Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1784
Chương 1784
“Trong hàng đống tin xấu chỉ có một tin tốt duy nhất, cũng không biết là may hay rủi.’’ Cửu hoàng thúc âm thầm nhìn thoáng qua cảnh tưởng Huyên Minh Kỳ đang rời đi cùng Phượng Khương Trần, xoa xoa ấn đường đau nhói.
Ngày mai……
Thời gian ngày càng gấp gáp, hắn nhất định phải lấy được bản đồ Cửu Châu trong vòng hai ngày này, hắn thực sự không muốn ở đây lâu thêm nữa, ngoài bản đồ Cửu Châu ra thì chỗ này chẳng có thứ gì có thể kiến hắn coi trọng cả, đặc biệt là người, hắn càng chán ghét đến cực điểm.
Đêm tối, một bóng người đen kịt không biết nhảy ra từ trong góc nào, giống như một bóng ma quen cửa quen nẻo đi vào trong Huyền Tiêu cung, nhìn dáng vẻ có hắn hẳn là vô cùng quen thuộc với các bố cục của Huyền Tiêu cung, bởi vì mỗi một bước đi của hắn đều có thể né tránh được ám vệ và thị vệ của Huyền Tiêu cung.
Bóng người màu đen có mục tiêu vô cùng rõ ràng, sau khi tránh được trạm gác ngầm của thị vệ, hắn trực tiếp đi vào Tàng Bảo các của Huyền Tiêu cung, Tàng Bảo các chẳng qua cũng chỉ là một tên gọi bên ngoài, đây có lẽ là nơi làm việc hàng ngày của cung chủ Huyền Tiêu cung và cũng là nơi lưu trữ những vật phẩm quan trọng.
Nơi này không chỉ có trọng binh canh gác mà còn có đủ nhiều cơ quan bà cạm bẫy khắp nơi, bởi vì khoảng thời gian trước có người ngoài lén lút xâm nhập vào nên việc phòng thủ ở đây càng chặt chẽ hơn bao giờ hết.
Người mặc đồ đen dường như đã biết trước, thoạt nhìn có vẻ như đang tuỳ tiện bước đi nhưng mỗi một bước chân đều có thể tránh được các cơ quan và cạm bẫy, đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là vì người mặc đồ đen không đi đến trung tâm, càng đi vào trong, hàng thủ càng chặt chẽ hơn nữa.
Kẽo kẹt……
Nam nhân mặc đồ đen mở một cánh cửa nhỏ ra, len vào nơi giống như chỗ nghĩ của hạ nhân, hắn vừa bước vào thì đã thấy một bóng người đi ra từ sau bức rèm, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, không hề phát ra tiếng động.
“Cửu Khánh.’’ Người nọ nhìn thấy chiếc mặt nạ mang tính biểu tượng của Lam Cửu Khánh, gọi.
“Lấy được đồ chưa?’’ Lam Cửu Khánh không rảnh để nói chuyện với Bộ Kinh Vân, vừa nhìn thấy hắn đã trực tiếp đưa tay ra.
À…Tên miền mới của bên mình là Vietwriter.vn. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Bộ Kinh Vân cúi đầu: “Vẫn chưa, có hai căn phòng ta không vào được, đây là bản đồ các cơ quan và cạm bẫy ta đã vẽ, bên trong tổng cộng có bảy căn phòng, ta đã đánh giấu năm căn phòng mà ta đã đến, trong đó không có bản đồ. Nếu bản đồ nằm ở Tàng Bảo các thì có lẽ đang ở trong hai căn phòng cuối cùng kia, chỗ đó có người canh gác cả ngày, ta đã chờ chực ở đó suốt hai ngày nhưng vẫn không tìm được cơ hội, thị vệ liên tục canh giữ, không thể tìm thấy kẽ hở để lẻn vào.’’
“Ngươi đang tìm lý do cho sự thất bại của mình sao?’’ Lảm Cửu Khánh liếc xéo Bộ Kinh Vân một cái, cầm lấy bản đồ trong tay hắn xem xét, đồng thời âm thầm ghi nhớ vào đầu những nơi quan trọng.
Sau khi xem xong, Lam Cửu Khánh lập tức xé bản đồ thành từng mảnh nhỏ, Bộ Kinh Vân lợi dụng khoảng trống đi lên, vẻ mặt ấm ức giải thích: “Cửu Khánh, lần này ta thực sự đã cố gắng tìm kiếm hết sức mình rồi, tuyệt đối không giở thủ đoạn gian dối, hơn nữa ta thậm chí còn tìm ra được nơi cất giấu vàng bạc của Huyền Tiêu cung rồi, hay là để ta đi trộm một ít bạc trở về để lấy công chuộc tội?’’
“Nếu ngươi thiếu tiền thì có thể đi đến giới sát thủ kia nhận phần thưởng hai mươi vạn lượng vàng.’’ Lam Cửu Khánh tức giận nói.
“Không phải ta thiếu tiền, người thiếu tiền là ngươi mới đúng chứ? Chẳng phải trước đó Văn Thanh đã nói chỉ cần chúng ta bỏ ra một số tiền đáng kể thì có thể thu lại lợi nhuận sao, đúng lúc đang ở Huyền Tiêu cung, nào có đạo lý đã vào tận kho báu mà tay không ra về, còn về treo giải thưởng kia, ừ thì… Mặc dù ta rất muốn làm nhưng lại không có can đảm làm.’’ Bộ Kinh Vân thực sự rất muốn tìm cơ hội lập công, chỉ có lập công mới có thể trở về kinh thành, nói không chừng còn có thể nhìn thấy Bảo Nhi.
“Chúng ta không thiếu tiền, Huyền Tiêu cung đúng là có tiền thật nhưng ta không hề để chút tiền ấy vào trong mắt, đừng bao giờ mạo hiểm vì nó, chờ khi lô gương kia của Tô Văn Thanh xuất ra, tuyệt đối có thể kiếm được một số tiền khổng lồ, đến lúc đó lại đánh gục Sơn Đông Lư gia, tóm gọn chuyện làm ăn buôn lậu kia, trong khoảng thời gian sắp tới chúng ta sẽ không thiếu tiền.’’ Lam Cửu Khánh rất sợ Bộ Kinh Vân chỉ vì muốn lập công mà làm xằng làm vậy, cố ý giải thích một phen.
“Trong hàng đống tin xấu chỉ có một tin tốt duy nhất, cũng không biết là may hay rủi.’’ Cửu hoàng thúc âm thầm nhìn thoáng qua cảnh tưởng Huyên Minh Kỳ đang rời đi cùng Phượng Khương Trần, xoa xoa ấn đường đau nhói.
Ngày mai……
Thời gian ngày càng gấp gáp, hắn nhất định phải lấy được bản đồ Cửu Châu trong vòng hai ngày này, hắn thực sự không muốn ở đây lâu thêm nữa, ngoài bản đồ Cửu Châu ra thì chỗ này chẳng có thứ gì có thể kiến hắn coi trọng cả, đặc biệt là người, hắn càng chán ghét đến cực điểm.
Đêm tối, một bóng người đen kịt không biết nhảy ra từ trong góc nào, giống như một bóng ma quen cửa quen nẻo đi vào trong Huyền Tiêu cung, nhìn dáng vẻ có hắn hẳn là vô cùng quen thuộc với các bố cục của Huyền Tiêu cung, bởi vì mỗi một bước đi của hắn đều có thể né tránh được ám vệ và thị vệ của Huyền Tiêu cung.
Bóng người màu đen có mục tiêu vô cùng rõ ràng, sau khi tránh được trạm gác ngầm của thị vệ, hắn trực tiếp đi vào Tàng Bảo các của Huyền Tiêu cung, Tàng Bảo các chẳng qua cũng chỉ là một tên gọi bên ngoài, đây có lẽ là nơi làm việc hàng ngày của cung chủ Huyền Tiêu cung và cũng là nơi lưu trữ những vật phẩm quan trọng.
Nơi này không chỉ có trọng binh canh gác mà còn có đủ nhiều cơ quan bà cạm bẫy khắp nơi, bởi vì khoảng thời gian trước có người ngoài lén lút xâm nhập vào nên việc phòng thủ ở đây càng chặt chẽ hơn bao giờ hết.
Người mặc đồ đen dường như đã biết trước, thoạt nhìn có vẻ như đang tuỳ tiện bước đi nhưng mỗi một bước chân đều có thể tránh được các cơ quan và cạm bẫy, đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là vì người mặc đồ đen không đi đến trung tâm, càng đi vào trong, hàng thủ càng chặt chẽ hơn nữa.
Kẽo kẹt……
Nam nhân mặc đồ đen mở một cánh cửa nhỏ ra, len vào nơi giống như chỗ nghĩ của hạ nhân, hắn vừa bước vào thì đã thấy một bóng người đi ra từ sau bức rèm, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, không hề phát ra tiếng động.
“Cửu Khánh.’’ Người nọ nhìn thấy chiếc mặt nạ mang tính biểu tượng của Lam Cửu Khánh, gọi.
“Lấy được đồ chưa?’’ Lam Cửu Khánh không rảnh để nói chuyện với Bộ Kinh Vân, vừa nhìn thấy hắn đã trực tiếp đưa tay ra.
À…Tên miền mới của bên mình là Vietwriter.vn. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Bộ Kinh Vân cúi đầu: “Vẫn chưa, có hai căn phòng ta không vào được, đây là bản đồ các cơ quan và cạm bẫy ta đã vẽ, bên trong tổng cộng có bảy căn phòng, ta đã đánh giấu năm căn phòng mà ta đã đến, trong đó không có bản đồ. Nếu bản đồ nằm ở Tàng Bảo các thì có lẽ đang ở trong hai căn phòng cuối cùng kia, chỗ đó có người canh gác cả ngày, ta đã chờ chực ở đó suốt hai ngày nhưng vẫn không tìm được cơ hội, thị vệ liên tục canh giữ, không thể tìm thấy kẽ hở để lẻn vào.’’
“Ngươi đang tìm lý do cho sự thất bại của mình sao?’’ Lảm Cửu Khánh liếc xéo Bộ Kinh Vân một cái, cầm lấy bản đồ trong tay hắn xem xét, đồng thời âm thầm ghi nhớ vào đầu những nơi quan trọng.
Sau khi xem xong, Lam Cửu Khánh lập tức xé bản đồ thành từng mảnh nhỏ, Bộ Kinh Vân lợi dụng khoảng trống đi lên, vẻ mặt ấm ức giải thích: “Cửu Khánh, lần này ta thực sự đã cố gắng tìm kiếm hết sức mình rồi, tuyệt đối không giở thủ đoạn gian dối, hơn nữa ta thậm chí còn tìm ra được nơi cất giấu vàng bạc của Huyền Tiêu cung rồi, hay là để ta đi trộm một ít bạc trở về để lấy công chuộc tội?’’
“Nếu ngươi thiếu tiền thì có thể đi đến giới sát thủ kia nhận phần thưởng hai mươi vạn lượng vàng.’’ Lam Cửu Khánh tức giận nói.
“Không phải ta thiếu tiền, người thiếu tiền là ngươi mới đúng chứ? Chẳng phải trước đó Văn Thanh đã nói chỉ cần chúng ta bỏ ra một số tiền đáng kể thì có thể thu lại lợi nhuận sao, đúng lúc đang ở Huyền Tiêu cung, nào có đạo lý đã vào tận kho báu mà tay không ra về, còn về treo giải thưởng kia, ừ thì… Mặc dù ta rất muốn làm nhưng lại không có can đảm làm.’’ Bộ Kinh Vân thực sự rất muốn tìm cơ hội lập công, chỉ có lập công mới có thể trở về kinh thành, nói không chừng còn có thể nhìn thấy Bảo Nhi.
“Chúng ta không thiếu tiền, Huyền Tiêu cung đúng là có tiền thật nhưng ta không hề để chút tiền ấy vào trong mắt, đừng bao giờ mạo hiểm vì nó, chờ khi lô gương kia của Tô Văn Thanh xuất ra, tuyệt đối có thể kiếm được một số tiền khổng lồ, đến lúc đó lại đánh gục Sơn Đông Lư gia, tóm gọn chuyện làm ăn buôn lậu kia, trong khoảng thời gian sắp tới chúng ta sẽ không thiếu tiền.’’ Lam Cửu Khánh rất sợ Bộ Kinh Vân chỉ vì muốn lập công mà làm xằng làm vậy, cố ý giải thích một phen.
Bình luận facebook