-
Chương 3301-3304
Chương 3301: Đào Sơn Cổ Hoàng, Bổn Mạng Hoàng Cấm
Ngô Bình bay hơn nghìn dặm đã đến biên giới giữa hai nước Tống và Hạ, đập vào mắt anh là một ngọn núi cỡ trung bình, giữa không trung cò huyền phù và một luồng khí màu vàng luôn bắn ra từ trên núi.
Ngô Bình vừa nhìn thấy những khí tức này, ánh mắt lập tức phát sáng. Anh biết, nơi này là Đào Sơn!
Nhưng lúc này cũng có hai bóng người xuất hiện ở trong bóng râm dưới núi, người đó chẳng ai xa lạ là ba người Bảo Kiếm Anh và Lô công tử.
Họ cũng thấy Ngô Bình, Lô công tử tức giận nói: “Sao hắn cũng đến đây!”
Bảo Kiếm Anh thở dài: “Hắn đã đến đây cũng xem như cơ duyên của tất cả chúng ta rồi!”
Nhưng lúc này Ngô Bình đột ngột bay về Đào Sơn, Lô công tử thấy thế lập tức cười mỉa mai: “Hắn muốn chết rồi! Cấm chế trên Đào Sơn đủ nổ chết một Đạo Tôn, hắn lao vào đó chắc chắn sẽ chết!”
Ngô Bình đến gần Đào Sơn đã thuận tay lấy ra bùa Hộ Mệnh do Tử Thanh Thánh Hoàng luyện chế, lúc này từ trong Đào Sơn bay ra một luồng sát khí đánh thẳng vào cơ thể Ngô Bình.
Nhưng bùa Hộ Mệnh lại phát ra ánh sáng thần thánh chói lóa, sát khí kia dần nát bấy. Ngô Bình theo nơi bắn ra sát khí mà hạ xuống Đào Sơn.
Lô công tử với Bảo Kiếm Anh giật mình, không ngờ anh lại vào được!
Đào Sơn là do Cổ Thánh Hoàng để lại, Ngô Bình rất muốn biết rốt cuộc vị Cổ Thánh Hoàng này là ai, có phải là một trong hai vị Thánh HOàng trên Thánh Cổ Đại Lục không? Hay là Thánh Hoàng sinh ra từ Thiên Giới.
Ngô Bình đến Đào Sơn, có một cánh cửa màu vàng xuất hiện trước mặt anh, nó bắn ra Thánh uy rất lẫm liệt. Nhưng Thánh uy này không chèn ép anh, ngược lại khiến anh cảm giác rất thân quen.
Anh vào cửa chính đã thấy một cổ quan tài màu vàng. Quan tài này đang mở nắp, trong đó là một nam tử với uy thế Thánh Hoàng mạnh mẽ liên tục bắn ra.
Ngô Bình đến bên cạnh quan tài, mới phát hiện người nam này đã chết. Mà trong quan tài có chín ký hiệu màu vàng, mỗi một ký hiệu đều mang khí tức ngang hoặc hơn cả Tử Thanh Thánh Hoàng!
“Nó là... Bổn Mạng Hoàng Cấm!” Ngô Bình hít một hơi lạnh.
Anh từng nghe Tử Thanh kể rằng Thánh Hoàng có thể lấy tu vi của mình luyện ra Bổn Mạng Hoàng Cấm, mà cái này có thể khiến cho chủ nhân làm thịt cấp tu sĩ, sau đó thăng chức trở thành Thánh Hoàng. Đương nhiên, thăng chức như thế cũng không vĩnh hằng, mà chỉ có thể giữ liên tục chừng một năm. Nhưng trong Bổ Mạng Hoàng Cấm có chứa kinh nghiệm và trí tuệ của Thánh Hoàng, giúp cho Chúa Tể nhanh chóng thăng chức Thánh Hoàng. Đồng thời, vị Thánh Hoàng ngưng tụ Bổn Mạng Hoàng Cấm sẽ mất đi tính mạng của mình, có thể nói hy sinh bản thân để giúp người khác giành được thành quả.
Thánh Hoàng có Tứ Trọng Cảnh Giới, mỗi Trọng Cảnh Giới có được Tam Trọng Hoàng Cấm. Cổ Thánh Hoàng này có chín Hoàng Cấm, chứng minh tu vi của ông ta đã đạt đến Thánh Hoàng Tam Cảnh Đỉnh Phong rồi!
Ngô Bình thật sự phải kính nể sự uy nghiêm của vị Cổ Thánh Hoàng này, anh cúi đầu thật thấp bái ba bái với cỗ quan tài.
Sau khi bái ba bái, anh lập tức vui mừng lấy chín Hoàng Cấm. Anh biết rõ những người đến trước mình cũng chưa từng vào được Đào Sơn, họ chỉ có thể ở gần Đào Sơn để hấp thụ một ít Hoàng khí thôi.
Ngô Bình lấy chín Bổn Mạng Hoàng Cấm lại phát hiện, đáy quan tài có một miếng ngọc. Anh cầm miếng ngọc lên truyền sức mạnh vào nó, lập tức miếng ngọc bay ra một vùng Thánh quang rồi hóa thành chữ Thiên Văn, nội dung giới thiệu sơ lược về xuất thân của Cổ Thánh Hoàng.
Vị Thánh Hoàng này cùng vượt qua Thánh Môn, theo tu sĩ đến Thánh Cổ Đại Lục. Trước khi ông ta đến đây, Nhân tộc vẫn chưa sinh ra Thánh Hoàng nhưng thiên phú của ông ta khác người nên đã có thể thăng chức thành Thánh Hoàng ở đây và cũng tu luyện thẳng đến Thánh Hoàng Tam Cảnh. Sau này người đời xưng ông ta là, Hằng Thiên Thánh Hoàng.
Đáng tiếc, tuy ông ta là Thánh Hoàng nhưng không thể nào quay lại Thánh Cổ Đại Lục và cuối cùng trong cuộc chiến Nhất Đang và Hoang Thần. Ông ta chèn ép Thôi Hoang Thần, cũng bị trọng thương.
Trong nội dung có giải thích, Hoang Thần là do thực lực của Hoang và Thần tộc kết hợp với nhau nên rất mạnh, đến ngay cả các sinh linh Hỗn Độn cũng không đánh lại được. May mắn thay họ được ông ta đến giúp đỡ và dẹp yên kịp thời mới không gây ra vụ phá hủy lớn.
Sau khi vị Hằng Thiên Thánh Hoàng này bị thường, đã dùng tu vi của mình luyện thành Bổn Mạnh Hoàng Cấm để lại cho người đời sau. Bởi vì ông ta biết Hoang Thần đã bị phong ấn kia sẽ có ngày trốn thoát, vả lại ông ta cũng nghĩ sẽ còn có rất nhiều Hoang Thần trên đời này mà mình chưa gặp nên sử dụng Hoàng Cấm giúp đỡ cho người đời sau nhanh chóng đột phá, sinh ra được nhóm Thánh Hoàng mới!
Ngô Bình đọc hết nội dung trên miếng ngọc, lại càng bội phục và tôn kính ông ta hơn. Anh lại bái ba bái với ông ta rồi nói: “Tiền bối trên trời có linh thiên xin hãy yên tâm, vãn bối sẽ kế thừa ý chí của ngày và không làm nhục sứ mệnh!”
Hình như cả Đào Sơn nghe được giọng nói của Ngô Bình, mà vui mừng rung lên. Sau đó hàng tỷ Thánh quang thoát khỏi Đào Sơn, trong khi Đào Sơn dần sụp đổ thì Thánh quang hóa thành một thanh giản màu vang rơi vào tay của anh. Thứ này là binh khí Hằng Thiên Giản của Hằng Thiên Thánh Hoàng, sát khi trước đây tấn công Ngô Bình do nó bắn ra. Khi nó vừa thoát khỏi Đào Sơn, thì Đào Sơn sẽ sụp đổ và tan biến.
Trong bụi mù mịt, Ngô Bình từ từ đi ra với tay đang cầm Kim Giản, Thánh quang vờn quanh cơ thể anh như vua hạ phàm!
“Hắn cầm gì thế?” Giọng nói của Lô công tử rung lên, nhìn chăm chú vào Hằng Thiên Giản.
Bảo Kiếm Anh lẩm bẩm nói: “Cái đó là... Binh khí của Thánh Hoàng, hắn đã lấy được truyền thừa của Cổ Thánh Hoàng rồi sao?”
Ngô Bình cất Hằng Thiên Giản đi rồi đạp một bước đã đứng trước ba người đó, bình tĩnh nói: “Đào Sơn đã không còn, các ngươi về đi”.
Lô công tử bất ngờ ngây ra một lúc lại cúi đầu thật thấp với Ngô Bình: “Công tử đã lấy được truyền thừa của Cổ Thánh Hoàng rồi à?”
Ngô Bình nói thẳng: “Đúng vậy! Các ngươi không thể nhận được truyền thừa của Thánh Hoàng đâu”.
Lô công tử thở dài nói: “Thiên phú của công tử đúng là khiến người khác bất ngờ, tiểu đệ bội phục! Nhưng lần này chúng ta nhận được lệnh của vua đến làm việc”.
Ngô Bình: “Ngươi cứ bẩm báo lại tường tận là được”.
Lô công tử vội vàng nói: “Vâng, đa tạ công tử!”
Ngô Bình không cần nói nhiều, rồi bay vút lên không trung mất dạng.
Ánh mắt của Bảo Kiếm Anh lập tức bối rối khi nhìn thấy anh đã đi xa, vội nói: “Chẳng lẽ hắn ta không muốn trở thành Thánh Hoàng, khi tìm được truyền thừa của Cổ Thánh Hoàng sao?”
Lô công tử giải thích: “Ta nghe đồn sức mạnh của vị Cổ Thánh Hoàng kia tương đương với Tề Thiên Cảnh Sơ Kỳ. Vị Lý công tử này có đường tương lai rộng thênh thang đấy! Bảo huynh này, chúng ta nhanh chóng về bẩm báo đi!”
Ngô Bình quay về phủ Phò mã, Vân Cơ công chúa vừa rời giường đang nhờ đám người hầu trang điểm. Nàng thấy phu quân về, đã cười nói: “Phu quân này, theo phong tục của nước Tống, chúng ta phải đến Nội cung bái kiến Phụ hoàng và Mẫu hậu vào hôm nay đấy!”
Ngô Bình gật đầu: “Chuyện nên làm mà”.
Sau đó Ngô Bình cũng được đám người hầu hầu hạ thay một bộ đồ vải màu xanh ngọc, đứng chưng với Triệu Vân Cơ giống như một đôi người ngọc, khiến người khác ao ước.
Lúc này trong Hoàng Cung, Tống đế đang gặp một vị khách quý rất long trọng. Người này chính là hoàng tử của Thần Tự Hoàng Triều, tên Thần Vân Đô.
Ngô Bình nghe có người như vậy đế Tống quốc cũng hơi bất ngờ.
Ngô Bình biết tùy tùng tên Luyện Tử Đầu của người này, cũng biết hoàng tử Thần Vân Đồ này. Vả lại anh còn nghe đồn sau khi Thần Tự Hoàng Triệu mở rộng ở Thiên Giới xong đã phát triển rất mạnh, có thể đánh bại được vài Dị tộc lớn, thu nạp rất nhiều tu sĩ tông môn và dân chúng, diện tích với nhân số cũng tăng chóng mặt gấp mấy lần.
Lúc này Thần Vân Đồ chạy đến Tống quốc làm gì?
Tống Đế đang nghị sự vợi với Thần Vân Đồ, Ngô Bình và Triệu Vân Cơ đành đứng ngoài chờ. Sau một phút đồng hồ, cuộc nói chuyện của họ vẫn chưa kết thúc nên anh có chút nôn nóng đẩy cửa vào luôn.
Thần Vân Đồ là người rất đẹp trai và lịch sự, hắn ta ngồi ở vị trí chủ còn Tống đế lại đang cười nói dưới trướng của hắn ta. Đột nhiên Ngô Bình xông vào như thế, Thần Vân Đồ nhíu mày nhưng khi thấy người vào là Ngô Bình, lập tức thể hiện biểu cảm bất ngờ.
“Thần Vân Đồ nhà ngươi chạy đến Tống quốc làm cái gì?”
Thần Vân Đồ nhìn chăm chú vào Ngô Bình nói: “Các hạ là Lý công tử à? Ta nghe Luyện Tử Đầu nhắc đến tiếng tăm lớn của ngươi rồi”.
Ngô Bình: “Ngươi đã biết ta rõ như thế, thì ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta đi”.
Thần Vân Đồ nhíu mày nói: “Bổn hoàng tử chính là hoàng tử của Thần Tự Hoàng Triều, sao ngươi dám vô lễ với ta như thế chứ!”
Ngô Bình cười khinh bỉ: “Rồi sao? Thần Tự Hoàng Triều có thể nhận được ý chỉ Thiên Đình à?”
Thần Vân Đồ kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi! Thêm vào đó, hoàng đế Thần Tự còn được sắc phong là Thiên quan tam phẩm đấy!”
“Mới tam phẩm thôi cũng chả kêu xíu nào”. Anh vừa dứt lời đã lấy lệnh tướng quân nhị phẩm của mình ra.
Thần Vân Đồ vừa thấy, vẻ mặt lập tức trắng bệch vội vàng đến bái kiến: “Bái kiến tướng quân!”
Ngô Bình: “Được rồi, ngươi nói cho ta biết ngươi chạy đến Tống quốc có mục đích gì?”
Chương 3302: Hai vua cùng tồn tại
Thần Vân Đồ không dám giấu nói: “Thưa tướng quân, ta phụng lệnh vào Tống quốc để truy nã kẻ phản tặc”.
Ngô Bình hỏi: “Phản tặc gì?”
Thần Vân Đồ giải thích rằng, sau khi Thiên Đình thành lập có một tu sĩ kinh doanh không muốn bị Thiên Đình quản lý nên thành lập nhóm tên “Nghịch Thiên Minh” bắt đầu tổ chức chống trả quân và sự cai quản của Thiên Đình.
Ngô Bình lại hỏi: “Sao phản tắc đó lại chạy đến Thế Tục Giới?”
Thần Vân Đồ: “Thưa tướng quân, đám phản tặc kia chắc hết đường trốn nên đành trốn xuống Thế Tục. Tại hạ nhân lệnh chiếu thư của vua đến đây truy nã, mà do nơi này là địa bàn của Tống quốc nên ta muốn xin Tống đế cung cấp việc giúp đỡ!”
Ngô Bình lại hỏi: “Có bao nhiêu phản tặc vào biên giới của nước Tống?”
Thần Vân Đồ: “Khoảng chừng mười mấy người, họ tản ra giả trang thành nhiều thân phận khác nhau của dân chúng rồi ẩn nấp ở dân gian”.
Ngô Bình hỏi: “Ngươi muốn Tống quốc phối hợp làm gì?”
Thần Vân Đồ: “Điều tra từng nhà đến khi tìm ra phản tặc”.
Ngô Bình nhíu mày: “Ngu ngốc, Tống quốc có hơn mười ức dân chúng, có thể điều tra toàn nhà được sao? Đầu ngươi chứa nước đúng không?”
Thần Vân Đồ bị mắng đầu úng nước cũng không dám cãi, chỉ dùng khuôn mặt tươi cười hỏi: “Thế ý tướng quân là gì?”
“Chuyện của ngươi liên quan gì đến ta! Tóm lại, các ngươi không thể phá rối cuộc sống đang yên bình trong dân chúng của Tống quốc được!” Ngô Bình lạnh lùng nói.
Thần Vân Đồ lập tức rơi vào thế khó sử, nếu hắn ta không sử dụng năng lực của Tống quốc thì rất có bắt được nghịch tặc. Nhưng nếu hắn ta làm theo ý mình, thì sẽ chọc giận Ngô Bình. Hắn ta làm thế nào cho phải đây?
Tống đế vẫn không dám lên tiếng nãy giờ, lúc này vội vàng nói: “Thưa Phò mã và Vân Đồ điện hạ, chẳng phải các ngươi treo thưởng để người dân thu thập manh mối là được rồi sao? Nhờ đó chúng ta vừa không gây phiền đến dân chúng nhiều nữa”.
Ngô Bình nghe đề nghị của Tống đế lập tức gật gù nói: “Tất cả đều do Phụ hoàng sắp xếp”.
Thần Vân Đồ biết Tống đế có một vị Phò mã tiếng tăm thế này, lập tức hận không may miệng mình lại mà thầm nghĩ, nếu biết từ trước mình đã cung kính với vị vua này rồi.
Hắn ta vội vàng nói: “Tống đế nói rất chí lý, dùng cách này đi”.
Ngô Bình nghĩ đến tình hình của Thần Tự Hoàng Triệu lại hỏi: “Ta nghe đồn Thần Tự Hoàng Triều đánh bại vài Dị tộc, lãnh thổ quốc gia cũng đã mở rộng gấp bội rồi phải không?”
Thần Vân Đồ cười hơ hờ nói: “Thật ra tất cả cuộc chiếc đó đều nhờ dùng sức lực từ bên ngoài, vì Thần Tự Hoàng Triều đã thần phục Thiên Đình từ lâu nên Thiên Đình phải cửa Thiên binh đến giúp đánh Dị tộc với bọn ta. Nếu không với thực lực của riêng Thần Tự Hoàng Triều, thì có đấu được với chúng”.
Ngô Bình gật gù: “Anh hùng biết trọng người có năng lực, các ngươi đúng là thông minh”.
Sau đó, anh bảo Thần Vân Đồ kể về tình hình của Nghịch Thiên Minh. Người ta nói rằng, minh chủ của Nghịch Thiên Minh là một vị cường giả Hỗn Độn Thập Trọng, chẳng biết tại sao lại dấy lên chuyện chống lại Thiên Đình, bên cạnh còn có một tùy tùng có năng lực kinh doanh rất giỏi.
Nhưng thực lực của Thiên Đình rất lớn, đương nhiên Nghịch Thiên Minh không thể chống lại được. Vậy nên không lâu sau, các thành viên của Nghịch Thiên Minh đều bị bắt lại và giết chết. Chỉ còn lại vị minh chủ Nghịch Tiên Minh kia, tránh được một kiếp. Các thành viên còn lại đều tự rã ra mà chạy, Thần Vân Đồ nhận lên để truy nã một nhóm nhỏ trong đó thôi.
Ngô Bình lại hỏi: “Thiên đế hiện tại là ai? Thiên Quyền, Thiên Tôn hay là Ngọc Hoàng Thiên Tôn?”
Thần Vân Đồ giật mình, vội vàng nói: “Ba ngày trước, Thiên đế đã đoán Ngọc Hoàng Thiên Tôn vào Thiên Đình tôn sùng là Hạo Thiên Kim Khuyết Vô Thượng CHí Tôn, tự là Diệu Hữu Di La Chí Chân Ngọc Hoàng Thượng Đế! Tên gọi tắt là Ngọc Hoàng Đại Đế!”
Ngô Bình nghe xưng hô Ngọc Hoàng Đại Đế lại tự nhủ chuyện này nên như thế, mình cũng biết Ngọc Hoàng Đại Đế ở Thấp Duy vũ trụ. Xem ra trong Thấp Duy vũ trụ không chỉ có phác họa lại từng nhân vật thời trước mà cả tương lai cũng có!
“Thế thì chẳng phải Thiên Đình có hai vị Thiên Đế rồi à?” Ngô Bình hỏi lại.
Thần Vân Đô nói: “Thiên Quyền đế xưng là Bắc Cực Thái Hoàng Đại Đế, nằm giữa Kinh Độ và Vĩ Độ của đất trời, quản lý các vì sao và bốn mùa”.
Ngô Bình im lặng như suy nghĩ gì đó rồi nói: “Có nghĩa là người đang làm Thiên đế là Ngọc Hoàng Đại Đế”.
Thần Vân Đô không dám nhắc đến việc này đành nói: “Thật ra Thiên Đình từng chào đón Không Thủy Thiên Tôn nhưng đã bị từ chối, nhưng Không Thủy Thiên Tôn đã công bố sẽ không đứng ngoài nhìn khi Thiên Đình gặp chuyện”.
Ngô Bình cười nói: “Ta nghĩ, cả ba phe đã từng thương lượng và giờ thì dùng đại cục làm trọng rồi”.
Thần Vân Đồ gật đầu nói: “Đúng thế! Ta nghe nói trong Dị tộc cũng có hai tên tu sĩ thăng chức lên Tề Thiên Cảnh. Ngoài ra còn có một dị tượng xuất hiện ở một vùng bị phong ấn, ta nghe đâu bên trong có sinh linh cực kỳ mạnh mẽ đang trấn giữ mà cấp độ của nó giống như cường giả Tề Thiên Cảnh”.
Ngô Bình giật mình đoán vùng đất bị phong ấn kia có tám mươi phần trăm là Hoang Thần đang bị Hằng Thiên Thánh Hoàng phong ấn!
Anh nói: “Hiện tại ta thấy trong Thiên Giới trừ sinh linh Hỗn Độn thì Nhân tộc chắc là mạnh nhất một vùng rồi”.
Thần Vân Đồ nói: “Vậy cũng đúng! Từ khi Thiên Đình thành lập đến nay, các Dị tộc lớn như ngủ đông, ở ẩn như sợ Nhân tộc nhắm vào”.
“Hai tên Dị tộc đạt Tề Thiên Cảnh là giống tộc nào?” Anh hỏi.
“Người đầu tiên là Thiên Long tộc, người thứ hai là Thiên Hổ tộc”. Thần Vân Đồ lại giải thích thêm: “Long tộc là một thành viên trong sinh linh Hỗn Độn, nhưng sau đó Long tộc với Thiên Nhân tộc cưới hỏi sinh ra đời Thiên Long tộc. Thiên Hồ tộc cũng như thế, Hồ tộc cũng là sinh linh Hỗn Độn sớm nhất nhưng về sau cùng cưới hỏi với Thiên Nhân tộc rồi tạo thành Thiên Hồ tộc”.
“Thiên Nhân tộc à? Hình như, ta chưa từng nghe qua”. Ngô Bình hơi nghi ngờ.
Thần Vân Đồ nói: “Thiên Nhân tộc không thuộc về Kỷ Nguyên hiện tại, mà là huyết mạch mạnh mẽ để lại từ Kỷ Nguyên trước đó. Sau khi họ kết hợp với Long tộc và Hồ tộc, đã tạo ra Thiên Long tộc và Thiên Hồ tộc”.
Ngô Bình hỏi Thần Vân Đồ vài câu, rồi bảo hắn ta lui ra.
Thần Vân Đồ vừa đi, Tống đế đã lau mồ hôi nói: “Nếu hôm nay không có Phò mã, ta sợ không thể đối phó với hắn ta được”.
Ngô Bình nói: “Từ nay về sau, Phụ hoàng không cần khách sáo với đám người đó nữa. Không Thủy Thiên Tôn là sư tôn của con, Ngọc Hoàng Đại Đế là bạn của con. Nên trong Thiên Giới, không ai dám chọc vào Tống quốc đâu”.
Tống đế cực kỳ vui mừng nói: “Ta quyết tâm tấn công vài Đại Hạ ở phía Bắc, ngươi có kế sách gì không Phò mã?”
Ngô Bình: “Hoàng thất của Đại Hạ cũng có chỗ chống lưng dày rộng, tuy thua ta nhưng hành động lần này không thể tránh việc dân chúng vô tội sẽ chết”.
Tống đế nghe Ngô Bình nói thế, lập tức dập tắt ý định vừa nảy mầm.
Thật ra nếu Ngô Bình đồng ý, thì việc thống nhất hai nước rất dễ dàng. Nhưng hành động đó vô nghĩa với anh, những dân chúng vô tội của Đại Hạ và Tống quốc không nên phải chịu cảnh cực khổ.
Nếu phía Bắc đã chiếm không được, Tống đế lại nói: “Vậy ở phía Nam của Đại Thành Vương Triều đang bị tà giáo nắm giữa. Giáo chủ của tà giáo này đang kiểm soát Quốc vương, gần nửa năm qua đã phái rất nhiều binh đánh vào Tống quốc của ta. Tuy thực lực Tống quốc ta mạnh mẽ, nhưng vẫn có số người chết rất nhiều, hiện tại đã đạt hơn ba mươi vạn người rồi. Thậm chí có vài thánh trấn giữ ở biên giới quan trọng, cũng bị chiến tranh làm tổn thất”.
Ngô Bình nhíu mày: “Đám man di phía Nam dám đánh vào Tống quốc, muốn chết rồi à?”
Tống đế còn bổ sung thêm: “Tà giáo này rất ghê gớm, chúng có thể đầu độc lòng người mà đám này rất hung dữ, không sợ chết. Vào trận đấu vài ngày trước, đám đó đã cử ra ba mươi vạn tín đồ giáo, liều chết xung phong. Tuy chiến sĩ bên ta giết được rất nhiều, nhưng cũng thấy ám ảnh”.
Ngô Bình suy nghĩ gì đó lại nhớ đến ba nhiệm vụ của Phật Đà giao cho lại nói: “Phụ hoàng yên tâm, ta sẽ đến xem Đại Thành quốc ra sao, rồi giải quyết hết đám tà giáo đó luôn”.
Tống đế nghe Ngô Bình hứa như thế cũng mừng rỡ, liên tục nói: “Vất vả cho Phò mã rồi!”
Sau khi Ngô Bình và Triều Vân Cơ bái kiến Hoàng đế và Hoàng hậu xong, cũng dẫn nàng vào bái kiến cha mẹ và ông bà của mình.
Ngô Bình ở nhà một ngày, đã đưa Triệu Vân Cơ về cung rồi sau đó anh đến Đại Thành trước. Chuyện giải quyết tà giáo cũng giúp anh thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà Phật Đà đã giao!
Chương 3303: Cửu Trọng Thiên Môn
Trước kia, tại Đại Thành Vương triều có tám vương quốc nhỏ, về sau Đại Thành Vương Triều thống nhất mấy nước xung quanh nhưng dân tộc bên trong lại có nhiều thành phần rất phức tạp, cộng lại cũng có hơn hai trăm dân tộc. Mà những dân tộc này không chỉ không hiểu ngôn ngữ của nhau, ngay cả chữ viết cũng không giống. Cho nên thật ra Đại Thánh Vương Triều không đoàn kết, khác hoàn toàn với Tống hay Hạ quốc thống trị bền chặt một cõi.
Do thống trị không bền, nên tà giáo mới lợi dụng sơ hở này mà lẻn vào. Năm mươi năm trước đây, có người sáng lập ra Nguyên Thần Giáo, cũng có bài Giáo ca.
Ngô Bình vừa đến Đại Thành đã thấy khắp nơi đều là tín đồ của giáo hội, dân chúng ở đây đã trở thành tính đồ của Nguyên Thần giáo tám chín mươi phần trăm rồi. Anh nghe được họ hát Giáo ca rất thú vị.
Nguyên Thần có linh, xuất hiện bất cứ đâu.
Nghìn đầu, nghìn mắt, nghìn chân
Cai quản đất trời, thông cả thiên văn trên trời dưới đất
Sừng sững đứng thẳng, ngoài mười ngón tay.
Chỉ có Nguyên Thần nắm giết tất cả.
Vừa là quá khứ, vừa là tương lai.
Chỉ có Nguyên Thần là kẻ đứng đầu bất tử.
Ngài nhận sự hy sinh và sự thăng trầm của thế giới xung quanh.
Ngô Bình nghe đám tín đồ giáo hội hát vài lần cũng cảm thấy những lời Nguyên Thần dạy cho họ còn thua xa cả Phật Môn, nhưng lại có vài chỗ giống.
Anh bay đến một căn phòng đang giảng kinh, chỉ thấy trên đài cao một nghìn mét có một tu sĩ đang ngồi xếp bằng, thẳng lưng đang giảng kinh cho mười vạn giáo đồ phía dưới. Giọng nói của tên này rất có uy lực, đến mức không cần sử dụng trang bị khuếch đại âm thanh cũng khiến cho mười vạn người đang ngồi nghe rõ từng chữ từng câu.
Ngô Bình nghe một lúc mới chỉ một ngón tay ra, ý nghĩ của anh lập tức bám vào cơ thể của tên kia. Tu vi của tên giảng kinh này cũng chỉ mới Bí Cảnh, nên Ngô Bình không chút đắn đo sử dụng thuật của mình lên người hắn ta.
Sau một phút, người kia đang nói kinh văn lại nói về Kinh Phật. Mà những lời này do Ngô Bình nói ra, mỗi một câu đều có thể xuyên vào lòng người, mở mang trí tuệ của chúng sinh.
Đám giáo đồ nghe giọng nói khác lạ lập tức ngây ngất, nhưng nhanh chóng đắm chìm trong lý lẽ của Phật giáo, ngay cả thể xác và tinh thần đều vui mừng đến không thể tả nổi.
Sau vài phút giảng, trên bầu trời lại xuất hiện một Thiên nữ với cánh hoa bay phấp phới, cùng với vô số người thổi tù gõ trống, những đóa hoa sen nở rộ từ dưới mắt đất và mùi hương thơm từ trời ập đến.
Bằng cách này, Ngô Bình chỉ giảng kinh Phật một lần đã thu hút được mười vạn tín đồ. Khi anh giảng đến một nửa, anh đã thay thế cho tu sĩ kia và ngồi giảng kinh Phật đầy nghiêm túc.
Nhưng lúc này trên bầu trời lại có người tức giận quát: “Tà đạo to gan dám mê hoặc chúng sinh ngay lúc đang giảng kinh, giết!”
Một thanh đao xuất hiện trên bầu trời, chém mạnh về phía anh. Ngô Bình chỉ đưa một ngón tay lên chỉ, một ngón tay màu vàng lập tức ấn vỡ ánh đao ra khiến người rút đao phun ra ngụm máu tươi và rơi xuống mắt đất như một ngôi sao chổi xẹt qua.
Sau đó Ngô Bình lại tiếp tục giảng kinh trên đài cao, các tín đồ tà giáo xung quanh nghe tiếng đến đầy càng ngày càng nhiều, họ tụ tập bao quanh vòng ngoài vòng trong dày kín. Con số cứ thế tăng lên, hai mươi vạn người, ba mươi vạn người đến cả tám trăm vạn dân chúng trong thành này đều đứng ở trên mái hiên nghe lời giảng.
Ngô Bình giảng kinh Phật, từng chữ từng câu anh nói ra đều truyền vào tai mọi người, mọi người đều cúi rạp đầu xuống mặt đất bài phục như nghe được âm thanh vô tận không bao giờ mất đi.
Lúc này có một khuôn mặt khổng lồ xuất hiện trong không trung đầy giận dữ, quát Ngô Bình: “Yêu tà còn chưa dừng lại!”
Ngô Bình nhìn thoáng qua mặt người kia, rồi bình thản nói: “Ngươi là giáo chủ của Nguyên Thần à? Giáo phái của ngươi mới là tà giáo, bây giờ tà giáo các ngươi quỳ xuống bái bản sư thì ta có thể tha cho ngươi một con đường sống!”
Gương mặt người kia càng tức giận hơn nói: “Bổn giáo chủ muốn diệt ngươi!”
Sau đó gương mặt người kia há mồm bắn ra một ngọn lửa màu đen muốn thiêu Ngô Bình.
Ngô Bình chỉ thổi một hơi với ngọn lửa, nó đã bị dập tắt đồng thời một tia kiếm đánh trúng vào mặt người kia, mặt người kia lập tức kêu lên thảm thiết rồi một bóng người rơi từ trên trời xuống.
Tu vi của tên giáo chủ này cũng chỉ đạt đến Thần Thông Cửu Cảnh thôi, nhưng tên này có giữ mấy món pháp khí ghê gớm nên các tu sĩ dưới Đạo Cảnh không thể nào đánh thắng hắn ta được.
Tu sĩ Đạo Cảnh ở Thế Tục Giới rất ít, dù có cũng không thể sử dụng các chiêu thức thần thông, nếu không sẽ bị nha môn Thiên Tuần trách phạt.
Ngô Bình nhìn lại chỉ thấy tên giáo chủ Nguyên Thần này mới bốn mươi, râu ria vẫn đen láy, da mặt rất trắng, trông khá tuấn tú. Nhưng đôi mắt của hắn ta lại đầy ác độc và âm u.
Ngô Bình ấn nhẹ vào giữ chân mày của tên này, sử dụng một trong các chiêu thức thần thông tên “Phật Độ Hữu Duyên” của Phật Môn lên người hắn ta. Ngay tức thì cơ thể giáo chủ Nguyên Thần này run lên, ánh sáng Phật bao lấy cơ thể của hắn ta rồi dàng lóe sáng rực rỡ, mở ra trí tuệ mới cho hắn ta.
Hắn ta quỳ rạp xuống đất, thành kính nói với Ngô Bình: “Bái kiến Phật sư!”
Ngô Bình gật gù nói: “Ta đã truyền thụ tâm pháp Phật Môn cho ngươi, từ giờ trở đi ngươi phải đưa Phật hiệu tỏa sáng rộng rãi như ánh dương, Nguyên Thần giáo cũng nên sửa thành một tên khác, cứ lấy là Thiên Phật giáo đi”.
“Vâng, đệ tử tuân lệnh!” Giáo chủ Nguyên Thần cung kính rồi và thầm nghĩ, từ giờ trở đi hắn ta chính là giáo chủ của Thiên Phật giáo rồi!
Ngô Bình giải quyết xong mọi việc cũng quay về Đệ Nhất Kiếm Tông để bế quan một thời gian, anh sẽ quay lại đây kiểm tra sau một đoạn thời gian nữa. Nếu Thiên Phật giáo thuận lợi phát triển anh sẽ mượn lực lượng các Phật đồ xây dựng chùa Thiên.
Trước đây, anh đã vào Thánh Vương Cảnh, hiện tại đánh sâu vào Đạo Cảnh Thập Trọng dễ dàng như nước chảy hoa trôi. Đạo Cảnh Thập Trọng còn được gọi là Thiên Quan Cảnh!
Cửa ải lần này phải sử dụng sức mạnh to lớn của bản thân ra phá vỡ Thiên quan!
Nhưng Thiên quan có Cửu Trọng, đại diện cho Cửu Trọng Thiên! Mỗi một tu sĩ chỉ có cơ hội đánh sâu vào Thiên quan cảnh một lần duy nhất, mà nói thật thì chỉ có ba mươi mấy phần trăm tu sĩ ở Đạo Cảnh Cửu Trọng có cơ hội phá vỡ Thiên quan Nhất Trọng thôi! Thiên quan Nhị Trọng rất khó bị đánh vỡ, nó còn mạnh hơn gấp hai ba lần với Nhất Trọng!
Bởi vậy tất cả các tu sĩ Đạo Cảnh Thập Trùng khắp thiên hạ, có chín mươi chín phần trăm phải dừng biết trước Thiên quan Tam Trọng, mà tu sĩ Đạo Cảnh đánh vỡ được Thiên quan Tứ Trọng cũng có không phẩy không một phần trăm
Do cơ hội này chỉ có một lần, nên tất cả tu sĩ muốn vượt qua Thiên quan đều rất cẩn thận có thể chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa rồi nhưng vẫn không vội vàng thăng cấp lên. Vậy nên trên lịch sử tu hành dài dòng và buồn chán của Nhân tộc trong Kỷ Nguyên hiện nay, người mất nhất cũng chỉ là tu sĩ phá vỡ được Thiên tầng thứ bảy! Vả lại, chỉ có một người!”
Dù tư chất trời phú hơn người như Không Thủy Thiên Thôn, Ngọc Hoàng Thiên Tông cũng chỉ phá vỡ được Thiên Lục Trọng! Nhưng cấp bậc này đã rất khó đạt được rồi, với lại ngay cả trong Lục Trọng muốn tăng cao hơn cũng cũng khó gấp bốn mươi năm mươi lần vượt qua Thiên Tam Trọng!
Đương nhiên nếu lúc trước Không Thủy Thiên Tôn có thể tiếp tục thăng cấp lên một chút, có lẽ cơ hội ông ấy đánh Thiên tầng thứ bảy sẽ cao hơn. Nhưng ông ấy không làm thế vì chuyện này quá nguy hiểm, ông ấy sẽ không mạo hiểm như vậy.
Ngô Bình nghe được đầy đủ các quy tắc chung của Tiên Đạo trong Đạo quan tại Thiên Phong triều, nên hiểu rất rõ về sự độc đáo trong tu hành của Thiên môn. Anh suy nghĩ, từ trước đến giờ chưa từng có Phá Thiên môn, nếu muốn có phải là người ngay thẳng, quyết tâm vững chắc dù có chết cũng không hối hận! Nếu không dù là ngươi có tư chất đi chăng nữa, cũng khó lòng phá vỡ được Thiên quan Cửu Trọng!
Cửu Trọng Thiên thật ra chỉ là hình thái Bổn Mệnh cấp chín, cấp của nó càng tăng cao thì hình thái của Bổn Mệnh cũng sẽ càng cao cấp hơn! Nếu như Nhất Trọng Thiên là một con sâu nhỏ xấu xí, thì Cửu Trọng Thiên chính là một Thần Long tung hoành cùng trời cuối đất! Cấp độ của hai cấp bậc này cách xa nhau một trời một vực!
Trước đây Ngô Bình hoàng thành Vô Thượng Sự Phân Cực, đã có được Vô Thượng Đạo Anh,vả lại thăng chức Thánh Vương, tiến hóa làm Vô Thượng Thánh Anh, căn cô cũng đã rất thâm hậu. Thánh Anh có được khả năng Nghịch Chuyển Thiên Đạo, bản thân Ngô Bình có Vô Thượng Đại Đạo, Chí Cao Cấm Kỵ, nên sức mạnh anh phá vỡ Thiên môn cũng xuất sắc hơn các thế hệ cùng thời!
Lúc này, Ngô Bình đang ngồi xếp bằng ở trên một ngọn núi, xung quanh là đại trận do anh sắp xếp. Anh sử dụng đạo pháp trong cơ thể và sức mạnh mạnh mẽ của mình hợp vào Vô Thượng Thánh Anh trong cơ thể. Sau đó, một luồng ánh sáng thánh bay thẳng lên trời cao hình thành một dòng nước xoáy thời không bán kính mười vạn dặm.
Giữa dòng nước xoáy thời không xuất hiện một cánh cửa Thiên cao lớn, nguy nga và lộng lẫy vô cùng. Thiên uy của Vô Thương bắn từ bên trong ra, mang sức mạnh chèn ép hơn một ức triệu sinh linh!
Sau Thiên môn còn có Thiên môn Nhị Trọng, sau Thiên môn Nhị Trọng còn có Thiên môn Tam Trọng. Cư sthế tính dần vào, đến Thiên môn Cửu Trọng! Từng tầng mang độ khó rất cao, độ khó đột phá và áp lực cũng tăng lên cấp số nhân theo số các tầng tăng cao!
Thánh Anh cầm Hằng Thiên Giảng, Thánh uy phóng ra ngập trời lao thẳng vào Thiên môn Nhất Trọng. Ánh sáng lấp lánh trên Thiên môn Nhất Trọng lập tức bị đánh vỡ như hổ dữ. Sau khi đốt phá cửa tầng một, Ngô Bình lại phóng vào Thiên môn Nhị Trọng!
Chương 3304: Vô Thượng Thiên Anh
Ánh sáng màu xanh lơ của Thiên Môn cấp hai cũng không thể chịu nổi một kích, bị bể nát ngay lập tức, Ngô Bình tiếp tục lao đến, nhằm về phía Thiên Môn cấp ba!
Cấp thứ ba, cấp thứ tư, màu vàng, trắng của ánh sáng mặt trời, cũng chỉ hơi cản trở một chút, sau đó lại bể nát, chỉ có quầng sáng màu đỏ của Thiên Môn cấp năm làm cho cơ thể của Ngô Bình ngừng lại thời gian khoảng một phần trăm thời gian!
Tiếp theo đó, là quầng sáng màu vàng kim cấp sáu! Quầng sáng màu như ánh mặt trời này, vô cùng cứng cỏi, lần đầu tiên Ngô Bình khởi động Hằng Thiên Giản, đánh ra một kích toàn lực.
“Răng rắc!”
Bầu trời dường như đã bị đập thủng một lỗ, ánh sáng vàng kim bị dập nát, Ngô Bắt xông thẳng vào, đối mặt trực tiếp với Thiên Môn cấp bảy!
Thiên Môn cấp thứ bảy, là đỏ vàng xanh, ba loại màu sắc biến ảo không ngừng. Bây giờ đây, Thánh Anh của Ngô Bình lần đầu tiên khởi động sức mạnh Nghịch Chuyển Thiên Đạo, kết hợp với Hằng Thiên Giản, dùng toàn lực tấn công.
“Ầm!”
Thiên Môn cấp bảy rung động kịch liệt, Ngô Bình dùng một phần mười thời gian để đột phá nó!
Sau đó, là ánh sáng ngũ sắc, đó là Thiên Môn cấp tám! Uy lực của nó còn mạnh hơn Thiên Môn cấp bảy ít nhất chín lần! Ngô Bình còn chưa đến gần Thiên Môn này thì tốc độ đã trở nên chậm lại.
Trong lòng anh đột nhiên nảy lên một cái, anh hét lên điên cuồng, Vô Thượng Đạo Pháp bên trong cơ thể kích hoạt toàn lực, toàn bộ sức mạnh Cấm Thiên cũng giải phóng ra bên ngoài. Mà anh cũng từ bỏ Hằng Thiên Giản, ba mũi tên bùa được truyền thừa của Nghệ Hoàng được anh hợp làm một, ngưng tụ lại thành một mũi tên cực lớn, bị Ngô Bình nắm lấy bằng hai tay, mạnh mẽ bắn đến Thiên Môn cấp tám!
“Ầm ầm!”
Sau khi tiếng vang rung trời vang lên, quầng sáng ngũ sắc của Thiên Môn cấp tám đã bị phá vỡ, Ngô Bình gian nan đi đến Thiên Môn khác, tiếp tục đánh đến Thiên Môn cấp chín!
Lúc này đây, anh lấy Xạ Nhật Cung ra. Trong cung này có chín Đại Ngàn Cấm Kỵ, đều là cấm kỵ cấp mười một!
Anh gầm nhẹ một tiếng, chín hoàng cấm bay ra, bị anh ép vào trong Xạ Nhật Cung, mỗi một hoàng cấm đều trở thành chín đại trận cấm kỵ cấp mười hai! Chín Đại Ngàn Cấm Chế Sát Trận, trong nháy mắt tấn chức trở thành chín Tối Cao Cấm Kỵ Sát Trận!
Hoàng cấm và cấm kỵ đều có hiệu quả như nhau, giờ phút này, Ngô Bình làm ra một hành động lớn mất, trong nháy mắt đã tăng uy năng của Xạ Nhật Cung lên vô cùng!
“Vù!”
Xạ Nhật Cung thả ra hàng tỷ sát quang, khắp xung quanh đều là tiếng quỷ khóc, tiếng thần khóc, thiên địa ảm đạm, tinh nguyệt vô quang, Thiên Môn run rẩy!
Uy lực của Xạ Nhật cung vào lúc này ngay cả Nghệ Hoàng tái thế cũng không thể làm được!
Ngô Bình điên cuồng hét lên một tiếng, khởi động tất cả các sức mạnh, kéo dây của Xạ Nhật Cung.
“Vút!”
Một mũi tên thánh tam sắc bắn về phía Thiên Môn cấp chín! Nó bất chấp sự trói buộc của thời không, từ quá khứ, hiện tại và cả tương lai đều xuất kích cùng một lúc, đánh tới từ bốn phương tám hướng!
Ánh sáng từ mũi tên tam sắc gần như có thể hủy diệt hết tất cả, xé nát hết tất cả, đánh vỡ hết tất cả!
“Vút!”
Giống như một mũi tên bắn xuyên qua da thú, quầng sáng của Thiên Môn cấp chín bị một mũi tên của Ngô Bình bắn thủng, sau đó, anh cũng xuyên qua quầng sáng bị phá vỡ mà tiến vào thời không phía sau Thiên Môn cấp chín!
“Ầm ầm ầm! Răng rắc!”
Ngô Bình đi vào một thời không vô cùng huyền diệu, xung quanh đều là ánh mặt trời cửu sắc, bên trong ánh mặt trời có hàng tỉ lôi phù, liên tục đánh sâu vào trong Thánh Anh của anh. Cùng lúc đó, bên trong ánh mặt trời cũng có vô số năng lượng đại bổ đi chữa trị tổn thương của anh.
Cư như thế, Ngô Bình tiến vào một Cửu Trọng Thiên chưa từng có ai đặt chân vào trong thời đại này! Thánh Anh của anh đã lột xác tại đây, trở thành một hình thái sinh mệnh chí cao vô thượng, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!
Vô Thượng Thánh Anh của Ngô Bình đã tiến vào một trạng thái huyền diệu khó giải thích được, không có nhận thức, không có tư duy, giống như tất cả đều yên lặng. Nhưng trên thực tế, nó lại đang có biến hóa sâu sắc.
Không biết đã qua bao lâu, Thánh Anh của Ngô Bình đã khôi phục ý thức lại. Lúc này, anh phát hiện ra bản thân đang bị hàng tỷ lôi quang vờn quanh, thứ anh thở ra là Thiên Đạo Pháp Tắc. Bây giờ, cấp độ sinh mệnh của anh đã tăng lên đến cực đại, đạt đến một trạng thái huyền diệu mà anh không thể hình dung được. Lúc này, Thánh Anh của anh đã không còn được gọi là Thánh Anh nữa, mà nên gọi là Thiên Anh!
Anh khẽ mỉm cười, sau đó Thiên Anh lập tức rời khỏi Cửu Trọng Thiên, trở về với bản thể. Chỉ là, Cửu Trọng Thiên còn ở đó, nó ẩn giấu bên trong cơ thể của Ngô Bình, chỉ cần Ngô Bình đồng ý, Thiên Anh của anh có thể đi vào Cửu Trọng Thiên bất cứ lúc nào.
Ngô Bình mở mắt ra, thời gian anh đột phá đã được chín ngày. Anh vươn vai, đạo tắc ở xung quanh mãnh liệt. Thiên Anh liên tục phóng ra sức mạnh huyền diệu, rèn luyện cơ thể của anh. Hiện giờ, cơ thể của Ngô Bình đã kém hơn rất nhiều so với Thiên Anh, cho nên hiện tại là Thiên Anh đang nuôi ngược lại cơ thể.
“Tu luyện lâu như thế, cũng nên trở về Thánh Cổ Đại Lục một chuyến”. Anh lẩm bẩm.
Vừa dứt lời, anh bước lên một bước, thông qua Thánh Môn mà trở lại Đông Đô ở Thánh Cổ Đại Lục.
Thân là Đông Vương, gần đây anh không ở đó, tất cả mọi chuyện trong Đông Đô vẫn cứ vận hành theo lẽ thường.
Vừa trở về, anh đã lập tức bắt tay đi luyện chế Bộ Thánh Đan và Hiền Vương Đan. Một viên Hiền Vương Đan, bên phía Tử Thanh Thánh Quốc ra giá ba trăm tỷ thánh thù; một viên Bước Thánh Đan, giá lại còn cao hơn, lên tới mười tám ngàn tỷ thánh thù!
Trước đây, anh đã luyện chế một mẻ đưa vào trong cung, chỉ là Tử Thanh Thánh Hoàng cũng không có nhiều tiền như thế, cho nên chỉ có thể mua thiếu, nên bây giờ anh cũng không có nhiều tiền. Không có tiền thì phải nghĩ cách kiếm tiền, vì vậy anh vẫn luôn muốn động tay với số thần kim được đúc.
Vị Diệp Thánh Hầu đã tấn chứ Chúa Tể kia, mấy tháng qua vẫn đang luyện binh cho Ngô Bình. Bây giờ, dưới trướng của hắn đã có được đại quân năm triệu Nhân tộc với chiến lực không hề tầm thường!
Vị kia đã tấn chức chúa tể diệp thánh hầu mấy tháng qua vẫn luôn ở vì Ngô Bình luyện binh. Hiện giờ hắn dưới trướng đã có được chiến lực không tầm thường 500 vạn Nhân tộc đại quân!
Sau khi luyện đan mấy ngày, Ngô Bình lập tức bắt đầu đi nâng cao năng lực của năm triệu quân Nhân Tộc này, lựa chọn ra một triệu tinh anh trong năm triệu quân này, huấn luyện bọn họ trở thành Cấm Kỵ Chi Binh.
Mượn sức của Xạ Nhật Cung thăng cấp và Bát Quái Sát Trận, anh có thể bố trí một loại chiến trận có uy lực khủng bố, nhưng lại chiến thắng Xích Ma tộc một cách nhẹ nhàng.
Năm ngày sau, Ngô Bình để Diệp Thánh Hầu chỉ huy tác chiến, mà bản thân anh tọa trấn tại mắt trận, trong tay là Xạ Nhật Cung, trăm vạn đại quân cùng xuất phát về hướng của Xích Ma Tộc!
Trăm vạn đại quân, thanh thế kinh người. Đại quân của Xích Ma nhanh chóng biết được tin này, phái ra ba triệu Xích Ma tinh nhuệ, dẫn đầu bởi đại tướng Ma Tộc, tiến ra đón đánh.
Đối với trận chiến này, trong lòng Ngô Bình quyết tâm phải thắng, hai quân cách nhau trên trăm dặm thì anh đã lập tức khởi động Bát Quái Sát Trận, cũng mượn sức mạnh của Xạ Nhật Cung, tạo thành một chiến trận kinh thiên động địa!
Ba triệu đại quân Xích Ma cũng đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, trên đầu bọn họ có sừng nhọn, hai mắt không có đồng tử đỏ tươi như máu, lúc này đều đồng thành đọc tụng chú, triệu hồi ra Cổ Ma Xích Mông. Trên đầu của Xích Mông kia có sừng nhọn, thân màu xanh biếc, hai mắt phun ra tia chớp, trên tay cầm một cây trường mâu màu máu, ngửa mặt lên trời hét lên giận dữ.
Cổ Ma được triệu hoán đến có sức mạnh ngang với Thánh Hoàng. Nếu như là trước đây, chắc chắn Ngô Bình sẽ không chống chọi với nó. Nhưng bây giờ, anh đã có được Vô Thượng Thiên Anh, lại còn có thêm cả Cửu Đại Cấm Kỵ Tối Cao của Xạ Nhật Cung, nên trong lòng không còn sợ hãi, ngược lại, lại rất muốn đánh với nó một trận!
Cổ Ma Xích Mông giơ trường mâu lên, ném mạnh về phía Ngô Bình. Trường mâu đã vượt qua giới hạn của thời không, trong nháy mắt đã cách trước người Ngô Bình mười dặm, sẽ giết chết anh ngay lập tức!
Ngô Bình không dao động, kéo Xạ Nhật Cung, sức mạnh và sát khí của trăm vạn tinh nhuệ Nhân Tộc, kết hợp lại trên tay của anh, sau đó mượn sát trận khủng bố của Xạ Nhật Cung, bắn ra một mũi tên.
Mũi tên ánh sáng bay ra, đánh trúng trường mâu. Trường mâu kia có thể coi như pháp khí Thánh Hoàng, trong nháy mắt đã tan tành, mà sức mạnh của mũi tên ánh sáng kia chỉ yếu đi một chút, lại tiếp tục bay về hướng của Xích Mông.
Trên gương mặt xấu xí của Xích Mông lộ ra vẻ kinh ngạc, nó cảm thấy sợ hãi, muốn thoát khỏi hiện trường ngay lập tức. Chỉ tiếc là đã chậm, mũi tên ánh sáng này quá nhanh, ý nghĩ của Xích Mông mới xuất hiện, chỉ kịp nâng cánh tay lên đỡ lấy thì mũi tên đã bắn đến!
“Ầm!”
Chỉ một mũi tên đã khiến cho cánh tay trái của Xích Mông nổ tan tành, hóa thành sương đen.
Ngô Bình bay hơn nghìn dặm đã đến biên giới giữa hai nước Tống và Hạ, đập vào mắt anh là một ngọn núi cỡ trung bình, giữa không trung cò huyền phù và một luồng khí màu vàng luôn bắn ra từ trên núi.
Ngô Bình vừa nhìn thấy những khí tức này, ánh mắt lập tức phát sáng. Anh biết, nơi này là Đào Sơn!
Nhưng lúc này cũng có hai bóng người xuất hiện ở trong bóng râm dưới núi, người đó chẳng ai xa lạ là ba người Bảo Kiếm Anh và Lô công tử.
Họ cũng thấy Ngô Bình, Lô công tử tức giận nói: “Sao hắn cũng đến đây!”
Bảo Kiếm Anh thở dài: “Hắn đã đến đây cũng xem như cơ duyên của tất cả chúng ta rồi!”
Nhưng lúc này Ngô Bình đột ngột bay về Đào Sơn, Lô công tử thấy thế lập tức cười mỉa mai: “Hắn muốn chết rồi! Cấm chế trên Đào Sơn đủ nổ chết một Đạo Tôn, hắn lao vào đó chắc chắn sẽ chết!”
Ngô Bình đến gần Đào Sơn đã thuận tay lấy ra bùa Hộ Mệnh do Tử Thanh Thánh Hoàng luyện chế, lúc này từ trong Đào Sơn bay ra một luồng sát khí đánh thẳng vào cơ thể Ngô Bình.
Nhưng bùa Hộ Mệnh lại phát ra ánh sáng thần thánh chói lóa, sát khí kia dần nát bấy. Ngô Bình theo nơi bắn ra sát khí mà hạ xuống Đào Sơn.
Lô công tử với Bảo Kiếm Anh giật mình, không ngờ anh lại vào được!
Đào Sơn là do Cổ Thánh Hoàng để lại, Ngô Bình rất muốn biết rốt cuộc vị Cổ Thánh Hoàng này là ai, có phải là một trong hai vị Thánh HOàng trên Thánh Cổ Đại Lục không? Hay là Thánh Hoàng sinh ra từ Thiên Giới.
Ngô Bình đến Đào Sơn, có một cánh cửa màu vàng xuất hiện trước mặt anh, nó bắn ra Thánh uy rất lẫm liệt. Nhưng Thánh uy này không chèn ép anh, ngược lại khiến anh cảm giác rất thân quen.
Anh vào cửa chính đã thấy một cổ quan tài màu vàng. Quan tài này đang mở nắp, trong đó là một nam tử với uy thế Thánh Hoàng mạnh mẽ liên tục bắn ra.
Ngô Bình đến bên cạnh quan tài, mới phát hiện người nam này đã chết. Mà trong quan tài có chín ký hiệu màu vàng, mỗi một ký hiệu đều mang khí tức ngang hoặc hơn cả Tử Thanh Thánh Hoàng!
“Nó là... Bổn Mạng Hoàng Cấm!” Ngô Bình hít một hơi lạnh.
Anh từng nghe Tử Thanh kể rằng Thánh Hoàng có thể lấy tu vi của mình luyện ra Bổn Mạng Hoàng Cấm, mà cái này có thể khiến cho chủ nhân làm thịt cấp tu sĩ, sau đó thăng chức trở thành Thánh Hoàng. Đương nhiên, thăng chức như thế cũng không vĩnh hằng, mà chỉ có thể giữ liên tục chừng một năm. Nhưng trong Bổ Mạng Hoàng Cấm có chứa kinh nghiệm và trí tuệ của Thánh Hoàng, giúp cho Chúa Tể nhanh chóng thăng chức Thánh Hoàng. Đồng thời, vị Thánh Hoàng ngưng tụ Bổn Mạng Hoàng Cấm sẽ mất đi tính mạng của mình, có thể nói hy sinh bản thân để giúp người khác giành được thành quả.
Thánh Hoàng có Tứ Trọng Cảnh Giới, mỗi Trọng Cảnh Giới có được Tam Trọng Hoàng Cấm. Cổ Thánh Hoàng này có chín Hoàng Cấm, chứng minh tu vi của ông ta đã đạt đến Thánh Hoàng Tam Cảnh Đỉnh Phong rồi!
Ngô Bình thật sự phải kính nể sự uy nghiêm của vị Cổ Thánh Hoàng này, anh cúi đầu thật thấp bái ba bái với cỗ quan tài.
Sau khi bái ba bái, anh lập tức vui mừng lấy chín Hoàng Cấm. Anh biết rõ những người đến trước mình cũng chưa từng vào được Đào Sơn, họ chỉ có thể ở gần Đào Sơn để hấp thụ một ít Hoàng khí thôi.
Ngô Bình lấy chín Bổn Mạng Hoàng Cấm lại phát hiện, đáy quan tài có một miếng ngọc. Anh cầm miếng ngọc lên truyền sức mạnh vào nó, lập tức miếng ngọc bay ra một vùng Thánh quang rồi hóa thành chữ Thiên Văn, nội dung giới thiệu sơ lược về xuất thân của Cổ Thánh Hoàng.
Vị Thánh Hoàng này cùng vượt qua Thánh Môn, theo tu sĩ đến Thánh Cổ Đại Lục. Trước khi ông ta đến đây, Nhân tộc vẫn chưa sinh ra Thánh Hoàng nhưng thiên phú của ông ta khác người nên đã có thể thăng chức thành Thánh Hoàng ở đây và cũng tu luyện thẳng đến Thánh Hoàng Tam Cảnh. Sau này người đời xưng ông ta là, Hằng Thiên Thánh Hoàng.
Đáng tiếc, tuy ông ta là Thánh Hoàng nhưng không thể nào quay lại Thánh Cổ Đại Lục và cuối cùng trong cuộc chiến Nhất Đang và Hoang Thần. Ông ta chèn ép Thôi Hoang Thần, cũng bị trọng thương.
Trong nội dung có giải thích, Hoang Thần là do thực lực của Hoang và Thần tộc kết hợp với nhau nên rất mạnh, đến ngay cả các sinh linh Hỗn Độn cũng không đánh lại được. May mắn thay họ được ông ta đến giúp đỡ và dẹp yên kịp thời mới không gây ra vụ phá hủy lớn.
Sau khi vị Hằng Thiên Thánh Hoàng này bị thường, đã dùng tu vi của mình luyện thành Bổn Mạnh Hoàng Cấm để lại cho người đời sau. Bởi vì ông ta biết Hoang Thần đã bị phong ấn kia sẽ có ngày trốn thoát, vả lại ông ta cũng nghĩ sẽ còn có rất nhiều Hoang Thần trên đời này mà mình chưa gặp nên sử dụng Hoàng Cấm giúp đỡ cho người đời sau nhanh chóng đột phá, sinh ra được nhóm Thánh Hoàng mới!
Ngô Bình đọc hết nội dung trên miếng ngọc, lại càng bội phục và tôn kính ông ta hơn. Anh lại bái ba bái với ông ta rồi nói: “Tiền bối trên trời có linh thiên xin hãy yên tâm, vãn bối sẽ kế thừa ý chí của ngày và không làm nhục sứ mệnh!”
Hình như cả Đào Sơn nghe được giọng nói của Ngô Bình, mà vui mừng rung lên. Sau đó hàng tỷ Thánh quang thoát khỏi Đào Sơn, trong khi Đào Sơn dần sụp đổ thì Thánh quang hóa thành một thanh giản màu vang rơi vào tay của anh. Thứ này là binh khí Hằng Thiên Giản của Hằng Thiên Thánh Hoàng, sát khi trước đây tấn công Ngô Bình do nó bắn ra. Khi nó vừa thoát khỏi Đào Sơn, thì Đào Sơn sẽ sụp đổ và tan biến.
Trong bụi mù mịt, Ngô Bình từ từ đi ra với tay đang cầm Kim Giản, Thánh quang vờn quanh cơ thể anh như vua hạ phàm!
“Hắn cầm gì thế?” Giọng nói của Lô công tử rung lên, nhìn chăm chú vào Hằng Thiên Giản.
Bảo Kiếm Anh lẩm bẩm nói: “Cái đó là... Binh khí của Thánh Hoàng, hắn đã lấy được truyền thừa của Cổ Thánh Hoàng rồi sao?”
Ngô Bình cất Hằng Thiên Giản đi rồi đạp một bước đã đứng trước ba người đó, bình tĩnh nói: “Đào Sơn đã không còn, các ngươi về đi”.
Lô công tử bất ngờ ngây ra một lúc lại cúi đầu thật thấp với Ngô Bình: “Công tử đã lấy được truyền thừa của Cổ Thánh Hoàng rồi à?”
Ngô Bình nói thẳng: “Đúng vậy! Các ngươi không thể nhận được truyền thừa của Thánh Hoàng đâu”.
Lô công tử thở dài nói: “Thiên phú của công tử đúng là khiến người khác bất ngờ, tiểu đệ bội phục! Nhưng lần này chúng ta nhận được lệnh của vua đến làm việc”.
Ngô Bình: “Ngươi cứ bẩm báo lại tường tận là được”.
Lô công tử vội vàng nói: “Vâng, đa tạ công tử!”
Ngô Bình không cần nói nhiều, rồi bay vút lên không trung mất dạng.
Ánh mắt của Bảo Kiếm Anh lập tức bối rối khi nhìn thấy anh đã đi xa, vội nói: “Chẳng lẽ hắn ta không muốn trở thành Thánh Hoàng, khi tìm được truyền thừa của Cổ Thánh Hoàng sao?”
Lô công tử giải thích: “Ta nghe đồn sức mạnh của vị Cổ Thánh Hoàng kia tương đương với Tề Thiên Cảnh Sơ Kỳ. Vị Lý công tử này có đường tương lai rộng thênh thang đấy! Bảo huynh này, chúng ta nhanh chóng về bẩm báo đi!”
Ngô Bình quay về phủ Phò mã, Vân Cơ công chúa vừa rời giường đang nhờ đám người hầu trang điểm. Nàng thấy phu quân về, đã cười nói: “Phu quân này, theo phong tục của nước Tống, chúng ta phải đến Nội cung bái kiến Phụ hoàng và Mẫu hậu vào hôm nay đấy!”
Ngô Bình gật đầu: “Chuyện nên làm mà”.
Sau đó Ngô Bình cũng được đám người hầu hầu hạ thay một bộ đồ vải màu xanh ngọc, đứng chưng với Triệu Vân Cơ giống như một đôi người ngọc, khiến người khác ao ước.
Lúc này trong Hoàng Cung, Tống đế đang gặp một vị khách quý rất long trọng. Người này chính là hoàng tử của Thần Tự Hoàng Triều, tên Thần Vân Đô.
Ngô Bình nghe có người như vậy đế Tống quốc cũng hơi bất ngờ.
Ngô Bình biết tùy tùng tên Luyện Tử Đầu của người này, cũng biết hoàng tử Thần Vân Đồ này. Vả lại anh còn nghe đồn sau khi Thần Tự Hoàng Triệu mở rộng ở Thiên Giới xong đã phát triển rất mạnh, có thể đánh bại được vài Dị tộc lớn, thu nạp rất nhiều tu sĩ tông môn và dân chúng, diện tích với nhân số cũng tăng chóng mặt gấp mấy lần.
Lúc này Thần Vân Đồ chạy đến Tống quốc làm gì?
Tống Đế đang nghị sự vợi với Thần Vân Đồ, Ngô Bình và Triệu Vân Cơ đành đứng ngoài chờ. Sau một phút đồng hồ, cuộc nói chuyện của họ vẫn chưa kết thúc nên anh có chút nôn nóng đẩy cửa vào luôn.
Thần Vân Đồ là người rất đẹp trai và lịch sự, hắn ta ngồi ở vị trí chủ còn Tống đế lại đang cười nói dưới trướng của hắn ta. Đột nhiên Ngô Bình xông vào như thế, Thần Vân Đồ nhíu mày nhưng khi thấy người vào là Ngô Bình, lập tức thể hiện biểu cảm bất ngờ.
“Thần Vân Đồ nhà ngươi chạy đến Tống quốc làm cái gì?”
Thần Vân Đồ nhìn chăm chú vào Ngô Bình nói: “Các hạ là Lý công tử à? Ta nghe Luyện Tử Đầu nhắc đến tiếng tăm lớn của ngươi rồi”.
Ngô Bình: “Ngươi đã biết ta rõ như thế, thì ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta đi”.
Thần Vân Đồ nhíu mày nói: “Bổn hoàng tử chính là hoàng tử của Thần Tự Hoàng Triều, sao ngươi dám vô lễ với ta như thế chứ!”
Ngô Bình cười khinh bỉ: “Rồi sao? Thần Tự Hoàng Triều có thể nhận được ý chỉ Thiên Đình à?”
Thần Vân Đồ kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi! Thêm vào đó, hoàng đế Thần Tự còn được sắc phong là Thiên quan tam phẩm đấy!”
“Mới tam phẩm thôi cũng chả kêu xíu nào”. Anh vừa dứt lời đã lấy lệnh tướng quân nhị phẩm của mình ra.
Thần Vân Đồ vừa thấy, vẻ mặt lập tức trắng bệch vội vàng đến bái kiến: “Bái kiến tướng quân!”
Ngô Bình: “Được rồi, ngươi nói cho ta biết ngươi chạy đến Tống quốc có mục đích gì?”
Chương 3302: Hai vua cùng tồn tại
Thần Vân Đồ không dám giấu nói: “Thưa tướng quân, ta phụng lệnh vào Tống quốc để truy nã kẻ phản tặc”.
Ngô Bình hỏi: “Phản tặc gì?”
Thần Vân Đồ giải thích rằng, sau khi Thiên Đình thành lập có một tu sĩ kinh doanh không muốn bị Thiên Đình quản lý nên thành lập nhóm tên “Nghịch Thiên Minh” bắt đầu tổ chức chống trả quân và sự cai quản của Thiên Đình.
Ngô Bình lại hỏi: “Sao phản tắc đó lại chạy đến Thế Tục Giới?”
Thần Vân Đồ: “Thưa tướng quân, đám phản tặc kia chắc hết đường trốn nên đành trốn xuống Thế Tục. Tại hạ nhân lệnh chiếu thư của vua đến đây truy nã, mà do nơi này là địa bàn của Tống quốc nên ta muốn xin Tống đế cung cấp việc giúp đỡ!”
Ngô Bình lại hỏi: “Có bao nhiêu phản tặc vào biên giới của nước Tống?”
Thần Vân Đồ: “Khoảng chừng mười mấy người, họ tản ra giả trang thành nhiều thân phận khác nhau của dân chúng rồi ẩn nấp ở dân gian”.
Ngô Bình hỏi: “Ngươi muốn Tống quốc phối hợp làm gì?”
Thần Vân Đồ: “Điều tra từng nhà đến khi tìm ra phản tặc”.
Ngô Bình nhíu mày: “Ngu ngốc, Tống quốc có hơn mười ức dân chúng, có thể điều tra toàn nhà được sao? Đầu ngươi chứa nước đúng không?”
Thần Vân Đồ bị mắng đầu úng nước cũng không dám cãi, chỉ dùng khuôn mặt tươi cười hỏi: “Thế ý tướng quân là gì?”
“Chuyện của ngươi liên quan gì đến ta! Tóm lại, các ngươi không thể phá rối cuộc sống đang yên bình trong dân chúng của Tống quốc được!” Ngô Bình lạnh lùng nói.
Thần Vân Đồ lập tức rơi vào thế khó sử, nếu hắn ta không sử dụng năng lực của Tống quốc thì rất có bắt được nghịch tặc. Nhưng nếu hắn ta làm theo ý mình, thì sẽ chọc giận Ngô Bình. Hắn ta làm thế nào cho phải đây?
Tống đế vẫn không dám lên tiếng nãy giờ, lúc này vội vàng nói: “Thưa Phò mã và Vân Đồ điện hạ, chẳng phải các ngươi treo thưởng để người dân thu thập manh mối là được rồi sao? Nhờ đó chúng ta vừa không gây phiền đến dân chúng nhiều nữa”.
Ngô Bình nghe đề nghị của Tống đế lập tức gật gù nói: “Tất cả đều do Phụ hoàng sắp xếp”.
Thần Vân Đồ biết Tống đế có một vị Phò mã tiếng tăm thế này, lập tức hận không may miệng mình lại mà thầm nghĩ, nếu biết từ trước mình đã cung kính với vị vua này rồi.
Hắn ta vội vàng nói: “Tống đế nói rất chí lý, dùng cách này đi”.
Ngô Bình nghĩ đến tình hình của Thần Tự Hoàng Triệu lại hỏi: “Ta nghe đồn Thần Tự Hoàng Triều đánh bại vài Dị tộc, lãnh thổ quốc gia cũng đã mở rộng gấp bội rồi phải không?”
Thần Vân Đồ cười hơ hờ nói: “Thật ra tất cả cuộc chiếc đó đều nhờ dùng sức lực từ bên ngoài, vì Thần Tự Hoàng Triều đã thần phục Thiên Đình từ lâu nên Thiên Đình phải cửa Thiên binh đến giúp đánh Dị tộc với bọn ta. Nếu không với thực lực của riêng Thần Tự Hoàng Triều, thì có đấu được với chúng”.
Ngô Bình gật gù: “Anh hùng biết trọng người có năng lực, các ngươi đúng là thông minh”.
Sau đó, anh bảo Thần Vân Đồ kể về tình hình của Nghịch Thiên Minh. Người ta nói rằng, minh chủ của Nghịch Thiên Minh là một vị cường giả Hỗn Độn Thập Trọng, chẳng biết tại sao lại dấy lên chuyện chống lại Thiên Đình, bên cạnh còn có một tùy tùng có năng lực kinh doanh rất giỏi.
Nhưng thực lực của Thiên Đình rất lớn, đương nhiên Nghịch Thiên Minh không thể chống lại được. Vậy nên không lâu sau, các thành viên của Nghịch Thiên Minh đều bị bắt lại và giết chết. Chỉ còn lại vị minh chủ Nghịch Tiên Minh kia, tránh được một kiếp. Các thành viên còn lại đều tự rã ra mà chạy, Thần Vân Đồ nhận lên để truy nã một nhóm nhỏ trong đó thôi.
Ngô Bình lại hỏi: “Thiên đế hiện tại là ai? Thiên Quyền, Thiên Tôn hay là Ngọc Hoàng Thiên Tôn?”
Thần Vân Đồ giật mình, vội vàng nói: “Ba ngày trước, Thiên đế đã đoán Ngọc Hoàng Thiên Tôn vào Thiên Đình tôn sùng là Hạo Thiên Kim Khuyết Vô Thượng CHí Tôn, tự là Diệu Hữu Di La Chí Chân Ngọc Hoàng Thượng Đế! Tên gọi tắt là Ngọc Hoàng Đại Đế!”
Ngô Bình nghe xưng hô Ngọc Hoàng Đại Đế lại tự nhủ chuyện này nên như thế, mình cũng biết Ngọc Hoàng Đại Đế ở Thấp Duy vũ trụ. Xem ra trong Thấp Duy vũ trụ không chỉ có phác họa lại từng nhân vật thời trước mà cả tương lai cũng có!
“Thế thì chẳng phải Thiên Đình có hai vị Thiên Đế rồi à?” Ngô Bình hỏi lại.
Thần Vân Đô nói: “Thiên Quyền đế xưng là Bắc Cực Thái Hoàng Đại Đế, nằm giữa Kinh Độ và Vĩ Độ của đất trời, quản lý các vì sao và bốn mùa”.
Ngô Bình im lặng như suy nghĩ gì đó rồi nói: “Có nghĩa là người đang làm Thiên đế là Ngọc Hoàng Đại Đế”.
Thần Vân Đô không dám nhắc đến việc này đành nói: “Thật ra Thiên Đình từng chào đón Không Thủy Thiên Tôn nhưng đã bị từ chối, nhưng Không Thủy Thiên Tôn đã công bố sẽ không đứng ngoài nhìn khi Thiên Đình gặp chuyện”.
Ngô Bình cười nói: “Ta nghĩ, cả ba phe đã từng thương lượng và giờ thì dùng đại cục làm trọng rồi”.
Thần Vân Đồ gật đầu nói: “Đúng thế! Ta nghe nói trong Dị tộc cũng có hai tên tu sĩ thăng chức lên Tề Thiên Cảnh. Ngoài ra còn có một dị tượng xuất hiện ở một vùng bị phong ấn, ta nghe đâu bên trong có sinh linh cực kỳ mạnh mẽ đang trấn giữ mà cấp độ của nó giống như cường giả Tề Thiên Cảnh”.
Ngô Bình giật mình đoán vùng đất bị phong ấn kia có tám mươi phần trăm là Hoang Thần đang bị Hằng Thiên Thánh Hoàng phong ấn!
Anh nói: “Hiện tại ta thấy trong Thiên Giới trừ sinh linh Hỗn Độn thì Nhân tộc chắc là mạnh nhất một vùng rồi”.
Thần Vân Đồ nói: “Vậy cũng đúng! Từ khi Thiên Đình thành lập đến nay, các Dị tộc lớn như ngủ đông, ở ẩn như sợ Nhân tộc nhắm vào”.
“Hai tên Dị tộc đạt Tề Thiên Cảnh là giống tộc nào?” Anh hỏi.
“Người đầu tiên là Thiên Long tộc, người thứ hai là Thiên Hổ tộc”. Thần Vân Đồ lại giải thích thêm: “Long tộc là một thành viên trong sinh linh Hỗn Độn, nhưng sau đó Long tộc với Thiên Nhân tộc cưới hỏi sinh ra đời Thiên Long tộc. Thiên Hồ tộc cũng như thế, Hồ tộc cũng là sinh linh Hỗn Độn sớm nhất nhưng về sau cùng cưới hỏi với Thiên Nhân tộc rồi tạo thành Thiên Hồ tộc”.
“Thiên Nhân tộc à? Hình như, ta chưa từng nghe qua”. Ngô Bình hơi nghi ngờ.
Thần Vân Đồ nói: “Thiên Nhân tộc không thuộc về Kỷ Nguyên hiện tại, mà là huyết mạch mạnh mẽ để lại từ Kỷ Nguyên trước đó. Sau khi họ kết hợp với Long tộc và Hồ tộc, đã tạo ra Thiên Long tộc và Thiên Hồ tộc”.
Ngô Bình hỏi Thần Vân Đồ vài câu, rồi bảo hắn ta lui ra.
Thần Vân Đồ vừa đi, Tống đế đã lau mồ hôi nói: “Nếu hôm nay không có Phò mã, ta sợ không thể đối phó với hắn ta được”.
Ngô Bình nói: “Từ nay về sau, Phụ hoàng không cần khách sáo với đám người đó nữa. Không Thủy Thiên Tôn là sư tôn của con, Ngọc Hoàng Đại Đế là bạn của con. Nên trong Thiên Giới, không ai dám chọc vào Tống quốc đâu”.
Tống đế cực kỳ vui mừng nói: “Ta quyết tâm tấn công vài Đại Hạ ở phía Bắc, ngươi có kế sách gì không Phò mã?”
Ngô Bình: “Hoàng thất của Đại Hạ cũng có chỗ chống lưng dày rộng, tuy thua ta nhưng hành động lần này không thể tránh việc dân chúng vô tội sẽ chết”.
Tống đế nghe Ngô Bình nói thế, lập tức dập tắt ý định vừa nảy mầm.
Thật ra nếu Ngô Bình đồng ý, thì việc thống nhất hai nước rất dễ dàng. Nhưng hành động đó vô nghĩa với anh, những dân chúng vô tội của Đại Hạ và Tống quốc không nên phải chịu cảnh cực khổ.
Nếu phía Bắc đã chiếm không được, Tống đế lại nói: “Vậy ở phía Nam của Đại Thành Vương Triều đang bị tà giáo nắm giữa. Giáo chủ của tà giáo này đang kiểm soát Quốc vương, gần nửa năm qua đã phái rất nhiều binh đánh vào Tống quốc của ta. Tuy thực lực Tống quốc ta mạnh mẽ, nhưng vẫn có số người chết rất nhiều, hiện tại đã đạt hơn ba mươi vạn người rồi. Thậm chí có vài thánh trấn giữ ở biên giới quan trọng, cũng bị chiến tranh làm tổn thất”.
Ngô Bình nhíu mày: “Đám man di phía Nam dám đánh vào Tống quốc, muốn chết rồi à?”
Tống đế còn bổ sung thêm: “Tà giáo này rất ghê gớm, chúng có thể đầu độc lòng người mà đám này rất hung dữ, không sợ chết. Vào trận đấu vài ngày trước, đám đó đã cử ra ba mươi vạn tín đồ giáo, liều chết xung phong. Tuy chiến sĩ bên ta giết được rất nhiều, nhưng cũng thấy ám ảnh”.
Ngô Bình suy nghĩ gì đó lại nhớ đến ba nhiệm vụ của Phật Đà giao cho lại nói: “Phụ hoàng yên tâm, ta sẽ đến xem Đại Thành quốc ra sao, rồi giải quyết hết đám tà giáo đó luôn”.
Tống đế nghe Ngô Bình hứa như thế cũng mừng rỡ, liên tục nói: “Vất vả cho Phò mã rồi!”
Sau khi Ngô Bình và Triều Vân Cơ bái kiến Hoàng đế và Hoàng hậu xong, cũng dẫn nàng vào bái kiến cha mẹ và ông bà của mình.
Ngô Bình ở nhà một ngày, đã đưa Triệu Vân Cơ về cung rồi sau đó anh đến Đại Thành trước. Chuyện giải quyết tà giáo cũng giúp anh thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà Phật Đà đã giao!
Chương 3303: Cửu Trọng Thiên Môn
Trước kia, tại Đại Thành Vương triều có tám vương quốc nhỏ, về sau Đại Thành Vương Triều thống nhất mấy nước xung quanh nhưng dân tộc bên trong lại có nhiều thành phần rất phức tạp, cộng lại cũng có hơn hai trăm dân tộc. Mà những dân tộc này không chỉ không hiểu ngôn ngữ của nhau, ngay cả chữ viết cũng không giống. Cho nên thật ra Đại Thánh Vương Triều không đoàn kết, khác hoàn toàn với Tống hay Hạ quốc thống trị bền chặt một cõi.
Do thống trị không bền, nên tà giáo mới lợi dụng sơ hở này mà lẻn vào. Năm mươi năm trước đây, có người sáng lập ra Nguyên Thần Giáo, cũng có bài Giáo ca.
Ngô Bình vừa đến Đại Thành đã thấy khắp nơi đều là tín đồ của giáo hội, dân chúng ở đây đã trở thành tính đồ của Nguyên Thần giáo tám chín mươi phần trăm rồi. Anh nghe được họ hát Giáo ca rất thú vị.
Nguyên Thần có linh, xuất hiện bất cứ đâu.
Nghìn đầu, nghìn mắt, nghìn chân
Cai quản đất trời, thông cả thiên văn trên trời dưới đất
Sừng sững đứng thẳng, ngoài mười ngón tay.
Chỉ có Nguyên Thần nắm giết tất cả.
Vừa là quá khứ, vừa là tương lai.
Chỉ có Nguyên Thần là kẻ đứng đầu bất tử.
Ngài nhận sự hy sinh và sự thăng trầm của thế giới xung quanh.
Ngô Bình nghe đám tín đồ giáo hội hát vài lần cũng cảm thấy những lời Nguyên Thần dạy cho họ còn thua xa cả Phật Môn, nhưng lại có vài chỗ giống.
Anh bay đến một căn phòng đang giảng kinh, chỉ thấy trên đài cao một nghìn mét có một tu sĩ đang ngồi xếp bằng, thẳng lưng đang giảng kinh cho mười vạn giáo đồ phía dưới. Giọng nói của tên này rất có uy lực, đến mức không cần sử dụng trang bị khuếch đại âm thanh cũng khiến cho mười vạn người đang ngồi nghe rõ từng chữ từng câu.
Ngô Bình nghe một lúc mới chỉ một ngón tay ra, ý nghĩ của anh lập tức bám vào cơ thể của tên kia. Tu vi của tên giảng kinh này cũng chỉ mới Bí Cảnh, nên Ngô Bình không chút đắn đo sử dụng thuật của mình lên người hắn ta.
Sau một phút, người kia đang nói kinh văn lại nói về Kinh Phật. Mà những lời này do Ngô Bình nói ra, mỗi một câu đều có thể xuyên vào lòng người, mở mang trí tuệ của chúng sinh.
Đám giáo đồ nghe giọng nói khác lạ lập tức ngây ngất, nhưng nhanh chóng đắm chìm trong lý lẽ của Phật giáo, ngay cả thể xác và tinh thần đều vui mừng đến không thể tả nổi.
Sau vài phút giảng, trên bầu trời lại xuất hiện một Thiên nữ với cánh hoa bay phấp phới, cùng với vô số người thổi tù gõ trống, những đóa hoa sen nở rộ từ dưới mắt đất và mùi hương thơm từ trời ập đến.
Bằng cách này, Ngô Bình chỉ giảng kinh Phật một lần đã thu hút được mười vạn tín đồ. Khi anh giảng đến một nửa, anh đã thay thế cho tu sĩ kia và ngồi giảng kinh Phật đầy nghiêm túc.
Nhưng lúc này trên bầu trời lại có người tức giận quát: “Tà đạo to gan dám mê hoặc chúng sinh ngay lúc đang giảng kinh, giết!”
Một thanh đao xuất hiện trên bầu trời, chém mạnh về phía anh. Ngô Bình chỉ đưa một ngón tay lên chỉ, một ngón tay màu vàng lập tức ấn vỡ ánh đao ra khiến người rút đao phun ra ngụm máu tươi và rơi xuống mắt đất như một ngôi sao chổi xẹt qua.
Sau đó Ngô Bình lại tiếp tục giảng kinh trên đài cao, các tín đồ tà giáo xung quanh nghe tiếng đến đầy càng ngày càng nhiều, họ tụ tập bao quanh vòng ngoài vòng trong dày kín. Con số cứ thế tăng lên, hai mươi vạn người, ba mươi vạn người đến cả tám trăm vạn dân chúng trong thành này đều đứng ở trên mái hiên nghe lời giảng.
Ngô Bình giảng kinh Phật, từng chữ từng câu anh nói ra đều truyền vào tai mọi người, mọi người đều cúi rạp đầu xuống mặt đất bài phục như nghe được âm thanh vô tận không bao giờ mất đi.
Lúc này có một khuôn mặt khổng lồ xuất hiện trong không trung đầy giận dữ, quát Ngô Bình: “Yêu tà còn chưa dừng lại!”
Ngô Bình nhìn thoáng qua mặt người kia, rồi bình thản nói: “Ngươi là giáo chủ của Nguyên Thần à? Giáo phái của ngươi mới là tà giáo, bây giờ tà giáo các ngươi quỳ xuống bái bản sư thì ta có thể tha cho ngươi một con đường sống!”
Gương mặt người kia càng tức giận hơn nói: “Bổn giáo chủ muốn diệt ngươi!”
Sau đó gương mặt người kia há mồm bắn ra một ngọn lửa màu đen muốn thiêu Ngô Bình.
Ngô Bình chỉ thổi một hơi với ngọn lửa, nó đã bị dập tắt đồng thời một tia kiếm đánh trúng vào mặt người kia, mặt người kia lập tức kêu lên thảm thiết rồi một bóng người rơi từ trên trời xuống.
Tu vi của tên giáo chủ này cũng chỉ đạt đến Thần Thông Cửu Cảnh thôi, nhưng tên này có giữ mấy món pháp khí ghê gớm nên các tu sĩ dưới Đạo Cảnh không thể nào đánh thắng hắn ta được.
Tu sĩ Đạo Cảnh ở Thế Tục Giới rất ít, dù có cũng không thể sử dụng các chiêu thức thần thông, nếu không sẽ bị nha môn Thiên Tuần trách phạt.
Ngô Bình nhìn lại chỉ thấy tên giáo chủ Nguyên Thần này mới bốn mươi, râu ria vẫn đen láy, da mặt rất trắng, trông khá tuấn tú. Nhưng đôi mắt của hắn ta lại đầy ác độc và âm u.
Ngô Bình ấn nhẹ vào giữ chân mày của tên này, sử dụng một trong các chiêu thức thần thông tên “Phật Độ Hữu Duyên” của Phật Môn lên người hắn ta. Ngay tức thì cơ thể giáo chủ Nguyên Thần này run lên, ánh sáng Phật bao lấy cơ thể của hắn ta rồi dàng lóe sáng rực rỡ, mở ra trí tuệ mới cho hắn ta.
Hắn ta quỳ rạp xuống đất, thành kính nói với Ngô Bình: “Bái kiến Phật sư!”
Ngô Bình gật gù nói: “Ta đã truyền thụ tâm pháp Phật Môn cho ngươi, từ giờ trở đi ngươi phải đưa Phật hiệu tỏa sáng rộng rãi như ánh dương, Nguyên Thần giáo cũng nên sửa thành một tên khác, cứ lấy là Thiên Phật giáo đi”.
“Vâng, đệ tử tuân lệnh!” Giáo chủ Nguyên Thần cung kính rồi và thầm nghĩ, từ giờ trở đi hắn ta chính là giáo chủ của Thiên Phật giáo rồi!
Ngô Bình giải quyết xong mọi việc cũng quay về Đệ Nhất Kiếm Tông để bế quan một thời gian, anh sẽ quay lại đây kiểm tra sau một đoạn thời gian nữa. Nếu Thiên Phật giáo thuận lợi phát triển anh sẽ mượn lực lượng các Phật đồ xây dựng chùa Thiên.
Trước đây, anh đã vào Thánh Vương Cảnh, hiện tại đánh sâu vào Đạo Cảnh Thập Trọng dễ dàng như nước chảy hoa trôi. Đạo Cảnh Thập Trọng còn được gọi là Thiên Quan Cảnh!
Cửa ải lần này phải sử dụng sức mạnh to lớn của bản thân ra phá vỡ Thiên quan!
Nhưng Thiên quan có Cửu Trọng, đại diện cho Cửu Trọng Thiên! Mỗi một tu sĩ chỉ có cơ hội đánh sâu vào Thiên quan cảnh một lần duy nhất, mà nói thật thì chỉ có ba mươi mấy phần trăm tu sĩ ở Đạo Cảnh Cửu Trọng có cơ hội phá vỡ Thiên quan Nhất Trọng thôi! Thiên quan Nhị Trọng rất khó bị đánh vỡ, nó còn mạnh hơn gấp hai ba lần với Nhất Trọng!
Bởi vậy tất cả các tu sĩ Đạo Cảnh Thập Trùng khắp thiên hạ, có chín mươi chín phần trăm phải dừng biết trước Thiên quan Tam Trọng, mà tu sĩ Đạo Cảnh đánh vỡ được Thiên quan Tứ Trọng cũng có không phẩy không một phần trăm
Do cơ hội này chỉ có một lần, nên tất cả tu sĩ muốn vượt qua Thiên quan đều rất cẩn thận có thể chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa rồi nhưng vẫn không vội vàng thăng cấp lên. Vậy nên trên lịch sử tu hành dài dòng và buồn chán của Nhân tộc trong Kỷ Nguyên hiện nay, người mất nhất cũng chỉ là tu sĩ phá vỡ được Thiên tầng thứ bảy! Vả lại, chỉ có một người!”
Dù tư chất trời phú hơn người như Không Thủy Thiên Thôn, Ngọc Hoàng Thiên Tông cũng chỉ phá vỡ được Thiên Lục Trọng! Nhưng cấp bậc này đã rất khó đạt được rồi, với lại ngay cả trong Lục Trọng muốn tăng cao hơn cũng cũng khó gấp bốn mươi năm mươi lần vượt qua Thiên Tam Trọng!
Đương nhiên nếu lúc trước Không Thủy Thiên Tôn có thể tiếp tục thăng cấp lên một chút, có lẽ cơ hội ông ấy đánh Thiên tầng thứ bảy sẽ cao hơn. Nhưng ông ấy không làm thế vì chuyện này quá nguy hiểm, ông ấy sẽ không mạo hiểm như vậy.
Ngô Bình nghe được đầy đủ các quy tắc chung của Tiên Đạo trong Đạo quan tại Thiên Phong triều, nên hiểu rất rõ về sự độc đáo trong tu hành của Thiên môn. Anh suy nghĩ, từ trước đến giờ chưa từng có Phá Thiên môn, nếu muốn có phải là người ngay thẳng, quyết tâm vững chắc dù có chết cũng không hối hận! Nếu không dù là ngươi có tư chất đi chăng nữa, cũng khó lòng phá vỡ được Thiên quan Cửu Trọng!
Cửu Trọng Thiên thật ra chỉ là hình thái Bổn Mệnh cấp chín, cấp của nó càng tăng cao thì hình thái của Bổn Mệnh cũng sẽ càng cao cấp hơn! Nếu như Nhất Trọng Thiên là một con sâu nhỏ xấu xí, thì Cửu Trọng Thiên chính là một Thần Long tung hoành cùng trời cuối đất! Cấp độ của hai cấp bậc này cách xa nhau một trời một vực!
Trước đây Ngô Bình hoàng thành Vô Thượng Sự Phân Cực, đã có được Vô Thượng Đạo Anh,vả lại thăng chức Thánh Vương, tiến hóa làm Vô Thượng Thánh Anh, căn cô cũng đã rất thâm hậu. Thánh Anh có được khả năng Nghịch Chuyển Thiên Đạo, bản thân Ngô Bình có Vô Thượng Đại Đạo, Chí Cao Cấm Kỵ, nên sức mạnh anh phá vỡ Thiên môn cũng xuất sắc hơn các thế hệ cùng thời!
Lúc này, Ngô Bình đang ngồi xếp bằng ở trên một ngọn núi, xung quanh là đại trận do anh sắp xếp. Anh sử dụng đạo pháp trong cơ thể và sức mạnh mạnh mẽ của mình hợp vào Vô Thượng Thánh Anh trong cơ thể. Sau đó, một luồng ánh sáng thánh bay thẳng lên trời cao hình thành một dòng nước xoáy thời không bán kính mười vạn dặm.
Giữa dòng nước xoáy thời không xuất hiện một cánh cửa Thiên cao lớn, nguy nga và lộng lẫy vô cùng. Thiên uy của Vô Thương bắn từ bên trong ra, mang sức mạnh chèn ép hơn một ức triệu sinh linh!
Sau Thiên môn còn có Thiên môn Nhị Trọng, sau Thiên môn Nhị Trọng còn có Thiên môn Tam Trọng. Cư sthế tính dần vào, đến Thiên môn Cửu Trọng! Từng tầng mang độ khó rất cao, độ khó đột phá và áp lực cũng tăng lên cấp số nhân theo số các tầng tăng cao!
Thánh Anh cầm Hằng Thiên Giảng, Thánh uy phóng ra ngập trời lao thẳng vào Thiên môn Nhất Trọng. Ánh sáng lấp lánh trên Thiên môn Nhất Trọng lập tức bị đánh vỡ như hổ dữ. Sau khi đốt phá cửa tầng một, Ngô Bình lại phóng vào Thiên môn Nhị Trọng!
Chương 3304: Vô Thượng Thiên Anh
Ánh sáng màu xanh lơ của Thiên Môn cấp hai cũng không thể chịu nổi một kích, bị bể nát ngay lập tức, Ngô Bình tiếp tục lao đến, nhằm về phía Thiên Môn cấp ba!
Cấp thứ ba, cấp thứ tư, màu vàng, trắng của ánh sáng mặt trời, cũng chỉ hơi cản trở một chút, sau đó lại bể nát, chỉ có quầng sáng màu đỏ của Thiên Môn cấp năm làm cho cơ thể của Ngô Bình ngừng lại thời gian khoảng một phần trăm thời gian!
Tiếp theo đó, là quầng sáng màu vàng kim cấp sáu! Quầng sáng màu như ánh mặt trời này, vô cùng cứng cỏi, lần đầu tiên Ngô Bình khởi động Hằng Thiên Giản, đánh ra một kích toàn lực.
“Răng rắc!”
Bầu trời dường như đã bị đập thủng một lỗ, ánh sáng vàng kim bị dập nát, Ngô Bắt xông thẳng vào, đối mặt trực tiếp với Thiên Môn cấp bảy!
Thiên Môn cấp thứ bảy, là đỏ vàng xanh, ba loại màu sắc biến ảo không ngừng. Bây giờ đây, Thánh Anh của Ngô Bình lần đầu tiên khởi động sức mạnh Nghịch Chuyển Thiên Đạo, kết hợp với Hằng Thiên Giản, dùng toàn lực tấn công.
“Ầm!”
Thiên Môn cấp bảy rung động kịch liệt, Ngô Bình dùng một phần mười thời gian để đột phá nó!
Sau đó, là ánh sáng ngũ sắc, đó là Thiên Môn cấp tám! Uy lực của nó còn mạnh hơn Thiên Môn cấp bảy ít nhất chín lần! Ngô Bình còn chưa đến gần Thiên Môn này thì tốc độ đã trở nên chậm lại.
Trong lòng anh đột nhiên nảy lên một cái, anh hét lên điên cuồng, Vô Thượng Đạo Pháp bên trong cơ thể kích hoạt toàn lực, toàn bộ sức mạnh Cấm Thiên cũng giải phóng ra bên ngoài. Mà anh cũng từ bỏ Hằng Thiên Giản, ba mũi tên bùa được truyền thừa của Nghệ Hoàng được anh hợp làm một, ngưng tụ lại thành một mũi tên cực lớn, bị Ngô Bình nắm lấy bằng hai tay, mạnh mẽ bắn đến Thiên Môn cấp tám!
“Ầm ầm!”
Sau khi tiếng vang rung trời vang lên, quầng sáng ngũ sắc của Thiên Môn cấp tám đã bị phá vỡ, Ngô Bình gian nan đi đến Thiên Môn khác, tiếp tục đánh đến Thiên Môn cấp chín!
Lúc này đây, anh lấy Xạ Nhật Cung ra. Trong cung này có chín Đại Ngàn Cấm Kỵ, đều là cấm kỵ cấp mười một!
Anh gầm nhẹ một tiếng, chín hoàng cấm bay ra, bị anh ép vào trong Xạ Nhật Cung, mỗi một hoàng cấm đều trở thành chín đại trận cấm kỵ cấp mười hai! Chín Đại Ngàn Cấm Chế Sát Trận, trong nháy mắt tấn chức trở thành chín Tối Cao Cấm Kỵ Sát Trận!
Hoàng cấm và cấm kỵ đều có hiệu quả như nhau, giờ phút này, Ngô Bình làm ra một hành động lớn mất, trong nháy mắt đã tăng uy năng của Xạ Nhật Cung lên vô cùng!
“Vù!”
Xạ Nhật Cung thả ra hàng tỷ sát quang, khắp xung quanh đều là tiếng quỷ khóc, tiếng thần khóc, thiên địa ảm đạm, tinh nguyệt vô quang, Thiên Môn run rẩy!
Uy lực của Xạ Nhật cung vào lúc này ngay cả Nghệ Hoàng tái thế cũng không thể làm được!
Ngô Bình điên cuồng hét lên một tiếng, khởi động tất cả các sức mạnh, kéo dây của Xạ Nhật Cung.
“Vút!”
Một mũi tên thánh tam sắc bắn về phía Thiên Môn cấp chín! Nó bất chấp sự trói buộc của thời không, từ quá khứ, hiện tại và cả tương lai đều xuất kích cùng một lúc, đánh tới từ bốn phương tám hướng!
Ánh sáng từ mũi tên tam sắc gần như có thể hủy diệt hết tất cả, xé nát hết tất cả, đánh vỡ hết tất cả!
“Vút!”
Giống như một mũi tên bắn xuyên qua da thú, quầng sáng của Thiên Môn cấp chín bị một mũi tên của Ngô Bình bắn thủng, sau đó, anh cũng xuyên qua quầng sáng bị phá vỡ mà tiến vào thời không phía sau Thiên Môn cấp chín!
“Ầm ầm ầm! Răng rắc!”
Ngô Bình đi vào một thời không vô cùng huyền diệu, xung quanh đều là ánh mặt trời cửu sắc, bên trong ánh mặt trời có hàng tỉ lôi phù, liên tục đánh sâu vào trong Thánh Anh của anh. Cùng lúc đó, bên trong ánh mặt trời cũng có vô số năng lượng đại bổ đi chữa trị tổn thương của anh.
Cư như thế, Ngô Bình tiến vào một Cửu Trọng Thiên chưa từng có ai đặt chân vào trong thời đại này! Thánh Anh của anh đã lột xác tại đây, trở thành một hình thái sinh mệnh chí cao vô thượng, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!
Vô Thượng Thánh Anh của Ngô Bình đã tiến vào một trạng thái huyền diệu khó giải thích được, không có nhận thức, không có tư duy, giống như tất cả đều yên lặng. Nhưng trên thực tế, nó lại đang có biến hóa sâu sắc.
Không biết đã qua bao lâu, Thánh Anh của Ngô Bình đã khôi phục ý thức lại. Lúc này, anh phát hiện ra bản thân đang bị hàng tỷ lôi quang vờn quanh, thứ anh thở ra là Thiên Đạo Pháp Tắc. Bây giờ, cấp độ sinh mệnh của anh đã tăng lên đến cực đại, đạt đến một trạng thái huyền diệu mà anh không thể hình dung được. Lúc này, Thánh Anh của anh đã không còn được gọi là Thánh Anh nữa, mà nên gọi là Thiên Anh!
Anh khẽ mỉm cười, sau đó Thiên Anh lập tức rời khỏi Cửu Trọng Thiên, trở về với bản thể. Chỉ là, Cửu Trọng Thiên còn ở đó, nó ẩn giấu bên trong cơ thể của Ngô Bình, chỉ cần Ngô Bình đồng ý, Thiên Anh của anh có thể đi vào Cửu Trọng Thiên bất cứ lúc nào.
Ngô Bình mở mắt ra, thời gian anh đột phá đã được chín ngày. Anh vươn vai, đạo tắc ở xung quanh mãnh liệt. Thiên Anh liên tục phóng ra sức mạnh huyền diệu, rèn luyện cơ thể của anh. Hiện giờ, cơ thể của Ngô Bình đã kém hơn rất nhiều so với Thiên Anh, cho nên hiện tại là Thiên Anh đang nuôi ngược lại cơ thể.
“Tu luyện lâu như thế, cũng nên trở về Thánh Cổ Đại Lục một chuyến”. Anh lẩm bẩm.
Vừa dứt lời, anh bước lên một bước, thông qua Thánh Môn mà trở lại Đông Đô ở Thánh Cổ Đại Lục.
Thân là Đông Vương, gần đây anh không ở đó, tất cả mọi chuyện trong Đông Đô vẫn cứ vận hành theo lẽ thường.
Vừa trở về, anh đã lập tức bắt tay đi luyện chế Bộ Thánh Đan và Hiền Vương Đan. Một viên Hiền Vương Đan, bên phía Tử Thanh Thánh Quốc ra giá ba trăm tỷ thánh thù; một viên Bước Thánh Đan, giá lại còn cao hơn, lên tới mười tám ngàn tỷ thánh thù!
Trước đây, anh đã luyện chế một mẻ đưa vào trong cung, chỉ là Tử Thanh Thánh Hoàng cũng không có nhiều tiền như thế, cho nên chỉ có thể mua thiếu, nên bây giờ anh cũng không có nhiều tiền. Không có tiền thì phải nghĩ cách kiếm tiền, vì vậy anh vẫn luôn muốn động tay với số thần kim được đúc.
Vị Diệp Thánh Hầu đã tấn chứ Chúa Tể kia, mấy tháng qua vẫn đang luyện binh cho Ngô Bình. Bây giờ, dưới trướng của hắn đã có được đại quân năm triệu Nhân tộc với chiến lực không hề tầm thường!
Vị kia đã tấn chức chúa tể diệp thánh hầu mấy tháng qua vẫn luôn ở vì Ngô Bình luyện binh. Hiện giờ hắn dưới trướng đã có được chiến lực không tầm thường 500 vạn Nhân tộc đại quân!
Sau khi luyện đan mấy ngày, Ngô Bình lập tức bắt đầu đi nâng cao năng lực của năm triệu quân Nhân Tộc này, lựa chọn ra một triệu tinh anh trong năm triệu quân này, huấn luyện bọn họ trở thành Cấm Kỵ Chi Binh.
Mượn sức của Xạ Nhật Cung thăng cấp và Bát Quái Sát Trận, anh có thể bố trí một loại chiến trận có uy lực khủng bố, nhưng lại chiến thắng Xích Ma tộc một cách nhẹ nhàng.
Năm ngày sau, Ngô Bình để Diệp Thánh Hầu chỉ huy tác chiến, mà bản thân anh tọa trấn tại mắt trận, trong tay là Xạ Nhật Cung, trăm vạn đại quân cùng xuất phát về hướng của Xích Ma Tộc!
Trăm vạn đại quân, thanh thế kinh người. Đại quân của Xích Ma nhanh chóng biết được tin này, phái ra ba triệu Xích Ma tinh nhuệ, dẫn đầu bởi đại tướng Ma Tộc, tiến ra đón đánh.
Đối với trận chiến này, trong lòng Ngô Bình quyết tâm phải thắng, hai quân cách nhau trên trăm dặm thì anh đã lập tức khởi động Bát Quái Sát Trận, cũng mượn sức mạnh của Xạ Nhật Cung, tạo thành một chiến trận kinh thiên động địa!
Ba triệu đại quân Xích Ma cũng đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, trên đầu bọn họ có sừng nhọn, hai mắt không có đồng tử đỏ tươi như máu, lúc này đều đồng thành đọc tụng chú, triệu hồi ra Cổ Ma Xích Mông. Trên đầu của Xích Mông kia có sừng nhọn, thân màu xanh biếc, hai mắt phun ra tia chớp, trên tay cầm một cây trường mâu màu máu, ngửa mặt lên trời hét lên giận dữ.
Cổ Ma được triệu hoán đến có sức mạnh ngang với Thánh Hoàng. Nếu như là trước đây, chắc chắn Ngô Bình sẽ không chống chọi với nó. Nhưng bây giờ, anh đã có được Vô Thượng Thiên Anh, lại còn có thêm cả Cửu Đại Cấm Kỵ Tối Cao của Xạ Nhật Cung, nên trong lòng không còn sợ hãi, ngược lại, lại rất muốn đánh với nó một trận!
Cổ Ma Xích Mông giơ trường mâu lên, ném mạnh về phía Ngô Bình. Trường mâu đã vượt qua giới hạn của thời không, trong nháy mắt đã cách trước người Ngô Bình mười dặm, sẽ giết chết anh ngay lập tức!
Ngô Bình không dao động, kéo Xạ Nhật Cung, sức mạnh và sát khí của trăm vạn tinh nhuệ Nhân Tộc, kết hợp lại trên tay của anh, sau đó mượn sát trận khủng bố của Xạ Nhật Cung, bắn ra một mũi tên.
Mũi tên ánh sáng bay ra, đánh trúng trường mâu. Trường mâu kia có thể coi như pháp khí Thánh Hoàng, trong nháy mắt đã tan tành, mà sức mạnh của mũi tên ánh sáng kia chỉ yếu đi một chút, lại tiếp tục bay về hướng của Xích Mông.
Trên gương mặt xấu xí của Xích Mông lộ ra vẻ kinh ngạc, nó cảm thấy sợ hãi, muốn thoát khỏi hiện trường ngay lập tức. Chỉ tiếc là đã chậm, mũi tên ánh sáng này quá nhanh, ý nghĩ của Xích Mông mới xuất hiện, chỉ kịp nâng cánh tay lên đỡ lấy thì mũi tên đã bắn đến!
“Ầm!”
Chỉ một mũi tên đã khiến cho cánh tay trái của Xích Mông nổ tan tành, hóa thành sương đen.
Bình luận facebook