Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1877
Chương 1877
Ảnh Tử Thành tự nhận trong tay mình có Phượng Khương Trần làm con tin, thì Cửu Hoàng thúc sẽ không dám làm trò bịp bợm gì. Với lại ông ta chắc chắn với sức mạnh của mình thì Phượng Khương Trần tuyệt đối không có sức cựa quậy.
Ảnh Tử Thành dồn toàn bộ sự chú ý đặt lên người Cửu Hoàng thúc giảo hoạt, chỉ chừa một tia chú ý đảm bảo trước khi mình thành công nói xong điều kiện không có lỡ tay bóp chết Phượng Khương Trần.
Vẫn câu nói kia, người sống có giá trị hơn người chết, nếu Phượng Khương Trần chết trong tay ông ta, thì đừng nói tới việc bắt sống Cửu Hoàng thúc, mà đến bản thân ông ta có thể sống được bao lâu cũng là vấn đề.
Ảnh Tử Thành thả lòng là cơ hội tốt nhất cho Phượng Khương Trần, ngay lúc Cửu Hoàng thúc và Ảnh Tử Thành lại bàn bạc, dùng vài tòa thành trì để đổi lấy Phượng Khương Trần thì cuối cùng Phượng Khương Trần cũng lấy được thuốc mê bên hông.
Ảnh Tử Thành, ngươi chết chắc rồi!
Trong mắt Phượng Khương Trần hiện lên sự tàn khốc, nhắm mắt lại tích góp sức lực, xác định lực đạo của mình đủ rồi thì Phượng Khương Trần mới dùng sức khẽ cắn lưỡi, đầu lưỡi chảy máu khiến Phượng Khương Trần bị đau. Dưới sự kích thích của cơn đau nhức, Phượng Khương Trần chợt giơ tay lên, đâm ống tiêm trong tay áo vào ngực của Ảnh Tử Thành.
“Đáng chết.” Ảnh Tử Thành bị đau, khoảnh khắc kim đâm vào da, một cơn choáng váng tức khắc ập đến. Ảnh Tử Thành biết là do đối phương làm, ông ta đang chuẩn bị bóp chết Phượng Khương Trần thì vào lúc này, thanh nhuyễn kiếm thon dài của Cửu Hoàng thúc quét đến trước mặt. Ảnh Tử Thành chỉ có thể tự bảo vệ mình trước, tùy tay vứt Phượng Khương Trần đi.
Lúc này đây, Phượng Khương Trần đã không còn sức để hét lên nữa, nàng giống như một con búp bê vải rách nát ngã vào đám cây cối, trên đường còn đụng gãy vô số cành khô. Mãi cho đến khi đụng vào một cây đại thụ, bị đại thụ dội ngược lại một chút, rồi ngã xuống đất…
Đau quá!
Đây là ý nghĩ duy nhất trước khi hôn mê của Phượng Khương Trần!
Ngay khoảnh khắc Phượng Khương Trần bị Ảnh Tử Thành vứt đi, Cửu Hoàng thúc đã hoàn toàn có cơ hội ra tay cứu Phượng Khương Trần, nhưng hắn không làm như vậy, giữa cứu người và giết người, hắn lựa chọn cái sau.
Cửu Hoàng thúc dựa vào cú ném bay Phượng Khương Trần, cho dù hắn biết rõ cú ném đó chắc chắn sẽ khiến Phượng Khương Trần bị thương không nhẹ, nhưng cũng không chút chần chờ mà thừa dịp Ảnh Tử Thành động tác chậm chạp mà Cửu Hoàng thúc đã tiến đến đâm một kiếm vào yết hầu của Ảnh Tử Thành.
“Ngươi…” Ảnh Tử Thành cúi đầu nhìn thanh kiếm đang xuyên qua yết hầu của mình, không ngờ rằng ông ta vậy mà thua trong tay hai người trẻ tuổi này.
“Cẩm Y Vệ Ảnh Tử Thành bất quá cũng chỉ có vậy thôi, bổn vương chờ mong tổng chỉ huy Trang Hàn xuất hiện.” Cửu Hoàng thúc vừa di chuyển cổ tay, thanh kiếm trong tay đã dạo quanh yết hầu của Ảnh Tử Thành một vòng, cắt nát toàn bộ phần cổ này. Hai mắt Ảnh Tử Thành vừa nhắm lại, nghẹo đầu sang một bên, Cửu Hoàng thúc vừa rút kiếm ra thì ông ta đã ngã quỵ xuống đất.
Cửu Hoàng thúc lấy đồ về, hoàn toàn không hiếu kỳ tướng mạo của Ảnh Tử Thành. Một người chết trông như thế nào đều đã không quan trọng.
Cửu Hoàng thúc bước đến bên cạnh Phượng Khương Trần, khom lưng bế nàng lên, nhìn thấy dấu tay trên cổ nàng. Trong mắt của hắn hiện lên sự tàn nhẫn, quay người đi về phía ngoài bìa rừng.
Cửu Hoàng thúc biết lúc này căn nhà gỗ nhỏ rất nguy hiểm, nhưng Phượng Khương Trần đang bị thương. Cửu Hoàng thúc không lập tức kiểm tra thương thế Phượng Khương Trần mà cúi người xuống cẩn thận hất những chiếc lá khô và những sợi tóc dính lên mặt của nàng, lộ ra gương mặt hơi tái nhợt của Phượng Khương Trần.
Cửu Hoàng thúc không hối hận, nếu làm lại một lần nữa, hắn vẫn như cũ lựa chọn giết Ảnh Tử Thành trước, dùng chút vết thương nhỏ của mình để đổi lấy cái chết của đối phương thì vẫn là một bút mua bán rất lời.
Ảnh Tử Thành tự nhận trong tay mình có Phượng Khương Trần làm con tin, thì Cửu Hoàng thúc sẽ không dám làm trò bịp bợm gì. Với lại ông ta chắc chắn với sức mạnh của mình thì Phượng Khương Trần tuyệt đối không có sức cựa quậy.
Ảnh Tử Thành dồn toàn bộ sự chú ý đặt lên người Cửu Hoàng thúc giảo hoạt, chỉ chừa một tia chú ý đảm bảo trước khi mình thành công nói xong điều kiện không có lỡ tay bóp chết Phượng Khương Trần.
Vẫn câu nói kia, người sống có giá trị hơn người chết, nếu Phượng Khương Trần chết trong tay ông ta, thì đừng nói tới việc bắt sống Cửu Hoàng thúc, mà đến bản thân ông ta có thể sống được bao lâu cũng là vấn đề.
Ảnh Tử Thành thả lòng là cơ hội tốt nhất cho Phượng Khương Trần, ngay lúc Cửu Hoàng thúc và Ảnh Tử Thành lại bàn bạc, dùng vài tòa thành trì để đổi lấy Phượng Khương Trần thì cuối cùng Phượng Khương Trần cũng lấy được thuốc mê bên hông.
Ảnh Tử Thành, ngươi chết chắc rồi!
Trong mắt Phượng Khương Trần hiện lên sự tàn khốc, nhắm mắt lại tích góp sức lực, xác định lực đạo của mình đủ rồi thì Phượng Khương Trần mới dùng sức khẽ cắn lưỡi, đầu lưỡi chảy máu khiến Phượng Khương Trần bị đau. Dưới sự kích thích của cơn đau nhức, Phượng Khương Trần chợt giơ tay lên, đâm ống tiêm trong tay áo vào ngực của Ảnh Tử Thành.
“Đáng chết.” Ảnh Tử Thành bị đau, khoảnh khắc kim đâm vào da, một cơn choáng váng tức khắc ập đến. Ảnh Tử Thành biết là do đối phương làm, ông ta đang chuẩn bị bóp chết Phượng Khương Trần thì vào lúc này, thanh nhuyễn kiếm thon dài của Cửu Hoàng thúc quét đến trước mặt. Ảnh Tử Thành chỉ có thể tự bảo vệ mình trước, tùy tay vứt Phượng Khương Trần đi.
Lúc này đây, Phượng Khương Trần đã không còn sức để hét lên nữa, nàng giống như một con búp bê vải rách nát ngã vào đám cây cối, trên đường còn đụng gãy vô số cành khô. Mãi cho đến khi đụng vào một cây đại thụ, bị đại thụ dội ngược lại một chút, rồi ngã xuống đất…
Đau quá!
Đây là ý nghĩ duy nhất trước khi hôn mê của Phượng Khương Trần!
Ngay khoảnh khắc Phượng Khương Trần bị Ảnh Tử Thành vứt đi, Cửu Hoàng thúc đã hoàn toàn có cơ hội ra tay cứu Phượng Khương Trần, nhưng hắn không làm như vậy, giữa cứu người và giết người, hắn lựa chọn cái sau.
Cửu Hoàng thúc dựa vào cú ném bay Phượng Khương Trần, cho dù hắn biết rõ cú ném đó chắc chắn sẽ khiến Phượng Khương Trần bị thương không nhẹ, nhưng cũng không chút chần chờ mà thừa dịp Ảnh Tử Thành động tác chậm chạp mà Cửu Hoàng thúc đã tiến đến đâm một kiếm vào yết hầu của Ảnh Tử Thành.
“Ngươi…” Ảnh Tử Thành cúi đầu nhìn thanh kiếm đang xuyên qua yết hầu của mình, không ngờ rằng ông ta vậy mà thua trong tay hai người trẻ tuổi này.
“Cẩm Y Vệ Ảnh Tử Thành bất quá cũng chỉ có vậy thôi, bổn vương chờ mong tổng chỉ huy Trang Hàn xuất hiện.” Cửu Hoàng thúc vừa di chuyển cổ tay, thanh kiếm trong tay đã dạo quanh yết hầu của Ảnh Tử Thành một vòng, cắt nát toàn bộ phần cổ này. Hai mắt Ảnh Tử Thành vừa nhắm lại, nghẹo đầu sang một bên, Cửu Hoàng thúc vừa rút kiếm ra thì ông ta đã ngã quỵ xuống đất.
Cửu Hoàng thúc lấy đồ về, hoàn toàn không hiếu kỳ tướng mạo của Ảnh Tử Thành. Một người chết trông như thế nào đều đã không quan trọng.
Cửu Hoàng thúc bước đến bên cạnh Phượng Khương Trần, khom lưng bế nàng lên, nhìn thấy dấu tay trên cổ nàng. Trong mắt của hắn hiện lên sự tàn nhẫn, quay người đi về phía ngoài bìa rừng.
Cửu Hoàng thúc biết lúc này căn nhà gỗ nhỏ rất nguy hiểm, nhưng Phượng Khương Trần đang bị thương. Cửu Hoàng thúc không lập tức kiểm tra thương thế Phượng Khương Trần mà cúi người xuống cẩn thận hất những chiếc lá khô và những sợi tóc dính lên mặt của nàng, lộ ra gương mặt hơi tái nhợt của Phượng Khương Trần.
Cửu Hoàng thúc không hối hận, nếu làm lại một lần nữa, hắn vẫn như cũ lựa chọn giết Ảnh Tử Thành trước, dùng chút vết thương nhỏ của mình để đổi lấy cái chết của đối phương thì vẫn là một bút mua bán rất lời.
Bình luận facebook