-
Chương 2988: Diệu Âm Bồ Tát
Ngô Bình dẫn Chu Như Thanh và Trương Huyền Thanh bước vào cửa ánh sáng, đám người mạnh sinh linh Hỗn Độn không ngăn lại, mà im lặng đi theo sau lưng họ. Mọi người cứ thế nối đuôi nhau đi vào.
Khi họ vừa bước vào cánh cửa ánh sáng, đập vào mắt Ngô Bình chính là một thế giới bị phá hoại.
Nói thế giới này bị phá hoại bởi vì khắp nơi, đều là vết nứt thời không, vết nứt đó kéo dài từ trên không trung đến mặt đất, thậm chí và kéo dài sâu vào lòng đất vài ngàn dặm!
Thế giới này nhiều vết nứt đến mức người ta cảm giác như là một mặt thủy tin, chỉ cần chạm một cái nhẹ thì nó lập tức vỡ nát. Đằng xa có rất nhiều tòa nhà, Ngô Bình nhìn phong cách vào tạo hình của những tòa nhà này rất lạ. Những tòa nhà này rất cao lớn đến mức không bình thường, một tòa nhà nhỏ cũng cao ít nhất mấy trăm mét rồi.
Những tòa nhà này cũng bị phá hoại giống hệt như thế giới của nó, có cái thì bị cắt một nửa, một số cái khác đã biến thành phế tích. Tất cả tòa nhà ở đây đều xiên vẹo, lỡ nứt không có tòa nào nguyên vẹn.
Khi vừa bước vào thế giới này, Ngô Bình đã cảm thấy đạp pháp của bản thân bị một nguồn sức mạnh lớn chèn ép, mà ngay cả Vô Thượng Đại Đạo cũng không tránh khỏi. Nhưng Chí Cao Cấm Kỵ trong cơ thể của anh lại như có một luồng sức sống, nó phát triển lớn mạnh hơn cả trước đó rất nhiều!
“Chúng ta đã vào mảnh nhỏ của thế giới rồi!”, Trương Huyền Thanh dặn dò: “Chúng ta tìm kỹ xem, có thể phát hiện ra Kỷ Nguyên Huyền Bí không”.
Ngô Bình hỏi: “Ngươi nói Kỷ Nguyên Huyền Bí là thứ gì?”
Chu Như Thanh giải thích: “Lý đại ca không biết, thời đại hiện tại chúng ta đang sống vẫn còn khá trẻ tuổi nên vẫn chưa sinh ra được cường giả Kỷ Nguyên. Nhưng dựa vào suy đoán của những người đời trước, theo lý thuyết không có cách nào đột phá lên trên Kỷ Nguyên Cảnh, cần kinh nghiệm và pháp bảo của cường giả Kỷ Nguyên giúp đỡ mới có thể đột phá lên được”.
Ngô Bình gật gù nói: “Vậy đó là sứ mạng của các ngươi à”.
Chu Như Thanh gõ nhẹ đầu mình rồi nói: “Chúng ta lên đằng trước xem sao đi Lý đại ca”.
Ba người phi hành một đoạn đường, rồi Trương Huyền Thanh lấy ra la bàn quan sát. Hắn ta chỉ đằng trước, phía chếch bên trái nói: “Bên đó”.
Ngô Bình im lặng, đi theo hai người. Ba người bay vài trăm dặm lạp phát hiện có ba sinh linh Hỗn Độn đang theo đuôi họ từ phía xa, anh dừng lại nói với hai người họ: “Hai người đi trước đi”.
Trương Huyền Thanh liếc sinh linh Hỗn Độn ở sau lưng, mới gật đầu rồi kéo Chu Như Thanh vội vàng bay tiếp.
Một lát sau, ba sinh linh Hỗn Độn đã đến gần. Ngô Bình chặn ba tên đó lại, bình tĩnh nói: “Ba người quay về, còn kịp đấy”.
Trong ba tên, có một sinh linh Hỗn Độn có cái đầu như một cục thịt máu nhúc nhích, một giọng nói đột ngột vang trong não của Ngô Bình: “Con người rút ra chỗ khác, ngươi đánh không thắng nổi ba bọn ta”.
Ngô Bình khinh bỉ: “Các ngươi chán sống thế, thì chết đi”.
Tên Dị tộc này lập tức cứng đờ cả cơ thể, đầu cũng vỡ ra, bên trong có một cái xúc tua thật dài bay ra tạo thành một lưỡi kiếm hình trăng khuyết sắc bén chém về phía Ngô Bình.
Ngô Bình vừa vung tay lên đã bắt được lưỡi dao sắc bén kia, rồi vừa nghiến vừa vung lên. Một sức mạnh khủng bố đánh ngược lại, anh rút xúc tua ra khỏi cơ thể của đối phương, máu tươi từ miệng vết thương bắn ra tung tóe!
Ngô Bình vứt xúc tua đã mềm sang một bên, lạnh lùng nhìn hai tên sinh linh Hỗn Độn khác. Cơ thể của hai tên kia run lên, quay đầu muốn bỏ chạy. Bây giờ chúng chỉ hận cha sinh mẹ đẻ thiếu hai chân nữa, thoắt cái đã mất tăm hơi.
Chu Như Thanh đang phi hành phía trước, quay đầu nhìn thoáng qua rồi giật mình nói: “Huyền Thanh này, Lý đại ca giỏi ghê. Hắn đã giải quyết xong ba tên sinh linh Hỗn Độn rồi”.
Trương Huyền Thanh cũng rất bất ngờ nói: “Nếu hắn không có tài mọn gì, thì Nguyên Thủy sẽ không nhận hắn làm đồ đệ đâu. Đi nhanh thôi!”
Ngô Bình đuổi kịp hai người, ba người lại cùng nhau phi hành hơn một nghìn dặm mới phát hiện có một ngọn núi màu vàng rất to ở đằng trước. Trên núi có một căn miếu thờ cap ba trăm trượng, dài một ngàn trượng, bề thế và hùng vĩ.
Ba người đáp xuống quảng trường khổng lồ trước miếu thờ, gạch lát trên cái sân rộng lớn này đã vỡ vụn hết. Ngô Bình cúi đầu liếc sơ qua phát hiện những viên gạch này dùng Thần Tài chế ra, trong đó chứa ký hiệu huyền ảo chắc chắn đó điều gì đó rất khác thường.
Cửa miếu đóng chặt, Trương Huyền Thanh nhìn la bàn rồi hít sâu một hơi thốt lên: “Nơi này là Linh Sơn!”
Ngô Bình giật mình, ở vũ trụ thứ hai có Phật đạo, mà Phật Đà tổ sư của Phật đạo cũng ở Linh Sơn!
Chu Như Thanh nói: “Không biết mở được cánh cửa này ra hay không nhỉ?”
Trương Huyền Thanh đi đến trước cửa, đặt tay lên dốc hết sức đẩy ra nhưng cửa chẳng hề xê dịch.
Hắn ta hơi ngượng nghịu, nhìn về phía Ngô Bình.
Ngô Bình mỉm cười rồi đi đến trước cửa, vươn tay phải lên nhẹ nhàng đặt trên cửa. Tay vừa tiếp xúc với mặt cánh cửa, anh lập tức cảm nhận được một nguồn năng lượng vừa quen vừa lạ. Cấm Kỵ lực trong cơ thể của anh cũng rất thích cổ năng lượng này, nên anh sử dụng Cấm Kỵ lực, dốc hết sức đẩy ra.
“Ầm!”
Hình như cánh cửa lớn bị một ít Cấm Kỵ lực thúc đẩy, nên cửa chính im lặng mở ra, bên trong tuôn ra hàng tỉ ánh sáng màu vàng.
Trương Huyền Thanh vừa mừng vừa sợ thốt lên: “Vào nhanh thôi.
Ngô Bình vừa bước vào cửa, xoay người gọi Trương Huyền Thanh với Chư Như Thanh bước vào. Nhưng hai người lại lắc đầu.
Chu Như Thanh nói: “Hai người bọn ta là người dẫn đường cho Lý đại ca, nên hai người bọn ta sẽ canh ở ngoài cửa, ngài nhanh chóng tìm truyền thừa đi!”
Ngô Bình bất ngờ, anh không ngờ sứ mạng của hai người họ là dẫn đường? Vì sao sư tôn lại không nói rõ cho anh biết?
Nhưng anh không có thời gian suy nghĩ, anh chỉ gật đầu rồi đi vào trong. Cửa chính cũng theo đó, mà tự động đóng lại.
Sau khi cửa chính đóng lại, Trương Huyền Thanh thở dài nhẹ nhõm nói: “Chùa Thiên rất nguy hiểm, có người vào đấy trước đó rồi nhưng không sống sót để ra ngoài được. Chúng ta có vào cũng là cửu tử nhất sinh, cứ để Lý Huyền Bắc vào trong kiểm tra tình hình trước đã!”
Chu Như Thanh thở dài thườn thượt nói: “Chúng ta làm vậy có tốt không Huyền Thang? Chúng ta không nói cho hắn biết tình hình bên trong đó sao?”
Trương Huyền Thanh chẳng thể hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt, mà nói: “Gia tộc của hai người chúng ta cứ nghiên cứu về Kỷ Nguyên Văn Minh từ đời này sang đời khác, mỗi một lần có cơ hội điều tra, chúng ta đều phải nắm chặt và lợi dụng tất cả mọi thứ có thể sử dụng được!”
Chu Như Thanh cúi đầu, im lặng.
Ngô Bình bước vào giữa ánh sáng vàng, áp lực bên trong nó ngày một tăng mạnh, anh cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng Cấm Kỵ lực phóng ra, đã giúp cảm giác khó chịu này dần mờ nhạt.
Hình như ánh sáng vàng này có tác dụng rèn luyện Hình Thần của con người, thân thể của anh mạnh mẽ như thế vẫn phải chịu chút cảm giác đau đớn, trong lỗ chân lông bay ra từng sợi khói màu đen, tản ra vào nhập vào giữa ánh sáng vàng.
Anh biết đây là kỳ ngộ hiếm gặp, nên đứng yên tại chỗ, bình tĩnh nhận lễ rửa tội của ánh sáng vàng.
Sau nửa giờ đồng hồ, ánh sáng vàng dần nhạt đi, hiệu quả rèn luyện cũng không còn rõ ràng nữa vì thế anh tiếp tục bước vào chân về phía trước, vượt qua ánh sáng màu vàng và bước vào trong chùa miếu. Anh quay đầu nhìn ánh sáng màu vàng, lại phát hiện đó là một bức tượng ánh sáng màu vàng, bên trong bức tượng chứa rất nhiều ký hiệu màu vàng liên tục lập lòe.
Anh nhìn xung quanh lại phát hiện có một pho tượng Phật Đà được tạo từ ánh sáng vàng lấp lánh. Pho tượng đang ngồi xếp bằng giữa đại điện, bên cạnh còn có Bồ Tát, La Hán,...
Ngô Bình đã thấy những bức tượng này rất nhiều ở vũ trụ thứ hai rồi, nhưng Chủ Vũ Trụ cũng không nhiều. Tuy Thế Tục Giới có khái niệm về “Phật”, nhưng không rõ ràng càng không có truyền thuyết gốc.
Pho tượng Phật Đà giữ tư thế rất trang nghiêm, giống như chứa trí tuệ và sức mạnh to lớn đến vô hạn. Ngô Bình đứng ở trước Phật, chỉ có cảm giác muốn quỳ lạy.
Nhưng lúc này từ trong một pho tượng bên trái, đột ngột bắn ra một chùm ánh sáng vàng rồi hóa thành một pho tượng nữ Bồ Tát đứng trước mặt Ngô Bình. Nhan sắc của nữ Bồ Tát này rất xinh đẹp, mỉm cười với bộ sa y màu trắng, còn cầm một đóa hoa sen.
Nàng ấy chắp tay cúi chào Ngô Bình nói: “Diệu Âm chào thí chủ”.
Khi họ vừa bước vào cánh cửa ánh sáng, đập vào mắt Ngô Bình chính là một thế giới bị phá hoại.
Nói thế giới này bị phá hoại bởi vì khắp nơi, đều là vết nứt thời không, vết nứt đó kéo dài từ trên không trung đến mặt đất, thậm chí và kéo dài sâu vào lòng đất vài ngàn dặm!
Thế giới này nhiều vết nứt đến mức người ta cảm giác như là một mặt thủy tin, chỉ cần chạm một cái nhẹ thì nó lập tức vỡ nát. Đằng xa có rất nhiều tòa nhà, Ngô Bình nhìn phong cách vào tạo hình của những tòa nhà này rất lạ. Những tòa nhà này rất cao lớn đến mức không bình thường, một tòa nhà nhỏ cũng cao ít nhất mấy trăm mét rồi.
Những tòa nhà này cũng bị phá hoại giống hệt như thế giới của nó, có cái thì bị cắt một nửa, một số cái khác đã biến thành phế tích. Tất cả tòa nhà ở đây đều xiên vẹo, lỡ nứt không có tòa nào nguyên vẹn.
Khi vừa bước vào thế giới này, Ngô Bình đã cảm thấy đạp pháp của bản thân bị một nguồn sức mạnh lớn chèn ép, mà ngay cả Vô Thượng Đại Đạo cũng không tránh khỏi. Nhưng Chí Cao Cấm Kỵ trong cơ thể của anh lại như có một luồng sức sống, nó phát triển lớn mạnh hơn cả trước đó rất nhiều!
“Chúng ta đã vào mảnh nhỏ của thế giới rồi!”, Trương Huyền Thanh dặn dò: “Chúng ta tìm kỹ xem, có thể phát hiện ra Kỷ Nguyên Huyền Bí không”.
Ngô Bình hỏi: “Ngươi nói Kỷ Nguyên Huyền Bí là thứ gì?”
Chu Như Thanh giải thích: “Lý đại ca không biết, thời đại hiện tại chúng ta đang sống vẫn còn khá trẻ tuổi nên vẫn chưa sinh ra được cường giả Kỷ Nguyên. Nhưng dựa vào suy đoán của những người đời trước, theo lý thuyết không có cách nào đột phá lên trên Kỷ Nguyên Cảnh, cần kinh nghiệm và pháp bảo của cường giả Kỷ Nguyên giúp đỡ mới có thể đột phá lên được”.
Ngô Bình gật gù nói: “Vậy đó là sứ mạng của các ngươi à”.
Chu Như Thanh gõ nhẹ đầu mình rồi nói: “Chúng ta lên đằng trước xem sao đi Lý đại ca”.
Ba người phi hành một đoạn đường, rồi Trương Huyền Thanh lấy ra la bàn quan sát. Hắn ta chỉ đằng trước, phía chếch bên trái nói: “Bên đó”.
Ngô Bình im lặng, đi theo hai người. Ba người bay vài trăm dặm lạp phát hiện có ba sinh linh Hỗn Độn đang theo đuôi họ từ phía xa, anh dừng lại nói với hai người họ: “Hai người đi trước đi”.
Trương Huyền Thanh liếc sinh linh Hỗn Độn ở sau lưng, mới gật đầu rồi kéo Chu Như Thanh vội vàng bay tiếp.
Một lát sau, ba sinh linh Hỗn Độn đã đến gần. Ngô Bình chặn ba tên đó lại, bình tĩnh nói: “Ba người quay về, còn kịp đấy”.
Trong ba tên, có một sinh linh Hỗn Độn có cái đầu như một cục thịt máu nhúc nhích, một giọng nói đột ngột vang trong não của Ngô Bình: “Con người rút ra chỗ khác, ngươi đánh không thắng nổi ba bọn ta”.
Ngô Bình khinh bỉ: “Các ngươi chán sống thế, thì chết đi”.
Tên Dị tộc này lập tức cứng đờ cả cơ thể, đầu cũng vỡ ra, bên trong có một cái xúc tua thật dài bay ra tạo thành một lưỡi kiếm hình trăng khuyết sắc bén chém về phía Ngô Bình.
Ngô Bình vừa vung tay lên đã bắt được lưỡi dao sắc bén kia, rồi vừa nghiến vừa vung lên. Một sức mạnh khủng bố đánh ngược lại, anh rút xúc tua ra khỏi cơ thể của đối phương, máu tươi từ miệng vết thương bắn ra tung tóe!
Ngô Bình vứt xúc tua đã mềm sang một bên, lạnh lùng nhìn hai tên sinh linh Hỗn Độn khác. Cơ thể của hai tên kia run lên, quay đầu muốn bỏ chạy. Bây giờ chúng chỉ hận cha sinh mẹ đẻ thiếu hai chân nữa, thoắt cái đã mất tăm hơi.
Chu Như Thanh đang phi hành phía trước, quay đầu nhìn thoáng qua rồi giật mình nói: “Huyền Thanh này, Lý đại ca giỏi ghê. Hắn đã giải quyết xong ba tên sinh linh Hỗn Độn rồi”.
Trương Huyền Thanh cũng rất bất ngờ nói: “Nếu hắn không có tài mọn gì, thì Nguyên Thủy sẽ không nhận hắn làm đồ đệ đâu. Đi nhanh thôi!”
Ngô Bình đuổi kịp hai người, ba người lại cùng nhau phi hành hơn một nghìn dặm mới phát hiện có một ngọn núi màu vàng rất to ở đằng trước. Trên núi có một căn miếu thờ cap ba trăm trượng, dài một ngàn trượng, bề thế và hùng vĩ.
Ba người đáp xuống quảng trường khổng lồ trước miếu thờ, gạch lát trên cái sân rộng lớn này đã vỡ vụn hết. Ngô Bình cúi đầu liếc sơ qua phát hiện những viên gạch này dùng Thần Tài chế ra, trong đó chứa ký hiệu huyền ảo chắc chắn đó điều gì đó rất khác thường.
Cửa miếu đóng chặt, Trương Huyền Thanh nhìn la bàn rồi hít sâu một hơi thốt lên: “Nơi này là Linh Sơn!”
Ngô Bình giật mình, ở vũ trụ thứ hai có Phật đạo, mà Phật Đà tổ sư của Phật đạo cũng ở Linh Sơn!
Chu Như Thanh nói: “Không biết mở được cánh cửa này ra hay không nhỉ?”
Trương Huyền Thanh đi đến trước cửa, đặt tay lên dốc hết sức đẩy ra nhưng cửa chẳng hề xê dịch.
Hắn ta hơi ngượng nghịu, nhìn về phía Ngô Bình.
Ngô Bình mỉm cười rồi đi đến trước cửa, vươn tay phải lên nhẹ nhàng đặt trên cửa. Tay vừa tiếp xúc với mặt cánh cửa, anh lập tức cảm nhận được một nguồn năng lượng vừa quen vừa lạ. Cấm Kỵ lực trong cơ thể của anh cũng rất thích cổ năng lượng này, nên anh sử dụng Cấm Kỵ lực, dốc hết sức đẩy ra.
“Ầm!”
Hình như cánh cửa lớn bị một ít Cấm Kỵ lực thúc đẩy, nên cửa chính im lặng mở ra, bên trong tuôn ra hàng tỉ ánh sáng màu vàng.
Trương Huyền Thanh vừa mừng vừa sợ thốt lên: “Vào nhanh thôi.
Ngô Bình vừa bước vào cửa, xoay người gọi Trương Huyền Thanh với Chư Như Thanh bước vào. Nhưng hai người lại lắc đầu.
Chu Như Thanh nói: “Hai người bọn ta là người dẫn đường cho Lý đại ca, nên hai người bọn ta sẽ canh ở ngoài cửa, ngài nhanh chóng tìm truyền thừa đi!”
Ngô Bình bất ngờ, anh không ngờ sứ mạng của hai người họ là dẫn đường? Vì sao sư tôn lại không nói rõ cho anh biết?
Nhưng anh không có thời gian suy nghĩ, anh chỉ gật đầu rồi đi vào trong. Cửa chính cũng theo đó, mà tự động đóng lại.
Sau khi cửa chính đóng lại, Trương Huyền Thanh thở dài nhẹ nhõm nói: “Chùa Thiên rất nguy hiểm, có người vào đấy trước đó rồi nhưng không sống sót để ra ngoài được. Chúng ta có vào cũng là cửu tử nhất sinh, cứ để Lý Huyền Bắc vào trong kiểm tra tình hình trước đã!”
Chu Như Thanh thở dài thườn thượt nói: “Chúng ta làm vậy có tốt không Huyền Thang? Chúng ta không nói cho hắn biết tình hình bên trong đó sao?”
Trương Huyền Thanh chẳng thể hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt, mà nói: “Gia tộc của hai người chúng ta cứ nghiên cứu về Kỷ Nguyên Văn Minh từ đời này sang đời khác, mỗi một lần có cơ hội điều tra, chúng ta đều phải nắm chặt và lợi dụng tất cả mọi thứ có thể sử dụng được!”
Chu Như Thanh cúi đầu, im lặng.
Ngô Bình bước vào giữa ánh sáng vàng, áp lực bên trong nó ngày một tăng mạnh, anh cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng Cấm Kỵ lực phóng ra, đã giúp cảm giác khó chịu này dần mờ nhạt.
Hình như ánh sáng vàng này có tác dụng rèn luyện Hình Thần của con người, thân thể của anh mạnh mẽ như thế vẫn phải chịu chút cảm giác đau đớn, trong lỗ chân lông bay ra từng sợi khói màu đen, tản ra vào nhập vào giữa ánh sáng vàng.
Anh biết đây là kỳ ngộ hiếm gặp, nên đứng yên tại chỗ, bình tĩnh nhận lễ rửa tội của ánh sáng vàng.
Sau nửa giờ đồng hồ, ánh sáng vàng dần nhạt đi, hiệu quả rèn luyện cũng không còn rõ ràng nữa vì thế anh tiếp tục bước vào chân về phía trước, vượt qua ánh sáng màu vàng và bước vào trong chùa miếu. Anh quay đầu nhìn ánh sáng màu vàng, lại phát hiện đó là một bức tượng ánh sáng màu vàng, bên trong bức tượng chứa rất nhiều ký hiệu màu vàng liên tục lập lòe.
Anh nhìn xung quanh lại phát hiện có một pho tượng Phật Đà được tạo từ ánh sáng vàng lấp lánh. Pho tượng đang ngồi xếp bằng giữa đại điện, bên cạnh còn có Bồ Tát, La Hán,...
Ngô Bình đã thấy những bức tượng này rất nhiều ở vũ trụ thứ hai rồi, nhưng Chủ Vũ Trụ cũng không nhiều. Tuy Thế Tục Giới có khái niệm về “Phật”, nhưng không rõ ràng càng không có truyền thuyết gốc.
Pho tượng Phật Đà giữ tư thế rất trang nghiêm, giống như chứa trí tuệ và sức mạnh to lớn đến vô hạn. Ngô Bình đứng ở trước Phật, chỉ có cảm giác muốn quỳ lạy.
Nhưng lúc này từ trong một pho tượng bên trái, đột ngột bắn ra một chùm ánh sáng vàng rồi hóa thành một pho tượng nữ Bồ Tát đứng trước mặt Ngô Bình. Nhan sắc của nữ Bồ Tát này rất xinh đẹp, mỉm cười với bộ sa y màu trắng, còn cầm một đóa hoa sen.
Nàng ấy chắp tay cúi chào Ngô Bình nói: “Diệu Âm chào thí chủ”.
Bình luận facebook