Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 20: KÍCH ĐỘNG LY GIÁN
Mãi cho đến khi tiếng bước chân của Mặc Nhiễm dần biến mất, Cổ Y Xán vốn dĩ đã hôn mê bất tỉnh mới từ từ mở mắt ra.
“Ngươi đã làm rất tốt, nhưng chuyện này nếu để Vương gia biết, cẩn thận ta sẽ lọc da ngươi đấy!” Cổ Y Xán nhìn cô gái vừa nãy, cười lạnh lùng nói.
“Nhị tiểu thư xin người hãy yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ chôn chặt chuyện này trong bụng!” Ả nô tỳ kia nghe vậy cơ thể trở nên cứng nhắc, lập tức quỳ xuống thể hiện lòng trung thành.
Cổ Y Xán thấy vậy gật đầu, khóe miệng cong lên với vẻ đắc thắng.
Lại nói đến Mặc Nhiễm tức giận đùng đùng lao đến Tĩnh Tư Viện , vì vết thương của Cổ Thánh Y vừa được chữa trị, cô cũng ngủ thiếp đi trên ghế trường kỷ vì quá đau đớn.
“Cổ Thánh Y !” Mặc Nhiễm đập cửa xông vào và hét lên.
Lục Ngạn và Bạch Yến nghe thấy thì vô cùng sửng sốt, sợ hãi tới mức làm rơi chiếc chậu gỗ trong tay xuống đất.
Nhìn thấy Mặc Nhiễm hầm hầm xông vào, hai cô gái cau mày và vội vàng bước tới để ngăn cản hắn.
“Vương gia có chuyện gì có thể chờ một lúc nữa hẵng tới không? Vương phi của chúng tôi khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi.” Lục Ngạn nghĩ đến việc Cổ Thánh Y bị vết thương này dày vò đến chết đi sống lại, trong lòng thương xót vô cùng.
Lo sợ rằng Mặc Nhiễm lần này đến làm loạn sẽ làm tổn thương Cổ Thánh Y một lần nữa, nên vội vàng tiến tới để ngăn Mặc Nhiễm lại.
“Tránh ra! Từ khi nào mà bổn vương cần phải nhân nhượng người phụ nữ như nàng ta!” Mặc Nhiễm nghe xong càng tức giận hơn, nhấc chân đá văng Lục Ngạn đang quỳ gối trước mặt mình, đi thẳng đến bên giường, kéo mạnh cánh tay của Cổ Thánh Y .
Cơn đau dữ dội khiến cô tỉnh dậy ngay lập tức, vừa mở mắt ra đã bắt gặp ánh mắt giận dữ của Mặc Nhiễm.
Cổ Thánh Y nghiến răng rụt tay lại, nhưng cơn đau như vậy vẫn khiến cô suýt khóc.
“Vương gia tìm ta có chuyện gì sao?” Cổ Thánh Y đứng dậy lấy một chiếc áo khá dày khoác lên người, tránh để Mặc Nhiễm nhìn thấy vết thương trên cánh tay của mình.
“Bổn vương nghe nói rằng hôm nay vương phi đã thị uy ở vương phủ, còn đánh Xán Nhi và nha hoàn của nàng ấy có đúng không?” Mặc Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô.
Không biết tại sao, Mặc Nhiễm ghét nhất là nhìn thấy bộ dạng không quan tâm đến bất cứ điều gì bây giờ của Cổ Thánh Y .
"Đúng là ta đã đánh ả nha đầu không biết trời cao đất dày kia. Còn bảo bối của vương gia, ta không hề đụng tới." Cổ Thánh Y cười nhạt nói.
Hôm nay sở dĩ cô nhẫn nhịn không động tay động chân với Cổ Y Xán là vì không muốn bị cô ta lợi dụng.
Nhưng bây giờ xem ra Cổ Thánh Y vẫn đánh giá thấp khả năng bịa đặt của Cổ Y Xán .
Nhìn bộ dạng tức giận của Mặc Nhiễm, cô có thể đoán được Cổ Y Xán đã nói những điều thêm mắm dặm muối gì với hắn.
“Vậy sao? Nếu ngươi không động đến nàng ấy, tại sao bây giờ Xán Nhi lại hôn mê bất tỉnh!” Mặc Nhiễm không hề muốn tin vào những gì Cổ Thánh Y nói, dù sao thì hắn đã tận mắt nhìn thấy Cổ Y Xán hôn mê.
“Em gái thân thể yếu ớt, lẽ nào Vương gia bây giờ mới biết hay sao?” Cổ Thánh Y nghe vậy cau mày, sau đó mới nhẹ giọng nói.
Xem ra, Cổ Y Xán này thật sự không để cô thất vọng, dùng khổ nhục kế để có được sự đồng cảm của người đàn ông... Cổ Y Xán đúng là dày công tôi luyện!
“Cổ Thánh Y, tại sao ngươi lại muốn làm như vậy! Bây giờ ngươi đã trở thành Trấn Nam vương phi như mong muốn, tại sao ngươi vẫn làm hại Xán Nhi hết lần này đến lần khác?” Hắn nhìn thấy dáng vẻ không coi ai ra gì của cô, đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Sải bước về phía trước, bóp mạnh vào cằm cô, buộc Cổ Thánh Y phải nhìn hắn.
Cổ Thánh Y cau mày thật chặt, nhưng vẫn không chịu yếu thế trừng mắt nhìn hắn.
“Cổ Thánh Y đúng là đáng thương, vì yêu phải một người đàn ông như ngươi mà đã tự hủy hoại cuộc đời mình. Cho đến khi chết, cũng chưa hiểu ra.” Cổ Thánh Y đột nhiên cất lời nói.
Cô đang cảm thấy buồn thay cho Cổ Thánh Y lúc trước, không ngờ lại yêu phải một người đàn ông như vậy.
Nhưng Mặc Nhiễm không thể hiểu những lời Cổ Thánh Y nói.
“Ngươi đang nói linh tinh gì vậy?” Mặc Nhiễm nghe vậy càng ngày càng mất kiên nhẫn, vung tay hất Cổ Thánh Y ngã xuống đất, vừa đụng vào cánh tay bị thương của cô.
Cho dù Cổ Thánh Y có cứng rắn tới đâu thì suy cho cùng cô vẫn là một người phụ nữ.
Lúc này cảm thấy từng cơn đau đớn dữ dội nơi vết thương, nước mắt bỗng tuôn rơi.
Lục Ngạn thấy vậy đau xót cho cô mà cũng rơi nước mắt theo.
“Vương gia, ngài nên tìm hiểu một chút chân tướng sự việc đi đã, trên người tiểu thư nhà chúng tôi có..."
“Lục Ngạn im miệng!” Lục Ngạn còn chưa nói hết câu đã bị Cổ Thánh Y hét lên chặn lại.
Nàng ta bị dáng vẻ này của cô làm cho giật mình, mặc dù trong lòng không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn im lặng chẳng nói thêm gì nữa.
Cổ Thánh Y cố gắng hết sức từ từ bò dậy, cô không muốn để Mặc Nhiễm biết mình bị thương.
Một là cô không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt Mặc Nhiễm, hai là vì cô không muốn Mặc Nhiễm nghĩ rằng mình cũng giống như Cổ Y Xán , chỉ biết giả bộ đáng thương để có được sự thương cảm của đàn ông.
Hơn nữa, bây giờ trong lòng Mặc Nhiễm chỉ có mình Cổ Y Xán , cho dù cô có để lộ vết thương của mình sờ sờ cho hắn xem, e rằng Mặc Nhiễm cũng không tin.
Nếu đã như vậy, tại sao Cổ Thánh Y phải làm chuyện thừa thãi và vô ích như vậy chứ!
“Mặc Nhiễm, sự kiên nhẫn của ta cũng có hạn. Nếu ngươi còn dám động tay động chân với ta một cách bừa bãi như vậy nữa, ta không ngại làm ngươi mất mặt đâu!” Cổ Thánh Y run rẩy bước từng bước một đến trước mặt Mặc Nhiễm, mở to mắt nhìn hắn và giận dữ nói.
Nước mắt vương trên gương mặt cô còn chưa khô, nhưng nhìn vào lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
“Hôm nay đúng là ta đã đánh Hồng Khuyên, nhưng cũng là vì nàng ta động tay động chân dám đánh Lục Ngạn trước. Còn về Cổ Y Xán , ta thậm chí còn không động vào một ngón tay của nàng ta. Nhưng nếu Cổ Y Xán cứ nói năng lung tung như thế này ...”
Cổ Thánh Y còn chưa nói hết câu, cô đã cảm thấy cánh tay vô cùng đau đớn, cơ thể nghiêng ngả suýt chút nữa thì ngã.
Nhờ sự tinh mắt nhanh tay của Lục Ngạn mới đỡ lấy được cô.
“Dù sao thì ta cũng đã chịu đựng sự tức giận của vương gia, vậy chi bằng cho cái danh này vững luôn đi! Người đâu! Dẫn nhị tiểu thư tới đây!”
Cổ Thánh Y lắc đầu, sau đó tức giận dữ dội.
Lý ma ma nghe lệnh lập tức chạy ra ngoài.
Mặc Nhiễm cau mày quan sát mọi thứ đang diễn ra trước mắt, thậm chí còn quên ngăn cản Lý ma ma.
Lục Ngạn đỡ tiểu thư ngồi xuống, lo lắng nhìn vết thương trên cánh tay của cô, nhưng bị ánh mắt của Cổ Thánh Y ngăn lại.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu và ra hiệu cho nàng ta đừng nói gì cả.
Mười lăm phút sau, thấy Lý ma ma dẫn theo Cổ Y Xán vẻ mặt hơi hoảng hốt bước vào.
Nàng ta vừa bước vào, lao về phía Mặc Nhiễm, nghiêng người và ngã vào vòng tay của hắn.
Cổ Thánh Y thấy vậy khẽ nhếch miệng, sau đó đứng lên, bước đi nhẹ nhàng đến trước mặt hai người bọn họ.
“Ngươi đã làm rất tốt, nhưng chuyện này nếu để Vương gia biết, cẩn thận ta sẽ lọc da ngươi đấy!” Cổ Y Xán nhìn cô gái vừa nãy, cười lạnh lùng nói.
“Nhị tiểu thư xin người hãy yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ chôn chặt chuyện này trong bụng!” Ả nô tỳ kia nghe vậy cơ thể trở nên cứng nhắc, lập tức quỳ xuống thể hiện lòng trung thành.
Cổ Y Xán thấy vậy gật đầu, khóe miệng cong lên với vẻ đắc thắng.
Lại nói đến Mặc Nhiễm tức giận đùng đùng lao đến Tĩnh Tư Viện , vì vết thương của Cổ Thánh Y vừa được chữa trị, cô cũng ngủ thiếp đi trên ghế trường kỷ vì quá đau đớn.
“Cổ Thánh Y !” Mặc Nhiễm đập cửa xông vào và hét lên.
Lục Ngạn và Bạch Yến nghe thấy thì vô cùng sửng sốt, sợ hãi tới mức làm rơi chiếc chậu gỗ trong tay xuống đất.
Nhìn thấy Mặc Nhiễm hầm hầm xông vào, hai cô gái cau mày và vội vàng bước tới để ngăn cản hắn.
“Vương gia có chuyện gì có thể chờ một lúc nữa hẵng tới không? Vương phi của chúng tôi khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi.” Lục Ngạn nghĩ đến việc Cổ Thánh Y bị vết thương này dày vò đến chết đi sống lại, trong lòng thương xót vô cùng.
Lo sợ rằng Mặc Nhiễm lần này đến làm loạn sẽ làm tổn thương Cổ Thánh Y một lần nữa, nên vội vàng tiến tới để ngăn Mặc Nhiễm lại.
“Tránh ra! Từ khi nào mà bổn vương cần phải nhân nhượng người phụ nữ như nàng ta!” Mặc Nhiễm nghe xong càng tức giận hơn, nhấc chân đá văng Lục Ngạn đang quỳ gối trước mặt mình, đi thẳng đến bên giường, kéo mạnh cánh tay của Cổ Thánh Y .
Cơn đau dữ dội khiến cô tỉnh dậy ngay lập tức, vừa mở mắt ra đã bắt gặp ánh mắt giận dữ của Mặc Nhiễm.
Cổ Thánh Y nghiến răng rụt tay lại, nhưng cơn đau như vậy vẫn khiến cô suýt khóc.
“Vương gia tìm ta có chuyện gì sao?” Cổ Thánh Y đứng dậy lấy một chiếc áo khá dày khoác lên người, tránh để Mặc Nhiễm nhìn thấy vết thương trên cánh tay của mình.
“Bổn vương nghe nói rằng hôm nay vương phi đã thị uy ở vương phủ, còn đánh Xán Nhi và nha hoàn của nàng ấy có đúng không?” Mặc Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô.
Không biết tại sao, Mặc Nhiễm ghét nhất là nhìn thấy bộ dạng không quan tâm đến bất cứ điều gì bây giờ của Cổ Thánh Y .
"Đúng là ta đã đánh ả nha đầu không biết trời cao đất dày kia. Còn bảo bối của vương gia, ta không hề đụng tới." Cổ Thánh Y cười nhạt nói.
Hôm nay sở dĩ cô nhẫn nhịn không động tay động chân với Cổ Y Xán là vì không muốn bị cô ta lợi dụng.
Nhưng bây giờ xem ra Cổ Thánh Y vẫn đánh giá thấp khả năng bịa đặt của Cổ Y Xán .
Nhìn bộ dạng tức giận của Mặc Nhiễm, cô có thể đoán được Cổ Y Xán đã nói những điều thêm mắm dặm muối gì với hắn.
“Vậy sao? Nếu ngươi không động đến nàng ấy, tại sao bây giờ Xán Nhi lại hôn mê bất tỉnh!” Mặc Nhiễm không hề muốn tin vào những gì Cổ Thánh Y nói, dù sao thì hắn đã tận mắt nhìn thấy Cổ Y Xán hôn mê.
“Em gái thân thể yếu ớt, lẽ nào Vương gia bây giờ mới biết hay sao?” Cổ Thánh Y nghe vậy cau mày, sau đó mới nhẹ giọng nói.
Xem ra, Cổ Y Xán này thật sự không để cô thất vọng, dùng khổ nhục kế để có được sự đồng cảm của người đàn ông... Cổ Y Xán đúng là dày công tôi luyện!
“Cổ Thánh Y, tại sao ngươi lại muốn làm như vậy! Bây giờ ngươi đã trở thành Trấn Nam vương phi như mong muốn, tại sao ngươi vẫn làm hại Xán Nhi hết lần này đến lần khác?” Hắn nhìn thấy dáng vẻ không coi ai ra gì của cô, đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Sải bước về phía trước, bóp mạnh vào cằm cô, buộc Cổ Thánh Y phải nhìn hắn.
Cổ Thánh Y cau mày thật chặt, nhưng vẫn không chịu yếu thế trừng mắt nhìn hắn.
“Cổ Thánh Y đúng là đáng thương, vì yêu phải một người đàn ông như ngươi mà đã tự hủy hoại cuộc đời mình. Cho đến khi chết, cũng chưa hiểu ra.” Cổ Thánh Y đột nhiên cất lời nói.
Cô đang cảm thấy buồn thay cho Cổ Thánh Y lúc trước, không ngờ lại yêu phải một người đàn ông như vậy.
Nhưng Mặc Nhiễm không thể hiểu những lời Cổ Thánh Y nói.
“Ngươi đang nói linh tinh gì vậy?” Mặc Nhiễm nghe vậy càng ngày càng mất kiên nhẫn, vung tay hất Cổ Thánh Y ngã xuống đất, vừa đụng vào cánh tay bị thương của cô.
Cho dù Cổ Thánh Y có cứng rắn tới đâu thì suy cho cùng cô vẫn là một người phụ nữ.
Lúc này cảm thấy từng cơn đau đớn dữ dội nơi vết thương, nước mắt bỗng tuôn rơi.
Lục Ngạn thấy vậy đau xót cho cô mà cũng rơi nước mắt theo.
“Vương gia, ngài nên tìm hiểu một chút chân tướng sự việc đi đã, trên người tiểu thư nhà chúng tôi có..."
“Lục Ngạn im miệng!” Lục Ngạn còn chưa nói hết câu đã bị Cổ Thánh Y hét lên chặn lại.
Nàng ta bị dáng vẻ này của cô làm cho giật mình, mặc dù trong lòng không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn im lặng chẳng nói thêm gì nữa.
Cổ Thánh Y cố gắng hết sức từ từ bò dậy, cô không muốn để Mặc Nhiễm biết mình bị thương.
Một là cô không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt Mặc Nhiễm, hai là vì cô không muốn Mặc Nhiễm nghĩ rằng mình cũng giống như Cổ Y Xán , chỉ biết giả bộ đáng thương để có được sự thương cảm của đàn ông.
Hơn nữa, bây giờ trong lòng Mặc Nhiễm chỉ có mình Cổ Y Xán , cho dù cô có để lộ vết thương của mình sờ sờ cho hắn xem, e rằng Mặc Nhiễm cũng không tin.
Nếu đã như vậy, tại sao Cổ Thánh Y phải làm chuyện thừa thãi và vô ích như vậy chứ!
“Mặc Nhiễm, sự kiên nhẫn của ta cũng có hạn. Nếu ngươi còn dám động tay động chân với ta một cách bừa bãi như vậy nữa, ta không ngại làm ngươi mất mặt đâu!” Cổ Thánh Y run rẩy bước từng bước một đến trước mặt Mặc Nhiễm, mở to mắt nhìn hắn và giận dữ nói.
Nước mắt vương trên gương mặt cô còn chưa khô, nhưng nhìn vào lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
“Hôm nay đúng là ta đã đánh Hồng Khuyên, nhưng cũng là vì nàng ta động tay động chân dám đánh Lục Ngạn trước. Còn về Cổ Y Xán , ta thậm chí còn không động vào một ngón tay của nàng ta. Nhưng nếu Cổ Y Xán cứ nói năng lung tung như thế này ...”
Cổ Thánh Y còn chưa nói hết câu, cô đã cảm thấy cánh tay vô cùng đau đớn, cơ thể nghiêng ngả suýt chút nữa thì ngã.
Nhờ sự tinh mắt nhanh tay của Lục Ngạn mới đỡ lấy được cô.
“Dù sao thì ta cũng đã chịu đựng sự tức giận của vương gia, vậy chi bằng cho cái danh này vững luôn đi! Người đâu! Dẫn nhị tiểu thư tới đây!”
Cổ Thánh Y lắc đầu, sau đó tức giận dữ dội.
Lý ma ma nghe lệnh lập tức chạy ra ngoài.
Mặc Nhiễm cau mày quan sát mọi thứ đang diễn ra trước mắt, thậm chí còn quên ngăn cản Lý ma ma.
Lục Ngạn đỡ tiểu thư ngồi xuống, lo lắng nhìn vết thương trên cánh tay của cô, nhưng bị ánh mắt của Cổ Thánh Y ngăn lại.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu và ra hiệu cho nàng ta đừng nói gì cả.
Mười lăm phút sau, thấy Lý ma ma dẫn theo Cổ Y Xán vẻ mặt hơi hoảng hốt bước vào.
Nàng ta vừa bước vào, lao về phía Mặc Nhiễm, nghiêng người và ngã vào vòng tay của hắn.
Cổ Thánh Y thấy vậy khẽ nhếch miệng, sau đó đứng lên, bước đi nhẹ nhàng đến trước mặt hai người bọn họ.
Bình luận facebook