Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 436-440
Chương 436: Kiểm hàng
Đường Băng Vân đã chuẩn bị cho Ngô Bình một phòng làm việc từ lâu, trang thiết bị trong căn phòng 300 mét vuông đều theo lối cổ điển, ngoài ra còn có phòng nghỉ riêng biệt, phòng trà và phòng tập.
Ngô Bình đi vào phòng rồi đặt chiếc hòm lên bàn, sau đó lấy một bánh trà ở bên trong ra.
Đường Băng Vân khá hiểu Ngô Bình nên hỏi: “Có phải anh lại được lời gì rồi không?”
Ngô Bình cười hì hì: “Chưa chắc, để xem đã”.
Cuối cùng, anh lấy ba bánh trà trong hòm ra, trông chúng không có gì khác những bánh trà còn lại. Nhưng nhờ khả năng nhìn xuyên thấu nên Ngô Bình đã thấy những tia sáng màu máu ánh lên.
Anh mở một bánh ra thì phát hiện có một đoá hoa sen màu đỏ ở bên trong, đây rõ ràng không phải trà Phổ Nhĩ.
Đường Băng Vân tò mò quan sát rồi hỏi: “Gì thế?”
Ngô Bình hớn hở đáp: “Đây là loại trà có thành phần là hoa Huyết Liên phơi khô”.
Đường Băng Vân ngơ ngác hỏi: “Hoa Huyết Liên là gì?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Là một loại linh dược, giá trị cao hơn huyết chi. Dùng nó để chế thuốc thì có thể luyện chế ra Đại Luyện Hình Đan, dù hiệu quả không bằng Long Hổ Luyện Hình Đan, nhưng cũng không kém cạnh là bao”.
Đường Băng Vân mừng rỡ: “Có tác dụng gần bằng Long Hổ Luyện Hình Đan cơ à? Ghê đấy!”
Ngô Bình cất ba bánh trà ấy đi rồi nói: “Bỏ 700 triệu ra mua cũng đáng!”
Đường Băng Vân: “Khéo 10 tỷ cũng không mua nổi một bông hoa này ấy chứ, may mà mình không mang đi bán đấu giá, không thì lỗ chổng vó rồi”.
Ngô Bình: “Các bánh trà này đều là loại ngon, đáng để sưu tầm”.
Một lát sau, pho tượng phật cũng được mang tới rồi đặt trước bàn làm việc của Ngô Bình.
Đường Băng Vân cười hỏi: “Thế bức tượng này thì sao?”
Ngô Bình: “Bên trong cũng có thứ gì đó”.
Nói rồi, anh lấy kiếm Sát ra rồi chém một đường lên bả vai bên trái của pho tượng, tạo ra một lỗ hổng, Ngô Bình thò tay vào rồi lấy một chiếc hộp ngọc ra.
Anh cười nói: “Tôi không phí tiền của cô đâu, giờ tôi không cần pho tượng này nữa, tôi chỉ lấy chiếc hộp ngọc bên trong thôi”.
Đường Băng Vân hiếu kỳ hỏi: “Cái gì đấy, cho tôi xem nào”.
Ngô Bình mở ra thì thấy có các kinh phật màu vàng, chữ trên đó rất nhỏ, Đường Băng Vân đọc không hiểu nên không còn hứng thú nữa.
Cất đồ đi xong, hai người lại trở lại tầng 66. Lúc này, Tiêu Tam Nhãn đang tiếp một vị khách.
Người này dẫn theo hai người khác tới, ông ta khoảng trên 50 tuổi, ăn mặc rất chỉn chu, hơn nữa còn là cao thủ cảnh giới Thần.
Tiêu Tam Nhãn đang cầm một hộp thuốc to như ngón chân cái, cao cỡ bốn ngón tay.
Vị khách nói: “Chưởng quầy, bên trong có ba viên Thể Ngộ Đan của tổ tiên tôi để lại. Giờ tôi đang có việc cần tiền gấp, không biết bên ông có thể trả bao nhiêu?”
Tiêu Tam Nhãn mở chiếc bình ngọc ra rồi đổ thuốc ra ngoài, mùi hương thuốc toả ra khiến ai ngửi thấy cũng thoải mái.
Chưởng quầy chấn động nói: “Đây là Thể Ngộ Đan ư?”
Dù Tiêu Tam Nhãn là một người rất hiểu biết, nhưng đan dược là một thứ rất hiếm, cả đời ông ấy cũng chưa được tiếp xúc nhiều, nếu có thì cũng chỉ là đan dược bình thường. Còn đây là lần đầu tiên, ông ấy nhìn thấy loại đan dược cao cấp như này.
Vị khách gật đầu nói: “Đây là gia bảo của tôi, nghe nói do Lã Thuần Dương luyện chế, tu sĩ cảnh giới Địa Tiên uống vào là có thể dễ dàng đột phá lên cảnh giới cao hơn”.
Tiêu Tam Nhãn vô cùng đắn đo, ông ấy không biết đây có phải đan dược thật hay không nên đương nhiên khó mà trả giá được.
Ngô Bình liếc nhìn mấy viên đan dược ấy rồi cau mày nói: “Chưởng quầy, để tôi”.
Ngô Bình là cổ đông lớn của Đường Lâu, cũng là người phụ trách, nếu anh muốn làm thì đương nhiên Tiêu Tam Nhãn sẽ đồng ý ngay. Ông ấy nhanh chóng tránh sang một bên, sau đó khom người nói: “Cậu Ngô, tôi không hiểu về đan dược, may quá có cậu”.
Ngô Bình liếc nhìn mấy viên đan dược ấy rồi bỏ chúng vào lọ, sau đó cười nói với vị khách kia: “Xin hỏi tên của quý khách?”
Vị khách: “Tôi họ Vương”.
Ngô Bình: “Ông Vương, ông định cầm ba viên đan dược này bao nhiêu?”
Ông Vương cười lớn nói: “Giá trị của Thể Ngộ Đan thì khó có thể đo bằng tiền được, nhưng nếu tôi đã mang đi cầm thì đương nhiên sẽ cho các cậu một cái giá cụ thể”.
Ông ta ngẫm nghĩ rồi nói: “100 tỷ nhé”.
Ngô Bình lắc đầu: “Giá tiền để đó đã, vấn đề là đây đâu phải Thể Ngộ Đan”.
Vi khách ngẩn ra: “Cậu nói sao? Đây không phải Thể Ngộ Đan ư?”
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Có phải hay không thì ông phải rõ hơn tôi chứ?”
Ông Vương nổi giận: “Cậu Ngô kia, cậu nói thế là sao? Ý cậu là tôi lừa đảo à?”
Ngô Bình cười phá lên: “Cái này thì tôi không rõ, tôi chỉ biết đây không phải Thể Ngộ Đan thôi. Nó chỉ là Nguyên Khí Đan bình thường, sau đó được bôi thêm ít hương thuốc ở bên ngoài. Hương thuốc này được chế tạo từ mười loại dược liệu quý hiếm nên tạo ra mùi hệt như Thể Ngộ Đan”.
Ông Vương thần chấn động, không ngờ Ngô Bình có thể phát hiện ra: “Này cậu bạn, cậu không biết phân biệt đồ tốt đồ xấu thì thôi, đừng có vu oan cho tôi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi vu oan cho ông ư? Ông chắc chưa?”
Ông Vương giật lấy bình thuốc rồi lạnh giọng nói: “Tôi không cầm nữa”, nói rồi, ông ta định đứng dậy bỏ đi.
Ngô Bình: “Khoan đã!”
Ông Vương ngoảnh lại rồi lạnh giọng hỏi: “Cậu còn chỉ chỉ bảo?”
Ngô Bình hỏi Tiêu Tam Nhãn: “Chưởng quầy, nếu cửa hàng cầm đồ của chúng ta gặp người đến lừa đảo thì sẽ xử lý thế nào?”
Tiêu Tam Nhãn cũng thấy kinh ngạc trước mắt quan sát của Ngô Bình: “Cậu Ngô, nếu có người lừa đảo thì phải đền gấp đôi giá trị của hàng thật cho chúng ta”.
Ngô Bình gật gù: “Gấp đôi? Đó là Thể Ngộ Đan đấy”.
Ngô Bình chợt chỉ tay lên cao, ông Vương kia lập tức đứng yên bất động.
“Băng Vân, có camera ghi lại rồi chứ?”, anh hỏi.
Đường Băng Vân gật đầu: “Ừm, có chứ”.
“Tốt”, Ngô Bình giơ tay cầm lấy bình thuốc rồi đặt lên bàn, sau đó dùng một nắp đạy lại.
Ông Vương biến sắc mặt nói: “Cậu định làm gì?”
Ngô Bình: “Chúng tôi làm kinh doanh, dù gặp kẻ lừa đảo thì cũng phải khiến người đó tâm phục khẩu phục”.
Sau đó, anh hỏi Tiêu Tam Nhãn, ông ấy đáp: “Cậu Ngô, tôi sẽ cho người mời chuyên gia đến”.
Từ lâu cửa hàng cầm đồ đã có một quy định ngành nghề, các cửa hàng này sẽ cùng tham gia một hội, trong đó có một hội trưởng được gọi là chuyên gia. Người này có kiến thức rất sâu rộng, không chỉ là hội trưởng của ngành, mà còn là hội trưởng của ngành bán đấu giá.
Vừa nghe thấy thế, ông Vương đã biến sắc mặt rồi run rẩy nói: “Không cần”.
Ngô Bình nhìn ông ta rồi hỏi: “Ông chịu nhận chưa?”
Ông Vương cúi đầu xuống nói: “Tôi nhận, đây đúng là đan dược giả”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào ông ta: “Ai sai ông đến?”
Ông Vương: “Tôi nhận lệnh của Phong Tiên, tôi mang ơn ông ấy nên phải nghe lời. Đan dược này cũng là ông ấy đưa cho tôi”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Ông cũng to gan đấy, dám đến Đường Lâu lừa đảo”.
Ông Vương nhắm mắt lại nói: “Tôi không đền nổi đâu, muốn chém muốn giết thế nào là tuỳ các người”.
Ngô Bình nói: “Tôi giơ cao đánh khẽ, ông trả một tỷ rồi biến đi”.
Ông Vương mừng rỡ: “Một tỷ ư? Được, tôi đồng ý”.
Ông ta là một cao thủ cảnh giới Thần nên dư sức có khoản tiền này.
“Khoan”, Ngô Bình nói: “Ông về bảo với Phong Tiên là trong bảy ngày tới, sẽ có người đến chơi đấy”.
Ông Vương vội nói: “Được, tôi sẽ chuyển lời”.
Chuyển khoản xong là ông ta chạy ngay.
Đường Băng Vân suy nghĩ rồi cười nói: “Chiêu này của anh hay đấy, không biết có thật hay không, nhưng kiểu gì Phong Tiên cũng mất ăn mất ngủ”.
Ngô Bình lắc đầu: “Không đơn giản thế đâu, ông ta biết coi bói, nghe được tin này thì kiểu gì cũng xem một quẻ cho anh”.
Đường Băng Vân ngẩn ra: “Biết vậy rồi thì anh còn nói thế làm gì?”
Ngô Bình cười nói: “Nếu ông ta bấm ra được là mình sẽ chết trong bảy ngày nữa thì em nghĩ sao?”
Đường Băng Vân ngẩn ra, dù đã hiểu ý của Ngô Bình nhưng vẫn ngạc nhiên nói: “Ý anh là anh có cách làm thay đổi quẻ bói ư?”
Ngô Bình: “Tiểu xảo thôi”.
Chương 437: Thay đổi quẻ bói
Chưởng quầy kinh ngạc hỏi: “Cậu Ngô, cậu có thể thay đổi quẻ bói ư?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Một khi biết về ngành này rồi thì sẽ không thấy khó nữa”.
Đường Băng Vân hớn hở nói: “Thế thì Phong Tiên mất ngủ là cái chắc”.
Ngô Bình lấy giấy bút ra rồi nói: “Tôi sẽ liệt kê mấy thứ, mọi người nhanh chóng đi chuẩn bị để lát còn dùng luôn”.
Đường Băng Vân cầm lấy tờ giấy rồi sai người đi chuẩn bị ngay.
Nửa tiếng sau, Phong Tiên đang ngồi trong phòng khách của một ngôi nhà lớn, ông ta mặc áo bào màu thanh, mái tóc dài hoa râm, khoảng 60 tuổi, dáng người ông ta không cao, hơi gầy, mắt nhỏ, miệng mím chặt, lông mày thì chau lại.
Ông Vương đang đứng trước mặt Phong Tiên với vẻ rụt rè, sợ sệt.
“Người đó bảo sẽ tới tìm tôi ư?”, Phong Tiên hỏi, giọng nói ông ta khàn một cách đáng sợ, như thể bị viêm họng.
Ông Vương đáp: “Vâng, cậu ta nói thế ạ”.
Phong Tiên xua tay: “Được rồi”.
Ông Vương rời đi, ngay sau đó có một người đàn ông trung niên lưng gù to béo đi tới. Mỗi khi ông ta muốn nhìn ai thì đều phải quay mặt sang một bên rồi mới ngẩng lên được, đôi mắt của lão cũng rất hung ác.
“Đại ca, thằng này dám uy hiếp đại ca, đáng chết! Để em đi giết nó!”
Phong Tiên xua tay: “Tam đệ, đừng lỗ mãng! Có lẽ nó chỉ doạ tôi thôi, nhưng nó quên mất là sở trưởng của tôi là xem bói”.
Người đàn ông lưng gù cười nói: “Đúng, anh xem cho nó một quẻ đi”.
Phong Tiên gật đầu, sau đó lấy mai rùa màu trắng ra rồi ném mấy đồng tiền phép vào, tiếp đó ông ta cầm mai rùa lên rồi lắc theo một tiết tấu nhất định.
Cùng lúc đó, Ngô Bình đã bày binh bố trận xong. Anh dùng một loại phấn đặc biệt để vẽ một bàn đồ loằng ngoằng, ngoài ra còn đốt 12 cây nến ở xung quanh.
Đây là nến âm, dùng dầu thi và bảy loại khoáng vật tạo thành, khi đốt lên sẽ toả ra một mùi kỳ lạ.
Lúc này, Ngô Bình ngồi giữa bàn đồ, năm đồng tiền phép đã hấp thu tà lực Bạch Cốt nằm trong lòng bàn tay anh. Anh bắt đầu lẩm bẩm thần chú, nến âm ở xung quanh nhấp nháy. Tà lực Bạch Cốt bắt đầu toả từ tiền phép ra, sau đó hoá thành một hình vẽ phức tạp, và chỉ có một mình Ngô Bình nhìn thấy.
Đường Băng Vân đứng ngoài phòng xem qua kính thuỷ tinh, cô ấy thấy rõ từng hành động của Ngô Bình rồi lẩm bẩm: “Cách nhau xa như vậy mà có thể thay đổi được quẻ bói ư?”
Tiêu Tam Nhãn có kiến thức sâu rộng, ông ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Ở Thiên Kinh chỉ có một mình Phong Tiên giỏi bói toán. Chỉ cần ông ta reo quẻ là cậu Ngô sẽ cảm nhận được và thay đổi quẻ bói”.
Tại nhà của Phong Tiên, ông ta ném bảy đồng tiền phép xuống thành một thế trận, sau đó đã có một hình vẽ hiện lên trên không trung. Phong Tiên có thể cảm nhận được nó bằng một bí truyền để phán đoán.
Hình vẽ vừa xuất hiện, toàn thân ông ta đã chấn động, sau đó biến sắc mặt rồi hô lên: “Không thể nào!”
Người đàn ông lưng gì giật mình nói: “Đại ca, sao thế ạ?”
Phong Tiên câm nín hồi lâu, mặt thì tái mét.
Ông lưng gù gọi lớn lên: “Đại ca, anh mau nói đi, rốt cuộc là làm sao?”
Phong Tiên gạt hết tiền phép trên bàn đi rồi thở dài nói: “Có thể tôi sẽ khó bảo toàn tính mạng trong bảy ngày nữa”.
Ông lưng gù hoảng sợ: “Cái gì? Anh sẽ chết ư?”
Phong Tiên nhìn ông lưng gù chằm chằm rồi phẫn nộ quát: “Không phải là chết, mà là gặp nguy hiểm, lành ít dữ nhiều”.
Ông lưng gù gãi đầu: “Thế có khác gì nhau! Nhưng anh yên tâm, anh mà chết thì em sẽ lo cho chị dâu và hai cháu…”
“Khốn kiếp!”, Phong Tiên tức phát điên, vợ ông ta mới 27 tuổi, cần loại gù như tên này chăm sóc chắc?
Ông gù bị mắng đến ngây người: “Đại ca, anh mắng em làm gì?”
Phong Tiên hừ một tiếng, ông ta biết ông gù không có ý gì nên không thèm so đo: “Tôi vẫn có cơ hội sống, nhưng nếu muốn thế thì tôi phải cúi đầu trước người ta”.
Ông gù sáng mắt lên: “Đại ca, anh không chết nữa à? Phải cầu xin ai? Để em đi xin cho”.
Phong Tiên thở dài: “Đường Môn có cao nhân rồi, tôi phải tự xử lý thôi, chú đi với tôi”.
Phong Tiên lo lắng bất an, còn Ngô Bình thì cũng đã xong việc, anh thổi tắt nến âm rồi cất tiền phép đi.
Đường Băng Vân và Tiêu Tam Nhãn nhanh chóng đi vào phòng rồi hỏi: “Sao rồi?”
Ngô Bình cười đáp: “Đúng là Phong Tiên đã reo quẻ, nhưng anh đã thay đổi quẻ của ông ta rồi”.
Đường Băng Vân tò mò hỏi: “Ngô Bình, quẻ mà ông ta thấy là gì?”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Là ông ta sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng trong bảy ngày tới, lành ít dữ nhiều. Muốn sống thì phải đến xin anh, nếu anh đoán không nhầm thì chắc ông ta sẽ chủ động liên lạc với mình”.
Đường Băng Vân vừa mừng vừa lo, cô ấy biết như vậy Đường Lâu sẽ nắm quyền chủ động, khống chế Phong Tiên, thậm chí biến địch thành thù, để ông ta đứng về phe Đường Lâu.
Tiêu Tam Nhãn lo lắng nói: “Cậu Ngô, cho tôi được nói câu này. Phong Tiên không phải người đơn giản, ông ta giỏi và tinh mắt hơn tôi nhiều. Một khi ông ta gặp cậu và biết cậu không thể giết được mình thì…”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Ai bảo tôi không thể giết được ông ta?”
Tiêu Tam Nhãn run lên: “Cậu Ngô…”
Ngô Bình: “Chờ tin của ông ta đi, tôi phải đi nghỉ đây”.
Anh về phòng làm việc rồi vào phòng riêng nghỉ ngơi.
Ban nãy, anh dồn hết sức bày trận, dù mượn tà lực của Bạch Cốt, nhưng vẫn mất nhiều sức nên giờ đã mệt lả.
Đường Băng Vân đi vào theo rồi tiện tay đóng cửa lại: “Anh giải quyết Phong Tiên nhanh gọn thật đấy, tôi phục luôn”.
Ngô Bình kê gối sau đầu rồi thả lỏng nói: “Thế còn không mau lại mát xa cho trẫm!”
Đường Băng Vân liếc anh nhưng vẫn giơ tay ra mát xa, Ngô Bình sáng khoái hô lên: “Đúng là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên có khác, lực tay mạnh đấy”.
Đường Băng Vân chỉ muốn thụi cho anh mấy cái: “Anh đắc ý vừa thôi, chẳng qua vì anh có công nên tôi mới phục vụ đấy”.
Ngô Bình nhắm mắt cười nói: “Băng Vân, rồi cô sẽ thấy tôi còn nhiều tài năng lắm! Phong Tiên với Vu Vương gì đó đều là muỗi hết!”
Chưa bao giờ Ngô Bình nói giọng ngông nghênh này với ai, đây là lần đầu anh nói với Đường Băng Vân.
Đường Băng Vân chấn động nói: “Tôi thấy anh có bí mật gì đó”.
Ngô Bình mở mắt ra nói: “Ai chẳng có bí mật, nhưng tôi không thể nói cho cô biết được”.
Đường Băng Vân mỉm cười: “Khỏi, tôi cũng có hỏi đâu”.
Ngô Bình ngập ngừng: “Chắc đích thân Phong Tiên sẽ đến đây, khi ấy cô nhớ mời ông ta vào phòng tôi”.
Đường Băng Vân: “Thế anh định làm gì?”
“Tôi chỉ cần nói ba câu thôi là ông ta sẽ phục sát đất, ngoan ngoãn dập đầu, cô tin không?”
Đường Băng Vân bĩu môi: “Không, anh có giỏi đến mấy thì cũng chỉ ở cảnh giới Tiên Thiên thôi, Phong Tiên là Nhân Tiên rồi, sao phải sợ anh chứ?”
Ngô Bình cười nói: “Dám cá không?”
Đường Băng Vân chớp mắt nói: “Được, anh muốn cá thế nào?”
Ngô Bình nhìn cô ấy: “Nếu tôi thắng thì cô cho tôi hôn một cái, ngược lại thì tôi cho cô hôn một cái”.
Đường Băng Vân trừng mắt mắng: “Biến!”
Chương 438: Chính phục bằng lời nói
Hai người trò chuyện thêm một lát thì có người gõ cửa.
“Vào đi”, Đường Băng Vân chỉnh đốn lại đầu tóc rồi nói.
Tiêu Tam Nhãn đi vào với vẻ nể phục rồi nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, Phong Tiên xin gặp ạ”.
Đường Băng Vân đứng dậy: “Để tôi đi đón”.
Ngô Bình không ngăn cản, anh vẫn nằm đó rồi khép hờ mắt.
Khoảng năm phút sau, có tiếng bước chân vang lên bên ngoài, sau đó Đường Băng Vân đi tới cửa rồi nói khẽ: “Ngô Bình, Phong Tiên đến rồi”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi chậm rãi ngồi dậy nói: “Rót cho anh tách trà”.
Đường Băng Vân lừ mắt với anh rồi quay đi rót trà, sau đó bê vào.
Ngô Bình nhận lấy uống vài ngụm cho hắng giọng rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Ngô Bình mạnh mẽ ngồi sau bàn làm việc, còn Phong Tiên thì đứng trước bàn. Ông ta hoi khom người xuống, còn ông gù ở đằng sau thì nghiêng mặt sang một bên rồi nhìn Ngô Bình với vẻ dữ tợn. Ông gù thấy Ngô Bình rất mất lịch sự, chỉ là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên nhỏ bé mà dám qua mặt họ.
Ngô Bình châm một điếu thuốc, sau đó nhìn Phong Tiên bằng ánh mắt bỡn cợt: “Ông là Phong Tiên?”
Phong Tiên có việc cần nhờ vả nên không dám đắc tội Ngô Bình, ông ta vội khom người đáp: “Đúng, nhưng Phong Tiên là biệt danh mà mọi người yêu quý đặt cho tôi, chứ tên thật của tôi là Khương Phụng Tiên”.
Ngô Bình: “Ừm, Khương Phụng Tiên này, ông tìm tôi có việc gì?”
Khương Phụng Tiên bực dọc, Ngô Bình biết rồi còn hỏi, nhưng ông ta vẫn đáp: “Tôi đến để xin cậu cứu mạng”.
Ngô Bình cười phá lên nói: “Tôi cứu ông ư?”
Khương Phụng Tiên thấy Ngô Bình không đồng ý thì vội nói: “Trước đó, tôi đã đắc tội với cậu, mong cậu bỏ qua cho, tha cho tôi một con đường sống! Đương nhiên, tôi không nhờ vả không công, cậu cứ việc ra điều kiện”.
Ngô Bình không trả lời mà hít một hơi thuốc: “Khương Phụng Tiên, ông coi bói bao lâu rồi?”
Khương Phụng Tiên: “Đến nay là 47 năm rồi”.
Ngô Bình gật gù: “Cũng lâu đấy”.
“Kiếm cơm thôi”, Khương Phụng Tiên nói.
Ngô Bình nháy mắt với Đường Băng Vân, ra hiệu cho cô ấy biết anh chuẩn bị nói mấy câu khiến Khương Phụng Tiên tâ phục khẩu phục.
Đường Băng Vân chớp mắt lại với anh như muốn nói: Tôi không tin!
Ngô Bình nhìn sang Phong Tiên rồi cười lạnh nói: “Khương Phụng Tiên, ông còn cơ hội tiến vào cảnh giới tiên tri không?”
Khương Phụng Tiên chấn động, sau đó nhìn chăm chăm vào Ngô Bình: “Cậu… biết cảnh giới tiên tri ư?”
Ngô Bình làm một động tác cực kỳ phức tạp như gió cuốn mây bay, nhưng lại giống một quy luật tự nhiên nào đó để kết nối sức mạnh bí ẩn của đất trời.
Khương Phụng Tiên tập trung quan sát, ngay sau đó đã quỳ xuống đất rồi run rẩy nói: “Cậu Ngô, rốt cuộc cậu là người thế nào?”
Ngô Bình dừng tay rồi hỏi: “Ông muốn học không?”
Khương Phụng Tiên kích động đến mức run rẩy rồi gật đầu thật mạnh: “Có ạ, tôi muốn học! Xin cậu hãy dạy tôi”, dứt lời, ông ta dập đầu hành lễ với anh.
Ngô Bình mỉm cười rồi lại nhìn Đường Băng Vân như muốn nói: Thấy chưa, tôi mới nói hai câu thôi mà ông ta đã dập đầu rồi nè.
Đường Băng Vân ngạc nhiên tới mức há hốc miệng, sao Ngô Bình làm được chứ?
Ngô Bình mỉm cười rồi nói với Khương Phụng Tiên: “Đứng dậy đi rồi nói”.
Khương Phụng Tiên nhanh chóng ngẩng lên, nhưng vẫn quỳ dưới đất rồi nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt vô cùng nể phục, tựa như anh là một bậc thiên tôn vô thượng, phật tổ như lai đại đức đại lượng!
Ngô Bình hỏi: “Ông hiểu không?”
Khương Phụng Tiên vội đáp: “Tôi chỉ cảm nhận được một chút, chứ chưa hiểu hết”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế là rất giỏi rồi”.
Ngô Bình nói tiếp: “Sáng mai, ông hãy đến đây gặp tôi, giờ thì về đi”.
Khương Phụng Tiên không dám nói một tiếng mà lui ra ngoài ngay. Khi ông ta đi còn giật lùi và cúi đầu xuống, cho tới khi ra ngoài cửa mới dám ngẩng lên và quay người.
Sau khi vào thang máy, ông gù không nhịn được hỏi: “Đại ca, anh điên rồi à?”
Khương Phụng Tiên cười nói: “Tam đệ, anh không điên! Ngược lại, anh đang rất tỉnh!”
Ông gù lắc đầu: “Nếu anh không điên, tại sao lại dập đầu với thằng ấy?”
Chát!
Khương Phụng Tiên nổi giận rồi tát lên mặt ông gù: “Im miệng! Không được vô lễ với cậu Ngô! Nếu còn lần sau, tôi sẽ giết chú đấy”.
Ông gù sợ hết hồn, ông ta đã đi theo Khương Phụng Tiên nhiều năm, nhưng chưa từng thấy ánh mắt đáng sợ ấy bao giờ! Ông ta nghĩ nếu mình còn dám nói như thế một lần nữa, Khương Phụng Tiên sẽ làm thịt mình thật.
Ông gù tủi thân ôm mặt, sau đó nhìn Khương Phụng Tiên với ánh mắt đáng thương, đang định nói gì đó thì lại thôi.
Thang máy mở ra, Lạc Tuyết lên xe, ông gù đi nhanh theo rồi dè dặt ngồi bên cạnh.
Ông ta vừa sợ vừa nể Khương Phụng Tiên, mạng của ông ta được Khương Phụng Tiên cứu nên ông ta rất trung thành.
Khương Phụng Tiên nhìn ông gù rồi thở dài nói: “Tam đệ, chú không biết cậu Ngô giỏi thế nào đâu. Lần này, tôi bỏ qua cho chú. Nhưng từ giờ, chú phải kính trọng cậu Ngô như với tôi, nhớ chưa?”
Ông gù sợ bị ăn đòn tiếp nên gật đầu ngay: “Em biết rồi”.
Khương Phụng Tiên gật đầu: “Tôi biết chú đang thấy khó hiểu, sao Phong Tiên nổi tiếng điên cuồng lại kính trọng một người có tu vi thấp hơn mình”.
Ông gù không phải kẻ ngốc: “Đại ca, lẽ nào có liên quan đến các động tác ban nãy của cậu Ngô? Đó là gì thế ạ?”
Khương Phụng Tiên gật đầu: “Đó không phải động tác bình thường đâu, Pháp Thiên Thức đấy”.
“Đó là gì ạ?”, ông gù hỏi.
Khương Phụng Tiên thở dài một hơi: “Là công pháp tu luyện mà tôi vất vả tìm kiếm cả đời này. Chú cũng biết rồi đấy, tu vi của tôi chững cả mấy chục năm rồi. Nhưng nếu có Pháp Thiên Thức thì tôi có thể đột phá lên Địa Tiên dễ dàng”.
Ông gù ngạc nhiên, dù không biết Pháp Thiên Thức là gì, nhưng ông ta biết đột phá lên Địa Tiên rất khó. Pháp Thiên Thức này có thể giúp Khương Phụng Tiên làm được thật sao?
Khương Phụng Tiên: “Đó chưa là gì đâu, khi thực hiện các động tác của Pháp Thiên Thức, cậu Ngô còn thi triển Tâm Bàn nữa”.
Ông gù ngơ ngác: “Lại gì nữa thế ạ?”
Khương Phụng Tiên nghiêm chỉnh nói: “Tâm Bàn mới là truyền thừa cao nhất của reo quẻ, nếu tôi có được truyền thừa ấy thì sẽ đột phá được Thiên Tiên”.
Ông gù giật bắn mình: “Hả? Thiên Tiên ạ?”
Khương Phụng Tiên nhìn ông ta rồi nói: “Chú tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này cho ai, không đừng trách tôi là ác”.
Ông gù gật đầu: “Đại ca yên tâm, em sẽ giữ bí mật tuyệt đối”.
Khương Phụng Tiên mỉm cười nói: “Đừng căng thẳng thế, tôi đang gặp duyên kỳ ngộ lớn nhất đời đấy”.
Chương 439: Sòng bạc của Đường Lâu
Ông gù không phải kẻ ngốc, ông ta nói: “Ý của đại ca là cậu Ngô này có thể giúp được anh ư?”
Khương Phụng Tiên gật đầu: “Cậu ấy có truyền thừa lớn như vậy, chứng tỏ có lai lịch phi phàm! Hơn nữa, chú không để ý là cậu ấy còn rất trẻ à, mới ngần ấy tuổi mà đã là đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên rồi, chú đã gặp trường hợp nào như thế chưa?”
Ông gù ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Chưa ạ, cậu ấy là người đầu tiên”.
Khương Phụng Tiên: “Thế nên anh nhất định phải đi theo cậu ấy, làm trâu làm ngựa cũng được”.
Ông gù: “Đại ca, anh định làm vệ sĩ cho cậu ấy ư?”
Khương Phụng Tiên cười khổ: “Chú nghĩ tôi đủ trình à? Được làm đầy tớ cho cậu ấy thôi là tôi đã hài lòng lắm rồi”.
Ông gù thấy bất bình thay cho Khương Phụng Tiên: “Anh là Phong Tiên nổi danh lừng lẫy, nhân vật có số có má ở Thiên Kinh thì phải có tư cách làm vệ sĩ chứ?”
Khương Phụng Tiên thở dài nói: “Được thế thì tốt”.
Trong phòng làm việc của Ngô Bình ở Đường Lâu.
Đường Băng Vân nhìn anh một cách đầy hứng thú, sau đó dựng ngón tay cái: “Siêu đấy”.
Ngô Bình mỉm cười nói: “Chút tài mọn thôi, không đáng nhắc đến”.
Đường Băng Vân hỏi: “Nếu mai ông ta đến thì anh định thế nào?”
Ngô Bình: “Nếu ông ta hiểu càng nhiều thì sẽ càng sợ anh, mai anh chỉ dạy cho vài đường cơ bản thôi là kính anh như thần ngay”.
Tiêu Tam Nhãn vừa ngạc nhiên vừa kính nể nói: “Cậu Ngô, tôi thật sự phục cậu sát đất! Cậu đã xử lý xong một nhân vật rất đáng gờm”.
Ngô Bình: “Cũng nhờ ăn may thôi, nếu Phong Tiên không hiểu về bói toán thì tôi cũng không làm gì ông ta được”.
Khách đến cửa hàng cầm đồ đông dần nên Tiêu Tam Nhãn phải ra ngoài làm việc.
Ngô Bình ngồi trong phòng làm liệc, sau đó lấy bức tâm kinh phật ra nghiên cứu, chữ bên trên rất nhỏ, đã thế còn là chữ cổ.
Anh đọc qua thì thấy như tiên văn, nhưng lại giống kiểu biến thể. Nhờ hiểu biết về tiên văn, anh nhanh chóng dịch được bức thứ nhất.
“Như Lai Thần Tàng Kinh?”
Đường Băng Vân đứng cạnh tò mò hỏi: “Như Lai Thần Tàng Kinh là gì?”
Ngô Bình: “Tên của một bức kinh thư”.
Anh đọc tiếp rồi nói: “Hình như là một cách kích hoạt tiềm năng, rất kỳ diệu”.
Đường Băng Vân cười nói: “Khéo lại là một tuyệt học thượng cổ nào đó”.
Ngô Bình cất kinh thư đi rồi nói: “Ai mà biết được, bao giờ học được thì tôi sẽ dạy cho cô”.
Đường Băng Vân liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Sòng bạc sắp khai trương rồi, anh có đi không?”
Ngô Bình không có hứng thú với sòng bạc, nhưng anh lo Vu Vương sẽ cho người đến quấy phá nên đành gật đầu rồi đi tới đó.
Sòng bạc nằm ở tám tầng trên cùng của Đường Lâu, từ tầng 80 đến 88. Trước kia, chỉ có kiều bảo ở các nước lân cận tới chơi ở đây, chứ khách ở Viêm Long rất ít.
Có một người đàn ông lùn tịt thô kệch đang ngồi trong đại sảnh của tầng 80, ông ấy mắt to mày dậm, tay lần tràng hạt, mặt thì tươi cười đón khách.
Thấy Đường Băng Vân đến, ông ấy vội khom người chào hỏi: “Cô chủ”.
Đường Băng Vân: “Tiền Lương, không có chuyện gì chứ?”
Người đó tên là Tiền Lương: “Cô chủ, tạm thời chưa có vấn đề gì. Nhưng ba nãy có mất người lạ mặt tới, tôi đã cho người canh chừng rồi”.
Ngô Bình: “Có nhiều khách quen đến không?”
Tiền Lương nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Đây là?”
Đường Băng Vân giới thiệu: “Quên chưa giới thiệu với ông, đây là Ngô Bình, cổ đông lớn của Đường Lâu, cũng là chồng sắp cưới của tôi”.
Tiền Lương vội chào: “Ra là cậu Ngô! Thưa cậu, hầu như đều là khách quen đến. Sòng bạc của chúng tôi mở ở Thiên Kinh đã sáu năm rồi nên khá nổi tiếng, các khách đến chơi chủ yếu là người Đông Nam Á, Đông Á và La Sát”.
Ngô Bình gật gù: “Ừm”.
Sau khi đi vào trong, anh thấy có rất nhiều hình thức chơi, gần như không thiếu trò gì.
Khách chơi bên trong không đông lắm, nhưng họ chơi rất lớn, ít cũng mấy trăm nghìn, có người chơi to quá rồi thua cả mấy chục triệu.
Tiền Lương khom người đi theo sau Đường Băng Vân và Ngô Bình: “Thưa cô cậu, hôm nay vừa khai trương nên khách chưa đông lắm. Mấy hôm nữa chắc sẽ kín khách ngay ạ”.
Ngô Bình hỏi: “Tiền ra vào mỗi ngày của sòng bạc khoảng bao nhiêu?”
Tiền Lương đáp: “Thường thì mỗi tối sẽ khoảng 2 tỷ, một năm thì là hơn 30 tỷ, lãi khoảng 2 tỷ”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Một ngày mà những hai tỷ ư?”
Tiền Lương: “Khách ở đây đều đặt lớn nên thích chơi ở nơi công bằng và an toàn, chúng ta sẽ đảm bảo cho họ là không hề có mánh khoé gì hết, hơn nữa phục vụ rất chu đáo”.
Ngô Bình: “Sao họ không đến Đổ Thành chơi?”
Ngô Bình cười đáp: “Đổ Thành đã tạo dựng một số liệu lớn để phân tích cách chơi của khách hàng, sau đó lợi dụng máy tính để thắng tiền của khách. Người sành đã không còn đến đó chơi nữa rồi, nhưng chỗ chúng ta thì khác, không hề có mánh gì hết, họ muốn chơi sao thì chơi”.
Đường Băng Vân bổ sung thêm: “Đây không chỉ là sòng bạc, mà còn là nơi giao dịch nữa”.
Ngô Bình: “Giao dịch?”
Đường Băng Vân: “Rửa tiền là phạm pháp và dễ bị pháp luật sờ gáy, nhưng nếu thua tiền ở đây thì lại khác”.
Ngô Bình: “Cách rửa tiền biến tướng à?”
“Đại khái thế”, Đường Băng Vân: “Giá rửa tiền ở quốc tế đã hơn 10 phần trăm rồi, nhưng chỗ chúng ta chỉ thu có năm phần trăm thôi. Đương nhiên chúng ta chỉ làm cho nước ngoài”.
Sau đó, Ngô Bình nhìn về phía một bàn ở gần đó. Một người đàn ông La Sát đang chơi loại bài phổ thông nhất.
Trước mặt người này chất đống thẻ đánh bạc, giá trị lên đến cả trăm triệu. Mỗi đêm sòng này thu được hai tỷ, một mình người này đã đổi cả trăm triệu rồi nên không có gì là lạ.
Người La Sát đã chơi năm ván thì thắng ba, đến ván thứ năm lại thua, song vẫn tiếp tục chơi. Nhưng lần này, anh ta đã đặt gấp ba.
Ván trước, anh ta thua mười nghìn, lần này đặt hẳn 30 nghìn.
Ngô Bình nổi hứng nên đứng lại xem.
Tiền Lương thấy thế thì cười nói: “Cậu biết anh ta đang làm gì không?”
Ngô Bình: “Hả?”
“Cứ thua là anh ta lại đặt gấp ba lên, nhưng tôi không sợ, vì vốn ở sòng mình không thể thua anh ta được”, Tiền Lương nói.
Ngô Bình nghĩ không đơn giản như vậy nên tiếp tục quan sát.
Ván sau, người La Sát này lại thua. Quả nhiên anh ta lại đặt gấp ba cho ván sau, nếu thắng, anh ta sẽ kiếm được 90 nghìn, tính ra còn lãi thêm.
Ngô Bình: “Nếu không có mánh khoé thì tỷ lệ thắng thua gần như ngang nhau nhỉ?”
Tiền Lương cười nói: “Ý là vậy, nhưng tâm lý của hai bên khác nhau”.
Dứt lời, họ thấy người La Sát đã thắng ván vừa rồi, trừ số tiền đã mất trước đó đi thì còn kiếm được 50 nghìn.
Chương 440: Tài đoán ngựa
Ván tiếp theo, người La Sát đặt 50 nghìn.
Lắc xúc xắc là một người đàn ông trung niên, ông ấy nhìn người La Sát nhưng không nói gì, sau đó tiếp tục ván tiếp theo.
Ván này, người La Sát thua, vì thế anh đã đặt 150 nghìn cho ván sau.
Ngô Bình xem một lúc rồi bỏ đi, anh không thể ở đây quá lâu được, còn phải đi quan sát những chỗ khác để tránh xảy ra chuyện.
Sau khi rời khỏi tầng 80, Ngô Bình và Đường Băng Vân đã lên tầng 81. Cách nhau có một tầng mà cách chơi đã khác hẳn, càng lên cao khách càng vip, đặt cũng càng nhiều.
Tầng 82 chuyên đặt cược cho các cuộc thi trên toàn cầu, ví dụ như FiFa, quần vợt, đua ngựa…
Khách ở tầng này rất đông, đã thế còn liên tục tăng thêm, bao gồm cả khách nước ngoài và người Viêm Long.
Sảnh ở đây rất lớn, được choa thành nhiều khu khác nhau, mỗi khu đều có vài màn hình lớn sắc nét đang hiển thị tỷ lệ cược và thời gian dừng nhận tiền đặt.
Ngô Bình đi quanh một vòng thì thấy có cược đua ngựa, đua xe, đá bóng.
“Để thu trực tiếp kết quả của cuộc thi chắc cần nhiều đội ngũ nhân lực và tiền bạc lắm nhỉ?”, Ngô Bình hỏi.
Tiền Lương cười đáp: “Vâng, trận đấu nào chúng tôi cũng phải cử một nhóm đến xem trực tiếp, các thiết bị thu phạt của họ là hàng tiên tiến nhất hiện giờ”.
Ngô Bình: “Xem ra làm ăn kiểu này cũng khó chơi”.
Tiền Lương thở dài: “Đúng vậy. Cậu Ngô, cậu đừng tưởng nhân viên ở sòng bạc ít, hầu hết họ đều đi làm ở bên ngoài rồi”.
Ngô Bình gật gù: “Đặt cược cho cuộc thi gì ăn khách nhất ở tầng này?”
Tiền Lương: “Bóng đá và đua ngựa, nhưng bóng đá vẫn đứng đầu. Trước kia, tôi đã thiết kế một trang web cược bóng ở nước ngoài, cho tới nửa năm trước thì tổng số thành viên đã lên đến hơn 10 triệu người”.
“Nhiều thế cơ à?”
Tiền Lương: “Tôi mất năm năm để giúp trang web ấy phát triển vững mạnh, nhờ lòng tin và phục vụ tốt nên mới vận tốt đến tận bây giờ”.
“Còn lượng tiền thu về được thì mỗi năm lượng tiền ra vào khoảng 200 tỷ đô, lợi nhuận của mình là khoảng ba phần trăm, như năm ngoái là được 650 triệu đô”.
Ngô Bình: “Khoản tiền ấy không tính vào lãi của sòng bạc à?”
Tiền Lương thở dài một hơi: “Năm ngoái thì vẫn do tôi quản lý, nhưng cậu Đường Lăng đã lấy mất trang web ấy rồi. Giờ tôi chỉ phụ trách mảng kỹ thuật, còn lợi nhuận thì không thuộc về sòng bạc nữa”.
Ngô Bình cau mày rồi hỏi Đường Băng Vân: “Đường Lăng là ai?”
Đường Băng Vân: “Đường Lăng là nhân tài xuất chúng trong giới thanh niên của Đường Môn, chủ yếu phụ trách các nghiệp vụ ở nước ngoài. Anh ta cũng có bối cảnh lắm, bố là đường chủ của Kim Ngọc Đường, anh ta đã cưới con gái của thủ lĩnh Thanh Môn, giờ như mặt trời giữa trưa, oách hơn em nhiều”.
Tiền Lương lại thở dài tiếp: “Cô chủ, không phải tôi nhiều chuyện, chứ nếu bàn về huyết mạch của Đường Môn thì mười Đường Lăng cũng không bằng cô đâu ạ. Đường Lăng rất hống hách, chưa bao giờ tôn trọng cô chủ”.
Đường Băng Vân thờ ơ nói: “Anh ta đang được lúc đắc ý mà, kệ đi”.
Ngô Bình hỏi: “Anh ta muốn lấy trang cá độ bóng đá này là lấy luôn à?”
Đường Băng Vân nói: “Em đã hỏi ông chuyện này rồi, khi ấy ông đang mệt nên không quan tâm lắm. Nhưng anh yên tâm, rồi em sẽ lấy lại”.
Đúng lúc này, có tiếng reo hò vang lên ở phía trước, bọn họ nhìn qua thì thấy màn hình đang chiếu trực tiếp cảnh đua ngựa ở Cảng Thành.
Đua ngựa ở Cảng Thành nổi tiếng khắp thế giới, nhưng tiếc là Viêm Long đại lục chưa du nhập, người ở đây muốn chơi thì phải tói Cảng Thành. Nhưng Đường Lâu đã lợi dụng đường truyền internet để chiếu trực tiếp nên khách ở đại lục vẫn theo dõi được.
Khách đặt cược đua ngựa hầu hết là người Viêm Long, họ hào hứng theo dõi rồi reo hò, dù cho ngựa và người trong màn hình không hề nghe thấy.
Nhóm Ngô Bình đi tới gần màn hình đó, Tiền Lương nói: “Cậu Ngô, đua ngựa mới ra mắt nên chưa chỉn chu lắm. Tôi định chờ thêm một thời gian nữa sẽ lại lập một trang web”.
Ngô Bình: “Hả? Hình như trong nước cấm hình thức này mà?”
Tiền Lương cười nói: “Cũng như cá độ bóng đá thôi, nhưng tôi thấy đua ngựa tiềm năng lắm, tôi có linh cảm trong tương lai nó sẽ vượt đá bóng luôn”.
Lúc này, một trận đua ngựa lại sắp bắt đầu, khách đặt lại lao hết đến trước màn hình. Ngô Bình hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, em có muốn chơi một ván không?”
Đường Băng Vân cười hỏi: “Sao thế? Ngứa tay à?”
Ngô Bình: “Anh hơi bị chuyên nghiệp đấy”.
Thật ra, Ngô Bình không biết gì về trò đua ngựa cả, nhưng anh là cao thủ ngành y, qua sức chạy và ngoài hình của con ngựa, anh có thể đoán ra tiềm lực của từng con.
Trong phiến ngọc có Mã Kinh, Ngô Bình cũng từng đọc qua, vì thế mắt quan sát của anh hơn hẳn người thường. Bây giờ, anh muốn thử tài đoán ngựa qua trận đua này.
Qua màn hình 8K, mỗi con ngựa đều hiện lên sắc nét. Nếu thêm không gian ba chiều thì còn nhìn sống động như thật.
Tiền Lương lấy một chiếc kính cho Ngô Bình đeo, anh nhìn một lúc rồi nói: “Tiền Lương, ông đặt cho tôi 100 triệu con số tám sẽ thắng”.
Tiền Lương liếc nhìn con số tám rồi nói: “Cậu Ngô, người điều khiển con số tám mới chơi, ngựa cũng mới luôn, biểu hiện rất bình thường. Cậu đặt cho nó e là thua đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Thua cũng không sao, cứ đặt cho tôi đi”.
Tiền Lương không khuyên nhủ thêm nữa mà gọi người đặt con số tám cho Ngô Bình.
Tỷ lệ đặt của con này là một ăn 9.4. Nói cách khác là nếu Ngô Bình thắng thì anh sẽ được 940 triệu.
Đặt xong, anh hỏi Tiền Lương: “Đặt ở đây thì sẽ chuyển hết cho Cảng Thành à?”
Tiền Lương đáp: “Không hẳn, ví dụ có 100 triệu thì chúng ta chỉ chuyển cho Cảng Thành 60 triệu, còn mình ăn 40”.
Ngô Bình gật gù: “Thế cũng được! À, ông thông báo đi, tôi đặt ở Cảng Thành hết nhé”.
Tiền Lương vội nói: “Vâng, tôi sẽ đi ngay”.
Năm phút sau, trận đấu chính thức diễn ra, mấy con ngựa đều chạy thục mạng, người điều khiển cũng dốc hết sức.
Ngay sau đó, con số sáu đã bứt phá lên dẫn đầu.
Nửa chặng sau, Đường Băng Vân nhìn Ngô Bình rồi nói: “Chuyên gia Ngô, chắc anh thua rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Bình tĩnh, con số 8 khoẻ lắm, hôm nay chắc chắn nó sẽ thắng”.
Anh vừa nói dứt câu thì con số 8 đã chạy nhanh hơn hẳn, đến người điều khiển còn thấy kinh ngạc, không ngờ nó lại khoẻ đến thế. Khi chỉ còn một phần tư chặng nữa thì con số 8 đã vượt con số 6 và chạy đầu, sau đó kéo xa khoảng cách với những con khác.
Khi nó chạy về đích, cả sảnh oán thán. Rõ ràng họ đang hối hận vì ban đầu không đặt con này.
Một người đàn ông trung niên ở gần đó cười nói: “Cậu bạn, mắt câu tinh thật, sao cậu biết con số 8 sẽ thắng?”
Hoá ra ông ấy đã nghe thấy hết lời nói ban nãy của Ngô Bình nên giờ đang phục anh sát đất.
Đương nhiên Ngô Bình không nói thật, anh tỉnh bơ nói: “Cũng không có gì, tôi chỉ thấy con số 8 rất phong độ nên chọn nó thôi”.
Tiền Lương cũng phục Ngô Bình, ông ấy cười nói: “Cậu Ngô, cậu giỏi quá! Loáng cái đã kiếm được gần tỷ bạc”.
Đường Băng Vân bãn nãy còn cười Ngô Bình, không ngờ anh đã lật ngược tình thế, nhưng cô ấy vẫn không phục: “Ăn may thôi!”
“Không phục ạ?”, Ngô Bình cười nói: “Thế chơi thêm vài ván nhé?”
Đường Băng Vân: “Được! Nếu anh thắng liên tiếp được ba ván, em sẽ đồng ý một điều kiện của anh”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Điều kiện gì cũng được à?”
Đường Băng Vân: “Ừm”.
Ngô Bình cười phá lên: “Em nói đấy nhé, không được nuốt lời nha”.
Đường Băng Vân đã chuẩn bị cho Ngô Bình một phòng làm việc từ lâu, trang thiết bị trong căn phòng 300 mét vuông đều theo lối cổ điển, ngoài ra còn có phòng nghỉ riêng biệt, phòng trà và phòng tập.
Ngô Bình đi vào phòng rồi đặt chiếc hòm lên bàn, sau đó lấy một bánh trà ở bên trong ra.
Đường Băng Vân khá hiểu Ngô Bình nên hỏi: “Có phải anh lại được lời gì rồi không?”
Ngô Bình cười hì hì: “Chưa chắc, để xem đã”.
Cuối cùng, anh lấy ba bánh trà trong hòm ra, trông chúng không có gì khác những bánh trà còn lại. Nhưng nhờ khả năng nhìn xuyên thấu nên Ngô Bình đã thấy những tia sáng màu máu ánh lên.
Anh mở một bánh ra thì phát hiện có một đoá hoa sen màu đỏ ở bên trong, đây rõ ràng không phải trà Phổ Nhĩ.
Đường Băng Vân tò mò quan sát rồi hỏi: “Gì thế?”
Ngô Bình hớn hở đáp: “Đây là loại trà có thành phần là hoa Huyết Liên phơi khô”.
Đường Băng Vân ngơ ngác hỏi: “Hoa Huyết Liên là gì?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Là một loại linh dược, giá trị cao hơn huyết chi. Dùng nó để chế thuốc thì có thể luyện chế ra Đại Luyện Hình Đan, dù hiệu quả không bằng Long Hổ Luyện Hình Đan, nhưng cũng không kém cạnh là bao”.
Đường Băng Vân mừng rỡ: “Có tác dụng gần bằng Long Hổ Luyện Hình Đan cơ à? Ghê đấy!”
Ngô Bình cất ba bánh trà ấy đi rồi nói: “Bỏ 700 triệu ra mua cũng đáng!”
Đường Băng Vân: “Khéo 10 tỷ cũng không mua nổi một bông hoa này ấy chứ, may mà mình không mang đi bán đấu giá, không thì lỗ chổng vó rồi”.
Ngô Bình: “Các bánh trà này đều là loại ngon, đáng để sưu tầm”.
Một lát sau, pho tượng phật cũng được mang tới rồi đặt trước bàn làm việc của Ngô Bình.
Đường Băng Vân cười hỏi: “Thế bức tượng này thì sao?”
Ngô Bình: “Bên trong cũng có thứ gì đó”.
Nói rồi, anh lấy kiếm Sát ra rồi chém một đường lên bả vai bên trái của pho tượng, tạo ra một lỗ hổng, Ngô Bình thò tay vào rồi lấy một chiếc hộp ngọc ra.
Anh cười nói: “Tôi không phí tiền của cô đâu, giờ tôi không cần pho tượng này nữa, tôi chỉ lấy chiếc hộp ngọc bên trong thôi”.
Đường Băng Vân hiếu kỳ hỏi: “Cái gì đấy, cho tôi xem nào”.
Ngô Bình mở ra thì thấy có các kinh phật màu vàng, chữ trên đó rất nhỏ, Đường Băng Vân đọc không hiểu nên không còn hứng thú nữa.
Cất đồ đi xong, hai người lại trở lại tầng 66. Lúc này, Tiêu Tam Nhãn đang tiếp một vị khách.
Người này dẫn theo hai người khác tới, ông ta khoảng trên 50 tuổi, ăn mặc rất chỉn chu, hơn nữa còn là cao thủ cảnh giới Thần.
Tiêu Tam Nhãn đang cầm một hộp thuốc to như ngón chân cái, cao cỡ bốn ngón tay.
Vị khách nói: “Chưởng quầy, bên trong có ba viên Thể Ngộ Đan của tổ tiên tôi để lại. Giờ tôi đang có việc cần tiền gấp, không biết bên ông có thể trả bao nhiêu?”
Tiêu Tam Nhãn mở chiếc bình ngọc ra rồi đổ thuốc ra ngoài, mùi hương thuốc toả ra khiến ai ngửi thấy cũng thoải mái.
Chưởng quầy chấn động nói: “Đây là Thể Ngộ Đan ư?”
Dù Tiêu Tam Nhãn là một người rất hiểu biết, nhưng đan dược là một thứ rất hiếm, cả đời ông ấy cũng chưa được tiếp xúc nhiều, nếu có thì cũng chỉ là đan dược bình thường. Còn đây là lần đầu tiên, ông ấy nhìn thấy loại đan dược cao cấp như này.
Vị khách gật đầu nói: “Đây là gia bảo của tôi, nghe nói do Lã Thuần Dương luyện chế, tu sĩ cảnh giới Địa Tiên uống vào là có thể dễ dàng đột phá lên cảnh giới cao hơn”.
Tiêu Tam Nhãn vô cùng đắn đo, ông ấy không biết đây có phải đan dược thật hay không nên đương nhiên khó mà trả giá được.
Ngô Bình liếc nhìn mấy viên đan dược ấy rồi cau mày nói: “Chưởng quầy, để tôi”.
Ngô Bình là cổ đông lớn của Đường Lâu, cũng là người phụ trách, nếu anh muốn làm thì đương nhiên Tiêu Tam Nhãn sẽ đồng ý ngay. Ông ấy nhanh chóng tránh sang một bên, sau đó khom người nói: “Cậu Ngô, tôi không hiểu về đan dược, may quá có cậu”.
Ngô Bình liếc nhìn mấy viên đan dược ấy rồi bỏ chúng vào lọ, sau đó cười nói với vị khách kia: “Xin hỏi tên của quý khách?”
Vị khách: “Tôi họ Vương”.
Ngô Bình: “Ông Vương, ông định cầm ba viên đan dược này bao nhiêu?”
Ông Vương cười lớn nói: “Giá trị của Thể Ngộ Đan thì khó có thể đo bằng tiền được, nhưng nếu tôi đã mang đi cầm thì đương nhiên sẽ cho các cậu một cái giá cụ thể”.
Ông ta ngẫm nghĩ rồi nói: “100 tỷ nhé”.
Ngô Bình lắc đầu: “Giá tiền để đó đã, vấn đề là đây đâu phải Thể Ngộ Đan”.
Vi khách ngẩn ra: “Cậu nói sao? Đây không phải Thể Ngộ Đan ư?”
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Có phải hay không thì ông phải rõ hơn tôi chứ?”
Ông Vương nổi giận: “Cậu Ngô kia, cậu nói thế là sao? Ý cậu là tôi lừa đảo à?”
Ngô Bình cười phá lên: “Cái này thì tôi không rõ, tôi chỉ biết đây không phải Thể Ngộ Đan thôi. Nó chỉ là Nguyên Khí Đan bình thường, sau đó được bôi thêm ít hương thuốc ở bên ngoài. Hương thuốc này được chế tạo từ mười loại dược liệu quý hiếm nên tạo ra mùi hệt như Thể Ngộ Đan”.
Ông Vương thần chấn động, không ngờ Ngô Bình có thể phát hiện ra: “Này cậu bạn, cậu không biết phân biệt đồ tốt đồ xấu thì thôi, đừng có vu oan cho tôi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi vu oan cho ông ư? Ông chắc chưa?”
Ông Vương giật lấy bình thuốc rồi lạnh giọng nói: “Tôi không cầm nữa”, nói rồi, ông ta định đứng dậy bỏ đi.
Ngô Bình: “Khoan đã!”
Ông Vương ngoảnh lại rồi lạnh giọng hỏi: “Cậu còn chỉ chỉ bảo?”
Ngô Bình hỏi Tiêu Tam Nhãn: “Chưởng quầy, nếu cửa hàng cầm đồ của chúng ta gặp người đến lừa đảo thì sẽ xử lý thế nào?”
Tiêu Tam Nhãn cũng thấy kinh ngạc trước mắt quan sát của Ngô Bình: “Cậu Ngô, nếu có người lừa đảo thì phải đền gấp đôi giá trị của hàng thật cho chúng ta”.
Ngô Bình gật gù: “Gấp đôi? Đó là Thể Ngộ Đan đấy”.
Ngô Bình chợt chỉ tay lên cao, ông Vương kia lập tức đứng yên bất động.
“Băng Vân, có camera ghi lại rồi chứ?”, anh hỏi.
Đường Băng Vân gật đầu: “Ừm, có chứ”.
“Tốt”, Ngô Bình giơ tay cầm lấy bình thuốc rồi đặt lên bàn, sau đó dùng một nắp đạy lại.
Ông Vương biến sắc mặt nói: “Cậu định làm gì?”
Ngô Bình: “Chúng tôi làm kinh doanh, dù gặp kẻ lừa đảo thì cũng phải khiến người đó tâm phục khẩu phục”.
Sau đó, anh hỏi Tiêu Tam Nhãn, ông ấy đáp: “Cậu Ngô, tôi sẽ cho người mời chuyên gia đến”.
Từ lâu cửa hàng cầm đồ đã có một quy định ngành nghề, các cửa hàng này sẽ cùng tham gia một hội, trong đó có một hội trưởng được gọi là chuyên gia. Người này có kiến thức rất sâu rộng, không chỉ là hội trưởng của ngành, mà còn là hội trưởng của ngành bán đấu giá.
Vừa nghe thấy thế, ông Vương đã biến sắc mặt rồi run rẩy nói: “Không cần”.
Ngô Bình nhìn ông ta rồi hỏi: “Ông chịu nhận chưa?”
Ông Vương cúi đầu xuống nói: “Tôi nhận, đây đúng là đan dược giả”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào ông ta: “Ai sai ông đến?”
Ông Vương: “Tôi nhận lệnh của Phong Tiên, tôi mang ơn ông ấy nên phải nghe lời. Đan dược này cũng là ông ấy đưa cho tôi”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Ông cũng to gan đấy, dám đến Đường Lâu lừa đảo”.
Ông Vương nhắm mắt lại nói: “Tôi không đền nổi đâu, muốn chém muốn giết thế nào là tuỳ các người”.
Ngô Bình nói: “Tôi giơ cao đánh khẽ, ông trả một tỷ rồi biến đi”.
Ông Vương mừng rỡ: “Một tỷ ư? Được, tôi đồng ý”.
Ông ta là một cao thủ cảnh giới Thần nên dư sức có khoản tiền này.
“Khoan”, Ngô Bình nói: “Ông về bảo với Phong Tiên là trong bảy ngày tới, sẽ có người đến chơi đấy”.
Ông Vương vội nói: “Được, tôi sẽ chuyển lời”.
Chuyển khoản xong là ông ta chạy ngay.
Đường Băng Vân suy nghĩ rồi cười nói: “Chiêu này của anh hay đấy, không biết có thật hay không, nhưng kiểu gì Phong Tiên cũng mất ăn mất ngủ”.
Ngô Bình lắc đầu: “Không đơn giản thế đâu, ông ta biết coi bói, nghe được tin này thì kiểu gì cũng xem một quẻ cho anh”.
Đường Băng Vân ngẩn ra: “Biết vậy rồi thì anh còn nói thế làm gì?”
Ngô Bình cười nói: “Nếu ông ta bấm ra được là mình sẽ chết trong bảy ngày nữa thì em nghĩ sao?”
Đường Băng Vân ngẩn ra, dù đã hiểu ý của Ngô Bình nhưng vẫn ngạc nhiên nói: “Ý anh là anh có cách làm thay đổi quẻ bói ư?”
Ngô Bình: “Tiểu xảo thôi”.
Chương 437: Thay đổi quẻ bói
Chưởng quầy kinh ngạc hỏi: “Cậu Ngô, cậu có thể thay đổi quẻ bói ư?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Một khi biết về ngành này rồi thì sẽ không thấy khó nữa”.
Đường Băng Vân hớn hở nói: “Thế thì Phong Tiên mất ngủ là cái chắc”.
Ngô Bình lấy giấy bút ra rồi nói: “Tôi sẽ liệt kê mấy thứ, mọi người nhanh chóng đi chuẩn bị để lát còn dùng luôn”.
Đường Băng Vân cầm lấy tờ giấy rồi sai người đi chuẩn bị ngay.
Nửa tiếng sau, Phong Tiên đang ngồi trong phòng khách của một ngôi nhà lớn, ông ta mặc áo bào màu thanh, mái tóc dài hoa râm, khoảng 60 tuổi, dáng người ông ta không cao, hơi gầy, mắt nhỏ, miệng mím chặt, lông mày thì chau lại.
Ông Vương đang đứng trước mặt Phong Tiên với vẻ rụt rè, sợ sệt.
“Người đó bảo sẽ tới tìm tôi ư?”, Phong Tiên hỏi, giọng nói ông ta khàn một cách đáng sợ, như thể bị viêm họng.
Ông Vương đáp: “Vâng, cậu ta nói thế ạ”.
Phong Tiên xua tay: “Được rồi”.
Ông Vương rời đi, ngay sau đó có một người đàn ông trung niên lưng gù to béo đi tới. Mỗi khi ông ta muốn nhìn ai thì đều phải quay mặt sang một bên rồi mới ngẩng lên được, đôi mắt của lão cũng rất hung ác.
“Đại ca, thằng này dám uy hiếp đại ca, đáng chết! Để em đi giết nó!”
Phong Tiên xua tay: “Tam đệ, đừng lỗ mãng! Có lẽ nó chỉ doạ tôi thôi, nhưng nó quên mất là sở trưởng của tôi là xem bói”.
Người đàn ông lưng gù cười nói: “Đúng, anh xem cho nó một quẻ đi”.
Phong Tiên gật đầu, sau đó lấy mai rùa màu trắng ra rồi ném mấy đồng tiền phép vào, tiếp đó ông ta cầm mai rùa lên rồi lắc theo một tiết tấu nhất định.
Cùng lúc đó, Ngô Bình đã bày binh bố trận xong. Anh dùng một loại phấn đặc biệt để vẽ một bàn đồ loằng ngoằng, ngoài ra còn đốt 12 cây nến ở xung quanh.
Đây là nến âm, dùng dầu thi và bảy loại khoáng vật tạo thành, khi đốt lên sẽ toả ra một mùi kỳ lạ.
Lúc này, Ngô Bình ngồi giữa bàn đồ, năm đồng tiền phép đã hấp thu tà lực Bạch Cốt nằm trong lòng bàn tay anh. Anh bắt đầu lẩm bẩm thần chú, nến âm ở xung quanh nhấp nháy. Tà lực Bạch Cốt bắt đầu toả từ tiền phép ra, sau đó hoá thành một hình vẽ phức tạp, và chỉ có một mình Ngô Bình nhìn thấy.
Đường Băng Vân đứng ngoài phòng xem qua kính thuỷ tinh, cô ấy thấy rõ từng hành động của Ngô Bình rồi lẩm bẩm: “Cách nhau xa như vậy mà có thể thay đổi được quẻ bói ư?”
Tiêu Tam Nhãn có kiến thức sâu rộng, ông ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Ở Thiên Kinh chỉ có một mình Phong Tiên giỏi bói toán. Chỉ cần ông ta reo quẻ là cậu Ngô sẽ cảm nhận được và thay đổi quẻ bói”.
Tại nhà của Phong Tiên, ông ta ném bảy đồng tiền phép xuống thành một thế trận, sau đó đã có một hình vẽ hiện lên trên không trung. Phong Tiên có thể cảm nhận được nó bằng một bí truyền để phán đoán.
Hình vẽ vừa xuất hiện, toàn thân ông ta đã chấn động, sau đó biến sắc mặt rồi hô lên: “Không thể nào!”
Người đàn ông lưng gì giật mình nói: “Đại ca, sao thế ạ?”
Phong Tiên câm nín hồi lâu, mặt thì tái mét.
Ông lưng gù gọi lớn lên: “Đại ca, anh mau nói đi, rốt cuộc là làm sao?”
Phong Tiên gạt hết tiền phép trên bàn đi rồi thở dài nói: “Có thể tôi sẽ khó bảo toàn tính mạng trong bảy ngày nữa”.
Ông lưng gù hoảng sợ: “Cái gì? Anh sẽ chết ư?”
Phong Tiên nhìn ông lưng gù chằm chằm rồi phẫn nộ quát: “Không phải là chết, mà là gặp nguy hiểm, lành ít dữ nhiều”.
Ông lưng gù gãi đầu: “Thế có khác gì nhau! Nhưng anh yên tâm, anh mà chết thì em sẽ lo cho chị dâu và hai cháu…”
“Khốn kiếp!”, Phong Tiên tức phát điên, vợ ông ta mới 27 tuổi, cần loại gù như tên này chăm sóc chắc?
Ông gù bị mắng đến ngây người: “Đại ca, anh mắng em làm gì?”
Phong Tiên hừ một tiếng, ông ta biết ông gù không có ý gì nên không thèm so đo: “Tôi vẫn có cơ hội sống, nhưng nếu muốn thế thì tôi phải cúi đầu trước người ta”.
Ông gù sáng mắt lên: “Đại ca, anh không chết nữa à? Phải cầu xin ai? Để em đi xin cho”.
Phong Tiên thở dài: “Đường Môn có cao nhân rồi, tôi phải tự xử lý thôi, chú đi với tôi”.
Phong Tiên lo lắng bất an, còn Ngô Bình thì cũng đã xong việc, anh thổi tắt nến âm rồi cất tiền phép đi.
Đường Băng Vân và Tiêu Tam Nhãn nhanh chóng đi vào phòng rồi hỏi: “Sao rồi?”
Ngô Bình cười đáp: “Đúng là Phong Tiên đã reo quẻ, nhưng anh đã thay đổi quẻ của ông ta rồi”.
Đường Băng Vân tò mò hỏi: “Ngô Bình, quẻ mà ông ta thấy là gì?”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Là ông ta sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng trong bảy ngày tới, lành ít dữ nhiều. Muốn sống thì phải đến xin anh, nếu anh đoán không nhầm thì chắc ông ta sẽ chủ động liên lạc với mình”.
Đường Băng Vân vừa mừng vừa lo, cô ấy biết như vậy Đường Lâu sẽ nắm quyền chủ động, khống chế Phong Tiên, thậm chí biến địch thành thù, để ông ta đứng về phe Đường Lâu.
Tiêu Tam Nhãn lo lắng nói: “Cậu Ngô, cho tôi được nói câu này. Phong Tiên không phải người đơn giản, ông ta giỏi và tinh mắt hơn tôi nhiều. Một khi ông ta gặp cậu và biết cậu không thể giết được mình thì…”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Ai bảo tôi không thể giết được ông ta?”
Tiêu Tam Nhãn run lên: “Cậu Ngô…”
Ngô Bình: “Chờ tin của ông ta đi, tôi phải đi nghỉ đây”.
Anh về phòng làm việc rồi vào phòng riêng nghỉ ngơi.
Ban nãy, anh dồn hết sức bày trận, dù mượn tà lực của Bạch Cốt, nhưng vẫn mất nhiều sức nên giờ đã mệt lả.
Đường Băng Vân đi vào theo rồi tiện tay đóng cửa lại: “Anh giải quyết Phong Tiên nhanh gọn thật đấy, tôi phục luôn”.
Ngô Bình kê gối sau đầu rồi thả lỏng nói: “Thế còn không mau lại mát xa cho trẫm!”
Đường Băng Vân liếc anh nhưng vẫn giơ tay ra mát xa, Ngô Bình sáng khoái hô lên: “Đúng là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên có khác, lực tay mạnh đấy”.
Đường Băng Vân chỉ muốn thụi cho anh mấy cái: “Anh đắc ý vừa thôi, chẳng qua vì anh có công nên tôi mới phục vụ đấy”.
Ngô Bình nhắm mắt cười nói: “Băng Vân, rồi cô sẽ thấy tôi còn nhiều tài năng lắm! Phong Tiên với Vu Vương gì đó đều là muỗi hết!”
Chưa bao giờ Ngô Bình nói giọng ngông nghênh này với ai, đây là lần đầu anh nói với Đường Băng Vân.
Đường Băng Vân chấn động nói: “Tôi thấy anh có bí mật gì đó”.
Ngô Bình mở mắt ra nói: “Ai chẳng có bí mật, nhưng tôi không thể nói cho cô biết được”.
Đường Băng Vân mỉm cười: “Khỏi, tôi cũng có hỏi đâu”.
Ngô Bình ngập ngừng: “Chắc đích thân Phong Tiên sẽ đến đây, khi ấy cô nhớ mời ông ta vào phòng tôi”.
Đường Băng Vân: “Thế anh định làm gì?”
“Tôi chỉ cần nói ba câu thôi là ông ta sẽ phục sát đất, ngoan ngoãn dập đầu, cô tin không?”
Đường Băng Vân bĩu môi: “Không, anh có giỏi đến mấy thì cũng chỉ ở cảnh giới Tiên Thiên thôi, Phong Tiên là Nhân Tiên rồi, sao phải sợ anh chứ?”
Ngô Bình cười nói: “Dám cá không?”
Đường Băng Vân chớp mắt nói: “Được, anh muốn cá thế nào?”
Ngô Bình nhìn cô ấy: “Nếu tôi thắng thì cô cho tôi hôn một cái, ngược lại thì tôi cho cô hôn một cái”.
Đường Băng Vân trừng mắt mắng: “Biến!”
Chương 438: Chính phục bằng lời nói
Hai người trò chuyện thêm một lát thì có người gõ cửa.
“Vào đi”, Đường Băng Vân chỉnh đốn lại đầu tóc rồi nói.
Tiêu Tam Nhãn đi vào với vẻ nể phục rồi nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, Phong Tiên xin gặp ạ”.
Đường Băng Vân đứng dậy: “Để tôi đi đón”.
Ngô Bình không ngăn cản, anh vẫn nằm đó rồi khép hờ mắt.
Khoảng năm phút sau, có tiếng bước chân vang lên bên ngoài, sau đó Đường Băng Vân đi tới cửa rồi nói khẽ: “Ngô Bình, Phong Tiên đến rồi”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi chậm rãi ngồi dậy nói: “Rót cho anh tách trà”.
Đường Băng Vân lừ mắt với anh rồi quay đi rót trà, sau đó bê vào.
Ngô Bình nhận lấy uống vài ngụm cho hắng giọng rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Ngô Bình mạnh mẽ ngồi sau bàn làm việc, còn Phong Tiên thì đứng trước bàn. Ông ta hoi khom người xuống, còn ông gù ở đằng sau thì nghiêng mặt sang một bên rồi nhìn Ngô Bình với vẻ dữ tợn. Ông gù thấy Ngô Bình rất mất lịch sự, chỉ là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên nhỏ bé mà dám qua mặt họ.
Ngô Bình châm một điếu thuốc, sau đó nhìn Phong Tiên bằng ánh mắt bỡn cợt: “Ông là Phong Tiên?”
Phong Tiên có việc cần nhờ vả nên không dám đắc tội Ngô Bình, ông ta vội khom người đáp: “Đúng, nhưng Phong Tiên là biệt danh mà mọi người yêu quý đặt cho tôi, chứ tên thật của tôi là Khương Phụng Tiên”.
Ngô Bình: “Ừm, Khương Phụng Tiên này, ông tìm tôi có việc gì?”
Khương Phụng Tiên bực dọc, Ngô Bình biết rồi còn hỏi, nhưng ông ta vẫn đáp: “Tôi đến để xin cậu cứu mạng”.
Ngô Bình cười phá lên nói: “Tôi cứu ông ư?”
Khương Phụng Tiên thấy Ngô Bình không đồng ý thì vội nói: “Trước đó, tôi đã đắc tội với cậu, mong cậu bỏ qua cho, tha cho tôi một con đường sống! Đương nhiên, tôi không nhờ vả không công, cậu cứ việc ra điều kiện”.
Ngô Bình không trả lời mà hít một hơi thuốc: “Khương Phụng Tiên, ông coi bói bao lâu rồi?”
Khương Phụng Tiên: “Đến nay là 47 năm rồi”.
Ngô Bình gật gù: “Cũng lâu đấy”.
“Kiếm cơm thôi”, Khương Phụng Tiên nói.
Ngô Bình nháy mắt với Đường Băng Vân, ra hiệu cho cô ấy biết anh chuẩn bị nói mấy câu khiến Khương Phụng Tiên tâ phục khẩu phục.
Đường Băng Vân chớp mắt lại với anh như muốn nói: Tôi không tin!
Ngô Bình nhìn sang Phong Tiên rồi cười lạnh nói: “Khương Phụng Tiên, ông còn cơ hội tiến vào cảnh giới tiên tri không?”
Khương Phụng Tiên chấn động, sau đó nhìn chăm chăm vào Ngô Bình: “Cậu… biết cảnh giới tiên tri ư?”
Ngô Bình làm một động tác cực kỳ phức tạp như gió cuốn mây bay, nhưng lại giống một quy luật tự nhiên nào đó để kết nối sức mạnh bí ẩn của đất trời.
Khương Phụng Tiên tập trung quan sát, ngay sau đó đã quỳ xuống đất rồi run rẩy nói: “Cậu Ngô, rốt cuộc cậu là người thế nào?”
Ngô Bình dừng tay rồi hỏi: “Ông muốn học không?”
Khương Phụng Tiên kích động đến mức run rẩy rồi gật đầu thật mạnh: “Có ạ, tôi muốn học! Xin cậu hãy dạy tôi”, dứt lời, ông ta dập đầu hành lễ với anh.
Ngô Bình mỉm cười rồi lại nhìn Đường Băng Vân như muốn nói: Thấy chưa, tôi mới nói hai câu thôi mà ông ta đã dập đầu rồi nè.
Đường Băng Vân ngạc nhiên tới mức há hốc miệng, sao Ngô Bình làm được chứ?
Ngô Bình mỉm cười rồi nói với Khương Phụng Tiên: “Đứng dậy đi rồi nói”.
Khương Phụng Tiên nhanh chóng ngẩng lên, nhưng vẫn quỳ dưới đất rồi nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt vô cùng nể phục, tựa như anh là một bậc thiên tôn vô thượng, phật tổ như lai đại đức đại lượng!
Ngô Bình hỏi: “Ông hiểu không?”
Khương Phụng Tiên vội đáp: “Tôi chỉ cảm nhận được một chút, chứ chưa hiểu hết”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế là rất giỏi rồi”.
Ngô Bình nói tiếp: “Sáng mai, ông hãy đến đây gặp tôi, giờ thì về đi”.
Khương Phụng Tiên không dám nói một tiếng mà lui ra ngoài ngay. Khi ông ta đi còn giật lùi và cúi đầu xuống, cho tới khi ra ngoài cửa mới dám ngẩng lên và quay người.
Sau khi vào thang máy, ông gù không nhịn được hỏi: “Đại ca, anh điên rồi à?”
Khương Phụng Tiên cười nói: “Tam đệ, anh không điên! Ngược lại, anh đang rất tỉnh!”
Ông gù lắc đầu: “Nếu anh không điên, tại sao lại dập đầu với thằng ấy?”
Chát!
Khương Phụng Tiên nổi giận rồi tát lên mặt ông gù: “Im miệng! Không được vô lễ với cậu Ngô! Nếu còn lần sau, tôi sẽ giết chú đấy”.
Ông gù sợ hết hồn, ông ta đã đi theo Khương Phụng Tiên nhiều năm, nhưng chưa từng thấy ánh mắt đáng sợ ấy bao giờ! Ông ta nghĩ nếu mình còn dám nói như thế một lần nữa, Khương Phụng Tiên sẽ làm thịt mình thật.
Ông gù tủi thân ôm mặt, sau đó nhìn Khương Phụng Tiên với ánh mắt đáng thương, đang định nói gì đó thì lại thôi.
Thang máy mở ra, Lạc Tuyết lên xe, ông gù đi nhanh theo rồi dè dặt ngồi bên cạnh.
Ông ta vừa sợ vừa nể Khương Phụng Tiên, mạng của ông ta được Khương Phụng Tiên cứu nên ông ta rất trung thành.
Khương Phụng Tiên nhìn ông gù rồi thở dài nói: “Tam đệ, chú không biết cậu Ngô giỏi thế nào đâu. Lần này, tôi bỏ qua cho chú. Nhưng từ giờ, chú phải kính trọng cậu Ngô như với tôi, nhớ chưa?”
Ông gù sợ bị ăn đòn tiếp nên gật đầu ngay: “Em biết rồi”.
Khương Phụng Tiên gật đầu: “Tôi biết chú đang thấy khó hiểu, sao Phong Tiên nổi tiếng điên cuồng lại kính trọng một người có tu vi thấp hơn mình”.
Ông gù không phải kẻ ngốc: “Đại ca, lẽ nào có liên quan đến các động tác ban nãy của cậu Ngô? Đó là gì thế ạ?”
Khương Phụng Tiên gật đầu: “Đó không phải động tác bình thường đâu, Pháp Thiên Thức đấy”.
“Đó là gì ạ?”, ông gù hỏi.
Khương Phụng Tiên thở dài một hơi: “Là công pháp tu luyện mà tôi vất vả tìm kiếm cả đời này. Chú cũng biết rồi đấy, tu vi của tôi chững cả mấy chục năm rồi. Nhưng nếu có Pháp Thiên Thức thì tôi có thể đột phá lên Địa Tiên dễ dàng”.
Ông gù ngạc nhiên, dù không biết Pháp Thiên Thức là gì, nhưng ông ta biết đột phá lên Địa Tiên rất khó. Pháp Thiên Thức này có thể giúp Khương Phụng Tiên làm được thật sao?
Khương Phụng Tiên: “Đó chưa là gì đâu, khi thực hiện các động tác của Pháp Thiên Thức, cậu Ngô còn thi triển Tâm Bàn nữa”.
Ông gù ngơ ngác: “Lại gì nữa thế ạ?”
Khương Phụng Tiên nghiêm chỉnh nói: “Tâm Bàn mới là truyền thừa cao nhất của reo quẻ, nếu tôi có được truyền thừa ấy thì sẽ đột phá được Thiên Tiên”.
Ông gù giật bắn mình: “Hả? Thiên Tiên ạ?”
Khương Phụng Tiên nhìn ông ta rồi nói: “Chú tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này cho ai, không đừng trách tôi là ác”.
Ông gù gật đầu: “Đại ca yên tâm, em sẽ giữ bí mật tuyệt đối”.
Khương Phụng Tiên mỉm cười nói: “Đừng căng thẳng thế, tôi đang gặp duyên kỳ ngộ lớn nhất đời đấy”.
Chương 439: Sòng bạc của Đường Lâu
Ông gù không phải kẻ ngốc, ông ta nói: “Ý của đại ca là cậu Ngô này có thể giúp được anh ư?”
Khương Phụng Tiên gật đầu: “Cậu ấy có truyền thừa lớn như vậy, chứng tỏ có lai lịch phi phàm! Hơn nữa, chú không để ý là cậu ấy còn rất trẻ à, mới ngần ấy tuổi mà đã là đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên rồi, chú đã gặp trường hợp nào như thế chưa?”
Ông gù ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Chưa ạ, cậu ấy là người đầu tiên”.
Khương Phụng Tiên: “Thế nên anh nhất định phải đi theo cậu ấy, làm trâu làm ngựa cũng được”.
Ông gù: “Đại ca, anh định làm vệ sĩ cho cậu ấy ư?”
Khương Phụng Tiên cười khổ: “Chú nghĩ tôi đủ trình à? Được làm đầy tớ cho cậu ấy thôi là tôi đã hài lòng lắm rồi”.
Ông gù thấy bất bình thay cho Khương Phụng Tiên: “Anh là Phong Tiên nổi danh lừng lẫy, nhân vật có số có má ở Thiên Kinh thì phải có tư cách làm vệ sĩ chứ?”
Khương Phụng Tiên thở dài nói: “Được thế thì tốt”.
Trong phòng làm việc của Ngô Bình ở Đường Lâu.
Đường Băng Vân nhìn anh một cách đầy hứng thú, sau đó dựng ngón tay cái: “Siêu đấy”.
Ngô Bình mỉm cười nói: “Chút tài mọn thôi, không đáng nhắc đến”.
Đường Băng Vân hỏi: “Nếu mai ông ta đến thì anh định thế nào?”
Ngô Bình: “Nếu ông ta hiểu càng nhiều thì sẽ càng sợ anh, mai anh chỉ dạy cho vài đường cơ bản thôi là kính anh như thần ngay”.
Tiêu Tam Nhãn vừa ngạc nhiên vừa kính nể nói: “Cậu Ngô, tôi thật sự phục cậu sát đất! Cậu đã xử lý xong một nhân vật rất đáng gờm”.
Ngô Bình: “Cũng nhờ ăn may thôi, nếu Phong Tiên không hiểu về bói toán thì tôi cũng không làm gì ông ta được”.
Khách đến cửa hàng cầm đồ đông dần nên Tiêu Tam Nhãn phải ra ngoài làm việc.
Ngô Bình ngồi trong phòng làm liệc, sau đó lấy bức tâm kinh phật ra nghiên cứu, chữ bên trên rất nhỏ, đã thế còn là chữ cổ.
Anh đọc qua thì thấy như tiên văn, nhưng lại giống kiểu biến thể. Nhờ hiểu biết về tiên văn, anh nhanh chóng dịch được bức thứ nhất.
“Như Lai Thần Tàng Kinh?”
Đường Băng Vân đứng cạnh tò mò hỏi: “Như Lai Thần Tàng Kinh là gì?”
Ngô Bình: “Tên của một bức kinh thư”.
Anh đọc tiếp rồi nói: “Hình như là một cách kích hoạt tiềm năng, rất kỳ diệu”.
Đường Băng Vân cười nói: “Khéo lại là một tuyệt học thượng cổ nào đó”.
Ngô Bình cất kinh thư đi rồi nói: “Ai mà biết được, bao giờ học được thì tôi sẽ dạy cho cô”.
Đường Băng Vân liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Sòng bạc sắp khai trương rồi, anh có đi không?”
Ngô Bình không có hứng thú với sòng bạc, nhưng anh lo Vu Vương sẽ cho người đến quấy phá nên đành gật đầu rồi đi tới đó.
Sòng bạc nằm ở tám tầng trên cùng của Đường Lâu, từ tầng 80 đến 88. Trước kia, chỉ có kiều bảo ở các nước lân cận tới chơi ở đây, chứ khách ở Viêm Long rất ít.
Có một người đàn ông lùn tịt thô kệch đang ngồi trong đại sảnh của tầng 80, ông ấy mắt to mày dậm, tay lần tràng hạt, mặt thì tươi cười đón khách.
Thấy Đường Băng Vân đến, ông ấy vội khom người chào hỏi: “Cô chủ”.
Đường Băng Vân: “Tiền Lương, không có chuyện gì chứ?”
Người đó tên là Tiền Lương: “Cô chủ, tạm thời chưa có vấn đề gì. Nhưng ba nãy có mất người lạ mặt tới, tôi đã cho người canh chừng rồi”.
Ngô Bình: “Có nhiều khách quen đến không?”
Tiền Lương nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Đây là?”
Đường Băng Vân giới thiệu: “Quên chưa giới thiệu với ông, đây là Ngô Bình, cổ đông lớn của Đường Lâu, cũng là chồng sắp cưới của tôi”.
Tiền Lương vội chào: “Ra là cậu Ngô! Thưa cậu, hầu như đều là khách quen đến. Sòng bạc của chúng tôi mở ở Thiên Kinh đã sáu năm rồi nên khá nổi tiếng, các khách đến chơi chủ yếu là người Đông Nam Á, Đông Á và La Sát”.
Ngô Bình gật gù: “Ừm”.
Sau khi đi vào trong, anh thấy có rất nhiều hình thức chơi, gần như không thiếu trò gì.
Khách chơi bên trong không đông lắm, nhưng họ chơi rất lớn, ít cũng mấy trăm nghìn, có người chơi to quá rồi thua cả mấy chục triệu.
Tiền Lương khom người đi theo sau Đường Băng Vân và Ngô Bình: “Thưa cô cậu, hôm nay vừa khai trương nên khách chưa đông lắm. Mấy hôm nữa chắc sẽ kín khách ngay ạ”.
Ngô Bình hỏi: “Tiền ra vào mỗi ngày của sòng bạc khoảng bao nhiêu?”
Tiền Lương đáp: “Thường thì mỗi tối sẽ khoảng 2 tỷ, một năm thì là hơn 30 tỷ, lãi khoảng 2 tỷ”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Một ngày mà những hai tỷ ư?”
Tiền Lương: “Khách ở đây đều đặt lớn nên thích chơi ở nơi công bằng và an toàn, chúng ta sẽ đảm bảo cho họ là không hề có mánh khoé gì hết, hơn nữa phục vụ rất chu đáo”.
Ngô Bình: “Sao họ không đến Đổ Thành chơi?”
Ngô Bình cười đáp: “Đổ Thành đã tạo dựng một số liệu lớn để phân tích cách chơi của khách hàng, sau đó lợi dụng máy tính để thắng tiền của khách. Người sành đã không còn đến đó chơi nữa rồi, nhưng chỗ chúng ta thì khác, không hề có mánh gì hết, họ muốn chơi sao thì chơi”.
Đường Băng Vân bổ sung thêm: “Đây không chỉ là sòng bạc, mà còn là nơi giao dịch nữa”.
Ngô Bình: “Giao dịch?”
Đường Băng Vân: “Rửa tiền là phạm pháp và dễ bị pháp luật sờ gáy, nhưng nếu thua tiền ở đây thì lại khác”.
Ngô Bình: “Cách rửa tiền biến tướng à?”
“Đại khái thế”, Đường Băng Vân: “Giá rửa tiền ở quốc tế đã hơn 10 phần trăm rồi, nhưng chỗ chúng ta chỉ thu có năm phần trăm thôi. Đương nhiên chúng ta chỉ làm cho nước ngoài”.
Sau đó, Ngô Bình nhìn về phía một bàn ở gần đó. Một người đàn ông La Sát đang chơi loại bài phổ thông nhất.
Trước mặt người này chất đống thẻ đánh bạc, giá trị lên đến cả trăm triệu. Mỗi đêm sòng này thu được hai tỷ, một mình người này đã đổi cả trăm triệu rồi nên không có gì là lạ.
Người La Sát đã chơi năm ván thì thắng ba, đến ván thứ năm lại thua, song vẫn tiếp tục chơi. Nhưng lần này, anh ta đã đặt gấp ba.
Ván trước, anh ta thua mười nghìn, lần này đặt hẳn 30 nghìn.
Ngô Bình nổi hứng nên đứng lại xem.
Tiền Lương thấy thế thì cười nói: “Cậu biết anh ta đang làm gì không?”
Ngô Bình: “Hả?”
“Cứ thua là anh ta lại đặt gấp ba lên, nhưng tôi không sợ, vì vốn ở sòng mình không thể thua anh ta được”, Tiền Lương nói.
Ngô Bình nghĩ không đơn giản như vậy nên tiếp tục quan sát.
Ván sau, người La Sát này lại thua. Quả nhiên anh ta lại đặt gấp ba cho ván sau, nếu thắng, anh ta sẽ kiếm được 90 nghìn, tính ra còn lãi thêm.
Ngô Bình: “Nếu không có mánh khoé thì tỷ lệ thắng thua gần như ngang nhau nhỉ?”
Tiền Lương cười nói: “Ý là vậy, nhưng tâm lý của hai bên khác nhau”.
Dứt lời, họ thấy người La Sát đã thắng ván vừa rồi, trừ số tiền đã mất trước đó đi thì còn kiếm được 50 nghìn.
Chương 440: Tài đoán ngựa
Ván tiếp theo, người La Sát đặt 50 nghìn.
Lắc xúc xắc là một người đàn ông trung niên, ông ấy nhìn người La Sát nhưng không nói gì, sau đó tiếp tục ván tiếp theo.
Ván này, người La Sát thua, vì thế anh đã đặt 150 nghìn cho ván sau.
Ngô Bình xem một lúc rồi bỏ đi, anh không thể ở đây quá lâu được, còn phải đi quan sát những chỗ khác để tránh xảy ra chuyện.
Sau khi rời khỏi tầng 80, Ngô Bình và Đường Băng Vân đã lên tầng 81. Cách nhau có một tầng mà cách chơi đã khác hẳn, càng lên cao khách càng vip, đặt cũng càng nhiều.
Tầng 82 chuyên đặt cược cho các cuộc thi trên toàn cầu, ví dụ như FiFa, quần vợt, đua ngựa…
Khách ở tầng này rất đông, đã thế còn liên tục tăng thêm, bao gồm cả khách nước ngoài và người Viêm Long.
Sảnh ở đây rất lớn, được choa thành nhiều khu khác nhau, mỗi khu đều có vài màn hình lớn sắc nét đang hiển thị tỷ lệ cược và thời gian dừng nhận tiền đặt.
Ngô Bình đi quanh một vòng thì thấy có cược đua ngựa, đua xe, đá bóng.
“Để thu trực tiếp kết quả của cuộc thi chắc cần nhiều đội ngũ nhân lực và tiền bạc lắm nhỉ?”, Ngô Bình hỏi.
Tiền Lương cười đáp: “Vâng, trận đấu nào chúng tôi cũng phải cử một nhóm đến xem trực tiếp, các thiết bị thu phạt của họ là hàng tiên tiến nhất hiện giờ”.
Ngô Bình: “Xem ra làm ăn kiểu này cũng khó chơi”.
Tiền Lương thở dài: “Đúng vậy. Cậu Ngô, cậu đừng tưởng nhân viên ở sòng bạc ít, hầu hết họ đều đi làm ở bên ngoài rồi”.
Ngô Bình gật gù: “Đặt cược cho cuộc thi gì ăn khách nhất ở tầng này?”
Tiền Lương: “Bóng đá và đua ngựa, nhưng bóng đá vẫn đứng đầu. Trước kia, tôi đã thiết kế một trang web cược bóng ở nước ngoài, cho tới nửa năm trước thì tổng số thành viên đã lên đến hơn 10 triệu người”.
“Nhiều thế cơ à?”
Tiền Lương: “Tôi mất năm năm để giúp trang web ấy phát triển vững mạnh, nhờ lòng tin và phục vụ tốt nên mới vận tốt đến tận bây giờ”.
“Còn lượng tiền thu về được thì mỗi năm lượng tiền ra vào khoảng 200 tỷ đô, lợi nhuận của mình là khoảng ba phần trăm, như năm ngoái là được 650 triệu đô”.
Ngô Bình: “Khoản tiền ấy không tính vào lãi của sòng bạc à?”
Tiền Lương thở dài một hơi: “Năm ngoái thì vẫn do tôi quản lý, nhưng cậu Đường Lăng đã lấy mất trang web ấy rồi. Giờ tôi chỉ phụ trách mảng kỹ thuật, còn lợi nhuận thì không thuộc về sòng bạc nữa”.
Ngô Bình cau mày rồi hỏi Đường Băng Vân: “Đường Lăng là ai?”
Đường Băng Vân: “Đường Lăng là nhân tài xuất chúng trong giới thanh niên của Đường Môn, chủ yếu phụ trách các nghiệp vụ ở nước ngoài. Anh ta cũng có bối cảnh lắm, bố là đường chủ của Kim Ngọc Đường, anh ta đã cưới con gái của thủ lĩnh Thanh Môn, giờ như mặt trời giữa trưa, oách hơn em nhiều”.
Tiền Lương lại thở dài tiếp: “Cô chủ, không phải tôi nhiều chuyện, chứ nếu bàn về huyết mạch của Đường Môn thì mười Đường Lăng cũng không bằng cô đâu ạ. Đường Lăng rất hống hách, chưa bao giờ tôn trọng cô chủ”.
Đường Băng Vân thờ ơ nói: “Anh ta đang được lúc đắc ý mà, kệ đi”.
Ngô Bình hỏi: “Anh ta muốn lấy trang cá độ bóng đá này là lấy luôn à?”
Đường Băng Vân nói: “Em đã hỏi ông chuyện này rồi, khi ấy ông đang mệt nên không quan tâm lắm. Nhưng anh yên tâm, rồi em sẽ lấy lại”.
Đúng lúc này, có tiếng reo hò vang lên ở phía trước, bọn họ nhìn qua thì thấy màn hình đang chiếu trực tiếp cảnh đua ngựa ở Cảng Thành.
Đua ngựa ở Cảng Thành nổi tiếng khắp thế giới, nhưng tiếc là Viêm Long đại lục chưa du nhập, người ở đây muốn chơi thì phải tói Cảng Thành. Nhưng Đường Lâu đã lợi dụng đường truyền internet để chiếu trực tiếp nên khách ở đại lục vẫn theo dõi được.
Khách đặt cược đua ngựa hầu hết là người Viêm Long, họ hào hứng theo dõi rồi reo hò, dù cho ngựa và người trong màn hình không hề nghe thấy.
Nhóm Ngô Bình đi tới gần màn hình đó, Tiền Lương nói: “Cậu Ngô, đua ngựa mới ra mắt nên chưa chỉn chu lắm. Tôi định chờ thêm một thời gian nữa sẽ lại lập một trang web”.
Ngô Bình: “Hả? Hình như trong nước cấm hình thức này mà?”
Tiền Lương cười nói: “Cũng như cá độ bóng đá thôi, nhưng tôi thấy đua ngựa tiềm năng lắm, tôi có linh cảm trong tương lai nó sẽ vượt đá bóng luôn”.
Lúc này, một trận đua ngựa lại sắp bắt đầu, khách đặt lại lao hết đến trước màn hình. Ngô Bình hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, em có muốn chơi một ván không?”
Đường Băng Vân cười hỏi: “Sao thế? Ngứa tay à?”
Ngô Bình: “Anh hơi bị chuyên nghiệp đấy”.
Thật ra, Ngô Bình không biết gì về trò đua ngựa cả, nhưng anh là cao thủ ngành y, qua sức chạy và ngoài hình của con ngựa, anh có thể đoán ra tiềm lực của từng con.
Trong phiến ngọc có Mã Kinh, Ngô Bình cũng từng đọc qua, vì thế mắt quan sát của anh hơn hẳn người thường. Bây giờ, anh muốn thử tài đoán ngựa qua trận đua này.
Qua màn hình 8K, mỗi con ngựa đều hiện lên sắc nét. Nếu thêm không gian ba chiều thì còn nhìn sống động như thật.
Tiền Lương lấy một chiếc kính cho Ngô Bình đeo, anh nhìn một lúc rồi nói: “Tiền Lương, ông đặt cho tôi 100 triệu con số tám sẽ thắng”.
Tiền Lương liếc nhìn con số tám rồi nói: “Cậu Ngô, người điều khiển con số tám mới chơi, ngựa cũng mới luôn, biểu hiện rất bình thường. Cậu đặt cho nó e là thua đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Thua cũng không sao, cứ đặt cho tôi đi”.
Tiền Lương không khuyên nhủ thêm nữa mà gọi người đặt con số tám cho Ngô Bình.
Tỷ lệ đặt của con này là một ăn 9.4. Nói cách khác là nếu Ngô Bình thắng thì anh sẽ được 940 triệu.
Đặt xong, anh hỏi Tiền Lương: “Đặt ở đây thì sẽ chuyển hết cho Cảng Thành à?”
Tiền Lương đáp: “Không hẳn, ví dụ có 100 triệu thì chúng ta chỉ chuyển cho Cảng Thành 60 triệu, còn mình ăn 40”.
Ngô Bình gật gù: “Thế cũng được! À, ông thông báo đi, tôi đặt ở Cảng Thành hết nhé”.
Tiền Lương vội nói: “Vâng, tôi sẽ đi ngay”.
Năm phút sau, trận đấu chính thức diễn ra, mấy con ngựa đều chạy thục mạng, người điều khiển cũng dốc hết sức.
Ngay sau đó, con số sáu đã bứt phá lên dẫn đầu.
Nửa chặng sau, Đường Băng Vân nhìn Ngô Bình rồi nói: “Chuyên gia Ngô, chắc anh thua rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Bình tĩnh, con số 8 khoẻ lắm, hôm nay chắc chắn nó sẽ thắng”.
Anh vừa nói dứt câu thì con số 8 đã chạy nhanh hơn hẳn, đến người điều khiển còn thấy kinh ngạc, không ngờ nó lại khoẻ đến thế. Khi chỉ còn một phần tư chặng nữa thì con số 8 đã vượt con số 6 và chạy đầu, sau đó kéo xa khoảng cách với những con khác.
Khi nó chạy về đích, cả sảnh oán thán. Rõ ràng họ đang hối hận vì ban đầu không đặt con này.
Một người đàn ông trung niên ở gần đó cười nói: “Cậu bạn, mắt câu tinh thật, sao cậu biết con số 8 sẽ thắng?”
Hoá ra ông ấy đã nghe thấy hết lời nói ban nãy của Ngô Bình nên giờ đang phục anh sát đất.
Đương nhiên Ngô Bình không nói thật, anh tỉnh bơ nói: “Cũng không có gì, tôi chỉ thấy con số 8 rất phong độ nên chọn nó thôi”.
Tiền Lương cũng phục Ngô Bình, ông ấy cười nói: “Cậu Ngô, cậu giỏi quá! Loáng cái đã kiếm được gần tỷ bạc”.
Đường Băng Vân bãn nãy còn cười Ngô Bình, không ngờ anh đã lật ngược tình thế, nhưng cô ấy vẫn không phục: “Ăn may thôi!”
“Không phục ạ?”, Ngô Bình cười nói: “Thế chơi thêm vài ván nhé?”
Đường Băng Vân: “Được! Nếu anh thắng liên tiếp được ba ván, em sẽ đồng ý một điều kiện của anh”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Điều kiện gì cũng được à?”
Đường Băng Vân: “Ừm”.
Ngô Bình cười phá lên: “Em nói đấy nhé, không được nuốt lời nha”.
Bình luận facebook