Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1776
Chương 1776
Lục Dĩ Nhiên còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Huyên Minh Kỳ không chút khách khí đẩy ngã nàng ta xuống đất, để đề phòng nàng ta đứng lên, hắn dứt khoát đạp một chân lên ngực nàng ta: “Lục Dĩ Nhiên, bà quá coi thường ta rồi, sao ta có thể không sử dụng thủ đoạn để đạt được mục đích chứ, nhưng ta sẽ không nói rõ chuyện của dì Mạt đâu, mọi chuyện là thật hay giả trong lòng bà và ta đều biết rõ ràng, đừng tưởng rằng không ai biết đến sự tồn tại của bà thì bà có thể che giấu sạch sẽ tất cả mọi chuyện.
Lục Dĩ Mạt, một nữ nhân đanh đá chua ngoa điên cuồng đánh chửi mới là bản chất của bà đúng không? Giả chính là giả, cho dù ngươi diễn kịch tốt như thế nào và giả vờ bao lâu đi chăng nữa thì sự thật vẫn là bà không phải là dì Mạt, tất cả mọi thứ bà có được bây giờ đều đã hoá thành bọt biển, chạm vào là vỡ tan.’’
“Không phải, không phải, ta là Lục Dĩ Mạt, ta không phải là Lục Dĩ Nhiên gì đó, các ngươi dựa vào cái gì mà nói ta là Lục Dĩ Nhiên?’’ Chỉ cần không thừa nhận, nàng vẫn còn có cơ hội, một khi đã thừa nhận, nàng sẽ không thể đứng dậy được nữa.
Nàng đã làm Lục Dĩ Mạt suốt mười tám năm trời, nàng không muốn trở về là Lục Dĩ Nhiên nữa, không cần…
Trên mặt Lục Dĩ Nhiên đầm đìa nước mắt, nhưng Huyên Minh Kỳ lại không hề đồng cảm với nàng ta: “Lục Dĩ Nhiên, đừng tưởng rằng tất cả những người trong cuộc đã chết sạch thì sẽ không còn ai biết bà là ai, năm đó hải tặc Lục gia trong một đêm bị giết sạch, chỉ có bà và dì Mạt được người khác cứu giúp, hai mươi năm trước dì Mạt xuất hiện ở Tây Lăng chính là vì muốn điều tra vụ thảm án Lục gia bị diệt tộc.
Vì muốn giữ lại huyết mạch cuối cùng của Lục gia nên dì Mạt đã giấu bà đi, cho nên cho dù năm đó dì Mạt làm rung chuyển cả Tây Lăng thì cũng không ai biết dì ấy có một muội muội ruột thịt, còn bà lại lợi dụng điều này bày mưu tính kế hãm hại dì Mạt, bán tỷ tỷ của mình sang Đông Lăng, khiến dì ấy trở thành một tiện dân, cả đời này sẽ không có tự do, không bao giờ đến được Tây Lăng cướp đoạt người với bà.
Đáng tiếc… Người tính không bằng trời tính, dì Mạt lại không trở thành một tiện dân chết trong im lặng giống như mong muốn của bà mà là được Phượng tướng quân nhìn trúng, trở thành thê tử của Phượng tướng quân.’’
Nói đến đây, Huyên Minh Kỳ khẽ dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía cung chủ: “À, phải rồi… Phụ thân, chẳng phải ngài vẫn luôn tò mò tại sao năm xưa Hoàng thượng Tây Lăng thích dì Mạt như thế, nhưng khi nghe tin ngài cưới nữ nhân này lại không tỏ vẻ gì hay sao? Để ta nói cho ngài biết, đó là vì Hoàng thượng Tây Lăng đã sớm biết người mà ngài cưới chỉ là một hàng giả.
Chỉ vì một hàng giả, mà suốt gần hai mươi năm qua ngài tự nhốt mình trong Huyền Tiêu cung, không bước ra khỏi cửa cung nửa bước là vì sợ Hoàng thượng Tây Lăng vẫn còn thương nhớ mà tàn sát Huyền Tiêu cung để đoạt lấy người của ngài.
Nhưng ngài không thể ngờ được, mỗi ngày Hoàng thượng Tây Lăng đều đang người nhạo ngài đã cưới phải một hàng giả mà còn nâng niu như bảo bối, bị một nữ nhân lừa gạt đến mù quáng.
Mấy năm nay Hoàng thượng Tây Lăng cố ý phong toả tin tức của dì Mạt cũng chính vì không muốn để ngài biết, để ngài sống trong giả dối cả đời, sau đó… Một ngày nào đó sẽ vạch trần sự thật, khiến ngài rơi từ thiên đường xuống địa ngục.’’
Minh Huyên Kỳ chắc chắn là một đứa trẻ hư, đến lúc này vẫn không quên cho cung chủ một cú đả kích nặng nề, chỉ là trong lời nói của hắn…
Năm đó, nương nàng đã từng rất nổi tiếng ở Tây Lăng? Hoàng đế Tây Lăng say mê nương nàng, thậm chí còn giúp bà phong toả tin tức?
Phượng Khương Trần cảm thấy lạnh sống lưng lần hai, nàng đột nhiên phát hiện nương mình không hề tầm thường chút nào, quá trâu bò, biết rõ là kẻ thù nhưng Hoàng thượng Tây Lăng vẫn nguyện trả giá vì bà, rốt cuộc mị lực của nương nàng lớn đến nhường nào đây?
“Là thật sao? Là sự thật sao? Nếu Hoàng đế Tây Lăng đã sớm biết, tại sao lại không nói cho ta biết?’’ Cung chủ Huyền Tiêu cung đã đứng bên bờ vực sụp đổ.
Hoá ra toàn bộ thiên hạ đều biết, chỉ có một mình hắn không biết, uổng công hắn còn tưởng rằng mình đã đánh bại Hoàng đế Tây Lăng, nhưng không ngờ… Từ đầu đến cuối chỉ là một trò đùa của người khác, một trò đùa đáng buồn biết bao nhiêu.
Lục Dĩ Nhiên còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Huyên Minh Kỳ không chút khách khí đẩy ngã nàng ta xuống đất, để đề phòng nàng ta đứng lên, hắn dứt khoát đạp một chân lên ngực nàng ta: “Lục Dĩ Nhiên, bà quá coi thường ta rồi, sao ta có thể không sử dụng thủ đoạn để đạt được mục đích chứ, nhưng ta sẽ không nói rõ chuyện của dì Mạt đâu, mọi chuyện là thật hay giả trong lòng bà và ta đều biết rõ ràng, đừng tưởng rằng không ai biết đến sự tồn tại của bà thì bà có thể che giấu sạch sẽ tất cả mọi chuyện.
Lục Dĩ Mạt, một nữ nhân đanh đá chua ngoa điên cuồng đánh chửi mới là bản chất của bà đúng không? Giả chính là giả, cho dù ngươi diễn kịch tốt như thế nào và giả vờ bao lâu đi chăng nữa thì sự thật vẫn là bà không phải là dì Mạt, tất cả mọi thứ bà có được bây giờ đều đã hoá thành bọt biển, chạm vào là vỡ tan.’’
“Không phải, không phải, ta là Lục Dĩ Mạt, ta không phải là Lục Dĩ Nhiên gì đó, các ngươi dựa vào cái gì mà nói ta là Lục Dĩ Nhiên?’’ Chỉ cần không thừa nhận, nàng vẫn còn có cơ hội, một khi đã thừa nhận, nàng sẽ không thể đứng dậy được nữa.
Nàng đã làm Lục Dĩ Mạt suốt mười tám năm trời, nàng không muốn trở về là Lục Dĩ Nhiên nữa, không cần…
Trên mặt Lục Dĩ Nhiên đầm đìa nước mắt, nhưng Huyên Minh Kỳ lại không hề đồng cảm với nàng ta: “Lục Dĩ Nhiên, đừng tưởng rằng tất cả những người trong cuộc đã chết sạch thì sẽ không còn ai biết bà là ai, năm đó hải tặc Lục gia trong một đêm bị giết sạch, chỉ có bà và dì Mạt được người khác cứu giúp, hai mươi năm trước dì Mạt xuất hiện ở Tây Lăng chính là vì muốn điều tra vụ thảm án Lục gia bị diệt tộc.
Vì muốn giữ lại huyết mạch cuối cùng của Lục gia nên dì Mạt đã giấu bà đi, cho nên cho dù năm đó dì Mạt làm rung chuyển cả Tây Lăng thì cũng không ai biết dì ấy có một muội muội ruột thịt, còn bà lại lợi dụng điều này bày mưu tính kế hãm hại dì Mạt, bán tỷ tỷ của mình sang Đông Lăng, khiến dì ấy trở thành một tiện dân, cả đời này sẽ không có tự do, không bao giờ đến được Tây Lăng cướp đoạt người với bà.
Đáng tiếc… Người tính không bằng trời tính, dì Mạt lại không trở thành một tiện dân chết trong im lặng giống như mong muốn của bà mà là được Phượng tướng quân nhìn trúng, trở thành thê tử của Phượng tướng quân.’’
Nói đến đây, Huyên Minh Kỳ khẽ dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía cung chủ: “À, phải rồi… Phụ thân, chẳng phải ngài vẫn luôn tò mò tại sao năm xưa Hoàng thượng Tây Lăng thích dì Mạt như thế, nhưng khi nghe tin ngài cưới nữ nhân này lại không tỏ vẻ gì hay sao? Để ta nói cho ngài biết, đó là vì Hoàng thượng Tây Lăng đã sớm biết người mà ngài cưới chỉ là một hàng giả.
Chỉ vì một hàng giả, mà suốt gần hai mươi năm qua ngài tự nhốt mình trong Huyền Tiêu cung, không bước ra khỏi cửa cung nửa bước là vì sợ Hoàng thượng Tây Lăng vẫn còn thương nhớ mà tàn sát Huyền Tiêu cung để đoạt lấy người của ngài.
Nhưng ngài không thể ngờ được, mỗi ngày Hoàng thượng Tây Lăng đều đang người nhạo ngài đã cưới phải một hàng giả mà còn nâng niu như bảo bối, bị một nữ nhân lừa gạt đến mù quáng.
Mấy năm nay Hoàng thượng Tây Lăng cố ý phong toả tin tức của dì Mạt cũng chính vì không muốn để ngài biết, để ngài sống trong giả dối cả đời, sau đó… Một ngày nào đó sẽ vạch trần sự thật, khiến ngài rơi từ thiên đường xuống địa ngục.’’
Minh Huyên Kỳ chắc chắn là một đứa trẻ hư, đến lúc này vẫn không quên cho cung chủ một cú đả kích nặng nề, chỉ là trong lời nói của hắn…
Năm đó, nương nàng đã từng rất nổi tiếng ở Tây Lăng? Hoàng đế Tây Lăng say mê nương nàng, thậm chí còn giúp bà phong toả tin tức?
Phượng Khương Trần cảm thấy lạnh sống lưng lần hai, nàng đột nhiên phát hiện nương mình không hề tầm thường chút nào, quá trâu bò, biết rõ là kẻ thù nhưng Hoàng thượng Tây Lăng vẫn nguyện trả giá vì bà, rốt cuộc mị lực của nương nàng lớn đến nhường nào đây?
“Là thật sao? Là sự thật sao? Nếu Hoàng đế Tây Lăng đã sớm biết, tại sao lại không nói cho ta biết?’’ Cung chủ Huyền Tiêu cung đã đứng bên bờ vực sụp đổ.
Hoá ra toàn bộ thiên hạ đều biết, chỉ có một mình hắn không biết, uổng công hắn còn tưởng rằng mình đã đánh bại Hoàng đế Tây Lăng, nhưng không ngờ… Từ đầu đến cuối chỉ là một trò đùa của người khác, một trò đùa đáng buồn biết bao nhiêu.
Bình luận facebook