Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Editor: Mẫu Đơn Sắc.
Đêm đã khuya rồi.
Cái ôm làm nảy sinh cảm giác yếu đuối, khiến người ta có thể nói hết ra mọi thứ trong lòng.
Lâm Mị tựa đầu vào lòng anh, nhẹ giọng nói: “Lục Thanh Nhai, tôi đã từng hận anh, bởi vì lúc đó tôi không hề nói dối anh, chỉ là anh không tin tôi.”
Giọng nói của cô rất bình tĩnh.
Năm tháng hao mòn, ‘hận’ cũng trở thành cảm giác nhớ mãi không quên.
Lục Thanh Nhai im lặng một lát: “Xin lỗi.”
Có lý do, cũng có một vài hiểu lầm nhưng lại không có gì cần giải thích. Đây chính là sai lầm do tự anh tạo nên. Ngay lúc quan trọng nhất, anh đã lựa chọn nghi ngờ mà không phải tin tưởng.
Đây mới là vấn đề quan trọng.
Lâm Mị hơi há miệng nhưng lại không nói gì nữa. Cô giơ tay đẩy nhẹ một cái nhưng lại bị Lục Thanh Nhai ôm chặt hơn.
Dường như không có gì để bày tỏ tốt hơn sự im lặng, cũng dường như không có cách hối lỗi nào tốt hơn im lặng.
Cuối cùng, sau khi cực khổ thu dọn đồ đạc, họ rốt cuộc cũng đi nghỉ ngơi.
Thời gian dài không ngủ khiến Lục Thanh Nhai cực kỳ mệt mỏi, tâm trạng và tinh thần đều rã rời. Anh nằm trên giường, nhớ lại chuyện cũ trong cảm giác uể oải, trống rỗng.
Rất giống với việc vớt ánh trăng từ trong nước.
Bảy giờ sáng, Lục Thanh Nhai thức dậy đúng giờ, sau khi thay quần áo thì xuống tầng mua đồ ăn sáng. Lúc anh xách đồ ăn sáng lên thì Lâm Mị đang rửa mặt trong phòng vệ sinh.
Cô mặc một cái áo nhạt màu rộng thùng thình và quần jeans chín tấc màu xanh biển đậm, mang giày đế bằng, cực kỳ thoải mái. Dưới ánh nắng ban mai, cô cúi người nhổ bọt kem đánh răng vào bồn rửa tay, ngay khi nghe thấy tiếng mở cửa thì xoay đầu lại liếc nhìn cậu.
Hai người ngồi đối diện trên bàn ăn ăn sáng. Lâm Mị không có hứng thú ăn uống gì, chỉ ăn hai miếng bánh bao rồi cắn ống hút sữa đậu nành: “… Anh kết bạn trên Wechat với Ngôn Cẩn rồi à?”
Lục Thanh Nhai “Ừ” một tiếng.
Anh không ngồi ngay ngắn mà hơi nghiêng người gác chéo chân, chống tay trái lên bàn cơm, dáng vẻ hết sức hào sảng. Có lẽ vì ở trong quân đội quen rồi nên cậu không hề ăn uống nhã nhặn được, chỉ cần cắn một miếng đã cắn được hơn nửa cái bánh bao.
Lâm Mị nhìn cậu: “Ai cho cậu số Wechat? Đội trưởng Quan à?”
“Em đừng để ý tới chuyện này.”
Sau khi im lặng một lát, Lâm Mị đã nghĩ ra: “Anh tìm được trong điện thoại của tôi.”
Lục Thanh Nhai mỉm cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ hỏi lại cô: “Tôi có thể gửi tin nhắn cho Mắt Kính không?”
“Tôi nói không được thì anh sẽ chủ động block đứa nhỏ hả?”
“Chắc chắn sẽ không rồi, tôi nói chuyện với cậu nhóc rất vui mà. Trẻ con bây giờ thật lợi hại, bảy tuổi đã biết chơi Wechat.”
“Vậy thì có là gì chứ, đứa nhóc nhà họ hàng của tôi mới năm tuổi mà đã biết chơi ‘Vương Giả Vinh Diệu’ đó.”
Lục Thanh Nhai bật cười.
“Nói chuyện thì nói chuyện.” Lâm Mị uống một ngụm sữa đậu nành: “Nhưng trước mắt anh đừng nói với nó…”
Lục Thanh Nhai lên tiếng đồng ý rồi nhìn cô: “Vậy tôi có thể gửi tin nhắn cho em không?”
“… Chúng ta không phải bạn bè trên Wechat.”
“Thì kết bạn đi.” Lục Thanh Nhai nắm bắt cơ hội lấy điện thoại ra, mở mã QR đưa cho cô: “Quét mã đi.”
“Không kết bạn!”
“Kết bạn đi mà. Đừng ngại, tôi sẽ không xem ảnh selfie trên trang cá nhân của em đâu.”
“… Tôi không có đăng ảnh selfie lên trang cá nhân!” Lục Thanh Nhai vừa không đàng hoàng thì Lâm Mị đã có chút không chịu nổi. Cô liếc nhìn anh, hỏi: “… Sao tâm trạng của anh vui vậy?”
“Em chưa từng nghe qua câu nói này của chủ tịch Mao à?” Lục Thanh Nhai cười nói: “Con đường quanh co, tương lai sáng lạn.” Anh nhìn thoáng qua trước bàn cô, thấy hai cái bánh bao mới được cắn hai miếng thì hỏi cô còn ăn nữa không, sau khi nghe được đáp án là không thì cậu bưng đĩa bánh bao đến trước mặt mình, cúi đầu cắn một cái.
Lục Thanh Nhai lại mở miệng lần nữa nhưng lần này đã không còn vẻ cà lơ phất phơ nữa: “… Lo lắng thì lo lắng nhưng cũng không cần phải mặt ủ mày ê chứ, em thấy đúng không?”
Lâm Mị ngẩn ra.
Lục Thanh Nhai ngước mắt nhìn cô: “Ngẩn người gì chứ, kết bạn Wechat đi.”
Lâm Mị: “…”
Sau khi ăn xong, Lục Thanh Nhai thu dọn một chút rồi phải về doanh trại. Anh dặn Lâm Mị: “Em cứ giữ chìa khóa đi, lỡ lúc em về Hồ Đồng mà tôi không có nhà thì em có thể trực tiếp vào luôn. Tôi phải về doanh trại, buổi chiều bận quá không có thời gian nên tôi đã nhờ một người bạn lái xe tới đón em rồi.”
“Không cần đâu…”
“Hai giờ chiều cậu ấy sẽ lái xe tới dưới tầng đón em. Cậu ấy sẽ gọi điện cho em, em chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt rồi đi thẳng xuống tầng là được.” Anh giũ cổ áo, nhìn đồng hồ treo tường thì thấy cũng gần đến giờ: “Chú ý an toàn, đến nơi thì báo cho tôi một tiếng.”
Lục Thanh Nhai không nói gì sến súa mà chỉ nhìn mặt cô vài giây, sau đó mở cửa: “Đi đây, em khóa cửa lại nha.”
Sau khi xuống tầng, ngồi vào xe, Lục Thanh Nhai lấy thuốc lá ra, châm thuốc rồi hút.
Anh sợ nặng lời, cũng sợ quá nhẹ lời.
Tám năm qua, lúc chấp hành nhiệm vụ gặp phải bao nhiêu trắc trở, đối mặt với sống chết cũng có thể bình thản, đây là lần đầu tiên có cảm giác không chắc chắn đến vậy.
Người lái xe tới đón là một người khá mập, cái bụng lớn hơi lộ ra ngoài chiếc áo sơ mi xanh bó sát, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, cánh tay xăm hình đầu hổ, lúc giơ tay ra hơi đáng sợ.
Người đó tháo kính râm xuống, tự giới thiệu với Lâm Mị: “Chị dâu, tôi tên Lưu Đống, là lão Lục bảo tôi đến đón chị. Hành lý chỉ có một cái vali thôi à? Đừng đừng, để tôi, để tôi làm là được. Một người đàn ông như tôi đứng đây thì sao có thể để chị dâu tự mình làm được chứ.” Anh ấy bỏ vali vào cốp xe rồi mời Lâm Mị lên xe.
Lâm Mị hơi mất tự nhiên giải thích: “… Tôi không phải bạn gái của Lục Thanh Nhai.”
Lưu Đống hơi sửng sốt: “Trước giờ lão Lục chưa từng gọi tôi tới giúp tiếp đãi cô gái nào khác nên tôi cứ cho rằng… Đường đột rồi, đường đột rồi, thật xin lỗi.”
Lâm Đống dường như nhận ra Lâm Mị có chút sợ hãi vẻ ngoài của mình nên vừa lái xe vừa giải thích: “Cô Lâm, cô cứ yên tâm, lão Lục là người tốt, tôi cũng vậy. Tôi làm bên cho thuê vận chuyển, cái vẻ ngoài này chỉ để hù dọa người khác thôi. Cô không tin thì xem hình xăm của tôi đi, nó là giấy dán thôi, dùng tay chà chút là mất thôi…” Anh ấy vừa nói vừa lấy tay chà vài lần: “Cô nhìn thấy không…”
Lâm Mị mỉm cười.
Lưu Đống lái xe rất vững, có lẽ thật sự là một tài xế chuyên vận chuyển hàng hóa: “Thị trấn Hùng Hóa rất xa, từ đây đến cũng phải chạy mất hai tiếng. Không biết cô Lâm tới đó làm gì?”
“Tôi tới dạy học. Bạn tôi có hợp tác một dự án ngoại ngữ sơ cấp với N.G.O.”
“Thành phố Hồ Đồng đã không giàu, thị trấn Hùng Hóa còn nghèo hơn.” Lưu Đống thở dài: “Bảy năm trước, chúng tôi từng đến cứu tế ở thị trấn Hùng Hóa.”
“Cứu tế?”
Lưu Đống cười nói: “Tôi và lão Lục là chiến hữu. Tôi từng bị thương ở tay, không chữa trị được nên không cầm súng được mới chuyển nghề. Lúc đó, khi hai chúng tôi vẫn còn là người mới thì lão Lục đã thể hiện được tố chất nổi trội, mấy việc gian khổ cực nhọc đều giành làm, giống như không muốn sống nữa vậy.”
Lưu Đống dường như có chút thổn thức: “Với hoàn cảnh như lão Lục mà có thể bò đến trình độ hiện tại là điều không dễ, thật sự là vượt qua mưa bom bão đạn mà có.”
“Hoàn cảnh của gia đình cậu ấy rất tốt…”
Lưu Đống sửng sốt: “Cái gì?”
Lâm Mị mỉm cười: “Trước đây, anh ấy sống trong căn biệt thự lớn có hồ bơi, ngồi trên ghế sofa Ý bằng da thật, đèn pha lê đều là loại nhập khẩu từ Ý.”
Lưu Đống vui mừng: “Tôi thật sự không biết đấy… Nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nghe cậu ấy kể, chúng tôi đều cho rằng hoàn cảnh của gia đình cậu ấy không tốt nên cậu ấy chỉ có thể tham gia quân ngũ để giành lấy tiền đồ.”
Xe đã chạy ra khỏi khu vực thành thị, ngoài cửa sổ là hàng dài hoa màu, ngoài xa là những dãy núi xanh biếc.
Lâm Mị chống tay lên cửa xe, ngọn gió thơm mùi cây cỏ phả vào mặt. Cô không nói gì, chỉ đang nghĩ đến người thiếu niên tài giỏi năm đó.
Anh có sự kiêu ngạo từ trong xương cốt, đội trời đạp đất, cho dù ngã xuống cũng phải thẳng lưng.
Cho nên, anh mới không cần gia tài bạc triệu mà chạy tới quân đội để vào sinh ra tử.
“Có rất nhiều người không lập được chiến công nên đều chuyển nghề. Làm trong quân đội rất khổ, hơn nữa còn không kiếm được nhiều tiền.” Lưu Đống cảm thán: “Người ta đi giới thiệu đối tượng xem mắt, mấy cô gái vừa nghe làm quân nhân đã không chịu tới gặp, ai cũng bảo không chịu nổi nỗi khổ khi làm vợ quân nhân… Mỗi năm, trong quân đội không biết đã tặng huy chương chiến công cho bao nhiêu liệt sĩ. Có điều người cũng chết rồi, vinh dự đó để làm cái gì…”
Lâm Mị nhìn anh ấy: “Nếu tay anh không bị thương thì anh có còn bằng lòng ở lại trong quân đội không?”
Lưu Đống không chút do dự trả lời: “Nếu vậy thì tôi chắc chắn tiếp tục ở lại.”
Sau khi nói xong thì Lưu Đống mới nhận ra một phút trước cậu ấy còn đang cảm thán làm quân nhân không có tiền đồ, vì thế hơi nhếch miệng cười: “Một khi làm quân nhân thì cả đời đều có tinh thần quân nhân…”
Nụ cười này cực kỳ chua xót, Lâm Mị có chút không dám nhìn, quay đầu sang nơi khác.
Lúc sau, đề tài cuộc nói chuyện đã thoải mái hơn, Lưu Đống kể cho cô nghe một vài chuyện buồn cười của Lục Thanh Nhai, ví dụ như lúc mọi người cùng nhau uống rượu: “Cái khí thế lúc đó của cậu ấy khiến mọi người đều phải giật mình cảm thán quá hào sảng… Nhưng mà ai ngờ, mới vừa quay đầu lại thì cậu ấy đã ói như một kẻ vô dụng rồi.”
Lâm Mị mỉm cười, chuyện này cô đã thấy rồi.
“Có một năm, lúc chúng tôi tới trường đại học huấn luyện cho sinh viên mới, có một chuyện cực kỳ ghê gớm. Sau khi kết thúc kỳ quân sự, toàn bộ mấy em nữ đều khóc tiễn cậu ấy, còn nhét vào lòng cậu ấy một đống thư tình nè, hoa hồng nè, còn có cả mấy tờ giấy nhỏ viết số QQ nữa chứ…”
“Anh ấy có nhận không?”
“Nhận chứ, không nhận thì không đi được… Nhưng mà sau khi đi rồi thì cậu ấy ném hết, bọn tôi đều mắng cậu ấy là cái thứ không hiểu tình cảm.”
Lâm Mị cười không ngừng.
“Còn nữa, cậu ấy hát rất hay, những lúc trong quân đội tổ chức văn nghệ hay biểu diễn gì đó thì cậu ấy đều sẽ ôm đàn ghita tới gảy vài cái, hát vài câu, tới cuối thì đội chúng tôi thắng…”
“Anh ấy hát bài gì?”
“Hát bài hát về quân đội, có điều cậu ấy chỉnh y như dân ca vậy. Để tôi nhớ coi, hình như là…” Lưu Đống hắng giọng, hát lên: “… Khi mái tóc em phất qua nòng súng tôi…”
Khi mái tóc em phất qua nòng súng tôi, đừng trách tôi vẫn giữ vẻ lạnh lùng
Thật ra tôi có cứng rắn có dịu dàng, nhưng ngọn lửa tuổi trẻ lại phải tạm thời đóng băng
Nếu có một ngày tôi cởi bỏ quân phục, tôi sẽ không trách em không tiếp tục chờ tôi
Tuy khi đó tôi và em xa nhau, nhưng em sẽ thấy tình yêu của tôi trên lá cờ bay cao
Trong tiếng hát hùng hồn của Lưu Đống, chiếc xe băng qua đồng ruộng, băng qua cầu đá, chạy thẳng tới nơi xa xôi hơn.
Tiếng hát vang dội như vậy, trái tim lại dường như mềm nhũn dưới lời ca.
Lâm Mị lấy điện thoại ra, mở ra số Wechat mà buổi sáng Lục Thanh Nhai kiên quyết thêm vào, bấm vào trang cá nhân của anh.
Anh không đăng gì nhiều, trong trang cá nhân có chưa tới mười bài đăng, mấy bài share đều là mấy bài bình luận mấy bộ phim điện ảnh. Cô lướt tiếp, cuối cùng cũng tìm được bức ảnh năm đó.
Không biết ở đâu, sau lưng là núi xanh mênh mông, anh và mấy người Th4m duệ mặc đồ bình thường ngồi ven đường, cỏ dại cao quá chân. Bọn họ nhìn màn ảnh, nở một nụ cười ngu ngốc đầy sáng lạn.
Cô lưu lại bức ảnh rồi phóng to lên, nhìn Lục Thanh Nhai đứng giữa. Sau đó, cô cắt ảnh, gửi cho Ngôn Cẩn.
“Đẹp trai không?”
Ngôn Cẩn nhanh chóng trả lời: “Mẹ, đây là người đang theo đuổi mẹ ạ?”
Lâm Mị ý thức được Ngôn Cẩn cũng đã xem qua bức ảnh này nhưng có lẽ không nhận ra Lục Thanh Nhai lén kết bạn với cậu nhóc giữa đống người này. Bây giờ cô hỏi như vậy thì mới trực tiếp bại lộ.
Ngôn Cẩn lại gửi một tin nhắn tới: “Đẹp trai đó mẹ, nếu làm ba dượng con thì còn đẹp trai hơn.” Phía sau tin nhắn còn thêm một icon hình cậu nhóc đeo kính.
Lâm Mị nhìn hai từ ‘ba dượng’, chợt cảm thấy đau đầu.
Cô không biết nên trả lời thế nào nên lại cắt hình Quan Dật Dương ra, định nói sang chuyện khác: “Đây là chú Quan của con.”
Lúc này, Ngôn Cẩn trực tiếp gửi clip thoại: “Con nhận ra chú Quan, trên trang cá nhân của chú ấy toàn là hình selfie của chú ấy thôi. Mẹ à, vừa đội trưởng Lục vừa đội trưởng Quan, mẹ làm vậy là một chân đạp hai thuyền đó.”
Lâm Mị: “… Bớt xem mấy bộ phim thần tượng lung tung kia với bà ngoại con đi.”
Ngôn Cẩn nói: “Con cảm thấy hai người họ đều vô cùng tốt, mẹ tự chọn đi. Mẹ nên suy nghĩ chút về chuyện cá nhân đấy!” Cái câu có vẻ ông cụ non này cũng được cậu nhóc học từ TV.
Lâm Mị mỉm cười, cười xong lại cảm thấy chua xót.
Cô cúi đầu nhìn Lục Thanh Nhai trong ảnh, dường như thông qua ánh mắt chứa đầy ý cười của anh, xuyên qua năm tháng vô tình, thấy được người thiếu niên kiêu ngạo, một đường trèo đèo lội suối kia.
Dường như hai người họ chưa từng xa nhau.
- -----oOo------
Đêm đã khuya rồi.
Cái ôm làm nảy sinh cảm giác yếu đuối, khiến người ta có thể nói hết ra mọi thứ trong lòng.
Lâm Mị tựa đầu vào lòng anh, nhẹ giọng nói: “Lục Thanh Nhai, tôi đã từng hận anh, bởi vì lúc đó tôi không hề nói dối anh, chỉ là anh không tin tôi.”
Giọng nói của cô rất bình tĩnh.
Năm tháng hao mòn, ‘hận’ cũng trở thành cảm giác nhớ mãi không quên.
Lục Thanh Nhai im lặng một lát: “Xin lỗi.”
Có lý do, cũng có một vài hiểu lầm nhưng lại không có gì cần giải thích. Đây chính là sai lầm do tự anh tạo nên. Ngay lúc quan trọng nhất, anh đã lựa chọn nghi ngờ mà không phải tin tưởng.
Đây mới là vấn đề quan trọng.
Lâm Mị hơi há miệng nhưng lại không nói gì nữa. Cô giơ tay đẩy nhẹ một cái nhưng lại bị Lục Thanh Nhai ôm chặt hơn.
Dường như không có gì để bày tỏ tốt hơn sự im lặng, cũng dường như không có cách hối lỗi nào tốt hơn im lặng.
Cuối cùng, sau khi cực khổ thu dọn đồ đạc, họ rốt cuộc cũng đi nghỉ ngơi.
Thời gian dài không ngủ khiến Lục Thanh Nhai cực kỳ mệt mỏi, tâm trạng và tinh thần đều rã rời. Anh nằm trên giường, nhớ lại chuyện cũ trong cảm giác uể oải, trống rỗng.
Rất giống với việc vớt ánh trăng từ trong nước.
Bảy giờ sáng, Lục Thanh Nhai thức dậy đúng giờ, sau khi thay quần áo thì xuống tầng mua đồ ăn sáng. Lúc anh xách đồ ăn sáng lên thì Lâm Mị đang rửa mặt trong phòng vệ sinh.
Cô mặc một cái áo nhạt màu rộng thùng thình và quần jeans chín tấc màu xanh biển đậm, mang giày đế bằng, cực kỳ thoải mái. Dưới ánh nắng ban mai, cô cúi người nhổ bọt kem đánh răng vào bồn rửa tay, ngay khi nghe thấy tiếng mở cửa thì xoay đầu lại liếc nhìn cậu.
Hai người ngồi đối diện trên bàn ăn ăn sáng. Lâm Mị không có hứng thú ăn uống gì, chỉ ăn hai miếng bánh bao rồi cắn ống hút sữa đậu nành: “… Anh kết bạn trên Wechat với Ngôn Cẩn rồi à?”
Lục Thanh Nhai “Ừ” một tiếng.
Anh không ngồi ngay ngắn mà hơi nghiêng người gác chéo chân, chống tay trái lên bàn cơm, dáng vẻ hết sức hào sảng. Có lẽ vì ở trong quân đội quen rồi nên cậu không hề ăn uống nhã nhặn được, chỉ cần cắn một miếng đã cắn được hơn nửa cái bánh bao.
Lâm Mị nhìn cậu: “Ai cho cậu số Wechat? Đội trưởng Quan à?”
“Em đừng để ý tới chuyện này.”
Sau khi im lặng một lát, Lâm Mị đã nghĩ ra: “Anh tìm được trong điện thoại của tôi.”
Lục Thanh Nhai mỉm cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ hỏi lại cô: “Tôi có thể gửi tin nhắn cho Mắt Kính không?”
“Tôi nói không được thì anh sẽ chủ động block đứa nhỏ hả?”
“Chắc chắn sẽ không rồi, tôi nói chuyện với cậu nhóc rất vui mà. Trẻ con bây giờ thật lợi hại, bảy tuổi đã biết chơi Wechat.”
“Vậy thì có là gì chứ, đứa nhóc nhà họ hàng của tôi mới năm tuổi mà đã biết chơi ‘Vương Giả Vinh Diệu’ đó.”
Lục Thanh Nhai bật cười.
“Nói chuyện thì nói chuyện.” Lâm Mị uống một ngụm sữa đậu nành: “Nhưng trước mắt anh đừng nói với nó…”
Lục Thanh Nhai lên tiếng đồng ý rồi nhìn cô: “Vậy tôi có thể gửi tin nhắn cho em không?”
“… Chúng ta không phải bạn bè trên Wechat.”
“Thì kết bạn đi.” Lục Thanh Nhai nắm bắt cơ hội lấy điện thoại ra, mở mã QR đưa cho cô: “Quét mã đi.”
“Không kết bạn!”
“Kết bạn đi mà. Đừng ngại, tôi sẽ không xem ảnh selfie trên trang cá nhân của em đâu.”
“… Tôi không có đăng ảnh selfie lên trang cá nhân!” Lục Thanh Nhai vừa không đàng hoàng thì Lâm Mị đã có chút không chịu nổi. Cô liếc nhìn anh, hỏi: “… Sao tâm trạng của anh vui vậy?”
“Em chưa từng nghe qua câu nói này của chủ tịch Mao à?” Lục Thanh Nhai cười nói: “Con đường quanh co, tương lai sáng lạn.” Anh nhìn thoáng qua trước bàn cô, thấy hai cái bánh bao mới được cắn hai miếng thì hỏi cô còn ăn nữa không, sau khi nghe được đáp án là không thì cậu bưng đĩa bánh bao đến trước mặt mình, cúi đầu cắn một cái.
Lục Thanh Nhai lại mở miệng lần nữa nhưng lần này đã không còn vẻ cà lơ phất phơ nữa: “… Lo lắng thì lo lắng nhưng cũng không cần phải mặt ủ mày ê chứ, em thấy đúng không?”
Lâm Mị ngẩn ra.
Lục Thanh Nhai ngước mắt nhìn cô: “Ngẩn người gì chứ, kết bạn Wechat đi.”
Lâm Mị: “…”
Sau khi ăn xong, Lục Thanh Nhai thu dọn một chút rồi phải về doanh trại. Anh dặn Lâm Mị: “Em cứ giữ chìa khóa đi, lỡ lúc em về Hồ Đồng mà tôi không có nhà thì em có thể trực tiếp vào luôn. Tôi phải về doanh trại, buổi chiều bận quá không có thời gian nên tôi đã nhờ một người bạn lái xe tới đón em rồi.”
“Không cần đâu…”
“Hai giờ chiều cậu ấy sẽ lái xe tới dưới tầng đón em. Cậu ấy sẽ gọi điện cho em, em chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt rồi đi thẳng xuống tầng là được.” Anh giũ cổ áo, nhìn đồng hồ treo tường thì thấy cũng gần đến giờ: “Chú ý an toàn, đến nơi thì báo cho tôi một tiếng.”
Lục Thanh Nhai không nói gì sến súa mà chỉ nhìn mặt cô vài giây, sau đó mở cửa: “Đi đây, em khóa cửa lại nha.”
Sau khi xuống tầng, ngồi vào xe, Lục Thanh Nhai lấy thuốc lá ra, châm thuốc rồi hút.
Anh sợ nặng lời, cũng sợ quá nhẹ lời.
Tám năm qua, lúc chấp hành nhiệm vụ gặp phải bao nhiêu trắc trở, đối mặt với sống chết cũng có thể bình thản, đây là lần đầu tiên có cảm giác không chắc chắn đến vậy.
Người lái xe tới đón là một người khá mập, cái bụng lớn hơi lộ ra ngoài chiếc áo sơ mi xanh bó sát, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, cánh tay xăm hình đầu hổ, lúc giơ tay ra hơi đáng sợ.
Người đó tháo kính râm xuống, tự giới thiệu với Lâm Mị: “Chị dâu, tôi tên Lưu Đống, là lão Lục bảo tôi đến đón chị. Hành lý chỉ có một cái vali thôi à? Đừng đừng, để tôi, để tôi làm là được. Một người đàn ông như tôi đứng đây thì sao có thể để chị dâu tự mình làm được chứ.” Anh ấy bỏ vali vào cốp xe rồi mời Lâm Mị lên xe.
Lâm Mị hơi mất tự nhiên giải thích: “… Tôi không phải bạn gái của Lục Thanh Nhai.”
Lưu Đống hơi sửng sốt: “Trước giờ lão Lục chưa từng gọi tôi tới giúp tiếp đãi cô gái nào khác nên tôi cứ cho rằng… Đường đột rồi, đường đột rồi, thật xin lỗi.”
Lâm Đống dường như nhận ra Lâm Mị có chút sợ hãi vẻ ngoài của mình nên vừa lái xe vừa giải thích: “Cô Lâm, cô cứ yên tâm, lão Lục là người tốt, tôi cũng vậy. Tôi làm bên cho thuê vận chuyển, cái vẻ ngoài này chỉ để hù dọa người khác thôi. Cô không tin thì xem hình xăm của tôi đi, nó là giấy dán thôi, dùng tay chà chút là mất thôi…” Anh ấy vừa nói vừa lấy tay chà vài lần: “Cô nhìn thấy không…”
Lâm Mị mỉm cười.
Lưu Đống lái xe rất vững, có lẽ thật sự là một tài xế chuyên vận chuyển hàng hóa: “Thị trấn Hùng Hóa rất xa, từ đây đến cũng phải chạy mất hai tiếng. Không biết cô Lâm tới đó làm gì?”
“Tôi tới dạy học. Bạn tôi có hợp tác một dự án ngoại ngữ sơ cấp với N.G.O.”
“Thành phố Hồ Đồng đã không giàu, thị trấn Hùng Hóa còn nghèo hơn.” Lưu Đống thở dài: “Bảy năm trước, chúng tôi từng đến cứu tế ở thị trấn Hùng Hóa.”
“Cứu tế?”
Lưu Đống cười nói: “Tôi và lão Lục là chiến hữu. Tôi từng bị thương ở tay, không chữa trị được nên không cầm súng được mới chuyển nghề. Lúc đó, khi hai chúng tôi vẫn còn là người mới thì lão Lục đã thể hiện được tố chất nổi trội, mấy việc gian khổ cực nhọc đều giành làm, giống như không muốn sống nữa vậy.”
Lưu Đống dường như có chút thổn thức: “Với hoàn cảnh như lão Lục mà có thể bò đến trình độ hiện tại là điều không dễ, thật sự là vượt qua mưa bom bão đạn mà có.”
“Hoàn cảnh của gia đình cậu ấy rất tốt…”
Lưu Đống sửng sốt: “Cái gì?”
Lâm Mị mỉm cười: “Trước đây, anh ấy sống trong căn biệt thự lớn có hồ bơi, ngồi trên ghế sofa Ý bằng da thật, đèn pha lê đều là loại nhập khẩu từ Ý.”
Lưu Đống vui mừng: “Tôi thật sự không biết đấy… Nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nghe cậu ấy kể, chúng tôi đều cho rằng hoàn cảnh của gia đình cậu ấy không tốt nên cậu ấy chỉ có thể tham gia quân ngũ để giành lấy tiền đồ.”
Xe đã chạy ra khỏi khu vực thành thị, ngoài cửa sổ là hàng dài hoa màu, ngoài xa là những dãy núi xanh biếc.
Lâm Mị chống tay lên cửa xe, ngọn gió thơm mùi cây cỏ phả vào mặt. Cô không nói gì, chỉ đang nghĩ đến người thiếu niên tài giỏi năm đó.
Anh có sự kiêu ngạo từ trong xương cốt, đội trời đạp đất, cho dù ngã xuống cũng phải thẳng lưng.
Cho nên, anh mới không cần gia tài bạc triệu mà chạy tới quân đội để vào sinh ra tử.
“Có rất nhiều người không lập được chiến công nên đều chuyển nghề. Làm trong quân đội rất khổ, hơn nữa còn không kiếm được nhiều tiền.” Lưu Đống cảm thán: “Người ta đi giới thiệu đối tượng xem mắt, mấy cô gái vừa nghe làm quân nhân đã không chịu tới gặp, ai cũng bảo không chịu nổi nỗi khổ khi làm vợ quân nhân… Mỗi năm, trong quân đội không biết đã tặng huy chương chiến công cho bao nhiêu liệt sĩ. Có điều người cũng chết rồi, vinh dự đó để làm cái gì…”
Lâm Mị nhìn anh ấy: “Nếu tay anh không bị thương thì anh có còn bằng lòng ở lại trong quân đội không?”
Lưu Đống không chút do dự trả lời: “Nếu vậy thì tôi chắc chắn tiếp tục ở lại.”
Sau khi nói xong thì Lưu Đống mới nhận ra một phút trước cậu ấy còn đang cảm thán làm quân nhân không có tiền đồ, vì thế hơi nhếch miệng cười: “Một khi làm quân nhân thì cả đời đều có tinh thần quân nhân…”
Nụ cười này cực kỳ chua xót, Lâm Mị có chút không dám nhìn, quay đầu sang nơi khác.
Lúc sau, đề tài cuộc nói chuyện đã thoải mái hơn, Lưu Đống kể cho cô nghe một vài chuyện buồn cười của Lục Thanh Nhai, ví dụ như lúc mọi người cùng nhau uống rượu: “Cái khí thế lúc đó của cậu ấy khiến mọi người đều phải giật mình cảm thán quá hào sảng… Nhưng mà ai ngờ, mới vừa quay đầu lại thì cậu ấy đã ói như một kẻ vô dụng rồi.”
Lâm Mị mỉm cười, chuyện này cô đã thấy rồi.
“Có một năm, lúc chúng tôi tới trường đại học huấn luyện cho sinh viên mới, có một chuyện cực kỳ ghê gớm. Sau khi kết thúc kỳ quân sự, toàn bộ mấy em nữ đều khóc tiễn cậu ấy, còn nhét vào lòng cậu ấy một đống thư tình nè, hoa hồng nè, còn có cả mấy tờ giấy nhỏ viết số QQ nữa chứ…”
“Anh ấy có nhận không?”
“Nhận chứ, không nhận thì không đi được… Nhưng mà sau khi đi rồi thì cậu ấy ném hết, bọn tôi đều mắng cậu ấy là cái thứ không hiểu tình cảm.”
Lâm Mị cười không ngừng.
“Còn nữa, cậu ấy hát rất hay, những lúc trong quân đội tổ chức văn nghệ hay biểu diễn gì đó thì cậu ấy đều sẽ ôm đàn ghita tới gảy vài cái, hát vài câu, tới cuối thì đội chúng tôi thắng…”
“Anh ấy hát bài gì?”
“Hát bài hát về quân đội, có điều cậu ấy chỉnh y như dân ca vậy. Để tôi nhớ coi, hình như là…” Lưu Đống hắng giọng, hát lên: “… Khi mái tóc em phất qua nòng súng tôi…”
Khi mái tóc em phất qua nòng súng tôi, đừng trách tôi vẫn giữ vẻ lạnh lùng
Thật ra tôi có cứng rắn có dịu dàng, nhưng ngọn lửa tuổi trẻ lại phải tạm thời đóng băng
Nếu có một ngày tôi cởi bỏ quân phục, tôi sẽ không trách em không tiếp tục chờ tôi
Tuy khi đó tôi và em xa nhau, nhưng em sẽ thấy tình yêu của tôi trên lá cờ bay cao
Trong tiếng hát hùng hồn của Lưu Đống, chiếc xe băng qua đồng ruộng, băng qua cầu đá, chạy thẳng tới nơi xa xôi hơn.
Tiếng hát vang dội như vậy, trái tim lại dường như mềm nhũn dưới lời ca.
Lâm Mị lấy điện thoại ra, mở ra số Wechat mà buổi sáng Lục Thanh Nhai kiên quyết thêm vào, bấm vào trang cá nhân của anh.
Anh không đăng gì nhiều, trong trang cá nhân có chưa tới mười bài đăng, mấy bài share đều là mấy bài bình luận mấy bộ phim điện ảnh. Cô lướt tiếp, cuối cùng cũng tìm được bức ảnh năm đó.
Không biết ở đâu, sau lưng là núi xanh mênh mông, anh và mấy người Th4m duệ mặc đồ bình thường ngồi ven đường, cỏ dại cao quá chân. Bọn họ nhìn màn ảnh, nở một nụ cười ngu ngốc đầy sáng lạn.
Cô lưu lại bức ảnh rồi phóng to lên, nhìn Lục Thanh Nhai đứng giữa. Sau đó, cô cắt ảnh, gửi cho Ngôn Cẩn.
“Đẹp trai không?”
Ngôn Cẩn nhanh chóng trả lời: “Mẹ, đây là người đang theo đuổi mẹ ạ?”
Lâm Mị ý thức được Ngôn Cẩn cũng đã xem qua bức ảnh này nhưng có lẽ không nhận ra Lục Thanh Nhai lén kết bạn với cậu nhóc giữa đống người này. Bây giờ cô hỏi như vậy thì mới trực tiếp bại lộ.
Ngôn Cẩn lại gửi một tin nhắn tới: “Đẹp trai đó mẹ, nếu làm ba dượng con thì còn đẹp trai hơn.” Phía sau tin nhắn còn thêm một icon hình cậu nhóc đeo kính.
Lâm Mị nhìn hai từ ‘ba dượng’, chợt cảm thấy đau đầu.
Cô không biết nên trả lời thế nào nên lại cắt hình Quan Dật Dương ra, định nói sang chuyện khác: “Đây là chú Quan của con.”
Lúc này, Ngôn Cẩn trực tiếp gửi clip thoại: “Con nhận ra chú Quan, trên trang cá nhân của chú ấy toàn là hình selfie của chú ấy thôi. Mẹ à, vừa đội trưởng Lục vừa đội trưởng Quan, mẹ làm vậy là một chân đạp hai thuyền đó.”
Lâm Mị: “… Bớt xem mấy bộ phim thần tượng lung tung kia với bà ngoại con đi.”
Ngôn Cẩn nói: “Con cảm thấy hai người họ đều vô cùng tốt, mẹ tự chọn đi. Mẹ nên suy nghĩ chút về chuyện cá nhân đấy!” Cái câu có vẻ ông cụ non này cũng được cậu nhóc học từ TV.
Lâm Mị mỉm cười, cười xong lại cảm thấy chua xót.
Cô cúi đầu nhìn Lục Thanh Nhai trong ảnh, dường như thông qua ánh mắt chứa đầy ý cười của anh, xuyên qua năm tháng vô tình, thấy được người thiếu niên kiêu ngạo, một đường trèo đèo lội suối kia.
Dường như hai người họ chưa từng xa nhau.
- -----oOo------
Bình luận facebook