11
Thú thật, tôi phát hiện ra mình thích Ngụy Viễn mất rồi.
Tôi vẫn luôn thích anh thế nhưng tôi lại luôn ngó lơ nó, bởi vì anh chưa từng rời xa tôi.
Lúc bạn cùng phòng hỏi tôi tôi đã có người trong lòng chưa, tôi còn cảm thấy kỳ lạ tại sao tôi lại không có nhỉ.
Hóa ra người tôi thích vẫn luôn mỉm cười với tôi, anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi thế nên tôi mới không lo được lo mất, tôi sẽ không cảm thấy buồn rầu vì một chút không để ý của anh.
Ngụy Viễn nói anh sẽ luôn ở bên cạnh tôi, anh vẫn luôn hướng về phía tôi suốt bao nhiêu năm nay, thế nên tôi nghĩ đã đến lúc mình nên buông tha cho anh rồi.
Đứng trong hành lang tối tăm, không khí nơi đây dần trở nên ngột ngạt. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào Ngụy Viễn, tôi cũng không tài nào hiểu được cảm xúc trong lòng anh. Tôi đẩy anh ra rồi đi về phía cửa.
Đột nhiên Ngụy Viễn giữ chặt lấy đầu tôi và sau đó là một nụ hôn có phần thô bạo.
Nụ hôn đầu trong suy nghĩ của tôi phải là thế này, tôi và người mình thương cùng nhau đứng dưới bầu trời rực rỡ pháo hoa rồi sau đó sẽ là một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước.
Chứ không giống như hiện tại, tôi bị Ngụy Viễn ôm chặt lấy, nụ hôn nồng nhiệt của anh khiến tôi không thể thở được.
Ngột ngạt nhưng cũng rất đỗi điên cuồng, tôi có cảm giác Ngụy Viễn như muốn bóp ch.ết tôi, là kiểu không chiếm được thì hủy hoại ấy.
Sau khi nụ hôn kết thúc hai chúng tôi đều thở không ra hơi.
Ngụy Viễn vùi đầu vào cổ tôi, anh ôm tôi tựa người vào lan can, anh nói gằn từng chữ một, tôi không thể nào hiểu được sự quấn quýt trong câu nói ấy của anh.
“Tôi sẽ không để em đi đâu.”
“Tôi ở bên cạnh trông chừng em suốt bao nhiêu năm trời như thế, sao tôi phải buông tay để em rời đi chứ?”
12
Sau ngày hôm đấy, tôi không biết phải đối mặt với Ngụy Viễn như thế nào nữa.
Cũng may, tuy trường tôi và trường Ngụy Viễn rất gần nhau nhưng nếu như tôi không tới trường của anh thì khả năng chúng tôi chạm mặt nhau là rất thấp.
Nhưng đến kỳ nghỉ phải về nhà lại không chắc.
Trước kia chúng tôi toàn cùng nhau về nhà thế nhưng năm nay Ngụy Viễn không tới tìm tôi, tôi cũng không có lý do gì để đi tìm anh cả.
Tôi nghĩ ngày hôm đó Ngụy Viễn hôn tôi là do anh nhất thời kích động, đánh mất lý trí mà thôi.
Chớp mắt đã tới cuối năm, tôi do dự rất lâu mới quyết định mua vé xe về nhà.
Trong điện thoại mẹ tôi hỏi tại sao năm nay tôi lại không về nhà cùng với Tiểu Ngụy, và tôi đã tìm bừa một cái cớ để lừa mẹ.
Ngồi trên tàu cao tốc về nhà, cho đến khi đầu tôi đập vào cửa kính thủy tinh đau điếng tôi mới chợt nghĩ tại sao khi trước tôi lại ngủ ngon trên tàu cao tốc như thế nhỉ.
Chẳng phải lúc nào tôi cũng gục đầu trên vai Ngụy Viễn rồi ngủ thiếp đi hay sao.
Tôi nhớ lần trước anh còn dùng một ngón tay đẩy đầu của tôi ra, gọi tôi dậy nhưng lần nào anh gọi tôi dậy cũng là lúc sắp tới trạm dừng chân.
Tôi không chịu nổi nữa rồi, Ngụy Viễn.
Điện thoại của tôi rung lên, tôi uể oải cầm lên nhìn, tự nhiên lại thấy căng thẳng.
“Bao giờ cậu về đến nơi, tôi đến đó đón cậu.”
Kèm theo đó một meme con Husky cụp mắt xuống.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi liên lạc với nhau sau một tháng rưỡi.
Sao anh có thể bình thường, thản nhiên và bình tĩnh đến vậy chứ.
Tôi trả lời tin nhắn của anh với cái đầu trống rỗng, sau đó tôi mới soi gương chỉnh trang lại mái tóc của mình.
Dù rằng dáng vẻ lôi thôi, lếch thếch nào của tôi cũng bị anh nhìn thấy hết cả rồi.
Sau khi xuống tàu cao tốc, vừa nhìn một cái tôi đã nhận ra anh ngay giữa biển người mênh mông.
Hình như mái tóc của anh đã ngắn hơn trước một chút, anh mặc một chiếc áo gió màu đen, khăn quàng cổ che đi một nửa gương mặt và chỉ lộ ra đôi mắt màu hổ phách tĩnh lặng.
Dáng người anh cao cao đứng trước mặt tôi, Ngụy Viễn xách hành lý của tôi rồi không nói không rằng mà cất bước đi trước.
Quả nhiên sao anh lại không thấy ngượng ngùng như vậy nhỉ.
Không lẽ anh hối hận rồi sao.
Tôi lẽo đẽo đi sau lưng anh.
Ngụy Viễn không lên tiếng nên tôi cũng im luôn, suốt cả chặng đường không ai nói với ai câu nào cả, ai nấy đi tìm chỗ để đứng.
Đi qua một trạm thì có một nhóm người đi vào, tôi lùi về phía sau, thế nhưng mắt vẫn dán chặt vào mái tóc hình quả đào của diễn viên kịch.
Đột nhiên tàu rung lắc, tôi đứng không vững nên đã lảo đảo ngã vào lồng ngực của người nào đó.
Ngụy Viễn đưa tay ôm chặt lấy eo của tôi, anh cũng không buông tay.
Anh đứng sáp lại gần tôi rồi thở dài thườn thượt.
Thế nhưng Ngụy Viễn chỉ thở dài thôi chứ anh cũng không lên tiếng nói chuyện, anh ôm chặt lấy eo tôi rồi gác cằm lên vai tôi.
Trong xe có rất nhiều người, rất ồn ào, tôi không nhìn thấy rõ gương mặt anh, cũng không xem tiếp chương trình kia được nữa.
Sau một hồi lung lắc, có một giọng nữ máy móc bắt đầu đọc tên trạm, Ngụy Viễn xách theo hành lý của tôi đi phía trước, suốt cả dọc đường anh chẳng nói năng gì cả.
Khi đi đến trước cửa nhà, Ngụy Viễn mới nắm lấy cổ tay tôi.
Ánh chiều tà chiếu lên gò má anh.
Ngụy Viễn không nhìn tôi, những sợi tóc sau gáy anh vốn là màu đen nhưng giờ đây nó lại được ánh hoàng hôn nhuộm lên mình sắc vàng ấm áp.
“Lâm Dạng, tôi không biết phải làm gì với em nữa.”
“Thế nên?”
Tự nhiên tôi thốt lên, khi đó tôi cũng không biết mình đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
Ngụy Viễn nắm lấy tay tôi, tôi không hiểu ý của anh nên đã ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đôi mắt anh là ánh hoàng hôn rực rỡ.
“Thế nên tôi không muốn làm bạn thuở nhỏ, trúc mã, hay là bạn của em nữa.”
“Tôi muốn làm…”
“Lâm Dạng về rồi đấy à, hôm nay mẹ cháu có việc ra ngoài rồi, lát tới nhà bác ăn cơm nhé.”
Ngụy Viễn là hàng xóm của tôi, nhà anh ở ngay bên cạnh. Cửa nhà đối diện nhau, mẹ anh ló đầu ra nhìn rồi hỏi thăm tôi.
Ngụy Viễn chửi thề một tiếng.
13
Số lần tôi đến nhà Ngụy Viễn cũng không phải là ít vì dù sao thì từ nhỏ đến lớn chúng tôi đã cùng nhau ngồi ké điều hòa, đọc truyện, và chơi game mà.
Tôi ngồi ngay ngắn trên sô pha nhà anh.
Ngụy Viễn xoa đầu tôi rồi nói.
“Cậu ngồi ở đây là gì, cậu coi mình là khách thật đấy à.”
“...”
“Thằng nhóc này sao con lại nói bạn thế.”
Ngụy Viễn bị mẹ anh vỗ một cái vào đầu.
“Dạng Dạng, cháu có đói không, đi tàu mệt chứ hả? Bác bổ hoa quả cho cháu ăn nhé, cháu cứ ngồi đây đợi bác.”
Nghe nói mẹ tôi và mẹ của Ngụy Viễn là bạn thân từ hồi đại học, có những lúc bà còn đối xử tốt với tôi hơn cả mẹ ruột của tôi nữa.
Tôi đứng bật dậy.
“Không sao đâu ạ, cháu muốn hỏi Ngụy Viễn mấy câu liên quan đến học hành nên không làm phiền bác nữa. Cháu đến đây thêm bát thêm đũa đã phiền bác lắm rồi.”
Tôi kéo Ngụy Viễn rồi nháy mắt với anh, anh cũng hiểu ý kéo tôi về phòng của mình.
“Mẹ ơi, con dẫn Lâm Dạng đi tham quan phòng con chút nhé, mẹ cứ làm việc của mình đi ạ.”
Thăm phòng cái khỉ gì chứ….
Tôi còn chưa kịp càm ràm thì đã bị Ngụy Viễn lôi vào trong phòng anh rồi.
Thú thật tôi vào phòng Ngụy Viễn như cơm bữa ấy mà.
Trong phòng hơi bừa bộn, rèm cửa kéo một nửa, màn hình máy tính vẫn còn sáng, cánh cửa phòng đóng lại ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Ngụy Viễn tựa người vào cửa, anh nghiêng đầu nhìn tôi rồi đột nhiên gọi tên tôi.
“Dạng Dạng?”
m cuối hơi cao, mang ý nghiền ngẫm rất rõ ràng.
Tôi không thèm để ý đến Ngụy Viễn nữa mà đưa mắt nhìn xung quanh phòng anh. Chăn không được gấp gọn gàng mà nằm lung tung trên giường, trên bàn còn có nước ngọt đang uống ở và những cuốn tập san y học nằm rải rác.
Giống như chủ nhân của nơi này đang làm dở việc thì bị người ta gọi ra ngoài vậy.
“Hôm nay là mẹ cậu bảo cậu đi đón tôi à.”
Tôi uể oải cất tiếng hỏi anh.
“Ừ.”
Anh đáp lời rồi đi từng bước về phía tôi.
Thế nên, không phải là anh muốn tới đón tôi, cũng không phải là Ngụy Viễn chủ động muốn làm lành với Lâm Dạng đúng không….
Ngụy Viễn đi đến trước mặt tôi, một cánh tay anh ôm trọn lấy eo tôi, một cánh tay khác thì đẩy tôi ngã xuống, sau đó tôi bị anh dễ dàng đè ở trên giường, thậm chí tôi còn chưa kịp phản ứng nữa.
Nằm trên chiếc chăn của anh, mùi hương thuộc về anh len lỏi vào trong khoang mũi tôi. Tư thế thân mật như thế này khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ, anh còn cọ cọ chóp mũi của mình vào cổ tôi nữa.
Mái tóc ngắn của anh sượt qua gò má, có cảm giác ngứa ngáy.
Giọng của anh trầm đến nỗi suýt chút nữa tôi đã không nhận ra, còn mang theo một chút cam chịu nữa.
“Quả nhiên, tôi không muốn nhịn nữa.”
14
“Ngụy Viễn.”
Tôi gọi tên anh, bị anh đè như thế giơ tay lên là đã có thể chạm vào gương mặt của anh rồi.
Đôi mắt anh giống như như làn nước cuối mùa thu điểm xuyết thêm tinh hà lấp lánh vậy.
“Ngày hôm đó lúc cậu đi tới quán b.ar, tôi rất giận.”
Ngụy Viễn nghiêm túc nhìn tôi, giọng anh rất trầm.
“Lâm Dạng, không có người đàn ông nào vô duyên vô cớ bảo vệ cậu suốt bao nhiêu năm như thế đâu, cậu hiểu không?”
“...”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Viễn, trước giờ tôi chưa từng nhìn anh ở góc độ này.
Hóa ra ở đuôi mắt anh còn có một nốt ruồi nho nhỏ, nốt ruồi đó giống như ngôi sao trong mắt anh trượt ra ngoài vậy.
“Không có người đàn ông nào vô duyên vô cớ bảo vệ Lâm Dạng suốt bao nhiêu năm như thế, nhưng Ngụy Viễn sẽ.”
Tôi mỉm cười đẩy anh ra rồi đứng lên.
Ngụy Viễn nghe thấy tôi nói như thế thì ngẩn người ra, anh nhìn tôi bằng ánh mắt mù tịt.
“Ngụy Viễn, rõ ràng là cậu không dám.”
Ngay cả thích, anh cũng không dám mở lời.
Ngụy Viễn nheo mắt lại, anh nhìn tôi bằng ánh mắt đầy uy hiếp. Sau đó anh đứng dậy bước từng bước về phía tôi. Lúc đang định lên tiếng thì chúng tôi lại nghe thấy có tiếng dưới nhà.
Hình như có khách tới thăm, giọng nói thánh thót, nếu như tôi nghe không nhầm thì chắc hẳn là giọng của Lâm Dao Dao.
Chúng tôi vốn là bạn thuở nhỏ, nhà cũng ở trong cùng một khu, cộng thêm việc Lâm Dao Dao vừa mới du học ở nước ngoài về, cô ấy tới nhà tìm Ngụy Viễn cũng không có gì kỳ lạ cả.
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt hả hê.
Ngụy Viễn cười híp mắt, anh xoa đầu tôi.
“Thế nên bây giờ tiểu thanh mai đang ghen hả?”
“Ngụy Viễn, cậu nói chuyện đàng hoàng đi.”
Quả nhiên về độ buồn nôn tôi không thể nào sánh bằng anh được.
Ngụy Viễn thấy thế thì nghiêm túc hẳn, sau đó anh nhỏ giọng giải thích với tôi.
“Một mình cậu đi đến những nơi như quán b.ar, tôi rất giận nhưng tôi không rời đi, tôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu.”
“Còn Lâm Dao Dao thì sao? Ngày hôm đó tôi gặp được hai người, là trùng hợp sao?”
“Ngày hôm đó cậu ấy tới tìm tôi.”
“Tôi muốn để cho cậu biết rằng, tôi cũng là một người rất quan trọng đối với cậu.”
“Thế nên ngày hôm đó cậu mới đi dạo phố với cậu ấy ư?”
Tôi lườm anh.
Ngụy Viễn ngoan ngoãn gật đầu.
“Nhưng cậu còn nói tôi thù dai, cậu còn nói giúp cậu ấy nữa.” Thù cũ nợ mới tôi tính hết.
“Là lỗi của tôi.”
Lời xin lỗi của anh chẳng có một chút thành ý gì cả.
“Sau đó tôi thấy hơi hối hận.”
Giọng của anh rất nhỏ, anh híp mắt lại khiến cho người ta không tài nào biết được đâu là thật đâu mới là giả.
Hình như mẹ của Ngụy Viễn đang nói chuyện gì đó với Lâm Dao Dao, bà nói Ngụy Viễn còn đang ngủ, một lúc sau thì không thấy có động tĩnh gì nữa.
“Mẹ cậu không thích Lâm Dao Dao hả?”
Tôi hỏi Ngụy Viễn.
Ngụy Viễn giơ tay lên chỉnh lại kẹp tóc cho tôi, rồi cười nói.
“Ừ, dù sao thì Lâm Dạng mới là con dâu được bà chấp nhận mà.”
15
Gần đến Tết, không khí Tết ngập tràn trong thị trấn nhỏ, đêm ba mươi Tết sau khi ăn tất niên xong đám trẻ chúng tôi lại rủ nhau đi ăn đêm.
Một số đứa thì giống chúng tôi là tân sinh viên chân ướt chân ráo lên đại học, sau khi lên đại học hình như mọi người đều có chút thay đổi, lại giống như chưa từng thay đổi.
Cứ hễ đến chỗ đông người Ngụy Viễn lại biến thành tảng băng, anh yên lặng đi sau lưng tôi.
Có người trêu chọc chúng tôi.
“Tôi thấy hai người từ nhỏ đến lớn đều thế này, hay là ở bên nhau luôn đi.”
Tôi bật cười, còn Ngụy Viễn thì nghiêng đầu nhìn người kia bằng ánh mắt s.ắc như d.ao.
Người đó rụt cổ lại sợ hãi.
Mọi người quẩy từ quán thịt nướng đến tận KTV.
Cả đám nâng ly chúc rư.ợu chơi với nhau rất vui, sau đó có người nói muốn chơi lời thật lòng hay đại mạo hiểm. Trông Ngụy Viễn khá lạc quẻ so với những người đang chơi hết mình ở đây.
Ánh đèn nhấp nháy cùng với bóng tối bao trùm, Ngụy Viễn ngồi một mình ở trong góc, không biết anh đang nghĩ cái gì nữa.
Đôi mắt anh sáng như sao, cũng chỉ có những lúc như thế này tôi mới cảm nhận được một góc góc khuất anh dành cho tôi cho đến khi bị anh phát hiện ra.
Ngụy Viễn mỉm cười với tôi.
Giống như ánh sáng xé rách màn đêm đen tối vậy.
Thế là tôi cũng không còn hứng thú để chơi với mọi người nữa, tôi đứng dậy đi về phía anh.
Mấy đứa kia vẫn chơi hăng say lắm, những thứ liên quan đến anh như bị tách ra vậy.
Tôi quen Ngụy Viễn được mười chín năm rồi.
Nhưng hình như cho đến tận bây giờ tôi cũng chưa từng hiểu rõ anh.
“Sao cậu không lại chơi với mọi người.” Tôi hỏi anh.
“Tôi lười.” Ngụy Viễn tựa lưng vào thành ghế rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Vậy sao cậu còn tới đây, sao không về nhà xem Gala Tết cho rồi.”
Ngụy Viễn im lặng, anh cứ nhìn tôi chằm chằm như thế, tôi sợ hãi nên đã đứng nép sang bên cạnh.
“Lâm Dạng cậu bao nhiêu tuổi rồi.”
Đột nhiên Ngụy Viễn hỏi tôi.
“Mười chín rồi.”
“Ừ.”
Đôi mắt anh sáng bừng lên, ý tứ sâu xa.
“Lớn rồi.”
Lớn rồi ư? Lớn rồi thì sao, tôi…
Đúng vào lúc này đột nhiên có người gọi tên tôi.
“Lâm Dạng, Lâm Dạng, cậu lại đây đi.”
“Sao vậy.” Tôi nhìn về phía bọn họ.
“Có người bốc được đại mạo hiểm, người ta muốn tỏ tình với cậu kìa.”
Mọi người bắt đầu hú hét, đứng giữa là một anh chàng thanh tú, hình như tôi và cậu ta không thân nhau lắm, thế nên tôi có chút xấu hổ.
Cậu ta đỏ bừng mặt lên, sau đó lấy hết dũng cảm nói với tôi mấy chữ “Tôi thích cậu”, tôi không biết trả lời như thế nào nữa.
Có một cô gái nói: “Lâm Dạng tớ thấy cậu cũng có ý với người ta đấy, hay là hai người ở bên nhau luôn đi.”
Tôi biết cô gái đó, hình như cô ấy đã từng tỏ tình với Ngụy Viễn vào kỳ nghỉ nhưng lại bị anh từ chối rồi.
Trong ấn tượng của tôi, hình như tôi và cậu ta chưa nói với nhau được mấy lần, lúc tôi đang định từ chối thì có người nắm lấy tay tôi.
“Ngại quá đây là bạn gái tôi.”
Bình luận facebook