• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (6 Viewers)

  • Chương 2797-2799

Chương 2797: Gặp lại Trương Huyền Bạch

Ngô Bình chạy như bỏ trốn khỏi Kiếm Các, dùng truyền tống trận mau chóng quay về giới thế tục.

Quay về biệt thự trên núi, Ngô Bình tiếp tục thích nghi với sự thay đổi từ lần tu hành này. Sau khi sở hữu Bí Anh, đồng thời cậu cũng sở hữu năng lực ngọc thai, nhưng cậu vẫn chưa thực sự hiểu rõ loại năng lực này.

Lúc này, cậu ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn trên đỉnh núi, trong lúc hít thở, linh khí xung quanh liên tục ngưng tụ đến.

Lúc này, Bí Anh màu vàng mở bừng mắt nhìn về phía xa, hai luồng sáng vàng phát ra đi rất xa, cho dù từng cọng cây ngọn cỏ trong vòng mấy trăm dặm cậu cũng có thể nhìn thấy rất rõ.

“Chẳng lẽ đây chính là thủ thuật của cấm kỵ Bí Anh, nhìn được xa sao?”

Ngay lúc này, phía đối diện nói có một bóng người bay đến, ngự kiếm bay, kiếm khí đan xen, gió thổi quần quật, nhẹ nhàng, tư thế bay tựa như sao băng xé trời, khiến người ta kinh sợ.

Nhìn kỹ lại thì là một tu sĩ trẻ tuổi, sừng cao ngất, ánh mắt đầy thần quang, sau lưng còn có một vầng sáng nhiều màu, cảnh tượng tráng lệ, trông như tiên đế giáng trần vậy.

Ánh mắt Ngô Bình đúng lúc nhìn vào người này, tu sĩ trẻ chỉ cảm thấy thần hồn run rẩy, một luồng sát khí kinh người khóa chặt anh ta.

Giây tiếp theo, trong đầu anh ta vang lên giọng nói lạnh lùng: Khóa chặt mục tiêu, vô song quyết đấu!

Chỉ chớp mắt, tu sĩ này đã cảm thấy tu vi mình bị áp chế một cách tàn nhẫn, từ Thần Thông ngũ trọng rơi thẳng xuống Bí Anh Cảnh, Bí Cảnh tầng tám!

“Cái gì!”. Anh ta kinh ngạc hô lên, theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng lại không thể di chuyển.

Cùng lúc đó, Ngô Bình cũng nghe thấy âm thanh lạnh lẽo kia, bởi vì âm thanh này phát ra từ chính Bí Anh. Lúc này, hai mắt Bí Anh tỏa ra hai luồng sáng vàng, khóa chặt người đối diện.

Cậu giật mình, lập tức khống chế Bí Anh, ngừng việc khóa chặt. Bỗng chốc, Bí Anh dời mắt, nam tu đối diện mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó vẻ mặt lại kinh sợ nhìn về phía Ngô Bình.

Ngô Bình vô cùng ngượng ngùng, đây thực sự là hiểu lầm! Thế nhưng, cậu đã nhìn rõ người đến là ai, đó chẳng phải là Trương Huyền Bạch hoàng kim thế gia hay sao?

Ở phía xa hơn, Mao Thiết đang bay phía sau, nhưng tốc độ không theo kịp Trương Huyền Bạch.

Trương Huyền Bạch này là được Ngô Bình phát hiện ra ở Tiên Vẫn Chi Địa, sau đó giúp anh ta rời khỏi đó, thành công đưa anh ta quay về gia tộc, thấy anh ta bây giờ khỏe mạnh, chắc hẳn đã khôi phục tu vi rồi.

Sững sờ chốc lát, Trương Huyền Bạch bước vội về phía Ngô Bình, từ xa đã chắp tay làm lễ: “Anh Ngô!”

Ngô Bình cười nói: “Anh Trương, anh khôi phục không tệ đấy”.

Trương Huyền Bạch nói: “Nhờ phúc của anh Ngô, tôi không chỉ khôi phục được tu vi, mà còn có tiến bộ nữa”.

Sau đó anh ta hỏi: “Vừa nãy anh Ngô dùng thủ thuật gì vậy? Lúc đó, tôi thật sự nghĩ rằng mình sắp chết rồi. Nói đúng hơn là, nếu không phải anh Ngô nhận ra tôi, dừng tấn công thì tôi đã chết rồi”.

Ngô Bình rất ngượng ngùng nói: “Vừa nãy là hiểu lầm thôi, tôi đang tập luyện một bộ pháp thuật, nhưng tôi lại không quá quen với pháp thuật này, nên mới xảy ra chuyện vừa nãy”.

Trương Huyền Bạch vô cùng khâm phục, nói: “Thực lực của anh Ngô đúng là đáng sợ! Phải biết rằng, bây giờ tôi đã là Thần Thông thập trọng rồi, sau khi bị anh Ngô khóa chặt, mà đến cơ hội phản kháng cũng không có! Với thực lực của anh Ngô, đến Tiên Giới chắc chắn sẽ là thiên kiêu đỉnh cao!”

Ngô Bình nói: “Anh Trương quá khen rồi, mời ngồi”.

Mời Trương Huyền Bạch đến phòng khách, Mao Thiết cũng đuổi đến phía sau, anh ta nhếch miệng cười: “Cậu Trương, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ anh giao cho”.

Trương Huyền Bạch lập tức nói: “Mao Thiết cũng không tệ, tôi đã sắp xếp cho anh ấy làm một chuyện. Nếu anh Ngô chịu thả người thì sau này cứ để anh ấy theo tôi đi”.

Ngô Bình cũng không vấn đề gì, lúc đó giữ lại Mao Thiết, là vì không muốn ăn ta lãng phí tư chất tốt như vậy, bây giờ anh ta đã đi theo nhân vật như Trương Huyền Bạch rồi, tiền đồ đương nhiên sẽ không tệ.

Cậu gật đầu: “Không vấn đề, Mao Thiết ở đâu cũng vậy cả”.

Trương Huyền Bạch: “Hôm trước tôi mới ra ngoài, xử lý chuyện trong tay xong, tôi lập tức đến tìm anh Ngô ngay. Ở trước mặt anh Ngô cám tạ ơn cứu mạng của anh”.

Ngô Bình xua tay: “Anh Trương nói như vậy khách sáo quá rồi. Lại nói, ban đầu anh Trương cũng đưa cho tôi không ít tài nguyên, tôi cũng rất cám ơn”.

Trương Huyền Bạch cười nói: “Anh Ngô, mặc kệ nói thế nào, anh cũng đều là ân nhân của tôi”.

Nói rồi, anh ta lấy ra một lệnh bài đưa cho Ngô Bình, nói: “Đây là thủ lệnh do gia chủ nhà họ Trương tôi ban cho, có được nó, ở bất kỳ đâu bất kỳ lúc nào, anh Ngô đều có thể ra lệnh cho thành viên cốt cán của nhà họ Trương. Nhìn thấy thủ lệnh này, bọn họ sẽ phục tùng vô điều kiện. Dù anh Ngô muốn tài nguyên hay là bảo bọn họ làm việc thì bọn họ đều sẽ dốc hết sức làm”.

Ngô Bình biết thứ này vô cùng quý giá, chỉ có người được nhà họ Trương tin tưởng thực sự thì mới có thể có được nó.

Cậu cười nói: “Anh Trương, vật này quá quý giá rồi, tôi không thể nhận”.

Vẻ mặt Trương Huyền Bạch nghiêm túc: “Anh Ngô, anh không định xem tôi là bạn sao? Trương Huyền Bạch tôi không có ưu điểm gì khác, được cái chân thành với bạn bè”.

Thấy anh ta kiên trì, Ngô Bình chỉ đành nhận lấy thủ lệnh, nói: “Được, vậy tôi không khách sáo với anh Trương nữa”.

Trương Huyền Bạch cười nói: “Nhà họ Trương tôi mở không ít cửa hàng ở khắp các Tiên Giới, cầm được thủ lệnh này có thể mua được bất kỳ vật dụng gì”.

Trương Huyền Bạch có vẻ như còn có chuyện khác phải làm, anh ta ngồi một lát rồi đứng dậy cáo từ, nói hai ngày nữa lại đến chính thức thăm hỏi Ngô Bình.

Ngô Bình không giữ anh ta ở lại dùng cơm được, chỉ đành tiễn anh ta rời đi.

Trương Huyền Bạch rời đi, Hàn Băng Nghiên đi đến nói: “Anh Bình, buổi chiều Liễu Kim Long có gọi điện đến, nói người lên núi tìm được một vài thứ, hy vọng anh có thời gian đến xem thử”.

Lúc trước, Ngô Bình tìm được không ít người lên núi ở trấn Hoang Sơn, bảo bọn họ lên núi tìm Thiên Vẫn Thạch, thoáng chốc đã một tháng trôi qua, cậu cũng chưa từng hỏi đến, hôm nay nghe thấy tin tức của Liễu Kim Long, cậu lập tức gọi qua.

“Cậu Ngô, tôi đang ở trấn Hoang Sơn!”

Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì mà phải đích thân chạy đến trấn Hoang Sơn?”

Liễu Kim Long: “Mấy tháng nay, tôi tuyển được mười nghìn người lên núi, mấy thứ kiếm được đều được, tôi giữ trong nhẫn chứa đố của cậu. Hôm qua, có một nhóm người tìm được một vài vật kỳ lạ. Tôi không thể phán đoán được, vì vậy mong cậu có thể đến một chuyến. Vả lại, tôi cảm thấy có người như đang âm thầm quan sát tôi, tôi nghi ngờ có người lên núi đã truyền tin ra ngoài”.

Ngô Bình: “Tôi biết rồi. Ông cứ ở nguyên tại chỗ, tôi sẽ đến trấn Hoang Sơn nhanh thôi”.

Trong một khách sạn tại trấn Hoang Sơn, Liễu Kim Long cảnh giác đứng ở trước cửa sổ, chú ý tình hình bên ngoài. Bên cạnh ông ta có mấy thuộc hạ đều là thân tín của.

“Anh Long, người nào đang nhắm vào chúng ta vậy? Bọn họ muốn làm gì?”. Một người để râu hỏi, người này đi theo Liễu Kim Long đã nhiều năm, công phu rất lợi hại, kinh nghiệm giang hồ phong phú, rất được Liễu Kim Long coi trọng.

Liễu Kim Long: “Đây là một cảm giác rất kỳ lạ, vẫn chưa xác định đối phương là người thế nào, có bao nhiêu người, chỉ là cảm giác thôi. Trực giác nói cho tôi biết, thực lực đối phương vượt xa tôi, sở dĩ đối phương chưa ra tay là vì vẫn chưa rõ thực lực tôi ra sao”.

Người để râu có chút nghi ngờ: “Không biết cậu Ngô có thể đến kịp không”.

Liễu Kim Long bình tĩnh nói: “Không cần lo lắng, cậu Ngô nói đến ngay thì sẽ đến ngay thôi”.

Từ thủ đô đến trấn Hoang Sơn hơn vạn dặm, Ngô Bình đi nhanh cũng phải mất chút thời gian.

Liễu Kim Long đợi chừng mười mấy phút, một luồng thần niệm quét qua trấn Hoang Sơn, sau đó khóa chặt ông ta. Sau đó, Ngô Bình lập tức xuất hiện trước cửa khách sạn.
Chương 2798: Thiên Tinh Thần Thiết

Liễu Kim Long cũng cảm ứng được sự xuất hiện của Ngô Bình nên cười, nói: “Công tử đã đến rồi”.

Ông ta tiến nhanh vào đại sảnh, hạ giọng nói: “Công tử, chúng ta lên lầu nói chuyện đi”.

Ngô Bình gật đầu, cùng ông ta về phòng.

Liễu Kim Long cho thuộc hạ đứng canh ở cửa, sau đó lấy nhẫn chứa đồ ra, lấy từ bên trong ra một viên thủy tinh màu vàng nhạt, trong viên thủy tinh có vô số điểm sáng nhấp nháy y hệt những vì sao.

“Công tử, có mấy người đi đào mỏ, tìm thấy được thứ này, tôi bảo họ chụp hình gửi cho tôi, tôi vừa xem thì cảm thấy không tầm thường, vì vậy đã đích thân đến đây”.

Ngô Bình cầm lấy viên thủy tinh và cảm giác rất nhẹ, khi cậu quan sát cẩn thận thì trong đầu liền xuất hiện một số tin tức, cậu bất giác cười, nói: “Đây là Thiên Tinh Thần Thiết, là một loại vật liệu luyện khí rất hiếm có, ở tiên giới, số lần xuất hiện của thứ này rất ít, trong lịch sử, mỗi lần dùng đến Thiên Tinh Thần Thiết đều luyện ra được thần binh vô cùng lợi hại”.

Liễu Kim Long cười, nói: “Quả nhiên tôi đoán không sai, tìm được tổng cộng ba viên, đều nằm hết trong nhẫn chứa đồ”.

Ngô Bình liền trút hết mọi thứ trong nhẫn chứa đồ ra, tám mươi phần trăm đá bên trong đều có giá trị, trong đó nhiều nhất là Bí Thạch và những hòn đá có linh khí, Đá Thiên Vận chỉ chiếm tầm một phần mười. Đương nhiên, còn có ba viên Thiên Tinh Thần Thiết.

Ngô Bình cất Thiên Tinh Thần Thiết và Đá Thiên Vận vào, sau đó cất số đá còn lại vào nhẫn chứa đồ lại và nói: “Ông xử lý số còn lại đi”.

Liễu Kim Long: “Dạ”.

Lúc này, Ngô Bình đột nhiên chau mày, bước một bước thì ra khỏi cửa.

Một luồng khí đen từ xa bay đến, muốn tấn công anh râu đang đứng ở cửa. Mặt anh rây biến sắc, đang định rút đồ nghề ra thì Ngô Bình đã đến chặn trước mặt anh ta, chưởng về phía xa.

“Ầm”.

Luồng khói bị đánh tan, một tiếng la thảm thiết vang lên trong không gian.

Ngô Bình hừm một tiếng: “To gan đấy”. Ngay lập tức, cậu liền biến mất khỏi chỗ đứng.

Liễu Kim Long xông ra, hỏi anh râu: “Chuyện gì thế?”

Anh râu vuốt mồ hôi lạnh, nói: “Long gia, người đó là người tu hành, may mà công tử ra tay, chắc công tử đã truy sát đối phương rồi”.

Trên một bãi hoang ở phía bắc trấn Hoang Sơn, một người mặc áo đen đột nhiên từ mặt đất trồi lên, muốn nhảy lên không trung.

Chính vào lúc này, trên không xuất hiện một luồng sáng, một bàn tay đánh xuống từ phía xa, bảy bàn tay ảo đập ngay lên người kẻ áo đen.

Người áo đen bất ngờ, dốc hết sức chống trả.

“Ầm”.

Một âm thanh lớn vang lên, luồng sáng tan biến, một người bị đánh rơi xuống đất, phụt máu, ngực hằn sâu dấu bàn tay, lục phủ ngũ tạng đều như bùn nhão.

Ngô Bình đáp xuống đất, nhìn người áo đen với khuôn mặt tái mét chằm chằm, lạnh lùng nói: “Anh là ai? Lúc nãy định làm gì?”

Người đó cười thảm thiết, nói: “Không ngờ ở trấn Hoang Sơn này còn có cao thủ như cậu, là tôi không biết quan sát”.

Ngô Bình: “Trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ cho anh được chết thoải mái hơn”.

Lúc sắp chết , con người chẳng có gì là không thể làm, người đó nói: “Tôi là người của La Tinh Uyên”.

La Tinh Uyên?

Ngô Bình nhớ ra, hình như La Tinh Uyên có liên quan đến nhóm người Đạo Mệnh, sao anh ta lại cho người đến đây?

“Anh đến đây vì đá Thiên Mệnh sao?”

Người áo đen: “Đúng vậy, thật ra tất cả người đào khoáng của trấn Hoang Sơn đều là tai mắt của ông ta, một khi có người tìm thấy đồ tốt thì ông ta sẽ phái người đến cướp”.

Ngô Bình chau mày: “Cái tên La Tinh Uyên này thú vị đấy, ông ta có tu vi gì?”

Người áo đen: “Thần thông tầng ba, có rất nhiều thủ đoạn lợi hại”.

Ngô Bình nheo mắt, đại thần của triều đình mà lại là cao thủ thần thông, chuyện này có chút bất thường”.

Cậu còn muốn hỏi thêm mấy câu nữa nhưng người áo đen không cầm cự nổi nữa, đầu quẹo sang một bên và chết”.

Ngô Bình về đến nhà khách, càng nghĩ càng giận, không ngờ cái tên La Tinh Uyên đó dám cướp đồ của cậu, dù sao cũng phải dạy cho ông ta một bài học.

Sau khi cậu có kế hoạch thì nói với Liễu Kim Long: “Ông Liễu, ông về trước đi, sau này đừng tìm người khai khoáng nữa”.

Sau khi bảo Liễu Kim Long rời khỏi thì Ngô Bình lập tức quay về Thần Kinh, cậu muốn đến gặp cái tên La Tinh Uyên đó thử.

La Tinh Uyên là trụ cột quốc gia nên hỏi thăm tung tích của ông ta là chuyện rất dễ dàng.

Nơi những người làm quan và giàu có sống ở Thần Kinh là phố Bảo Long, khu phố này đã có từ triều trước, rất phồn hoa, phía đông phố Bảo Long có một con hẻm nhỏ, tên là hẻm Nhất Phẩm.

Trong con hẻm có mười mấy hộ dân, đều là quan lớn đương triều, hơn nữa có rất nhiều quan nhất phẩm, vì vậy nên mới gọi là hẻm Nhất Phẩm.

Nhà thứ ba trong hẻm Nhất Phẩm là nhà của quan trụ cột La, La Tinh Uyên.

Lúc này, La Tinh Uyên đang ngồi trong nhà, trêu cháu của ông ta. Năm nay cháu trai ông ta chỉ mới một tuổi rưỡi, đang tuổi ham chơi, chốc chốc ông ta lại bật cười.

Mặc dù La Tinh Uyên đã gần sáu mươi tuổi nhưng trông dáng vẻ chỉ tầm bốn mươi tuổi thôi.

Ông ta chơi đùa với cháu trai một lát thì giao cháu lại cho người giúp việc rồi khẽ nói: “Đã lấy được lô hàng đó chưa?”

Một bóng đen xuất hiện trên không trung, bóng đen quỳ xuống đất, nói: “Chủ nhân, hành động lần này đã thất bại, có kẻ nhúng tay vào”.

La Tinh Uyên chau mày: “Trước khi anh ta hành động không điều tra sao?”

Bóng đen: “Nhiều năm trở lại đây không hề gặp phải nhân vật nào ra hồn, chắc là ông ta đã chủ quan, không điều tra kỹ”.

La Tinh Uyên hừm một tiếng nặng nề: “Loại phế vật đó chết cũng đáng, đã điều tra đối phương là người thế nào chưa?”

Người áo đen nói: “Một trong số họ là Liễu Kim Long của Hoàng Long Sơn Trang. Gần đây tu vi của người đó tiến bộ vượt bậc, theo tình báo mà chúng ta nhận được, rất có khả năng anh ta là người của Ngô Bình”.

La Tinh Uyên nghe thấy tên Ngô Bình thì ngơ ra: “Là Ngô Bình của học viện Hoàng Gia, là cái tên đến cả hoàng hậu cũng không chịu nể mặt đấy sao?”

Bóng đen đáp: “Đúng vậy chủ nhân. Người đó là đệ tử của đại giáo, rất có gốc gác”.

La Tinh Uyên thở dài: “Xem ra tôi sắp gặp rắc rối rồi”.

Bóng đen: “Chủ nhân, có cần đi lánh nạn không?”

La Tinh Uyên hừm một tiếng: “Đi đâu lánh nạn? Nếu anh ta muốn tìm tôi thật thì tôi có trốn đi đâu cũng vô ích”.

“Ông cũng thông minh đấy”. Bỗng dưng, một giọng nói vang lên.

Bóng đen đứng bật dậy, kèm thanh kiếm trong tay.

Ngô Bình đi vòng ra từ sau lưng hòn non bộ, nhìn La Tinh Uyên rồi chắp tay, nói: “Trụ Quốc La, xin thứ lỗi vì không mời mà đến”.

La Tin Uyên cười haha: “Chắc cậu là Ngô công tử đúng không? Nghe danh đã lâu, hôm nay có thể gặp được công tử đúng là vinh hạnh ba đời của tôi”.

Ngô Bình không định nhiều lời với ông ta, chỉ nói: “La Trụ Quốc, người của ông muốn cướp đồ của tôi nhưng kết quả đã bị tôi bất cẩn đánh chết, tôi cố tình đến đây để xin lỗi”.

La Tinh Uyên bình thản: “Ồ, có chuyện đó sao? Hừm, vậy anh ta chết là đáng, dám nhòm ngó đến đồ của Ngô công tử, nếu tôi mà biết thì cũng sẽ không tha cho anh ta”.

Ngô Bình: “Ồ, vậy là La Trụ Quốc không hề biết gì à?”

La Tinh Uyên nói: “Ngô công tử, dưới trướng tôi có quá nhiều thuộc hạ, loại người gì cũng có, khó tránh có một số người trong số họ có lòng bất chính. Đối với loại người đó, một khi tôi phát hiện thì sẽ loại bỏ ngay”.

Ngô Bình cười khẩy: “La Tinh Uyên, người ngay không nói vòng vo, nói đi, ông thu thập nhiều đá Thiên Vận như vậy rốt cuộc là để làm gì?”

La Tinh Uyên mếu máo nói: “Thì ra Ngô công tử nhận ra đó là đá Thiên Vận, vậy thì khó xử lý rồi”.

Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm: “Khó xử lý?”

La Tinh Uyên bình thản đáp: “Người biết được bí mật này nhất định phải chết, Ngô công tử, cậu cũng không được ngoại lệ”.
Chương 2799: Đạo cung ngoài cơ thể

Ngô Bình híp mắt: “Ông muốn giết tôi diệt khẩu?”

La Tinh Uyên mỉm cười: “Có rất nhiều cao thủ bị ta giết chết, cậu Ngô không phải là người đầu tiên, và cũng sẽ không phải là người cuối cùng”.

Vừa dứt lời, tay phải ông ta xuất hiện một pháp quyết, trong sân vang lên tiếng “ầm”, một lớp khí tức đáng sợ từ dưới đất dâng lên, một đôi bàn tay to trắng nõn bỗng lao ra khỏi mặt đất, tóm lấy chân Ngô Bình.

Lúc cậu bị hai bàn tay này tóm lấy chân, cả người cứng đờ, sức lực toàn thân như mất đi, thần hồn cũng chấn động, tinh thần hoảng loạn.

La Tinh Uyên cười càng tươi hơn, ông ta nói: “Cậu Ngô, “Nã Tiên Thủ” của ta thế nào? Cho dù là cao thủ Đạo Cảnh ở đây cũng bị nó hạ gục chứ đừng nói là cậu Ngô, cũng sẽ mất đi toàn bộ pháp lực, để mặc tôi giết hắn”.

“Đây là thứ gì vậy?”, Ngô Bình mặt trắng bệch, trầm giọng hỏi.

La Tinh Uyên hơi đắc ý nói: “Đây là một đại trận từ xa xưa, chuyên dùng để giết cao thủ Đạo Cảnh. Sử dụng đại trận một lần thì sẽ tiêu tốn rất nhiều tài nguyên. Nếu cậu chết trong trận pháp này thì đó là vinh hạnh của cậu đấy”.

Lúc này mặt Ngô Bình chẳng hề có chút hoảng loạn nào, cậu nói: “Đúng là đại trận này rất mạnh nhưng rất đáng tiếc”.

La Tinh Uyên nhìn cậu: “Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc không bao vây được tôi”, nói rồi bí lực Cửu Dương Hóa Cấm trong người cậu rung lên, sau đó bắt đầu luyện hóa sức mạnh trận pháp. Ngay sau đó, cơ thể cậu như biến thành một cái lỗ đen, bắt đầu điên cuồng hấp thụ lấy năng lượng của đại trận.

“Ầm ầm!”

Mặt đất rung chuyển dữ dội, La Tinh Uyên biến sắc, lập tức giơ ngón tay ra, một luồng sáng tím bay ra biến thành một thanh đao cong chém thẳng về phía Ngô Bình.

Ngay lúc này một bàn tay đen vươn ra từ trên tường, đánh văng thanh đao tím đó.

La Tinh Uyên cực kỳ ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người đứng trên tường, chính là Ngưu Thanh đã nấp vào trong tối trước đó.

“Cửu Dương Hóa Cấm, luyện hóa”, Ngô Bình gầm lên một tiếng, bàn tay đang nắm chân cậu bắt đầu run rẩy, cuối cùng nổ tung.

Trong Cửu Dương Hóa Cấm của Ngô Bình đã hấp thụ không chỉ một loại sức mạnh cấm kỵ, bất kỳ sức mạnh nào cũng đủ để nghiền nát trận pháp ở đây. Thế là chỉ trong vòng chưa đầy ba phút, cả đại trận đã được Ngô Bình luyện hóa.

Tay phải cậu giơ về phía mặt đất, rất nhiều phù văn bay ra, một hư ảnh đại trận xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.

La Tinh Uyên biến sắc, đồng tử xoay chuyển nói: “Cậu Ngô lợi hại, bái phục”.

Ngô Bình cười nhạo: “La Tinh Uyên, còn có bản lĩnh khác không?”

La Tinh Uyên vừa định lên tiếng thì sau gày bỗng siết chặt, Ngưu Thanh đã xuất hiện phía sau ông ta rồi xách ông ta lên.

Hai chân ông ta lơ lửng trên không trung, cả người La Tinh Uyên bị khống chế, ông ta biến sắc nói: “Cậu Ngô, có gì thì nói”.

Ngô Bình: “Vậy thành thật trả lời câu hỏi của tôi”.

La Tinh Uyên thở dài: “Cậu hỏi đi”.

“Ông chắc đã thu thập được không ít đá Thiên Vận, lấy nhiều như thế, ông muốn làm gì?”

La Tinh Uyên im lặng vài giây nói: “Tôi muốn xây một đạo cung”.

Ngô Bình nhìn ông ta: “Tu luyện đạo cung”.

La Tinh Uyên tỏ ra khao khát nói: “Đúng thế. Tu sĩ Đạo Cảnh cần phải mở được đạo cung, nhưng dù sao Đạo Cảnh cũng không phải là cảnh giới ai cũng có thể đạt đến. Mà tôi đã tìm ra cách để xây dựng một đạo cung bên ngoài cơ thể, vì vậy có thể dễ dàng đột phá Đạo Cảnh”.

Ngô Bình nhìn thấy sự điên cuồng trong ánh mắt La Tinh Uyên, cậu lắc đầu nói: “Đạo cung không chỉ có một tác dụng, cho dù xây dựng đạo cung ở bên ngoài, cơ bản của ông vẫn không ổn định, khó có thể thành tựu”.

La Tinh Uyên hiển nhiên không đồng ý với điều này: “Khó có thể thành tựu? Nhưng tu vi của người tạo ra pháp này đã đạt đến Đạo Cảnh cấp mười. Nếu không phải phương pháp của ông ta không hoàn hảo, ông ta chắc chắn có thể bước vào cảnh giới Hỗn Độn”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Ông nói có người dùng pháp này mà trở thành cao thủ Đạo Cảnh cấp mười?”

“Đương nhiên”.

Ngô Bình cảm thấy có hứng thú: “Pháp môn mà ông nói có đó không?”

La Tinh Uyên im lặng vài giây, ông ta có cảm giác lúc này không thể gạt được Ngô Bình, thế là ngoan ngoãn lấy một tập ngọc giản.

Ngô Bình mở ngọc giản ra, thông tin trên đó biến thành một tia sáng bay vào mắt cậu, cậu lập tức nhận được thông tin về pháp này.

Tư duy của người tạo ra ngoại pháp tu hành này rất kỳ lạ, nhưng lại độc đáo, truyền cảm hứng cho Ngô Bình rất nhiều.

“Mấy năm nay ông thu thập đá Thiên Vận ở đâu vậy?”, Ngô Bình hỏi.

La Tinh Uyên cảm thấy căng thẳng: “Cậu Ngô, đá Đại Đạo này rất quan trọng với tôi…”

Ngô Bình không có thời gian phí lời với ông ta, bèn tháo nhẫn chứa đồ trên người ông ta ra. Nhìn thoáng qua thì phát hiện quả nhiên trong chiếc nhẫn chứa đầy đá Thiên Vận, số lượng ít nhất cũng phải mấy chục ngàn viên.

Cậu nói: “Mấy chục ngàn đá Thiên Vận này e là vẫn chưa đủ để xây một đạo cung”.

Ngay lúc này Diệu Phù Thần Quân nãy giờ luôn im lặng bỗng lên tiếng: “Cậu Ngô, có thể cho tôi học hỏi pháp này một chút không?”

Diệu Phù Thần Quân này đã bị kẻ phản bội giết chết, trước khi chết, ông ta còn vẽ thần hồn của mình vào phù thần trong bích họa. Sau đó ông ta từng muốn khống chế Ngô Bình, kết quả bị Ngô Bình trấn áp. Sau đó ông ta hy vọng Ngô Bình giúp ông ta làm việc, nhưng Ngô Bình lại phớt lờ ông ta.

Bây giờ thực lực của Ngô Bình đã mạnh hơn trước, khiến Diệu Phù Thần Quân ngày càng thận trọng, thậm chí mong Ngô Bình có thể phớt lờ mình.

Nhưng khi nghe đến pháp này, ông ta cảm thấy mình vẫn còn khả năng tu lại Đại Đạo, bèn mạo hiểm cầu xin Ngô Bình.

Ngô Bình: “Anh muốn tu luyện này thông qua pháp này à?”

Diệu Phù Thần Quân: “Đúng là tôi có suy nghĩ này”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi đưa thông tin cho đối phương. Một lúc sau, Diệu Phù Thần Quân bật cười: “Tuyệt vời, tuyệt vời! Nếu pháp này có thể kết hợp với phù thần của tôi thì chắc chắn sẽ đạt đến mức cao hơn”.

Ngô Bình cảm thấy hứng thú: “Kết hợp nó với phù thần của ông?”

Diệu Phù Thần Quân lập tức nói: “Đúng vậy. Cậu Ngô, tôi có thể khắc phù thần lên đá Thiên Vân, mượn sự liên lạc giữa phù thần để tạo ra một đại trận, làm cho đạo cung tiếp cận vô hạn với đạo cung trong cơ thể, thậm chí còn mạnh mẽ và hoàn hảo hơn”.

Ngô Bình nói: “Ý này của ông quả thật rất hay, chỉ là ông có thể làm được sao?”

Diệu Phù Thần Quân: “Rất nhiều năm nay tôi vẫn luôn nghiên cứu phù thần, chắc chắn có thể làm được”.

Ngô Bình: “Vậy thì vẽ đại trận này lên đá Thiên Vận trước, tạo ra trận thạch có thể di động”.

Diệu Phù Thần Quân lập tức nói: “Tôi có thể thử”.

La Tinh Uyên cực kỳ căng thẳng nói: “Cậu Ngô, cậu còn muốn hỏi gì không, tôi đều nói hết những gì mình biết rồi”.

Ngô Bình: “Kẻ cướp mạng từng tìm ông?”

La Tinh Uyên giật mình, chuyện này là bí mật, sao Ngô Bình biết được? Ông ta không có thời gian suy nghĩ, lập tức nói: “Họ từng đến tìm tôi, muốn tới đây cướp khí vận thế tục, tôi cũng hợp tác với họ. Nhưng sau đó, họ đột nhiên biến mất, không còn liên lạc với tôi nữa”.

“Chúng muốn lấy vận khí ở đâu?”, Ngô Bình hỏi.

La Tinh Uyên: “Có hai chỗ họ nhờ tôi giúp, một là ở Trung Châu, một nơi khác là ở núi Côn Ngô”.

Núi Côn Ngô? Ngô Bình thầm nhớ địa chỉ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom