-
Chương 2817: Tinh anh cấp ba
Ngô Bình nghe xong cảm thấy đúng là lợi hại.
Ngưu trưởng lão rất kích động, nói: “Thành tích cậu như vậy, trở thành đệ tử tinh anh cũng coi như chịu thiệt. Nhưng Chí Tôn Kiếm Đường lại có quy tắc như vậy, cậu chỉ có thể trở thành đệ tử tinh anh cấp ba. Nhưng cậu không cần lo lắng, chỉ cần hoàn thành cuộc thi tinh anh phía sau thì chẳng mấy chốc có thể trở thành tinh anh cấp một thôi”.
Ngô Bình: “Không sao”.
Ngưu trưởng lão nói: “Cậu Ngô, tôi đây còn phải ở đây kiểm tra người mới, nên sẽ để thiếu niên bên ngoài đưa cậu đến ngọn núi chỗ đệ tử tinh anh ở vậy”.
Ông ta lấy ra một tầm bùa ngọc giao cho Ngô Bình, nói: “Mọi vật dụng mà đệ tử tinh anh cần đều ở bên trong, mời cậu nhận lấy”.
Cáo từ Ngưu trưởng lão, Ngô Bình và Thu Sinh đi đến ngọn núi cách đó mấy chục dặm. Ngọn núi này trông rất đẹp, tên là Tử Long Phong, là nơi mà tất cả đệ tử tinh anh sông, hoàn cảnh và điều kiện đều tốt nhất.
Đế trước Tử Long Phong, Thu Sinh xúc động nói: “Trước kia không biết có bao nhiêu đệ tử tinh anh muốn ở Tử Long Phong này, hôm nay biểu hiện của cậu quá xuất sắc, ngay cả Ngưu trưởng lão cũng rất khâm phục, đồng ý cho cậu ở Tử Long Phong này”.
“Ồ, nói tốt như vậy, Tử Long Phong còn có lai lịch gì đặt biệt hay sao?”
Thu Sinh cười nói: “Đúng vậy, Tử Long Phong trước kia là nơi mà tổ sư Vạn Kiếm ở trước kia, bên trong còn có đồ vật mà tổ sư để lại nữa”.
Nói chuyện một hồi, hai người đã đến trên Tử Long Phong. Đối với người tu hành mà nói cũng không cần phải đi bộ, phi độn là được. Vì vậy, trên Tử Long Phong cũng không có đường, chỉ có vị trí trên đỉnh và giữa lưng chừng núi có xây một vài căn nhà. Đặc biệt là cảnh quan kiến trúc trên đỉnh núi hùng vĩ nhưng cũng không mất vẻ nho nhã, phối hợp với đình đài lầu các, núi giả và cây cối. Bọn chúng phân bố khéo léo ở từng vị trí trên đỉnh núi, đan xen thú vị. Đình đài lầu các tạo hình tinh xảo, mái ngói đấu củng cong cong đơn giản tinh tế, cổ xưa nhưng không mất vẻ tinh xảo. Giữa núi giả lầu các xen kẽ các loại kỳ hoa dị thảo xanh mướt, tĩnh lặng dễ chịu.
Đi vào bên trong, Ngô Bình rất hài lòng, nói: “Nơi này hình như thường có người quét dọn?”
Thu Sinh: “Đúng vậy thưa cậu. Cứ mỗi ba ngày thì sẽ có đệ tử đến quét dọn. Dù sao cây cối nơi này cũng cần phải cắt tỉa”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Sau này anh cứ ở lại bên cạnh tôi đi”.
Thu Sinh vui mừng: “Cảm ơn cậu đã cất nhắc! Thưa cậu, tôi đi gọi mấy đệ tử đến, cậu chọn ra vài người giữ lại bên mình phục vụ”.
Ngô Bình biết mình sẽ không ở lại nơi này lâu bèn xua tay: “Không cần đâu, mấy việc vặt ở đây, cậu cứ tùy ý tìm người làm là được”.
Thu Sinh: “Vâng. Cậu lần đầu đến đây, vẫn chưa quen với Chí Tôn Kiếm Đường, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi dạo xung quanh”.
Ngô Bình không nói gì, cậu lấy bùa ngọc ra, chọn ra một bộ y phục bên trong mặc vào, đây là y vật chỉ cỏ đệ tử tinh anh của Chí Tôn Kiếm Đường mới có, có màu tím, bên trên có rất nhiều hoa văn chỉ vàng tinh xảo. Ngoài ra trên cổ tay áo còn thêu ba đường chỉ vàng, thể hiện cậu chính là đệ tử tinh anh cấp ba.
Ngoài ra, còn có một sách diễn giải, cậu liếc mắt nhìn, biết đệ tử tinh anh sắp tới còn có rất nhiều chuyện phải làm. Ví dụ như, cậu phải đi chỗ cung cấp tài nguyên lấu tài nguyên một tháng, đến nhà kho chọn công pháp và pháp khí, binh đao các thứ.
Thế nhưng, những thứ này đối với Ngô Bình mà nói đều là thứ yếu, cậu nói: “Nghỉ ngơi một lát, buổi tối đến Vô Lượng Kiếm Cung”.
Thu Sinh vội nói: “Truyền nhân và hậu nhân của Vô Lượng Kiếm Các đều ở xung quanh Vô Lượng Kiếm Cung, đi qua như vậy không tốt lắm, tốt nhất nên chào hỏi trước”.
Ngô Bình lấy ra bùa ngọc có được sau lĩnh ngộ Kiếm Bích Tuyệt Học, nói: “Có nó rồi, không cần phải chào hỏi gì”.
Nhìn ký hiệu trên bùa ngọc, Thu Sinh trừng lớn mắt, hỏi: “Đây là Vô Lượng Phù của Vô Lượng Kiếm Tôn sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đã lĩnh ngộ được Kiếm Bích Tuyệt Học”.
Thu Sinh cười nói: “Lúc trước nếu cậu lấy ra Vô Lượng Phù thì Ngưu trưởng lão ít nhất cũng sẽ cho cậu thân phận đệ tử chân truyền rồi. Nhưng tư chất cậu trác tuyệt, đương nhiên cũng không cần dùng vật này”.
Ngô Bình: “Dùng được. Lát nữa đến Vô Lượng Kiếm Cung, tôi còn phải dùng nó để mở cấm chế”.
Lúc này sắc trời đã không còn sớm, Ngô Bình bèn luyện công trong sân viện trên đỉnh núi, còn Thu Sinh thì bận tới bận lui, tìm mấy nữ đệ tử mặt mũi sáng sủa đến giúp, có người nấu bếp, có người giặt quần áo, có người chăm sóc cây cỏ các thử, tổng cũng mười người.
Lúc hoàng hôn xuống, Thu Sinh thấy Ngô Bình luyện công xong thì hỏi: “Thưa cậu, bữa tối có ăn cơm không?”
Ngô Bình: “Cơm thì không cần, bảo mấy người giúp việc kia ăn đi”.
Thu Sinh:” Vậy tôi đi với cậu đến Vô Lượng Kiếm Cung”.
Ngô Bình: “Không cần, tôi đã tìm được vị trí rồi, tự tôi đi là được”.
Nói xong, cậu nhảy lên không trung, rồi biến mất trước mặt Thu Sinh.
Lúc này, một tì nữ đi ra từ bên cạnh, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, trông không giống nha nha hoàn.
Nhìn thấy cô ta, Thu Sinh vội nói:” Sư tỷ, sao chị lại chạy đến đây?”
Tì nữ cười nói: “Tôi nghe cậu nói cậu Ngô trông rất anh tuấn, nên muốn đến xem xem”.
Thu Sinh nói: “Vội gì chứ, sau này sẽ có cơ hội gặp mặt thôi. Đúng rồi sư tỷ, nếu chị đã đến thì hầu hạ cậu Ngô cho tốt, nói không chừng cậu Ngô khai ân, chúng ta cũng được lợi”.
Tì nữ thở dài: “Nếu không phải mấy người vô sỉ ở hạ viện cứ quấy rầy tôi, tôi cũng không đến làm nha hoàn cho người ta đâu”.
Thu Sinh cười nói: “Sư tỷ dáng vẻ xinh đẹp như hoa, ngay cả tôi gặp cũng động lòng chứ đừng nói đến mấy sư huynh kia”.
Tì nữ hừ một tiếng: “Tuy tư chất tôi bình thường, nhưng không coi trọng bọn họ”.
Thu Sinh lập tức lắc đầu, sư tỷ này tên Tử Họa, nhập môn chưa lâu, vốn là đệ tử của một tông môn nhỏ bên dưới. Tư chất cô ta trong số các tu sĩ ở hạ viện cũng bình thường, nhưng tâm tính cao ngạo, một lòng muốn nỗ lực vào thượng viện tu hành.
Chỉ là cô ta trông rất xinh đẹp, bị không ít đàn ông nhòm ngó, cô ta không chịu nổi, dứt khoát đi cùng Thu Sinh đến chỗ này tránh phiền phức.
Tử Họa thấy Thu Sinh lắc đầu, cô ta nhíu mày: “Có phải cậu cảm thấy tôi cao ngạo, nhưng lại không có số mệnh đó hay không?”
Thu Sinh cười khan một tiếng: “Nào có chứ sư tỷ, tôi nào dám nghĩ như vậy”.
Tử Họa hừ một tiếng: “Thu Sinh, tôi nói cho cậu biết, từ nhỏ tôi đã xem mệnh rồi, tương lai tôi sẽ là kiếm tu có thành tựu rất lớn đấy”.
Thu Sinh thấy hứng thú: “Thành tựu lớn? Ai xem vậy?”
Tử Họa: “Thần bói Lý chỗ chúng ta, ông ta xem mệnh rất chuẩn. Mỗi người, ông ta chỉ xem mệnh một lần. Ban đầu cha tôi gần như tốn hết nửa gia tài trong nhà chỉ để xem mệnh cho tôi đấy. Cậu biết gì không? Lúc thần bói Lý xem mệnh cho tôi xong lại trả lại tiền xem mệnh cho cha tôi, còn nói sau này sẽ miễn phí xem mệnh cho người nhà tôi nữa đấy”.
Thu Sinh cũng từng nghe nói đến danh tiếng của thần bói Lý, kinh ngạc hỏi: “Thần bói Lý của Tử Quy Thành sao? Tôi biết người này! Lai lịch người này thần bí, rõ ràng không có tu vi, nhưng bản lĩnh xem mệnh cực kỳ lợi hại”.
Tử Họa cười nói: “Không sai, chính là ông ta! Thu Sinh, cậu nói đi, nếu tôi là người bình thường, ông ta có thể không thu tiền của cha tôi sao?”
Thu Sinh xoa cằm, nói: “Sư tỷ nói như vậy, quả thực cũng có lý. Đúng rồi, lúc đó thần bói Lý nói thế nào?”
Tử Họa thấp giọng nói: “Thần bói Lý từng nói, nếu tôi muốn thay đổi vận mệnh thì nhất định phải đến một nơi, gặp một người!”
“Đến nơi nào? Gặp người nào?”, Thu Sinh rất hứng thú.
Tử Họa nói từng câu từng chữ: “Đến Chí Tôn Kiếm Đường, gặp một nam tu trẻ tuổi họ Ngô”.
Ngưu trưởng lão rất kích động, nói: “Thành tích cậu như vậy, trở thành đệ tử tinh anh cũng coi như chịu thiệt. Nhưng Chí Tôn Kiếm Đường lại có quy tắc như vậy, cậu chỉ có thể trở thành đệ tử tinh anh cấp ba. Nhưng cậu không cần lo lắng, chỉ cần hoàn thành cuộc thi tinh anh phía sau thì chẳng mấy chốc có thể trở thành tinh anh cấp một thôi”.
Ngô Bình: “Không sao”.
Ngưu trưởng lão nói: “Cậu Ngô, tôi đây còn phải ở đây kiểm tra người mới, nên sẽ để thiếu niên bên ngoài đưa cậu đến ngọn núi chỗ đệ tử tinh anh ở vậy”.
Ông ta lấy ra một tầm bùa ngọc giao cho Ngô Bình, nói: “Mọi vật dụng mà đệ tử tinh anh cần đều ở bên trong, mời cậu nhận lấy”.
Cáo từ Ngưu trưởng lão, Ngô Bình và Thu Sinh đi đến ngọn núi cách đó mấy chục dặm. Ngọn núi này trông rất đẹp, tên là Tử Long Phong, là nơi mà tất cả đệ tử tinh anh sông, hoàn cảnh và điều kiện đều tốt nhất.
Đế trước Tử Long Phong, Thu Sinh xúc động nói: “Trước kia không biết có bao nhiêu đệ tử tinh anh muốn ở Tử Long Phong này, hôm nay biểu hiện của cậu quá xuất sắc, ngay cả Ngưu trưởng lão cũng rất khâm phục, đồng ý cho cậu ở Tử Long Phong này”.
“Ồ, nói tốt như vậy, Tử Long Phong còn có lai lịch gì đặt biệt hay sao?”
Thu Sinh cười nói: “Đúng vậy, Tử Long Phong trước kia là nơi mà tổ sư Vạn Kiếm ở trước kia, bên trong còn có đồ vật mà tổ sư để lại nữa”.
Nói chuyện một hồi, hai người đã đến trên Tử Long Phong. Đối với người tu hành mà nói cũng không cần phải đi bộ, phi độn là được. Vì vậy, trên Tử Long Phong cũng không có đường, chỉ có vị trí trên đỉnh và giữa lưng chừng núi có xây một vài căn nhà. Đặc biệt là cảnh quan kiến trúc trên đỉnh núi hùng vĩ nhưng cũng không mất vẻ nho nhã, phối hợp với đình đài lầu các, núi giả và cây cối. Bọn chúng phân bố khéo léo ở từng vị trí trên đỉnh núi, đan xen thú vị. Đình đài lầu các tạo hình tinh xảo, mái ngói đấu củng cong cong đơn giản tinh tế, cổ xưa nhưng không mất vẻ tinh xảo. Giữa núi giả lầu các xen kẽ các loại kỳ hoa dị thảo xanh mướt, tĩnh lặng dễ chịu.
Đi vào bên trong, Ngô Bình rất hài lòng, nói: “Nơi này hình như thường có người quét dọn?”
Thu Sinh: “Đúng vậy thưa cậu. Cứ mỗi ba ngày thì sẽ có đệ tử đến quét dọn. Dù sao cây cối nơi này cũng cần phải cắt tỉa”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Sau này anh cứ ở lại bên cạnh tôi đi”.
Thu Sinh vui mừng: “Cảm ơn cậu đã cất nhắc! Thưa cậu, tôi đi gọi mấy đệ tử đến, cậu chọn ra vài người giữ lại bên mình phục vụ”.
Ngô Bình biết mình sẽ không ở lại nơi này lâu bèn xua tay: “Không cần đâu, mấy việc vặt ở đây, cậu cứ tùy ý tìm người làm là được”.
Thu Sinh: “Vâng. Cậu lần đầu đến đây, vẫn chưa quen với Chí Tôn Kiếm Đường, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi dạo xung quanh”.
Ngô Bình không nói gì, cậu lấy bùa ngọc ra, chọn ra một bộ y phục bên trong mặc vào, đây là y vật chỉ cỏ đệ tử tinh anh của Chí Tôn Kiếm Đường mới có, có màu tím, bên trên có rất nhiều hoa văn chỉ vàng tinh xảo. Ngoài ra trên cổ tay áo còn thêu ba đường chỉ vàng, thể hiện cậu chính là đệ tử tinh anh cấp ba.
Ngoài ra, còn có một sách diễn giải, cậu liếc mắt nhìn, biết đệ tử tinh anh sắp tới còn có rất nhiều chuyện phải làm. Ví dụ như, cậu phải đi chỗ cung cấp tài nguyên lấu tài nguyên một tháng, đến nhà kho chọn công pháp và pháp khí, binh đao các thứ.
Thế nhưng, những thứ này đối với Ngô Bình mà nói đều là thứ yếu, cậu nói: “Nghỉ ngơi một lát, buổi tối đến Vô Lượng Kiếm Cung”.
Thu Sinh vội nói: “Truyền nhân và hậu nhân của Vô Lượng Kiếm Các đều ở xung quanh Vô Lượng Kiếm Cung, đi qua như vậy không tốt lắm, tốt nhất nên chào hỏi trước”.
Ngô Bình lấy ra bùa ngọc có được sau lĩnh ngộ Kiếm Bích Tuyệt Học, nói: “Có nó rồi, không cần phải chào hỏi gì”.
Nhìn ký hiệu trên bùa ngọc, Thu Sinh trừng lớn mắt, hỏi: “Đây là Vô Lượng Phù của Vô Lượng Kiếm Tôn sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đã lĩnh ngộ được Kiếm Bích Tuyệt Học”.
Thu Sinh cười nói: “Lúc trước nếu cậu lấy ra Vô Lượng Phù thì Ngưu trưởng lão ít nhất cũng sẽ cho cậu thân phận đệ tử chân truyền rồi. Nhưng tư chất cậu trác tuyệt, đương nhiên cũng không cần dùng vật này”.
Ngô Bình: “Dùng được. Lát nữa đến Vô Lượng Kiếm Cung, tôi còn phải dùng nó để mở cấm chế”.
Lúc này sắc trời đã không còn sớm, Ngô Bình bèn luyện công trong sân viện trên đỉnh núi, còn Thu Sinh thì bận tới bận lui, tìm mấy nữ đệ tử mặt mũi sáng sủa đến giúp, có người nấu bếp, có người giặt quần áo, có người chăm sóc cây cỏ các thử, tổng cũng mười người.
Lúc hoàng hôn xuống, Thu Sinh thấy Ngô Bình luyện công xong thì hỏi: “Thưa cậu, bữa tối có ăn cơm không?”
Ngô Bình: “Cơm thì không cần, bảo mấy người giúp việc kia ăn đi”.
Thu Sinh:” Vậy tôi đi với cậu đến Vô Lượng Kiếm Cung”.
Ngô Bình: “Không cần, tôi đã tìm được vị trí rồi, tự tôi đi là được”.
Nói xong, cậu nhảy lên không trung, rồi biến mất trước mặt Thu Sinh.
Lúc này, một tì nữ đi ra từ bên cạnh, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, trông không giống nha nha hoàn.
Nhìn thấy cô ta, Thu Sinh vội nói:” Sư tỷ, sao chị lại chạy đến đây?”
Tì nữ cười nói: “Tôi nghe cậu nói cậu Ngô trông rất anh tuấn, nên muốn đến xem xem”.
Thu Sinh nói: “Vội gì chứ, sau này sẽ có cơ hội gặp mặt thôi. Đúng rồi sư tỷ, nếu chị đã đến thì hầu hạ cậu Ngô cho tốt, nói không chừng cậu Ngô khai ân, chúng ta cũng được lợi”.
Tì nữ thở dài: “Nếu không phải mấy người vô sỉ ở hạ viện cứ quấy rầy tôi, tôi cũng không đến làm nha hoàn cho người ta đâu”.
Thu Sinh cười nói: “Sư tỷ dáng vẻ xinh đẹp như hoa, ngay cả tôi gặp cũng động lòng chứ đừng nói đến mấy sư huynh kia”.
Tì nữ hừ một tiếng: “Tuy tư chất tôi bình thường, nhưng không coi trọng bọn họ”.
Thu Sinh lập tức lắc đầu, sư tỷ này tên Tử Họa, nhập môn chưa lâu, vốn là đệ tử của một tông môn nhỏ bên dưới. Tư chất cô ta trong số các tu sĩ ở hạ viện cũng bình thường, nhưng tâm tính cao ngạo, một lòng muốn nỗ lực vào thượng viện tu hành.
Chỉ là cô ta trông rất xinh đẹp, bị không ít đàn ông nhòm ngó, cô ta không chịu nổi, dứt khoát đi cùng Thu Sinh đến chỗ này tránh phiền phức.
Tử Họa thấy Thu Sinh lắc đầu, cô ta nhíu mày: “Có phải cậu cảm thấy tôi cao ngạo, nhưng lại không có số mệnh đó hay không?”
Thu Sinh cười khan một tiếng: “Nào có chứ sư tỷ, tôi nào dám nghĩ như vậy”.
Tử Họa hừ một tiếng: “Thu Sinh, tôi nói cho cậu biết, từ nhỏ tôi đã xem mệnh rồi, tương lai tôi sẽ là kiếm tu có thành tựu rất lớn đấy”.
Thu Sinh thấy hứng thú: “Thành tựu lớn? Ai xem vậy?”
Tử Họa: “Thần bói Lý chỗ chúng ta, ông ta xem mệnh rất chuẩn. Mỗi người, ông ta chỉ xem mệnh một lần. Ban đầu cha tôi gần như tốn hết nửa gia tài trong nhà chỉ để xem mệnh cho tôi đấy. Cậu biết gì không? Lúc thần bói Lý xem mệnh cho tôi xong lại trả lại tiền xem mệnh cho cha tôi, còn nói sau này sẽ miễn phí xem mệnh cho người nhà tôi nữa đấy”.
Thu Sinh cũng từng nghe nói đến danh tiếng của thần bói Lý, kinh ngạc hỏi: “Thần bói Lý của Tử Quy Thành sao? Tôi biết người này! Lai lịch người này thần bí, rõ ràng không có tu vi, nhưng bản lĩnh xem mệnh cực kỳ lợi hại”.
Tử Họa cười nói: “Không sai, chính là ông ta! Thu Sinh, cậu nói đi, nếu tôi là người bình thường, ông ta có thể không thu tiền của cha tôi sao?”
Thu Sinh xoa cằm, nói: “Sư tỷ nói như vậy, quả thực cũng có lý. Đúng rồi, lúc đó thần bói Lý nói thế nào?”
Tử Họa thấp giọng nói: “Thần bói Lý từng nói, nếu tôi muốn thay đổi vận mệnh thì nhất định phải đến một nơi, gặp một người!”
“Đến nơi nào? Gặp người nào?”, Thu Sinh rất hứng thú.
Tử Họa nói từng câu từng chữ: “Đến Chí Tôn Kiếm Đường, gặp một nam tu trẻ tuổi họ Ngô”.
Bình luận facebook