• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full THANH MAI (3 Viewers)

  • Phần 2

W A R N I N G: Truyện có yếu tố ph/á th/ai, mong các bạn trẻ cân nhắc kỹ trước khi đọc, Cá không cổ suý cho hành động ph/á th/ai.

6.

Nghe tôi nói chia tay, Diệp Khiên lập tức quýnh quáng.

Anh ta đuổi theo, giữ chặt tay tôi, không cho tôi đi:

"Lộ Từ! Anh không có ý gì khác, em đừng tùy tiện nói chia tay!"

Mạnh Tuyết nhìn anh ta một cái, lại nhìn về phía tôi:

"Lộ Từ, là tôi không đúng khi đã để cô hiểu lầm, tôi sẽ giữ khoảng cách với anh Khiên, hai người trăm ngàn lần đừng vì tôi mà cãi nhau."

Mạnh Tuyết nói xong, lập tức bước từ trên giường xuống, đóng cửa phòng bệnh lại, lớn tiếng hô:

"Còn không mau dỗ bạn gái anh, trước kia đâu thấy anh cục cằn như vậy."

Tôi đúng là bị chọc tức đến bật cười.

Mỗi một câu nhìn như khuyên nhủ, nhưng từng tiếng gọi anh Khiên anh Khiên quá đỗi thân mật, còn muốn ám chỉ quá khứ ngọt ngào mà cô ta và Diệp Khiên từng có.

Trên đường trở về, Diệp Khiên lộ ra vẻ bị tổn thương:

"Em nói hai chữ chia tay làm gì, tim anh cũng sắp ngừng đập rồi, anh và Mạnh Tuyết thật sự không có gì, cô ấy làm phẫu thuật xong anh lập tức không quảnchuyện cô ấy nữa."

Tôi bỗng cảm thấy, cho dù tôi có nói với Diệp Khiên một tiếng đồng hồ, nói ra việc Mạnh Tuyết thật ra là trà xanh tâm cơ, chẳng khác nào nước đổ đầu vịt.

Lúc trước tôi không phát hiện Diệp Khiên còn có loại tính tình kiểu này, có thể là bởi vì sau khi tôi yêu anh ta, bóng dáng Mạnh Tuyết chưa từng xuất hiện.

Cho nên tôi nào hay biết, chỉ cần gặp được Mạnh Tuyết, anh ta sẽ biến thành con người như vậy.

Tôi ngồi ở ghế lái phụ, mặc cho Diệp Khiên ở bên cạnh giải thích có xin lỗi có, cũng không có hứng thú để ý đến anh ta.

Diệp Khiên lại quạu, giọng điệu có chút cọc:

"Lộ Từ, em đừng có ầm ĩ làm quá mọi chuyện lên có được hay không? Em xét nét với một bệnh nhân làm gì? Không phải anh đã nói đợi cô ấy phẫu thuật xong, anh sẽ mặc kệ cô ấy sao, có phải bây giờ em muốn anh mặc kệ cô ấy sống ch/ết không cần quan tâm em mới hài lòng đúng không?"

Tôi vừa định mở miệng, phía trước đột nhiên có một con chó hoang nhảy ra, Diệp Khiên phanh gấp.

Theo quán tính, tôi nhoài người phía trước, trái tim đột nhiên siết chặt trong nháy mắt, nhất thời sắc mặt trắng bệch, cảm giác buồn nôn dâng lên cổ họng.

Tôi luống cuống tay chân, nhấn cửa sổ xe xuống, thò đầu ra, oẹ một tiếng nôn ra ngoài.

Diệp Khiên vội vàng lại gần vỗ nhẹ vào lưng tôi, vừa đưa khăn giấy vừa đưa nước: "Lộ Từ, em không sao chứ? Dạ dày không thoải mái hả?"

Tôi lau nước mắt sinh lý do nôn mửa, có chút muốn cười.

Mạnh Tuyết là bệnh nhân, vậy tôi là phụ nữ có thai.

Mạnh Tuyết bất kể là bệnh gì, cũng không phải do Diệp Khiên gây ra, mà tôi là vợ chưa cưới của Diệp Khiên, anh ta là người khiến tôi bụng to.

Người hắn nên chăm sóc nhất, nên để ý nhất, chẳng lẽ không phải là tôi sao?

7.

“Chắc là buổi tối ăn cái gì bậy bạ bụng yếu rồi.”

Lúc này đã về đến nhà rồi, Diệp Khiên theo tôi lên lầu trước, bảo tôi nằm nghỉ ngơi trên sô pha, anh ta vào tủ thuốc lấy thuốc dạ dày mà tôi thường uống.

Nhìn tôi uống thuốc xong, Diệp Khiên đứng dậy đi vào phòng bếp.

Tôi lập tức giả vờ muốn đi vệ sinh, nhè viên thuốc đặt dưới lưỡi ra, ném vào bồn cầu.

Diệp Khiên đi vào phòng bếp không bao lâu, bên trong tỏa ra mùi thơm thức ăn nồng nàn.

Là món cháo hầm thố đất, sở trường nhất của anh ta.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân, dạ dày tôi vẫn yếu, trước kia Diệp Khiên cũng không biết nấu cơm. Sau khi ở bên tôi, anh ta liền tự học về các loại thực dưỡng, trong nhà cũng thường chuẩn bị thuốc liên quan về dạ dày.

Trong đó làm được nhiều nhất, chính là cháo hầm thố đất.

Nhưng trong lòng tôi còn chưa gợi lên được chút tình nào, đã nghe thấy anh cố ý đóng cửa phòng bếp lại, hạ giọng nói nhỏ nghe điện thoại.

Cần gì phải suy nghĩ, dùng đầu ngón tay cũng có thể đoán được là Mạnh Tuyết gọi tới.

Mặc dù âm thanh loáng thoáng không nghe rõ, nhưng tôi vẫn nghe thấy các từ như 'đau dạ dày', 'đi không được'.

Không lâu sau, Diệp Khiên đẩy cửa ra, bưng cháo đi ra, dịu dàng dặn dò tôi từ từ ăn.

Sau đó nhìn tôi nói: "Lộ Từ, một hợp đồng quan trọng của công ty xảy ra chút vấn đề, bây giờ anh phải qua đó xử lý."

Tôi nhìn về phía tay phải hắn đang cầm hộp giữ nhiệt.

"Anh mang cháo đến công ty, coi như bữa ăn khuya tăng ca."

Bóng đèn huỳnh quang rất sáng, vẻ mặt Diệp Khiên vẫn thản nhiên như không.

Tôi từ từ mỉm cười.

"Được, đừng tăng ca quá muộn, về sớm một chút để còn nghỉ ngơi."

Diệp Khiên cúi người xuống, xoa đầu tôi như thường lệ, bị tôi nghiêng đầu né tránh.

Anh ta sửng sốt, tôi khiên cưỡng* cười: "Còn không mau đi làm việc của anh, về nhà sớm một chút!"

*có tính chất gượng ép/ thiếu tự nhiên.

Sau khi Diệp Khiên rời đi, tôi nhìn chấm đỏ vị trí được chia sẻ trên điện thoại, chậm rãi di chuyển đến bệnh viện nơi có Mạnh Tuyết.

Rất nhanh, newfeed của Mạnh Tuyết lại nhanh chóng cập nhật.

[Chén cháo tình yêu, ngon nhất trần đời.]

Sau khi xem xong, tôi đi vào bếp, đổ hết cháo còn lại vào thùng rác.

Khoảnh khắc vừa rồi, thật ra tôi rất muốn nói với Diệp Khiên, tôi mang thai.

không tính tới tôi mang thai hay không, hắn tự động bỏ qua chuyện vợ chưa cưới đang không ổn, thân thể không khoẻ, hơn nửa đêm chạy đi thăm bạn gái cũ, đây là chuyện một người đàn ông nên làm sao?

Trái tim tôi dần nguội lạnh.

Cho dù trước đây tôi và Diệp Khiên có những kỷ niệm ấm áp đến đâu, tôi cũng phải thừa nhận, hình như anh ta đã thay đổi.



8.

Bệnh viện nơi Mạnh Tuyết đang ở, là một trong ba bệnh viện tốt nhất thành phố.

Tôi cũng ở đó chẩn đoán ra mình đã có thai, cho nên những lần tái khám sau cũng đều đặt lịch hẹn ở đó.

"Trong khoảng thời gian này có phải là tâm tình của người mẹ có sự dao động tương đối lớn, cô xem cái này, chỉ số HCG ở đây..."

Bác sĩ sản khoa kiên nhẫn giải thích cho tôi, muốn tôi nhất định phải duy trì vui vẻ, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến thai nhi.

Sau khi từ sản khoa bước ra, thong thả bước đi.

Bệnh viện lớn, lượng người cuối tuần lại đông, thế mà tôi hết lần này tới lần khác nhìn thấy chính xác Diệp Khiên và Mạnh Tuyết từ trong đám đông.

Diệp Khiên cẩn thận đỡ Mạnh Tuyết ngó chừng hình như không có chuyện gì, mà cô ả cười nói gì đó với anh ta.

Hai người bọn họ đến rất gần tôi, thậm chí tôi còn thấy vành tai Diệp Khiên hơi đỏ.

Lúc Diệp Khiên xấu hổ sẽ không đỏ mặt, ngược lại sẽ ửng hồng nơi vành tai.

Đây là điều tôi phát hiện ra trong lúc yêu đương với anh ta.

Tôi nghe thấy bên cạnh có cô gái cảm thán nói với bạn trai:

"Mau nhìn hai người kia kìa, đẹp đôi quá, trai đẹp sóng đôi mỹ nhân."

Tôi cứ như vậy nhìn hai người bọn họ, cho đến khi hai người bọn họ đi về phía tôi, đúng là mưa giăng ngõ hẹp.

Diệp Khiên nhìn thấy tôi, nụ cười đông cứng lại, y như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng trên tay, vội vàng buông Mạnh Tuyết ra:

"Hôm nay Mạnh Tuyết có hẹn với bác sĩ để trao đổi phương án phẫu thuật , cô ấy nói trong lòng có chút hoảng sợ, cho nên anh mới..."

"Không cần giải thích." Tôi mỉm cười nhìn anh ta.

Nhưng Diệp Khiên càng luống cuống tay chân, như chợt nhớ ra điều gì đó, lo lắng hỏi tôi:

"Sao em lại tới bệnh viện? Có phải thân thể khó chịu? Bệnh bao tử lại tái phát? Đã làm kiểm tra chưa?"

Liên tiếp hỏi một đống câu vừa nhanh vừa gấp, ánh mắt kỳ quái của đôi tình nhân bên cạnh xoay qua xoay lại vài vòng trên người ba chúng tôi, lại nhìn về phía Mạnh Tuyết, lộ ra nụ cười ý đầy ẩn ý.

"Chị gái, đây là bạn trai của chị sao?"

Cô gái kia giống như có chút kiểu ghét bọn nết trệt dưới mương, mặc kệ bạn trai bên cạnh bảo cô không nên xen vào, không nên cố ý lớn tiếng hỏi ra như thế.

Tôi gật đầu: "Đây là chồng chưa cưới của tôi."

Cô gái kia phản ứng cực kỳ cường điệu lên, "Ối, vừa rồi em còn đang cùng với bạn trai hâm mộ, cảm thấy chồng chưa cưới của chị ngay lúc vai kề vai cùng chị bé kia thật ngọt ngào, thì ra là --"

Cô ấy lại che miệng, như là đột nhiên phản ứng lại:

"Ai da, ngại quá đi mất, em hổng có ý nói hai người họ là đôi cặn bã cùng con giáp thứ mười ba tình nồng mật ý đâu nha, tại cái miệng em hư này, hư này, anh gì đó ơi, anh sẽ không trách em chứ? Chị bé trành xa gì kia ơi, chắc chị cũng hổng để tâm chứ đúng không?"

Vài người chú ý tới động tĩnh bên này, nhìn qua.

Mặt Diệp Khiên đen thui, Mạnh Tuyết cắn môi, sượng trân tại chỗ, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

Cũng đúng, tâm tư tốn bao lâu che giấu chợt bị phóng đại giữa ban ngày ban mặt, phàm là kẻ còn biết chút lễ nghĩa liêm sỉ, đều không có khả năng tỉnh bơ như không có việc gì.

9.

Mạnh Tuyết nhỏ giọng gọi tên hắn: "Anh Khiên, em có chút không thoải mái..."

Sắc mặt cô ta xám ngoét, trán còn rịn chút mồ hôi lạnh, nhìn qua không giống giả vờ cho lắm.

Mà lúc này đây, Diệp Khiên không nói hai lời liền đi lên săn sóc cô ta, còn nhìn tôi.

Tôi vẫn mỉm cười: "Cô Diệp này, không ấy thì chúng tôi giúp cô thuê hộ lý đi nhỉ."

Vành mắt Mạnh Tuyết lập tức đỏ lên.

Cô ta nhìn về phía Diệp Khiên, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây lăn xuống, rõ ràng đang khóc, còn cố ý lộ ra một nụ cười kiên cường.

10.

Tôi bảo Diệp Khiên đưa tôi đến một bệnh viện khác.

Đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày kỷ niệm 7 năm yêu nhau và ba đứa bé cuối cùng cũng biết được tin mà chẳng còn sự vui vẻ này.

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta mừng rỡ như điên:

"Lộ Từ, anh vui lắm! Em biết mà, anh vẫn luôn rất yêu thích trẻ con, rất muốn nhà chúng ta có thêm một sinh mệnh mới..."

Tôi biết, Diệp Khiên từng có một em gái, anh ta vô cùng cưng chiều cô bé ấy.

Nhưng sức khỏe cô bé không tốt, còn chưa học nói đã về bên kia thế giới.

Lúc Diệp Khiên khuyên mẹ hãy chấp nhận tôi, có nhắc tới bé ấy.

"Nếu Thiển Thiển có thể sống, bây giờ chắc cũng không hơn kém Lộ Từ bao nhiêu đâu. Mẹ, mẹ đã mất đi em gái, tại sao phải đối xử với một cô gái khác đã mất đi cha mẹ như vậy?"

Cho nên sau này, thái độ của mẹ Diệp Khiên đối với tôi đã thay đổi rất lớn.

Bác sĩ nói với Diệp Khiên:

"Phụ nữ có thai phải dưỡng thai thật tốt, anh là ba của đứa bé, bình thường nhất định phải chăm sóc tốt cho thai phụ nhé."

Diệp Khiên gật đầu liên tục, chuông điện thoại lại reo lên.

Anh ngập ngừng một chút, ấn tắt.

Tôi tỏ vẻ rộng lượng: "Là Mạnh Tuyết sao? Sao không bắt máy, lỡ như cô ấy có chuyện gì thì sao?"

Diệp Khiên nở nụ cười: "Đợi lát nữa nói sau, hiện tại cái gì cũng không quan trọng bằng em và con chúng ta."

Tôi chẳng cảm động chút nào, chỉ cảm thấy thật nực cười.

Không có con, thì cô vợ hờ chưa cưới 'yêu' nhau bảy năm, cũng không quan trọng bằng bạn gái cũ, phải không?

Diệp Khiên ở trước mặt tôi nói với Mạnh Tuyết, sau này sẽ thuê một nữ trợ lý chuyên việc chăm sóc cô ta.

Cô ta biết tin tôi mang thai, biểu tình giả vờ yếu đuối mỏng manh trên mặt thiếu chút nữa không duy trì được.

Ngày phẫu thuật đã chỉ định sắp đến, khi Diệp Khiên ra ngoài tìm bác sĩ, Mạnh Tuyết cuối cùng cũng không duy trì vẻ hòa bình giả tạo bên ngoài với tôi nữa.

"Dùng đứa con đó để giữ chân đàn ông? Thủ đoạn thấp kém như vậy mà cô cũng dùng được?"

Tôi không để ý lời châm chọc khiêu khích của cô ả, vuốt bụng cười:

"Đúng, tôi kém cô Mạnh đây nhiều lắm, nhất định phải quấn chặt lấy chồng chưa cưới của người khác đê tiện thấp hèn như thế."

Mạnh Tuyết cũng cười:

"Tôi và anh Khiên chính là thanh mai trúc mã, là mối tình đầu của nhau, Chu Lộ Từ, tôi nói cho cô biết, vị trí của tôi trong lòng Diệp Khiên, không ai có thể vượt qua."

"Ái chà, tôi đây xin rửa mắt mà chờ."

Tôi cũng không thèm để ý Mạnh Tuyết buông lời doạ dẫm như thế nào, cũng không có hứng thú chơi trò cạnh khoé nhau với cô ta.

Tôi xuất thân từ trẻ mồ côi, khát vọng sự ấm áp của gia đình hơn bất cứ ai, cho nên hiện tại, tôi chỉ muốn cho con mình có một gia đình hoàn chỉnh.

Chỉ cần Diệp Khiên còn giữ được điểm giới hạn, tôi có thể vì con tôi mà miễn cưỡng tha thứ cho anh ta.

Về phần Diệp Khiên, tôi chẳng còn chút tin tưởng nào dành cho anh ta nữa.

Ngày Mạnh Tuyết phẫu thuật, Diệp Khiên mãi luôn chần chừ, vẫn năn nỉ tôi:

"Lộ Từ, em tin anh đi, ca phẫu thuật này thật sự có phần rủi ro, với tư cách là bạn bè nhiều năm như vậy, anh cũng có chút không yên lòng..."

Tôi nhìn anh: "Anh có thể đi, chỉ cần nhớ kỹ những lời mình đã từng nói là tốt rồi."

Diệp Khiên ôm chặt tôi vào lòng, "Lộ Từ, anh chỉ thuộc về em, chúng ta còn đang có con nữa mà, nhất định sẽ hạnh phúc."

"Hôm nay không có gì cần phải làm, em về phòng nghỉ ngơi trước, anh mau đưa Lộ Từ về nhà đi. Chờ em làm phẫu thuật xong, anh tuyệt đối đừng tới tìm em nữa, nếu không Lộ Từ lại hiểu lầm."

Cô ta xoay người, bóng lưng gầy yếu chậm rãi hoà vào trong biển người.

Diệp Khiên nhìn chằm chằm theo hướng cô ta đi xa, không đuổi theo.

Chỉ là nắm tay tôi chặt hơn, thậm chí siết hơi đau tay tôi.

Buổi tối, Diệp Khiên nấu một bàn đầy ắp món ngon.

"Lộ Từ, chờ Mạnh Tuyết làm phẫu thuật xong, anh sẽ không gặp mặt cô ấy nữa."

"Diệp Khiên, anh không thể quên cô ấy, đúng không?"

Diệp Khiên im lặng một lúc lâu, thề son sắt hứa hẹn với tôi: "Lộ Từ, em là vợ tương lai của anh, anh chỉ yêu một mình em."

Tôi từ chối cho ý kiến, chỉ cười: "Diệp Khiên, kẻ nói dối phải nuốt một ngàn cây kim châm."

Buổi tối, sau khi Diệp Khiên ngủ, di động của anh ta lại sáng đèn.

Phỏng chừng là gần đây vừa phải đi làm vừa phải chăm nom Mạnh Tuyết, quá mệt mỏi.

Tôi lặng lẽ lấy điện thoại ra, anh ta cũng không phát hiện.

Tôi bấm mật mã là sinh nhật của mình, mở tin nhắn ra, ngay tức khắc dán vào mắt chính là tin nhắn Mạnh Tuyết gửi tới.

Cô ta nói: "Anh Khiên, anh có biết hôm nay ở đại sảnh bệnh viện, em đã nghĩ gì không?"

"Em nghĩ, nếu như ngày khai giảng năm hai đại học, chúng ta không chia tay, như vậy hiện tại, anh có thể đường đường chính chính săn sóc em hay không, em cũng sẽ không giống như người thứ ba không biết liêm sỉ, đứng ở đó bị người khác dòm ngó bằng ánh mắt khinh bỉ ."

Tôi sững sờ.

Ngày hôm sau khai giảng năm thứ hai, cái ngày mà cùng câu lạc bộ mở tiệc liên hoan, Diệp Khiên đã tỏ tình với tôi.

Tôi như rơi vào hầm băng.

Tuy đã sớm biết, Diệp Khiên vì chia tay với Mạnh Tuyết nên mới ở bên tôi.

Nhưng tôi không nghĩ tới khoảng cách thời gian khi đó lại ngắn đến như thế.

Hay chính xác hơn, lúc trước Diệp Khiên muốn quen tôi ở chỉ là vì chọc tức cô ta.

Tôi nhìn màn hình di động, trái tim từng chút một trở nên băng giá.

Lặng lẽ chỉnh tin nhắn trở lại trạng thái 'chưa đọc', tôi thao thức đến tận rạng sáng.

Sáng hôm sau, Diệp Khiên tỉnh ngủ, chu môi hôn lên má tôi một cái: "Lộ Từ, chào buổi sáng."

Tôi vẫn không nhịn được buồn nôn, oẹ một tiếng.

Sắc mặt Diệp Khiên thay đổi.

Anh ta vừa định mở miệng, tôi nhăn mày nói:

"Em không thoải mái cho lắm, anh đưa em đi bệnh viện được không?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom