Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1771
Chương 1771
‘Đúng vậy.’’ Cung chủ gật đầu xác nhận, cung chủ phu nhân vừa nghe đã biết sắp sửa có chuyện xảy ra, không đợi Huyên Minh Kỳ mở miệng đã giải thích trước: “Minh Kỳ, ta biết để mất miếng ngọc bội kia là lỗi của ta, nhưng ngươi cũng không thể vì thế mà không tin ra được, lỡ một người nào đó nhặt được miếng ngọc bội đó rồi chạy đến đây nói nàng ấy là ta thì ngươi cũng tin sao?’’
Cách giải thích này của cung chủ phu nhân cũng khá hợp lý, ngoại hình giống nhau không nhất thiết sẽ là nữ nhi của Lục Dĩ Mạt, người tám vị quân tử đã nghĩ như thế.
Huyên Mình Kỳ cười lạnh một tiếng, chỉ vào cung chủ phu nhân nói: “Lục Dĩ Nhiên, ta thừa nhận mình không thể nói lại bà, ngay cả thân phận thực sự của bản thân ngươi cũng sẵn sàng vứt bỏ để thay thế dì Mạt cả đời, bà đúng là độc ác. Nhưng ta vẫn muốn nói cho bà biết, cho dù bà giả vờ như thế nào cũng vô ích, bà không bao giờ có thể là gì Mạt, dì Mạt cũng sẽ không bao giờ đánh mất miếng ngọc bội.’’
Huyên Minh Kỳ vội vàng lấy ra miếng ngọc bội phu thê kia, ở trước mặt mọi người tách thành hai miếng ngọc bội riêng biệt, miếng lớn hơn bóng loáng rõ ràng, có thể nhận thấy nó thường xuyên được chủ nhân nâng niu trong tay, còn màu sắc của miếng nhỏ lại đục hơn rất nhiều.
“Miếng ngọc bội này là của dì Mạt, vẫn luôn được dì ấy mang theo bên cạnh mình, mới được đào ra cùng với xương cốt của người cách đây không lâu.’’ Huyên Minh Kỳ đưa miếng ngọc bội cho mười tám vị quân tử để bọn họ kiểm tra.
Xương cốt của Dĩ Mạt? Cung chỉ lại ngẩn người một lần nữa, mặc kệ cung chủ phu nhân nói gì cũng không hề phản ứng lại.
“Đúng là miếng ngọc phu thê của Huyền Tiêu cung chúng ta.’’
“Thiếu chủ, quả nhiên là ngọc phu thê, tuyệt đối không phải giả.’’
Ngọc phu thê, là tín vật Huyên Minh Kỳ ước định với Phượng Khương Trần, đồng thời cũng là tín vật của Huyền Tiêu cung, miếng ngọc bội này có thể huy động được sức mạnh và quyền lực của Huyền Tiêu cung- thứ mà chỉ có cung chủ mới có quyền đó.
Tác dụng của nó tương tự như hổ phù điều binh, cũng vì đã tìm được miếng ngọc phu thê hoàn chỉnh nên Huyên Minh Kỳ mới đánh bạo dẫn mấy người Cửu hoàng thúc đến đây.
Hắn không lo hề lo lắng, phụ thân hồ đồ của mình sẽ nhất thời tức giận mà ra lệnh giết chết mấy người Cửu hoàng thúc và Phượng Khương Trần, trong lúc phụ thân hắn đang bận rộn tập trung lực lượng đối phó với Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng, thì bày phần quyền lực của Huyền Tiêu cung đã nằm trong quyền kiểm soát của hắn.
Hắn mới là chủ nhân thực sự của Huyền Tiêu cung.
Cuối cùng, Huyên Minh Kỳ đưa miếng ngọc bội đến trước mặt cung chủ: “Phụ thân nhìn cho kỹ, đây là miếng ngọc bội hồi đó ta đã đưa cho dì Mạt, dì Mạt vẫn luôn mang theo bên mình, đến chết cũng không chịu buông ra. Đó mới chính là dì Mạt chân chính, đừng nói một miếng ngọc bội, cho dù ta đưa cho người một cục sắt, người cũng sẽ không bao giờ để mất nó.
Bất kể là ai tặng, chỉ cần dì Mạt chịu nhận thì dì ấy sẽ giữ gìn cẩn thận, tuyệt đối không vứt bỏ. Đối với người, lễ vật là tấm lòng của người tặng, nếu đã nhận thì sẽ không thể để mất, mất đi tức là đang đánh mất tấm lòng của đối phương.’’ Từ cách cư xử của hai người, có thể dễ dàng nhận ra được sự khác biệt giữa Lục Dĩ Mạt và Lục Dĩ Nhiên, chỉ cần cung chủ chịu khó để ý từng chi tiết nhỏ và yêu Dĩ Mạt ít hơn một chút thì hắn sẽ phát hiện ra sự khác biệt của người bên cạnh.
Đáng tiếc, hắn quá yêu Lục Dĩ Mạt, ngay cả khi phát hiện sự bất thường, hắn cũng sẽ nhanh chóng tự thuyết phục bản thân. Nhưng lúc này, hắn không thể không đối mặt với hiện thực, khuôn mặt già nua, ánh mắt vô thần nhìn về phía Phượng Khương Trần: “Ngươi thực sự là nữ nhi của Dĩ Mạt? Dĩ Mạt đã chết rồi sao?’’
Cung chủ Huyền Tiêu Cung giống như ngay tập tức già đi mấy tuổi, hắn tự nhủ với bản thân rằng không nên tin vào đám người trẻ tuổi này, mà hãy tin tưởng thê tử của mình, nhưng…
‘Đúng vậy.’’ Cung chủ gật đầu xác nhận, cung chủ phu nhân vừa nghe đã biết sắp sửa có chuyện xảy ra, không đợi Huyên Minh Kỳ mở miệng đã giải thích trước: “Minh Kỳ, ta biết để mất miếng ngọc bội kia là lỗi của ta, nhưng ngươi cũng không thể vì thế mà không tin ra được, lỡ một người nào đó nhặt được miếng ngọc bội đó rồi chạy đến đây nói nàng ấy là ta thì ngươi cũng tin sao?’’
Cách giải thích này của cung chủ phu nhân cũng khá hợp lý, ngoại hình giống nhau không nhất thiết sẽ là nữ nhi của Lục Dĩ Mạt, người tám vị quân tử đã nghĩ như thế.
Huyên Mình Kỳ cười lạnh một tiếng, chỉ vào cung chủ phu nhân nói: “Lục Dĩ Nhiên, ta thừa nhận mình không thể nói lại bà, ngay cả thân phận thực sự của bản thân ngươi cũng sẵn sàng vứt bỏ để thay thế dì Mạt cả đời, bà đúng là độc ác. Nhưng ta vẫn muốn nói cho bà biết, cho dù bà giả vờ như thế nào cũng vô ích, bà không bao giờ có thể là gì Mạt, dì Mạt cũng sẽ không bao giờ đánh mất miếng ngọc bội.’’
Huyên Minh Kỳ vội vàng lấy ra miếng ngọc bội phu thê kia, ở trước mặt mọi người tách thành hai miếng ngọc bội riêng biệt, miếng lớn hơn bóng loáng rõ ràng, có thể nhận thấy nó thường xuyên được chủ nhân nâng niu trong tay, còn màu sắc của miếng nhỏ lại đục hơn rất nhiều.
“Miếng ngọc bội này là của dì Mạt, vẫn luôn được dì ấy mang theo bên cạnh mình, mới được đào ra cùng với xương cốt của người cách đây không lâu.’’ Huyên Minh Kỳ đưa miếng ngọc bội cho mười tám vị quân tử để bọn họ kiểm tra.
Xương cốt của Dĩ Mạt? Cung chỉ lại ngẩn người một lần nữa, mặc kệ cung chủ phu nhân nói gì cũng không hề phản ứng lại.
“Đúng là miếng ngọc phu thê của Huyền Tiêu cung chúng ta.’’
“Thiếu chủ, quả nhiên là ngọc phu thê, tuyệt đối không phải giả.’’
Ngọc phu thê, là tín vật Huyên Minh Kỳ ước định với Phượng Khương Trần, đồng thời cũng là tín vật của Huyền Tiêu cung, miếng ngọc bội này có thể huy động được sức mạnh và quyền lực của Huyền Tiêu cung- thứ mà chỉ có cung chủ mới có quyền đó.
Tác dụng của nó tương tự như hổ phù điều binh, cũng vì đã tìm được miếng ngọc phu thê hoàn chỉnh nên Huyên Minh Kỳ mới đánh bạo dẫn mấy người Cửu hoàng thúc đến đây.
Hắn không lo hề lo lắng, phụ thân hồ đồ của mình sẽ nhất thời tức giận mà ra lệnh giết chết mấy người Cửu hoàng thúc và Phượng Khương Trần, trong lúc phụ thân hắn đang bận rộn tập trung lực lượng đối phó với Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng, thì bày phần quyền lực của Huyền Tiêu cung đã nằm trong quyền kiểm soát của hắn.
Hắn mới là chủ nhân thực sự của Huyền Tiêu cung.
Cuối cùng, Huyên Minh Kỳ đưa miếng ngọc bội đến trước mặt cung chủ: “Phụ thân nhìn cho kỹ, đây là miếng ngọc bội hồi đó ta đã đưa cho dì Mạt, dì Mạt vẫn luôn mang theo bên mình, đến chết cũng không chịu buông ra. Đó mới chính là dì Mạt chân chính, đừng nói một miếng ngọc bội, cho dù ta đưa cho người một cục sắt, người cũng sẽ không bao giờ để mất nó.
Bất kể là ai tặng, chỉ cần dì Mạt chịu nhận thì dì ấy sẽ giữ gìn cẩn thận, tuyệt đối không vứt bỏ. Đối với người, lễ vật là tấm lòng của người tặng, nếu đã nhận thì sẽ không thể để mất, mất đi tức là đang đánh mất tấm lòng của đối phương.’’ Từ cách cư xử của hai người, có thể dễ dàng nhận ra được sự khác biệt giữa Lục Dĩ Mạt và Lục Dĩ Nhiên, chỉ cần cung chủ chịu khó để ý từng chi tiết nhỏ và yêu Dĩ Mạt ít hơn một chút thì hắn sẽ phát hiện ra sự khác biệt của người bên cạnh.
Đáng tiếc, hắn quá yêu Lục Dĩ Mạt, ngay cả khi phát hiện sự bất thường, hắn cũng sẽ nhanh chóng tự thuyết phục bản thân. Nhưng lúc này, hắn không thể không đối mặt với hiện thực, khuôn mặt già nua, ánh mắt vô thần nhìn về phía Phượng Khương Trần: “Ngươi thực sự là nữ nhi của Dĩ Mạt? Dĩ Mạt đã chết rồi sao?’’
Cung chủ Huyền Tiêu Cung giống như ngay tập tức già đi mấy tuổi, hắn tự nhủ với bản thân rằng không nên tin vào đám người trẻ tuổi này, mà hãy tin tưởng thê tử của mình, nhưng…
Bình luận facebook