Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Thích
Lăng Viên đưa mắt nhìn xung quanh, tên Từ Luân đó không phải ngóng trông cô đến đây lắm cơ mà? Cô bước vào đây cũng gần mười phút rồi mà chẳng nhìn thấy được bóng dáng của anh ta đâu.
Lăng Viên lấy điện thoại ra, cô đẩy cửa đi ra bên ngoài rồi gọi điện cho Từ Luân.
Từ Luân nhanh chóng bắt máy, Lăng Viên vội vàng cất giọng: “Này, anh đưa địa chỉ cho tôi đến nơi quái nào vậy hả?”
“Ồ, không ngờ Lăng tiểu thư thay đổi suy nghĩ nhanh ghê.”
“Bớt nói nhảm đi, anh đang ở đâu?” Lăng Viên chau mày, thật sự cô rất muốn bỏ về ngay, nhưng nơi này cách quá xa nhà cô. Dù sao cũng đến đây rồi, cô muốn xem xem tên Từ Luân đó chơi được trò gì.
“Khi cô bước vào, nhìn thẳng về phía kế bên cầu thang, có một căn phòng, tôi đang ở bên trong đó.”
Lăng Viên tắt máy rồi quay trở lại bên trong, quả thật có một căn phòng ngay bên cạnh cầu thang mà khi nãy cô lại chẳng nhìn thấy. Cô không nghĩ ngợi gì nhiều mà liền nhanh chân đi về phía căn phòng đó.
Lăng Viên đưa tay lên gõ cửa hai cái, cánh cửa lập tức được mở ra, Lăng Viên liền bước vào. Căn phòng này vô cùng rộng rãi, chính giữa được đặt hai chiếc ghế sofa tròn dài màu xám, phía xa xa còn có thêm chiếc bàn nhìn rất giống bàn làm việc, tông màu chủ đạo của căn phòng này chỉ có màu đen và xám, thật là u tối. Nhưng trong này thật yên tĩnh, khác hẳn không khí ồn ào sôi nổi bên ngoài vì là phòng cách âm.
Từ Luân ngồi ở ghế, đối diện còn có thêm một người đàn ông khác. Trong này có chút hơi tối, Lăng Viên lại còn đứng ở cách xa bọn họ nên cô không thể nhìn ra được đó là ai, cô đi đến gần hơn, càng đến gần cô càng nhận ra được người đó.
“Lăng tiểu thư, cô đến rồi.” Từ Luân thấy cô đi đến thì lên tiếng.
Từ Luân hoàn toàn bị cô bơ, ánh mắt Lăng Viên chỉ dán chặt vào người đàn ông kia. Là Từ Huân? Anh ta là anh trai của Từ Luân, cô chỉ nghe nói về anh ta chứ không hề quen biết gì cả, không chừng anh ta còn chẳng biết cô nữa là.
“Này!” Từ Luân lớn tiếng gọi, Lăng Viên giật mình nhìn sang Từ Luân.
“Ngồi đi.” Người đàn ông đó lên tiếng, giọng nói của anh ta khác hẳn Từ Luân nên đã khiến Lăng Viên giật mình thêm lần nữa.
Cô ngồi xuống ghế, trái tim cô tự nhiên đập nhanh hơn một chút, không hiểu sao khi vào đây cô lại có cảm giác kì lạ, cứ như một nơi tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài kia.
Lăng Viên cố lấy lại tinh thần, cô cười nhìn Từ Luân rồi nói: “Anh không phải gọi tôi tới đây chỉ để chơi bài với anh đấy chứ?”
“Những gì cô nói lúc chiều làm tôi nghĩ cô sẽ không đến thật đấy.”
“Tôi chỉ đến vì tò mò nơi này là nơi nào mà thôi.”
Từ Luân tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, cất giọng trầm thấp: “Dù sao cô cũng đến rồi, chi bằng chơi với tôi đi, nếu cô thắng thì cô muốn bao nhiêu cũng được, còn nếu cô thua...” Nói đến đây anh ta dừng lại, Lăng Viên vẫn mãi chăm chú theo dõi từng cử chỉ lời nói của anh ta, ánh mắt Từ Luân nhìn cô thật khiến cô khó hiểu, không biết anh ta đang suy tính điều gì.
“Nếu cô thua thì phải làm theo những gì tôi muốn.”
Lăng Viên bất giác đứng phắt dậy, cô đương nhiên hiểu rõ sâu trong lời nói của Từ Luân là có ý gì. Lăng Viên mỉm cười nhìn Từ Luân, nụ cười càng khiến cho khuôn mặt cô thêm phần kiêu sa đẹp đẽ. “Anh có hứng thú với tôi?”
“Thú thật, tôi rất thích cô đó, Lăng Viên.” Từ Luân cười tươi hết cỡ, bây giờ thì Lăng Viên có thể dễ dàng nhận ra Từ Luân đang dùng ánh mắt say đắm mà nhìn cô.
Từ lần đầu tiên thấy Lăng Viên, anh đã chú ý mà say mê cô rồi. Từ Luân bấy lâu nay nổi tiếng là một tay ăn chơi, gái đối với anh ta mà nói thì liên tục thay đổi, cứ như không có điểm dừng. Nhưng khi nhìn thấy Lăng Viên, Từ Luân như ưng ý được một viên ngọc quý, anh ta liền chắc chắn rằng sẽ thu phục được cô.
Lăng Viên lấy điện thoại ra, cô đẩy cửa đi ra bên ngoài rồi gọi điện cho Từ Luân.
Từ Luân nhanh chóng bắt máy, Lăng Viên vội vàng cất giọng: “Này, anh đưa địa chỉ cho tôi đến nơi quái nào vậy hả?”
“Ồ, không ngờ Lăng tiểu thư thay đổi suy nghĩ nhanh ghê.”
“Bớt nói nhảm đi, anh đang ở đâu?” Lăng Viên chau mày, thật sự cô rất muốn bỏ về ngay, nhưng nơi này cách quá xa nhà cô. Dù sao cũng đến đây rồi, cô muốn xem xem tên Từ Luân đó chơi được trò gì.
“Khi cô bước vào, nhìn thẳng về phía kế bên cầu thang, có một căn phòng, tôi đang ở bên trong đó.”
Lăng Viên tắt máy rồi quay trở lại bên trong, quả thật có một căn phòng ngay bên cạnh cầu thang mà khi nãy cô lại chẳng nhìn thấy. Cô không nghĩ ngợi gì nhiều mà liền nhanh chân đi về phía căn phòng đó.
Lăng Viên đưa tay lên gõ cửa hai cái, cánh cửa lập tức được mở ra, Lăng Viên liền bước vào. Căn phòng này vô cùng rộng rãi, chính giữa được đặt hai chiếc ghế sofa tròn dài màu xám, phía xa xa còn có thêm chiếc bàn nhìn rất giống bàn làm việc, tông màu chủ đạo của căn phòng này chỉ có màu đen và xám, thật là u tối. Nhưng trong này thật yên tĩnh, khác hẳn không khí ồn ào sôi nổi bên ngoài vì là phòng cách âm.
Từ Luân ngồi ở ghế, đối diện còn có thêm một người đàn ông khác. Trong này có chút hơi tối, Lăng Viên lại còn đứng ở cách xa bọn họ nên cô không thể nhìn ra được đó là ai, cô đi đến gần hơn, càng đến gần cô càng nhận ra được người đó.
“Lăng tiểu thư, cô đến rồi.” Từ Luân thấy cô đi đến thì lên tiếng.
Từ Luân hoàn toàn bị cô bơ, ánh mắt Lăng Viên chỉ dán chặt vào người đàn ông kia. Là Từ Huân? Anh ta là anh trai của Từ Luân, cô chỉ nghe nói về anh ta chứ không hề quen biết gì cả, không chừng anh ta còn chẳng biết cô nữa là.
“Này!” Từ Luân lớn tiếng gọi, Lăng Viên giật mình nhìn sang Từ Luân.
“Ngồi đi.” Người đàn ông đó lên tiếng, giọng nói của anh ta khác hẳn Từ Luân nên đã khiến Lăng Viên giật mình thêm lần nữa.
Cô ngồi xuống ghế, trái tim cô tự nhiên đập nhanh hơn một chút, không hiểu sao khi vào đây cô lại có cảm giác kì lạ, cứ như một nơi tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài kia.
Lăng Viên cố lấy lại tinh thần, cô cười nhìn Từ Luân rồi nói: “Anh không phải gọi tôi tới đây chỉ để chơi bài với anh đấy chứ?”
“Những gì cô nói lúc chiều làm tôi nghĩ cô sẽ không đến thật đấy.”
“Tôi chỉ đến vì tò mò nơi này là nơi nào mà thôi.”
Từ Luân tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, cất giọng trầm thấp: “Dù sao cô cũng đến rồi, chi bằng chơi với tôi đi, nếu cô thắng thì cô muốn bao nhiêu cũng được, còn nếu cô thua...” Nói đến đây anh ta dừng lại, Lăng Viên vẫn mãi chăm chú theo dõi từng cử chỉ lời nói của anh ta, ánh mắt Từ Luân nhìn cô thật khiến cô khó hiểu, không biết anh ta đang suy tính điều gì.
“Nếu cô thua thì phải làm theo những gì tôi muốn.”
Lăng Viên bất giác đứng phắt dậy, cô đương nhiên hiểu rõ sâu trong lời nói của Từ Luân là có ý gì. Lăng Viên mỉm cười nhìn Từ Luân, nụ cười càng khiến cho khuôn mặt cô thêm phần kiêu sa đẹp đẽ. “Anh có hứng thú với tôi?”
“Thú thật, tôi rất thích cô đó, Lăng Viên.” Từ Luân cười tươi hết cỡ, bây giờ thì Lăng Viên có thể dễ dàng nhận ra Từ Luân đang dùng ánh mắt say đắm mà nhìn cô.
Từ lần đầu tiên thấy Lăng Viên, anh đã chú ý mà say mê cô rồi. Từ Luân bấy lâu nay nổi tiếng là một tay ăn chơi, gái đối với anh ta mà nói thì liên tục thay đổi, cứ như không có điểm dừng. Nhưng khi nhìn thấy Lăng Viên, Từ Luân như ưng ý được một viên ngọc quý, anh ta liền chắc chắn rằng sẽ thu phục được cô.
Bình luận facebook