ngô Bình sửng sốt hỏi: “Phó viện trưởng, chẳng lẽ thầy luyện đan Mộ Dung đến đây có liên quan đến tôi à?”
Mộng San không phủ nhận: “Nếu không nhắc đến đan đạo của cậu một chút thì e là thầy luyện đan Mộ Dung sẽ không đến đây dạy mất”.
Trước đó chuyện Ngô Bình luyện đan đã được mấy người Trương Tỉnh truyền ra ngoài, dĩ nhiên Mộng San cũng biết, bà ta bèn lấy cớ đó mời Mộ Dung Linh Âm đến. Mộ Dung Linh Âm nghe có một người cùng tuổi có kỹ năng luyện đan cao siêu như vậy, dĩ nhiên là muốn đến học hỏi. Nhưng bây giờ bà ta đã nhờ Ngô Bình chỉ dạy với vai trò là học sinh.
“Trình độ đan đạo của thầy luyện đan Ngô còn cao gấp mười lần những gì phó viện trưởng nói, Linh Âm kính phục”.
Ngô Bình: “Quá khen rồi”.
Nói chuyện qua lại vài câu, Mộng San nói đến vấn đề chính: “Ngô Bình, tôi nghe nói hoàng hậu phái người mời cậu nhưng cậu từ chối à?”
Ngô Bình “vâng” một tiếng: “Trước đó tôi xảy ra mâu thuẫn với người của hoàng hậu, hoàng hậu tìm tôi chắc là vì chuyện lần trước “.
Mộng San: “Vị hoàng hậu này không đơn giản, có tầm ảnh hưởng cực kỳ lớn trong hoàng triều. Nếu không cần thiết, tôi nghĩ đừng trở mặt với bà ta”.
Ngô Bình: “Tôi không gặp bà ta, dĩ nhiên cũng sẽ không có mâu thuẫn gì”.
Ba người nói chuyện một hồi, thấy sắp đến trưa, Mộng San đề nghị đến chỗ bà ta ăn cơm, bà ta tự mình xuống bếp. Tất nhiên Ngô Bình và Mộ Dung Linh Âm đều đồng ý, ba người cùng đến Kim Đỉnh Các của Mộng San.
Mộng San đi vào phòng bếp, Ngô Bình và Mộ Dung Linh Âm ở phòng khách nói chuyện.
Lúc sắp ăn cơm, Trương Tỉnh vội vàng chạy đến, đứng ngoài cửa gọi: “Sư huynh Ngô”.
Ngô Bình bước ra nhìn nói: “Có chuyện gì mà hoảng hốt thế?”
Trương Tỉnh nói: “Sư huynh, có một người tên là Lâm Kiếm Phong đến tìm”.
Ngô Bình thầm nghĩ Lâm Kiếm Phong là con của Lâm Tướng, anh ta đến chẳng lẽ có liên quan đến hoàng hậu?
Ngẫm nghĩ một hồi, cậu nói: “Dẫn anh ta đến chỗ cậu đi”.
“Ừ”.
Ngô Bình vừa đến chỗ của Trương Tỉnh đã nhìn thấy Lâm Kiếm Phong đứng trong sân. Thấy cậu đến, anh ta cười nói: “Cậu Ngô”.
Ngô Bình cười nói: “Cậu Lâm, sao lại chạy đến học viện Hoàng gia tìm tôi vậy? Lẽ nào có việc gì gấp à?”
Lâm Kiếm Phong bước đến, khẽ thở dài: “Cách đây không lâu, bố tôi đến tìm tôi hỏi tôi có thể khuyên cậu Ngô không”.
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Khuyên tôi gì cơ?”
Lâm Kiếm Phong nói: “Cậu Ngô, dù sao hoàng hậu cũng là hoàng hậu, mặc dù cậu xuất thân từ đại giáo nhưng bây giờ lại muốn sống trong thế tục. Tôi nghĩ không cần thiết phải gây mâu thuẫn với hoàng hậu”.
Ngô Bình nói: “Cậu Lâm mong tôi đến hoàng cung à?”
Lâm Kiếm Phong cười nói: “Đương nhiên là không phải. Cậu Ngô xuất thân cao quý, ý của hoàng hậu là nhờ nhà họ Lâm ra mặt gặp cậu Ngô, không biết cậu Ngô có chịu nể mặt tôi không?”
Ngô Bình suy ngẫm một lúc, sau đó nói: “Được, tôi nể mặt cậu Lâm một chút”.
Lâm Kiếm Phong mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá, nếu cậu Ngô có thời gian, tám giờ tối nay hoàng hậu sẽ đợi ở nhà tôi”.
Hai người không nói được thêm câu nào, Lâm Kiếm Phong lại vội vàng tạm biệt, có vẻ là về sắp xếp, dù sao hoàng hậu đến thì cũng phải chuẩn bị nhiều thứ.
Tiễn Lâm Kiếm Phong đi, Ngô Bình hừ một tiếng.
Thanh Ngưu xuất hiện bên cạnh cậu, nói: “Tôi đi với cậu”.
Ngô Bình: “Tôi chỉ là thắc mắc tại sao hoàng hậu lại cứ nhất quyết muốn gặp tôi? Lẽ nào bà ta biết là tôi lấy thai ngọc đi à?”
Thanh Ngưu: “Bà ta muốn cái gì thì đến lúc đó sẽ biết, cần gì phải nghĩ nhiều thế”.
Ngô Bình khẽ cười: “Cậu Ngưu nói phải”.
Sau đó cậu quay lại Kim Đỉnh Các, ăn cơm với Mộ Dung Linh Âm và Mộng San. Đến buổi chiều cậu và Diệp Ngưng Băng rời khỏi học viện Hoàng Gia đến một vùng hoang vu.
Hai người dừng bên cạnh một hòn đá lớn, Ngô Bình nói: “Họ đến rồi”.
Cậu vừa dứt lời một ông lão gầy gò xuất hiện, ông ta mặc một bộ dò đen, trên tay áo thêu hình năm đầu lâu màu trắng. Cả người ông lão toát ra phong thái tiên khí, hai tay để ra sau lưng: “Này cô bé, cô muốn tự sát hay để tôi tự ra tay?”
Người này vừa xuất hiện, Ngô Bình đã biết người này là cường giả Thần Thông cấp mười.
Giọng Thanh Ngưu vang lên trong tai cậu: “Cậu Ngô, có cần tôi ra tay không?”
Ngô Bình nói: “Mặc dù Thần Thông cấp mười khá mạnh nhưng tôi cũng không sợ ông ta”.
Cậu lấy kiếm Thất Tinh Long Uyên ra, lạnh lùng nói: “Muốn giết Diệp Ngưng Băng thì phải qua ải của tôi trước”.
Ông lão nhìn Ngô Bình, hừ một tiếng nói: “Tôi nghe nói đến cậu rồi, lần trước cậu gây trở ngại từ bên trong. Nhưng lần này cậu không cứu cô ta được đâu”.
“Cứ thử xem”.
Lúc này Ngô Bình bỗng tiến đến một bước, bí lực Thất Tinh Trảm Đạo trong người lan ra, cậu dùng sức thi triển Lục Kiếm Trọng Sơn.
Một tia kiếm quang chói sáng chém xuống, nhanh như chớp, sức mạnh phá pháp, chồng chéo, thương hồn, đâm chém, suy yếu đều tụ lại vào trong Lục Trọng Sơn của cậu, rất nhiều sức mạnh hợp lại, đòn tấn công này của Ngô Bình có lực sát thương gấp mấy trăm lần.
Kiếm quang bỗng biến mất, sau một nhát đâm, kiếm quang xuất hiện trước mặt ông lão.
Trước mặt ông lão lóe sáng, sau đó cái đầu văng ra xa, hai pháp bảo hộ thân, ba lá bùa của ông ta lập tức bị chém đứt, sức mạnh đáng sợ nổ tung trên người ông ta.
Ông ta hoảng hốt, ý thức của ông ta hơi mơ hồ, vô thức hét lên một tiếng, sử dụng bùa thế thân.
“Phụt”.
Cơ thể do bùa thế thân biến thành nổ tung, ông ta xuất hiện cách đó cả mấy trăm mét, mặt đầy vẻ hoảng sợ.
“Này, cậu dùng gì thế, thế mà lại đáng sợ đến thế”, ông ta gào lên.
Thế nhưng Thanh Ngưu bỗng xuất hiện phía sau, đánh một đòn rất nhẹ vào đầu ông ta. Đầu ông lão rụt lại, bị đánh vào trong cổ, Nguyên Thần nổ tung, hình thần bị tiêu diệt.
Giết được ông lão rồi, Thanh Ngưu lục lọi trên người ông ta rồi quay lại bên cạnh Ngô Bình.
Ngô Bình cực kỳ hài lòng với uy lực của Lục Kiếm Trọng Sơn: “Nếu ông ta không có bùa thế thân thì nhát kiếm đó của tôi đã có thể giết ông ta rồi”.
Thanh Ngưu: “Không thể xem thường tu sĩ Thần Thông của thế giới này, người này không ngờ cậu Ngô lại mạnh như thế. Nếu ông ta có chuẩn bị đầy đủ, e là cậu Ngô rất khó làm ông ta bị thương”.
Dĩ nhiên Ngô Bình hiểu pháp bảo và bản lĩnh của tu sĩ Thần Thông hậu kỳ rất mạnh, cho dù không đánh lại, họ cũng có rất nhiều cách để thoát.
Diệp Ngưng Băng xem đồ của đối phương một lát, bỗng nói: “Người này là trưởng lão của nhà họ Hà, đây là lệnh bài thân phận”.
Ngô Bình cầm lấy rồi nói: “Ngưng Băng, hay là chúng ta đến nhà họ Hà một chuyến?”
Diệp Ngưng Băng sửng sốt: “Đến nhà họ Hà?”
Bình luận facebook