Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1908
Chương 1908
“Ngươi nói cho ta bom sấm sét làm như thế nào.” Tả Ngạn không cần tiền, nếu là vì tiền bạc, hắn sẽ đi làm sát thủ, còn không có người đếm xỉa tới hắn.
“Ta không biết.” Phượng Khương Trần không chút nghĩ ngợi, từ chối luôn.
“Nói dối, cô nương không biết làm bom sấm sét, sao lại biết dùng pháo trúc có thể tạo ra mùi khét của boom sấm sét sau khi bị nổ.” Tả Ngạn khoanh hai tay đứng ở trước xe ngựa, bày ra tư thế nếu như nàng không đồng ý, hắn sẽ không cho nàng lên xe ngựa.
Giống như một đứa trẻ bày trò chơi xấu vậy.
Phượng Khương Trần bối rối, rốt cuộc nàng đã gây ra tai họa gì…
Tả Ngạn không thuận theo, không buông bỏ, Phượng Khương Trần không nói thì hắn sẽ không chịu đi. Phượng Khương Trần được gọi là một cô nàng đầy phiền muộn, nàng muốn tìm một hộ vệ sao? Hay là nàng muốn tìm một đại gia để ân cần phục vụ mình.
Đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng, không dễ cự tuyệt của Tả Ngạn, Phượng Khương Trần khẽ thở dài, nghiêm túc giải thích với hắn: “Ta thật sự không biết, ta chỉ mới được thấy bom sấm sét nổ, hôm nay ra mặt cũng chỉ lừa được những người không ở trong nghề, người của Huyết Y Vệ vừa nhìn là biết có gì đó sai sai.”
Đánh chết thì nàng cũng sẽ không nói mình biết cách chế tạo bom sấm sét ở hoàng thành Đông Lăng, trừ phi là Cửu Hoàng thúc đã chuẩn bị để tạo phản, nếu không thì nàng tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện mình biết cách làm bom sấm sét.
Không đúng, đến cả Cửu Hoàng thúc có muốn tạo phản thì nàng cũng sẽ không nói ra chuyện đó, nàng đã bị tổ chức sát thủ để ý đến, nếu mà còn bị người trong thiên hạ để ý đến thì tuyệt đối không được. Trừ khi có một ngày nàng có năng lực đứng dưới một người, đứng trên vạn người thì nàng mới có thể nói ra việc mình biết chế tạo bom sấm sét.
Ánh mắt của Phượng Khương Trần thản nhiên đối diện với Tả Ngạn, gương mặt nhợt nhạt của Tả Ngạn nhăn lại một cục, mặt đầy vẻ hoài nghi nói: “Ngươi chắc chắn sẽ không nói chứ? Không biết chế tạo bom sấm sét thì sao lại biết phải lấy đá tiêu bên trong pháo dây ra rồi đốt cùng với bom sấm sét thì mới có hiệu quả? Phượng Khương Trần, tốt nhất là ngươi nên thành thật nói rõ ràng ra.”
Tả Ngạn rõ ràng không tin lời Phượng Khương Trần, bắt buộc Phượng Khương Trần nói ra cho bằng được.
Thành thật nói rõ em gái nhà ngươi, Phượng Khương Trần khẽ nghiến răng, nàng từng được dạy rằng, nếu chẳng may rơi vào tay kẻ địch thì tuyệt đối không được nói thật, phải che dấu tài năng và tầm quan trọng của bản thân. Người có tài năng và địa vị cao sẽ nhanh chết, còn bị giám sát chặt chẽ, sẽ khó lòng trốn thoát.
“Tả Ngạn, ta nói lại lần nữa, ta thật sự không biết, nếu ta thật sự biết thì ta sẽ mang hàng thật tới đây chứ làm gì phải lừa gạt người khác. Ta cho nổ tung đại lao của Huyết Y Vệ, cũng không cần làm phiền ngươi mang người đến cứu.” Phượng Khương Trần rất nghiêm nghị, dù cho Tả Ngạn đang dùng ánh mắt giết người nhìn nàng, thì nàng cũng nhất định không thay đổi lời mình đã nói. Không biết là không biết, đến chết ta vẫn nói là không biết.
“Hừ.” Không có được câu trả lời mong muốn, Tả Ngạn tức giận quay đầu đi chỗ khác, không để ý đến Phượng Khương Trần nữa, cũng không để Phượng Khương Trần lên trên xe ngựa.
Bắt nạt hắn ta mới vừa đến đây, thật sự nghĩ là hắn không biết cái gì sao. Nếu Phượng Khương Trần thật sự đem bom cho nổ đại lao Huyết Y Vệ thì tên Tôn thiếu gia kia cũng phải chết, Phượng Khương Trần bảo vệ tên Tôn thiếu gia kia như thế, chắc chắn nàng sẽ không đem bom cho nổ đại lao Huyết Y Vệ.
Hãn… Phượng Khương Trần được gọi là cô nàng phiền muộn, rõ ràng nàng không gọi Tả Ngạn đến, Tả Ngạn tự mình đến đây thì thôi đi, lại còn cứ gây khó khăn như thế.
Nhìn thấy Huyết Y Vệ phía sau sắp khôi phục lại dáng vẻ bình thường, Phượng Khương Trần cũng đành chịu, chỉ có thể tiến về phía trước nói mấy lời nịnh nọt, còn nói ra một đống lời cam kết thì mới làm Tả Ngạn, người có thể “phát nổ” bất cứ lúc nào, tin rằng Phượng Khương Trần không biết chế tạo bom sấm sét.
“Ngươi nói cho ta bom sấm sét làm như thế nào.” Tả Ngạn không cần tiền, nếu là vì tiền bạc, hắn sẽ đi làm sát thủ, còn không có người đếm xỉa tới hắn.
“Ta không biết.” Phượng Khương Trần không chút nghĩ ngợi, từ chối luôn.
“Nói dối, cô nương không biết làm bom sấm sét, sao lại biết dùng pháo trúc có thể tạo ra mùi khét của boom sấm sét sau khi bị nổ.” Tả Ngạn khoanh hai tay đứng ở trước xe ngựa, bày ra tư thế nếu như nàng không đồng ý, hắn sẽ không cho nàng lên xe ngựa.
Giống như một đứa trẻ bày trò chơi xấu vậy.
Phượng Khương Trần bối rối, rốt cuộc nàng đã gây ra tai họa gì…
Tả Ngạn không thuận theo, không buông bỏ, Phượng Khương Trần không nói thì hắn sẽ không chịu đi. Phượng Khương Trần được gọi là một cô nàng đầy phiền muộn, nàng muốn tìm một hộ vệ sao? Hay là nàng muốn tìm một đại gia để ân cần phục vụ mình.
Đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng, không dễ cự tuyệt của Tả Ngạn, Phượng Khương Trần khẽ thở dài, nghiêm túc giải thích với hắn: “Ta thật sự không biết, ta chỉ mới được thấy bom sấm sét nổ, hôm nay ra mặt cũng chỉ lừa được những người không ở trong nghề, người của Huyết Y Vệ vừa nhìn là biết có gì đó sai sai.”
Đánh chết thì nàng cũng sẽ không nói mình biết cách chế tạo bom sấm sét ở hoàng thành Đông Lăng, trừ phi là Cửu Hoàng thúc đã chuẩn bị để tạo phản, nếu không thì nàng tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện mình biết cách làm bom sấm sét.
Không đúng, đến cả Cửu Hoàng thúc có muốn tạo phản thì nàng cũng sẽ không nói ra chuyện đó, nàng đã bị tổ chức sát thủ để ý đến, nếu mà còn bị người trong thiên hạ để ý đến thì tuyệt đối không được. Trừ khi có một ngày nàng có năng lực đứng dưới một người, đứng trên vạn người thì nàng mới có thể nói ra việc mình biết chế tạo bom sấm sét.
Ánh mắt của Phượng Khương Trần thản nhiên đối diện với Tả Ngạn, gương mặt nhợt nhạt của Tả Ngạn nhăn lại một cục, mặt đầy vẻ hoài nghi nói: “Ngươi chắc chắn sẽ không nói chứ? Không biết chế tạo bom sấm sét thì sao lại biết phải lấy đá tiêu bên trong pháo dây ra rồi đốt cùng với bom sấm sét thì mới có hiệu quả? Phượng Khương Trần, tốt nhất là ngươi nên thành thật nói rõ ràng ra.”
Tả Ngạn rõ ràng không tin lời Phượng Khương Trần, bắt buộc Phượng Khương Trần nói ra cho bằng được.
Thành thật nói rõ em gái nhà ngươi, Phượng Khương Trần khẽ nghiến răng, nàng từng được dạy rằng, nếu chẳng may rơi vào tay kẻ địch thì tuyệt đối không được nói thật, phải che dấu tài năng và tầm quan trọng của bản thân. Người có tài năng và địa vị cao sẽ nhanh chết, còn bị giám sát chặt chẽ, sẽ khó lòng trốn thoát.
“Tả Ngạn, ta nói lại lần nữa, ta thật sự không biết, nếu ta thật sự biết thì ta sẽ mang hàng thật tới đây chứ làm gì phải lừa gạt người khác. Ta cho nổ tung đại lao của Huyết Y Vệ, cũng không cần làm phiền ngươi mang người đến cứu.” Phượng Khương Trần rất nghiêm nghị, dù cho Tả Ngạn đang dùng ánh mắt giết người nhìn nàng, thì nàng cũng nhất định không thay đổi lời mình đã nói. Không biết là không biết, đến chết ta vẫn nói là không biết.
“Hừ.” Không có được câu trả lời mong muốn, Tả Ngạn tức giận quay đầu đi chỗ khác, không để ý đến Phượng Khương Trần nữa, cũng không để Phượng Khương Trần lên trên xe ngựa.
Bắt nạt hắn ta mới vừa đến đây, thật sự nghĩ là hắn không biết cái gì sao. Nếu Phượng Khương Trần thật sự đem bom cho nổ đại lao Huyết Y Vệ thì tên Tôn thiếu gia kia cũng phải chết, Phượng Khương Trần bảo vệ tên Tôn thiếu gia kia như thế, chắc chắn nàng sẽ không đem bom cho nổ đại lao Huyết Y Vệ.
Hãn… Phượng Khương Trần được gọi là cô nàng phiền muộn, rõ ràng nàng không gọi Tả Ngạn đến, Tả Ngạn tự mình đến đây thì thôi đi, lại còn cứ gây khó khăn như thế.
Nhìn thấy Huyết Y Vệ phía sau sắp khôi phục lại dáng vẻ bình thường, Phượng Khương Trần cũng đành chịu, chỉ có thể tiến về phía trước nói mấy lời nịnh nọt, còn nói ra một đống lời cam kết thì mới làm Tả Ngạn, người có thể “phát nổ” bất cứ lúc nào, tin rằng Phượng Khương Trần không biết chế tạo bom sấm sét.
Bình luận facebook