Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1849
Chương 1849
Lúc trước khi bước chân đến lãnh thổ Tây Lăng, nàng đã xúc động, cũng coi như bản thân là người đã xuất ngoại. Tuy nhiên, nhìn lối sống cũng không khác biệt gì mấy so với Đông Lăng, nàng thực sự không có cảm giác xuất ngoại. Vốn tưởng rằng đi sâu vào trong sẽ có khác biệt, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy rằng Thượng Kinh tương tự như hoàng thành Đông Lăng. Phượng Khương Trần, mặt đầy vẻ thất vọng.
Một chuyến xuất ngoại uổng công!
Cửu Hoàng thúc dường như biết Phượng Khương Trần đang nghĩ gì, mượn cơ hội đi sát bên người, nói bên tai Phượng Khương Trần: “Hoàng tộc Lam thị đã thống trị lục địa này gần một ngàn năm. Cho dù lục địa này bị chia năm xẻ bảy và mỗi người một phương, nhưng lối sống và thói quen của họ vẫn không thay đổi, họ vẫn là con dân của Lam thị.”
Phượng Khương Trần ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cửu Hoàng thúc. Đây là lần thứ hai Cửu Hoàng thúc trịnh trọng nói Lam thị là người thống trị đại lục này như vậy.
Nàng luôn cảm thấy Cửu Hoàng thúc và Lam thị có quan hệ với nhau và mối quan hệ với Lam Cửu Khánh lại càng khác thường. Nhưng đây không phải là chỗ để nói chuyện, Phượng Khương Trần nén lòng hiếu kỳ của bản thân và tiếp tục đi về phía trước, làm như chưa từng nghe thấy những lời Cửu Hoàng thúc nói vừa rồi.
Mặc dù Thượng Kinh và hoàng thành khác biệt không nhiều, nhưng đối với Phượng Khương Trần đây vẫn là một nơi xa lạ, vì vậy Phượng Khương Trần không dám đi lung tung, ngoan ngoãn đi theo phía sau Cửu Hoàng thúc.
Cửu Hoàng thúc cũng không tiếp tục chủ đề vừa rồi, hắn dẫn Phượng Khương Trần đến nhà trọ lớn nhất Thượng Kinh. Nhưng vào ngay lúc này, dòng người đột nhiên tràn về phía đông.
“Mau, mau đi xem, tên điên đó lại tới nhảy tháp.”
“Gì cơ? Ngươi nói tên điên đã nhảy tháp lại tới nữa. Ngươi đợi ta, đợi ta thu lại sạp hàng xong ta cũng đi. Không biết lần này tên điên đó có bị té gãy chân không.”
“Đây đã là lần thứ mấy rồi, lâu lâu lại đến nhảy tháp, vẫn không chết nổi. Nếu muốn tìm cái chết thì tìm một con dao cứa vào cổ là xong.”
…
Những người này vừa nói vừa di chuyển về phía đông, rõ ràng là muốn đi xem náo nhiệt.
Bất kể là ở đâu, bất kể thời đại thay đổi thế nào, dân chúng bình thường cũng không thể thay đổi được bản tính thích xem náo nhiệt. Nghe thấy có người nhảy tháp, liền vọt tới như đàn ong vỡ tổ.
Bọn họ chen chúc, lấn tới lấn lui suýt nữa thì đè bẹp Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần. Cũng may Cửu Hoàng thúc nhanh tay lẹ mắt đã ôm lấy Phượng Khương Trần tránh sang một góc.
Đối với những chuyện vô vị như thế này, trước giờ Phượng Khương Trần chưa từng tham gia vào. Trong kiếp trước, nàng đã nghe thấy nhiều người nhảy lầu, nhảy sông, Có chuyện không có việc gì cũng leo lên sân thượng của tòa nhà ngồi ở đó, muốn tìm cái chết cũng không dứt khoát một chút cứ phải đợi cảnh sát, bác sĩ, người xem náo nhiệt đều đến đông đủ mới đòi sống đòi chết muốn nhảy lầu.
Phượng Khương Trần coi khinh những người đi tự tử. nếu đã dũng khí để tự tử, chẳng lẽ không có dũng khí để đối mặt với khó khăn sao. Nếu đã thực sự muốn tự tử thì khi trời vừa tối họ chỉ cần trèo lên và nhảy xuống, đừng để cho người khác có cơ hội cứu mình.
Trên đường phố vẫn còn náo nhiệt vừa rồi, trong chốc lát chỉ còn lại hai ba chú mèo con. Phượng Khương Trần kéo tay áo Cửu Hoàng thúc: “Đi thôi.”
“Chúng ta cũng đi.” Cửu Hoàng thúc cúi đầu, chỉ vào nơi dòng người đang đi.
Phượng Khương Trần cau mày, biết là Cửu Hoàng thúc cũng không phải là người thích xem náo nhiệt: “Tại sao?”
“Người đó chính là người chúng ta muốn tìm.”
Cửu Hoàng thúc chỉ tay vào ngọn tháp cao ở phía đông. Đó là ngọn tháp cao nhất ở lục địa Cửu Châu…
Lúc trước khi bước chân đến lãnh thổ Tây Lăng, nàng đã xúc động, cũng coi như bản thân là người đã xuất ngoại. Tuy nhiên, nhìn lối sống cũng không khác biệt gì mấy so với Đông Lăng, nàng thực sự không có cảm giác xuất ngoại. Vốn tưởng rằng đi sâu vào trong sẽ có khác biệt, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy rằng Thượng Kinh tương tự như hoàng thành Đông Lăng. Phượng Khương Trần, mặt đầy vẻ thất vọng.
Một chuyến xuất ngoại uổng công!
Cửu Hoàng thúc dường như biết Phượng Khương Trần đang nghĩ gì, mượn cơ hội đi sát bên người, nói bên tai Phượng Khương Trần: “Hoàng tộc Lam thị đã thống trị lục địa này gần một ngàn năm. Cho dù lục địa này bị chia năm xẻ bảy và mỗi người một phương, nhưng lối sống và thói quen của họ vẫn không thay đổi, họ vẫn là con dân của Lam thị.”
Phượng Khương Trần ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cửu Hoàng thúc. Đây là lần thứ hai Cửu Hoàng thúc trịnh trọng nói Lam thị là người thống trị đại lục này như vậy.
Nàng luôn cảm thấy Cửu Hoàng thúc và Lam thị có quan hệ với nhau và mối quan hệ với Lam Cửu Khánh lại càng khác thường. Nhưng đây không phải là chỗ để nói chuyện, Phượng Khương Trần nén lòng hiếu kỳ của bản thân và tiếp tục đi về phía trước, làm như chưa từng nghe thấy những lời Cửu Hoàng thúc nói vừa rồi.
Mặc dù Thượng Kinh và hoàng thành khác biệt không nhiều, nhưng đối với Phượng Khương Trần đây vẫn là một nơi xa lạ, vì vậy Phượng Khương Trần không dám đi lung tung, ngoan ngoãn đi theo phía sau Cửu Hoàng thúc.
Cửu Hoàng thúc cũng không tiếp tục chủ đề vừa rồi, hắn dẫn Phượng Khương Trần đến nhà trọ lớn nhất Thượng Kinh. Nhưng vào ngay lúc này, dòng người đột nhiên tràn về phía đông.
“Mau, mau đi xem, tên điên đó lại tới nhảy tháp.”
“Gì cơ? Ngươi nói tên điên đã nhảy tháp lại tới nữa. Ngươi đợi ta, đợi ta thu lại sạp hàng xong ta cũng đi. Không biết lần này tên điên đó có bị té gãy chân không.”
“Đây đã là lần thứ mấy rồi, lâu lâu lại đến nhảy tháp, vẫn không chết nổi. Nếu muốn tìm cái chết thì tìm một con dao cứa vào cổ là xong.”
…
Những người này vừa nói vừa di chuyển về phía đông, rõ ràng là muốn đi xem náo nhiệt.
Bất kể là ở đâu, bất kể thời đại thay đổi thế nào, dân chúng bình thường cũng không thể thay đổi được bản tính thích xem náo nhiệt. Nghe thấy có người nhảy tháp, liền vọt tới như đàn ong vỡ tổ.
Bọn họ chen chúc, lấn tới lấn lui suýt nữa thì đè bẹp Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần. Cũng may Cửu Hoàng thúc nhanh tay lẹ mắt đã ôm lấy Phượng Khương Trần tránh sang một góc.
Đối với những chuyện vô vị như thế này, trước giờ Phượng Khương Trần chưa từng tham gia vào. Trong kiếp trước, nàng đã nghe thấy nhiều người nhảy lầu, nhảy sông, Có chuyện không có việc gì cũng leo lên sân thượng của tòa nhà ngồi ở đó, muốn tìm cái chết cũng không dứt khoát một chút cứ phải đợi cảnh sát, bác sĩ, người xem náo nhiệt đều đến đông đủ mới đòi sống đòi chết muốn nhảy lầu.
Phượng Khương Trần coi khinh những người đi tự tử. nếu đã dũng khí để tự tử, chẳng lẽ không có dũng khí để đối mặt với khó khăn sao. Nếu đã thực sự muốn tự tử thì khi trời vừa tối họ chỉ cần trèo lên và nhảy xuống, đừng để cho người khác có cơ hội cứu mình.
Trên đường phố vẫn còn náo nhiệt vừa rồi, trong chốc lát chỉ còn lại hai ba chú mèo con. Phượng Khương Trần kéo tay áo Cửu Hoàng thúc: “Đi thôi.”
“Chúng ta cũng đi.” Cửu Hoàng thúc cúi đầu, chỉ vào nơi dòng người đang đi.
Phượng Khương Trần cau mày, biết là Cửu Hoàng thúc cũng không phải là người thích xem náo nhiệt: “Tại sao?”
“Người đó chính là người chúng ta muốn tìm.”
Cửu Hoàng thúc chỉ tay vào ngọn tháp cao ở phía đông. Đó là ngọn tháp cao nhất ở lục địa Cửu Châu…
Bình luận facebook