Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1821
Chương 1821
Vương Cẩm Lăng và Huyên Minh Kỳ nhìn nhau rồi gật đầu với Cửu Hoàng thúc, bọn họ đi cùng nhau, ai nấy đều yên tâm.
Tâm trạng Vương Cẩm Lăng lắng xuống, miễn cưỡng cười với Phượng Khương Trần, ý bảo Phượng Khương Trần nghỉ ngơi tốt, rồi quay người đi, để lại cho Phượng Khương Trần một bóng lưng trống vắng.
Huyên Minh Kỳ lo lắng nhìn Phượng Khương Trần, thấy nụ cười trong sáng của Phượng Khương Trần, lo lắng trong lòng cũng giảm đi phần nào. Tối nay hắn rất bận thật sự không có thời gian ở lại đây nhiều.
Giống như trò cười, mở đầu rầm rộ, kết thúc lại có hơi kỳ lạ. Phượng Khương Trần đứng yên tại chỗ, mắt nhìn ba người rời đi, mãi đến khi không thấy bóng ba người nữa mới cười khổ một tiếng, giơ tay chạm vào dấu răng trên mặt mình.
Lúc đầu nàng không rõ mình không ổn chỗ nào, cho đến khi đầu ngón tay của Cửu Hoàng thúc lướt qua mặt nàng, nàng mới hiểu, nhưng chuyện đã đến bước này, nàng không thể nói gì. Huống chi nàng cũng không muốn giải thích.
Khi cần đứt không cắt, ngược lại còn thêm rối loạn.
Như thế này tốt cho cả bốn người bọn họ. Phải biết yêu nhau là chuyện của hai người, nàng từ chối Huyên Minh Kỳ, nhiều lần nhấn mạnh mối quan hệ tri kỷ giữa nàng và Vương Cẩm Lăng, cũng như cảnh tượng chấn động này
Phượng Khương Trần cười cười, quay người vào phòng. Trời lớn đất lớn, nhưng giấc ngủ là lớn nhất. Đến nỗi âm thanh của trận chiến phía trước và mâu thuẫn giữa ba người nam nhân không liên quan gì đến nàng.
Chuyện đêm qua dường như là điều kiêng kỵ, sáng sớm ngày hôm sau, Cửu Hoàng thúc, Vương Cẩm Lăng đều hiểu ngầm, gặp nhau không nhắc đến một câu.
Yên lặng dùng xong bữa sáng, ba người đến hoa viên. Vương Cẩm Lăng vẫy tay cho thị nữ lui, tự tay ngâm trà, rót một ly mang đến cho Phượng Khương Trần: “Thử xem.”
Vẻ mặt tự nhiên, giọng điệu nhẹ nhàng, không khác gì bình thường. Phượng Khương Trần không biết Vương Cẩm Lăng có thông suốt chưa, nhưng tóm lại những gì phải làm, có thể làm nàng đều làm hết rồi. Phần còn lại nàng không thể quyết định, cái gì nàng cũng phải vác lên người, vậy thì mệt chết. tải áp hola để đọc tiếp nhé.
Nhận lấy trà, Phượng Khương Trần cười dịu dàng, không nói cảm ơn. Mọi chuyện lại trở lại như trước, bọn họ là bạn tốt, tri âm và cũng chỉ có thể là bạn tốt, tri âm thôi.
Nụ cười của Vương Cẩm Lăng có hơi vắng vẻ, hiu quạnh, nhưng che đậy rất kỹ, e rằng ngoài hắn không ai biết được.
Khi tách trà thứ hai rót ra, chợt Vương Cẩm Lăng ngừng lại, chuyển ấm trà trước mặt mình cho Cửu Hoàng thúc: “Hẳn là Cửu Hoàng thúc không thích tách trà mình uống bị người khác chạm vào, Cẩm Lăng cũng không nhiều chuyện.”
Ý là mời Cửu Hoàng thúc tự xử, Vương Cẩm Lăng hắn không có thời gian hầu.
Rõ ràng là nhỏ mọn ghi thù, nhưng câu nói này, diễn xuất này của Vương Cẩm Lăng lại khiến người khác không tìm ra chút gì không đúng, giống như hắn thật sự nghĩ cho Cửu Hoàng thúc vậy.
Dù sao thì trong Hoàng Thành không ai không biết Cửu Hoàng thúc nghiện sạch sẽ.
“Đại công tử thật có lòng.” Khó có khi Cửu Hoàng thúc không những rất hài lòng, tự mình cầm ấm rót trà, giơ tay cũng phảng phất nét kiêu ngạo của người thắng cuộc.
Không so đo với nam nhân thất bại, nam nhân thua cuộc luôn nhỏ nhen hơn.
Nhẹ nhấp một hớp trà, Cửu Hoàng thúc cảm thấy trà hôm nay thơm mát vô cùng, mà cũng nước trà đó, Vương Cẩm Lăng uống vào lại cảm thấy đắng chát.
Vương Cẩm Lăng đặt tách trà xuống bàn không có chút âm thanh nào, nhẹ nhàng hỏi Cửu Hoàng thúc: “Khi nào đi? Đi thế nào?”
Vương Cẩm Lăng và Huyên Minh Kỳ nhìn nhau rồi gật đầu với Cửu Hoàng thúc, bọn họ đi cùng nhau, ai nấy đều yên tâm.
Tâm trạng Vương Cẩm Lăng lắng xuống, miễn cưỡng cười với Phượng Khương Trần, ý bảo Phượng Khương Trần nghỉ ngơi tốt, rồi quay người đi, để lại cho Phượng Khương Trần một bóng lưng trống vắng.
Huyên Minh Kỳ lo lắng nhìn Phượng Khương Trần, thấy nụ cười trong sáng của Phượng Khương Trần, lo lắng trong lòng cũng giảm đi phần nào. Tối nay hắn rất bận thật sự không có thời gian ở lại đây nhiều.
Giống như trò cười, mở đầu rầm rộ, kết thúc lại có hơi kỳ lạ. Phượng Khương Trần đứng yên tại chỗ, mắt nhìn ba người rời đi, mãi đến khi không thấy bóng ba người nữa mới cười khổ một tiếng, giơ tay chạm vào dấu răng trên mặt mình.
Lúc đầu nàng không rõ mình không ổn chỗ nào, cho đến khi đầu ngón tay của Cửu Hoàng thúc lướt qua mặt nàng, nàng mới hiểu, nhưng chuyện đã đến bước này, nàng không thể nói gì. Huống chi nàng cũng không muốn giải thích.
Khi cần đứt không cắt, ngược lại còn thêm rối loạn.
Như thế này tốt cho cả bốn người bọn họ. Phải biết yêu nhau là chuyện của hai người, nàng từ chối Huyên Minh Kỳ, nhiều lần nhấn mạnh mối quan hệ tri kỷ giữa nàng và Vương Cẩm Lăng, cũng như cảnh tượng chấn động này
Phượng Khương Trần cười cười, quay người vào phòng. Trời lớn đất lớn, nhưng giấc ngủ là lớn nhất. Đến nỗi âm thanh của trận chiến phía trước và mâu thuẫn giữa ba người nam nhân không liên quan gì đến nàng.
Chuyện đêm qua dường như là điều kiêng kỵ, sáng sớm ngày hôm sau, Cửu Hoàng thúc, Vương Cẩm Lăng đều hiểu ngầm, gặp nhau không nhắc đến một câu.
Yên lặng dùng xong bữa sáng, ba người đến hoa viên. Vương Cẩm Lăng vẫy tay cho thị nữ lui, tự tay ngâm trà, rót một ly mang đến cho Phượng Khương Trần: “Thử xem.”
Vẻ mặt tự nhiên, giọng điệu nhẹ nhàng, không khác gì bình thường. Phượng Khương Trần không biết Vương Cẩm Lăng có thông suốt chưa, nhưng tóm lại những gì phải làm, có thể làm nàng đều làm hết rồi. Phần còn lại nàng không thể quyết định, cái gì nàng cũng phải vác lên người, vậy thì mệt chết. tải áp hola để đọc tiếp nhé.
Nhận lấy trà, Phượng Khương Trần cười dịu dàng, không nói cảm ơn. Mọi chuyện lại trở lại như trước, bọn họ là bạn tốt, tri âm và cũng chỉ có thể là bạn tốt, tri âm thôi.
Nụ cười của Vương Cẩm Lăng có hơi vắng vẻ, hiu quạnh, nhưng che đậy rất kỹ, e rằng ngoài hắn không ai biết được.
Khi tách trà thứ hai rót ra, chợt Vương Cẩm Lăng ngừng lại, chuyển ấm trà trước mặt mình cho Cửu Hoàng thúc: “Hẳn là Cửu Hoàng thúc không thích tách trà mình uống bị người khác chạm vào, Cẩm Lăng cũng không nhiều chuyện.”
Ý là mời Cửu Hoàng thúc tự xử, Vương Cẩm Lăng hắn không có thời gian hầu.
Rõ ràng là nhỏ mọn ghi thù, nhưng câu nói này, diễn xuất này của Vương Cẩm Lăng lại khiến người khác không tìm ra chút gì không đúng, giống như hắn thật sự nghĩ cho Cửu Hoàng thúc vậy.
Dù sao thì trong Hoàng Thành không ai không biết Cửu Hoàng thúc nghiện sạch sẽ.
“Đại công tử thật có lòng.” Khó có khi Cửu Hoàng thúc không những rất hài lòng, tự mình cầm ấm rót trà, giơ tay cũng phảng phất nét kiêu ngạo của người thắng cuộc.
Không so đo với nam nhân thất bại, nam nhân thua cuộc luôn nhỏ nhen hơn.
Nhẹ nhấp một hớp trà, Cửu Hoàng thúc cảm thấy trà hôm nay thơm mát vô cùng, mà cũng nước trà đó, Vương Cẩm Lăng uống vào lại cảm thấy đắng chát.
Vương Cẩm Lăng đặt tách trà xuống bàn không có chút âm thanh nào, nhẹ nhàng hỏi Cửu Hoàng thúc: “Khi nào đi? Đi thế nào?”
Bình luận facebook