Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1873
Chương 1873
Giải thích cái gì chứ, giải thích chính là che giấu, che giấu chính là xác thực, không muốn làm đại phu của tướng quân, không phải là một đầu bếp giỏi. Nàng không có suy nghĩ cho tướng quân cho nên nàng tuyệt đối không phải là một đầu bếp giỏi.
Dù sao thì cơm đã chín rồi, thức ăn cũng có thể ăn, không để cho Cửu Hoàng thúc bị đói là được rồi. Phượng Khương Trần ăn được một bát thì thật sự không thể ăn thêm được nữa, cơm này quá cứng rồi khiến cho quai hàm của nàng đau.
Ngược lại Cửu Hoàng thúc lại ăn rất ngon miệng, trong nháy mắt đã ăn sạch cơm và thức ăn ở trên bàn.
Khuôn mặt Phượng Khương Trần tràn ngập sùng bái nhìn Cửu Hoàng thúc, đồ ăn như nấu cho lợn vậy mà Cửu Hoàng thúc cũng có thể nuốt trôi thực sự là rất có năng lực chịu khổ. Về sau ai mà nói Cửu Hoàng thúc lớn lên trong nhung lụa, yếu ớt thích hưởng thụ thì nàng sẽ cãi lý với người đó.
Cửu Hoàng thúc đặt đũa xuống, nhìn khuôn mặt đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn của Phượng Khương Trần lạnh lùng nói ra hai chữ: “Khó ăn.”
Nói xong, hắn nhìn Phượng Khương Trần một lượt từ đầu đến cuối rồi quan sát kỹ hai tay nàng, xác thực hai tay nàng không có vấn đề gì, đúng như nàng nói trong lúc làm cơm không để tay bị thương mới yên tâm rời đi.
Ăn quá nhiều rồi, hắn ăn đến no căng cả bụng, cần phải ra ngoài đi dạo một chút để tiêu hóa thức ăn, đồng thời suy nghĩ lại xem tại sao đầu bếp ở trong quý phủ của hắn mỗi lần nấu ăn đều đáng sợ như vậy mà Phượng Khương Trần lại không làm bị thương chính mình chứ? Lẽ nào là bởi vì Phượng Khương Trần nấu ăn quá tệ?
Có lý!
Lúc trước hắn không cho nàng nấu cơm nhưng nàng lại kiên trì, đảm bảo hết lần này đến lần khác sẽ không làm bị thương chính mình, mặc dù cơm hơi khó ăn một chút, nhưng chỉ cần nàng không làm bị thương chính mình là được rồi, hắn không yêu cầu gì hơn.
“Hứ, khó ăn mà ngươi còn ăn nhiều như thế, người không biết còn tưởng rằng ngươi bị bỏ đói mấy ngày rồi ấy chứ.” Phượng Khương Trần xắn tay áo, thu dọn bát đũa.
Được rồi, đối với lời cổ vũ của Cửu Hoàng thúc nàng vẫn rất vui mừng, nàng biết tâm trạng của Cửu Hoàng thúc khi ăn mấy món ăn này giống hệt tâm trạng của nàng khi ăn món thịt cháy của hắn, chỉ là nàng vẫn biết điều hơn Cửu Hoàng thúc, sau khi ăn song không nói ra hai chữ “khó ăn”.
Sau khi thu dọn song bát đũa Phượng Khương Trần đun một thùng nước để tắm, còn đun luôn cho Cửu Hoàng thúc một thùng to. Nhưng mà nàng đợi đến khi nước lạnh rồi, vẫn chưa thấy Cửu Hoàng thúc quay về, Phượng Khương Trần biết, Cửu Hoàng thúc chắc chắn là xảy ra chuyện rồi.
Nàng dọn sạch vết tích của bọn họ ở trong phòng, chắc chắn không sót lại bất cứ thứ gì sau đó cầm súng đi ra ngoài.
Nhà tranh nhỏ cách thôn làng rất xa, Phượng Khương Trần biết với sự cẩn trọng của Cửu Hoàng thúc, hắn nhất định sẽ không đi về hướng có nhiều người. Xem xét một chút vết tích trên đất, nàng phát hiện ra năng lực phản trinh thám của Cửu Hoàng thúc thật sự là quá mạnh rồi, trên đặt không có một chút dấu vết nào, cây cỏ khô ở bên cạnh cũng chẳng có dấu vết của việc bị giẫm gãy.
Như thế này thì làm sao mà tìm được người, Phương Khương Trần hối hận rồi. Lúc trước không học lấy một ít năng lực điều tra trinh sát, bây giờ thì hay rồi hoàn hoàn toàn mù mịt, bốn hướng đều là đường, nàng phải đi về hướng nào đây.
Đối với hành tung của Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần chỉ có thể đoán thôi. Nơi có nhiều người Cửu Hoàng thúc chắc chắn sẽ không đi, phía sau là núi, bên trái là đường mà bọn họ lúc đến đã đi, Phượng Khương Trần đoán Cửu Hoàng thúc chắc chắn là đi về phía ngọn núi rồi, bởi vì trong núi rất dễ mai phục, Cửu Hoàng thúc ra ngoài để xem xét tình hình bốn phía, đương nhiên sẽ không bỏ qua phía sau núi.
Trời vẫn chưa tối hẳn, Phượng Khương Trần mượn chút ánh sáng cuối ngày đi đến phía sau núi, nhẹ nhàng đi về phía trước. Một khắc sau, Phượng Khương Trần ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí.
Giải thích cái gì chứ, giải thích chính là che giấu, che giấu chính là xác thực, không muốn làm đại phu của tướng quân, không phải là một đầu bếp giỏi. Nàng không có suy nghĩ cho tướng quân cho nên nàng tuyệt đối không phải là một đầu bếp giỏi.
Dù sao thì cơm đã chín rồi, thức ăn cũng có thể ăn, không để cho Cửu Hoàng thúc bị đói là được rồi. Phượng Khương Trần ăn được một bát thì thật sự không thể ăn thêm được nữa, cơm này quá cứng rồi khiến cho quai hàm của nàng đau.
Ngược lại Cửu Hoàng thúc lại ăn rất ngon miệng, trong nháy mắt đã ăn sạch cơm và thức ăn ở trên bàn.
Khuôn mặt Phượng Khương Trần tràn ngập sùng bái nhìn Cửu Hoàng thúc, đồ ăn như nấu cho lợn vậy mà Cửu Hoàng thúc cũng có thể nuốt trôi thực sự là rất có năng lực chịu khổ. Về sau ai mà nói Cửu Hoàng thúc lớn lên trong nhung lụa, yếu ớt thích hưởng thụ thì nàng sẽ cãi lý với người đó.
Cửu Hoàng thúc đặt đũa xuống, nhìn khuôn mặt đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn của Phượng Khương Trần lạnh lùng nói ra hai chữ: “Khó ăn.”
Nói xong, hắn nhìn Phượng Khương Trần một lượt từ đầu đến cuối rồi quan sát kỹ hai tay nàng, xác thực hai tay nàng không có vấn đề gì, đúng như nàng nói trong lúc làm cơm không để tay bị thương mới yên tâm rời đi.
Ăn quá nhiều rồi, hắn ăn đến no căng cả bụng, cần phải ra ngoài đi dạo một chút để tiêu hóa thức ăn, đồng thời suy nghĩ lại xem tại sao đầu bếp ở trong quý phủ của hắn mỗi lần nấu ăn đều đáng sợ như vậy mà Phượng Khương Trần lại không làm bị thương chính mình chứ? Lẽ nào là bởi vì Phượng Khương Trần nấu ăn quá tệ?
Có lý!
Lúc trước hắn không cho nàng nấu cơm nhưng nàng lại kiên trì, đảm bảo hết lần này đến lần khác sẽ không làm bị thương chính mình, mặc dù cơm hơi khó ăn một chút, nhưng chỉ cần nàng không làm bị thương chính mình là được rồi, hắn không yêu cầu gì hơn.
“Hứ, khó ăn mà ngươi còn ăn nhiều như thế, người không biết còn tưởng rằng ngươi bị bỏ đói mấy ngày rồi ấy chứ.” Phượng Khương Trần xắn tay áo, thu dọn bát đũa.
Được rồi, đối với lời cổ vũ của Cửu Hoàng thúc nàng vẫn rất vui mừng, nàng biết tâm trạng của Cửu Hoàng thúc khi ăn mấy món ăn này giống hệt tâm trạng của nàng khi ăn món thịt cháy của hắn, chỉ là nàng vẫn biết điều hơn Cửu Hoàng thúc, sau khi ăn song không nói ra hai chữ “khó ăn”.
Sau khi thu dọn song bát đũa Phượng Khương Trần đun một thùng nước để tắm, còn đun luôn cho Cửu Hoàng thúc một thùng to. Nhưng mà nàng đợi đến khi nước lạnh rồi, vẫn chưa thấy Cửu Hoàng thúc quay về, Phượng Khương Trần biết, Cửu Hoàng thúc chắc chắn là xảy ra chuyện rồi.
Nàng dọn sạch vết tích của bọn họ ở trong phòng, chắc chắn không sót lại bất cứ thứ gì sau đó cầm súng đi ra ngoài.
Nhà tranh nhỏ cách thôn làng rất xa, Phượng Khương Trần biết với sự cẩn trọng của Cửu Hoàng thúc, hắn nhất định sẽ không đi về hướng có nhiều người. Xem xét một chút vết tích trên đất, nàng phát hiện ra năng lực phản trinh thám của Cửu Hoàng thúc thật sự là quá mạnh rồi, trên đặt không có một chút dấu vết nào, cây cỏ khô ở bên cạnh cũng chẳng có dấu vết của việc bị giẫm gãy.
Như thế này thì làm sao mà tìm được người, Phương Khương Trần hối hận rồi. Lúc trước không học lấy một ít năng lực điều tra trinh sát, bây giờ thì hay rồi hoàn hoàn toàn mù mịt, bốn hướng đều là đường, nàng phải đi về hướng nào đây.
Đối với hành tung của Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần chỉ có thể đoán thôi. Nơi có nhiều người Cửu Hoàng thúc chắc chắn sẽ không đi, phía sau là núi, bên trái là đường mà bọn họ lúc đến đã đi, Phượng Khương Trần đoán Cửu Hoàng thúc chắc chắn là đi về phía ngọn núi rồi, bởi vì trong núi rất dễ mai phục, Cửu Hoàng thúc ra ngoài để xem xét tình hình bốn phía, đương nhiên sẽ không bỏ qua phía sau núi.
Trời vẫn chưa tối hẳn, Phượng Khương Trần mượn chút ánh sáng cuối ngày đi đến phía sau núi, nhẹ nhàng đi về phía trước. Một khắc sau, Phượng Khương Trần ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí.
Bình luận facebook