Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175 9
Chương 1759
Nghĩ đến kẻ đã phá hỏng tất cả kế hoạch của mình kia, trong lòng Cửu hoàng thúc lại nảy sinh xúc động muốn giết người, nếu không phải hắn xuất hiện, Phượng Khương Trần chắc chắn sẽ không thể phát hiện.
Nhưng đúng vào lúc này, Phượng Khương Trần đột nhiêng ngừng lại, dưới ánh nên mờ mịt không thể nhìn rõ, nàng cúi đầu, Cửu hoàng thúc không nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng, chỉ biết…
Nàng không trả lời hắn như mọi khi mà đốt bức thư kia, trong khoảnh khắc ngọn lửa nuốt chửng lá thư tình ấy, Cửu hoàng thúc cũng phát hiện lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi.
Phượng Khương Trần, nàng thật tàn nhẫn!
Mà càng tàn nhẫn hơn chính là, sau khi đốt lá thư xong, Phượng Khương Trần lập tức thổi tro bụi còn lại ra ngoài cửa sổ, sau đó… Nàng yên tâm đóng cửa sổ lại, ngủ một giấc thật ngon lành, chỉ khổ cho Cửu hoàng thúc làm thay công việc của một ám vệ, lặng lẽ đứng đó cả đêm, đồng thời cũng tức giận suốt một đêm.
Lúc rạng sáng, Cửu hoàng thúc chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ngoan ngoãn trở về phòng mình, bây giờ Phượng Khương Trần là một con thú dựng lông, hắn đuối lý nên chỉ có thể vuốt ve theo bộ lông của Phượng Khương Trần.
Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng cũng không vội vã lên đường mà ở lại trong tiểu viện này, mặc dù Phượng Khương Trần không hiểu tại sao nhưng cũng không hỏi nhiều.
Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng đều ăn ý không đề cập đến chuyện của mẫu thân nàng, còn không phải là đang đợi nàng chỉ động mở miệng hỏi sao? Nhưng nàng không đi đấy, để em ai ngoan cố hơn ai?
Cửu hoàng thúc đợi mấy ngày cũng không thấy Phượng Khương Trần chủ động đến hỏi mình, sau khi nói bóng nói gió một phen, biết nàng cũng không đi hỏi Vương Cẩm Lăng, lúc này hắn mới cảm thấy công bằng hơn một chút.
Có vẻ như lần này Phượng Khương Trần thực sự tức giận, ba lá thứ hắn biết cho nàng trong ba ngày liên tiếp đều bị nàng đốt sạch, cũng may nàng đọc xong rồi mới đốt.
Cửu hoàng thúc không còn cách nào khác ngoài việc không ngừng cố gắng, hắn tin Phượng Khương Trần không rời đi mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại chứng tỏ mọi chuyện cũng không nghiêm trọng đến mức không thể cứu vãn được, suy cho cùng…
Sự thăm dò của hắn và Vương Cẩm Lăng cũng là lẽ thường tình, trên thế gian này có quá ít người không cảm thấy tò mò về một người như như Phượng Khương Trần.
Đương nhiên, Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng cũng không phải chỉ vì lý do này nên mới ở lại thôn trang, một nguyên nhân khác chính là bọn họ đã động thủ và bây giờ chỉ việc ngồi chờ, chờ đến khi mâu thuẫn về tiền bạc trong Huyền Tiêu cung nổ ra, bọn họ tin rằng… Sẽ nhanh thôi!
Khoảng thời gian này cuộc sống của cung chủ Huyền Tiêu cung không được an nhàn cho lắm, đầu tiên là ái nữ bị thương nặng đến mức thiếu chút nữa huỷ dung, khó khăn lắm mới có thể khôi phục lại diện mạo, thậm chí còn xinh đẹp hơn lúc trước, tâm trạng của hắn rất tốt, đang chuẩn bị dạy cho Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng một bài học, để bọn họ hiểu rằng người của Huyền Tiêu cung không dễ bị bắt nạt như thế, kết quả…
Hắn còn chưa kịp động thủ thì đối phượng đã rêu rao nói muốn tìm đến tận cửu, hơn nữa còn bày ra tư thế muốn huỷ diệt Huyền Tiêu cung của hắn, điều này khiến hắn cực kỳ tức giận, một tên nhóc ngu dốt lại dám khiêu khích môn phái giang hồ Huyền Tử Bối, đúng là không muốn sống nữa mà.
Mặc dù cung chủ vô cùng tức giận nhưng cũng không quá quan tâm, hắn hoàn toàn không để Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng vào trong mắt. Giới giang hồ này không phải là nơi tranh giành quyền lực mà là tranh đua thực lực. Dựa vào địa vị tối cao không ai có thể sánh được với hắn trong chốn giang hồ này, chờ đến Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng tấn công Huyền Tiêu cung, chỉ cần hắn giơ tay lên thì sẽ có vô số môn phái nhỏ đứng ra giúp đỡ, nhưng đúng vào lúc này…
Đứa con trai bất trị của hắn đột nhiên xuất hiện nói rằng Huyền Tiêu cung đang đứng trên bờ vực nguy hiểm, yêu cầu hắn phải nhanh chóng lên kế hoạch đối phó, hắn vẫn không tin. Nhưng khi hắn thử liên lạc với một số môn phái thường ngày vẫn hay qua lại với nhau, nhờ bọn họ giúp đỡ thì đối phương lại ầm ư cho qua, không chịu đưa ra bất cứ câu trả lời khẳng định nào, lúc này hắn mới hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, lập tức kêu gọi các đệ tử của Huyền Tiêu cung trở về, bắt đầu xây dựng lực lượng cho Huyền Tiêu cung, chuẩn bị đối phó với Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng, nhưng lại đúng vào lúc này…
Nghĩ đến kẻ đã phá hỏng tất cả kế hoạch của mình kia, trong lòng Cửu hoàng thúc lại nảy sinh xúc động muốn giết người, nếu không phải hắn xuất hiện, Phượng Khương Trần chắc chắn sẽ không thể phát hiện.
Nhưng đúng vào lúc này, Phượng Khương Trần đột nhiêng ngừng lại, dưới ánh nên mờ mịt không thể nhìn rõ, nàng cúi đầu, Cửu hoàng thúc không nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng, chỉ biết…
Nàng không trả lời hắn như mọi khi mà đốt bức thư kia, trong khoảnh khắc ngọn lửa nuốt chửng lá thư tình ấy, Cửu hoàng thúc cũng phát hiện lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi.
Phượng Khương Trần, nàng thật tàn nhẫn!
Mà càng tàn nhẫn hơn chính là, sau khi đốt lá thư xong, Phượng Khương Trần lập tức thổi tro bụi còn lại ra ngoài cửa sổ, sau đó… Nàng yên tâm đóng cửa sổ lại, ngủ một giấc thật ngon lành, chỉ khổ cho Cửu hoàng thúc làm thay công việc của một ám vệ, lặng lẽ đứng đó cả đêm, đồng thời cũng tức giận suốt một đêm.
Lúc rạng sáng, Cửu hoàng thúc chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ngoan ngoãn trở về phòng mình, bây giờ Phượng Khương Trần là một con thú dựng lông, hắn đuối lý nên chỉ có thể vuốt ve theo bộ lông của Phượng Khương Trần.
Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng cũng không vội vã lên đường mà ở lại trong tiểu viện này, mặc dù Phượng Khương Trần không hiểu tại sao nhưng cũng không hỏi nhiều.
Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng đều ăn ý không đề cập đến chuyện của mẫu thân nàng, còn không phải là đang đợi nàng chỉ động mở miệng hỏi sao? Nhưng nàng không đi đấy, để em ai ngoan cố hơn ai?
Cửu hoàng thúc đợi mấy ngày cũng không thấy Phượng Khương Trần chủ động đến hỏi mình, sau khi nói bóng nói gió một phen, biết nàng cũng không đi hỏi Vương Cẩm Lăng, lúc này hắn mới cảm thấy công bằng hơn một chút.
Có vẻ như lần này Phượng Khương Trần thực sự tức giận, ba lá thứ hắn biết cho nàng trong ba ngày liên tiếp đều bị nàng đốt sạch, cũng may nàng đọc xong rồi mới đốt.
Cửu hoàng thúc không còn cách nào khác ngoài việc không ngừng cố gắng, hắn tin Phượng Khương Trần không rời đi mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại chứng tỏ mọi chuyện cũng không nghiêm trọng đến mức không thể cứu vãn được, suy cho cùng…
Sự thăm dò của hắn và Vương Cẩm Lăng cũng là lẽ thường tình, trên thế gian này có quá ít người không cảm thấy tò mò về một người như như Phượng Khương Trần.
Đương nhiên, Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng cũng không phải chỉ vì lý do này nên mới ở lại thôn trang, một nguyên nhân khác chính là bọn họ đã động thủ và bây giờ chỉ việc ngồi chờ, chờ đến khi mâu thuẫn về tiền bạc trong Huyền Tiêu cung nổ ra, bọn họ tin rằng… Sẽ nhanh thôi!
Khoảng thời gian này cuộc sống của cung chủ Huyền Tiêu cung không được an nhàn cho lắm, đầu tiên là ái nữ bị thương nặng đến mức thiếu chút nữa huỷ dung, khó khăn lắm mới có thể khôi phục lại diện mạo, thậm chí còn xinh đẹp hơn lúc trước, tâm trạng của hắn rất tốt, đang chuẩn bị dạy cho Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng một bài học, để bọn họ hiểu rằng người của Huyền Tiêu cung không dễ bị bắt nạt như thế, kết quả…
Hắn còn chưa kịp động thủ thì đối phượng đã rêu rao nói muốn tìm đến tận cửu, hơn nữa còn bày ra tư thế muốn huỷ diệt Huyền Tiêu cung của hắn, điều này khiến hắn cực kỳ tức giận, một tên nhóc ngu dốt lại dám khiêu khích môn phái giang hồ Huyền Tử Bối, đúng là không muốn sống nữa mà.
Mặc dù cung chủ vô cùng tức giận nhưng cũng không quá quan tâm, hắn hoàn toàn không để Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng vào trong mắt. Giới giang hồ này không phải là nơi tranh giành quyền lực mà là tranh đua thực lực. Dựa vào địa vị tối cao không ai có thể sánh được với hắn trong chốn giang hồ này, chờ đến Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng tấn công Huyền Tiêu cung, chỉ cần hắn giơ tay lên thì sẽ có vô số môn phái nhỏ đứng ra giúp đỡ, nhưng đúng vào lúc này…
Đứa con trai bất trị của hắn đột nhiên xuất hiện nói rằng Huyền Tiêu cung đang đứng trên bờ vực nguy hiểm, yêu cầu hắn phải nhanh chóng lên kế hoạch đối phó, hắn vẫn không tin. Nhưng khi hắn thử liên lạc với một số môn phái thường ngày vẫn hay qua lại với nhau, nhờ bọn họ giúp đỡ thì đối phương lại ầm ư cho qua, không chịu đưa ra bất cứ câu trả lời khẳng định nào, lúc này hắn mới hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, lập tức kêu gọi các đệ tử của Huyền Tiêu cung trở về, bắt đầu xây dựng lực lượng cho Huyền Tiêu cung, chuẩn bị đối phó với Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng, nhưng lại đúng vào lúc này…
Bình luận facebook