Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 30: NÓI CHUYỆN TRONG HÒA BÌNH
Trong Tĩnh Tư viên, đến tận trưa Cổ Thánh Y mới từ từ tỉnh lại.
Nghĩ đến tối qua ở trong mơ, cô đã chửi Mặc Nhiễm té tát, hôm nay cô cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt, ngay cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ cũng trở nên tươi đẹp.
“Tiểu thư tỉnh rồi?” Lục Ngạn bưng một chậu nước đi tới. Thấy Cổ Thánh Y tỉnh lại thì mới yên tâm. Nàng ta dừng công việc trong tay, đi qua hầu hạ Cổ Thánh Y thay quần áo, rửa mặt, chải đầu.
“Hôm qua sau khi ta rơi xuống nước, là ai cứu ta lên?” Cổ Thánh Y ngồi trước gương đồng, để mặc Lục Ngạn hầu hạ mình rửa mặt chải đầu. Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm qua, không nén được tò mò hỏi.
“Đương nhiên là Vương gia của chúng ta rồi. Hôm qua Vương gia thấy tỷ rơi xuống nước, không nói lời nào lập tức nhảy xuống hồ sen cứu tỷ. Tối đến tỷ sốt cao, Vương gia ở đây trông nom tỷ suốt một đêm. Đến tận sáng nay khi tỷ hạ sốt rồi ngài ấy mới rời đi.” Lục Ngạn khéo tay búi tóc kiểu lưu vân kế cho cô, kích động nói.
Cổ Thánh Y nghe vậy lại đen mặt một chút, không ngờ rằng Mặc Nhiễm lại chăm sóc cô cẩn thận như vậy. Không phải hắn vẫn luôn mong cô chết sớm sao?
Từ từ! Cổ Thánh Y còn đang thắc mắc thì tự dưng nghĩ đến một chuyện rất quan trọng. Nếu như Mặc Nhiễm trông nom cô suốt đêm qua, vậy chuyện cô mắng hắn rốt cuộc là xảy ra trong mơ, hay là....
Nghĩ đến đây, Cổ Thánh Y nhăn mày, xem ra cô đã kết thù với Mặc Nhiễm rồi.
Chớp mắt lại trôi qua nửa ngày, Cổ Thánh Y cảm thấy khỏe hơn nhiều, chỉ là đầu óc vẫn còn hơi choáng, buổi chiều ngủ thêm một giấc mới cảm thấy đỡ hơn.
Khi cô tỉnh lại lúc chạng vạng thì thấy Mặc Nhiễm đang ngồi ở mép giường. Cổ Thánh Y bị dọa run cả người, lập tức ngồi thẳng lưng.
Ánh chiều tà xuyên qua ô cửa sổ lụa chiếu lên người Mặc Nhiễm, khiến hắn trở nên ấm áp hơn vài phần.
“Cảm thấy đỡ hơn chưa?” Mặc Nhiễm thấy cô tỉnh thì nhàn nhạt hỏi.
“Cảm ơn Vương gia quan tâm, đã đỡ hơn nhiều rồi.” Cổ Thánh Y nể tình hắn đã trông nom cô cả đêm, thái độ nói chuyện cũng dịu hơn nhiều, không lạnh tanh hay gay gắt như trước nữa.
“Nếu đã ổn rồi, chúng ta tính món nợ tối qua đi. Rốt cuộc Vương phi ghét bản vương đến mức nào mà nằm mơ cũng không quên chửi mắng bản vương?” Mặc Nhiễm nghe vậy thì ngước mắt nhìn cô, trầm giọng nói. Đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên, lại thêm ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, cảnh đẹp trong chốc lát khiến người khác không thể rời mắt.
Cổ Thánh Y thấy vậy thì cau mày.
“Chỉ là nằm mơ nói mớ mà thôi, Vương gia cũng muốn tính toán với ta...vậy cũng quá xét nét rồi đấy.” Cổ Thánh Y phất nhẹ tay áo, bình tĩnh mà chậm rãi nói với hắn.
Từ trước đến giờ Cổ Thánh Y chưa từng sợ phải đối phó với loại người khó keo dính này.
“Lần này tha cho ngươi. Nếu có lần sau, bản vương nhất định sẽ khiến ngươi ăn không ngon ngủ không yên.” Mặc Nhiễm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn tái nhợt thì không nhịn được thở dài, sau đó lập tức đe dọa.
Cổ Thánh Y nghe hắn nói vậy chỉ cười nhạt, không nói gì.
“Mặc Nhiễm, ngươi nói xem nếu khi xưa ta không gả cho ngươi, có phải bây giờ ta sẽ sống rất tốt không?” Sau một hồi im lặng khá lâu, Cổ Thánh Y đột nhiên hỏi. Mặc Nhiễm nghe cô hỏi thì lòng run lên, run rẩy một cách khó hiểu.
“Ngươi yên tâm, sớm muộn gì bản vương và ngươi cũng sẽ hòa ly.” Mặc Nhiễm hơi giận dỗi nói, hắn cũng không biết gần đây bản thân bị làm sao.
Trước đây hắn chỉ mong Cổ Thánh Y nghĩ thông, hòa ly với hắn. Nhưng bây giờ khi cô nghĩ thông rồi thì hắn lại do dự.
“Sớm biết như vậy khi xưa hà tất? Nếu không xảy ra chuyện này, có khi chúng ta còn là bằng hữu gặp mặt có thể mỉm cười chào hỏi. Cũng sẽ không đến nông nỗi này, ép nhau thương tích đầy mình.” Cổ Thánh Y đột nhiên cười nói, hiếm khi hai người có cơ hội ngồi cùng nhau trò chuyện một cách yên bình thế này.
“Cổ Thánh Y , ngươi lại muốn giở trò gì?” Mặc Nhiễm thấy dáng vẻ không màng sự đời của cô thì trong lòng đột nhiên bùng lên lửa giận.
Bây giờ Mặc Nhiễm tình nguyện tin rằng sự hờ hững của cô là một thủ đoạn để hấp dẫn sự chú ý của hắn, chứ không muốn thừa nhận đó là do cô đã buông bỏ hắn rồi.
“Ta không muốn lãng phí tâm tư ở trên người ngươi. Ta đã ở Vương phủ này đủ lâu rồi, thêm nửa năm nữa là tròn hai năm. Đợi đến lúc đó chúng ta có thể bẩm báo với phụ hoàng về chuyện hòa ly.” Cổ Thánh Y liếc mắt nhìn hắn, dửng dưng nói.
Hôn nhân của Hoàng thất không hề bình thường như của dân chúng, muốn hưu thê là hưu, muốn hòa ly là ly. Ở Hoàng thất, nhất định phải thành thân sau hai năm mới có thể đề nghị chuyện hòa ly.
Mặc Nhiễm nghe vậy thì cau mày, hắn không ngờ rằng Cổ Thánh Y lại suy nghĩ chu toàn hết rồi. Nếu không phải cô có ý muốn hòa ly thật thì sao có thể để ý đến chuyện này như vậy được.
“Cổ Thánh Y , ngươi muốn hòa ly cùng bản vương thật?” Mặc Nhiễm cau mày, gần như nghiến răng nói ra câu này.
“Đây không phải chuyện Vương gia muốn sao?” Cổ Thánh Y cảm thấy khó hiểu. Nếu khi xưa Mặc Nhiễm có thể dày vò nguyên chủ đến chết ở trên giường, đủ thấy hắn chẳng hề quan tâm nguyên chủ một chút nào.
Nếu đã như vậy, Cổ Thánh Y cần gì phải dây vào vũng nước đục này, giao phó cả đời mình vào tay nam nhân này.
“Tiểu thư, hay là để nô tỳ giúp người trang điểm lại một chút đi.” Thấy Cổ Y Xán mặc y phục xanh nhạt, buồn bã ỉu xìu, Hồng Khuyên vội vàng lên tiếng đề nghị.
Cổ Y Xán nhìn dáng vẻ tiều tụy của bản thân, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Không cần, thế này là được rồi.”
Nghĩ đến tối qua ở trong mơ, cô đã chửi Mặc Nhiễm té tát, hôm nay cô cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt, ngay cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ cũng trở nên tươi đẹp.
“Tiểu thư tỉnh rồi?” Lục Ngạn bưng một chậu nước đi tới. Thấy Cổ Thánh Y tỉnh lại thì mới yên tâm. Nàng ta dừng công việc trong tay, đi qua hầu hạ Cổ Thánh Y thay quần áo, rửa mặt, chải đầu.
“Hôm qua sau khi ta rơi xuống nước, là ai cứu ta lên?” Cổ Thánh Y ngồi trước gương đồng, để mặc Lục Ngạn hầu hạ mình rửa mặt chải đầu. Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm qua, không nén được tò mò hỏi.
“Đương nhiên là Vương gia của chúng ta rồi. Hôm qua Vương gia thấy tỷ rơi xuống nước, không nói lời nào lập tức nhảy xuống hồ sen cứu tỷ. Tối đến tỷ sốt cao, Vương gia ở đây trông nom tỷ suốt một đêm. Đến tận sáng nay khi tỷ hạ sốt rồi ngài ấy mới rời đi.” Lục Ngạn khéo tay búi tóc kiểu lưu vân kế cho cô, kích động nói.
Cổ Thánh Y nghe vậy lại đen mặt một chút, không ngờ rằng Mặc Nhiễm lại chăm sóc cô cẩn thận như vậy. Không phải hắn vẫn luôn mong cô chết sớm sao?
Từ từ! Cổ Thánh Y còn đang thắc mắc thì tự dưng nghĩ đến một chuyện rất quan trọng. Nếu như Mặc Nhiễm trông nom cô suốt đêm qua, vậy chuyện cô mắng hắn rốt cuộc là xảy ra trong mơ, hay là....
Nghĩ đến đây, Cổ Thánh Y nhăn mày, xem ra cô đã kết thù với Mặc Nhiễm rồi.
Chớp mắt lại trôi qua nửa ngày, Cổ Thánh Y cảm thấy khỏe hơn nhiều, chỉ là đầu óc vẫn còn hơi choáng, buổi chiều ngủ thêm một giấc mới cảm thấy đỡ hơn.
Khi cô tỉnh lại lúc chạng vạng thì thấy Mặc Nhiễm đang ngồi ở mép giường. Cổ Thánh Y bị dọa run cả người, lập tức ngồi thẳng lưng.
Ánh chiều tà xuyên qua ô cửa sổ lụa chiếu lên người Mặc Nhiễm, khiến hắn trở nên ấm áp hơn vài phần.
“Cảm thấy đỡ hơn chưa?” Mặc Nhiễm thấy cô tỉnh thì nhàn nhạt hỏi.
“Cảm ơn Vương gia quan tâm, đã đỡ hơn nhiều rồi.” Cổ Thánh Y nể tình hắn đã trông nom cô cả đêm, thái độ nói chuyện cũng dịu hơn nhiều, không lạnh tanh hay gay gắt như trước nữa.
“Nếu đã ổn rồi, chúng ta tính món nợ tối qua đi. Rốt cuộc Vương phi ghét bản vương đến mức nào mà nằm mơ cũng không quên chửi mắng bản vương?” Mặc Nhiễm nghe vậy thì ngước mắt nhìn cô, trầm giọng nói. Đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên, lại thêm ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, cảnh đẹp trong chốc lát khiến người khác không thể rời mắt.
Cổ Thánh Y thấy vậy thì cau mày.
“Chỉ là nằm mơ nói mớ mà thôi, Vương gia cũng muốn tính toán với ta...vậy cũng quá xét nét rồi đấy.” Cổ Thánh Y phất nhẹ tay áo, bình tĩnh mà chậm rãi nói với hắn.
Từ trước đến giờ Cổ Thánh Y chưa từng sợ phải đối phó với loại người khó keo dính này.
“Lần này tha cho ngươi. Nếu có lần sau, bản vương nhất định sẽ khiến ngươi ăn không ngon ngủ không yên.” Mặc Nhiễm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn tái nhợt thì không nhịn được thở dài, sau đó lập tức đe dọa.
Cổ Thánh Y nghe hắn nói vậy chỉ cười nhạt, không nói gì.
“Mặc Nhiễm, ngươi nói xem nếu khi xưa ta không gả cho ngươi, có phải bây giờ ta sẽ sống rất tốt không?” Sau một hồi im lặng khá lâu, Cổ Thánh Y đột nhiên hỏi. Mặc Nhiễm nghe cô hỏi thì lòng run lên, run rẩy một cách khó hiểu.
“Ngươi yên tâm, sớm muộn gì bản vương và ngươi cũng sẽ hòa ly.” Mặc Nhiễm hơi giận dỗi nói, hắn cũng không biết gần đây bản thân bị làm sao.
Trước đây hắn chỉ mong Cổ Thánh Y nghĩ thông, hòa ly với hắn. Nhưng bây giờ khi cô nghĩ thông rồi thì hắn lại do dự.
“Sớm biết như vậy khi xưa hà tất? Nếu không xảy ra chuyện này, có khi chúng ta còn là bằng hữu gặp mặt có thể mỉm cười chào hỏi. Cũng sẽ không đến nông nỗi này, ép nhau thương tích đầy mình.” Cổ Thánh Y đột nhiên cười nói, hiếm khi hai người có cơ hội ngồi cùng nhau trò chuyện một cách yên bình thế này.
“Cổ Thánh Y , ngươi lại muốn giở trò gì?” Mặc Nhiễm thấy dáng vẻ không màng sự đời của cô thì trong lòng đột nhiên bùng lên lửa giận.
Bây giờ Mặc Nhiễm tình nguyện tin rằng sự hờ hững của cô là một thủ đoạn để hấp dẫn sự chú ý của hắn, chứ không muốn thừa nhận đó là do cô đã buông bỏ hắn rồi.
“Ta không muốn lãng phí tâm tư ở trên người ngươi. Ta đã ở Vương phủ này đủ lâu rồi, thêm nửa năm nữa là tròn hai năm. Đợi đến lúc đó chúng ta có thể bẩm báo với phụ hoàng về chuyện hòa ly.” Cổ Thánh Y liếc mắt nhìn hắn, dửng dưng nói.
Hôn nhân của Hoàng thất không hề bình thường như của dân chúng, muốn hưu thê là hưu, muốn hòa ly là ly. Ở Hoàng thất, nhất định phải thành thân sau hai năm mới có thể đề nghị chuyện hòa ly.
Mặc Nhiễm nghe vậy thì cau mày, hắn không ngờ rằng Cổ Thánh Y lại suy nghĩ chu toàn hết rồi. Nếu không phải cô có ý muốn hòa ly thật thì sao có thể để ý đến chuyện này như vậy được.
“Cổ Thánh Y , ngươi muốn hòa ly cùng bản vương thật?” Mặc Nhiễm cau mày, gần như nghiến răng nói ra câu này.
“Đây không phải chuyện Vương gia muốn sao?” Cổ Thánh Y cảm thấy khó hiểu. Nếu khi xưa Mặc Nhiễm có thể dày vò nguyên chủ đến chết ở trên giường, đủ thấy hắn chẳng hề quan tâm nguyên chủ một chút nào.
Nếu đã như vậy, Cổ Thánh Y cần gì phải dây vào vũng nước đục này, giao phó cả đời mình vào tay nam nhân này.
“Tiểu thư, hay là để nô tỳ giúp người trang điểm lại một chút đi.” Thấy Cổ Y Xán mặc y phục xanh nhạt, buồn bã ỉu xìu, Hồng Khuyên vội vàng lên tiếng đề nghị.
Cổ Y Xán nhìn dáng vẻ tiều tụy của bản thân, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Không cần, thế này là được rồi.”
Bình luận facebook