Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1816
Chương 1816
“Lưu manh sao? Đây là nàng muốn bổn vương làm lưu manh đùa giỡn với nàng mà?”Cửu hoàng thúc nhíu mày, thuận tiện trèo lên trên khiến Phượng Khương Trần tức giận đến mặt đỏ bừng.
Phượng Khương Trần đau khổ phát hiện, mặc kệ là yêu tinh đánh nhau hay là đấu võ mồm, nàng đều không phải là đối thủ của Cửu hoàng thúc.
Mất đi dũng khí chiến đấu, Phượng Khương Trần cúi đầu xuống, bất lực nói: “Nói đi, đêm nay chàng đến tìm ta có chuyện gì, chàng đừng có nói là vì đến thăm ta, thuận tiện đánh ta một cái, chàng có nói ta cũng không tin đâu.”
Nàng còn lâu mới tin tối nay Cửu hoàng thúc cố ý đến lấy lòng nàng, muốn tới tìm nàng làm hòa, Cửu hoàng thúc đã sớm có thể làm, sao phải đợi đến hôm nay…
Được rồi, đối mặt với ánh mắt hài hước của Phượng Khương Trần, Cửu hoàng thúc biểu thị bây giờ hắn nói không được, hắn chỉ đến thăm Phượng Khương Trần, thuận tiện nói chuyện làm hòa.
Haizz… Cửu hoàng thúc im lặng thở dài.
Nữ nhân ngu quá cũng không tốt, thông minh quá cũng không tốt, muốn dỗ dành một nữ nhân thông minh thật khó khăn.
Nhìn Phượng Khương Trần giống như đang nghiền ngẫm, Cửu hoàng thúc thật sự muốn đè nàng xuống giường, nhìn nàng làm sao đắc ý, đáng tiếc… Địa điểm không đúng, Cửu hoàng thúc chỉ có thể đè nén ý nghĩ này xuống, lấy một bức tranh từ trong ngực ra đưa tới trước mặt Phượng Khương Trần: “Cái này cho nàng.”
“Thứ gì vậy?” Phượng Khương Trần mở bức tranh ra, lông mày dựng lên, kinh ngạc nói: “Chân dung của mẹ ta?”
“Đúng vậy, chân dung của mẹ nàng, bổn vương tìm thấy ở Huyền Tiêu cung, nghĩ chắc là nàng sẽ thích.” Cửu hoàng thúc suy nghĩ, nên tiết lộ hành tung của mình một chút, mà Phượng Khương Trần thì đủ hiểu điều này.
Cất tấm chân dung đi, Phượng Khương Trần hỏi: “Náo động bên ngoài là do chàng gây ra?”
“Xem là như vậy đi.” Nghe tiếng bước chân kia, đệ tử của Huyền Tiêu cung chắc đã đi đến viện tử của hắn, xem ra Huyên Minh Kỳ đã biết hắn không ở gian phòng.
“Lam Cửu Khánh cũng là do ngươi tìm đến?” Phượng Khương Trần hỏi lại, lần này Cửu hoàng thúc không hề suy nghĩ đã gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chàng đến Huyền Tiêu cung là vì cái gì? Đừng nói với ta là vì bức chân dung trên tay ta, hoặc nói là dẫn liên quân Tam quốc đến đây, chẳng qua là mười vạn người, hẳn là chàng không thèm bỏ vào mắt nữa là.”
Phượng Khương Trần xem bức tranh mới phát hiện tranh này thiếu đi trục, đôi mắt cụp xuống, xem xét chuyện bức tranh bị hư hại, Phượng Khương Trần lộ ra một nụ cười đã hiểu rõ.
Không thèm mang đi bức tranh cuộn đi sửa, một là không kịp thời gian, hoặc là hắn không có ý định giấu diếm Phượng Khương Trần, Cửu hoàng thúc rất thẳng thắn thừa nhận: “Bổn vương vì đồ vật trong bức tranh mà đến.”
“Trong bức tranh có cái gì? Đáng để chàng hao phí tâm sức lớn như vậy.” Nếu như là những vật khác, Phượng Khương Trần nhất định không sẽ hỏi, nhưng bức tranh này là chân dung của mẫu thân nàng, nàng không thể không hỏi thêm một câu.
“Một tấm bản đồ, không liên quan gì đến tranh cuộn của mẹ nàng, là do lão cung chủ Huyền Tiêu cung bỏ vào.” Trước đó, hắn căn bản không biết Huyền Tiêu cung có chân dung Lục Dĩ Mạt, lấy được bức tranh này hoàn toàn do trùng hợp.
“Địa đồ?” Phượng Khương Trần nhướng mày, lập tức hiểu rõ, nhẹ gật đầu: “Ta nói rồi mà, tại sao chàng có thể hết giận, huy động nhân lực dấy binh đến Huyền Tiêu cung, hóa ra là vì địa đồ trong miệng Huyên Phi.
“Lưu manh sao? Đây là nàng muốn bổn vương làm lưu manh đùa giỡn với nàng mà?”Cửu hoàng thúc nhíu mày, thuận tiện trèo lên trên khiến Phượng Khương Trần tức giận đến mặt đỏ bừng.
Phượng Khương Trần đau khổ phát hiện, mặc kệ là yêu tinh đánh nhau hay là đấu võ mồm, nàng đều không phải là đối thủ của Cửu hoàng thúc.
Mất đi dũng khí chiến đấu, Phượng Khương Trần cúi đầu xuống, bất lực nói: “Nói đi, đêm nay chàng đến tìm ta có chuyện gì, chàng đừng có nói là vì đến thăm ta, thuận tiện đánh ta một cái, chàng có nói ta cũng không tin đâu.”
Nàng còn lâu mới tin tối nay Cửu hoàng thúc cố ý đến lấy lòng nàng, muốn tới tìm nàng làm hòa, Cửu hoàng thúc đã sớm có thể làm, sao phải đợi đến hôm nay…
Được rồi, đối mặt với ánh mắt hài hước của Phượng Khương Trần, Cửu hoàng thúc biểu thị bây giờ hắn nói không được, hắn chỉ đến thăm Phượng Khương Trần, thuận tiện nói chuyện làm hòa.
Haizz… Cửu hoàng thúc im lặng thở dài.
Nữ nhân ngu quá cũng không tốt, thông minh quá cũng không tốt, muốn dỗ dành một nữ nhân thông minh thật khó khăn.
Nhìn Phượng Khương Trần giống như đang nghiền ngẫm, Cửu hoàng thúc thật sự muốn đè nàng xuống giường, nhìn nàng làm sao đắc ý, đáng tiếc… Địa điểm không đúng, Cửu hoàng thúc chỉ có thể đè nén ý nghĩ này xuống, lấy một bức tranh từ trong ngực ra đưa tới trước mặt Phượng Khương Trần: “Cái này cho nàng.”
“Thứ gì vậy?” Phượng Khương Trần mở bức tranh ra, lông mày dựng lên, kinh ngạc nói: “Chân dung của mẹ ta?”
“Đúng vậy, chân dung của mẹ nàng, bổn vương tìm thấy ở Huyền Tiêu cung, nghĩ chắc là nàng sẽ thích.” Cửu hoàng thúc suy nghĩ, nên tiết lộ hành tung của mình một chút, mà Phượng Khương Trần thì đủ hiểu điều này.
Cất tấm chân dung đi, Phượng Khương Trần hỏi: “Náo động bên ngoài là do chàng gây ra?”
“Xem là như vậy đi.” Nghe tiếng bước chân kia, đệ tử của Huyền Tiêu cung chắc đã đi đến viện tử của hắn, xem ra Huyên Minh Kỳ đã biết hắn không ở gian phòng.
“Lam Cửu Khánh cũng là do ngươi tìm đến?” Phượng Khương Trần hỏi lại, lần này Cửu hoàng thúc không hề suy nghĩ đã gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chàng đến Huyền Tiêu cung là vì cái gì? Đừng nói với ta là vì bức chân dung trên tay ta, hoặc nói là dẫn liên quân Tam quốc đến đây, chẳng qua là mười vạn người, hẳn là chàng không thèm bỏ vào mắt nữa là.”
Phượng Khương Trần xem bức tranh mới phát hiện tranh này thiếu đi trục, đôi mắt cụp xuống, xem xét chuyện bức tranh bị hư hại, Phượng Khương Trần lộ ra một nụ cười đã hiểu rõ.
Không thèm mang đi bức tranh cuộn đi sửa, một là không kịp thời gian, hoặc là hắn không có ý định giấu diếm Phượng Khương Trần, Cửu hoàng thúc rất thẳng thắn thừa nhận: “Bổn vương vì đồ vật trong bức tranh mà đến.”
“Trong bức tranh có cái gì? Đáng để chàng hao phí tâm sức lớn như vậy.” Nếu như là những vật khác, Phượng Khương Trần nhất định không sẽ hỏi, nhưng bức tranh này là chân dung của mẫu thân nàng, nàng không thể không hỏi thêm một câu.
“Một tấm bản đồ, không liên quan gì đến tranh cuộn của mẹ nàng, là do lão cung chủ Huyền Tiêu cung bỏ vào.” Trước đó, hắn căn bản không biết Huyền Tiêu cung có chân dung Lục Dĩ Mạt, lấy được bức tranh này hoàn toàn do trùng hợp.
“Địa đồ?” Phượng Khương Trần nhướng mày, lập tức hiểu rõ, nhẹ gật đầu: “Ta nói rồi mà, tại sao chàng có thể hết giận, huy động nhân lực dấy binh đến Huyền Tiêu cung, hóa ra là vì địa đồ trong miệng Huyên Phi.
Bình luận facebook