• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần (4 Viewers)

  • Chương 1919

Chương 1919


Sau khi quan viên thượng triều, Huyết Y Vệ đi ra ngoài mới phát hiện tờ giấy báo cáo bọn họ được dán thành báo, đương nhiên Huyết Y Vệ cũng phát huy hiệu suất của mình, chỉ mới một canh giờ ngắn ngủi đã thu hết những tờ giấy tuyên truyền kia lên, những giấy tờ có thể thu hồi, còn lời đồn đãi thì biết làm sao, Huyết Y Vệ càng điều tra, những lời bàn tán lén lút kia lại càng truyền náo nhiệt hơn.


Ngay lúc lúc này, nghe tin nha hoàn Phượng phủ cáo trạng Thuận Ninh Hầu phủ và Huyết Y vệ ở Đại Lý Tự, chuyện này lại càng sôi nổi hơn, phàm là những ai nghe thấy tiếng gió này đều chạy tới Đại Lý Tự, cũng muốn xem một dân đen cáo quan kiện tụng ầm ĩ thế này, rốt cuộc ai sẽ là người thắng.


Mà đây cũng là thứ Phượng Khương Trần muốn, chuyện này nhao càng càng lớn, vậy người của quan phủ sẽ càng khó lén lút hành động.


Đại Lý Tự Khanh vẫn chưa nhìn thấy những tờ giấy bay khắp nơi trong kinh thành, vừa sáng sớm hắn ta đã bị một tờ đơn kiện làm cho sợ kinh hồn, đơn kiện này cũng không phải thứ gì quan trọng, quan trọng nhất chính là nội dung trong đơn kiện kia.


Trung nghĩa hầu phủ muốn kiện Huyết Y Vệ và Thuận Ninh hầu phủ à? Đại Lý Tự Khanh bình tĩnh cười, trung nghĩa hầu phủ không phải là một nữ hài tử cha mẹ chết hết, chỉ sống một mình trong phủ sao.


Thanh danh của Phượng Khương Trần rất lớn, nhưng dù thanh danh lớn hơn nữa cũng không đủ khả năng để tố cáo Huyết Y Vệ, Đại Lý Tự Khanh không có hứng thú làm bậy với những người này, định để Tiểu Lại đánh người cáo trạng hai mươi đại bản rồi đuổi đi, nhưng mệnh lệnh còn chưa hạ xuống, Tiểu Lại đã cầm hai tờ giấy đến gào lên không tốt.


“Đại nhân không hay rồi, không hay rồi.”


“Đồ điên, gì mà cứ gào lên đại nhân không hay rồi thế, đại nhân nhà ngươi vẫn tốt lắm.” Đại Lý Tự Khanh bị Tiểu Lại làm cho hoảng sợ, từ trên ghế cũng bắt đầu nhảy dựng lên, trà trong miệng lập tức phun ra ngoài.


Tiểu lại sợ tới run bần bật, nhưng vẫn cố gắng làm tốt chức trách của mình, đưa hai tờ giấy đến trước mặt Đại Lý Tự Khanh: “Đại nhân, ngươi xem đi.”


“Gì thế?” Đại Lý Tự Khanh vẫn bình tĩnh cầm lấy, lúc vừa nhìn đến nội dung phía trên thì cả người nghiêm lại, sắc mặt cũng thay đổi, râu vểnh lên: “Thứ này ở đâu ra, lấy ở đâu ra?”


“Đại nhân, trong một đêm tờ giấy đã truyền khắp kinh thành, Huyết Y Vệ đã phái người xử lý rồi, mà Huyết Y Vệ nghe thấy có người muốn tố cáo bọn họ, đặc biệt còn đưa lên một phần, xin đại nhân cẩn thận phá án.” Tiểu Lại truyền hết những lời của Huyết Y Vệ cho Đại Lý Tự Khanh.


Đại Lý Tự Khanh vừa nghe đã hiểu, vụ án của trung nghĩa hầu phủ án này hắn ta phải nhận, hơn nữa còn phải thẩm án nữa: “Khai đường, đưa nguyên cáo tới đại đường đi.”


Thẩm án, Đại Lý Tự Khanh ngồi trên vị trí này đã hơn hai mươi năm, cả đời không biết đã điều tra được bao nhiêu vụ án, có án nào khó giải quyết mà hắn ta chưa chạm qua chứ, nhưng vụ án này lại khiến Đại Lý Tự Khanh cực kỳ hoảng hốt, hắn ta luôn cảm thấy con đường làm quan của mình và vụ án này liên quan đến nhau, vì để an toàn, Đại Lý Tự Khanh mời tả hữu thiếu khanh đến để cùng thẩm tra vụ án này.


Đại Lý Tự Khanh là người luôn trung thành với hoàng đảng, mà quan hệ của tả thiếu khanh và hữu thiếu khanh lại hơi vi diệu, hai người này đại diện cho Thái Tử và Đông Lăng Tử Lạc, nói cách khác ba người này đại diện cho ba bên khác nhau.


Đại Lý Tự Khanh ngồi ở giữa, cực kỳ uy nghiêm, không có thất phẩm huyện nhỏ lệnh kinh đường mộc, Đại Lý Tự Khanh trực tiếp hỏi luôn: “Tống trạng sư, Đồng cô nương, các ngươi đại diện cho chủ cáo trạng Thuận Ninh Hầu phủ và Huyết Y Vệ, có chứng cứ gì không, nếu như không có chứng cứ thì đừng trách bản quan không khách sáo.”


Dân cáo quan, nếu như không có chứng cứ sẽ bị đánh thảm, đầu năm nay cũng không thể tùy ý đi tố cáo với quan viên được.


Đồng Dao lập tức quỳ trên mặt đất, mà Tống trạng sư thân là đại tụng sư, hắn ta có quyền không quỳ, nghe thấy Đại Lý Tự Khanh hỏi thế thì lập tức nói hết những chuyện Phượng phủ đã giao cho mình từ trước: “Đại nhân, chúng ta là người bị hại chứ không phải quan phủ, tìm chứng cứ cũng là chuyện của quan phủ, chắc đại nhân phải phái người đến Thuận Ninh Hầu phủ và Huyết Y Vệ tìm chứng cứ chứ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom