Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1791
Chương 1791
Ước tính của bọn họ đã quá bảo thủ, hơn nữa ước tính này được đưa ra sau khi bọn họ vừa mới xác định tình huống của con đường chết chóc kia, nếu không biết con đường này, cộng thêm sự cải tạo của Phượng Khương Trần, trong số một trăm nghìn đại quân đó có khoảng chừng hai mươi đến ba ngươi ngàn người vượt qua được đã là chuyện không dễ dàng gì rồi.
Khi Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng đến nơi, Huyên Minh Kỳ đã sắp xếp ổn thoả mọi thứ, chỉ chờ Phượng Khương Trần đến là có thể khai chiến.
Đúng, là khai chiến!
Mặc dù trận chiến này chỉ mang tính chất đánh giá kết quả sau khi cải tạo nhưng để nó sát với thực tế nhất có thể, Huyên Minh Kỳ đã làm theo kiến nghị của Phượng Khương Trần, tiến hành kiểm nghiệm dựa tên một trận chiến mô phỏng, đương nhiên một trận chiến mô phỏng sẽ không sử dụng người thật để thư con đường chết chóc kia mà là dùng gia súc thay thế.
Trong ba ngày qua, dưới chi sự chi viện khổng lồ của Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng, bọn họ đã mang đến ba mươi ngàn con dê đầu đàn, những con dê này sẽ thay thế binh lĩnh để thử nghiệm mức độ sát thương của con đường chết chóc.
Mặc dù dê không thông minh như con người nhưng khi đối mặt với cái chết, Phượng Khương Trần có thể khẳng định, cho dù là con người cũng chỉ có thể sử dụng bản năng sinh tồn nguyên thuỷ như con thú để tồn tại.
Người chưa từng trải qua khói lửa chiến tranh thì không thể hiểu được kỷ luật quân đội là gì, dưới những cú nổ mạnh liên tục hết đợt này đến đợt khác, những người lính bình thường chỉ có thể dựa vào bản năng sinh tồn của mình để sống sót và hoàn toàn phớt lờ mệnh lệnh của tướng quân.
Phượng Khương Trần không biết lúc đó liệu sẽ có vị tướng nào còn có thể bình tĩnh chỉ huy trận chiến hay không, bởi vì cảnh tượng quá mức hỗn loạn!
“Có thể bắt đầu rồi. Khương Trần, phía bên Huyền Tiêu cung giao cho nàng chỉ huy.’’ Huyên Minh Kỳ đưa một lá cờ màu đỏ vào tay Phượng Khương Trần, còn mình thì giơ lá cờ màu xanh lên.
Diễn tập quân sự, đội đỏ và đội xanh, đây là chuyện mà Phượng Khương Trần đã vô tình nhắc đến, Huyên Minh Kỳ ghi nhớ trong đầu, hơn nữa còn thử dùng nó một lần.
“Ta?’’ Nàng chỉ huy Huyền Tiêu cung, khái niệm gì vậy?
Phượng Khương Trần chỉ vào mình, rồi lại chỉ chỉ và mấy vị trưởng bối của Huyền Tiêu cung, những người đó kiêu ngạo hừ một tiếng như thường lệ, cũng không biết là đang đồng ý hay không đống ý nữa…
Đám người này vẫn luôn gạt bỏ nàng, kinh thường nàng, thậm chí sau khi nàng cải tạo các cơ quan bí mật và cạm bẫy thành công, bọn họ vẫn không chịu chấp nhận nàng, bây giờ sao có thể để nàng nắm quyền chỉ huy trận giả chiến này chứ?
Đây là quyết định đơn phượng của một mình Huyền Minh Kỳ đúng không?
“Đúng vậy, là nàng, nàng cầm cờ đỏ, ta cầm cờ xanh, Khương Trần, đây là trần chiến đầu tiên giữa hai chúng ta.’’ Lúc nói những lời này, hai mắt Huyên Minh Kỳ sáng rực lên.
Trong lòng mỗi một nam nhân đều mang theo mộng tưởng có thể chinh chiến sa trường, hắn cũng không ngoại lệ, chỉ là thân phận này lại ngăn cản hắn, hôm nay chính là một cơ hội tốt.
“Đây là trận chiến của Huyền Tiêu cung, phải người của Huyền Tiêu cung chỉ huỷ mới đúng chứ, cho dù muốn đối chiến với ta đi chăng nữa thì ta cầm cờ xanh mới đúng chứ?’’ Kết cục của đội xanh phải nhất định phải là thua, Huyên Minh Kỳ không muốn nàng thua sao? Sợ nàng không chấp nhận thất bại sao?
Huyên Minh Kỳ lắc đầu: “Không, nàng quen thuộc mấy cơ quan bí mật và cạm bẫy ấy hơn ta, nếu nàng cầm cờ xanh, nàng sẽ biết cách né tránh chúng như thế nào và làm thế nào để vô hiệu hoá chúng trước, ta tin nàng có thể khiến mình ít bị tổn thất nhất sau khi đi hết con đường chết chóc này, nhưng đó không phải là điều ta muốn.’’ Hắn cũng không muốn để Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng nhìn thấy làm thế nào để đi qua con đường này với tổn thất lực lượng ít nhất, buổi diễn tập hôm nay có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Huyền Tiêu cung.
Ước tính của bọn họ đã quá bảo thủ, hơn nữa ước tính này được đưa ra sau khi bọn họ vừa mới xác định tình huống của con đường chết chóc kia, nếu không biết con đường này, cộng thêm sự cải tạo của Phượng Khương Trần, trong số một trăm nghìn đại quân đó có khoảng chừng hai mươi đến ba ngươi ngàn người vượt qua được đã là chuyện không dễ dàng gì rồi.
Khi Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng đến nơi, Huyên Minh Kỳ đã sắp xếp ổn thoả mọi thứ, chỉ chờ Phượng Khương Trần đến là có thể khai chiến.
Đúng, là khai chiến!
Mặc dù trận chiến này chỉ mang tính chất đánh giá kết quả sau khi cải tạo nhưng để nó sát với thực tế nhất có thể, Huyên Minh Kỳ đã làm theo kiến nghị của Phượng Khương Trần, tiến hành kiểm nghiệm dựa tên một trận chiến mô phỏng, đương nhiên một trận chiến mô phỏng sẽ không sử dụng người thật để thư con đường chết chóc kia mà là dùng gia súc thay thế.
Trong ba ngày qua, dưới chi sự chi viện khổng lồ của Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng, bọn họ đã mang đến ba mươi ngàn con dê đầu đàn, những con dê này sẽ thay thế binh lĩnh để thử nghiệm mức độ sát thương của con đường chết chóc.
Mặc dù dê không thông minh như con người nhưng khi đối mặt với cái chết, Phượng Khương Trần có thể khẳng định, cho dù là con người cũng chỉ có thể sử dụng bản năng sinh tồn nguyên thuỷ như con thú để tồn tại.
Người chưa từng trải qua khói lửa chiến tranh thì không thể hiểu được kỷ luật quân đội là gì, dưới những cú nổ mạnh liên tục hết đợt này đến đợt khác, những người lính bình thường chỉ có thể dựa vào bản năng sinh tồn của mình để sống sót và hoàn toàn phớt lờ mệnh lệnh của tướng quân.
Phượng Khương Trần không biết lúc đó liệu sẽ có vị tướng nào còn có thể bình tĩnh chỉ huy trận chiến hay không, bởi vì cảnh tượng quá mức hỗn loạn!
“Có thể bắt đầu rồi. Khương Trần, phía bên Huyền Tiêu cung giao cho nàng chỉ huy.’’ Huyên Minh Kỳ đưa một lá cờ màu đỏ vào tay Phượng Khương Trần, còn mình thì giơ lá cờ màu xanh lên.
Diễn tập quân sự, đội đỏ và đội xanh, đây là chuyện mà Phượng Khương Trần đã vô tình nhắc đến, Huyên Minh Kỳ ghi nhớ trong đầu, hơn nữa còn thử dùng nó một lần.
“Ta?’’ Nàng chỉ huy Huyền Tiêu cung, khái niệm gì vậy?
Phượng Khương Trần chỉ vào mình, rồi lại chỉ chỉ và mấy vị trưởng bối của Huyền Tiêu cung, những người đó kiêu ngạo hừ một tiếng như thường lệ, cũng không biết là đang đồng ý hay không đống ý nữa…
Đám người này vẫn luôn gạt bỏ nàng, kinh thường nàng, thậm chí sau khi nàng cải tạo các cơ quan bí mật và cạm bẫy thành công, bọn họ vẫn không chịu chấp nhận nàng, bây giờ sao có thể để nàng nắm quyền chỉ huy trận giả chiến này chứ?
Đây là quyết định đơn phượng của một mình Huyền Minh Kỳ đúng không?
“Đúng vậy, là nàng, nàng cầm cờ đỏ, ta cầm cờ xanh, Khương Trần, đây là trần chiến đầu tiên giữa hai chúng ta.’’ Lúc nói những lời này, hai mắt Huyên Minh Kỳ sáng rực lên.
Trong lòng mỗi một nam nhân đều mang theo mộng tưởng có thể chinh chiến sa trường, hắn cũng không ngoại lệ, chỉ là thân phận này lại ngăn cản hắn, hôm nay chính là một cơ hội tốt.
“Đây là trận chiến của Huyền Tiêu cung, phải người của Huyền Tiêu cung chỉ huỷ mới đúng chứ, cho dù muốn đối chiến với ta đi chăng nữa thì ta cầm cờ xanh mới đúng chứ?’’ Kết cục của đội xanh phải nhất định phải là thua, Huyên Minh Kỳ không muốn nàng thua sao? Sợ nàng không chấp nhận thất bại sao?
Huyên Minh Kỳ lắc đầu: “Không, nàng quen thuộc mấy cơ quan bí mật và cạm bẫy ấy hơn ta, nếu nàng cầm cờ xanh, nàng sẽ biết cách né tránh chúng như thế nào và làm thế nào để vô hiệu hoá chúng trước, ta tin nàng có thể khiến mình ít bị tổn thất nhất sau khi đi hết con đường chết chóc này, nhưng đó không phải là điều ta muốn.’’ Hắn cũng không muốn để Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng nhìn thấy làm thế nào để đi qua con đường này với tổn thất lực lượng ít nhất, buổi diễn tập hôm nay có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Huyền Tiêu cung.
Bình luận facebook