Editor: coki (Mèo đen đeo kính)
Trương Húc tính tình tốt cười cười giúp tôi mở cửa xe phía sau. Tôi buồn bực nhìn Lục Bách Nghiêu, chỉ có thể không cam tâm tình nguyện ngồi xuống, trong lòng đã sớm đem Lục Bách Nghiêu lăng trì không biết bao nhiêu lần. Không những phá hoại buổi tiệc xem mắt của tôi mà ngay cả cơ hội ở chung cùng Trương Húc cũng muốn một cước chen ngang. Người này mỗi lần xuất hiện đều tìm tôi, không bám theo tôi thì không chịu được.
“Làm sao mà mặt cô thối vậy? Không tình nguyện ăn cơm cùng Trương Húc hả?” Lục Bách Nghiêu xuyên qua kính chiếu hậu nhìn tôi, bộ dạng côn đồ.
Tôi đây không phải là không tình nguyện ăn cơm cùng Trương Húc, rõ ràng là không tình nguyện nhìn thấy anh ta, cái đồ ôn thần này.
Gặp tôi không để ý tới, Lục Bách Nghiêu nhất quyết không buông tha hỏi: “Ai, tại sao lại không nói, không phải đem đầu lưỡi cắn đứt rồi chứ?”
Tôi mặc kệ cái đồ phế thải này, bị chọc giận tới mức ngay cả hứng thú đấu võ mồm cũng giảm đi, tùy ý để anh ta tự biên tự diễn.
Lục Bách Nghiêu thấy tôi không để ý đến mình liền quay đầu tán gẫu cùng Trương Húc. Hai người đàn ông thì có thể nói cái gì ngoại trừ xe cộ và đàn bà. Thời điểm bọn họ nói tới xe cộ tôi cảm thấy thật nhàm chán, cái gì cũng không thèm để ý nhưng lúc bọn họ nói tới đàn bà tôi liền thay đổi thái độ, vểnh tai nghe Trương Húc nói chuyện.
Lục Bách Nghiêu hỏi anh, cậu thích loại phụ nữ gì?
Lúc Trương Húc trầm ngâm tôi liền nín thở đem toàn bộ lực chú ý dời đến trên người anh.
Đến đây bỗng nhiên Lục Bách Nghiêu nói một câu: “Mới vừa rồi cùng người chết giống y chang nhau sao bây giờ sống lại rồi?”
Mẹ anh, mỗi lần đều phá hủy kế hoạch của tôi.
Tôi trợn mắt nhìn Lục Bách Nghiêu, nói với Trương Húc: “Trương Húc cậu không cần để ý đến anh ta, nói của cậu đi, mình đang nghe.” Nói xong câu này trong xe nhất thời yên tĩnh lại.
Ai da má ơi, tôi vừa mới nói cái gì vậy? Ông trời ơi, tôi trực tiếp đi nhảy sông cho rồi. Rốt cuộc nhịn đến giờ ăn cơm, đối mặt với một bàn đồ ăn cuối cùng cũng đem ngượng ngùng của tôi dời đi. Vì tránh cho mình lại xấu mặt trước Trương Húc, tôi cố dời hết lực chú ý của mình đến thức ăn, không nghĩ tới…………..ăn liền ba chén.
“Hạ Cận, nhìn cách ăn của cô, cô chắc chắn xác định mình có thể gả ra ngoài?” Lục Bách Nghiêu trợn mắt há mồm xem tôi ăn một chén lại một chén, giữa chừng không nói lại cố ý chờ tôi ăn xong còn ở trước mặt Trương Húc mới nhắc tới. Người này rõ ràng muốn ở trước mặt Trương Húc chứng minh tôi là một người tham ăn không hơn không kém, tuy rằng sự thật hình như cũng giống vậy.
“Con gái giống như Tiểu Cận cũng tốt, làm sao có thể không gả được ra ngoài?” Trương Húc mỉm cười giảng hòa mà lực chú ý của tôi hoàn toàn đặt trên cách xưng hô của Trương Húc. Anh….Anh…………Anh thế mà lại gọi tôi là Tiểu Cận.
"Ngậm miệng lại đi, nước miếng chảy đầy bàn rồi kìa.” Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu ghét bỏ, tôi bối rối đưa tay lên lau nước miếng, lau nửa ngày cũng không có, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bộ mặt nín cười đê tiện của Lục Bách Nghiêu: “Anh đùa bỡn tôi?”
Lục Bách Nghiêu mở to đôi mắt vô tội: “Không có a, tôi là người thuần lương chất phác làm sao có thể dùng thủ đoạn đó?”
Lục Bách Nghiêu, tên khốn này!
Vốn dĩ theo dự đoán là cùng Trương Húc trải qua quãng thời gian tốt đẹp, lại bị thằng nhãi Lục Bách Nghiêu mạnh mẽ phá hoại, phỏng chừng hình tượng thục nữ của tôi trong lòng Trương Húc đã sớm bị hủy hoại, lại đem tôi trở thành một người tham ăn, oán hận đợi gả.
Ông trời đã cho tôi cơ hội gặp lại Trương Húc còn bất đắc dĩ khuyến mãi thêm một Lục Bách Nghiêu cùng tôi đối nghịch khắp nơi, chưa có bắt đầu yêu đương đã bị tên khốn này bóp chết từ trong trứng nước.
Thật sự muốn một đao chém chết Lục Bách Nghiêu, đao còn lại chém tôi luôn tôi đi.
Bình luận facebook