Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 33: LẠI CÓ MÂU THUẪN
“Ngươi đã khỏe rồi hay sao mà muốn đổ thuốc không uống?”
Cổ Thánh Y chau mày.
Giọng điệu của Mặc Nhiễm không giống như tới đây để quan tâm cô.
“Thuốc quá đắng, ta không muốn uống, Vương gia đến đây có chuyện gì?” Nghĩ tới đây, Cổ Thánh Y trầm giọng nói với Mặc Nhiễm.
“Có người nói cho ta biết hồ sen đã bị người khác động tay động chân từ trước, dùng cách này để diễn màn kịch lạt mềm buộc chặt trước mặt ta. Ta vốn không tin, nhưng khi thấy ngươi đổ thuốc không uống, trong lòng cũng dao động ba phần. Chẳng lẽ ngươi thật sự vì ta nên mới nhảy xuống hồ sen? Mới không chịu uống thuốc sao?”
Mặc Nhiễm không chịu thừa nhận mình quan tâm quá mức đến Cổ Thánh Y, vì thế hắn muốn dùng phép khích tướng để nói khích cho Cổ Thánh Y uống thuốc.
Nhưng ai ngờ lời này vào tai Cổ Thánh Y lại đổi thành ý khác.
“Thì ra là không tin? Hừ, nếu Vương gia đã tới Tĩnh Tư viên thì không phải đã tin vào những lời đó rồi sao?” Cổ Thánh Y cầm quyển sách đập xuống bàn, sau đó bước lại giường tránh xa Mặc Nhiễm ra.
“Ngươi! Ngươi đúng là.... Tóm lại nếu ngươi không uống thuốc, ta sẽ coi như ngươi thừa nhận chuyện này.”
“Đúng hay sai tự biết trong lòng, sao Vương gia có thể vì miệng lưỡi người ngoài, tới đây bảo ta uống hết chén thuốc này là có thể coi như vô tội chứ? Vương gia , mặc dù Cổ Thánh Y ta không muốn vướng vào thị phi, nhưng cũng sẽ không để người khác tùy ý ức hiếp mình. Trấn Nam Vương phi ta đây sẽ không chờ đợi, cũng không ngồi yên đâu, tốt nhất Vương gia nên nói với Cổ Y Xán , đừng để nàng ta lãng phí công sức trên người ta, vu cáo người tốt nữa!”
Mặc Nhiễm bước nhanh tới nắm lấy cổ tay Cổ Thánh Y, lạnh lùng nói: “Không chờ đợi cái gì? Không muốn đợi cái gì? Nếu ngươi đã chán ghét Trấn Nam Vương phủ như thế thì tại sao trước đây còn quyết tâm gả vào? Nếu ngươi đã chán ghét ta như thế, tại sao phải bám theo sau lưng ta suốt ngần ấy năm? Có phải nữ nhân như ngươi chỉ biết đuổi theo những thứ không thuộc về mình không? Bây giờ ta...a Ngươi lại muốn bỏ chạy?”
“Mặc Nhiễm, ngươi phát điên gì vậy?” Cổ Thánh Y cảm thấy cổ tay đau nhói, sau đó nghe thấy lời nói khó hiểu của Mặc Nhiễm, cô lập tức nổi giận, hất tay Mặc Nhiễm ra rồi quát.
“Nếu Vương gia không có việc gì thì mời ra ngoài, Tĩnh Tư viên không chào đón ngươi! Ta và ngươi không cần dây dưa với nhau nữa, kẻo khiến người khác hiểu lầm, cũng cho ta được sống một cuộc sống yên ổn!” Cổ Thánh Y hít sâu một hơi, sau đó nhìn Mặc Nhiễm, trầm giọng bảo.
Giờ cô không cần nghĩ cũng biết Cổ Y Xán đã đâm chọt trước mặt Mặc Nhiễm như thế nào, nhưng cô chẳng thèm giải thích nhiều với Mặc Nhiễm.
“Hừ! Cổ Thánh Y, tốt nhất ngươi nên ghi nhớ những lời mình đã nói ngày hôm nay!” Mặc Nhiễm nói với giọng điệu hung ác, để lại một câu rồi xoay người nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Cho tới khi Mặc Nhiễm ra khỏi sân, Lục Ngạn mới vội vàng đi vào.
“Tiểu thư, tất cả là lỗi của nô tì, hại người cãi nhau với Vương gia ...” Lục Ngạn đứng ngoài cửa đã nhìn thấy rõ mọi chuyện xảy ra trong phòng.
Nghĩ tới việc quan hệ giữa Mặc Nhiễm và Cổ Thánh Y vừa tốt lên, lại vì nàng ta mà cãi nhau, Lục Ngạn vô cùng tự trách mình.
“Bỏ đi, chuyện này không liên quan tới ngươi.” Cổ Thánh Y trầm giọng, lắc đầu nói với Lục Ngạn.
Mặc Nhiễm quay lại thư phòng, nâng tay gạt hết những thứ trên án thư xuống đất.
“Chủ tử, chỉ là một chén thuốc mà thôi, Vương phi nương nương không uống cũng không thể chứng minh chuyện hồ sen là do người ấy làm...” Kỷ Đạt do dự mãi, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở, sợ Mặc Nhiễm quyết định trong lúc tức giận.
“Chuyện này giao cho ngươi, không có bằng chứng của ngươi, ta sẽ không tin ai cả.” Mặc Nhiễm nói xong rồi phất tay đuổi Kỷ Đạt.
Kinh thành mưa dầm liên tiếp mấy ngày, điều tồi tệ hơn đó là thỉnh thoảng còn có sấm vang chớp giật.
Nó cũng giống Mặc Nhiễm và Cổ Thánh Y, một người là sấm, một người là chớp.
Một khi đến gần sẽ nổi gió mưa rơi.
Những ngày này Mặc Nhiễm không hề tới Tĩnh Tư viên, mặc dù Cổ Thánh Y cảm thấy trong lòng trống vắng nhưng cũng hiếm khi được nhàn rỗi.
Cuối cùng thì trời cũng quang đãng, cô ở trong sân đọc sách, ngắm hoa.
Cổ Thánh Y vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lục Ngạn cầm một tấm thiệp mời viền tơ vàng bước vào.
“Tiểu thư, đây là thiệp mời Tạ tiểu thư cho người đưa tới.”
“Tạ tiểu thư?” Cổ Thánh Y nhíu mày, sau đó tìm kiếm ký ức về Tạ tiểu thư trong đầu mình.
“Vâng ạ, Tạ Hy Ninh tiểu thư mời người ngài mai cùng đi Tam Thanh Quan thắp hương cầu phúc.” Lục Ngạn cười khẽ đáp.
Lúc này Cổ Thánh Y mới nhớ ra Tạ Hy Ninh là bạn thân của nguyên chủ Cổ Thánh Y, là con cháu võ tướng, tính cách thoải mái.
Nhưng sau này vì Cổ Thánh Y một lòng muốn gả cho Mặc Nhiễm nên thất vọng, không còn qua lại với Cổ Thánh Y nữa.
Nghĩ tới đây, Cổ Thánh Y bèn cau mày, Tạ Hy Ninh đã không còn qua lại với Cổ Thánh Y, lần này mời cô ra ngoài để làm gì?
“Ừ, ta biết rồi.” Cổ Thánh Y nghĩ ngợi một lúc mới gật đầu trả lời, trước giờ cô đi đâu cũng gặp phải người muốn đưa cô vào chỗ chết, hiếm khi có được một người bạn đối xử thật lòng với mình.
Bất kể lúc trước hai người có hiểu lầm gì, cô có thể nhân cơ hội lần này làm rõ hiểu lầm.
Sáng sớm hôm sau, Cổ Thánh Y rửa mặt xong, vừa đi ra cửa đã thấy xe ngựa của Tạ Hy Ninh đang đợi ở ngoài.
Cổ Thánh Y ngước mắt lên thì thấy một nữ tử mặc bộ quần áo màu xanh ngọc, nổi bật lên vòng eo thon.
Mái tóc đen như thác nước chỉ buộc cao lên bằng dây cột tóc, trông rất gọn gàng, hoàn toàn không có khí chất yểu điệu của tiểu thư khuê các.
“Rề rà thật, ta đã đợi ở ngoài này lâu rồi đấy,” Tạ Hy Ninh nhìn thấy Cổ Thánh Y đi ra thì rất tức giận bảo.
Tuy ngoài miệng Tạ Hy Ninh không ưa Cổ Thánh Y cho lắm, nhưng nàng ấy vẫn đi qua thân mật kéo tay Cổ Thánh Y, cả hai cùng nhau lên xe ngựa.
“Đã lâu rồi không gặp ngươi, ta nhớ ngươi lắm đấy.” Cổ Thánh Y nhìn Tạ Hy Ninh ngồi đối diện mình, trong lòng nảy sinh thiện cảm.
So với loại người chỉ biết dựa vào nước mắt để chiếm được thiện cảm nam nhân như Cổ Y Xán , Cổ Thánh Y vẫn thích những cô nương thoải mái như Tạ Hy Ninh hơn.
“Thật sao? Ngươi chỉ lo nghĩ về Mặc Nhiễm, trong lòng ngươi làm gì có vị trí của ta.” Tạ Hy Ninh cười khẩy, giả vờ giận dỗi nói.
Cổ Thánh Y thấy nàng ấy như vậy là biết ngay nàng ấy không hề tức giận.
“Hắn không còn ở trong lòng ta nữa, lúc trước gả cho hắn cũng chỉ vì nhất thời bị ma quỷ xui khiến. Bây giờ ta chỉ muốn thời hạn hai năm nhanh chóng kết thúc, sau đó hòa ly với hắn.” Cổ Thánh Y nhìn Tạ Hy Ninh vừa cười vừa nói, giọng điệu không chút ngượng nghịu.
Tạ Hy Ninh nghe vậy thì ngây người, không ngờ Cổ Thánh Y có thể nói ra những lời đó.
Dù sao trước đây cả vương thành đều biết chuyện Cổ Thánh Y vì Mặc Nhiễm mà tìm tới cái chết, bây giờ Cổ Thánh Y khó lắm mới được gả cho Mặc Nhiễm như ý, sao có thể tùy tiện nói ra lời hòa ly chứ?
“Cổ Thánh Y, chẳng lẽ ngươi bị nữ nhân Cổ Y Xán kia chọc tức đến mức ngu rồi à?” Tạ Hy Ninh nhẹ nhàng đặt tay lên trán Cổ Thánh Y, muốn xem thử hiện tại cô có đang hoàn toàn tỉnh táo không.
“Nữ nhân kia không làm gì được ta đâu.” Cổ Thánh Y lắc đầu cười lạnh lùng, cô không hề để Cổ Y Xán vào mắt.
Cổ Thánh Y chau mày.
Giọng điệu của Mặc Nhiễm không giống như tới đây để quan tâm cô.
“Thuốc quá đắng, ta không muốn uống, Vương gia đến đây có chuyện gì?” Nghĩ tới đây, Cổ Thánh Y trầm giọng nói với Mặc Nhiễm.
“Có người nói cho ta biết hồ sen đã bị người khác động tay động chân từ trước, dùng cách này để diễn màn kịch lạt mềm buộc chặt trước mặt ta. Ta vốn không tin, nhưng khi thấy ngươi đổ thuốc không uống, trong lòng cũng dao động ba phần. Chẳng lẽ ngươi thật sự vì ta nên mới nhảy xuống hồ sen? Mới không chịu uống thuốc sao?”
Mặc Nhiễm không chịu thừa nhận mình quan tâm quá mức đến Cổ Thánh Y, vì thế hắn muốn dùng phép khích tướng để nói khích cho Cổ Thánh Y uống thuốc.
Nhưng ai ngờ lời này vào tai Cổ Thánh Y lại đổi thành ý khác.
“Thì ra là không tin? Hừ, nếu Vương gia đã tới Tĩnh Tư viên thì không phải đã tin vào những lời đó rồi sao?” Cổ Thánh Y cầm quyển sách đập xuống bàn, sau đó bước lại giường tránh xa Mặc Nhiễm ra.
“Ngươi! Ngươi đúng là.... Tóm lại nếu ngươi không uống thuốc, ta sẽ coi như ngươi thừa nhận chuyện này.”
“Đúng hay sai tự biết trong lòng, sao Vương gia có thể vì miệng lưỡi người ngoài, tới đây bảo ta uống hết chén thuốc này là có thể coi như vô tội chứ? Vương gia , mặc dù Cổ Thánh Y ta không muốn vướng vào thị phi, nhưng cũng sẽ không để người khác tùy ý ức hiếp mình. Trấn Nam Vương phi ta đây sẽ không chờ đợi, cũng không ngồi yên đâu, tốt nhất Vương gia nên nói với Cổ Y Xán , đừng để nàng ta lãng phí công sức trên người ta, vu cáo người tốt nữa!”
Mặc Nhiễm bước nhanh tới nắm lấy cổ tay Cổ Thánh Y, lạnh lùng nói: “Không chờ đợi cái gì? Không muốn đợi cái gì? Nếu ngươi đã chán ghét Trấn Nam Vương phủ như thế thì tại sao trước đây còn quyết tâm gả vào? Nếu ngươi đã chán ghét ta như thế, tại sao phải bám theo sau lưng ta suốt ngần ấy năm? Có phải nữ nhân như ngươi chỉ biết đuổi theo những thứ không thuộc về mình không? Bây giờ ta...a Ngươi lại muốn bỏ chạy?”
“Mặc Nhiễm, ngươi phát điên gì vậy?” Cổ Thánh Y cảm thấy cổ tay đau nhói, sau đó nghe thấy lời nói khó hiểu của Mặc Nhiễm, cô lập tức nổi giận, hất tay Mặc Nhiễm ra rồi quát.
“Nếu Vương gia không có việc gì thì mời ra ngoài, Tĩnh Tư viên không chào đón ngươi! Ta và ngươi không cần dây dưa với nhau nữa, kẻo khiến người khác hiểu lầm, cũng cho ta được sống một cuộc sống yên ổn!” Cổ Thánh Y hít sâu một hơi, sau đó nhìn Mặc Nhiễm, trầm giọng bảo.
Giờ cô không cần nghĩ cũng biết Cổ Y Xán đã đâm chọt trước mặt Mặc Nhiễm như thế nào, nhưng cô chẳng thèm giải thích nhiều với Mặc Nhiễm.
“Hừ! Cổ Thánh Y, tốt nhất ngươi nên ghi nhớ những lời mình đã nói ngày hôm nay!” Mặc Nhiễm nói với giọng điệu hung ác, để lại một câu rồi xoay người nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Cho tới khi Mặc Nhiễm ra khỏi sân, Lục Ngạn mới vội vàng đi vào.
“Tiểu thư, tất cả là lỗi của nô tì, hại người cãi nhau với Vương gia ...” Lục Ngạn đứng ngoài cửa đã nhìn thấy rõ mọi chuyện xảy ra trong phòng.
Nghĩ tới việc quan hệ giữa Mặc Nhiễm và Cổ Thánh Y vừa tốt lên, lại vì nàng ta mà cãi nhau, Lục Ngạn vô cùng tự trách mình.
“Bỏ đi, chuyện này không liên quan tới ngươi.” Cổ Thánh Y trầm giọng, lắc đầu nói với Lục Ngạn.
Mặc Nhiễm quay lại thư phòng, nâng tay gạt hết những thứ trên án thư xuống đất.
“Chủ tử, chỉ là một chén thuốc mà thôi, Vương phi nương nương không uống cũng không thể chứng minh chuyện hồ sen là do người ấy làm...” Kỷ Đạt do dự mãi, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở, sợ Mặc Nhiễm quyết định trong lúc tức giận.
“Chuyện này giao cho ngươi, không có bằng chứng của ngươi, ta sẽ không tin ai cả.” Mặc Nhiễm nói xong rồi phất tay đuổi Kỷ Đạt.
Kinh thành mưa dầm liên tiếp mấy ngày, điều tồi tệ hơn đó là thỉnh thoảng còn có sấm vang chớp giật.
Nó cũng giống Mặc Nhiễm và Cổ Thánh Y, một người là sấm, một người là chớp.
Một khi đến gần sẽ nổi gió mưa rơi.
Những ngày này Mặc Nhiễm không hề tới Tĩnh Tư viên, mặc dù Cổ Thánh Y cảm thấy trong lòng trống vắng nhưng cũng hiếm khi được nhàn rỗi.
Cuối cùng thì trời cũng quang đãng, cô ở trong sân đọc sách, ngắm hoa.
Cổ Thánh Y vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lục Ngạn cầm một tấm thiệp mời viền tơ vàng bước vào.
“Tiểu thư, đây là thiệp mời Tạ tiểu thư cho người đưa tới.”
“Tạ tiểu thư?” Cổ Thánh Y nhíu mày, sau đó tìm kiếm ký ức về Tạ tiểu thư trong đầu mình.
“Vâng ạ, Tạ Hy Ninh tiểu thư mời người ngài mai cùng đi Tam Thanh Quan thắp hương cầu phúc.” Lục Ngạn cười khẽ đáp.
Lúc này Cổ Thánh Y mới nhớ ra Tạ Hy Ninh là bạn thân của nguyên chủ Cổ Thánh Y, là con cháu võ tướng, tính cách thoải mái.
Nhưng sau này vì Cổ Thánh Y một lòng muốn gả cho Mặc Nhiễm nên thất vọng, không còn qua lại với Cổ Thánh Y nữa.
Nghĩ tới đây, Cổ Thánh Y bèn cau mày, Tạ Hy Ninh đã không còn qua lại với Cổ Thánh Y, lần này mời cô ra ngoài để làm gì?
“Ừ, ta biết rồi.” Cổ Thánh Y nghĩ ngợi một lúc mới gật đầu trả lời, trước giờ cô đi đâu cũng gặp phải người muốn đưa cô vào chỗ chết, hiếm khi có được một người bạn đối xử thật lòng với mình.
Bất kể lúc trước hai người có hiểu lầm gì, cô có thể nhân cơ hội lần này làm rõ hiểu lầm.
Sáng sớm hôm sau, Cổ Thánh Y rửa mặt xong, vừa đi ra cửa đã thấy xe ngựa của Tạ Hy Ninh đang đợi ở ngoài.
Cổ Thánh Y ngước mắt lên thì thấy một nữ tử mặc bộ quần áo màu xanh ngọc, nổi bật lên vòng eo thon.
Mái tóc đen như thác nước chỉ buộc cao lên bằng dây cột tóc, trông rất gọn gàng, hoàn toàn không có khí chất yểu điệu của tiểu thư khuê các.
“Rề rà thật, ta đã đợi ở ngoài này lâu rồi đấy,” Tạ Hy Ninh nhìn thấy Cổ Thánh Y đi ra thì rất tức giận bảo.
Tuy ngoài miệng Tạ Hy Ninh không ưa Cổ Thánh Y cho lắm, nhưng nàng ấy vẫn đi qua thân mật kéo tay Cổ Thánh Y, cả hai cùng nhau lên xe ngựa.
“Đã lâu rồi không gặp ngươi, ta nhớ ngươi lắm đấy.” Cổ Thánh Y nhìn Tạ Hy Ninh ngồi đối diện mình, trong lòng nảy sinh thiện cảm.
So với loại người chỉ biết dựa vào nước mắt để chiếm được thiện cảm nam nhân như Cổ Y Xán , Cổ Thánh Y vẫn thích những cô nương thoải mái như Tạ Hy Ninh hơn.
“Thật sao? Ngươi chỉ lo nghĩ về Mặc Nhiễm, trong lòng ngươi làm gì có vị trí của ta.” Tạ Hy Ninh cười khẩy, giả vờ giận dỗi nói.
Cổ Thánh Y thấy nàng ấy như vậy là biết ngay nàng ấy không hề tức giận.
“Hắn không còn ở trong lòng ta nữa, lúc trước gả cho hắn cũng chỉ vì nhất thời bị ma quỷ xui khiến. Bây giờ ta chỉ muốn thời hạn hai năm nhanh chóng kết thúc, sau đó hòa ly với hắn.” Cổ Thánh Y nhìn Tạ Hy Ninh vừa cười vừa nói, giọng điệu không chút ngượng nghịu.
Tạ Hy Ninh nghe vậy thì ngây người, không ngờ Cổ Thánh Y có thể nói ra những lời đó.
Dù sao trước đây cả vương thành đều biết chuyện Cổ Thánh Y vì Mặc Nhiễm mà tìm tới cái chết, bây giờ Cổ Thánh Y khó lắm mới được gả cho Mặc Nhiễm như ý, sao có thể tùy tiện nói ra lời hòa ly chứ?
“Cổ Thánh Y, chẳng lẽ ngươi bị nữ nhân Cổ Y Xán kia chọc tức đến mức ngu rồi à?” Tạ Hy Ninh nhẹ nhàng đặt tay lên trán Cổ Thánh Y, muốn xem thử hiện tại cô có đang hoàn toàn tỉnh táo không.
“Nữ nhân kia không làm gì được ta đâu.” Cổ Thánh Y lắc đầu cười lạnh lùng, cô không hề để Cổ Y Xán vào mắt.
Bình luận facebook