• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần y xuất chúng (7 Viewers)

  • Chương 36-40

Chương 36: Cửu Cung Mê Hồn Châm

“Hiện tại chẳng phải có một con sao?”, Hoàng Hách cười giả lả chỉ vào ngực thanh niên trúng độc: “Vốn dĩ trong cơ thể người này đã có chất độc kia, mặc dù khiến người này trúng độc, nhưng cũng gián tiếp kiềm chế cổ trùng. Nhưng chất độc bị anh đẩy ra rồi, cổ trùng này mất đi kiềm chế, ngay lập tức phát tác”.

“Vậy ư?”, giọng Nhị Ngưu trầm hẳn, ánh mắt bất giác nhìn ông lão lưng gù và Thẩm Phong kia. Khỏi cần nghĩ, cổ trùng này chắc là kiệt tác của mấy người này. Thực sự không ngờ những người này lại giở thủ đoạn như vậy chỉ vì muốn có được phương thuốc gia truyền của mình.

“Lúc này cổ trùng này đang nằm ở ngoài tim, huyệt tử cung cách tim quá gần, một khi đâm kim bạc vào, khai thông khí huyết, chắc chắn sẽ đánh động cổ trùng ở chỗ tim. Đến lúc đó, cổ trùng tự cảm thấy gặp nguy hiểm sẽ chó cùng rứt giậu, khiến người này mất mạng trước”, Hoàng Hách tiếp tục giải thích, khiến trán Nhị Ngưu đổ mồ hôi lạnh liên tục.

Lúc này anh ta mới nhận ra mình may mắn thế nào. Nếu không phải Hoàng Hách kịp thời ngăn cản mình, thì một kim này của mình đã đi xuống rồi, giờ người này có lẽ đã chết rồi.

“Người anh em, nếu cậu đã nhìn ra được là do cổ trùng, vậy cậu có cách giải quyết không? Dù sao đây cũng là một mạng người, dù người này đến để hại tôi, thì tôi cũng phải cứu cậu ta”, Nhị Ngưu cúi gập người với Hoàng Hách, tâm phục khẩu phục nói.

“Ừm, anh là một bác sĩ tốt”, trong mắt Hoàng Hách lộ vẻ hài lòng. Anh kế thừa Y Tiên Truyền Thừa đương nhiên cũng kế thừa tinh thần trách trời thương dân, mặc dù tinh thần này chịu sự kiểm soát của tư tưởng chủ quan của Hoàng Hách, nhưng gặp phải y đức trên người Nhị Ngưu, Hoàng Hách vẫn vô cùng thích.

“Nếu nó không chịu ra thì ép nó ra”, Hoàng Hách nói từng từ từng chữ.

Ở chỗ xa, ông lão lưng gù nghe thấy, trong mắt bỗng ánh lên vẻ khinh thường. Cổ trùng này ông ta tốn rất nhiều tâm huyết mới nuôi ra được, đâu có dễ đối phó vậy.

“Người anh em, tôi phải làm thế nào?”, Nhị Ngưu nhìn Hoàng Hách với vẻ mặt trịnh trọng.

“Tôi cần sự giúp đỡ của anh”, Hoàng Hách từ tốn rút một cây kim bạc trong túi kim bạc của Nhị Ngưu ra.

“Dù là gì thì chỉ cần tôi có thể làm được, thì kể cả liều mạng tôi cũng sẽ làm cho cậu”, mặt mày Nhị Ngưu kiên định, từng chữ vang vọng.

“Tôi cần sự hỗ trợ của chân khí, truyền chân khí của anh cho tôi”, Hoàng Hách thong thả nói: “Truyền hết cho tôi”.

Nhị Ngưu không hề do dự, gật đầu luôn: “Được”, nói rồi, lòng bàn tay Nhị Ngưu đập vào vai Hoàng Hách, một luồng chân khí từ từ chảy vào cơ thể Hoàng Hách.

“Khí thế chính trực cuồn cuộn rất thuần khiết, vừa hay hợp với phương pháp châm cứu này của tôi”, Hoàng Hách lại gật đầu trong lòng, kim bạc trong tay đâm vào huyệt tử cung với tốc độ cực nhanh.

Nhị Ngưu nhìn Hoàng Hách, trong lòng vô cùng khó hiểu. Chẳng phải Hoàng Hách nói không được đâm vào huyệt tử cung sao, vậy tại sao Hoàng Hách lúc này lại nhắm vào huyệt tử cung để đâm.

Song anh ta còn chưa thoát khỏi nỗi khó hiểu, hai tay Hoàng Hách đã lại di chuyển.

Chỉ thấy hai tay anh mỗi bên cầm một kim bạc, đâm vào hai huyệt khác nhanh như chớp.

Sau khi kim bạc đi vào, Nhị Ngưu đột nhiên cảm thấy chân khí trong cơ thể giảm đi nhiều.

“Tập trung truyền chân khí”, giọng Hoàng Hách truyền vào tai Nhị Ngưu, bỗng chốc khiến anh ta giật mình, giờ không dám suy nghĩ lung tung nữa, chỉ tập trung truyền chân khí.

Hoàng Hách cảm nhận được chân khí dồi dào truyền từ tay Nhị Ngưu tới, hai tay không dừng lại, một cây kim bạc đâm vào từng huyệt của thanh niên trúng độc như giọt nước mưa. Mỗi cây kim bạc đâm vào là chân khí dồi dào được Hoàng Hách truyền vào trên kim bạc cũng ào ào xông vào cơ thể thanh niên trúng độc, nếu nhìn kĩ có thể phát hiện khi chân khí đi vào, làn da của thanh niên trúng độc bắt đầu phồng lên, cứ như một quả bóng bay được thổi to.

Lúc này người ngạc nhiên nhất chính là ông lão lưng gù. Từ kim đầu tiên Hoàng Hách đâm vào huyệt tử cung, ông ta đã cảm giác có điều bất thường. Đáng lý khi kim bạc của Hoàng Hách đâm vào huyệt tử cung, cổ trùng kia sẽ bất chấp tất cả tấn công tim, khiến thanh niên kia chết ngay lập tức mới đúng. Song đến tận khi Hoàng Hách đâm mười mấy kim, cổ trùng kia của ông ta từ đầu chí cuối vẫn không có tấn công gì.

Chẳng lẽ thanh niên đột nhiên xuất hiện này thần thông quảng đại như vậy thật?

Phải nói là dự cảm của ông lão lưng gù rất chuẩn, cổ trùng của ông ta đúng là có chuyện rồi.

Khi kim bạc của Hoàng Hách đâm vào huyệt tử cung của thanh niên, cổ trùng đó bị làm giật mình. Như ông lão lưng gù đoán, cổ trùng bị giật mình ngay lập tức muốn tấn công tim. Song đúng lúc nó tấn công tim thì bên trên kim bạc đâm vào huyệt tử cung xông tới một luồng khí, bỗng chốc đẩy nó ra. Sau đó, nó còn chưa kịp phản ứng lại thì xung quanh lại xuất hiện từng cây kim bạc một, mỗi một cây kim bạc đều đưa tới một luồng khí tức mạnh mẽ. Khí tức này như có linh tính, tự tạo thành tường, như mê cung, khiến cổ trùng gặp khó khăn.

Lúc này chọc giận cổ trùng rồi. Nó chạy lung tung, muốn đánh bay tường khí này, song tường khí này thế mà lại vô cùng kiên cố, dù cổ trùng cố gắng thế nào cũng không đánh bay được. Bất lực, cổ trùng chỉ đành chui lung tung trong tường khí theo bản năng, tìm kiếm chỗ trống để chạy ra. Sau khi cổ trùng chui lung tung một lúc thì tìm được chỗ trống thật, thế là nó như uống thuốc kích thích, chui thẳng vào chỗ trống.

Bên ngoài, Hoàng Hách giơ tay châm kim, từng cây kim bạc đáp xuống cơ thể thanh niên không có quy luật gì. Nơi những cây kim bạc này đâm vào, có chỗ là huyệt, nhưng nhiều hơn cả lại là da thịt bình thường, nhìn vào trông cứ như đâm lung tung. Nếu lúc này có người hiểu biết về Đông y thấy, chắc chắn sẽ cười nhạo việc Hoàng Hách châm cứu lung tung, căn bản chỉ là một người ngoài nghề.

Nhưng thực sự là vậy sao?

Nhị Ngưu ở sau Hoàng Hách trợn tròn mắt, trong ánh mắt tràn ngập kính trọng. Mặc dù phương pháp châm cứu này nhìn bên ngoài không thấy gì, nhưng là người truyền chân khí, Nhị Ngưu cảm nhận được rõ ràng thế giới mê cung rộng lớn trong cơ thể thanh niên.

“Đây là phương pháp châm cứu gì?”, Nhị Ngưu nuốt nước miếng, dè dặt nói.

“Cửu Cung Mê Hồn Châm”, kim bạc trong tay Hoàng Hách lại lần nữa đi xuống, giọng điệu vô cùng trang nghiêm.
Chương 37: Tiêu diệt cổ trùng

“Cửu Cung Mê Hồn Châm”.

Nhị Ngưu nhẹ nhàng nói một câu, như thể đang hồi tưởng lại hàm ý của năm chữ này vậy. Đột nhiên, mắt anh ta sáng rực: “Cửu Cung Mê Hồn Châm được lắm!”.

Là người truyền chân khí, lần châm cứu này của Hoàng Hách đối với Nhị Ngưu mà nói, chẳng khác gì đang cầm tay chỉ dạy cách châm cứu. Tuy mỗi cây kim Hoàng Hách cắm xuống đều nhìn có vẻ không có trật tự, nhưng trong đó lại bao hàm một loại đạo lý tuyệt diệu.

Nhị Ngưu không hề hiểu về Cửu Cung Bát Quái, nhưng anh ta đã cảm nhận được rõ mồn một, mục đích châm cứu của Hoàng Hách là đang tạo nên một mê cung lớn, một mê cung được tạo thành từ chân khí.

Cổ trùng trong cơ thể người thanh niên e rằng không thể ngờ cái chỗ trống mà nó khó khăn mới tìm thấy được, thực ra chỉ là do Hoàng Hách cố tình để lộ ra, mục đích để dụ dỗ nó vào con đường đã lên kế hoạch sẵn.

Và lúc này, kim bạc của Hoàng Hách đã phủ lên đến mặt của người thanh niên trúng độc.

Đột nhiên Hoàng Hách thốt nhẹ một tiếng: “Chuẩn bị đi, sắp ra rồi!”.

Tâm thần Nhị Ngưu động một cái, tập trung ý niệm, truyền mạnh chân khí vào trong cơ thể Hoàng Hách. Truyền chân khí trong thời gian dài, Nhị Ngưu cũng đã có hơi mệt mỏi, nhưng lúc này anh ta vẫn dốc hết sức mình.

Kim bạc lóe sáng, Hoàng Hách cắm một cây kim bạc lên đầu mũi của người thanh niên, sau đó, Hoàng Hách liền dừng lại. Hai mắt của anh nhìn chăm chú vào người thanh niên. Cơ thể anh không động đậy, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Một lúc sau, khuôn mặt người thanh niên đột nhiên nổi lên một cái bọc. Cái bọc này không lớn, chỉ nhỏ bằng đồng xu bé tí. Sau khi cái bọc này xuất hiện, cứ không ngừng di chuyên trên khuôn mặt của người thanh niên. Nhìn quỹ tích vận động của nó rõ ràng không hề có chút quy luật nào, giống như một người say rượu đi bước đi xiêu vẹo lúc tiến lúc lùi.

Nhưng bình tĩnh quan sát, có thể nhìn thấy cái bọc này tuy di chuyển linh tinh như con ruồi không đầu, nhưng tổng thể mà nói, nó lại đang từ từ đi dịch về phía mũi của người thanh niên.

Nhị Ngưu nín thở, yên tĩnh chờ đợi, chờ đợi sinh vật bên trong cái bọc kia xuất hiện trước mắt mọi người.

Người kinh ngạc nhất phải kể đến Đồng Thiết Tâm. Anh ta không hiểu về y thuật, cho nên “Cửu Cung Mê Hồn Châm” trước đó của Hoàng Hách đối với anh ta mà nói thì không nhìn ra được là loại phương pháp gì. Anh ta cũng không hiểu chân khí, đương nhiên cũng không biết Nhị Ngưu đang không ngừng truyền chân khí cho Hoàng Hách. Cho nên từ đầu đến giờ anh ta đều im lặng đứng gần đó, đồng thời âm thầm đề phòng Nhị Ngưu chạy trốn.

Cho đến khi cái bọc xuất hiện trên mặt người thanh niên, đồng thời không ngừng dịch chuyển, Đồng Thiết Tâm lúc này mới vô cùng sợ hãi. Anh ta không thể ngờ được trong cơ thể người lại xuất hiện một thứ như vậy, lẽ nào là ký sinh trùng sao.

đó di chuyển vào trong mũi của người thanh niên, sau đó lập tức trở nên yên lặng.

Đúng lúc này, giọng nói của Hoàng Hách vang to: “Thứ đó sắp ra rồi!”, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Hoàng Hách không biết từ lúc nào, trong tay lại cầm một chiếc kim bạc nữa.

“Vù!”.

Lập tức, tiếng côn trùng lập tức kêu lên mạnh mẽ, chỉ thấy lỗ mũi người thanh niên như thể bị thứ gì đó đẩy từ trong ra vậy, lập tức nở to. Sau đó, cảnh tượng khiến Đồng Thiết Tâm cả đời này cũng khó mà quên được đã xuất hiện, cùng với sự nở to của lỗ mũi người thanh niên, là một con bọ cánh cứng màu nâu đỏ đang từ từ chui ra từ lỗ mũi người thanh niên.

“Đây là gì thế?”, vì quá kinh ngạc, Đồng Thiết Tâm không kìm được kêu lên.

“Vù...”, như thể giọng nói của Đồng Thiết Tâm đã kinh động con bọ cánh cứng kia, chỉ thấy con bọ cánh cứng đập mạnh hai cánh, rồi phi thẳng vào mặt Đồng Thiết Tâm như một luồng sáng đỏ.

“Á!”, Đồng Thiết Tâm hoảng hốt hét lên, trong lòng lại dấy lên một sự tuyệt vọng. Vì anh ta nhìn thấy hình dáng con bọ cánh cức đập cánh giống như một cái đầu lâu gớm ghiếc! Cái đầu lâu đó bay vù về phía anh ta, như thể lời tuyên bố của tử thần, khiến anh ta không có một chút ý chí phản kháng nào.

“Chíu!”

Đúng lúc này, chỉ thấy một tia sáng vụt tới, đó lại là chân khí Hoàng Hách mượn của Nhị Ngưu để ra tay!

Chiếc kim bạc bay lượn, đem theo một luồng chân khí mạnh mẽ đến lạ thường, vệt sáng bạc như sao chổi lướt qua, chĩa thẳng vào con bọ cánh cứng.

“Vù!”, con bọ cánh cứng đó như thể cảm nhận được nguy hiểm, kêu lên một tiếng rồi thay đổi hướng.

Nhưng nó không hề biết, Hoàng Hách có Vô Thượng Tiên Đồng. Trong mắt Hoàng Hách, tốc độ bay mà nó cho rằng vô cùng tự hào chỉ chậm như ốc sên bò. Còn chưa chờ cho nó đổi hướng, cây kim bạc đã đâm trúng nó rồi.

“Tinh!”, một tiếng kim loại vang lên, cây kim bạc đó thế mà lại không đâm vào ngay lập tức. Nhưng sau đó, luồng chân khí hùng hậu trong cây kim bạc phát huy tác dụng mạnh mẽ, mạnh như vũ bão xuyên thẳng qua lớp vỏ cứng chắc của bọ cánh cứng, sau đó sượt qua cằm của Đồng Thiết Tâm, “tinh” một tiếng đâm vào chiếc cột cách đó không xa.

“Vù!”.

“Vù!”

Nhưng con bọ cánh cứng đó vẫn chưa chết, nó không ngừng vỗ cánh, cố gắng thoát khỏi cây kim bạc. Nhưng tất cả những cố gắng của nó cũng phí công mà thôi, chân khí mạnh mẽ trên cây kim bạc khi đâm qua lớp vỏ cứng của nó, đã tiêu diệt đi sức sống trong cơ thể nó rồi.

Sau khi cố gắng vỗ cánh thêm vài cái nữa, con bọ cánh cứng cuối cùng cũng bất động.

Đúng lúc này, ông lão lưng gù đột nhiên “phụt” ra một ngụm máu tươi, cả cơ thể ông ta như bị thương nặng, lập tức gục xuống.

Con cổ trùng này là ông ta đã dày công nuôi nó, có liên kết với tâm thần của ông ta, giờ nó đã chết, là chủ nhân của cổ trùng như ông ta cũng nhận được phản ứng dữ dội.
Chương 38: Chính nghĩa của cảnh sát

“Hừ, tôi đoán quả nhiên không sai, con cổ trùng này chính là do ông già chết tiệt kia hạ độc!”, Nhị Ngưu thấy vậy, bất giác chửi thề: “Các người cũng kinh thật đấy, vì muốn ép tôi giao ra phương thuốc gia truyền, thế mà lại không tiếc hi sinh mạng người! Lần này nếu không phải là có vị... tiên sinh này ở đây, thì người này đã chết thật rồi!”.

“Cậu nói linh tinh!”, ông lão lưng gù đó thấy sự việc bị bại lộ, giở luôn thói vô lại: “Cậu nói cổ trùng này là do tôi cho vào, vậy chứng cứ đâu?”.

“Vừa rồi ông nôn ra máu chính là chứng cứ!”, Nhị Ngưu nói một cách gay gắt.

Ông lão lưng gù không chịu thừa nhận: “Chẳng qua sức khỏe của lão già này không tốt, thỉnh thoảng bị nôn ra máu cũng là chuyện bình thường, có liên quan gì đến con cổ trùng đó”.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt bỗng nhiên vang lên: “Ông nói dối!”.

Nhị Ngưu quay đầu lại, chỉ thấy người thanh niên trúng độc không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, lúc này đang được Hoàng Hách đỡ ngồi dậy khỏi bàn.

Người thanh niên trúng độc chỉ vào ông lão lưng gù và tên tóc vàng, thều thào nói: “Các người lừa tôi uống viên thuốc màu đen, bảo tôi uống viên này xong thì đến quán ăn này giả vờ bị ngộ độc, sự việc xong xuôi sẽ cho tôi thuốc giải và một triệu. Ai ngờ các người lại muốn hại tôi chết thật! Các anh ơi, vừa rồi tuy tôi không thể tỉnh lại, nhưng tôi vẫn còn ý thức, những gì xảy ra bên ngoài tôi đều rõ hết. Các anh đã cứu tôi, tôi không thể lấy oán báo ơn, cũng không thể hại các anh được!”.

“Những gì cậu nói có phải sự thật không”, Đồng Thiết Tâm nhìn chằm chằm vào thanh niên trúng độc, giọng nói vô cùng nghiêm túc.

“Đương nhiên là thật, lúc đó khi bọn họ thương lượng với tôi, tôi đã đề phòng nên lén lút dùng điện thoại ghi âm lại”, người thanh niên trúng độc cố gắng lôi điện thoại từ trong túi ra, sau đó mở đoạn ghi âm! Đoạn ghi âm rất rõ ràng, nghe giọng là đoán được ngay người đang nói.

Đồng Thiết Tâm chăm chú lắng nghe, không nói gì cả. Nhưng từ đôi mắt anh ta có thể nhìn thấy lửa giận mỗi lúc một tăng, lúc này trong lòng anh ta phải mất bình tĩnh đến nhường nào.

“Những gì trong đoạn ghi âm đều là thật”, nghe xong đoạn ghi âm, Đồng Thiết Tâm quay phắt lại, nhìn trừng trừng vào tên tóc vàng đang rụt đầu rụt cổ: “Cậu suy nghĩ cho kỹ đi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng trị nghiêm khắc!”.

Tên tóc vàng nghe thấy đoạn ghi âm là đã chột dạ rồi, lúc này anh ta thấy bộ dạng lạnh lùng công minh của Đồng Thiết Tâm, trong lòng lập tức gục ngã. Chỉ thấy anh ta đặt mông ‘phịch’ một cái xuống đất, hét to: “Không phải do tôi đầu têu, đều là do lão già kia đầu têu hết!”.

“Mày nói láo!”, ông lão lưng gù tức đến mức sắc mặt xanh đen, mở miệng chửi luôn.

“Còng tay hết lại!”, không chờ cho anh ta tiếp tục ngụy biện, Đồng Thiết Tâm khoát tay. Lập tức những cảnh sát khác đi lên phía trước, còng tay tên tóc vàng lại. Khi cảnh sát định còng tay ông lão lưng gù, Thẩm Phong cuối cùng lên tiếng.

“Đồng Thiết Tâm, anh đừng quên mục đích hôm nay anh đến đây!”, Thẩm Phong lạnh lùng quát, như một vị quân vương cao ngạo: “Anh có xứng với ân tình mà nhà họ Thẩm đối xử với anh không!”.

Đồng Thiết Tâm nhìn Thẩm Phong, trong ánh mắt tràn đầy sự đấu tranh. Hai mươi năm trước, khi anh ta còn chưa làm cảnh sát, mẹ anh ta bệnh nặng, không có tiền chữa trị, khi không còn cách nào nữa thì gặp gia chủ nhà họ Thẩm. Gia chủ nhà họ Thẩm rất hào phóng hỗ trợ anh ta một khoản tiền để chữa khỏi bệnh cho mẹ anh ta. Mấy năm nay, Đồng Thiết Tâm luôn ghi nhớ tấm ân tình này trong lòng. Cho nên, khi Thẩm Phong tìm đến anh ta, anh ta đã đồng ý luôn.

“Bắt người tên là Nhị Ngưu lại, tôi sẽ coi như anh đã trả hết ân tình!”, Thẩm Phong dẫn dắt từng bước nói: “Tôi đã đuổi hết những người không liên quan ra ngoài rồi, lúc này ở đây chỉ còn lại người của tôi, chỉ cần anh gật đầu, không những anh không bị phạt vì tội bắt cười vô cớ, ngược lại sẽ trở thành anh hùng chiến đấu chống lại các thế lực xấu! Có nhà họ Thẩm của tôi tạo thế cho anh, anh lập tức sẽ trở thành anh hùng của Hải Thành, muốn địa vị có địa vị, muốn danh dự có danh dự! Đương nhiên là nếu anh không nghe lời, tôi không tiếc khiến anh mất đi tất cả! Anh biết đấy, với thế lực của nhà họ Thẩm ở Hải Thành, muốn làm được chuyện đó thì vô cùng dễ dàng!”.

Nói đến đây, Thẩm Phong cười lên. Cậu ta cho rằng điệu kiện mà cậu ta vừa ra tuyệt đối đủ hậu đãi, và hậu quả rõ ràng cũng đủ nghiêm trọng, chỉ cần Đồng Thiết Tâm không ngu, tuyệt đối sẽ không từ chối.

Nhưng Thẩm Phong không thể ngờ, khi cậu ta nói xong, sự đấu tranh trên khuôn mặt của Đồng Thiết Tâm lại lập tức biến mất.

“Thẩm thiếu gia, thực sự rất xin lỗi!”, gương mặt Đồng Thiết Tâm đầy vẻ nghiêm nghị: “Lần hành động lần này tôi đồng ý cậu, một mặt là để trả ơn, mặt khác là vì cậu nói có chứng cứ chứng minh quán ăn này hạ độc vào thức ăn để lừa hại thực khách”.

“Giờ chân tướng sự việc đã rõ, chứng minh quán ăn này bị người ta vu oan hãm hại, vì sao tôi lại bắt họ đi rồi để mặc cho những tên tội phạm thực sự được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?”, ánh mắt Đồng Thiết Tâm đầy vẻ kiên quyết: “Chức trách của cảnh sát chúng tôi chính là vệ sĩ của nhân dân, chứ không phải công cụ cá nhân của các cậu!”.

“Còng lại!”, giọng nói của Đồng Thiết Tâm mạnh mẽ và to hơn vài phần.

“Rõ!”, một cảnh sát cao giọng đáp lại, sau đó sải bước dài về phía ông lão lưng gù, một tay tóm lấy hai tay ông lão, rồi còng tay lại một cách không hề nể nang.

Ông lão lưng gù không phản kháng, mà sa sầm mặt nhìn Thẩm Phong một cái như thể muốn nói gì đó. Nhưng Thẩm Phong nháy mắt ra hiệu cho ông ta, bảo ông ta im miệng đừng nói.

“Đưa đi!”, Đồng Thiết Tâm khoát tay, rồi đưa những cảnh sát cấp dưới rời khỏi đó.

“Đứng lại!”, Thẩm Phong đột nhiên quát lên một tiếng: “Đồng Thiết Tâm, tôi không hiểu, là điều gì đã khiến anh quay lưng với ân tình của nhà họ Thẩm đã dành cho anh, để anh chống đối lại tôi!”.

Bước chân của Đồng Thiết Tâm dừng lại, đứng một cách nghiêm trang, đưa tay chỉnh lại mũ cảnh sát trên đầu: “Vì tôi là cảnh sát nhân dân, tôi phải xứng đáng với huy hiệu cảnh sát trên đầu tôi, tôi phải xứng đáng với vinh quang bảo vệ nhân dân, tôi phải xứng đáng với lương tâm của tôi!”

Nói xong, Đồng Thiết Tâm sải bước đi tiếp, chỉ để lại một bóng dáng trang nghiêm.
Chương 39: Chúng ta không thù không oán

“Chết tiệt!”.

Nhìn Đồng Thiết Tâm đang dẫn đội rời đi, sắc mặt Thẩm Phong lạnh ngắt.

Cậu ta không ngờ, một kế hoạch vốn dĩ tưởng chừng không thể thất bại, thế mà lại bị hẫng như vậy, thậm chí lúc này cậu ta còn hơi cảm thấy mất mặt.

Thẩm Phong đưa mắt nhìn Nhị Ngưu cách đó không xa, sau đó ánh mắt cậu ta lại đặt lên trên người Hoàng Hách.

Chính là người đàn ông này, đã khiến cho kế hoạch của cậu ta đổ bể, nếu không có anh, người thanh niên đáng chết kia đã chết dưới phương pháp chữa trị của Nhị Ngưu rồi.

“Mày rốt cuộc là ai!”, cậu ta trừng mắt nhìn Hoàng Hách, như một con hổ đang giận giữ, ánh mắt dữ tợn và tàn bạo.

“Tôi chỉ là một người đi ngang qua thôi!”, Hoàng Hách dửng dưng nhìn Thẩm Phong, trên gương mặt không có biểu cảm gì.

“To gan lắm, mày có biết tao là ai không?”, ánh mắt Thẩm Phong sắc lẹm, giọng nói đầy hăm dọa: “Mày có biết chỉ cần một câu nói của tao là mày sẽ không bao giờ sống được ở Hải Thành này nữa không?”.

Như thể kiểm chứng cho lời nói của cậu ta, một đám người đồng loạt lao vào. Đám người này chính là bọn làm loạn lúc đầu bị Nhị Ngưu đánh cho xấp mặt, sau khi Đồng Thiết Tâm tới, đám người này đều bị đuổi ra khỏi quán ăn. Nhưng vừa nhìn thấy Đồng Thiết Tâm đưa cảnh sát đi khỏi, bọn họ lại lao vào.

“Chúng mày vẫn muốn ăn đánh à?”, thấy đám người này quay lại, Nhị Ngưu tức tối đứng trước mặt Hoàng Hách, nắm tay lại thành nắm đấm, từng khúc cơ bắp nổi lên rõ rệt.

Tuy vừa rồi anh ta đã truyền hết chân khí trong cơ thể cho Hoàng Hách, nhưng vẫn dư sức đối phó với đám đô con này.

Thấy Nhị Ngưu đứng ra, đám đô con này lập tức sun vòi. Bọn họ đều là những người một lúc đánh được cả ba người, nhưng khi đối diện với Nhị Ngưu, bọn họ rõ ràng không có cơ hội phản kháng. Người ta rõ ràng là một tên quái vật, sức mạnh khủng khiếp, có thể nhẹ nhàng ném bay đi người hơn 50kg.

“Một lũ vô dụng!”, thấy đàn em của mình ai nấy đều rụt cổ, trong lòng Thẩm Phong càng tức tối thêm. Sau đó, cậu ta không nhìn Hoàng Hách nữa, mà đổi sang nhìn Nhị Ngưu: “Nhị Ngưu, tao tin mày không phải là người ngu ngốc! Phương thuốc gia truyền của mày, chỉ cần mày giao lại cho tao, mày cần cái giá nào cũng được!”.

“Hừ, đừng mơ!”, Nhị Ngưu hoàn toàn không nể tình, anh ta không cần nghĩ mà nói luôn: “Y thuật của nhà họ La tao xưa nay không truyền ra ngoài, nếu tao phá vỡ quy tắc, thì tao biết ăn nói thế nào với liệt tổ liệt tông của nhà họ La?”.

Giọng nói của Thẩm Phong càng lạnh lùng hơn: “La Nhị Ngưu, tao khuyên mày nên suy nghĩ lại!”.

“Không cần suy nghĩ nữa, Thẩm Phong, mày không phải tốn công vô ích nữa làm gì”, Nhị Ngưu ồm ồm nói với vẻ mặt kiên định.

“Được!”, Thẩm Phong tức đến mức hổn hển nói: “Nếu mày đã không thức thời, thì đừng trách tao không khách khí!”.

Ngập ngừng một lúc, Thẩm Phong quát về phía ông chủ quán ăn đang mặt mày tái nhợt đứng một bên: “Nếu các người đã không biết nắm cơ hội, vậy thì bắt đầu từ hôm nay, quán ăn này của các người đừng hòng mở nữa!”.

Ông chủ quán nghe thấy liền hốt hoàng, vừa khóc vừa nói: “Thẩm thiếu gia, cậu đại nhân đại đức, tha cho quán ăn này của tôi đi!”.

Thẩm Phong cười khẩy một tiếng, trong giọng nói đầy vẻ ngang ngược: “Ông muốn trách thì trách tên Nhị Ngưu này không biết điều ấy!”.

Vừa nói ánh mắt Thẩm Phong nhìn chẳng sang Hoàng Hách: “Hôm nay mày đã làm hỏng việc tốt của tao, Thẩm Phong tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày đâu! Chỉ cần mày vẫn ở Hải Thành, thì tao đủ khả năng để cho mày chết!”

Nhìn Thẩm Phong đã có chút bấn loạn, Hoàng Hách lại đột nhiên lên tiếng: “Cậu là Thẩm Phong, cậu cũng là người của Tập đoàn Thẩm Thị à?”.

Lông mày Thẩm Phong nhíu lại, nhìn Hoàng Hách bằng ánh mắt có thêm phần dò xét: “Cũng là nghĩa là gì”.

Hoàng Hách mỉm cười: “Trước đây không lâu, có một người tên là Thẩm Trì, cũng uy hiếp tôi như cậu vậy, sau đó thì được nổi tiếng luôn”.

Hoàng Hách vừa nói vừa ha ha phá lên cười. Tô Lệ đứng bên cạnh Hoàng Hách khi nghe thấy Hoàng Hách nhắc đến Thẩm Trì cũng bất giác phì cười thành tiếng, tiếng cười hay như chim hót.

Trên đường đến quán ăn này với Hoàng Hách, Tô Lệ kể cho Hoàng Hách nghe rất nhiều chuyện về Thẩm Trì. Hôm đó sau khi bọn Hoàng Hách đi khỏi, Thẩm Trì thực sự cứ cười suốt. Trong cái xã hội thông tin này, thông tin lưu truyền nhanh nhất chính là những tin hot, nhất là những tin hot từ ký túc xá nữ. Chỉ chưa đầy một tiếng, những đoạn clip liên quan đến Thẩm Trì được phát khắp trên diễn đàn của trường, sau đó bắt đầu lan ra các phương tiện thông tin bên ngoài. Vì Thẩm Trì là con cháu ruột của nhà họ Thẩm, nên có cả một trang web cũng đăng sự việc này lên.

Thế là xong, Thẩm Trì không những nổi tiếng ở trường Đại học Hải Thành, thậm chí còn trở thành người làm xáo trộn cả Hải Thành luôn. Nghe nói Thẩm Vũ Long, gia chủ nhà họ Thẩm cũng là chủ tịch Tập đoàn Thẩm Thị sau khi thấy tin tức về Thẩm Trì thì nổi cơn thịnh nộ, phải dùng lực lượng khủng của nhà họ Thẩm mới có thể nhanh chóng làm chìm vụ việc này xuống. Nhưng kể cả như vậy, danh tiếng của Thẩm Trì cũng đã bị hủy hoại.

“Thẩm Trì”, Thẩm Phong nhìn Hoàng Hách, trong ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: “Mày chính là cái tên Hoàng Hách đó?”.

“Cậu đoán đúng rồi đấy!”, Hoàng Hách đột nhiên cười hi hi: “Giờ tôi đang nghĩ, có nên để cho cậu được mếm mùi cười liên tục trong sáu tiếng giống với Thẩm Trì không!”.

“Đừng! Hoàng Hách, có gì từ từ nói!”, sắc mặt Thẩm Phong đột nhiên trở nên tái nhợt: “Chúng ta không thù không oán, không nhất thiết phải như vậy đâu”.

Thẩm Phong như sắp khóc. Cậu ta đã chứng kiến rất rõ ràng bộ dạng thê thảm của Thẩm Trì, một người cười lớn như điên, kể cả dùng kim đâm vào thịt, Thẩm Trì vẫn cười không ngớt. Nhà họ Thẩm mời đến nhiều bác sĩ nổi tiếng nhưng không ai có thể làm cho Thẩm Trì ngưng cười lại, cho đến khi đủ sáu tiếng, Thẩm Trì mới từ từ dừng lại. Nhưng Thẩm Trì lúc đó đã hoàn toàn kiệt sức, gọi không nói hỏi không thưa, cho anh ta đồ ăn cũng không ăn.
Chương 40: Sự tự tin của Hoàng Hách

Càng khiến người ta tuyệt vọng hơn đó là, vì chuyện lần này, gia chủ nhà họ Thẩm là Thẩm Vũ Long đã thất vọng tột cùng về Thẩm Trì, sau này e rằng Thẩm Trì khó mà sống yên ổn trong nhà họ Thẩm. Càng là một gia tộc lớn như nhà họ Thẩm, sự cạnh tranh về quyền lợi trong gia tộc càng lớn, mọi người đều nhằm vào mấy vị trí nắm quyền lợi chính của nhà họ Thẩm, nếu ai bị thất thế, đồng nghĩa với việc mất hết tiền đồ. Nếu Thẩm Phong cũng giống như Thẩm Trì bị một vố như vậy, tiền đồ của anh ta cũng coi như đi tong.

Cho nên, khi Thẩm Phong biết Hoàng Hách chính là người đã hại Thẩm Trì, phản ứng đầu tiên chính là sợ hãi!

“Nhưng cậu uy hiếp tôi”, Hoàng Hách giơ một ngón tay đưa lên trước mặt ngắm nghía: “Con người tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp, Thẩm Trì uy hiếp tôi, đã nếm được mùi đau khổ, giờ cậu lại uy hiếp tôi...”.

“Ha ha, người anh em Hoàng Hách, vừa rồi tôi chỉ là đùa thôi mà!”, hai chân Thẩm Phong đã bắt đầu run rẩy, nhưng gương mặt vẫn cố nặn ra nụ cười: “Giờ tôi sẽ đi ngay, giờ tôi sẽ đi ngay!”.

Vừa nói, Thẩm Phong thế mà lại mất hồn mất vía quay đầu chạy thẳng.

“Đừng đi!”, Hoàng Hách đột nhiên nói to.

“Ôi má ơi...”, Thẩm Phong đang chạy thục mạng đột nhiên nghe thấy giọng nói của Hoàng Hách, lập tức run rẩy, chân không đứng vững rồi ngồi thụp xuống đất.

“Ha ha ha...”, Nhị Ngưu nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Phong, không nhịn được cười phá lên: “Thẩm thiếu gia nhà họ Thẩm cái gì chứ, chẳng phải cũng chỉ là một tên nhát gan hay sao!”.

Thẩm Phong hậm hực bò dậy, lúc này cậu ta hiểu thì ra bản thân đã bị Hoàng Hách chơi một vố. Nhưng lúc này cậu ta lại không dám nói gì, chỉ cúi đầu, sợ quá chạy vội ra ngoài.

Đám đàn em của cậu ta thấy đại ca của mình sợ sun vòi, cũng không dám nói một lời hống hách nào nữa, ai nấy đều ba chân bốn cẳng chạy khỏi quán ăn.

“Một lũ nhát chết”, Nhị Ngưu nhìn theo bóng đám người đó rồi giơ ngón tay giữa lên với vẻ coi thường. Sau đó, anh ta như thể lần đầu biết đến Hoàng Hách vậy, nhìn Hoàng Hách với con mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.

“Cậu chính là cậu Hoàng Hách đó à?”, giọng nói của Nhị Ngưu đầy cảm kích: “Cái cậu Hoàng Hách mà biết điểm huyệt ấy”.

Hoàng Hách gật đầu, không phủ nhận: “Đúng, tôi chính là Hoàng Hách”.

“Ha ha ha, thần tượng!”, Nhị Ngưu kích động ôm chầm lấy Hoàng Hách, cái cơ thể vạm vỡ kia khiến Hoàng Hách suýt nữa không thở nổi. Không biết có phải do Nhị Ngưu quá xúc động hay không, khi anh ta ôm Hoàng Hách lại đồng thời dùng cả nội lực, chỉ dựa vào chút nội lực tự tu luyện của Hoàng Hách rõ ràng không thể đối kháng được với Nhị Ngưu.

May mà Nhị Ngưu kịp thời phát hiện ra bất thường, vội vàng buông ra, Hoàng Hách lúc này mới thoát thân.

Hoàng Hách vừa thở dốc vừa cạn lời nhìn Nhị Ngưu, trong lòng lại thầm cảnh giác. Thực lực của bản thân anh quá yếu, đối diện với Nhị Ngưu, Hoàng Hách phát hiện ra anh thực sự không có chút sức phản kháng nào. Xem ra từ hôm nay, anh phải tu luyện gấp rút thôi, thực lực mới là nền tảng để đứng vững trên thế giới này.

Tô Lệ thấy Hoàng Hách bị cái ôm chặt ban nãy làm cho đỏ bừng mặt, vội vàng dựa gần, đôi tay nhỏ nhắn dịu dàng vuốt ngực Hoàng Hách, đôi mắt xinh đẹp lườm Nhị Ngưu một cái.

“Hi hi, tôi xin lỗi, tại tôi kích động quá”, Nhị Ngưu bị cái lườm của Tô Lệ làm cho đỏ mặt, nhìn Hoàng Hách với vẻ hơi áy náy.

“Được rồi, anh không sao!”, Hoàng Hách trở lại bình thường, vỗ tay Tô Lệ nở nụ cười cảm kích, sau đó bực bội nhìn Nhị Ngưu nói: “Có cần phải kích động đến mức đó không?”.

Nhị Ngưu gãi đầu, thật thà nói: “Nhà họ Thẩm đó không phải thứ tốt đẹp gì, dạo này toàn uy hiếp tôi, tôi cũng sớm đã bực bọn họ lắm rồi. Nhưng thế lực của bọn họ quá mạnh, tôi không đủ dũng khí để đấu với bọn họ, đánh vài tên đô con thì không sao, chứ đâu dám động vào người của nhà họ Thẩm đâu”.

Vừa nói, Nhị Ngưu nhìn Hoàng Hách với vẻ ngưỡng mộ: “Vẫn là cậu lợi hại, thế mà dám cho thiếu gia nhà họ Thẩm đều nếm mùi đau khổ!”.

Hoàng Hách vừa nghe trong lòng vừa có chút gượng cười. Nếu không phải lúc đó Thẩm Trì hăm dọa người quá đáng, thì anh làm sao lại dây vào anh ta chứ. Sau hôm đó trở về, Tô Lệ cũng kể cho Hoàng Hách về thế lực của nhà họ Thẩm, anh mới biết được nhà họ Thẩm thế mà lại là một nhân vật máu mặt như vậy. Lần này Thẩm Trì bị Hoàng Hách hại cho, nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ đến trả thù.

Nhưng nếu cho Hoàng Hách lựa chọn lại một lần nữa, Hoàng Hách vẫn sẽ làm như vậy. Người đàn ông đích thực là không sợ gì hết!

“Haiz, giờ phải làm sao đây!”, ông chủ quán ăn đứng một bên đang đi đến với khuôn mặt ủ rũ: “Mấy người thanh niên các cậu, lần này đắc tội với Tập đoàn Thẩm Thị, lẽ nào không sợ Tập đoàn Thẩm Thị trả thù sao?”.

“Tôi sống trên thương trường ở Hải Thành bao nhiêu năm nay, cũng nhìn thấy quá nhiều thứ rồi. Thế lực càng lớn mạnh thì càng coi trọng thể diện, lần này các cậu làm xấu mặt Tập đoàn Thẩm Thị, bọn họ nếu không trả thù mới là lạ đấy!”, ông chủ quán nói với giọng chân thành, có thể cảm nhận được trong câu nói của ông ta đầy vẻ lo lắng.

Hoàng Hách và Nhị Ngưu nhìn nhau, đều bất giác mỉm cười. Họ nhìn được một thứ gọi là không sợ gì hết từ trong mắt đối phương.

“Bọn họ muốn trả thù thì cứ đến đi!”, Hoàng Hách khẽ cười một tiếng, nụ cười mang theo vẻ lạnh lùng: “Chỉ cần bọn họ chuẩn bị sẵn tâm lý nhận tổn thất nặng nề là được!”.

Hoàng Hách không phải ngang ngược, mà là đủ tự tin! Anh có Y Tiên Truyền Thừa, sao phải sợ một nhà họ Thẩm cơ chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Y Xuất Ngục
  • Băng Sơn Nữ Thần
Mục Thần
  • Ốc Sên
Chương 46-50
Thần Đạo Thiên Tôn
  • Sương Sương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom