Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1881
Chương 1881
Trên tay có vết thương, Phượng Khương Trần còn muốn làm đại phu, đương nhiên không muốn tay của mình bị thương lần thứ hai. Phượng Khương Trần dùng một tay nhét chăn vào bồn tắm và làm ướt chăn một cách khó khăn.
Làm chăn ướt rất dễ dàng nhưng muốn nhấc ra ngoài thì lại khó rồi, chăn ngấm nước nặng như thế nào chứ.
“Khụ khụ…”
Lửa càng ngày càng lớn , gương mặt của Phượng Khương Trần đỏ tới mức dọa người, khói nhiều đến mức khiến nàng không thể đứng dậy được, Phượng Khương Trần biết rằng nàng không thể chần chừ thêm được nữa. Cho dù kết quả có tàn phế giống như Tây Lăng Thiên Vũ thì nàng cũng bản thân sống mà đi ra.
Phượng Khương Trần phớt lờ cánh tay đang bị thương của mình, đưa tay lên chuẩn bị lấy chiếc chăn từ trong bồn tắm ra ngoài, nhưng đúng vào lúc này, bên cạnh nàng truyền đến một tiếng động lớn. Phượng Khương Trần ngẩng đầu nhìn lại, lộ ra ánh lửa, nhìn thấy Cửu Hoàng thúc đang xông đến chỗ nàng.
“Cửu Hoàng thúc?”
“Phượng Khương Trần, nàng đợi ở đó, bổn cương qua đó.” Vạt áo sau lưng Cửu Hoàng thúc đã bắt lửa, trên người cũng có mấy chỗ bị lửa đốt bị thương, phần lưng nóng rát đau nhức. Nhưng bây giờ hắn không nghĩ được nhiều như vậy, hắn chỉ biết rằng phải mang được Phượng Khương trần ra ngoài.
“Được, ta đợi chàng.” Phượng Khương Trần biết, nàng an toàn rồi, mà nàng thực sự cũng không muốn phế bỏ tay của mình nên dứt khoát dựa vào thùng gỗ đợi Cửu Hoàng thúc đến đây.
Cửu Hoàng thúc không sợ nhiệt độ cao trong túp lều mà trực tiếp giết đến trước mặt Phượng Khương Trần, lúc chuẩn bị ôm Phượng Khương Trần đi thì Phương Khương Trần lại nói: “Quấn chiếc chăn trong đó lên người chúng ta đi.”
Nếu không, bọn họ mà cứ xông ra ngoài bị vậy rất dễ bị lửa làm bị thương, mà trên người Cửu Hoàng thúc đã có vết thương do lửa đốt rồi.
Ừ.
Cửu thúc cũng không hỏi nguyên nhân, cầm lấy chiếc chăn trong bồn quấn quanh người của Phượng Khương Trần, sau đó ôm nàng lên.
“Chàng…” Phượng Khương Trần khẽ giật mình, không nghĩ tới vậy mà Cửu Hoàng thúc lại quấn cả chiếc chăn đó lên người nàng, vậy bản thân Cửu Hoàng thúc phải làm sao?
“Không còn thời gian nữa, ra ngoài rồi nói.”
Đúng thật là không còn thời gian nữa, căn nhà tranh muốn sụp đổ rồi, bọn họ mà còn không xông ra ngoài thì sẽ bị chôn trong biển lửa.
Biển lửa trước mặt, nhưng Cửu Hoàng thúc lại không hề sợ hãi, ôm lấy Phượng Khương Trần xông ra ngoài.
Oành…
bọn họ vừa ra bên ngoài thì căn nhà tranh sụp xuống, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy trong biển lửa nữa, lúc này Cửu Hoàng thúc cảm thấy vô cùng vui mừng bởi vì căn nhà tranh này không lớn, nếu không thì bọn họ thật sự không thể xông ra ngoài được.
Vừa thoát khỏi biển lửa, Cửu Hoàng thúc ôm Phượng Khương Trần trăn vào vòng để dập tắt lửa ở trên người. Sau khi lăn vài vòng, Cửu Hoàng thúc phát hiện có người, không dám dừng lại mà tiếp tục lăn về phía xa. Chỉ đến khi không thể lăn được nữa hắn mới dừng lại, mà vừa dừng lại thì đã phát hiện một con dao sắc bén đang nhắm vào mình.
Hừ… Cửu Hoàng thúc hoàn toàn không cho đối phương cơ hội nói chuyện, giơ tay lên phóng một thương vào trán của đối phương
Ngu xuẩn, lúc này rồi mà vẫn nghĩ đến chuyện bắt sống hắn.
Một tiếng bang, đối phương chỉ nói được một chữ: “Đông…” đã ngã ở trên đất.
Cửu Hoàng thúc đến việc liếc mắt nhìn hắn ta một cái cũng lười làm, vứt chiếc chăn trên người của Phượng Khương Trần xuống, ôm nàng bước ra: “Có ổn không?”
Trên tay có vết thương, Phượng Khương Trần còn muốn làm đại phu, đương nhiên không muốn tay của mình bị thương lần thứ hai. Phượng Khương Trần dùng một tay nhét chăn vào bồn tắm và làm ướt chăn một cách khó khăn.
Làm chăn ướt rất dễ dàng nhưng muốn nhấc ra ngoài thì lại khó rồi, chăn ngấm nước nặng như thế nào chứ.
“Khụ khụ…”
Lửa càng ngày càng lớn , gương mặt của Phượng Khương Trần đỏ tới mức dọa người, khói nhiều đến mức khiến nàng không thể đứng dậy được, Phượng Khương Trần biết rằng nàng không thể chần chừ thêm được nữa. Cho dù kết quả có tàn phế giống như Tây Lăng Thiên Vũ thì nàng cũng bản thân sống mà đi ra.
Phượng Khương Trần phớt lờ cánh tay đang bị thương của mình, đưa tay lên chuẩn bị lấy chiếc chăn từ trong bồn tắm ra ngoài, nhưng đúng vào lúc này, bên cạnh nàng truyền đến một tiếng động lớn. Phượng Khương Trần ngẩng đầu nhìn lại, lộ ra ánh lửa, nhìn thấy Cửu Hoàng thúc đang xông đến chỗ nàng.
“Cửu Hoàng thúc?”
“Phượng Khương Trần, nàng đợi ở đó, bổn cương qua đó.” Vạt áo sau lưng Cửu Hoàng thúc đã bắt lửa, trên người cũng có mấy chỗ bị lửa đốt bị thương, phần lưng nóng rát đau nhức. Nhưng bây giờ hắn không nghĩ được nhiều như vậy, hắn chỉ biết rằng phải mang được Phượng Khương trần ra ngoài.
“Được, ta đợi chàng.” Phượng Khương Trần biết, nàng an toàn rồi, mà nàng thực sự cũng không muốn phế bỏ tay của mình nên dứt khoát dựa vào thùng gỗ đợi Cửu Hoàng thúc đến đây.
Cửu Hoàng thúc không sợ nhiệt độ cao trong túp lều mà trực tiếp giết đến trước mặt Phượng Khương Trần, lúc chuẩn bị ôm Phượng Khương Trần đi thì Phương Khương Trần lại nói: “Quấn chiếc chăn trong đó lên người chúng ta đi.”
Nếu không, bọn họ mà cứ xông ra ngoài bị vậy rất dễ bị lửa làm bị thương, mà trên người Cửu Hoàng thúc đã có vết thương do lửa đốt rồi.
Ừ.
Cửu thúc cũng không hỏi nguyên nhân, cầm lấy chiếc chăn trong bồn quấn quanh người của Phượng Khương Trần, sau đó ôm nàng lên.
“Chàng…” Phượng Khương Trần khẽ giật mình, không nghĩ tới vậy mà Cửu Hoàng thúc lại quấn cả chiếc chăn đó lên người nàng, vậy bản thân Cửu Hoàng thúc phải làm sao?
“Không còn thời gian nữa, ra ngoài rồi nói.”
Đúng thật là không còn thời gian nữa, căn nhà tranh muốn sụp đổ rồi, bọn họ mà còn không xông ra ngoài thì sẽ bị chôn trong biển lửa.
Biển lửa trước mặt, nhưng Cửu Hoàng thúc lại không hề sợ hãi, ôm lấy Phượng Khương Trần xông ra ngoài.
Oành…
bọn họ vừa ra bên ngoài thì căn nhà tranh sụp xuống, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy trong biển lửa nữa, lúc này Cửu Hoàng thúc cảm thấy vô cùng vui mừng bởi vì căn nhà tranh này không lớn, nếu không thì bọn họ thật sự không thể xông ra ngoài được.
Vừa thoát khỏi biển lửa, Cửu Hoàng thúc ôm Phượng Khương Trần trăn vào vòng để dập tắt lửa ở trên người. Sau khi lăn vài vòng, Cửu Hoàng thúc phát hiện có người, không dám dừng lại mà tiếp tục lăn về phía xa. Chỉ đến khi không thể lăn được nữa hắn mới dừng lại, mà vừa dừng lại thì đã phát hiện một con dao sắc bén đang nhắm vào mình.
Hừ… Cửu Hoàng thúc hoàn toàn không cho đối phương cơ hội nói chuyện, giơ tay lên phóng một thương vào trán của đối phương
Ngu xuẩn, lúc này rồi mà vẫn nghĩ đến chuyện bắt sống hắn.
Một tiếng bang, đối phương chỉ nói được một chữ: “Đông…” đã ngã ở trên đất.
Cửu Hoàng thúc đến việc liếc mắt nhìn hắn ta một cái cũng lười làm, vứt chiếc chăn trên người của Phượng Khương Trần xuống, ôm nàng bước ra: “Có ổn không?”
Bình luận facebook