• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (5 Viewers)

  • Chương 421-425

Chương 421: Lời khó nghe của kẻ ác

Ngô Bình thoáng cau mày. Cô ả này đúng là xấc xược!

Hàng lông mày xinh đẹp của Bạch Băng hơi nhíu lại. Cô ấy nói với Ngô Bình: “Chúng ta qua chỗ khác xem đi”. Bạch Băng thật sự không muốn ở cùng một nơi với Nhan Duyệt quá lâu.

“Đừng đi vội thế”, Nhan Duyệt cười nói: “Đã đến rồi mà không mua gì sao?”

Trong ấn tượng của Nhan Duyệt, Bạch Băng chẳng phải là người giàu có. Đặc biệt là sau khi bị Mã Tuấn Kiệt lừa cả triệu bạc, Bạch Băng còn nợ nần chồng chất. Về phần Ngô Bình, cô ả cũng nghĩ anh là kẻ nhà quê.

“Không phiền cậu bận tâm”, Bạch Băng hờ hững đáp. Cô ấy biết người phụ nữ này ác độc đến mức nào. Nếu còn nán lại, chắc chắn Bạch Băng sẽ bị cô ả dùng lời sỉ nhục.

Nhan Duyệt cười ha hả: “Cũng phải. Đồ ở đây đắt như thế, cậu chẳng mua nổi đâu, cùng lắm là đến đây ngắm cho thoả lòng thôi. Không sao, tôi có thể cho cậu mượn tiền, mua cái đồng hồ rẻ nhất”.

“Không cần đâu. Cảm ơn”, giọng Bạch Băng đã lạnh đi. Cô ấy kéo Ngô Bình rời khỏi đó.

Lúc đi ngang Nhan Duyệt, cô ả bỗng thất thanh kêu lên, vừa che túi xách vừa nói: “Bạch Băng, cậu đừng trộm tiền của tôi đấy!”

Ngô Bình vẫn luôn nín nhịn. Lúc này anh không kiềm chế được nữa, lạnh lùng hỏi lại: “Cô nói gì hả?”

Nhan Duyệt vờ kinh ngạc: “Là bạn trai của Bạch Băng mà anh không biết ư? Hồi đại học, cô ta từng trộm tiền của bọn tôi đấy!”

Ngô Bình nhíu mày: “Nói vớ vẩn. Bạch Băng tuyệt đối không trộm đồ người khác!”

Nhan Duyệt cười khẩy: “Cô ta mà có nhân phẩm tốt ấy hả? Ba người trong phòng ký túc xá chúng tôi đều từng bị cô ta trộm tiền đấy. Anh không tin thì tôi có thể gọi điện cho hai người kia”.

“Đủ rồi!”, Bạch Băng cũng không nhịn được nữa, giận dữ nói: “Rõ ràng các người vu oan cho tôi!”

“Vu oan? Sao bọn tôi không vu oan người khác mà lại chỉ vu cho cậu chứ?”. Nhan Duyệt cười khẩy: “Trộm là trộm, cậu giảo biện cũng vô ích”.

Bạch Băng giận run người, nỗi nhục nhiều năm về trước lại quay về khiến cô ấy lập tức đỏ hoe mắt, phải cố kiềm chế mới không bật khóc.

Ngô Bình nói nhẹ tênh: “Bạch Băng bảo các cô vu oan thì chắc chắn là vậy. Xem ra cô chẳng phải hạng tốt lành gì!”

Nhan Duyệt ngẩn ra, lập tức nổi cáu: “Anh nói gì cơ? Tôi không phải hạng tốt lành gì? Anh là cái thá gì mà dám nói tôi như thế?”

Đứng bên cạnh cô ả, Thôi Thừa Chí sầm mặt nói: “Chú ý lời nói đi, băng không thì đây không khách sáo đâu!”

Ngô Bình chẳng có cảm xúc gì: “Không khách sáo? Anh có thể thử!”

Gã cười khẩy: “Oắt con, có biết tay anh chị của khu vực này là ai không? Là anh họ của tao đấy!”

Ngô Bình đáp: “Thế à? Vậy anh phải gọi tôi là ông nội rồi. Vì dân anh chị ở nơi này đều là cháu của tôi cả!”

Người đàn ông nọ ngẩn ra, giận dữ quát: “Dám nói anh Ngưu là cháu mày? Được, mày có giỏi thì đứng đây chờ đi! Đừng có chạy!”. Gã lập tức chạy đi gọi điện, chắc là gọi cho người anh họ kia.

Bạch Băng hơi lo, khẽ kéo tay Ngô Bình rồi khẽ lắc đầu, ý bảo mau đi thôi.

Ngô Bình cười bảo: “Yên tâm. Hai con ruồi nhặng này, em phẩy tay là đập chết được ngay. Chúng ta cũng đã đến đây rồi, chọn một cái đồng hồ đi”.

Nghe anh mỉa mai, Nhan Duyệt nổi trận lôi đình: “Nói là ai là ruồi nhặng đấy hả?”

Ngô Bình trả lời: “Nói cô”.

Nhan Duyệt tái cả mặt, quát tháo: “Đợi đấy! Bạn trai tôi mà gọi anh họ đến đây thì anh xong đời!”

Anh mặc kệ cô ả. Bước đến quầy, anh chỉ vào một chiếc đồng hồ vàng hồng nạm ba trăm sáu mươi lăm viên đá quý vô cùng tinh xảo và sang trọng, đoạn nói: “Thử chiếc này nhé”.

Đứng gần đó, Nhan Duyệt cười khẩy: “Không mua nổi thì đừng thử lung tung. Nhỡ làm hỏng thì các người không đủ tiền đền đâu”.

Ngô Bình thấy cô ả rất phiền, lạnh lùng nói: “Tôi mua chiếc đồng hồ này tặng Bạch Băng. Bạn trai cô có chịu mua cho cô không”

Nhan Duyệt sửng sốt: “Sao cơ? Anh mua tặng Bạch Băng?”

Ngô Bình đáp: “Loại đồng hồ này miễn cưỡng xứng với Bạch Băng nhà tôi. Bạn trai cô chắc chắn không muốn bỏ tiền ra mua cho cô đâu, vì cô không xinh đẹp như Bạch Băng”.

Câu này đã đánh thẳng vào điểm yếu của đối phương. Tuy ngoại hình của Nhan Duyệt cũng không tệ, nhưng vẫn kém xa Bạch Băng. Đây là chuyện cô ả không muốn nhắc đến nhất.

Sắc mặt cô ả lập tức trở nên khó coi vô cùng. Nhan Duyệt tức tối trừng mắt với Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Cứ ba hoa đi. Tôi không tin anh mua nổi đồng hồ mấy triệu!”

Nhưng Ngô Bình đã đưa thẻ cho nhân viên phục vụ. Chiếc đồng hồ ấy có giá ba phẩy sáu mươi tám triệu. Sau khi quẹt thẻ, nhân viên trả thẻ ngân hàng cho anh bằng hai tay, sau đó xuất hoá đơn.

Thấy Ngô Bình thật sự mua được chiếc đồng hồ đắt tiền cho Bạch Băng, Nhan Duyệt cảm thấy ghen tị vô cùng. Sao anh lại giàu đến vậy? Cô ả nhìn nhầm rồi ư?

Ngô Bình cố ý chọc tức Nhan Duyệt: “Ngưỡng mộ lắm à? Bạn trai cô không muốn mua cho cô sao? Thế thì chia tay nhanh đi. Chắc chắn anh ta không yêu cô”.

Thôi Thừa Chí đã gọi điện thoại xong. Nhìn chiếc đồng hồ trong tay Ngô Bình, gã bảo: “Tao mua loại đồng hồ này cho Nhan Duyệt rồi. Cùng một kiểu, tao sẽ không mua hai lần”.

Ngô Bình cố tình châm chọc họ: “Không mua nổi thì cứ nói. Gì mà mua rồi, giỏi vờ vịt thật!”

Thôi Thừa Chí tức tối lắm, bèn quát lên: “Tao bảo mua rồi tức là mua rồi. Mày tin hay không thì đấy cũng là sự thật!”

Ngô Bình nói: “Tôi không có hứng thú với hạng người như anh. Cơ mà anh họ anh đã đến chưa?”

Thôi Thừa Chí cười khẩy: “Mày chờ đấy! Anh ấy sắp đến rồi!”

Ngô Bình cười: “Tốt lắm. Tôi có người thanh toán chiếc đồng hồ này rồi”.

Gã ngẩn ra, không hiểu ý Ngô Bình.

Mười phút sau, một người đàn ông đi dép lê, dẫn một đám đàn em xông vào. Người này ăn mặc trông rất giàu có, mặc sơ mi vàng, để đầu trọc, vóc người mập mạp, đầu đầy mụn thịt. Tay xoay xoay chuỗi hạt sáp ong, người này lớn tiếng hỏi: “Ai tự xưng là ông nội của tao đấy, đứng ra đây!”

Thôi Thừa Chí vội vàng nghênh đón: “Anh họ đến rồi ạ. Chính là tên này ạ, nó bảo anh là cháu của nó”.

Người này lập tức nhìn sang Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Nhóc con, có biết chữ ‘chết’ viết như thế nào không?”

Ngô Bình cười ha ha: “Đây là câu tôi muốn hỏi anh đấy. Nếu tôi không nhớ sai, nơi này có phải do Tạ Khai Bình quản lý không nhỉ?”

Anh từng đọc quyển sổ, nhớ rõ các thuộc hạ quan trọng của Hoàng Thiên Bá.

Gã đầu trọc kinh ngạc: “Mày quen đại ca Tạ của bọn tao?”

Ngô Bình đáp: “Tôi chỉ hỏi anh có phải hay không”.

Tên đầu trọc im lặng vài giây mới nói: “Phải. Tao là đàn em của đại ca Tạ”.

Ngô Bình nói: “Thế thì dễ xử lý rồi”.

Anh lấy điện thoại, gọi cho Hoàng Thiên Bá. Cả khu vực này là phạm vi thế lực của Hoàng Thiên Bá, đối phương có quyền kiểm soát tuyệt đối với nơi này.

Sau khi bên kia nhấc máy, anh hỏi: “Hỏi Tạ Khai Bình xem thuộc hạ có ai tên là…”

Anh hỏi tên đầu trọc: “Anh tên gì?”

Tên đầu trọc lập tức cảm thấy không ổn, do dự hồi lâu mới đáp: “Ngưu Chấn”.

“Có ai tên là Ngưu Chấn không, ừ, đang đứng ngay trước mặt đây”, Ngô Bình nói.

Chưa đầy một phút sau, điện thoại của Ngưu Chấn đã vang lên, là số của Tạ Khai Bình.

Ngưu Chấn vội vã bắt máy, nịnh nọt nói: “Đại ca…”

Mới mở miệng, Ngưu Chấn đã biến sắc, vội vàng đáp: “Vâng vâng, em sai rồi, được ạ…”

Gã ta lúng túng trả điện thoại cho Ngô Bình, đoạn nói: “Anh Ngô, đại ca Tạ mời anh nghe máy ạ”.

Ngô Bình đáp nhẹ: “Tôi không rảnh”.

Hết cách, Ngưu Chấn đành thành thật trả lời như vậy, hiển nhiên đã bị đầu dây bên kia mắng mỏ vài câu. Ngưu Chấn sợ đến mức không ngừng rụt cổ, không ngừng vâng dạ với vẻ mặt buồn bực.

Nghe máy xong, gã ta lau mồ hôi, rầu rĩ nói: “Anh Ngô, xin lỗi anh. Tôi không biết là ai, mong anh thứ lỗi cho tôi ạ”.

Ngô Bình hờ hững nói: “Tha thứ thì cũng được thôi. Tôi mua đồ ở địa bàn của anh nên báo cho anh thanh toán nhé”. Nói đoạn, anh đưa hoá đơn hơn ba triệu cho gã ta.

Thịt mỡ trên mặt Ngưu Chấn giật giật. Ba triệu không phải là con số nhỏ đối với gã ta. Song Ngưu Chấn chẳng dám nói lấy nửa lời, vội vàng đáp: “Vâng, nơi này do tôi quản lý, tôi nên thanh toán ạ!”
Chương 422: Tự chuốc nhục

Dứt lời, gã ta đưa hoá đơn đến trước mặt người “em họ” kia, đanh mặt nói: “Em họ à, hiện anh không có đủ tiền, cảm phiền cậu chuyển ba triệu cho anh trước nhé”.

Ngưu Chấn đang rất căm hận tên em họ này. Nếu không phải vì thằng khốn này thì gã ta đã chẳng đắc tội anh Ngô, còn mất oan ức hơn ba triệu.

Sắc mặt của Thôi Thừa Chí rất tệ. Gã không ngờ Ngô Bình lại ghê gớm đến vậy, ngay cả đại ca của Ngưu Chấn cũng phải khách sáo với anh đến vậy. Thôi Thừa Chí thầm thở dài, ngoan ngoãn chuyển ba triệu cho Ngưu Chấn.

Ngưu Chấn tự bỏ thêm vài trăm nghìn, sau đó chuyển hơn ba triệu ấy cho Ngô Bình.

Nhận tiền xong, Ngô Bình vỗ vai Ngưu Chấn rồi bảo: “Sau này có gì thì liên lạc nhé, người anh em”.

Ngưu Chấn nhăn nhó, liên lạc nữa ư? Gặp một lần đã tổn thất ba triệu thì làm sao dám liên lạc thêm chứ? Gã ta cười khổ trong lòng, ngoài mặt vẫn gật đầu lia lịa.

Ngưu Chấn chào tạm biệt. Còn Thôi Thừa Chí đã tái xanh cả mặt. Tự dưng tiêu tốn hơn ba triệu khiến gã rất bực dọc, thái độ với Nhan Duyệt cũng khó chịu hơn. Gã giận dữ mắng: “Đồ ngu xuẩn, dám đắc tội anh Ngô! Não úng nước đấy à?”

Nhan Duyệt bị mắng chửi nặng nề như vậy, bèn tủi thân đáp: “Em sai rồi, chồng ơi. Anh đừng giận mà”.

Thôi Thừa Chí càng nói càng tức giận, đẩy Nhan Duyệt ra, mắng tiếp: “Cút đi!”

Gã sải bước ra ngoài. Nhan Duyệt vội vàng đuổi theo, không ngừng gọi “chồng ơi”. Song Thôi Thừa Chí đã phớt lờ cô ả.

Nhìn thấy cảnh này, Bạch Băng lắc đầu: “Thế giới này nhỏ bé thật”.

Ngô Bình tò mò về chuyện năm xưa, bèn hỏi: “Chị này, hồi ấy Nhan Duyệt từng hãm hại chị sao?”

Bạch Băng khẽ thở dài, trả lời: “Chuyện kể ra dài lắm. Chị kể sau nhé”.

Cả hai đi dạo thêm vài cửa hàng khác. Bạch Băng mua hai bộ quần áo và một sợi dây chuyền, có điều cô ấy kiên quyết tự trả chứ không để Ngô Bình quẹt thẻ.

Ra khỏi trung tâm thương mại, hai người lái xe rời khỏi Hải Thành, quay về huyện.

Trên đường về, Bạch Băng mới kể lại chuyện năm xưa.

Ngày ấy, Bạch Băng là hoa khôi của trường Sư phạm Hải Thành, được các nam sinh đánh giá là người đẹp “nghìn năm có một”. Vì thế, cô ấy được rất nhiều nam sinh theo đuổi. Bạn trai của ba cô gái chung phòng ký túc xá của Bạch Băng hầu như đều từng theo đuổi Bạch Băng.

Việc này được một kẻ hóng hớt tiết lộ trên diễn đàn của trường, khiến ba cô gái ở cùng ký túc xá với Bạch Băng đều căm ghét cô ấy, một trong số đó là Bạch Băng. Ít lâu sau, bọn họ bày trò hãm hại Bạch Băng, cố tình bảo mình làm mất tiền rồi tung tin đồn là Bạch Băng trộm.

Họ không ngừng đồn đãi, đồn mãi đồn mãi, người ta cũng bắt đầu tin rằng Bạch Băng chính là kẻ trộm. Chuyện này khiến cô ấy rất xấu hổ.

Khi đó chẳng ai tin Bạch Băng. Cô ấy bị cô lập. Mã Tuấn Kiệt đã thừa cơ đứng ra, bảo là tin tưởng Bạch Băng không trộm tiền, rồi thuận đà trở thành bạn trai cô ấy.

Chuyện đó đã khiến Bạch Băng bị tổn thương rất nhiều. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy rời Hải Thành, từ bỏ điều kiện rất tốt ở Hải Thành để trở về dạy học ở huyện Minh Dương.

Nghe xong, Ngô Bình mới nói: “Thanh giả tự thanh. Chuyện đã qua rồi, chị đừng để trong lòng nữa”.

Bạch Băng đáp nhẹ: “Phải. Chị đã nghĩ thông từ lâu rồi. Cảm ơn em hôm nay đã đứng ra nói giúp chị”.

Ngô Bình cười bảo: “Ai bảo chị là chị của em chứ”.

Về đến huyện Minh Dương, Ngô Bình đưa Bạch Băng đến ký túc xá rồi mới về nhà.

Anh đã thu hoạch rất nhiều sau chuyến đi Hải Thành. Nhưng chuyện này còn lâu mới kết thúc. Anh đã kiểm soát được Hoàng Thiên Bá, song lại đắc tội sếp lớn của Bộ Công an. Chuyện vẫn đang lên men, sau này sẽ xảy ra chuyện gì, ngay cả anh cũng không dự đoán được!

Về đến nhà, anh gọi cho Hoàng Tử Cường.

Từ khi theo Ngô Bình, Hoàng Tử Cường luôn rất trung thành và vô cùng đáng tin cậy.

“Cậu chủ”, Hoàng Tử Cường cười hỏi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Ngô Bình hỏi: “Tử Cường, anh có thông thuộc Hải Thành không?”

Hoàng Tử Cường gãi má: “Tàm tạm, ngày trước tôi từng lang bạt ở đó. Có điều nước ở Hải Thành quá sâu, ngoạ hổ tàng long, phận tôm tép như tôi không thể lăn lộn tiếp nên chỉ được vài năm đã quay về”.

Ngô Bình nói: “Tôi muốn anh đến Hải Thành, trông chừng bên đó giúp tôi”.

Hoàng Tử Cường ngây ra: “Trông chừng bên đó? Cậu chủ có làm ăn gì ở Hải Thành sao?”

Ngô Bình hỏi: “Anh biết Hoàng Thiên Bá không?”

Hoàng Tử Cường cười đáp: “Tất nhiên là biết rồi. Đó là một trong những ông trùm của Hải Thành, kiểm soát trật tự thế giới ngầm của nửa Hải Thành mà”.

Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ Hoàng Thiên Bá là người của tôi. Tôi quyết định cử anh đến đó và hỗ trợ Hoàng Thiên Bá làm việc. Trong vòng từ ba đến năm năm, anh sẽ từ từ thay thế Hoàng Thiên Bá, quản lý Hải Thành thay tôi”.

Hoàng Tử Cường chấn động, kinh ngạc hỏi lại: “Cậu chủ không đùa đấy chứ? Hoàng Thiên Bá là người của cậu chủ ư? Cậu còn muốn tôi thay thế Hoàng Thiên Bá?”

Ngô Bình cười nói: “Sao, anh không dám à?”

Hoàng Tử Cường cười khổ: “Không phải là không dám, mà là tôi cảm thấy chuyện này như một giấc mơ vậy!”

“Không phải mơ đâu”, Ngô Bình vỗ vai anh ta: “Hải Thành tạo ra lợi nhuận đáng kinh ngạc hằng năm, phải được bày bố thật tốt. Anh đến đó chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều, cũng sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm khác nhau, thậm chí có thể mất mạng. Chọn lựa thế nào do anh quyết định”.

Hoàng Tử Cường lặng im vài giây, đột nhiên cười toe: “Cái gì nên thuộc về mình thì chắc chắn sẽ thuộc về mình. Tôi không sợ!”

Ngô Bình cười to: “Tốt! Anh chuẩn bị nhé, đến Hải Thành ngay trong hôm nay!”

“Vâng!”

Thu xếp cho Hoàng Tử Cường xong xuôi, Ngô Bình bảo Lạc Trường Sinh ghé qua vào buổi tối. Anh nghĩ mình phải thương lượng với ông ta về chuyện hôm nay.

Buổi tối, trên tầng thượng nhà Ngô Bình, anh đang nướng đùi cừu. Lạc Trường Sinh xuất hiện như một bóng ma, ngồi ở đối diện anh: “Cậu chủ gọi tôi đến có việc gì không?”

Ngô Bình đáp: “Ngồi xuống uống vài ly với tôi”.

Anh lấy vò rượu ngâm bằng kim đằng ra. Lạc Trường Sinh vội đổ rượu vào bình. Nước rượu màu vàng, toả ra mùi thơm rất lạ.

Ông ta kinh ngạc hỏi: “Cậu chủ, đây là rượu gì vậy?”

Ngô Bình đáp: “Rượu thuốc mà tôi ngâm, rất có ích cho sức khoẻ. Ông uống nhiều vào”.

Lạc Trường Sinh rót vào hai ly, rồi một hơi uống sạch. Rượu ngon vào bụng, ông ta tấm tắc khen: “Rượu ngon!”

Ngô Bình nói vào chuyện chính: “Ông Lạc, hôm qua tôi đã đến Hải Thành, khống chế Hoàng Thiên Bá bằng khối luỹ thuật”.

Lạc Trường Sinh ngạc nhiên: “Cậu chủ đã khống chế Hoàng Thiên Bá? Cậu làm vậy có phải hơi vội vàng không?”

Ngô Bình đáp: “Phải. Nhưng người đó đã dồn tôi vào góc tường, tôi không thể không đánh trả”.

Lạc Trường Sinh hỏi kỹ hơn, sau đó cười to: “Người đó muốn gây bất lợi cho cậu chủ, kết quả lại bị cậu phản đòn. Tuyệt!”

Ngô Bình rầu rĩ: “Tôi đã xem sổ sách của Hoàng Thiên Bá, dính đến quá nhiều lợi ích, như một mớ hỗn độn. Tôi đột nhiên chen chân vào nên đã đắc tội rất nhiều người. Có lẽ họ đang bàn tính cách đối phó tôi”.

Lạc Trường Sinh nói: “Phải, cậu chủ không có căn cơ ở Hải Thành mà lại muốn cắn miếng mỡ ngon này, họ không căm ghét cậu mới lạ”.

Ngô Bình bảo: “Tôi tìm ông để bàn đối sách”.

Lạc Trường Sinh ngẫm nghĩ giây lát mới nói: “Cậu chủ có thể bàn chuyện này với Đường Băng Vân.

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Tìm Đường Môn?”

Lạc Trường Sinh gật đầu: “Đường Môn có danh tiếng. Chẳng phải cậu chủ muốn làm con rể Đường Môn sao? Chỉ cần chúng ta tung tin ra, họ sẽ không dám manh động”.

Ngô Bình cau mày: “Đường Môn cũng loạn lắm. Con rể Đường Môn không dễ làm, mà tôi cũng không thích”.

Lạc Trường Sinh cười bảo: “Cô Đường có tình cảm sâu đậm với cậu chủ như vậy mà cậu nỡ phụ lòng cô ấy sao?”

Ngô Bình đảo mắt: “Gì mà tôi phụ lòng cô ấy?”

Lạc Trường Sinh nói: “Cậu chủ, ý tôi là cậu và cô Đường rất xứng đôi. Cậu không cưới cô ấy thì tiếc quá”.

Ngô Bình khẽ thở dài: “Nghĩ đến chuyện này, tôi lại thấy phiền lòng!”
Chương 423: Sát thủ cấp Nhân Tiên

Lạc Trường Sinh bật cười: “Cậu chủ có quá nhiều hồng nhan tri kỷ, không biết phải lựa chọn thế nào rồi”.

Ngô Bình uống cạn rượu trong ly, không trả lời.

Lạc Trường Sinh cười ha hả: “Cậu chủ sống ở thời đại mới. Ngày xưa tôi không hề có nỗi lo tương tự”.

Ngô Bình giật mình: “Sao lại không có?”

Lạc Trường Sinh đáp: “Thời tôi sống, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường”.

Ngô Bình hừ giọng: “Bây giờ không còn là thời cổ đại nữa”.

Lạc Trường Sinh đáp nhẹ: “Thế thì đã sao? Cậu chủ là nhân tài kiệt xuất, có mấy người phụ nữ bên cạnh là chuyện quá bình thường mà”.

Ngô Bình thở dài: “Thôi, không nói cái này nữa. Ông có đề nghị gì khác về chuyện Hải Thành không?”

Lạc Trường Sinh nói: “Mượn thế lực Đường Môn là cách tốt nhất”.

Họ đang nói chuyện thì một bóng người bỗng nhiên xuất hiện. Lạc Trường Sinh đứng bật dậy, quát lên: “Ai đó!”

Ngô Bình rất bất ngờ khi thấy bóng người ấy: “Ảnh? Sao anh lại đến đây?”

Người xuất hiện là quỷ tiên “Ảnh”. Hắn chào Ngô Bình, đoạn nói: “Thưa cậu chủ, ông chủ có nghe nói về chuyện Hải Thành, vì lo lắng cho an nguy của cậu chủ nên cử tôi đến đây bảo vệ cậu chủ ạ”.

Ngô Bình vội xua tay: “Tôi không cần ai bảo vệ. Anh lập tức quay về bảo vệ ông nội đi”.

Ảnh khó xử đáp: “Nhưng đây là mệnh lệnh của ông chủ”.

Ngô Bình vội vàng gọi điện cho Lý Vân Đẩu: “Ông ơi, cháu không cần sự bảo vệ của Ảnh. Để Ảnh quay về đi ạ”.

Lý Vân Đẩu cười nói: “Tiểu Bình à, chẳng phải ông đã nói rằng sẽ đến thăm mẹ cháu và Tiểu Mi sao? Ông bảo Ảnh đến trước, ngày mai ông cũng sẽ đến huyện Minh Dương”.

Ngô Bình sững sờ: “Ông sẽ đến đây ạ?”

Lý Vân Đẩu đáp: “Ừ. Ông vẫn chưa gặp con dâu và cháu gái mà, nên rất muốn đến đó thăm họ”.

Ngô Bình cười nói: “Sao ông không nói sớm ạ, để cháu đến đón ông”.

“Ông không cần cháu đón. Cháu cứ lo làm việc đi. À phải, chuyện ở Hải Thành, cháu hành sự lỗ mãng quá. Ông đã gọi điện hỏi vài người, bọn họ đang chuẩn bị ra tay với cháu”, giọng Lý Vân Đẩu rất nghiêm trọng: “Ông đã sai người ra mặt trấn áp chuyện này, nhưng hiệu quả không tốt lắm”.

Ngô Bình trả lời: “Ông à, cháu hiểu mà. Chờ ông đến đây rồi ông cháu ta bàn kỹ hơn ạ”.

Lý Vân Đẩu nói: “Được. Có lẽ chiều mai ông sẽ có mặt”.

Ngô Bình đáp: “Ông đến thì gọi cháu ngay nhé, cháu sẽ đến sân bay đón ông”.

“Ha ha. Không cần, ông biết địa chỉ, tự đi là được”.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Lý Vân Đẩu, Ngô Bình bảo Ảnh ngồi xuống và giới thiệu hắn với Lạc Trường Sinh.

Hoàn cảnh của hai người này có phần giống nhau, quý mến nhau rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã thân thiết như anh em.

Tối hôm đó, Ngô Bình về phòng tu luyện. Ảnh và Lạc Trường Sinh thì tán gẫu trên tầng thượng. Họ rất hợp nhau, nói mãi không hết chuyện.

Hai, ba giờ sáng, Ngô Bình giật mình, đột ngột mở choàng mắt. Đẩy cửa ra, anh phát hiện Lạc Trường Sinh đang đứng trên tầng thượng với vẻ mặt nặng nề. Ảnh đã biến mất.

“Cậu chủ, vừa rồi có kẻ theo dõi chúng ta. Ảnh đuổi theo rồi”.

Ngô Bình lạnh mặt: “Xem ra bên kia hành động rất nhanh”.

Lạc Trường Sinh nói: “Cậu chủ không cần lo. Năng lực của Ảnh rất mạnh, chắc hẳn kẻ kia không chạy thoát được đâu”.

Chừng ba phút sau, một bóng đen bay từ trên trời xuống. Đó là Ảnh.

“Sao rồi?”, Ngô Bình hỏi.

Ảnh giận dữ nói: “Cậu chủ, người vừa nãy có tu vi Nhân Tiên, trên người có bùa. Tôi không thể tiếp cận, để kẻ đó chạy mất rồi. Nhưng tôi đã dùng phi thạch khiến cánh tay đối phương bị thương”.

Ảnh là quỷ tiên nên dễ bị bùa khắc chế, chứ với năng lực của hắn thì đã tóm được kẻ đó từ lâu rồi.

Ngô Bình nói: “Không sao. Kẻ đó chạy không thoát đâu”.

Lạc Trường Sinh bảo: “Để kẻ đó chạy cũng được. Nếu họ biết có Địa Tiên bảo vệ cậu chủ, chắc chắn sẽ không dám manh động”.

Lấy sát kiếm ra, Ngô Bình hỏi: “Ảnh, đối phương bị thương rồi đúng không?”

Ảnh gật đầu: “Phải, cậu chủ”.

“Có chảy máu không?”, anh hỏi tiếp.

Ảnh đáp: “Cánh tay trái gần như đứt lìa, chảy rất nhiều máu”.

Ngô Bình nói: “Tốt lắm, đi tìm người với tôi. Người đó bị thương nặng, có lẽ vẫn đang ở trong huyện”.

Dứt lời, anh dẫn theo Ảnh đi đến nơi kẻ nọ bị thương, lần theo vết máu để truy tìm tung tích. Với khứu giác và thị giác siêu phàm của mình, anh đã nhanh chóng phát hiện ra nơi ẩn náu của người kia.

Lúc này, trong một căn nhà ở ngoại ô phía Bắc huyện Minh Dương, có một người đàn ông trung niên trèo tường xông vào. Vào nhà, ông ta mở đèn, mặt mũi tái nhợt, cánh tay đã gãy. Một viên đá to bằng quả trứng xuyên thủng cánh tay ông ta, chỉ còn lại một phần da thịt.

Ông ta nhịn đau, băng bó vết thương, vừa làm vừa chửi: “Mẹ kiếp! Dám chơi tôi, bảo tôi đi giết người có Địa Tiên bảo vệ!”

Càng nghĩ càng giận, ông ta lấy điện thoại ra gọi. Giọng phụ nữ vang lên ở bên kia đầu dây: “Võ Vương Trình à, đã giết được chưa?”

“Giết cái con khỉ! Bên cạnh tên nhóc đó có Địa Tiên. Cố tình chơi tôi đấy à?”

Đối phương có vẻ ngạc nhiên: “Không thể nào, sao lại có Địa Tiên chứ!”

Người đàn ông cười khẩy: “Tôi không mù, chẳng lẽ không nhận ra Địa Tiên sao? Nếu không nhờ trên người tôi có bùa gia truyền thì đã bị tên Địa Tiên ấy giết rồi!”

Người phụ nữ nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi đã không điều tra kỹ càng. Tôi chân thành xin lỗi”.

Ông ta bảo: “Chẳng trách tên Ngô Bình này dám đến Hải Thành tìm miếng ăn, hoá ra có Địa Tiên bảo vệ. Bây giờ làm sao đây?”

Người phụ nữ đáp: “Lập tức về Hải Thành đi, rồi bàn bạc kỹ hơn”.

Ông ta nói: “Tôi bị thương rồi, cần xử lý vết thương”.

Người phụ nữ trả lời: “Được, tôi sẽ cử người đến đón”.

Cúp máy rồi, ông ta lại mắng chửi tiếp. Bất thình lình, cả người ông ta cứng còng lại, ngoái đầu nhìn thẳng ra cửa.

“Ầm!”

Cửa bị đẩy ra. Ngô Bình vừa bước vào vừa nói: “Xem ra bị thương không nhẹ nhỉ”.

Võ Vương Trình lạnh lùng hừ giọng: “Khá đấy, đuổi được đến tận đây!”

Ngô Bình đáp: “Không rỗi hơi nói nhảm với ông. Nói đi, ông đến huyện Minh Dương với mục đích gì, ai phái đến”.

Võ Vương Trình hờ hững đáp: “Nếu tôi không nói thì sao?”

“Không nói?”, Ngô Bình giơ thanh sát kiếm lên: “Thế thì đành chém ông thôi!”

“Bớt huênh hoang đi! Dù tôi mất một cánh tay thì cậu cũng không phải đối thủ của tôi!”. Ông ta là Nhân Tiên, dù bị thương nặng cũng chẳng e ngại thách thức của tu sĩ Tiên Thiên.

“Thế à? Ông đánh giá bản thân cao quá rồi”, Ngô Bình vươn người, lắc tay, một luồng ánh sáng kiếm chém thẳng vào đầu ông ta.

Võ Vương Trình cả kinh, trong lòng bàn tay có thêm một chiếc vòng vàng, dùng ngón tay cái ném nó về phía trước bằng hết sức mình.

Thường thì ông ta sẽ có thể đánh bay thanh bảo kiếm kia, thậm chí là đập gãy nó. Nhưng thứ nằm trong tay Ngô Bình là sát kiếm, sắc bén vô cùng. Một tiếng “tinh” vang lên, chiếc vòng vàng ấy đã gãy.

Đối phương không hổ là có tu vi Võ Vương, nhanh nhạy vứt vòng rồi lùi về. Ông ta nhanh nhưng kiếm của Ngô Bình còn nhanh hơn. Võ Vương Trình thấy tay trái mình lạnh toát, ngón trỏ và ngón cái đã bị kiếm khí chém đứt, một luồng sát khí xâm nhập cơ thể khiến ông ta không ngừng run rẩy.

“Dừng tay!”, ông ta gào lên.

Ngô Bình thu kiếm, lạnh lùng nhìn đối phương.

Võ Vương Trình ôm tay bị thương, nghiến răng nói: “Tôi nhận thua, xin hãy tha mạng cho tôi!”

Ngô Bình đáp: “Nếu ông chịu hợp tác ngay từ đầu thì đã chẳng mất hai ngón tay”.

Võ Vương Trình không dám phản kháng nữa. Một Ngô Bình mà ông ta đã không đọ nổi, huống chi ngoài kia còn có một đại cao thủ đang nhìn ông ta chằm chằm. Bây giờ ông ta chỉ có thể nhận thua!

Võ Vương Trình nói: “Thua dưới tay đại tông sư Tiên Thiên như cậu, Trình Liệt này không có gì uất ức!”

Ngô Bình bảo: “Trình Liệt, ông có thể trả lời tôi rồi đấy”.

Trình Liệt im lặng mấy giây mới đáp: “Lâm Tổ của Thanh Môn ra lệnh cho tôi diệt trừ cậu”.
Chương 424: Thăm người nhà

Ngô Bình hỏi: “Thanh Môn?”

Trình Liệt đáp: “Phải”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Sao Lâm Tổ đó lại muốn giết tôi?”

Trình Liệt trả lời: “Địa bàn Hải Thành, không phải ai cũng chen chân được đâu. Cậu đã phạm vào đại kỵ”.

Anh hỏi: “Lâm Tổ có vị thế ra sao?”

Võ Vương Trình đáp: “Lâm Tổ có địa vị rất đáng kính, có thể đại diện cho Thanh Môn”.

Ngô Bình cười khẩy: “Ông trở về nhắn với Lâm Tổ rằng, tôi đã nhớ rõ cái tên này rồi!”. Dứt lời, anh xoay người rời đi.

Trình Liệt theo anh đi ra sân thì Ngô Bình đã biến mất.

Về nhà cũ, Lạc Trường Sinh đã hỏi được lai lịch của Trình Liệt. Ông ta nói với sắc mặt rất khó coi: “Năm xưa tôi từng có qua lại với Thanh Môn. Thanh Môn truyền thừa lâu đời, nhân tài vô số. Tôi cũng có biết Lâm Tổ”.

Ngô Bình đáp: “Kể nghe thử xem”.

Lạc Trường Sinh nói rằng Lâm Tổ tên là Lâm Lãnh Thiền. Trong Thanh Môn, bối phận trên năm thế hệ còn phải gọi người này là cụ tổ. Ở Thanh Môn hiện nay chỉ có vài người được gọi là “cụ tổ”, tất cả đều là những người đức cao vọng trọng.

Lạc Trường Sinh tính toán, tu vi hiện tại của Lâm Lãnh Thiền có lẽ ở cảnh giới Địa Tiên, nhưng người này tu luyện theo công pháp hệ Phật, không chịu sự quản thúc của Địa Tiên Giới.

Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Là ai cũng được, tôi đã nhớ món nợ này rồi!”

Lạc Trường Sinh lo sợ nói: “Cậu chủ, cậu hãy kiềm chế một chút. Trước khi thăng cấp thành Nhân Tiên, cậu tạm thời không nên gây hấn với ai cả”.

Ngô Bình hờ hững đáp: “Ông nghĩ nhiều rồi. Tôi sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc”.

Lạc Trường Sinh thở phào: “Đúng vậy. Cậu chủ nên nâng cao tu vi trước. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn mà”.

Lúc này, trời đã sáng hẳn. Ngô Bình ra sân luyện đoàn thể thuật. Sau khi luyện ba bộ đoàn thể thuật vài lần, anh tiếp tục tu luyện phương pháp hít thở.

Sau khi thăng cấp lên Tiên Thiên, phương pháp hít thở lại là một cách luyện khác, có thể hấp thụ một nguồn năng lượng kỳ diệu giữa trời và đất. Nguồn năng lượng này tương đồng với loại năng lượng mà anh hấp thụ lúc tu luyện đoàn thể thuật nhưng cao cấp hơn. Anh cảm thấy nguồn năng lượng này có thể giúp anh nâng cao tư chất.

Giữa trưa, Ngô Mi tan học rồi, Ngô Bình mới báo cho cô bé và Trương Lệ biết chuyện ông nội sẽ ghé thăm.

“Gì cơ? Ông nội con sẽ đến đây à?”, Trương Lệ giật mình, sau đó tát anh một cái, “Thằng nhóc này, sao con không nói sớm hả? Mẹ còn chưa chuẩn bị gì cả”.

Bà ấy sờ tóc, đoạn hỏi: “Tiểu Mi, con nghĩ mẹ có nên đi uốn tóc không?”

Ngô Bình cười bảo: “Mẹ không cần hồi hộp như vậy đâu mà”.

Ngô Mi cũng rất phấn khởi. Cô bé lí nhí hỏi: “Anh ơi, ông nội giàu lắm ạ?”

Ngô Bình bật cười: “Ừ, sao vậy?”

Ngô Mi cười hi hi: “Nói vậy là sau này chúng ta là con nhà giàu rồi nhỉ?”

Ngô Bình đảo mắt với cô bé: “Xem em kìa”.

Ông bà ngoại cũng rất vui mừng. Ông ngoại nói: “Tiểu Bình à, đây là lần đầu ông nội cháu ghé thăm, chúng ta không thể đón tiếp qua loa. Để ông đến khách sạn đặt tiệc”.

Ngô Bình vội xua tay: “Là người nhà cả mà, ông ngoại. Không cần rắc rối như vậy đâu ạ, bảo cô giúp việc nấu vài món là được”.

Lời vừa dứt, đầu bếp Lý Hạo Xuyên đã gọi đến, bảo rằng Đường Tử Di đã giúp ông tìm được vị trí nhà hàng ở Vân Kinh. Hôm nay ông ấy muốn ghé thăm Ngô Bình để cảm ơn anh.

Ngô Bình cười bảo: “Ông đến đúng lúc quá. Hôm nay nhà tôi có tiệc. Ông chịu khó nấu hai bàn ăn giúp tôi nhé”.

Lý Hạo Xuyên được “gãi trúng chỗ ngứa”, lập tức đồng ý. Ông ấy đã vào huyện rồi, nửa giờ nữa là có mặt, còn mang theo rất nhiều quà cáp. Vừa đến nơi, ông ấy liền dẫn theo Cương Tử đến chợ mua đồ để chuẩn bị cho bữa tiệc chiều nay.

Ba giờ chiều, Ngô Bình nhận được cuộc gọi của ông nội. Máy bay đã hạ cánh. Anh lập tức lái chiếc xe chống đạn mà Tiết Thái Hổ tặng mình, đưa Ngô Mi đến sân bay đón ông nội.

Sân bay không xa lắm, đi mất hai mươi phút thôi. Khi họ đến nơi, người của Lý Vân Đẩu đang chất một lượng lớn va li lên xe. Trong chuyến đi này, Lý Vân Đẩu mang nhiều quà đến mức ba chiếc xe cũng không chất đủ.

Xe của Ngô Bình vừa đến gần đã có bốn người mặc áo đen chặn lại.

Ngô Bình hạ cửa kính: “Là tôi đây”.

Lý Vân Đẩu cũng trông thấy anh, bèn phẩy tay từ xa, ra hiệu cho họ tránh đường. Lúc này Ngô Bình mới lái xe đi tiếp.

Ông mặc áo khoác đen, mỉm cười với anh: “Tiểu Bình à, ông đã bảo cháu không cần đến đón mà cháu cứ đến”.

Ngô Bình cười đáp: “Tiểu Mi cũng đến ạ. Con bé muốn gặp ông càng sớm càng tốt”.

Ngô Mi cũng nhảy xuống xe. Cô bé nhìn Lý Vân Đẩu chăm chú, ông cũng ngắm nhìn Ngô Mi. Ông từng xem ảnh Ngô Mi rồi. Vừa trông thấy cháu gái, ánh mắt ông đã dịu dàng hẳn: “Cháu là Tiểu Mi sao? Lại đây, cho ông xem nào”.

Ngô Mi đỏ hoe mắt, chậm rãi tiến đến gần, nhẹ nhàng gọi ông: “Ông nội”.

Lý Vân Đẩu cố kìm lại cảm giác muốn khóc. Ông đáp lời Ngô Mi, đoạn ôm cháu gái vào lòng, dịu giọng: “Ngoan lắm, sau này ông sẽ không để các cháu tủi thân nữa!”

Ngô Bình lên tiếng: “Ông à, chúng ta về nhà nói chuyện nhé. Ông lên xe trước đi ạ, hành lý cứ để họ chở về”.

Lý Vân Đẩu gật đầu, dặn dò họ vài câu rồi lên xe của Ngô Bình.

Ngô Bình lái xe, Ngô Mi và Lý Vân Đẩu trò chuyện vui vẻ vô cùng.

Biết thành tích của Ngô Mi đứng đầu huyện, còn được nhiều trường danh tiếng “tranh giành”, Lý Vân Đẩu cảm thấy vui mừng vô cùng. Ông cười nói: “Nhà họ Lý chúng ta chẳng có ai học giỏi cả. Ha ha, cuối cùng cũng có một hạt giống tốt rồi! Tiểu Mi à, cháu cứ yên tâm học hành, tốt nghiệp rồi đến công ty ông làm việc nhé”.

Ngô Bình vội cất lời: “Ông đừng trông mong vào con bé. Tiểu Mi thích khảo cổ đấy ạ”.

Lý Vân Đẩu sững ra: “Khảo cổ? Cháu học cái đấy làm gì?”

Ngô Mi đáp: “Ông nội à, cháu cảm thấy khảo cổ rất thú vị”.

Tất nhiên Lý Vân Đẩu rất cưng chiều cô cháu gái vừa nhận này, lập tức đổi giọng: “Đúng, khảo cổ rất thú vị. Sau này ông sẽ lập một nhóm khảo cổ cho cháu, để cháu đi khảo cổ khắp thế giới nhé”.

Ngô Bình phì cười: “Ông ơi, cháu cảm thấy ông thương Tiểu Mi nhiều hơn cháu”.

Lý Vân Đẩu cười ha ha: “Con bé là con gái mà, phải yêu chiều chứ. Con gái phải được thương hơn rồi”.

Trong tiếng nói cười vui vẻ, Ngô Bình đã lái xe về đến nhà. Họ vừa xuống xe, ông bà ngoại và Trương Lệ đã ra đón.

Sau khi nghe Ngô Bình giới thiệu, Lý Vân Đẩu vội vàng bắt tay với ông ngoại anh - người cùng lứa với mình: “Chào anh, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi”.

Lần đầu tiên hai ông lão gặp nhau, lòng cảm thán vô vàn.

“Bố”, Trương Lệ khẽ gọi.

“Ừ”, Lý Vân Đẩu vội trả lời, “Trương Lệ à, ngần ấy năm qua vất vả cho con quá. Tiếc rằng Niệm Tổ, bố còn chưa được gặp nó một lần…”

Nói đến đây, Lý Vân Đẩu không kiềm chế được nữa mà bật khóc. Thấy ông khóc, Ngô Bình và Ngô Mi cũng cảm thấy rất đau lòng, nước mắt lặng lẽ rơi.

Ngô Bình sợ ông khóc sẽ ảnh hưởng sức khoẻ, vội vã lau nước mắt rồi gượng cười: “Ông à, hôm nay nhà mình đoàn viên cơ mà, sao lại khóc chứ? Ông mau vào nhà và nếm thử tài nghệ của truyền nhân ngự trù nhé”.

Lý Vân Đẩu đáp: “Được, được”.

Lý Vân Đẩu dạo một vòng khắp nhà rồi bảo: “Tiểu Bình à, nhà hơi nhỏ, ông sẽ mua cho cháu căn to hơn”.

Ngô Bình cười nói: “Căn nhà này đã rộng lắm rồi, ông ơi. Mà cháu cũng có nhà ở Vân Kinh và Thạch Thành rồi ạ, chỉ không ở đó thường xuyên thôi”.

Lý Vân Đẩu kiên quyết: “Không được, nhà nhỏ quá. Sau này cháu còn phải nuôi con rồi thuê giúp việc, diện tích bấy nhiêu không đủ đâu”.

Ngô Bình đáp: :Ông à, đây là nhà cũ, cứ ở trước ạ”.

Lý Vân Đẩu bật cười: “Xem ra cháu là người hoài cổ”.

Thế rồi ông hỏi người bên cạnh: “Tiểu Dương à, chúng ta có dự án bất động sản nào không?”
Chương 425: Cánh tay tiền sử

Tiểu Dương là một cô gái khoảng 30 tuổi, thư ký của Lý Vân Đẩu, cô ấy là một người rất giàu kinh nghiệm: “Chủ tịch, tạm thời chưa có ạ”.

Lý Vân Đẩu: “Bao giờ về, cô hãy tìm người hoạch định rồi mua lại thôn này để xây một lâm viên Giang Nam”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Ông ơi, ông xây lâm viên ở đây làm gì ạ?”

Lý Vân Đẩu đáp: “Đương nhiên là để cho cháu ở rồi. Ông quen một đại sư lâm viên, đến lúc đó sẽ nhờ ông ấy đích thân thi công”.

Lý Vân Đẩu câm nín: “Ông ơi, thế thì lãng phí lắm ạ”.

Lý Vân Đẩu xua tay: “Ông quyết rồi, cháu mau dỡ nhà để xây lâm viên đi”.

Trương Lệ và Ngô Mi ngơ ngác nhìn nhau, cả thôn này rộng cả mấy trăm nghìn mét vuông, vây mà dùng để xây lâm viên hết sao?

Ngô Bình lắc đầu nói: “Chuyện này để tính sau đi ạ”.

Đây là lần đầu tiên Trương Lệ và Ngô Mi gặp Lý Vân Đẩu nên có nhiều điều muốn nói. Loáng cái, xe quà đã tới, các túi lớn hộp bé chất đống trong sân. Lý Vân Đẩu đã chuẩn bị quà cho tất cả mọi người, thậm chí đến người giúp việc của nhà Ngô Bình cũng có quà luôn.

Trong số đó, quà của Ngô Mi là nhiều nhất. Không chỉ có thể, Lý Vân Đẩu còn tặng cho cô bé một phong bao lì xì, Ngô Bình cầm lấy rồi mở ra xem thì thấy là một chiếc thẻ ngân hàng bằng vàng.

Anh tò mò hỏi: “Ông ơi, đây là thẻ vàng ạ?”

Lý Vân Đẩu cười đáp: “Thẻ Kim Đế chúng của 20 ngân hàng lớn nhất trên thế giới đấy, không có hạn mức, có thể dùng ở mọi quốc gia”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Không có hạn mức ạ? Ông ơi, cháu cũng muốn có một cái”.

Lý Vân Đẩu ho khan nói: “Đàn ông không thể tiêu hoang được”.

Ngô Bình cạn lời, rõ ràng là ông nội anh thiên vị mà!

Cả nhà cười nói không ngớt, loáng cái đã đến giờ cơm lúc nào không hay. Lý Hạo Xuyên xuống bếp nấu nướng, Cương Tử phụ trách cất quà.

Ngô Bình cũng bê bình rượu ngâm dây mây lên bàn, cả nhà cùng ăn uống vui vẻ.

Sau khi uống vài chén rượu, Lý Vân Đẩu yên lòng nói: “Tiểu Bình, may mà có cháu chăm nom gia đình trong suốt thời gian qua, không thì ông sẽ áy náy lắm”.

Ngô Bình khẽ thở dài nói: “Ông ơi, năm xưa không phải lỗi do ông, hơn nữa giờ mấy mẹ con cháu sống rất tốt mà”.

Nói rồi, anh lấy hai hạt đỗ ra rồi mời Lý Vân Đẩu ăn.

Ông ấy ăn luôn thì thấy rất ngon rồi hỏi: “Tiểu Bình, cái gì thế?”

Ngô Bình cười nói: “Là hạt đỗ thôi ạ, cháu đã ngâm nó với linh dược, ăn vào sẽ giúp kéo dài tuổi thọ”.

Lý Vân Đẩu cười nói: “Ừm, vì các con các cháu, ông nhất định phải sống đến 100 tuổi”.

Ngô Bình nói: “Ông ơi, 100 tuổi đã là gì, ông và ông bà ngoại phải sống đến 150 tuổi”, Ngô Bình không hề khoác lác, với y thuật của mình, anh hoàn toàn có thể làm được điều đó.

Lý Vân Đẩu cười lớn nói: “Thế thì lại thọ quá, ông chỉ sợ mình sống lâu rồi lẩm cẩm thôi”.

Mọi người cùng cười phá lên.

Ông bà ngoại Ngô Bình không uống rượu nên về phòng nghỉ ngơi sớm. Ngô Mi cũng chỉ uống một ít rồi bị Trương Lệ kéo vào phòng, để cô bé đi ngủ đúng giờ.

Cuối cùng, Ngô Bình đã mời ông nội vào phòng sách để tiếp tục hàn huyên.

“Tiểu Bình, chuyện ở Hải Thành, cháu tính thế nào?”

Ngô Bình kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Nghe xong, Lý Vân Đẩu sa sầm mặt hô: “Ảnh!”

Ảnh lập tức xuất hiện trong phòng rồi nói: “Xin chủ nhân phân phó!”

“Cậu đến Hải Thành giết Lâm Lãnh Thiền cho tôi! Dám động tới cháu trai tôi à, chắc chán sống rồi!”

Ngô Bình vội cản: “Ông ơi, đừng ra tay vội. Lâm Lãnh Thiền đã là cao hủ cảnh giới Địa Tiên, Ảnh đi chưa chắc đã giết được ông ta đâu”.

Lý Vân Đẩu hừ nói: “Ông sẽ giết lão già ấy bằng mọi giá!”

Ngô Bình cười trừ nói: “Ông ơi, chuyện chưa nghiêm trọng vậy đâu ạ, hơn nữa cháu đã có cách ứng phó rồi”.

Lý Vân Đẩu nhìn anh: “Cháu định thế nào?”

Ngô Bình: “Sắp tới chắc ông ta sẽ không ra tay với cháu đâu, cháu đã chính thức gia nhập Đường Môn rồi. Có thế lực của Đường Môn hậu thuẫn, Lâm Lãnh Thiền có mà dám làm gì cháu”.

Lý Vân Đẩu cau mày: “Tiểu Bình, Đường Môn lớn quá, lại loạn nữa, ông không muốn cháu gia nhập đâu”.

Ngô Bình: “Đúng là Đường Môn rất loạn, nhưng nguy hiểm luôn song hành với duyên kỳ ngộ mà ông”.

Lý Vân Đẩu khẽ thở dài nói: “Được rồi, nhưng cháu phải hứa với ông, trong mọi hoàn cảnh luôn phải đặt an toàn lên hàng đầu!”

“Ông yên tâm, cháu biết rồi”, Ngô Bình nói.

Dẫu sao Lý Vân Đẩu cũng đã nhiều tuổi, nói chuyện một lúc là mệt nên Ngô Bình vội đưa ông ấy về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Lý Vân Đẩu dậy lúc năm giờ sáng. Đây là thói quen từ lâu của ông ấy, sau khi vệ sinh cá nhân xong, ông ấy ra ngoài chạy bộ. Ngô Bình chạy cùng Lý Vân Đẩu hai vòng quanh Đông Hồ.

Lý Vân Đẩu rất bận nên chiều nay đã phải về rồi, vì thế Ngô Mi đã xin nghỉ học để ở nhà với ông.

Thời gian trôi qua rất nhanh, loáng cái đã ba giờ chiều, Ngô Bình đích thân đưa Lý Vân Đẩu ra sân bay, sau đó chờ tới khi ông ấy lên máy bay rồi mới ra về.

Ảnh cũng đã lên máy bay, Lý Vân Đẩu vốn định bảo Ảnh ở lại bảo vệ Ngô Bình, nhưng anh đã từ chối.

Về tới nhà, Ngô Bình lấy khối dược phách to như quả bí ra. Anh đã mua khối này ở Vân Kinh, bên trong phong ấn một cánh tay. Cánh tay đó nắm chặt một con rắn màu bạc, miệng con rắn đang ngậm một cây dược liệu nhỏ. Con rắn quấn quanh cánh tay như đang nhìn chằm chằm vào chủ nhân của cánh tay ấy. Ngoài ra, trên cánh tay đó còn có một cái bao tay màu bạc rất mỏng, hơn nữa trên ngón út còn đeo một chiếc nhẫn.

Ngày trước, vì tu vi có hạn nên Ngô Bình chưa xẻ khối này. Hiện giờ, anh đã là đại cao thủ cảnh giới Tiên Thiên nên có thể xử lý nó được rồi.

Ngô Bình lấy kiếm Sát ra rồi chém vào khối dược phách, cánh tay đã hiện ra trước mắt.

Đây là cánh tay tiền sử, Ngô Bình quan sát thật kỹ thì thấy cánh tay ấy rất rắn chắc, xương cứng hơn kim loại. Ngoài ra, kinh mạch trong cánh tay hình như đã đột biến.

“Chủ nhân của cánh tay này chắc phải có thực lực ở cảnh giới Địa Tiên”, Ngô Bình vừa cảm thán vừa lấy cánh tay ra. Cây dược liệu mà con rắn quấn trên cánh tay ngậm trong miệng là cỏ Tinh Vân!

Con rắn vẫn giữ nguyên tư thế ấy vì bị chủ nhân của cánh tay nắm chặt, nhưng nó không hề bị thương, mà hình như sức mạnh còn thể hiện nguyên trên cánh tay.

Ngô Bình định tháo chiếc nhẫn ra, nhưng dù anh có cố thế nào cũng không được. Một lúc lâu sau, chiếc nhẫn vẫn nằm đó.

Ngô Bình lẩm bẩm: “Không biết dùng thủ pháp châm cứu có tác dụng không nhỉ?”

Trên cơ thể người có kinh mạch, có thể qua đó khiến cơ co lại. Nhưng cánh tay này đã bị phong ấn nhiều năm, không biết còn tác dụng không nữa?

Nghĩ vậy là Ngô Bình thử luôn, anh cắm kim châm cứu vào, ngón tay ở cánh tay đó lập tức duỗi thẳng.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Cánh tay này vẫn còn sức sống!”, anh liên tục cắm kim vào tiếp, cả năm ngón tay đều buông lỏng, cuối cùng thì cánh tay và con rắn đã tách nhau ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom