• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tháng Năm Quá Dài (1 Viewer)

  • Phần 14

Tháng Năm Quá Dài​





Phần 14


Một người lẽ ra giờ này đang phải ở Huế mới đúng, vậy mà hiện tại lại đang đứng trước mặt tôi, thật kỳ lạ, anh ta giống như thần đèn Aladin luôn xuất hiện mỗi khi tôi gặp rắc rối vậy.
Tôi ngẩn ra nhìn Hưng một hồi, mãi sau mới sực nhớ ra anh ta vẫn đang chìa tay về phía tôi, cuối cùng đành vội vàng nhận lấy áo vest rồi luống cuống hỏi:
– Sao…chú lại ở đây?
– Sao tôi lại không được ở đây?
– Cháu tưởng giờ này chú vẫn đang ở trong Huế.
Anh ta không đáp, chỉ lặng lẽ giơ tay tóm lấy hai vai tôi rồi kéo cả tôi lẫn áo vest ra sau lưng, sau đó mới ngẩng lên nhìn mấy người đàn ông kia, trong ánh mắt lạnh lùng thường ngày giống như toát ra thêm cả sự sắc bén, khiến ngay cả tôi đứng bên cạnh cũng có cảm giác nổi da gà.
Mấy gã đàn ông đi theo tôi lúc này dường như cũng nhận ra Hưng nên vẻ mặt có hơi chột dạ, dáo dác liếc nhau rồi ấp úng gọi hai tiếng:
– Anh Hưng.
Một gã đứng phía sau nói thêm:
– Đây là… người quen của anh ạ?
– Nhìn thế này vẫn không rõ à?
– À dạ không. Lúc nãy em không biết nhưng giờ thì em biết rồi ạ.
– Biết rồi thì chúng mày định thế nào? Muốn làm gì thì làm đi tao xem.
– Không, không, em không dám. Bọn em mới chỉ ra đây thôi, bọn em chưa làm gì bạn anh cả, đến cả sợi tóc chị ấy em cũng chưa đụng vào, em thề đấy. Em chưa làm gì hết. Bọn em không dám nói dối anh đâu.
Tôi tròn mắt, cứ nghĩ ông chú tôi sẽ dọa đông dọa tây lũ này một trận, ai ngờ còn chưa mở miệng dọa câu nào bọn chúng đã xanh cả mặt. Mà cũng kỳ lạ, trước giờ tôi chỉ biết trong giới nhà giàu thì Hưng khá nổi tiếng, còn mấy chuyện đánh nhau hay gây gổ thì anh ta chưa bao giờ nhúng tay vào, thế mà bọn chúng lại chẳng sợ Lâm mà chỉ sợ mỗi Hưng.
Anh ta dùng ánh mắt quét quanh một vòng rồi nói:
– Chúng mày đi theo người ta làm gì?
– Không, bọn em không đi theo mà là ông Trung bảo em ra đây. Lão ấy bảo bọn em đi ra tát… chị ấy… vài tát, em không biết là bạn anh nên mới nghe lời lão ấy. Em mà biết thì có cho vàng em cũng không dám đụng vào đâu ạ. Bọn em xin lỗi, bọn em biết sai rồi.
– Trung của tập đoàn An Trung à?
– Vâng, vâng. Tập đoàn An Trung ấy ạ. Cái vụ của Lâm nhà anh cũng là do lão ấy, bọn em chỉ là bậu xậu đi theo hóng chuyện thôi, không liên quan gì đến bọn em cả. Em đảm bảo đấy ạ.
Vừa nói, bọn chúng lại vừa lén lút nhìn tôi đang mặc áo vest đứng sau lưng Hưng, chẳng hiểu nghĩ gì mà sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi, ông chú tôi chưa kịp đáp thì đã vội vàng giải thích tiếp:
– Em nói thật đấy, khổ lắm, bọn em có biết gì đâu, em còn không biết chị bạn anh tên gì thì sao muốn làm gì chị ấy được, tại lão Trung kia nói thì bọn em mới đi theo thôi ạ. Bọn em chưa làm gì chị ấy đâu, anh không tin thì cứ hỏi chị ấy là biết ạ.
Một gã còn sợ ông chú của tôi không tin nên còn cố bồi thêm một câu:
– Vâng, vâng, đúng đấy. Anh cứ hỏi chị ấy xem, không lại nghĩ oan cho bọn em. Bọn em nãy giờ đứng ở đây mà, đã tát được cái nào đâu.
– Mày còn muốn tát à? Hay là để tao đứng ra đây cho mày thử xem nhé.
– Ấy ấy không, em chỉ đang nói thế thôi ạ, bạn của anh thì sao em dám đụng, em xin lỗi anh.
Thấy bọn chúng biết sợ, tôi cũng không muốn đứng ở đây đôi co nữa, tôi không muốn Hưng dây phải phiền phức nên đành mở miệng nói giúp bọn chúng:
– Cháu không sao đâu chú. Nãy giờ chưa ai làm gì cháu cả, chỉ có mấy người đàn ông đang gây chuyện ở bên trong thôi, cháu không sao.
– Vâng, vâng, đúng rồi đấy ạ. Bọn em chưa làm gì cả. Chưa đụng đến nửa sợi tóc của chị ấy ạ. Em xin lỗi anh ạ.
Anh ta nghe xong liền liếc tôi một cái, vẻ mặt nghiêm khắc giống như muốn mình nói còn chưa phạt đến tôi, khiến tôi đành phải bối rối ngậm miệng, im re không dám ho he gì nữa.
Anh ta nhìn tôi một lúc rồi mới quay lại quát mấy người đàn ông kia:
– Biến được bao xa được thì biến, tốt nhất đừng để tao nhìn thấy bọn mày nữa.
– Vâng, vâng, bọn em biến ngay đây ạ. Em xin lỗi anh ạ.
Nói rồi, bọn chúng vội vội vàng vàng bỏ chạy mất tăm mất dạng, vừa rồi còn hùng hổ là thế, giờ cúp đuôi chuồn nhanh hơn chó cún, loáng một cái đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa, trên vỉa hè thoáng chốc chỉ còn lại mỗi mình tôi và Hưng.
Khi ấy, tôi mới thực sự cảm thấy không khí có chút gì đó không ổn, vừa ngượng lại vừa xấu hổ, còn vừa lo âu thấp thỏm vì gây ra chuyện lại còn bị ông chú bắt quả tang ngay tại trận.
Có điều hôm nay gây chuyện không phải chỉ mình tôi, bên trong còn có Lâm nữa, tôi cũng đoán Hưng đến tận đây là vì việc của em trai cho nên đành nhanh chóng đá quả bom sang cho Lâm:
– Chú về từ lúc nào thế?
– Một tiếng trước.
– À…vâng. Lâm đang ở trong kia, lúc nãy có mấy người bắt nạt anh ấy. Chú vào xem thế nào.
– Tự gây ra được thì tự giải quyết được. Tôi không rỗi hơi đi chạy theo nó.
– Ơ… em của chú…
– Cô thích thì cứ tự nhiên giải quyết giúp nó đi. Về trước đây.
Nói rồi, anh ta xoay người đi thẳng, cũng chẳng buồn liếc vào câu lạc bộ Bi-a một cái. Tôi không rõ tại sao Hưng đã đến đây rồi mà không vào, nhưng dù sao nơi này cũng chẳng còn việc gì cho tôi nữa, cho nên cũng lẽo đẽo theo về.
Chân người đó rất dài, sải bước rất nhanh nên tôi phải chạy mất ba bước mới đuổi kịp:
– Cháu cũng về nhà, chú có muốn ngồi cùng xe về không?
Anh ta nghe thế mới dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc. Thực ra thì tôi ngửi thấy áo vest mình đang khoác có mùi điều hòa máy bay, mà xung quanh đây không có xe của anh ta hay là của trợ lý nào cả, đoán Hưng từ sân bay xuống là ngồi taxi về thẳng đây nên tôi mới nói thế.
Anh ta hừ lạnh một tiếng:
– Không ở đây lo chuyện giúp người khác nữa à?
– Không. Ban nãy cháu đi ăn với mấy đứa nhóc trong công ty, thấy ầm ỹ nên định vào xem thế nào thôi. Thấy Lâm gây chuyện nên cháu mới… giúp một chút. Giờ ở đó không có chuyện của cháu nữa, cháu về với chú.
– Tôi thấy ở trong câu lạc bộ Bi-a vẫn chưa xong đâu, muốn giúp thì quay lại giúp đi, không cần về cùng tôi.
Tôi dứt khoát lắc đầu, kiên định nhắc lại lần nữa:
– Không, cháu muốn về nhà… với chú.
Nói xong, tôi mới cảm thấy trình độ nịnh bợ của mình càng lúc càng đạt lên một tầm cao mới, mà ai kia cũng đúng là dễ bị dụ, chẳng mấy chốc sự lạnh lùng trong mắt cũng bất chợt xao động, thái độ cũng trở nên ôn hòa hơn nhìn tôi.
Hưng im lặng một lát rồi cuối cùng cũng chịu chìa tay về phía tôi, khẽ nói:
– Chìa khóa.
– Vâng. Chìa khóa xe đây ạ.
Tôi không nhịn được nên vừa tủm tỉm cười vừa móc chìa khóa ra từ trong túi ra đưa cho anh ta, lúc nhận chìa khóa, Hưng thấy vẻ mặt tôi thế thì lập tức cau mày, sau đó cũng không thèm để ý đến tôi mà quay người đi thẳng luôn.
Haha… dễ bị dụ, nhưng khi phát hiện mình bị dụ lại còn ngại, ông chú của tôi đúng là đáng yêu thật đấy!
Tôi muốn cười to thành tiếng nhưng đành phải nhịn cười, lẽo đẽo đi theo sau anh ta, hai chúng tôi một trước một sau chậm chạp đi đến bãi đỗ xe. Trên quãng đường vài chục mét đến đó, tôi cố ý đi thật chậm, lẳng lặng quan sát tấm lưng vững chãi của anh ta, âm thầm đánh giá, cuối cùng mới nhận ra được một điều rằng: thứ khác biệt nhất trên người Hưng chính là khí thế và bản lĩnh, những thứ này không phải do cố tỏ vẻ mà giống như được khắc từ trong xương cốt, những người đàn ông khác hoặc kể cả em trai anh ta cũng không thể nào có được.
Anh ta vốn không thích nhiều lời nhưng chỉ cần một ánh mắt cũng đủ làm người khác nể sợ, sinh ra đã là người thừa kế chính thống nhưng lại dám tự mình gây dựng nên Trường Giang, không cần dựa vào ai vẫn một mình đứng trên thương trường hô mưa gọi gió. Ngoại hình có thể không do anh ta quyết định, nhưng nội hàm là do tự bản thân tu dưỡng mà thành, ngay cả thành tựu cũng là do anh ta tự nỗ lực cố gắng. Kiểu đàn ông thế này mới là cực phẩm của cực phẩm.
Nghĩ đến đây, trái tim tôi bất giác đập loạn một nhịp, sợi dây leo đã bén rễ trong lòng bỗng chốc như vươn mình trở nên dài hơn, bủa vây và thắt chặt toàn bộ tâm trí tôi, khiến tôi cảm thấy mọi tế bào trong người đều rung động rất mãnh liệt.
Có điều, tôi cũng chẳng được chìm đắm trong rung động ấy quá lâu vì mới đi có vài chục mét là đã đến chỗ để xe rồi. Khi thấy Hưng lên xe, tôi vẫn bực dọc vì ban nãy mình không để xe ở xa hơn, cho tôi được hưởng thụ cảm giác được mặc áo vest của anh ta, rồi lại lẽo đẽo theo sau anh ta lâu thêm một chút.
Haizz… đời người nhiều lúc cũng thường nuối tiếc những thứ thật vớ vẩn nhỉ? Giống như tôi bây giờ!
Trên đường về nhà, tôi định lấy điện thoại ra nhắn tin báo cho Hồng với Thủy chuyện mình đã đi về rồi, nhưng còn chưa kịp gửi đi đã thấy hai đứa nó gọi đến. Khi vừa nghe tôi nói đang trên đường về, Hồng lập tức rú ầm lên trong điện thoại:
– Sao bà không xem hết đã về rồi? Về mà chẳng nói với em tiếng nào cả.
– Chị mệt nên về, đang định nhắn tin cho mày đây, lúc nãy đông quá, gọi mày mãi không được.
– Úi giời, hôm nay bà ngầu thế làm cả lũ nháo nhác, có nghe được tiếng gì đâu. Một gậy dọn trắng bàn Bi-a, bà đỉnh vãi. Cả đám ở đây đang xôn xao bàn tán về chị đây này, nhất là cái lão Lâm bạn chị nữa, cuống cuồng tìm chị loạn hết cả lên.
Mới nói đến đó thì ở bên kia Hưng cũng có điện thoại. Anh ta vừa “Alo” một tiếng thì con bé Hồng cũng ngay lập tức nhận ra giọng sếp tổng, hét váng hết cả tai tôi:
– Á, bà đừng nói là bà đang ngồi với sếp đấy nhé? Chị gặp sếp nên mới đánh quả lẻ đi về phải không? Bà bỏ bạn bè vì tình phải không?
– Nói vớ vẩn, không phải.
– Rõ ràng em nghe giọng mà, giọng của thần tượng em thì không sai được đâu. Thế mà bảo chị với sếp không có gì mờ ám đâu, còn bảo sếp thấy gái đẹp xịt máu mũi chứ thấy chị cũng không thèm, rồi còn bảo mua váy sexy thế này sếp cũng không ngắm. Giờ lại đánh quả lẻ với sếp. Chị giỏi lắm, để mai xem lên công ty em có xử chị không?
– Về đến nhà rồi, chị cúp máy đây.
Dứt lời, không đợi đầu bên kia trả lời đã ngay lập tức cúp máy, quay sang thì thấy Hưng đang lẳng lặng nhìn tôi. Lúc nãy Hồng nói to quá nên chắc hẳn anh ta cũng sẽ nghe được vài câu, tôi ngượng quá nên đành giải thích:
– Hôm nay tăng ca về muộn quá nên mấy chị em rủ nhau đi ăn. Mấy đứa nhóc này hay nói linh tinh, chú đừng để ý.
– Ừ.
– Chú đã ăn gì chưa?
– Ban nãy có ăn trên máy bay rồi.
– Vâng. Công việc ở trong đó chắc giải quyết ổn thỏa rồi chứ ạ?
– Ở Huế thì ổn cả, chỉ có ở Hà Nội là suốt ngày xảy ra chuyện thôi.
Biết ngay là sẽ mắng tôi, nhưng tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi nên vẫn cười bảo:
– Vâng, lần sau cháu sẽ chú ý, cháu xin lỗi chú ạ.
– Còn có lần sau à?
– À… chắc chắn không có lần sau.
Chúng tôi mới nói đến đó thì điện thoại của tôi lại đổ chuông lần nữa, lần này là Lâm gọi đến. Tôi không muốn nghe điện thoại của anh ta nên chuyển sang chế độ im lặng, cứ như vậy anh ta gọi cho tôi ba, bốn cuộc không được lại nhắn tin.
Có mặt Hưng ở đây nên tôi không đọc cũng không nhắn lại, mãi đến khi về nhà rồi, tắm rửa xong tôi mới mở điện thoại ra thấy có thêm vài cuộc gọi nhỡ nữa. Lâm nhắn:
– Em đang ở đâu thế? Sao anh tìm không thấy em?
– Em có chuyện gì không đấy, có gì thì gọi cho anh ngay.
Tôi thở dài một hơi, chậm chạp rep lại mấy chữ:
– Tôi về nhà rồi. Không cần lo cho tôi đâu. Từ giờ đừng có gây chuyện nữa, anh của anh không thích đâu.
– Anh biết rồi, về sau sẽ không có chuyện đó nữa đâu. Hôm nay cảm ơn em.
Tôi không nhắn lại nữa, lẳng lặng tắt nguồn điện thoại rồi leo lên giường đi ngủ, hôm nay lo việc bao đồng cho anh ta mệt rồi, kèo nhèo nói thêm thì ngày sau càng dây dưa không dứt được, thế nên tốt nhất là nói ít thì tốt hơn.
Mấy ngày tiếp theo, công ty của tôi chuẩn bị ra mắt sản phẩm mới phục vụ cho khoảng thời gian Tết dương lịch và Tết nguyên đán nên tất cả mọi người đều bận rộn. Bận đến nỗi hai đứa Hồng với Thảo còn chẳng có thời gian để tra khảo tôi chuyện hôm bữa có giọng Hưng trong điện thoại, mà tôi thì cũng tối mắt tối mũi nguyên ngày, có những hôm quá giờ ăn trưa rồi còn chẳng đứng lên đi ăn được, anh Minh toàn phải mua đồ về tận nơi ép tôi ăn.
Có một hôm, tôi đang chuẩn bị mang báo cáo vào phòng cho sếp tổng ký thì thấy Vân từ thang máy đi đến. Trên tay cô ta xách theo một hộp đựng đồ ăn, mặt mũi trang điểm tỉ mỉ, vừa thấy tôi đã cười đểu:
– Chào chị thư ký nhé. Em mang đồ ăn cho anh Hưng ạ.
Lần này tôi vẫn thờ ơ trả lời một câu như hôm trước:
– Có hẹn trước không?
– Mẹ của sếp tổng bảo em mang đồ ăn đến thì có được tính là hẹn trước không ạ? Cái này là dì Nhàn với em tự tay làm, còn dặn em là phải đến tận nơi cho anh Hưng, nếu chị cần kiểm tra thì số điện thoại đây, tự gọi cho mẹ sếp tổng của chị mà hỏi nhé?
Tôi không trả lời mà chỉ lẳng lặng quan sát hộp đồ ăn kia, trước kia tôi đã đuổi cả trăm cô hâm mộ sếp tôi mang cơm đến rồi, nhưng đây là lần đầu có người lấy danh mẹ Hưng mang cơm đến, tôi muốn ngăn cũng không ngăn được.
Vân thấy tôi không đáp lại cố ý nói thêm một câu:
– Sao thế? Không dám gọi à? Sao chị không oai như lần trước nữa đi. Hôm trước vênh váo lắm, còn dám chơi mẹ con em nữa mà.
– Có chuyện đó nữa à? Sao tôi không nhớ nhỉ? Tôi chỉ nhớ là có người khoe khoang sắp làm sếp bà công ty này thôi nên muốn ai cũng phải hầu hạ mình thôi.
– Haha, cứ chờ đấy rồi xem. Ngày ấy cũng chẳng còn xa đâu.
– Mà đúng rồi, cái ông bạn trai cũ tên Trung gì đấy… chia tay rồi à? Lần này đổi đối tượng nhanh thế, mới mấy tháng mà đã sắp thành sếp bà của công ty tôi rồi?
Nhắc đến tình cũ, cô ta ngay lập tức thay đổi thái độ, khinh khỉnh nhìn tôi nói:
– Tại có đứa cố tình quyến rũ thôi, em đây không cần cái thứ đàn ông từng bị một đứa bẩn thỉu đụng vào. Cái gì bà chị đụng vào làm em thấy tởm, không muốn nhìn đến lần hai, thế nên việc chia tay lão Trung kia cũng thường thôi. Chia tay sau ngày bắt được chị công khai dụ dỗ bạn trai em ở quán café, sợ bẩn nên phải chia tay đấy, chị thư ký ạ.
Lúc ấy trong lòng tôi đột nhiên rất muốn nói một câu: “Thế thì để tôi đụng vào Hưng xem cô còn thấy tởm không?”, nhưng nghĩ đến đó lại bất chợt cảm thấy hoảng hốt, thậm chí còn thấy mình sắp điên rồi. Tôi đang hiếu thắng kiểu gì vậy?
Tôi lẳng lặng hít sâu vào một hơi, cố dùng lý trí gạt mấy suy nghĩ vớ vẩn kia ra khỏi đầu, tỏ ra bình thản đáp:
– À ra cô sợ bẩn chứ không phải tìm được người khác ngon hơn.
Bị tôi chọc đúng tim đen như thế, vẻ mặt Vân lập tức sa sầm. Cô ta hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn đấu võ mồm với tôi ở nơi này nữa nên ngúng ngoảy quay đi:
– Dù sao thì cũng chẳng đến lượt chị nói, miếng ngon xưa nay có bao giờ rơi vào mồm mấy đứa khố rách áo ôm đâu. Đồ ngon thì chỉ có người đủ tư cách mới được hưởng thôi, chẳng như ai đó, mạt kiếp cũng chẳng thể với được vào cái vạt áo của người khác.
Nói rồi, Vân cố tình huých qua vai tôi một cái rồi đi thẳng đến cửa phòng Hưng, gõ cửa mấy tiếng rồi đi vào.
Tôi thấy cô ta ở trong đó, cũng không muốn ôm báo cáo vào trình ký nữa nên đành đi xuống tầng dưới lấy mấy cốc nước lạnh uống cho đỡ khó chịu. Vừa mới lang thang ra đến hành lang thì lại gặp anh Minh từ đầu kia đi tới, thấy tôi, ông ấy mặt mày phấn khởi nói:
– Bận thế, làm việc cách nhau có một đoạn hành lang 10 mét thôi mà đến giờ mới gặp được em.
– Em cũng sắp tối mắt tối mũi rồi đây, dạo này các đơn đặt thiết kế riêng nhiều quá, việc ôm không xuể. Duyệt mỗi mẫu thôi mà mấy ngày rồi cũng không xong được.
– Ai bảo em cố ý ôm hết việc cho lão Hưng, cho chết.
Thực ra không phải tôi cố ý ôm hết việc, mà tôi biết Hưng còn quản lý cả công ty bên Mỹ, rồi việc ở tập đoàn gia đình anh ta, và còn thêm cả chuyện thỉnh thoảng phải ra ngoài gặp gỡ “bạn gái” theo chỉ định của mẹ anh ta nữa. Tôi muốn nhường thời gian rảnh rỗi cho người ấy nên mới cố tình ôm hết việc như thế.
Tôi cười cười bảo:
– Thì em là thư ký của sếp mà, phải làm việc thay cho sếp chứ.
– Thôi đi cô nương, đừng tưởng anh không biết, em biết nó bận nên mới ôm hết việc cho nó chứ gì. Lo nghĩ cho nó vừa thôi, cũng phải nghĩ cho mình chứ, việc Hưng còn quản lý mấy công ty nữa thì không nói, nhưng nó đi hẹn hò với người ta thì đó là việc riêng chứ đâu phải việc của công ty? Giờ em còn kham cả việc riêng để sếp đi tán gái nữa cơ à?
– Việc kết hôn của sếp cũng là việc trọng đại mà. Sếp phải đi hẹn hò thì mới lấy vợ được chứ.
Anh Minh xì một tiếng, ngao ngán chẳng thèm nói với tôi nữa, chỉ bảo:
– Anh mà có động lực gì đó thì còn lâu anh mới thèm kết hôn theo kiểu gán ghép như thế. Ví dụ như có người yêu chẳng hạn.
– Anh thì thiếu gì người yêu, chỉ có sếp em mới không có thôi.
– À đúng nhỉ? Sếp em không có. Haha. Khổ thân, 34 tuổi mà vẫn chưa có nổi mảnh tình vắt vai, đúng là mất mặt đàn ông.
Lần này đến lượt tôi không thèm chấp anh Minh nên không đáp nữa, chỉ cười trừ cho qua chuyện rồi quay đi rót nước lạnh. Từ xưa đến giờ, cả hội của anh Minh và Hưng toàn là con nhà giàu, ông nào cũng là dân chơi cả, mà đã là dân chơi thì gái gú không thiếu, toàn cặp với người mẫu, hoa hậu, hoặc làng nhàng nhất cũng là hotgirl nổi tiếng nào đó.
Tôi chưa thấy Hưng dẫn gái về nhà bao giờ nên không biết anh ta cặp với bao nhiêu người, nhưng các ông còn lại thì cứ nửa tháng thay một em, tặng hoa tặng quà, tặng hàng hiệu tặng nhẫn kim cương, sau đó lên giường chán rồi bỏ. Tôi nghĩ nếu đã chung hội thì kiểu gì ông chú nhà tôi ít nhiều cũng sẽ như vậy, cho nên khi anh Minh nói Hưng 34 tuổi vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai, chắc chắn tôi sẽ không tin.
Đứng nói chuyện với anh Minh thêm một lúc nữa thì mới quay lại tầng 8 làm việc, nhìn đồng hồ thấy đã gần một rưỡi chiều rồi, đoán Vân giờ này không còn ở đây nữa nên tôi mới uể oải ôm báo cáo vào phòng cho Hưng ký.
Khi vào đến nơi, tôi mới thấy trên bàn để mấy hộp Pizza, hôm nay có “bạn gái” mang cơm đến rồi mà phòng anh ta vẫn có Pizza làm tôi thấy hơi kỳ lạ. Hưng thấy tôi liếc về phía bàn trà hai lần mới nói:
– Lúc nãy tôi đặt nhầm 2 cái pizza, size to quá, một mình ăn không hết. Cô ăn giúp một cái đi.
– Chú vẫn chưa ăn trưa à?
Anh ta lẳng lặng quay đi chỗ khác, bình thản trả lời một câu:
– Chưa.
Một chữ “Chưa” thôi mà còn khiến tôi dễ chịu hơn là uống cả mấy cốc nước đá, tinh thần đang mệt mỏi cũng lập tức trở nên phấn chấn hơn hẳn. Tôi không dám hỏi Hưng tại sao không ăn cơm bạn gái mang đến, sợ anh ta nghĩ mình quan tâm quá sâu vào việc riêng, cho nên chỉ khẽ gật đầu rồi đi đến ghế sofa, mở hai một Pizza ra.
Ngửi thấy nhân gà nấm thơm phức thì ruột gan tôi bắt đầu biểu tình ầm ỹ, lúc này mới thực sự cảm thấy mệt và đói, may mà có đồ ăn ngon đến đúng lúc thế này. Tôi tách Pizza ra xong mới ngẩng lên bảo Hưng:
– Vẫn còn nóng, chú ăn đi rồi làm việc tiếp. Để nguội ăn không ngon nữa.
Hưng hờ hững “Ừ” một tiếng rồi đứng dậy, cầm túi giấy ướt rồi đi lại phía tôi, nhận lấy miếng pizza tôi đưa rồi bình thản ngồi ăn cùng.
Hai chúng tôi ở cạnh nhau, lặng lẽ ăn trưa bằng hai chiếc bánh pizza to vĩ đại, nói vài câu chuyện linh tinh, ăn xong thì tôi lại lôi hợp đồng ra đọc sơ qua một lượt giúp anh ta. Khi ấy chẳng biết do mệt vì mấy ngày rồi cày cuốc dã man quá hay là vì chủ cửa hàng pizza có tẩm thuốc mê vào bánh mà tôi chỉ đọc được mấy dòng là mắt rít lại, sau đó lăn ra ngủ quên từ lúc nào không biết.
Ai kia cũng chẳng thèm đánh thức tôi, cứ để tôi ngủ ở ghế trong phòng mình như vậy, mãi đến khi nghe được một giọng nói có phần không thiện cảm lắm của một người, tôi mới lơ mơ tỉnh giấc:
– Cô ta sao lại nằm ở đây?


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom