Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 326-330
Chương 326: Tình người ấm lạnh
Căn phòng này có phòng làm việc riêng, phòng khách nhỏ, nhà vệ sinh, vân vân, diện tích còn to hơn nhà Chu Nhược Tuyết, phong cách trang trí cao cấp vô cùng.
Ngô Bình đưa cô vào trong rồi bảo: “Trong tủ có quần áo đấy. Cô mau ngủ đi”, rồi anh đóng cửa lại.
Mười phút sau, Chu Nhược Tuyết đã tắm nước nóng xong và đi đến phòng Ngô Bình. Cô ấy mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm, tay ôm thú bông, trên người toả ra hương thơm thoang thoảng.
Chu Nhược Tuyết nhìn anh: “Sếp có thể trò chuyện với tôi một lát không ạ?”
Ngô Bình nghĩ bụng, phụ nữ rắc rối thật: “Ừm, cô nói đi”.
Ngồi lún xuống chiếc xô pha vải hình tròn, Chu Nhược Tuyết nói: “Trước đó tôi có nói mẹ tôi tái giá, thật ra không phải vậy. Sau khi bố tôi mất, đơn vị có gửi hơn bốn trăm nghìn tiễn hỗ trợ, có tiền trợ cấp cho mẹ và tôi nữa, mỗi tháng ba nghìn”.
“Lúc ấy bà nội còn sống, bà sợ mẹ tôi lấy tiền đi rồi bỏ tôi, nên bảo cô tôi giữ số tiền đó. Thẻ ngân hàng nhận tiền trợ cấp hằng tháng cũng do cô tôi quản lý”.
“Mẹ tôi rất giận. Có một ngày, mẹ đột nhiên thu dọn đồ đạc rồi bỏ đi. Mẹ để lại một lá thư, bảo là sau này sẽ quay về thăm tôi. Nhưng đã mười năm rồi mà bà ấy vẫn biệt tăm biệt tích”.
“Vài năm sau thì bà nội qua đời. Cô tôi dùng khoản tiền ấy để mua nhà, sau đó dùng tiền trợ cấp để trả học phí cho tôi, bảo là sẽ nuôi tôi khôn lớn. Tôi rất hiểu chuyện, không hề chi tiêu bừa bãi, sợ cô bỏ mặc tôi”.
“Sau khi tốt nghiệp, tôi đi làm, tiền lương mỗi tháng cũng chỉ giữ lại một nghìn, còn lại đều đưa cho cô. Tôi cũng sẽ phụ giúp việc nhà”.
Ngô Bình thở dài. Anh cảm nhận được sự bất lực năm đó của Chu Nhược Tuyết. Nhưng chuyện gia đình rất khó nói, anh đành chuyển chủ đề: “Sao đột nhiên cô lại khóc?”
Chu Nhược Tuyết kể lại cuộc hội thoại mà mình nghe được khi đứng ngoài cửa: “Gia đình cô dùng tiền thế nào, tôi cũng không để bụng. Họ có ơn nuôi dưỡng tôi, là người thân của tôi. Nhưng dượng muốn dùng hôn nhân của tôi để kiếm tiền mua nhà, tôi thật sự không chấp nhận được”.
Ngô Bình nhíu mày: “Dượng của cô quá đáng thật đấy”.
Anh ngẫm nghĩ: “Thế này đi. Cô đừng về đó nữa, sau này cứ ở đây. Nhà tôi nhiều phòng, không ở cũng để phí. Tiền lương cũng không cần đưa cho cô của cô nữa, cứ giữ lấy mà dùng”.
Chu Nhược Tuyết ngẩn ra: “Sống ở đây ấy ạ?”
Ngô Bình đáp: “Ừ. Tôi là sếp của cô, cô là lính của tôi, tất nhiên là tôi phải giúp cô rồi”.
Chu Nhược Tuyết hơi ngạc nhiên: “Sếp à, như vậy hình như không hay lắm?”
Ngô Bình nói: “Có gì mà không hay? Sợ tôi có ý xấu với cô à? Đừng lo, mẹ và em gái, cả ông bà ngoại tôi, đều sống ở đây”.
Chu Nhược Tuyết đỏ mặt: “Tôi không có ý đó, tôi…”
Ngô Bình vỗ vỗ bờ vai gầy của cô ấy, đoạn bảo: “Đừng nghĩ nhiều nữa. Ngủ ngon nhé, ngày mai còn phải đi làm đấy”.
Chu Nhược Tuyết về phòng, ôm chặt thú bông vào lòng, nhắm mắt mà không sao ngủ được. Chẳng biết bao lâu sau, cô ấy mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Đêm đó cô mơ một giấc mộng thật dài. Trong mơ, cô ấy được gặp bố mẹ, cả nhà vui vẻ nói cười, hạnh phúc vô bờ.
Sáng hôm sau, nghe thấy có người gõ cửa, Chu Nhược Tuyết vội vàng ngồi dậy. Ngẩn ra một lúc, cô ấy mới nhớ ra đây là đâu. Chu Nhược Tuyết nói: “Mời vào”.
Ngô Mi ló đầu vào, cười hì hì: “Chị Chu ơi, bữa sáng chuẩn bị xong rồi”.
Chu Nhược Tuyết nhận ra Ngô Mi, bèn đáp: “Ngô Mi à, cả nhà cứ ăn đi, chị còn phải đi làm”.
Ngô Mi cười nói: “Còn sớm mà chị. Mẹ em đã đặc biệt sai người làm nấu bữa sáng cho chị đấy ạ. Chị xuống ăn nhé”.
“Ừ, được”.
Cô ấy vội vàng chải đầu rửa mặt, thay đồ rồi xuống nhà dùng bữa.
Cả nhà Ngô Bình đã có mặt trong phòng ăn. Chu Nhược Tuyết rất ngại, hơi cúi mặt.
Ngô Bình bảo cô ấy ngồi cạnh mình, đoạn giới thiệu: “Mẹ, đây là Chu Nhược Tuyết, mọi người đã gặp nhau rồi. Nhà cô ấy đang sửa chữa nên sẽ ở đây một thời gian”.
Trương Lệ cười nói: “Ừ. Nhà mình nhiều phòng, càng đông người càng vui”.
Ông bà ngoại cũng tươi cười nhìn Chu Nhược Tuyết, không ngớt lời khen cô ấy xinh đẹp.
Bữa sáng rất phong phú, tám món ăn kèm, đủ loại đồ ngọt. Chu Nhược Tuyết ăn được một lúc đã thấy no. Dù sao cũng chỉ mới đến đây ở, cô ấy chưa quen lắm, chào tạm biệt mọi người rồi vội vã đi làm.
Ra đến cửa, cô ấy chẳng thấy ô tô đâu cả, vừa ngoái đầu sang thì thấy Cương Tử đang rửa xe giúp mình. Xem ra xe vừa mới được rửa xong.
Cương Tử nói: “Cảnh sát Chu, tôi rửa xe giúp cô rồi, chờ thêm nửa phút nữa là xong xuôi”.
Chu Nhược Tuyết đáp: “Cảm ơn anh nhé. Thật ra không cần rửa đâu”.
Cương Tử cười toe: “Không sao, tôi rảnh mà”.
Rửa xe xong, Cương Tử đưa lại chìa khoá cho cô ấy. Chu Nhược Tuyết đạp ga, chiếc xe rời khỏi số Ba Đông Hồ.
Ngô Bình vừa vươn vai vừa đi vào sân, nói với Cương Tử: “Đừng làm nữa, Cương Tử, qua đây đứng tấn đi”. Anh vừa sáng tạo ra cách đứng tấn mới nên muốn tìm người thực hành. Cương Tử là một sự lựa chọn rất phù hợp.
Cương Tử vâng dạ rồi ngoan ngoãn chạy đến đứng tấn. Cậu ta vừa nhìn Ngô Bình vừa hỏi: “Cậu chủ à, hơn ba mươi triệu ấy, khi nào tôi mới trả được đây?”
Hôm qua cậu ta chạy đến tỉnh lỵ, mua căn biệt thự mà Ngô Bình đã nói, giá ba mươi hai triệu. Tất nhiên, Ngô Bình là người trả tiền.
Ngô Bình đáp: “Không cần vội thế, cứ trả từ từ. À phải, trong này có mười triệu là tiền mừng cưới mà tôi cho cậu. Đến khi cậu và Tân Nguyệt lấy nhau, cứ sinh một đứa con thì tôi cho cậu mười triệu. Nếu cậu sinh ba đứa thì tôi cho cậu thêm tám triệu”.
Cương Tử ngớ người, ngạc nhiên nhìn Ngô Bình: “Sao cậu chủ muốn tôi sinh nhiều con thế?”
Hoàng Tử Cường bước đến với điếu thuốc ngậm trong miệng: “Ngốc ạ, ý cậu chủ là muốn tặng nhà miễn phí đấy”.
Cương Tử cảm động vô cùng: “Cậu chủ à, cậu giúp tôi xây dựng hình tượng giàu có như vậy, có khi nào Tân Nguyệt thấy tôi giàu nên mới ưng tôi không?”
Ngô Bình nhìn cậu ta như nhìn một kẻ ngốc, hỏi lại: “Cậu và Tân Nguyệt có quen biết nhau trước khi xem mắt chưa?”
Cương Tử lắc đầu: “Không quen ạ, hôm xem mắt là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau”.
Ngô Bình nói: “Gặp nhau lần đầu, đôi bên chưa có tình cảm gì, tất nhiên con gái người ta có quyền chọn lựa rồi. Cô ấy có quyền tìm một chàng trai có điều kiện, nhân phẩm tốt, có tiền đồ làm bạn đời”.
Hoàng Tử Cường đá cậu ta một cú rồi mắng: “Ngốc quá! Nếu không thu hút được phái nữ thì làm sao mà hẹn hò yêu đương được?”
Cương Tử gãi đầu rồi “ồ” một tiếng.
Ở trong sân, Ngô Bình đang luyện quyền, ôn dưỡng quyền ý.
Một lát sau, anh nhận được điện thoại từ Trần Tử Du.
Trong điện thoại, Trần Tử Du có vẻ rất sợ hãi. Cô ta cuống cuồng nói: “Bác sĩ Ngô à, anh đã vẽ bùa xong chưa?”
Ngô Bình nhẹ nhàng hỏi: “Chẳng phải cô không tin vào bùa sao, cô Trần?”
Trần Tử Du cười gượng: “Bác sĩ Ngô à, là tôi sai. Tối qua tôi lại trông thấy thứ đó, sau khi tỉnh lại, tôi thấy cả người cực kỳ khó chịu. Rồi có một công ty Âu Mỹ gọi đến, hy vọng tôi bán công thức cho họ. Tôi còn nghe ra ý của họ là, nếu tôi không bán cho họ thì sẽ gặp rắc rối”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ giây lát bèn bảo: “Xem ra, đúng là có kẻ muốn ám hại cô. Thế này đi, cô hãy lập tức đến huyện Minh Dương”.
Bây giờ Trần Tử Du đã cực kỳ tin tưởng Ngô Bình, vội vàng đáp: “Được, tôi sẽ đến đó ngay!”
Chương 327: Chỉ anh ấy mới có thể bảo vệ cô
Cúp máy xong, Ngô Bình suy nghĩ giây lát rồi gọi cho Đường Tử Di.
“Tử Di à, em đã đăng ký công ty đầu tư của chúng ta chưa?”, anh hỏi.
Đường Tử Di đang ở phòng làm việc. Cô ấy đáp: “Rồi, công ty đầu tư Bình Thần, anh thấy tên này thế nào?”
Ngô Bình nói: “Được. Nếu em rảnh thì đến huyện Minh Dương ngay nhé”, đoạn anh thuật lại chuyện của Trần Tử Du.
Đường Tử Di ngạc nhiên: “Miếng mỡ to thế này, bảo sao có kẻ ra tay với Trần Tử Du!”
Ngô Bình bảo: “Bây giờ anh phải bảo vệ Trần Tử Du, thu mua công thức pha chế thuốc của cô ta”.
Đường Tử Di ngây ra: “Anh muốn qua mặt Phương Thiếu Xung à? Làm vậy có đắc tội người ta không?”
Ngô Bình trả lời: “Họ vẫn có thể đầu tư, có điều công ty cần đầu tư biến thành công ty của chúng ta thôi”.
Đường Tử Di nói: “Được, em xuất phát ngay”.
Hai giờ sau, xe của Trần Tử Du đã đến số Ba Đông Hồ. Ngô Bình mời cô ta và cấp dưới vào phòng khách.
Hiện giờ vẻ mặt của Trần Tử Du rất mệt mỏi, tròng mắt đầy tơ máu. Rõ ràng cô ta đã không có giấc ngủ ngon.
“Bác sĩ Ngô à, hôm qua thái độ của tôi không được tốt, chân thành xin lỗi anh”, dứt lời, cô ta cúi người xin lỗi Ngô Bình.
Ngô Bình đáp: “Không sao. Cô đến tìm tôi chứng tỏ đã tin tưởng tôi rồi”.
Trần Tử Du thở dài: “Phải. Bây giờ tôi chẳng biết làm sao cả”.
Ngô Bình hỏi: “Công ty nào đã liên lạc với cô?”
Trần Tử Du trả lời: “Công ty Ciri của Mễ, năm ngoái đạt doanh thu hơn năm mươi tỷ, lợi nhuận hai mươi tỷ, là một công ty dược phẩm rất lớn”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế công ty Ciri đưa ra điều kiện gì cho cô?”
Trần Tử Du đáp: “Một trăm triệu đô, và cổ phiếu Ciri trị giá ba trăm triệu đô. Họ nói, nếu loại thuốc mới ra thị trường, giá cổ phiếu sẽ có giá hơn một tỷ đô”.
Ngô Bình nói: “Mua công thức với giá rẻ như thế, bảo sao cô không muốn bán”.
Trần Tử Du lắc đầu: “Tôi không đồng ý không phải vì chuyện giá cả. Tôi chỉ muốn thuốc mới được sản xuất trong nước thôi. Nước ta đã có hơn tám mươi triệu người nhiễm vi-rút. Nếu bán công thức cho Ciri, giá thuốc chắc chắn sẽ rất cao, người dân nước ta sẽ không mua nổi”.
Ngô Bình cười bảo: “Không ngờ cô Trần lại có trách nhiệm như vậy. Tôi rất hâm mộ”.
Ngừng lại một chút, anh nói tiếp: “Lát nữa, chủ tịch Đường Tử Di của tập đoàn Đường thị sẽ đến đây. Chúng ta có thể bàn chuyện hợp tác”.
Trần Tử Du sửng sốt: “Chúng ta hợp tác?”
Ngô Bình đáp: “Phải. Công thức điều chế thuốc của cô là miếng mỡ ngon trong mắt nhiều người. Hiện giờ chỉ tôi mới có thể bảo đảm sự an toàn của cô, đồng thời thoả mãn được điều kiện của cô”.
Trần Tử Du nói: “Bác sĩ Ngô à, phải đầu tư rất lớn để sản xuất loại thuốc này. Tôi từng bảo nhân viên tính toán rồi, khoản đầu tư ba năm đầu phải hơn năm mươi tỷ. Hơn nữa, ba năm sau, loại thuốc mới này cũng chưa chắc có thể sản xuất hàng loạt”.
Ngô Bình đáp: “Không sao. Chuyện tốt thì không ngại chờ. Tôi đã quyết định đầu tư, tất nhiên là có đủ sự kiên nhẫn”.
Trần Tử Du suy nghĩ một lúc mới nói: “Bác sĩ Ngô à, tôi đúng là không có mắt nhìn người, thật không ngờ anh lại đủ sức đầu tư”.
Ngô Bình trả lời: “Không phải đầu tư, mà là tôi muốn mua đứt công thức của cô. Dĩ nhiên, tôi sẽ chia lợi nhuận cho cô, đồng thời tuyển cô về làm kỹ sư R&D cấp cao của chúng tôi với mức lương cao”.
Trần Tử Du nhìn anh: “Anh sẽ không bán ra nước ngoài chứ?”
“Không đâu, chúng tôi sẽ tự sản xuất”, Ngô Bình nói.
“Vậy, anh định giá loại thuốc mới này bao nhiêu?”
Ngô Bình đáp: “Còn tuỳ vào chi phí, nhưng chắc chắn sẽ không quá cao”.
Trần Tử Du gật đầu: “Tôi đã cho người tính toán rồi. Với sản lượng năm triệu, lượng thuốc cần thiết để điều trị cho một bệnh nhân sẽ có chi phí không dưới dưới mười nghìn. Khi sản lượng đạt hai mươi triệu hộp, chi phí trung bình có thể giảm xuống khoảng năm nghìn. Chi phí sẽ tiếp tục giảm khi sản lượng tăng lên”.
Ngô Bình tiếp lời: “Nếu chi phí là mười nghìn, giá thuốc sẽ không vượt quá ba mươi nghìn”.
Trần Tử Du nói: “Ba mươi nghìn thì chấp nhận được. Dù sao thì ba năm đầu phải đầu tư mấy chục tỷ mà”.
Ngô Bình hỏi: “Chắc hẳn cô Trần đã từng nghiên cứu thị trường, cô có thể chia sẻ với tôi không?”
Trần Tử Du gật đầu: “Với thị trường trong nước, có hơn mười ba triệu người trong số hơn tám mươi triệu bệnh nhân tự chi tiền để mua thuốc của chúng tôi”.
“Sau một, hai năm, khi thuốc được đưa vào dự án đấu thầu bảo hiểm y tế, giá thuốc giảm xuống còn khoảng mười nghìn, chi phí bình quân hai nghìn. Khi ấy sẽ có khoảng năm mươi triệu người được điều trị”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một hồi mới nói: “Mười ba triệu người tự chi tiền mua, tính theo giá bán lẻ ba mươi nghìn thì doanh thu tầm bốn trăm tỷ. Năm mươi triệu người sau đó được điều trị, tính theo giá mười nghìn thì doanh thu đạt năm trăm tỷ. Trong bảy năm, doanh thu trong nước đạt tầm chín trăm tỷ”.
Trần Tử Du gật đầu: “Tình hình ở nước ngoài phức tạp hơn. Chỉ khoảng hai mươi triệu người có tiền mua thuốc của chúng tôi”.
Ngô Bình gật gù: “Thế là ổn rồi. Như vậy lợi nhuận đã rất khả quan”.
Cả hai trò chuyện được hơn một giờ thì Đường Tử Di có mặt. Cô ấy dẫn thư ký, kế toán và luật sư theo, sẵn sàng cho cuộc đàm phán.
Ngô Bình giới thiệu đôi bên với nhau, sau đó đưa ra đề nghị của mình. Đường Tử Di nói: “Nếu cô Trần có nhã ý hợp tác, mong cô báo giá càng sớm càng tốt nhé”.
Trần Tử Du vẫn đang suy nghĩ. Cô ta ngừng lại một chút rồi nói: “Tôi muốn một tỷ tiền mặt, và năm phần trăm lợi nhuận hằng năm”.
Đường Tử Di cười bảo: “Cô Trần à, chúng tôi phải đầu tư hàng chục, hàng trăm tỷ vào dự án này. Năm phần trăm là quá nhiều. Thế này đi, tôi sẽ đưa cho cô ba tỷ tiền mặt và ba phần trăm lợi nhuận. Cô thấy sao?”
Trần Tử Du cau mày: “Cô Đường à, cô không phải là người duy nhất mà tôi có thể hợp tác”.
Đường Tử Di đáp: “Tất nhiên. Nhưng với tình hình hiện giờ, chỉ có anh Ngô của chúng tôi mới có thể bảo vệ cô thôi. À phải, để tôi giới thiệu Ngô Bình cho cô biết”.
Trần Tử Du sững ra: “Tôi quen anh ấy, không cần cô giới thiệu”.
Đường Tử Di lắc đầu: “Không, cô chưa hiểu hết về anh ấy đâu. Ngô Bình là người của Thần Võ Ti, bản thân anh ấy cũng là tông sư cảnh giới Thần, sư phụ của anh ấy là một địa tiên có địa vị rất cao”.
Ngừng lại giây lát, Đường Tử Di nói tiếp: “Nói rõ hơn, khi hợp tác với chúng tôi, cô là đối tác. Nếu hợp tác với kẻ khác, cô chỉ là con mồi. Sự khác biệt này, có lẽ cô hiểu hơn tôi”.
Sau một lúc suy tư, Trần Tử Du khẽ thở dài, trả lời: “Được, tôi đồng ý với điều kiện của cô”.
Đường Tử Di cười nói: “Cảm ơn cô Trần đã hiểu”.
Lúc này Ngô Bình mới lên tiếng: “Tôi sẽ giúp cô Trần cải thiện sức khoẻ trước nhé. Chuyện hợp đồng để mai ký kết cũng chưa muộn”.
Rồi anh dùng cách châm cứu và xoa bóp, cùng sự hỗ trợ từ chân khí màu vàng, để giúp Trần Tử Du khoẻ hơn. Sau đó anh bảo cô ta về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi được trị liệu, Trần Tử Du thấy rất dễ chịu, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Những người còn lại đều ở phòng khách. Ngô Bình và Đường Tử Di thì vào phòng làm việc của anh.
Đường Tử Di đưa một xấp tài liệu cho anh. Đó là công ty mà cô ấy đã đăng ký giúp Ngô Bình, sau này chuyện sổ sách tiền bạc của anh đều thông qua công ty này.
“Em đã chuyển mười tỷ vào tài khoản công ty này. Về sau anh có thể viết chi phiếu rồi”.
Ngô Bình xem xong bèn cười hỏi: “Công ty Ái Di? Tên này do em đặt à?”
Đường Tử Di đỏ mặt: “Không được hả?”
Ngô Bình giơ ngón cái: “Đặt tên rất hay”.
Đường Tử Di đảo mắt với anh: “À phải, ông nội em thu mua số đồ cổ của anh rồi, định giá chừng bảy trăm triệu. Đây là chi phiếu”.
Ngô Bình nhận lấy tấm chi phiếu bảy trăm năm triệu. Anh búng nhẹ nó, cười nói: “Cảm ơn ông nội giúp anh nhé”.
Chương 328: Cú đấm chết người
Lấy được số tiền này rồi thì khoản tiền vốn trong tay anh đã vượt quá con số ba mươi tỷ. Trong đó bao gồm mười tỷ dtd chuyển vào tài khoản công ty, bảy phẩy năm tỷ anh kiếm được ở sòng bạc Miến Điện, năm trăm triệu anh kiếm từ mấy chuyện lặt vặt, với bốn tỷ còn lại trong tay. Cộng hết mấy khoản ấy lại đã được hơn ba mươi tỷ rồi.
Đó là chưa kể các khoản đầu tư lớn vào nhà máy dược phẩm của Lý Quảng Long, nhà máy hoá chất của nhà họ Chu, thị trấn phỉ thuý, năm mươi triệu cổ phiếu, sáu mươi tỷ mà thị trấn phỉ thuý đang nợ.
Nếu tính cả những khoản ấy vào thì anh đã trở thành đại gia sở hữu tài sản hàng trăm tỷ rồi!
Anh nói: “Tử Di, chúng ta sắp đầu tư vào công ty này, em định bán bao nhiêu quyền cổ phiếu?”
Dtd đáp: “Lợi nhuận cả nghìn tỷ, hai chúng ta không nuốt nổi đâu. Thế này đi, chúng ta sẽ bán bốn mươi phần trăm trong số đó. Anh thấy sao?”
Ngô Bình tiếp lời: “Nhà họ Dương, nhà họ Lý, nhà họ Phương, bọn họ là những bên tham gia sớm nhất. Mỗi người sẽ được chia không quá năm phần trăm quyền cổ phiếu. Hai mươi lăm phần trăm còn lại, anh định bán cho phía chính quyền địa phương”.
Dtd chớp mắt: “Ý anh là tỉnh K?”
Ngô Bình gật đầu: “Tỉnh K, tỉnh lỵ, huyện Minh Dương đều có thể bỏ vốn, lấy cổ phần. Anh còn muốn chia cổ phần cho Diệp Huyền và nhà họ Triệu ở thủ đô”.
Dtd hỏi: “Định giá bao nhiêu thì ổn nhỉ?”
Ngô Bình đáp: “Chúng ta đầu tư rất nhiều trong giai đoạn đầu, định giá một trăm triệu đi, chia thành một triệu cổ phiếu, một trăm nghìn mỗi cổ phiếu”.
Cả hai bàn sơ kế hoạch với nhau, chớp mắt đã đến giờ cơm. Ngô Bình gọi điện đặt cơm ở chỗ Mễ Kiế.
Trần Tử Du vẫn đang ngủ, không ra ăn trưa. Ngô Bình không bảo ai gọi cô ta dậy cả. Dùng cơm xong, anh dạy đoàn thể thuật sơ cấp cho dtd.
Cả hai tập luyện trong phòng. Ngô Bình thừa cơ sờ soạng dtd rõ nhiều, chốc chốc lại chịu mấy cú đấm yêu của đối phương. Hai người vui đùa không biết mệt, cũng chẳng biết là ai “lợi dụng” sờ soạng ai nữa.
Không bao lâu sau, anh nghe giọng Cương Tử vọng từ ngoài cửa vào: “Cậu chủ, có cô Lạc Mộng Trần đến tìm ạ”.
Sao cô ta lại đến nhỉ? Ngô Bình cau mày hỏi: “Bao nhiêu người đến đây vậy?”
“Ba người, toàn là nữ thôi”, Cương Tử trả lời.
Lúc này anh đang ôm chân của dtd sờ tới sờ lui. Cô ấy giận dữ trừng mắt hỏi anh: “Ai đấy hả?”
Ngô Bình đáp: “Người Đông Doanh, chắc là đến bàn chuyện làm ăn với anh. Đi thôi, ra gặp khách nào”.
Trong phòng khách, Lạc Mộng Trần đã đứng chờ sẵn. Vừa trông thấy Ngô Bình, cô ta đã cúi người thật sâu: “Anh Ngô Bình, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Cô Lạc à, chẳng phải tôi đã bảo cô hỏi kỹ rồi hẵng bàn à? Sao cô lại đến đây rồi?”
“Là tôi bảo con bé đến”, bên ngoài lại vang lên một giọng nói khác, Lạc Trường Sinh đang tươi cười bước vào.
Ngô Bình nhướng mày: “Đến rất đúng lúc. Ở đây không tiện nói chuyện, đổi địa điểm đi”.
Anh lập tức gọi mọi người, bao gồm cả Trần Tử Du, đến số Một Đông Hồ. Hai căn khá gần nhau, đi bộ vài bước là đến rồi.
Số Một Đông Hồ có diện tích lớn hơn, lại không có người nhà anh, hành sự cũng thuận tiện hơn.
Anh mời riêng Lạc Trường Sinh và Lạc Mộng Trần đến một phòng khách, cho người bưng trà nước ra, đoạn cất lời: “Lần trước tôi đã bảo rồi, tôi không có hứng thú với việc đến Đông Doanh kết hôn”.
Lạc Trường Sinh gật đầu: “Tôi biết. Mọi chuyện đều có thể thương lượng. Nhưng bây giờ tôi đang gặp khó khăn, Mộng Trần đang dần mất quyền kiểm soát sản nghiệp. Nếu tôi không thể sớm lấy lại tu vi, e là biến thành kẻ nghèo hèn”.
Ngô Bình nhíu mày: “Ông muốn tôi chữa trị cho ông trước?”
Lạc Trường Sinh đáp: “Phải. Tất nhiên, hiện giờ Mộng Trần vẫn có thể sử dụng một khoản tiền mặt. Chúng tôi có thể đưa cho cậu số tiền này trước. Hơn nữa, kể từ bây giờ, Mộng Trần sẽ là người phụ nữ của cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu?”
Lạc Trường Sinh trả lời: “Khoảng năm trăm tỷ tiền Đông Doanh”.
Vậy là chừng ba mươi hai tỷ. Ngô Bình ngẫm nghĩ giây lát rồi cất lời: “Được. Tôi có đứng tên một công ty. Hai người cứ chuyển tiền vào tài khoản công ty trước”.
Lạc Mộng Trần lập tức căn dặn người bên cạnh mình làm việc. Chưa đến mười phút sau, Ngô Bình đã nhận được tin nhắn chuyển khoản, mà còn là chuyển tiền Viêm Long.
Nhận được tiền rồi, anh nói với Lạc Trường Sinh: “Ông Lạc, tôi có thể trị khỏi cho ông. Nhưng nếu ông muốn hồi phục hoàn toàn thì phải tĩnh tu ít nhất mười năm mới lấy lại tu vi”.
Lạc Trường Sinh nhẹ nhàng đáp: “Chỉ cần hồi phục tu vi thì bao lâu cũng không thành vấn đề. Về những vật liệu kia, tôi có cách”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi viết danh sách cho ông. Ông gom đủ vật liệu rồi đến tìm tôi”.
Anh lấy giấy bút ra, viết một danh sách đưa cho Lạc Trường Sinh. Lạc Trường Sinh nhìn qua một lần rồi cùng Lạc Mộng Trần đứng dậy chào tạm biệt.
Sau khi trời tối, Ngô Bình gọi đám người Tống Tiểu Lương, Quan Bộ Vân đến. Rồi anh bảo Mễ Kiến giao đồ nướng thịt và bia, bọn họ làm tiệc nướng trong sân.
Ngô Mi và Chu Nhược Tuyết cũng đến góp vui. Khoảng sân nhỏ lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Trần Tử Du ngủ suốt nửa ngày nên tinh thần đã khá hơn rất nhiều, cảm giác đã lấy lại trạng thái trước đây. Cô ta vô cùng cảm kích Ngô Bình, nâng ly kính anh.
Lúc này, cách số Một Đông Hồ vài trăm mét, có một người Mễ cao to tách đám lau sậy để tiếp cận căn biệt thự. Mệnh lệnh truyền vào tai nghe.
“Mục tiêu, Trần Tử Du. Nhiệm vụ của anh là đưa cô ta đi. Nếu có kẻ ngăn cản, có thể giết chết”.
Người đàn ông ấy đáp: “Đã rõ!”
Khi người đàn ông còn cách bức tường sân hơn một trăm mét, đôi tai của Ngô Bình khẽ rung lên. Nhờ tu luyện thần thức, thính lực của anh tốt cực kỳ, lập tức nghe được có cao nhân đang đến gần.
Anh gọi Hoàng Tử Cường: “Trông chừng”, sau đó tức tốc sải bước về phía góc tường.
Khi đến nơi, anh nhẹ nhàng nhảy qua bức tường ấy.
Người đàn ông cao to lập tức dừng lại, vì đứng cách đó ba mươi mét là một người Viêm Long trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm vào gã.
Người đàn ông cao to kia cười khẩy. Gã đột ngột tăng tốc, lao thẳng về phía Ngô Bình. Gã nghĩ cú húc này của mình chắc chắn có thể húc vỡ xương cốt toàn thân của đối phương!
Người này hệt như xe tăng hình người, mặt đất rung chuyển ầm ầm, càng lúc càng nhanh.
Ngô Bình cười khẩy. Anh sải bước ra nghênh tiếp gã, sau đó vung ra một cú đấm. Cú đấm trực diện chuẩn xác sở hữu sức mạnh kinh hồn, dễ dàng phá vỡ lớp phòng vệ của gã, vung thẳng vào tim.
Ầm!
Cơ thể người đàn ông cao to kia khựng lại ngay lập tức, sau lưng nhô ra dấu vết của nắm đấm. Và vào chính lúc ấy, máu từ tim gã chảy ra ào ào, làm vỡ tung mọi mao mạch.
Giây tiếp theo, đôi mắt gã đỏ như máu, da cũng đỏ, máu chảy ra từ tai, mũi, thậm chí là lỗ chân lông.
Ngô Bình thu nắm đấm về. Người đàn ông cao to kia ngã xuống đất, đã tắt thở.
Anh lập tức gọi Hoàng Tử Cường đến xủ lý thi thể, còn anh tiếp tục uống rượu, ăn xiên nướng.
Dtd nghe thấy tiếng động, thì thào hỏi: “Có người đến?”
Ngô Bình gật đầu: “Có lẽ là người do công ty Ciri phái đến, bị anh giải quyết rồi”.
Lúc này, có một người đàn ông đứng trên tầng cao nhất của biệt thự. Kẻ này mặc áo choàng đen, dáng mảnh khảnh, mắt nhìn chăm chăm vào người đang ăn thịt nước bên dưới. Đột nhiên, kẻ này niệm một loạt câu chú phức tạp và quái lạ, hai tay vẫy vẫy, một làn khói trắng bay xuống mặt đất.
Ngô Bình bất ngờ ném mũi khoan làm băng thép không gỉ trong tay lên tầng thượng.
“Vút!”
Sáu mũi khoan thép cắm thẳng vào đầu của người đứng ở tầng thượng. Vị cao thủ đang niệm chú ấy còn chẳng kịp hét lên thì đã nhũn người ngã xuống, cơ thể không ngừng co giật.
Chương 329: Thành viên Hắc Thạch
Ngô Bình nhẹ nhàng nhảy lên, tay bám vào mái hiên để mượn lực, chỉ trong chớp mắt đã đến tầng thượng. Anh nhìn tên sát thủ vẫn chưa chết hẳn, lạnh lùng nói: “Huyễn thuật không tệ, nhưng anh không nên đến gần tôi trong phạm vi một trăm mét. Trong một trăm mét, tôi giết anh dễ như trở bàn tay!”
Kẻ nọ cục cựa vài cái, ánh mắt lộ vẻ không cam tâm, sau đó thì im bặt.
Ngô Bình gọi cho Diệp Thiên Tông: “Đại sư huynh à, công ty Ciri của Mễ phái sát thủ đến, em đã xử lý rồi. Trong tình huống này, em có thể phản kích không?”
Diệp Thiên Tông nổi trận lôi đình: “Đám người này đúng là quá ngang tàng! Sư đệ, cậu ở nhà đợi tin, chuyện phản kích cứ để anh!”
Ngô Bình cười đáp: “Vâng, em chờ tin của sư huynh”.
Anh đã gia nhập Thần Võ Ti một thời gian, từng trò chuyện với những nhân vật lớn như Đoàn Long, biết rằng có một số quy tắc cơ bản giữa các nước lớn, ví dụ như “trả thù đồng đẳng”.
Trả thù đồng đẳng, nghĩa là anh đối với tôi thế nào, tôi cũng sẽ đối với anh thế ấy, mà còn hung tợn hơn, tàn nhẫn hơn!
Công ty Ciri dám cử người đến sát hại nhân vật quan trọng của Viêm Long, vậy thì Viêm Long cũng sẽ ra tay với người của Ciri.
Diệp Thiên Tông và Đoàn Long trao đổi qua điện thoại. Có hai nhân vật quyền lực này ra mặt, chỉ sau nửa giờ đồng hồ, ba ông chủ đứng sau công ty Ciri đều bị ám sát, hai trong số đó bị thương nặng, một người chết thảm. Giới lãnh đạo của Ciri đều chấn động, một giờ sau mới lấy được số liên lạc với Viêm Long qua bên trung gian.
Sau đó, công ty Ciri lập tức ngừng mọi hành động trái pháp luật, đồng thời gửi lời xin lỗi đến Ngô Bình và Trần Tử Du.
Thế nên, khi tiệc nướng chưa kết thúc, Trần Tử Du và Ngô Bình đã lần lượt nhận được cuộc gọi xin lỗi từ Martin Garcia - chủ tịch công ty Ciri. Trong điện thoại, chủ tịch Ciri hy vọng sau khi nghiên cứu và phát triển loại thuốc mới thành công, họ có thể lấy quyền đại lý thuốc ở Nam - Bắc Mỹ châu và Âu châu.
Kết thúc cuộc gọi, Trần Tử Du cực kỳ ngỡ ngàng, cất tiếng hỏi: “Sao công ty Ciri lại từ bỏ thế này? Còn xin lỗi tôi nữa?”
Ngô Bình cười đáp: “Vì bọn họ là người thông minh”.
Trần Tử Du không ngốc. Qua chuyện này, cô ta đã hiểu được năng lực của Ngô Bình, bèn nói: “Anh Ngô, cô Đường, hôm nay trăng rất đẹp, chi bằng chúng ta ký hợp đồng nhé?”
Đường Tử Di cười bảo: “Được thôi!”
Thế là công ty đầu tư mà Ngô Bình và Đường Tử Di thành lập, đã mua đứt loại thuốc mới của Trần Tử Du.
Lúc mọi người giải tán và nghỉ ngơi đã là một giờ sáng. Đường Tử Di kéo Ngô Bình đi xoa bóp cho mình. Tắm xong, cô ấy còn cố tình mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm.
Ngô Bình khao khát cô ấy lâu lắm rồi. Xoa bóp được mấy cái, tay đã bắt đầu giở trò. Nhưng không đợi anh tiến thêm một bước, Đường Tử Di đã chủ động quàng cổ anh, ghé đôi môi đỏ mọng lại gần.
Giày vò suốt một đêm, chờ đến khi Ngô Bình thoả mãn, Đường Tử Di đã mệt đến mức không muốn động đậy, còn cắn lung tung lên người anh. Bị cô ấy cắn, Ngô Bình kêu oai oái, trên người đã có thêm mười mấy dấu răng.
Năm giờ sáng, Đường Tử Di mới vào giấc ngủ. Mơ mơ hồ hồ, Ngô Bình cũng thiếp đi.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa ồn ào làm anh tỉnh giấc. Còn ngái ngủ, anh bực bội nói: “Ai đấy?”
Giọng Ngô Mi vang lên ngoài cửa: “Anh ơi, đến giờ ăn trưa rồi ạ”.
Đường Tử Di cũng choàng tỉnh. Cô ấy hoảng hốt, bèn cấu mạnh vào tay Ngô Bình.
Ngô Bình húng hắng đáp: “Anh biết rồi. Anh ra ngay”.
“Vâng, thế anh nhanh lên nhé”, Ngô Mi nói xong thì rời đi.
Ngô Bình thở phào. Anh và Đường Tử Di vội vã rời giường, thay đồ. Đến khi họ tắm rửa và trở về số Ba Đông Hồ thì nửa giờ đã trôi qua.
Trần Tử Du đã ra về từ sớm, chỉ còn người nhà anh.
Trương Lệ híp mắt cười nói: “Tử Di, hai đứa vất vả cả đêm rồi, mau lại đây ăn đi”.
Đường Tử Di ngượng vô cùng, không dám trả lời, chỉ cúi đầu ngồi xuống.
Ngô Bình hắng giọng, vội vã đổi chủ đề: “Mẹ à, Trương Lập Quân và Trương Khải Thần không đến đây nữa chứ?”
Hai người đó là em họ và cháu họ của ông ngoại anh, tính tình tệ hại, hở tí là mượn tiền, không bao giờ chịu trả, tiếng xấu đồn khắp thôn.
Trương Lệ đáp: “Không đến nữa. Mẹ nghe bảo Trương Khải Thần vay nặng lãi ba triệu rồi thua sạch trong một đêm, bây giờ cả nhà họ đã bỏ trốn đến nơi khác”.
Ngô Bình cười khẩy: “Đáng đời!”
Dùng bữa xong, Đường Tử Di xấu hổ quá nên chẳng bao lâu sau đã tạm biệt mọi người và trở về Vân Kinh.
Đến xế chiều, có số lạ gọi cho Ngô Bình: “Chào chủ nhiệm Ngô! Tôi là Dương Đoạn, thành viên Hắc Thạch”.
Ngô Bình nói: “Xin chào. Mọi người đến rồi à?”
“Phải, chủ nhiệm Ngô. Sáu thành viên chủ chốt đều đã đến huyện Minh Dương”, Dương Đoạn đáp.
Ngô Bình bảo: “Tôi đang ở số Một Đông Hồ. Mọi người đến đây đi”.
“Được!”
Sau khi gia nhập Thiên Long, cuối cùng Ngô Bình cũng được gặp cấp dưới của mình.
Trước biệt thự số Một, hai chiếc ô tô biển số nước ngoài đỗ ngay lối vào. Có sáu người từ trên xe bước xuống, gồm bốn nam hai nữ. Tu vi của họ đều cao, bốn người ở cảnh giới Thần, hai người là Tiên Thiên!
Sáu người họ đứng trước mặt Ngô Bình, cùng cúi chào: “Chủ Nhiệm Ngô! Thành viên Hắc Thạch đã có mặt!”
Ngô Bình gật đầu: “Vào nhà rồi nói chuyện”.
Sáu người đồng loạt đi theo Ngô Bình bào đại sảnh và ngồi xuống.
Ngô Bình quan sát cấp dưới của mình, cười bảo: “Giới thiệu về mình đi”.
Một cao thủ Tiên Thiên chừng bốn mươi tuổi, vẻ ngoài như dũng sĩ, phong thái oai vệ, cao gần mét chín, ôm quyền nhìn anh: “Chủ nhiệm Ngô, tôi là Dương Đoạn, thành viên tiên phong mở đường của Hắc Thạch”.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng dấp không cao, cũng là cao thủ Tiên Thiên, trông rất nho nhã, mặc Âu phục trắng, xoay xoay con dao phẫu thuật trong tay một cách cực kỳ linh hoạt.
Anh ta hơi cúi người: “Chủ nhiệm Ngô, tôi là Lâm Bạch, tình báo viên của Hắc Thạch”.
Ngô Bình gật đầu, nhìn sang một cậu trai khác.
Cậu trai nọ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, tóc trắng xoá, trông rất phấn khởi, cao khoảng một mét bảy mươi tám. Khí tức của cậu ta rất mạnh, là cao thủ cảnh giới Thần, hai con dao ngắn giắt bên thắt lưng.
“Chủ nhiệm Ngô, tôi là Thường Minh, phụ trách trinh sát và báo động”.
Hai cô gái trông giống như người dân tộc thiểu số. Một người tên Cổ Lệ, rất xinh đẹp, da trắng với đôi chân dài. Một người tóc vàng mắt xanh, mặc váy da, tên là Vi Lạp.
Cả hai cô gái đều là cao thủ cảnh giới Thần, đôi mắt to tròn chớp chớp, nửa cười nửa không nhìn người chủ mới của mình. Họ là tình báo viên và thích khách của Hắc Thạch. Nhờ vẻ ngoài xinh đẹp, hai cô gái có ưu thế rất lớn khi hành động.
Người cuối cùng là một ông lão xấu xí nhăn nheo, mặc đồ Tôn Trung Sơn màu xám, đi giày da to, tay cầm tẩu thuốc đồng cán gỗ, cũng là cao thủ cảnh giới Thần. Đó là chú Trác, giỏi dùng độc, bố trận, phụ trách việc hậu cần của cả Hắc Thạch.
Sáu người giới thiệu xong, Ngô Bình mới gật đầu nói: “Tôi là Ngô Bình. Sau này tôi chính là chủ của mọi người. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ”.
Lâm Bạch cất lời: “Chúng tôi đến đây, thứ nhất là để gặp chủ nhiệm, thứ hai là vì gần đây tỉnh K xuất hiện hai cao thủ tà đạo của Đông Doanh. Chúng tôi nghi ngờ phía Đông Doanh có âm mưu”.
“Ồ, hai cao thủ à? Có điều tra được là ai chưa?”, anh hỏi ngay.
Lâm Bạch đáp: “Một người là Nhẫn Thánh Inoue Kazuo, người kia là Kiếm Thánh Nakamura Tengo”.
Nhẫn Thánh và Kiếm Thánh có lẽ đều sở hữu tu vi ở cấp Võ Thần. Hai cao thủ xuất hiện cùng lúc. Ngô Bình lập tức nhíu mày hỏi: “Họ đang ở đâu?”
“Họ đang ở thành phố Vân Đỉnh, dẫn theo rất nhiều thuộc hạ, đa số là ninja thượng đẳng và đại kiếm sư. Chủ nhiệm à, hai cao thủ này đều là đệ tử của Oda Tamura”.
Ngô Bình hơi kinh ngạc: “Oda Tamura ư? Chẳng lẽ họ đến tìm tôi?”
Chương 330: Chữa trị cho Lạc Trường Sinh
Lâm Bạch nói: “Chúng tôi đã âm thầm điều tra. Hai người này có vẻ đang tìm ai đó, nhưng rõ ràng không phải chủ nhiệm”.
Ngô Bình hỏi: “Đã báo cáo chuyện này chưa?”
Lâm Bạch đáp: “Đã báo cáo. Phía trên yêu cầu giám sát nghiêm ngặt, một khi phát hiện bọn họ gây bất lợi cho Viêm Long thì giết chết ngay!”
Ngô Bình gật đầu: “Ở địa bàn Viêm Long, họ sẽ không dám manh động gây chuyện. Tiếp tục điều tra đi, có tin gì thì báo ngay cho tôi”.
“Được”.
Chú Trác lên tiếng: “Chủ nhiệm, nếu muốn chủ động hơn, tôi có thể bày sát trận, khiến họ sa bẫy, một lưới diệt gọn bọn Đông Doanh này”.
Ngô Bình xua tay: “Không cần vội, quan sát bọn họ muốn làm gì trước đã”.
Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “À, mọi người thấy địa điểm làm việc của Hắc Thạch nên đặt ở đâu?”
Dương Đoạn đáp: “Chủ nhiệm có thể chọn Thạch Thành, thủ phủ tỉnh K”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy chọn Thạch Thành đi”.
Anh tạm thời sắp xếp sáu người họ ở số Một Đông Hồ, bảo chú Trác đến Thạch Thành để chuẩn bị văn phòng làm việc, những người còn lại ở huyện Minh Dương chờ lệnh.
Khi anh thu xếp xong mọi chuyện thì trời đã tối. Khoảng bảy giờ, Lạc Trường Sinh và Lạc Mộng Trần lại ghé thăm.
Ngô Bình hỏi: “Ông đã thu thập đủ những thứ mà tôi cần chưa?”
Sắc mặt Lạc Trường Sinh rất tệ: “Phía Đông Doanh phái cao thủ đến, tôi đang gặp nguy hiểm”.
Ngô Bình lập tức nghĩ đến Nhẫn Thánh và Kiếm Thánh, bèn nói: “Bảo sao hai Võ Thần kia đến Viêm Long, ra là để giết ông”.
Lạc Trường Sinh hừ giọng: “Oda Tamura phái đến đấy. Lão ta là đại cổ đông của tập đoàn Sanyo, muốn trừ khử tôi để lấy hết tài sản của tôi”.
Ngô Bình hỏi: “Đây là chuyện của Đông Doanh các ông mà nhỉ? Sao lại chạy đến tìm tôi?”
Lạc Trường Sinh nghiêm mặt đáp: “Cậu Ngô, tôi là người Viêm Long. Nay có người Đông Doanh muốn giết tôi, lẽ nào cậu ngoảnh mặt làm ngơ?”
Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông bảo ông là người Viêm Long? Được thôi, thế chúng ta thoả thuận với nhau nhé. Sau khi tôi chữa khỏi cho ông, ông sẽ đến Hắc Thành để làm việc cho tôi, sao hả?”
Lạc Trường Sinh cau mày: “Làm việc dưới trướng cậu?”
Ngô Bình đáp: “Không phải mãi mãi, ông chỉ cần làm việc cho tôi mười năm là được”.
Bây giờ Lạc Trường Sinh chẳng còn chỗ nào để đi. Nếu Ngô Bình không ra tay cứu giúp, ông ta chẳng còn bao nhiêu cơ hội sống sót nữa. Im lặng một hồi, ông ta mới nói: “Được, tôi đồng ý! Nếu cậu cứu tôi, tôi bằng lòng làm việc mười năm ở Hắc Thạch. Nhưng tôi chỉ nghe lệnh của cậu, kẻ khác đừng hòng sai phái tôi”.
“Không thành vấn đề”, Ngô Bình cười, “Nào, để tôi khôi phục tu vi giúp ông”.
Lạc Trường Sinh ngẩn ra: “Nhưng tôi chưa thu thập đủ vật liệu mà cậu cần”.
“Không cần nữa”, Ngô Bình nói, “Bây giờ đang vội, tôi sẽ dùng cách khác”.
Anh bảo những người khác ra ngoài canh gác, gọi riêng Lạc Trường Sinh vào phòng, bắt đầu phục hồi thần niệm cho ông ta.
Vấn đề của Lạc Trường Sinh là bị kẻ khác ám hại khi đoạt thai, thần hồn bị lời chú gây tổn hại rất nghiêm trọng. Điều anh cần làm là giải trừ lời chú này và khôi phục thần hồn đã bị tổn thương của đối phương.
Anh yêu cầu Lạc Trường Sinh ngồi thẳng, lòng bàn tay phải ấn lên đầu ông ta, miệng thốt ra mấy âm tiết kỳ lạ.
Trong phiến ngọc có ghi lại rất nhiều thông tin về chú thuật, trong đó có cách phá chú và giải chú. Theo phán đoán của anh, Lạc Trường Sinh đã trúng một loại chú trấn hồn, tuy không quá cao siêu nhưng đây không phải là thứ mà Lạc Trường Sinh có thể chống cự.
Thời gian trôi qua, Lạc Trường Sinh cảm thấy tinh thần của mình càng ngày càng thoải mái, một loại năng lượng trói buộc nào đó đang dần biến mất. Nửa giờ sau, ông ta thấy toàn thân thư thái, đột nhiên mở mắt ra rồi nói: “Cảm ơn cậu, cậu Ngô!”
Ngô Bình thả tay ra, vẻ mặt hơi mệt mỏi. Thực hiện chú thuật cần dùng đến thần thức của anh, tổn hao rất lớn.
Nghỉ ngơi được vài phút, anh lấy một viên Ất Mộc Thần Đan ra. Ất Mộc Thần Đan do anh tìm được từ nguyên thạch phỉ thuý, chỉ có bốn viên, có thể tăng cường sức mạnh thần hồn.
Lấy viên đan ra, anh do dự nói: “Bây giờ không kịp thu thập dược liệu, viên Thần Đan này xem như hời cho ông”.
Hai mắt Lạc Trường Sinh sáng rỡ. Ông ta nhận viên đan, nuốt vào bụng, sau đó ngồi xếp bằng, tập trung thiền và tu luyện.
Ngô Bình không để ý đến ông ta nữa, gọi Lạc Mộng Trần vào phòng. Vừa định lên tiếng, anh chợt lạnh mặt, bấm đốt ngón tay búng về phía cửa sổ.
Lạc Mộng Trần cả kinh: “Anh Ngô Bình, là người phe ta!”
Nhưng đã quá muộn. Ngoài kia vang lên tiếng rên nhẹ, rèm cửa sổ bay bay, có hai ninja nữ đeo mặt nạ bước vào. Họ quỳ xuống đất, đồng thanh: “Chủ nhân!”
Ngô Bình ngây người, hỏi lại: “Bọn họ là ai?”
Lạc Mộng Trần vội đáp: “Họ là vệ sĩ riêng của tôi, Hoshi và Miyo”.
Ánh mắt Hoshi rất dịu dàng. Vai trái trúng Niêm Hoa Chỉ của Ngô Bình, đang chảy máu, nhưng Hoshi không hề nói tiếng nào.
Ngô Bình bảo: “Ở nhà tôi, không cần phải lén lút”.
Lạc Mộng Trần vội vàng nói: “Xin lỗi, anh Ngô Bình, là sơ suất của tôi. Mong anh thứ lỗi”.
Anh xua tay: “Không nói chuyện này nữa. Cô Lạc à, ông Lạc đang hồi phục thần hồn. Dù sao ông ấy cũng có căn cơ Địa Tiên, tuy tu vi không cao, nhưng công phu đã rất giỏi rồi. Những kẻ đó muốn giết ông ta không phải là chuyện dễ dàng. Cô không cần lo lắng quá”.
Lạc Mộng Trần mừng rỡ: “Cảm ơn anh Ngô Bình!”
Anh rất mệt, nói được vài câu đã ngồi xếp bằng, hồi phục tinh lực.
Lạc Mộng Trần thì xử lý vết thương cho Hoshi.
Đến hơn tám giờ tối, Ngô Bình mở mắt ra, cảm thấy đã phục hồi được kha khá. Anh phát hiện ba người Lạc Mộng Trần vẫn đang trông chừng bên cạnh, dường như chưa hề dịch chuyển.
Anh hỏi: “Các cô ăn tối chưa?”
Lạc Mộng Trần nói: “Ông cố vẫn chưa ra, tôi không muốn ăn”.
Ngô Bình nhìn đồng hồ: “Sắp rồi, đi xem thử đi”.
Anh đẩy cửa phòng Lạc Trường Sinh, phát hiện ông ta vẫn ngồi ở chỗ cũ, toàn thân toả ra trường năng lượng rất mạnh.
Mấy người họ vừa bước vào, Lạc Trường Sinh đã đứng dậy, cười nói: “Cậu Ngô, tôi đã trở về trạng thái trước khi đoạt thai. Tôi vô cùng cảm kích!”
Ngô Bình đáp: “Thế thì tốt. Với năng lực của ông, chắc chắn một Kiếm Thánh và Nhẫn Thánh cỏn con không làm khó được ông”.
Lạc Trường Sinh cười khẩy: “Con cáo già Oda Tamura ấy, năm xưa tôi đã muốn giết lão ta rồi! Bây giờ lão ta còn dám nhìn ngó tài sản của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
Ngô Bình nói: “Tôi kiến nghị ông tạm thời không nên trở về Đông Doanh. Tuy thần hồn của ông rất mạnh, nhưng thể chất quá yếu, e ngại nhất là đòn cận chiến”.
Lạc Trường Sinh gật đầu: “Tôi hiểu. Nếu không tự tin một trăm phần trăm, tôi sẽ không quay về Đông Doanh”.
Rồi ông ta nói với Lạc Mộng Trần: “Mộng Trần, sau này Ngô Bình chính là chồng cháu. Cháu phải trung thành với cậu ấy!”
Ngô Bình xua tay: “Ông Lạc à, tôi giúp ông không đơn thuần là vì lợi ích. Những cái khác thì không nói, viên đan ấy của tôi, ba mươi tỷ của ông có thể mua nổi không?”
Lạc Trường Sinh đồng ý: “Phải. Viên đan ấy đã giúp tôi hồi phục thần hồn, là báu vật vô giá đối với tôi”.
Ngô Bình nói: “Chúng ta kết bạn đi. Ông hãy để cháu cố của ông về Đông Doanh. Cô ấy có quyền quyết định tương lai của mình”.
Nghe được những lời này, trái tim Lạc Mộng Trần run lên, bèn nhìn anh với ánh mắt cảm kích: “Anh Ngô Bình, anh là nhân tài kiệt xuất. Mộng Trần có thể trở thành người phụ nữ của anh là phúc ba đời. Xin anh đừng nói như vậy, trừ phi anh ghét bỏ Mộng Trần”.
Căn phòng này có phòng làm việc riêng, phòng khách nhỏ, nhà vệ sinh, vân vân, diện tích còn to hơn nhà Chu Nhược Tuyết, phong cách trang trí cao cấp vô cùng.
Ngô Bình đưa cô vào trong rồi bảo: “Trong tủ có quần áo đấy. Cô mau ngủ đi”, rồi anh đóng cửa lại.
Mười phút sau, Chu Nhược Tuyết đã tắm nước nóng xong và đi đến phòng Ngô Bình. Cô ấy mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm, tay ôm thú bông, trên người toả ra hương thơm thoang thoảng.
Chu Nhược Tuyết nhìn anh: “Sếp có thể trò chuyện với tôi một lát không ạ?”
Ngô Bình nghĩ bụng, phụ nữ rắc rối thật: “Ừm, cô nói đi”.
Ngồi lún xuống chiếc xô pha vải hình tròn, Chu Nhược Tuyết nói: “Trước đó tôi có nói mẹ tôi tái giá, thật ra không phải vậy. Sau khi bố tôi mất, đơn vị có gửi hơn bốn trăm nghìn tiễn hỗ trợ, có tiền trợ cấp cho mẹ và tôi nữa, mỗi tháng ba nghìn”.
“Lúc ấy bà nội còn sống, bà sợ mẹ tôi lấy tiền đi rồi bỏ tôi, nên bảo cô tôi giữ số tiền đó. Thẻ ngân hàng nhận tiền trợ cấp hằng tháng cũng do cô tôi quản lý”.
“Mẹ tôi rất giận. Có một ngày, mẹ đột nhiên thu dọn đồ đạc rồi bỏ đi. Mẹ để lại một lá thư, bảo là sau này sẽ quay về thăm tôi. Nhưng đã mười năm rồi mà bà ấy vẫn biệt tăm biệt tích”.
“Vài năm sau thì bà nội qua đời. Cô tôi dùng khoản tiền ấy để mua nhà, sau đó dùng tiền trợ cấp để trả học phí cho tôi, bảo là sẽ nuôi tôi khôn lớn. Tôi rất hiểu chuyện, không hề chi tiêu bừa bãi, sợ cô bỏ mặc tôi”.
“Sau khi tốt nghiệp, tôi đi làm, tiền lương mỗi tháng cũng chỉ giữ lại một nghìn, còn lại đều đưa cho cô. Tôi cũng sẽ phụ giúp việc nhà”.
Ngô Bình thở dài. Anh cảm nhận được sự bất lực năm đó của Chu Nhược Tuyết. Nhưng chuyện gia đình rất khó nói, anh đành chuyển chủ đề: “Sao đột nhiên cô lại khóc?”
Chu Nhược Tuyết kể lại cuộc hội thoại mà mình nghe được khi đứng ngoài cửa: “Gia đình cô dùng tiền thế nào, tôi cũng không để bụng. Họ có ơn nuôi dưỡng tôi, là người thân của tôi. Nhưng dượng muốn dùng hôn nhân của tôi để kiếm tiền mua nhà, tôi thật sự không chấp nhận được”.
Ngô Bình nhíu mày: “Dượng của cô quá đáng thật đấy”.
Anh ngẫm nghĩ: “Thế này đi. Cô đừng về đó nữa, sau này cứ ở đây. Nhà tôi nhiều phòng, không ở cũng để phí. Tiền lương cũng không cần đưa cho cô của cô nữa, cứ giữ lấy mà dùng”.
Chu Nhược Tuyết ngẩn ra: “Sống ở đây ấy ạ?”
Ngô Bình đáp: “Ừ. Tôi là sếp của cô, cô là lính của tôi, tất nhiên là tôi phải giúp cô rồi”.
Chu Nhược Tuyết hơi ngạc nhiên: “Sếp à, như vậy hình như không hay lắm?”
Ngô Bình nói: “Có gì mà không hay? Sợ tôi có ý xấu với cô à? Đừng lo, mẹ và em gái, cả ông bà ngoại tôi, đều sống ở đây”.
Chu Nhược Tuyết đỏ mặt: “Tôi không có ý đó, tôi…”
Ngô Bình vỗ vỗ bờ vai gầy của cô ấy, đoạn bảo: “Đừng nghĩ nhiều nữa. Ngủ ngon nhé, ngày mai còn phải đi làm đấy”.
Chu Nhược Tuyết về phòng, ôm chặt thú bông vào lòng, nhắm mắt mà không sao ngủ được. Chẳng biết bao lâu sau, cô ấy mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Đêm đó cô mơ một giấc mộng thật dài. Trong mơ, cô ấy được gặp bố mẹ, cả nhà vui vẻ nói cười, hạnh phúc vô bờ.
Sáng hôm sau, nghe thấy có người gõ cửa, Chu Nhược Tuyết vội vàng ngồi dậy. Ngẩn ra một lúc, cô ấy mới nhớ ra đây là đâu. Chu Nhược Tuyết nói: “Mời vào”.
Ngô Mi ló đầu vào, cười hì hì: “Chị Chu ơi, bữa sáng chuẩn bị xong rồi”.
Chu Nhược Tuyết nhận ra Ngô Mi, bèn đáp: “Ngô Mi à, cả nhà cứ ăn đi, chị còn phải đi làm”.
Ngô Mi cười nói: “Còn sớm mà chị. Mẹ em đã đặc biệt sai người làm nấu bữa sáng cho chị đấy ạ. Chị xuống ăn nhé”.
“Ừ, được”.
Cô ấy vội vàng chải đầu rửa mặt, thay đồ rồi xuống nhà dùng bữa.
Cả nhà Ngô Bình đã có mặt trong phòng ăn. Chu Nhược Tuyết rất ngại, hơi cúi mặt.
Ngô Bình bảo cô ấy ngồi cạnh mình, đoạn giới thiệu: “Mẹ, đây là Chu Nhược Tuyết, mọi người đã gặp nhau rồi. Nhà cô ấy đang sửa chữa nên sẽ ở đây một thời gian”.
Trương Lệ cười nói: “Ừ. Nhà mình nhiều phòng, càng đông người càng vui”.
Ông bà ngoại cũng tươi cười nhìn Chu Nhược Tuyết, không ngớt lời khen cô ấy xinh đẹp.
Bữa sáng rất phong phú, tám món ăn kèm, đủ loại đồ ngọt. Chu Nhược Tuyết ăn được một lúc đã thấy no. Dù sao cũng chỉ mới đến đây ở, cô ấy chưa quen lắm, chào tạm biệt mọi người rồi vội vã đi làm.
Ra đến cửa, cô ấy chẳng thấy ô tô đâu cả, vừa ngoái đầu sang thì thấy Cương Tử đang rửa xe giúp mình. Xem ra xe vừa mới được rửa xong.
Cương Tử nói: “Cảnh sát Chu, tôi rửa xe giúp cô rồi, chờ thêm nửa phút nữa là xong xuôi”.
Chu Nhược Tuyết đáp: “Cảm ơn anh nhé. Thật ra không cần rửa đâu”.
Cương Tử cười toe: “Không sao, tôi rảnh mà”.
Rửa xe xong, Cương Tử đưa lại chìa khoá cho cô ấy. Chu Nhược Tuyết đạp ga, chiếc xe rời khỏi số Ba Đông Hồ.
Ngô Bình vừa vươn vai vừa đi vào sân, nói với Cương Tử: “Đừng làm nữa, Cương Tử, qua đây đứng tấn đi”. Anh vừa sáng tạo ra cách đứng tấn mới nên muốn tìm người thực hành. Cương Tử là một sự lựa chọn rất phù hợp.
Cương Tử vâng dạ rồi ngoan ngoãn chạy đến đứng tấn. Cậu ta vừa nhìn Ngô Bình vừa hỏi: “Cậu chủ à, hơn ba mươi triệu ấy, khi nào tôi mới trả được đây?”
Hôm qua cậu ta chạy đến tỉnh lỵ, mua căn biệt thự mà Ngô Bình đã nói, giá ba mươi hai triệu. Tất nhiên, Ngô Bình là người trả tiền.
Ngô Bình đáp: “Không cần vội thế, cứ trả từ từ. À phải, trong này có mười triệu là tiền mừng cưới mà tôi cho cậu. Đến khi cậu và Tân Nguyệt lấy nhau, cứ sinh một đứa con thì tôi cho cậu mười triệu. Nếu cậu sinh ba đứa thì tôi cho cậu thêm tám triệu”.
Cương Tử ngớ người, ngạc nhiên nhìn Ngô Bình: “Sao cậu chủ muốn tôi sinh nhiều con thế?”
Hoàng Tử Cường bước đến với điếu thuốc ngậm trong miệng: “Ngốc ạ, ý cậu chủ là muốn tặng nhà miễn phí đấy”.
Cương Tử cảm động vô cùng: “Cậu chủ à, cậu giúp tôi xây dựng hình tượng giàu có như vậy, có khi nào Tân Nguyệt thấy tôi giàu nên mới ưng tôi không?”
Ngô Bình nhìn cậu ta như nhìn một kẻ ngốc, hỏi lại: “Cậu và Tân Nguyệt có quen biết nhau trước khi xem mắt chưa?”
Cương Tử lắc đầu: “Không quen ạ, hôm xem mắt là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau”.
Ngô Bình nói: “Gặp nhau lần đầu, đôi bên chưa có tình cảm gì, tất nhiên con gái người ta có quyền chọn lựa rồi. Cô ấy có quyền tìm một chàng trai có điều kiện, nhân phẩm tốt, có tiền đồ làm bạn đời”.
Hoàng Tử Cường đá cậu ta một cú rồi mắng: “Ngốc quá! Nếu không thu hút được phái nữ thì làm sao mà hẹn hò yêu đương được?”
Cương Tử gãi đầu rồi “ồ” một tiếng.
Ở trong sân, Ngô Bình đang luyện quyền, ôn dưỡng quyền ý.
Một lát sau, anh nhận được điện thoại từ Trần Tử Du.
Trong điện thoại, Trần Tử Du có vẻ rất sợ hãi. Cô ta cuống cuồng nói: “Bác sĩ Ngô à, anh đã vẽ bùa xong chưa?”
Ngô Bình nhẹ nhàng hỏi: “Chẳng phải cô không tin vào bùa sao, cô Trần?”
Trần Tử Du cười gượng: “Bác sĩ Ngô à, là tôi sai. Tối qua tôi lại trông thấy thứ đó, sau khi tỉnh lại, tôi thấy cả người cực kỳ khó chịu. Rồi có một công ty Âu Mỹ gọi đến, hy vọng tôi bán công thức cho họ. Tôi còn nghe ra ý của họ là, nếu tôi không bán cho họ thì sẽ gặp rắc rối”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ giây lát bèn bảo: “Xem ra, đúng là có kẻ muốn ám hại cô. Thế này đi, cô hãy lập tức đến huyện Minh Dương”.
Bây giờ Trần Tử Du đã cực kỳ tin tưởng Ngô Bình, vội vàng đáp: “Được, tôi sẽ đến đó ngay!”
Chương 327: Chỉ anh ấy mới có thể bảo vệ cô
Cúp máy xong, Ngô Bình suy nghĩ giây lát rồi gọi cho Đường Tử Di.
“Tử Di à, em đã đăng ký công ty đầu tư của chúng ta chưa?”, anh hỏi.
Đường Tử Di đang ở phòng làm việc. Cô ấy đáp: “Rồi, công ty đầu tư Bình Thần, anh thấy tên này thế nào?”
Ngô Bình nói: “Được. Nếu em rảnh thì đến huyện Minh Dương ngay nhé”, đoạn anh thuật lại chuyện của Trần Tử Du.
Đường Tử Di ngạc nhiên: “Miếng mỡ to thế này, bảo sao có kẻ ra tay với Trần Tử Du!”
Ngô Bình bảo: “Bây giờ anh phải bảo vệ Trần Tử Du, thu mua công thức pha chế thuốc của cô ta”.
Đường Tử Di ngây ra: “Anh muốn qua mặt Phương Thiếu Xung à? Làm vậy có đắc tội người ta không?”
Ngô Bình trả lời: “Họ vẫn có thể đầu tư, có điều công ty cần đầu tư biến thành công ty của chúng ta thôi”.
Đường Tử Di nói: “Được, em xuất phát ngay”.
Hai giờ sau, xe của Trần Tử Du đã đến số Ba Đông Hồ. Ngô Bình mời cô ta và cấp dưới vào phòng khách.
Hiện giờ vẻ mặt của Trần Tử Du rất mệt mỏi, tròng mắt đầy tơ máu. Rõ ràng cô ta đã không có giấc ngủ ngon.
“Bác sĩ Ngô à, hôm qua thái độ của tôi không được tốt, chân thành xin lỗi anh”, dứt lời, cô ta cúi người xin lỗi Ngô Bình.
Ngô Bình đáp: “Không sao. Cô đến tìm tôi chứng tỏ đã tin tưởng tôi rồi”.
Trần Tử Du thở dài: “Phải. Bây giờ tôi chẳng biết làm sao cả”.
Ngô Bình hỏi: “Công ty nào đã liên lạc với cô?”
Trần Tử Du trả lời: “Công ty Ciri của Mễ, năm ngoái đạt doanh thu hơn năm mươi tỷ, lợi nhuận hai mươi tỷ, là một công ty dược phẩm rất lớn”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế công ty Ciri đưa ra điều kiện gì cho cô?”
Trần Tử Du đáp: “Một trăm triệu đô, và cổ phiếu Ciri trị giá ba trăm triệu đô. Họ nói, nếu loại thuốc mới ra thị trường, giá cổ phiếu sẽ có giá hơn một tỷ đô”.
Ngô Bình nói: “Mua công thức với giá rẻ như thế, bảo sao cô không muốn bán”.
Trần Tử Du lắc đầu: “Tôi không đồng ý không phải vì chuyện giá cả. Tôi chỉ muốn thuốc mới được sản xuất trong nước thôi. Nước ta đã có hơn tám mươi triệu người nhiễm vi-rút. Nếu bán công thức cho Ciri, giá thuốc chắc chắn sẽ rất cao, người dân nước ta sẽ không mua nổi”.
Ngô Bình cười bảo: “Không ngờ cô Trần lại có trách nhiệm như vậy. Tôi rất hâm mộ”.
Ngừng lại một chút, anh nói tiếp: “Lát nữa, chủ tịch Đường Tử Di của tập đoàn Đường thị sẽ đến đây. Chúng ta có thể bàn chuyện hợp tác”.
Trần Tử Du sửng sốt: “Chúng ta hợp tác?”
Ngô Bình đáp: “Phải. Công thức điều chế thuốc của cô là miếng mỡ ngon trong mắt nhiều người. Hiện giờ chỉ tôi mới có thể bảo đảm sự an toàn của cô, đồng thời thoả mãn được điều kiện của cô”.
Trần Tử Du nói: “Bác sĩ Ngô à, phải đầu tư rất lớn để sản xuất loại thuốc này. Tôi từng bảo nhân viên tính toán rồi, khoản đầu tư ba năm đầu phải hơn năm mươi tỷ. Hơn nữa, ba năm sau, loại thuốc mới này cũng chưa chắc có thể sản xuất hàng loạt”.
Ngô Bình đáp: “Không sao. Chuyện tốt thì không ngại chờ. Tôi đã quyết định đầu tư, tất nhiên là có đủ sự kiên nhẫn”.
Trần Tử Du suy nghĩ một lúc mới nói: “Bác sĩ Ngô à, tôi đúng là không có mắt nhìn người, thật không ngờ anh lại đủ sức đầu tư”.
Ngô Bình trả lời: “Không phải đầu tư, mà là tôi muốn mua đứt công thức của cô. Dĩ nhiên, tôi sẽ chia lợi nhuận cho cô, đồng thời tuyển cô về làm kỹ sư R&D cấp cao của chúng tôi với mức lương cao”.
Trần Tử Du nhìn anh: “Anh sẽ không bán ra nước ngoài chứ?”
“Không đâu, chúng tôi sẽ tự sản xuất”, Ngô Bình nói.
“Vậy, anh định giá loại thuốc mới này bao nhiêu?”
Ngô Bình đáp: “Còn tuỳ vào chi phí, nhưng chắc chắn sẽ không quá cao”.
Trần Tử Du gật đầu: “Tôi đã cho người tính toán rồi. Với sản lượng năm triệu, lượng thuốc cần thiết để điều trị cho một bệnh nhân sẽ có chi phí không dưới dưới mười nghìn. Khi sản lượng đạt hai mươi triệu hộp, chi phí trung bình có thể giảm xuống khoảng năm nghìn. Chi phí sẽ tiếp tục giảm khi sản lượng tăng lên”.
Ngô Bình tiếp lời: “Nếu chi phí là mười nghìn, giá thuốc sẽ không vượt quá ba mươi nghìn”.
Trần Tử Du nói: “Ba mươi nghìn thì chấp nhận được. Dù sao thì ba năm đầu phải đầu tư mấy chục tỷ mà”.
Ngô Bình hỏi: “Chắc hẳn cô Trần đã từng nghiên cứu thị trường, cô có thể chia sẻ với tôi không?”
Trần Tử Du gật đầu: “Với thị trường trong nước, có hơn mười ba triệu người trong số hơn tám mươi triệu bệnh nhân tự chi tiền để mua thuốc của chúng tôi”.
“Sau một, hai năm, khi thuốc được đưa vào dự án đấu thầu bảo hiểm y tế, giá thuốc giảm xuống còn khoảng mười nghìn, chi phí bình quân hai nghìn. Khi ấy sẽ có khoảng năm mươi triệu người được điều trị”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một hồi mới nói: “Mười ba triệu người tự chi tiền mua, tính theo giá bán lẻ ba mươi nghìn thì doanh thu tầm bốn trăm tỷ. Năm mươi triệu người sau đó được điều trị, tính theo giá mười nghìn thì doanh thu đạt năm trăm tỷ. Trong bảy năm, doanh thu trong nước đạt tầm chín trăm tỷ”.
Trần Tử Du gật đầu: “Tình hình ở nước ngoài phức tạp hơn. Chỉ khoảng hai mươi triệu người có tiền mua thuốc của chúng tôi”.
Ngô Bình gật gù: “Thế là ổn rồi. Như vậy lợi nhuận đã rất khả quan”.
Cả hai trò chuyện được hơn một giờ thì Đường Tử Di có mặt. Cô ấy dẫn thư ký, kế toán và luật sư theo, sẵn sàng cho cuộc đàm phán.
Ngô Bình giới thiệu đôi bên với nhau, sau đó đưa ra đề nghị của mình. Đường Tử Di nói: “Nếu cô Trần có nhã ý hợp tác, mong cô báo giá càng sớm càng tốt nhé”.
Trần Tử Du vẫn đang suy nghĩ. Cô ta ngừng lại một chút rồi nói: “Tôi muốn một tỷ tiền mặt, và năm phần trăm lợi nhuận hằng năm”.
Đường Tử Di cười bảo: “Cô Trần à, chúng tôi phải đầu tư hàng chục, hàng trăm tỷ vào dự án này. Năm phần trăm là quá nhiều. Thế này đi, tôi sẽ đưa cho cô ba tỷ tiền mặt và ba phần trăm lợi nhuận. Cô thấy sao?”
Trần Tử Du cau mày: “Cô Đường à, cô không phải là người duy nhất mà tôi có thể hợp tác”.
Đường Tử Di đáp: “Tất nhiên. Nhưng với tình hình hiện giờ, chỉ có anh Ngô của chúng tôi mới có thể bảo vệ cô thôi. À phải, để tôi giới thiệu Ngô Bình cho cô biết”.
Trần Tử Du sững ra: “Tôi quen anh ấy, không cần cô giới thiệu”.
Đường Tử Di lắc đầu: “Không, cô chưa hiểu hết về anh ấy đâu. Ngô Bình là người của Thần Võ Ti, bản thân anh ấy cũng là tông sư cảnh giới Thần, sư phụ của anh ấy là một địa tiên có địa vị rất cao”.
Ngừng lại giây lát, Đường Tử Di nói tiếp: “Nói rõ hơn, khi hợp tác với chúng tôi, cô là đối tác. Nếu hợp tác với kẻ khác, cô chỉ là con mồi. Sự khác biệt này, có lẽ cô hiểu hơn tôi”.
Sau một lúc suy tư, Trần Tử Du khẽ thở dài, trả lời: “Được, tôi đồng ý với điều kiện của cô”.
Đường Tử Di cười nói: “Cảm ơn cô Trần đã hiểu”.
Lúc này Ngô Bình mới lên tiếng: “Tôi sẽ giúp cô Trần cải thiện sức khoẻ trước nhé. Chuyện hợp đồng để mai ký kết cũng chưa muộn”.
Rồi anh dùng cách châm cứu và xoa bóp, cùng sự hỗ trợ từ chân khí màu vàng, để giúp Trần Tử Du khoẻ hơn. Sau đó anh bảo cô ta về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi được trị liệu, Trần Tử Du thấy rất dễ chịu, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Những người còn lại đều ở phòng khách. Ngô Bình và Đường Tử Di thì vào phòng làm việc của anh.
Đường Tử Di đưa một xấp tài liệu cho anh. Đó là công ty mà cô ấy đã đăng ký giúp Ngô Bình, sau này chuyện sổ sách tiền bạc của anh đều thông qua công ty này.
“Em đã chuyển mười tỷ vào tài khoản công ty này. Về sau anh có thể viết chi phiếu rồi”.
Ngô Bình xem xong bèn cười hỏi: “Công ty Ái Di? Tên này do em đặt à?”
Đường Tử Di đỏ mặt: “Không được hả?”
Ngô Bình giơ ngón cái: “Đặt tên rất hay”.
Đường Tử Di đảo mắt với anh: “À phải, ông nội em thu mua số đồ cổ của anh rồi, định giá chừng bảy trăm triệu. Đây là chi phiếu”.
Ngô Bình nhận lấy tấm chi phiếu bảy trăm năm triệu. Anh búng nhẹ nó, cười nói: “Cảm ơn ông nội giúp anh nhé”.
Chương 328: Cú đấm chết người
Lấy được số tiền này rồi thì khoản tiền vốn trong tay anh đã vượt quá con số ba mươi tỷ. Trong đó bao gồm mười tỷ dtd chuyển vào tài khoản công ty, bảy phẩy năm tỷ anh kiếm được ở sòng bạc Miến Điện, năm trăm triệu anh kiếm từ mấy chuyện lặt vặt, với bốn tỷ còn lại trong tay. Cộng hết mấy khoản ấy lại đã được hơn ba mươi tỷ rồi.
Đó là chưa kể các khoản đầu tư lớn vào nhà máy dược phẩm của Lý Quảng Long, nhà máy hoá chất của nhà họ Chu, thị trấn phỉ thuý, năm mươi triệu cổ phiếu, sáu mươi tỷ mà thị trấn phỉ thuý đang nợ.
Nếu tính cả những khoản ấy vào thì anh đã trở thành đại gia sở hữu tài sản hàng trăm tỷ rồi!
Anh nói: “Tử Di, chúng ta sắp đầu tư vào công ty này, em định bán bao nhiêu quyền cổ phiếu?”
Dtd đáp: “Lợi nhuận cả nghìn tỷ, hai chúng ta không nuốt nổi đâu. Thế này đi, chúng ta sẽ bán bốn mươi phần trăm trong số đó. Anh thấy sao?”
Ngô Bình tiếp lời: “Nhà họ Dương, nhà họ Lý, nhà họ Phương, bọn họ là những bên tham gia sớm nhất. Mỗi người sẽ được chia không quá năm phần trăm quyền cổ phiếu. Hai mươi lăm phần trăm còn lại, anh định bán cho phía chính quyền địa phương”.
Dtd chớp mắt: “Ý anh là tỉnh K?”
Ngô Bình gật đầu: “Tỉnh K, tỉnh lỵ, huyện Minh Dương đều có thể bỏ vốn, lấy cổ phần. Anh còn muốn chia cổ phần cho Diệp Huyền và nhà họ Triệu ở thủ đô”.
Dtd hỏi: “Định giá bao nhiêu thì ổn nhỉ?”
Ngô Bình đáp: “Chúng ta đầu tư rất nhiều trong giai đoạn đầu, định giá một trăm triệu đi, chia thành một triệu cổ phiếu, một trăm nghìn mỗi cổ phiếu”.
Cả hai bàn sơ kế hoạch với nhau, chớp mắt đã đến giờ cơm. Ngô Bình gọi điện đặt cơm ở chỗ Mễ Kiế.
Trần Tử Du vẫn đang ngủ, không ra ăn trưa. Ngô Bình không bảo ai gọi cô ta dậy cả. Dùng cơm xong, anh dạy đoàn thể thuật sơ cấp cho dtd.
Cả hai tập luyện trong phòng. Ngô Bình thừa cơ sờ soạng dtd rõ nhiều, chốc chốc lại chịu mấy cú đấm yêu của đối phương. Hai người vui đùa không biết mệt, cũng chẳng biết là ai “lợi dụng” sờ soạng ai nữa.
Không bao lâu sau, anh nghe giọng Cương Tử vọng từ ngoài cửa vào: “Cậu chủ, có cô Lạc Mộng Trần đến tìm ạ”.
Sao cô ta lại đến nhỉ? Ngô Bình cau mày hỏi: “Bao nhiêu người đến đây vậy?”
“Ba người, toàn là nữ thôi”, Cương Tử trả lời.
Lúc này anh đang ôm chân của dtd sờ tới sờ lui. Cô ấy giận dữ trừng mắt hỏi anh: “Ai đấy hả?”
Ngô Bình đáp: “Người Đông Doanh, chắc là đến bàn chuyện làm ăn với anh. Đi thôi, ra gặp khách nào”.
Trong phòng khách, Lạc Mộng Trần đã đứng chờ sẵn. Vừa trông thấy Ngô Bình, cô ta đã cúi người thật sâu: “Anh Ngô Bình, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Cô Lạc à, chẳng phải tôi đã bảo cô hỏi kỹ rồi hẵng bàn à? Sao cô lại đến đây rồi?”
“Là tôi bảo con bé đến”, bên ngoài lại vang lên một giọng nói khác, Lạc Trường Sinh đang tươi cười bước vào.
Ngô Bình nhướng mày: “Đến rất đúng lúc. Ở đây không tiện nói chuyện, đổi địa điểm đi”.
Anh lập tức gọi mọi người, bao gồm cả Trần Tử Du, đến số Một Đông Hồ. Hai căn khá gần nhau, đi bộ vài bước là đến rồi.
Số Một Đông Hồ có diện tích lớn hơn, lại không có người nhà anh, hành sự cũng thuận tiện hơn.
Anh mời riêng Lạc Trường Sinh và Lạc Mộng Trần đến một phòng khách, cho người bưng trà nước ra, đoạn cất lời: “Lần trước tôi đã bảo rồi, tôi không có hứng thú với việc đến Đông Doanh kết hôn”.
Lạc Trường Sinh gật đầu: “Tôi biết. Mọi chuyện đều có thể thương lượng. Nhưng bây giờ tôi đang gặp khó khăn, Mộng Trần đang dần mất quyền kiểm soát sản nghiệp. Nếu tôi không thể sớm lấy lại tu vi, e là biến thành kẻ nghèo hèn”.
Ngô Bình nhíu mày: “Ông muốn tôi chữa trị cho ông trước?”
Lạc Trường Sinh đáp: “Phải. Tất nhiên, hiện giờ Mộng Trần vẫn có thể sử dụng một khoản tiền mặt. Chúng tôi có thể đưa cho cậu số tiền này trước. Hơn nữa, kể từ bây giờ, Mộng Trần sẽ là người phụ nữ của cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu?”
Lạc Trường Sinh trả lời: “Khoảng năm trăm tỷ tiền Đông Doanh”.
Vậy là chừng ba mươi hai tỷ. Ngô Bình ngẫm nghĩ giây lát rồi cất lời: “Được. Tôi có đứng tên một công ty. Hai người cứ chuyển tiền vào tài khoản công ty trước”.
Lạc Mộng Trần lập tức căn dặn người bên cạnh mình làm việc. Chưa đến mười phút sau, Ngô Bình đã nhận được tin nhắn chuyển khoản, mà còn là chuyển tiền Viêm Long.
Nhận được tiền rồi, anh nói với Lạc Trường Sinh: “Ông Lạc, tôi có thể trị khỏi cho ông. Nhưng nếu ông muốn hồi phục hoàn toàn thì phải tĩnh tu ít nhất mười năm mới lấy lại tu vi”.
Lạc Trường Sinh nhẹ nhàng đáp: “Chỉ cần hồi phục tu vi thì bao lâu cũng không thành vấn đề. Về những vật liệu kia, tôi có cách”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi viết danh sách cho ông. Ông gom đủ vật liệu rồi đến tìm tôi”.
Anh lấy giấy bút ra, viết một danh sách đưa cho Lạc Trường Sinh. Lạc Trường Sinh nhìn qua một lần rồi cùng Lạc Mộng Trần đứng dậy chào tạm biệt.
Sau khi trời tối, Ngô Bình gọi đám người Tống Tiểu Lương, Quan Bộ Vân đến. Rồi anh bảo Mễ Kiến giao đồ nướng thịt và bia, bọn họ làm tiệc nướng trong sân.
Ngô Mi và Chu Nhược Tuyết cũng đến góp vui. Khoảng sân nhỏ lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Trần Tử Du ngủ suốt nửa ngày nên tinh thần đã khá hơn rất nhiều, cảm giác đã lấy lại trạng thái trước đây. Cô ta vô cùng cảm kích Ngô Bình, nâng ly kính anh.
Lúc này, cách số Một Đông Hồ vài trăm mét, có một người Mễ cao to tách đám lau sậy để tiếp cận căn biệt thự. Mệnh lệnh truyền vào tai nghe.
“Mục tiêu, Trần Tử Du. Nhiệm vụ của anh là đưa cô ta đi. Nếu có kẻ ngăn cản, có thể giết chết”.
Người đàn ông ấy đáp: “Đã rõ!”
Khi người đàn ông còn cách bức tường sân hơn một trăm mét, đôi tai của Ngô Bình khẽ rung lên. Nhờ tu luyện thần thức, thính lực của anh tốt cực kỳ, lập tức nghe được có cao nhân đang đến gần.
Anh gọi Hoàng Tử Cường: “Trông chừng”, sau đó tức tốc sải bước về phía góc tường.
Khi đến nơi, anh nhẹ nhàng nhảy qua bức tường ấy.
Người đàn ông cao to lập tức dừng lại, vì đứng cách đó ba mươi mét là một người Viêm Long trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm vào gã.
Người đàn ông cao to kia cười khẩy. Gã đột ngột tăng tốc, lao thẳng về phía Ngô Bình. Gã nghĩ cú húc này của mình chắc chắn có thể húc vỡ xương cốt toàn thân của đối phương!
Người này hệt như xe tăng hình người, mặt đất rung chuyển ầm ầm, càng lúc càng nhanh.
Ngô Bình cười khẩy. Anh sải bước ra nghênh tiếp gã, sau đó vung ra một cú đấm. Cú đấm trực diện chuẩn xác sở hữu sức mạnh kinh hồn, dễ dàng phá vỡ lớp phòng vệ của gã, vung thẳng vào tim.
Ầm!
Cơ thể người đàn ông cao to kia khựng lại ngay lập tức, sau lưng nhô ra dấu vết của nắm đấm. Và vào chính lúc ấy, máu từ tim gã chảy ra ào ào, làm vỡ tung mọi mao mạch.
Giây tiếp theo, đôi mắt gã đỏ như máu, da cũng đỏ, máu chảy ra từ tai, mũi, thậm chí là lỗ chân lông.
Ngô Bình thu nắm đấm về. Người đàn ông cao to kia ngã xuống đất, đã tắt thở.
Anh lập tức gọi Hoàng Tử Cường đến xủ lý thi thể, còn anh tiếp tục uống rượu, ăn xiên nướng.
Dtd nghe thấy tiếng động, thì thào hỏi: “Có người đến?”
Ngô Bình gật đầu: “Có lẽ là người do công ty Ciri phái đến, bị anh giải quyết rồi”.
Lúc này, có một người đàn ông đứng trên tầng cao nhất của biệt thự. Kẻ này mặc áo choàng đen, dáng mảnh khảnh, mắt nhìn chăm chăm vào người đang ăn thịt nước bên dưới. Đột nhiên, kẻ này niệm một loạt câu chú phức tạp và quái lạ, hai tay vẫy vẫy, một làn khói trắng bay xuống mặt đất.
Ngô Bình bất ngờ ném mũi khoan làm băng thép không gỉ trong tay lên tầng thượng.
“Vút!”
Sáu mũi khoan thép cắm thẳng vào đầu của người đứng ở tầng thượng. Vị cao thủ đang niệm chú ấy còn chẳng kịp hét lên thì đã nhũn người ngã xuống, cơ thể không ngừng co giật.
Chương 329: Thành viên Hắc Thạch
Ngô Bình nhẹ nhàng nhảy lên, tay bám vào mái hiên để mượn lực, chỉ trong chớp mắt đã đến tầng thượng. Anh nhìn tên sát thủ vẫn chưa chết hẳn, lạnh lùng nói: “Huyễn thuật không tệ, nhưng anh không nên đến gần tôi trong phạm vi một trăm mét. Trong một trăm mét, tôi giết anh dễ như trở bàn tay!”
Kẻ nọ cục cựa vài cái, ánh mắt lộ vẻ không cam tâm, sau đó thì im bặt.
Ngô Bình gọi cho Diệp Thiên Tông: “Đại sư huynh à, công ty Ciri của Mễ phái sát thủ đến, em đã xử lý rồi. Trong tình huống này, em có thể phản kích không?”
Diệp Thiên Tông nổi trận lôi đình: “Đám người này đúng là quá ngang tàng! Sư đệ, cậu ở nhà đợi tin, chuyện phản kích cứ để anh!”
Ngô Bình cười đáp: “Vâng, em chờ tin của sư huynh”.
Anh đã gia nhập Thần Võ Ti một thời gian, từng trò chuyện với những nhân vật lớn như Đoàn Long, biết rằng có một số quy tắc cơ bản giữa các nước lớn, ví dụ như “trả thù đồng đẳng”.
Trả thù đồng đẳng, nghĩa là anh đối với tôi thế nào, tôi cũng sẽ đối với anh thế ấy, mà còn hung tợn hơn, tàn nhẫn hơn!
Công ty Ciri dám cử người đến sát hại nhân vật quan trọng của Viêm Long, vậy thì Viêm Long cũng sẽ ra tay với người của Ciri.
Diệp Thiên Tông và Đoàn Long trao đổi qua điện thoại. Có hai nhân vật quyền lực này ra mặt, chỉ sau nửa giờ đồng hồ, ba ông chủ đứng sau công ty Ciri đều bị ám sát, hai trong số đó bị thương nặng, một người chết thảm. Giới lãnh đạo của Ciri đều chấn động, một giờ sau mới lấy được số liên lạc với Viêm Long qua bên trung gian.
Sau đó, công ty Ciri lập tức ngừng mọi hành động trái pháp luật, đồng thời gửi lời xin lỗi đến Ngô Bình và Trần Tử Du.
Thế nên, khi tiệc nướng chưa kết thúc, Trần Tử Du và Ngô Bình đã lần lượt nhận được cuộc gọi xin lỗi từ Martin Garcia - chủ tịch công ty Ciri. Trong điện thoại, chủ tịch Ciri hy vọng sau khi nghiên cứu và phát triển loại thuốc mới thành công, họ có thể lấy quyền đại lý thuốc ở Nam - Bắc Mỹ châu và Âu châu.
Kết thúc cuộc gọi, Trần Tử Du cực kỳ ngỡ ngàng, cất tiếng hỏi: “Sao công ty Ciri lại từ bỏ thế này? Còn xin lỗi tôi nữa?”
Ngô Bình cười đáp: “Vì bọn họ là người thông minh”.
Trần Tử Du không ngốc. Qua chuyện này, cô ta đã hiểu được năng lực của Ngô Bình, bèn nói: “Anh Ngô, cô Đường, hôm nay trăng rất đẹp, chi bằng chúng ta ký hợp đồng nhé?”
Đường Tử Di cười bảo: “Được thôi!”
Thế là công ty đầu tư mà Ngô Bình và Đường Tử Di thành lập, đã mua đứt loại thuốc mới của Trần Tử Du.
Lúc mọi người giải tán và nghỉ ngơi đã là một giờ sáng. Đường Tử Di kéo Ngô Bình đi xoa bóp cho mình. Tắm xong, cô ấy còn cố tình mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm.
Ngô Bình khao khát cô ấy lâu lắm rồi. Xoa bóp được mấy cái, tay đã bắt đầu giở trò. Nhưng không đợi anh tiến thêm một bước, Đường Tử Di đã chủ động quàng cổ anh, ghé đôi môi đỏ mọng lại gần.
Giày vò suốt một đêm, chờ đến khi Ngô Bình thoả mãn, Đường Tử Di đã mệt đến mức không muốn động đậy, còn cắn lung tung lên người anh. Bị cô ấy cắn, Ngô Bình kêu oai oái, trên người đã có thêm mười mấy dấu răng.
Năm giờ sáng, Đường Tử Di mới vào giấc ngủ. Mơ mơ hồ hồ, Ngô Bình cũng thiếp đi.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa ồn ào làm anh tỉnh giấc. Còn ngái ngủ, anh bực bội nói: “Ai đấy?”
Giọng Ngô Mi vang lên ngoài cửa: “Anh ơi, đến giờ ăn trưa rồi ạ”.
Đường Tử Di cũng choàng tỉnh. Cô ấy hoảng hốt, bèn cấu mạnh vào tay Ngô Bình.
Ngô Bình húng hắng đáp: “Anh biết rồi. Anh ra ngay”.
“Vâng, thế anh nhanh lên nhé”, Ngô Mi nói xong thì rời đi.
Ngô Bình thở phào. Anh và Đường Tử Di vội vã rời giường, thay đồ. Đến khi họ tắm rửa và trở về số Ba Đông Hồ thì nửa giờ đã trôi qua.
Trần Tử Du đã ra về từ sớm, chỉ còn người nhà anh.
Trương Lệ híp mắt cười nói: “Tử Di, hai đứa vất vả cả đêm rồi, mau lại đây ăn đi”.
Đường Tử Di ngượng vô cùng, không dám trả lời, chỉ cúi đầu ngồi xuống.
Ngô Bình hắng giọng, vội vã đổi chủ đề: “Mẹ à, Trương Lập Quân và Trương Khải Thần không đến đây nữa chứ?”
Hai người đó là em họ và cháu họ của ông ngoại anh, tính tình tệ hại, hở tí là mượn tiền, không bao giờ chịu trả, tiếng xấu đồn khắp thôn.
Trương Lệ đáp: “Không đến nữa. Mẹ nghe bảo Trương Khải Thần vay nặng lãi ba triệu rồi thua sạch trong một đêm, bây giờ cả nhà họ đã bỏ trốn đến nơi khác”.
Ngô Bình cười khẩy: “Đáng đời!”
Dùng bữa xong, Đường Tử Di xấu hổ quá nên chẳng bao lâu sau đã tạm biệt mọi người và trở về Vân Kinh.
Đến xế chiều, có số lạ gọi cho Ngô Bình: “Chào chủ nhiệm Ngô! Tôi là Dương Đoạn, thành viên Hắc Thạch”.
Ngô Bình nói: “Xin chào. Mọi người đến rồi à?”
“Phải, chủ nhiệm Ngô. Sáu thành viên chủ chốt đều đã đến huyện Minh Dương”, Dương Đoạn đáp.
Ngô Bình bảo: “Tôi đang ở số Một Đông Hồ. Mọi người đến đây đi”.
“Được!”
Sau khi gia nhập Thiên Long, cuối cùng Ngô Bình cũng được gặp cấp dưới của mình.
Trước biệt thự số Một, hai chiếc ô tô biển số nước ngoài đỗ ngay lối vào. Có sáu người từ trên xe bước xuống, gồm bốn nam hai nữ. Tu vi của họ đều cao, bốn người ở cảnh giới Thần, hai người là Tiên Thiên!
Sáu người họ đứng trước mặt Ngô Bình, cùng cúi chào: “Chủ Nhiệm Ngô! Thành viên Hắc Thạch đã có mặt!”
Ngô Bình gật đầu: “Vào nhà rồi nói chuyện”.
Sáu người đồng loạt đi theo Ngô Bình bào đại sảnh và ngồi xuống.
Ngô Bình quan sát cấp dưới của mình, cười bảo: “Giới thiệu về mình đi”.
Một cao thủ Tiên Thiên chừng bốn mươi tuổi, vẻ ngoài như dũng sĩ, phong thái oai vệ, cao gần mét chín, ôm quyền nhìn anh: “Chủ nhiệm Ngô, tôi là Dương Đoạn, thành viên tiên phong mở đường của Hắc Thạch”.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng dấp không cao, cũng là cao thủ Tiên Thiên, trông rất nho nhã, mặc Âu phục trắng, xoay xoay con dao phẫu thuật trong tay một cách cực kỳ linh hoạt.
Anh ta hơi cúi người: “Chủ nhiệm Ngô, tôi là Lâm Bạch, tình báo viên của Hắc Thạch”.
Ngô Bình gật đầu, nhìn sang một cậu trai khác.
Cậu trai nọ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, tóc trắng xoá, trông rất phấn khởi, cao khoảng một mét bảy mươi tám. Khí tức của cậu ta rất mạnh, là cao thủ cảnh giới Thần, hai con dao ngắn giắt bên thắt lưng.
“Chủ nhiệm Ngô, tôi là Thường Minh, phụ trách trinh sát và báo động”.
Hai cô gái trông giống như người dân tộc thiểu số. Một người tên Cổ Lệ, rất xinh đẹp, da trắng với đôi chân dài. Một người tóc vàng mắt xanh, mặc váy da, tên là Vi Lạp.
Cả hai cô gái đều là cao thủ cảnh giới Thần, đôi mắt to tròn chớp chớp, nửa cười nửa không nhìn người chủ mới của mình. Họ là tình báo viên và thích khách của Hắc Thạch. Nhờ vẻ ngoài xinh đẹp, hai cô gái có ưu thế rất lớn khi hành động.
Người cuối cùng là một ông lão xấu xí nhăn nheo, mặc đồ Tôn Trung Sơn màu xám, đi giày da to, tay cầm tẩu thuốc đồng cán gỗ, cũng là cao thủ cảnh giới Thần. Đó là chú Trác, giỏi dùng độc, bố trận, phụ trách việc hậu cần của cả Hắc Thạch.
Sáu người giới thiệu xong, Ngô Bình mới gật đầu nói: “Tôi là Ngô Bình. Sau này tôi chính là chủ của mọi người. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ”.
Lâm Bạch cất lời: “Chúng tôi đến đây, thứ nhất là để gặp chủ nhiệm, thứ hai là vì gần đây tỉnh K xuất hiện hai cao thủ tà đạo của Đông Doanh. Chúng tôi nghi ngờ phía Đông Doanh có âm mưu”.
“Ồ, hai cao thủ à? Có điều tra được là ai chưa?”, anh hỏi ngay.
Lâm Bạch đáp: “Một người là Nhẫn Thánh Inoue Kazuo, người kia là Kiếm Thánh Nakamura Tengo”.
Nhẫn Thánh và Kiếm Thánh có lẽ đều sở hữu tu vi ở cấp Võ Thần. Hai cao thủ xuất hiện cùng lúc. Ngô Bình lập tức nhíu mày hỏi: “Họ đang ở đâu?”
“Họ đang ở thành phố Vân Đỉnh, dẫn theo rất nhiều thuộc hạ, đa số là ninja thượng đẳng và đại kiếm sư. Chủ nhiệm à, hai cao thủ này đều là đệ tử của Oda Tamura”.
Ngô Bình hơi kinh ngạc: “Oda Tamura ư? Chẳng lẽ họ đến tìm tôi?”
Chương 330: Chữa trị cho Lạc Trường Sinh
Lâm Bạch nói: “Chúng tôi đã âm thầm điều tra. Hai người này có vẻ đang tìm ai đó, nhưng rõ ràng không phải chủ nhiệm”.
Ngô Bình hỏi: “Đã báo cáo chuyện này chưa?”
Lâm Bạch đáp: “Đã báo cáo. Phía trên yêu cầu giám sát nghiêm ngặt, một khi phát hiện bọn họ gây bất lợi cho Viêm Long thì giết chết ngay!”
Ngô Bình gật đầu: “Ở địa bàn Viêm Long, họ sẽ không dám manh động gây chuyện. Tiếp tục điều tra đi, có tin gì thì báo ngay cho tôi”.
“Được”.
Chú Trác lên tiếng: “Chủ nhiệm, nếu muốn chủ động hơn, tôi có thể bày sát trận, khiến họ sa bẫy, một lưới diệt gọn bọn Đông Doanh này”.
Ngô Bình xua tay: “Không cần vội, quan sát bọn họ muốn làm gì trước đã”.
Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “À, mọi người thấy địa điểm làm việc của Hắc Thạch nên đặt ở đâu?”
Dương Đoạn đáp: “Chủ nhiệm có thể chọn Thạch Thành, thủ phủ tỉnh K”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy chọn Thạch Thành đi”.
Anh tạm thời sắp xếp sáu người họ ở số Một Đông Hồ, bảo chú Trác đến Thạch Thành để chuẩn bị văn phòng làm việc, những người còn lại ở huyện Minh Dương chờ lệnh.
Khi anh thu xếp xong mọi chuyện thì trời đã tối. Khoảng bảy giờ, Lạc Trường Sinh và Lạc Mộng Trần lại ghé thăm.
Ngô Bình hỏi: “Ông đã thu thập đủ những thứ mà tôi cần chưa?”
Sắc mặt Lạc Trường Sinh rất tệ: “Phía Đông Doanh phái cao thủ đến, tôi đang gặp nguy hiểm”.
Ngô Bình lập tức nghĩ đến Nhẫn Thánh và Kiếm Thánh, bèn nói: “Bảo sao hai Võ Thần kia đến Viêm Long, ra là để giết ông”.
Lạc Trường Sinh hừ giọng: “Oda Tamura phái đến đấy. Lão ta là đại cổ đông của tập đoàn Sanyo, muốn trừ khử tôi để lấy hết tài sản của tôi”.
Ngô Bình hỏi: “Đây là chuyện của Đông Doanh các ông mà nhỉ? Sao lại chạy đến tìm tôi?”
Lạc Trường Sinh nghiêm mặt đáp: “Cậu Ngô, tôi là người Viêm Long. Nay có người Đông Doanh muốn giết tôi, lẽ nào cậu ngoảnh mặt làm ngơ?”
Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông bảo ông là người Viêm Long? Được thôi, thế chúng ta thoả thuận với nhau nhé. Sau khi tôi chữa khỏi cho ông, ông sẽ đến Hắc Thành để làm việc cho tôi, sao hả?”
Lạc Trường Sinh cau mày: “Làm việc dưới trướng cậu?”
Ngô Bình đáp: “Không phải mãi mãi, ông chỉ cần làm việc cho tôi mười năm là được”.
Bây giờ Lạc Trường Sinh chẳng còn chỗ nào để đi. Nếu Ngô Bình không ra tay cứu giúp, ông ta chẳng còn bao nhiêu cơ hội sống sót nữa. Im lặng một hồi, ông ta mới nói: “Được, tôi đồng ý! Nếu cậu cứu tôi, tôi bằng lòng làm việc mười năm ở Hắc Thạch. Nhưng tôi chỉ nghe lệnh của cậu, kẻ khác đừng hòng sai phái tôi”.
“Không thành vấn đề”, Ngô Bình cười, “Nào, để tôi khôi phục tu vi giúp ông”.
Lạc Trường Sinh ngẩn ra: “Nhưng tôi chưa thu thập đủ vật liệu mà cậu cần”.
“Không cần nữa”, Ngô Bình nói, “Bây giờ đang vội, tôi sẽ dùng cách khác”.
Anh bảo những người khác ra ngoài canh gác, gọi riêng Lạc Trường Sinh vào phòng, bắt đầu phục hồi thần niệm cho ông ta.
Vấn đề của Lạc Trường Sinh là bị kẻ khác ám hại khi đoạt thai, thần hồn bị lời chú gây tổn hại rất nghiêm trọng. Điều anh cần làm là giải trừ lời chú này và khôi phục thần hồn đã bị tổn thương của đối phương.
Anh yêu cầu Lạc Trường Sinh ngồi thẳng, lòng bàn tay phải ấn lên đầu ông ta, miệng thốt ra mấy âm tiết kỳ lạ.
Trong phiến ngọc có ghi lại rất nhiều thông tin về chú thuật, trong đó có cách phá chú và giải chú. Theo phán đoán của anh, Lạc Trường Sinh đã trúng một loại chú trấn hồn, tuy không quá cao siêu nhưng đây không phải là thứ mà Lạc Trường Sinh có thể chống cự.
Thời gian trôi qua, Lạc Trường Sinh cảm thấy tinh thần của mình càng ngày càng thoải mái, một loại năng lượng trói buộc nào đó đang dần biến mất. Nửa giờ sau, ông ta thấy toàn thân thư thái, đột nhiên mở mắt ra rồi nói: “Cảm ơn cậu, cậu Ngô!”
Ngô Bình thả tay ra, vẻ mặt hơi mệt mỏi. Thực hiện chú thuật cần dùng đến thần thức của anh, tổn hao rất lớn.
Nghỉ ngơi được vài phút, anh lấy một viên Ất Mộc Thần Đan ra. Ất Mộc Thần Đan do anh tìm được từ nguyên thạch phỉ thuý, chỉ có bốn viên, có thể tăng cường sức mạnh thần hồn.
Lấy viên đan ra, anh do dự nói: “Bây giờ không kịp thu thập dược liệu, viên Thần Đan này xem như hời cho ông”.
Hai mắt Lạc Trường Sinh sáng rỡ. Ông ta nhận viên đan, nuốt vào bụng, sau đó ngồi xếp bằng, tập trung thiền và tu luyện.
Ngô Bình không để ý đến ông ta nữa, gọi Lạc Mộng Trần vào phòng. Vừa định lên tiếng, anh chợt lạnh mặt, bấm đốt ngón tay búng về phía cửa sổ.
Lạc Mộng Trần cả kinh: “Anh Ngô Bình, là người phe ta!”
Nhưng đã quá muộn. Ngoài kia vang lên tiếng rên nhẹ, rèm cửa sổ bay bay, có hai ninja nữ đeo mặt nạ bước vào. Họ quỳ xuống đất, đồng thanh: “Chủ nhân!”
Ngô Bình ngây người, hỏi lại: “Bọn họ là ai?”
Lạc Mộng Trần vội đáp: “Họ là vệ sĩ riêng của tôi, Hoshi và Miyo”.
Ánh mắt Hoshi rất dịu dàng. Vai trái trúng Niêm Hoa Chỉ của Ngô Bình, đang chảy máu, nhưng Hoshi không hề nói tiếng nào.
Ngô Bình bảo: “Ở nhà tôi, không cần phải lén lút”.
Lạc Mộng Trần vội vàng nói: “Xin lỗi, anh Ngô Bình, là sơ suất của tôi. Mong anh thứ lỗi”.
Anh xua tay: “Không nói chuyện này nữa. Cô Lạc à, ông Lạc đang hồi phục thần hồn. Dù sao ông ấy cũng có căn cơ Địa Tiên, tuy tu vi không cao, nhưng công phu đã rất giỏi rồi. Những kẻ đó muốn giết ông ta không phải là chuyện dễ dàng. Cô không cần lo lắng quá”.
Lạc Mộng Trần mừng rỡ: “Cảm ơn anh Ngô Bình!”
Anh rất mệt, nói được vài câu đã ngồi xếp bằng, hồi phục tinh lực.
Lạc Mộng Trần thì xử lý vết thương cho Hoshi.
Đến hơn tám giờ tối, Ngô Bình mở mắt ra, cảm thấy đã phục hồi được kha khá. Anh phát hiện ba người Lạc Mộng Trần vẫn đang trông chừng bên cạnh, dường như chưa hề dịch chuyển.
Anh hỏi: “Các cô ăn tối chưa?”
Lạc Mộng Trần nói: “Ông cố vẫn chưa ra, tôi không muốn ăn”.
Ngô Bình nhìn đồng hồ: “Sắp rồi, đi xem thử đi”.
Anh đẩy cửa phòng Lạc Trường Sinh, phát hiện ông ta vẫn ngồi ở chỗ cũ, toàn thân toả ra trường năng lượng rất mạnh.
Mấy người họ vừa bước vào, Lạc Trường Sinh đã đứng dậy, cười nói: “Cậu Ngô, tôi đã trở về trạng thái trước khi đoạt thai. Tôi vô cùng cảm kích!”
Ngô Bình đáp: “Thế thì tốt. Với năng lực của ông, chắc chắn một Kiếm Thánh và Nhẫn Thánh cỏn con không làm khó được ông”.
Lạc Trường Sinh cười khẩy: “Con cáo già Oda Tamura ấy, năm xưa tôi đã muốn giết lão ta rồi! Bây giờ lão ta còn dám nhìn ngó tài sản của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
Ngô Bình nói: “Tôi kiến nghị ông tạm thời không nên trở về Đông Doanh. Tuy thần hồn của ông rất mạnh, nhưng thể chất quá yếu, e ngại nhất là đòn cận chiến”.
Lạc Trường Sinh gật đầu: “Tôi hiểu. Nếu không tự tin một trăm phần trăm, tôi sẽ không quay về Đông Doanh”.
Rồi ông ta nói với Lạc Mộng Trần: “Mộng Trần, sau này Ngô Bình chính là chồng cháu. Cháu phải trung thành với cậu ấy!”
Ngô Bình xua tay: “Ông Lạc à, tôi giúp ông không đơn thuần là vì lợi ích. Những cái khác thì không nói, viên đan ấy của tôi, ba mươi tỷ của ông có thể mua nổi không?”
Lạc Trường Sinh đồng ý: “Phải. Viên đan ấy đã giúp tôi hồi phục thần hồn, là báu vật vô giá đối với tôi”.
Ngô Bình nói: “Chúng ta kết bạn đi. Ông hãy để cháu cố của ông về Đông Doanh. Cô ấy có quyền quyết định tương lai của mình”.
Nghe được những lời này, trái tim Lạc Mộng Trần run lên, bèn nhìn anh với ánh mắt cảm kích: “Anh Ngô Bình, anh là nhân tài kiệt xuất. Mộng Trần có thể trở thành người phụ nữ của anh là phúc ba đời. Xin anh đừng nói như vậy, trừ phi anh ghét bỏ Mộng Trần”.
Bình luận facebook