-
Chương 63
Châu Trì ôm lấy Giang Tùy, đặt cô lên trên tấm thảm.
Máu huyết cả người dâng trào, chạy loạn lên tới mặt, hai má Giang Tùy đỏ hồng, Châu Trì cúi người, ngón cái gỡ tung mái tóc rối loạn, môi miết lấy môi cô. Cả người đổ đầy mồ hôi, anh giữ chặt tay phải của Giang Tùy, lòng bàn tay ẩm ướt. Trong quá trình thân mật như vậy, sự phân ly trong quá khứ dường như đều đã rất xa.
Qua một lúc, Châu Trì với lấy điều khiển, ấn nút tắt Tivi.
Một giây an tĩnh này, chỉ có tiếng môi lưỡi trằn trọc, không khí trong căn gác nhỏ cũng nóng lên.
Giang Tùy vòng tay ôm cổ Châu Trì, anh nhấc cô lên, đi đến trên giường.
Đầu Giang Tùy áp sát ngực anh, thở dốc, tựa hồ không có chút sức lực nào, ỷ lại mà dựa vào anh.
Cô không biết tại sao lại đi tới bước này, trong đầu là một mớ suy nghĩ hỗn loạn, hóa ra bản thân lại nhớ anh đến như thế?
Quần áo đều đã loạn thành một mảnh.
Châu Trì cởi áo sơ mi ra, phủ lên người Giang Tùy. Hơi thở dần dần trở nên nặng nề, bàn tay đặt ở eo Giang Tùy vuốt ve, đem áo của cô kéo lên. Cảnh tượng này chỉ có ở trong mơ mới xuất hiện, khiến anh càng lúc càng cảm thấy không tỉnh táo.
…
Khi hai cơ thể xích lõa dán chặt vào nhau, cả hai người đều run lên nhè nhẹ.
Có một khoảnh khắc, Giang Tùy có chút thanh tỉnh, tay Châu Trì thăm dò xuống dưới, liền bị cô nắm chặt lấy.
Châu Trì ngừng lại giây lát, động tác nôn nóng ngưng lại, khuỷu tay khẽ chống lên, nhìn cô từ khoảng cách rất gần, lông mày anh đen thẫm, lông mi khẽ run, dần dần, khóe mắt càng đỏ. Một lúc sau, đầu óc choáng váng gục xuống, áp lên vai cô.
Anh không tiếp tục.
Khoảng nửa phút sau, trên vai Giang Tùy là một trận ướt đẫm.
Nhịp tim đập loạn trong lồng ngực, ngẩn ra vài giây, Giang Tùy giơ tay lên, chạm vào đôi mắt ẩm ướt của anh.
Châu Trì bắt lấy ngón tay của cô, mặt hướng sang một bên, dán xuống đệm.
Ngôi nhà một mảnh an tĩnh.
Trầm mặc một lúc, Giang Tùy nhẹ nhàng hôn lên cổ anh.
Châu Trì quay mặt sang, đôi mắt vừa ướt vừa đỏ nhìn chằm chằm vào người cô, tầm mắt khẽ run rẩy.
“A Tùy…” Thanh âm trầm thấp nặng nề. Gọi cô một tiếng như vậy, anh lại càng không nhịn được, cơ thể phản ứng cũng càng lúc càng rõ ràng hơn, khó chịu chau mày.
Giang Tùy ôm lấy anh.
Hình như bất kể thời gian có bao nhiêu lâu, thì có một người vẫn luôn là điểm yếu của bạn.
Có lẽ là một đi không trở lại khiến cho lý trí người ta trở nên không rõ ràng, dễ dàng mất khống chế, dù sao, ai cũng đều không kháng cự.
Ngọn đèn trong phòng tỏa xuống ánh sáng mềm mại, trên giường hai cơ thể trần trụi gắt gao dây dưa.
…
Sáng sớm hôm, lúc Giang Tùy tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Rèm cửa đã được kéo kín lại, chỉ một vài tia sáng yếu ớt len lỏi qua kẽ hở. Giang Tùy giật mình hoảng hốt nằm khoảng hai phút, ý thức dần dần khôi phục, nghĩ tới chính mình đang ở chỗ nào, trong vài giây ngắn ngủi, nhịp tim cô đập có phần mãnh liệt. Quay mặt sang, cô nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình.
Anh ngủ rất sâu, một bên sườn mặt đè lên gối, hai mắt nhắm chặt, mùi rượu vang trên người đã tản đi, da đã không còn đỏ lên nữa, sắc môi hơi nhợt nhạt, không giống với hôm qua, anh hiện ngủ rất an tĩnh.
Giang Tùy cứ ngẩn người nhìn anh một lúc lâu, ngón tay giơ lên, muốn chạm vào anh, nhưng cuối cùng dừng lại ở cách má anh một đoạn.
Trong đầu một mảng hỗn loạn, không có logic, cũng không hề theo thứ tự mà nghĩ rất nhiều.
Có phải rất hoang đường không?
Nhưng không thể không thừa nhận, rượu không thể trở thành một cái cớ, bởi vì rõ ràng hôm qua cô đã có một khắc thanh tỉnh.
Nằm một hồi lâu, Giang Tùy nhẹ nhàng đứng dậy, lấy quần áo của mình, sau đó đi chân trần vào phòng tắm.
Đứng trước gương, cô nhìn thấy những dấu vết vẫn còn lưu lại trên cơ thể, giơ tay lên chạm vào bên cổ trái, ở đó vẫn còn một dấu đỏ rõ rệt, cô vén tóc sang một bên, vụng về che lại.
Mặc quần áo xong, Giang Tùy đi ra ngoài, dựng chiếc ghế gỗ nhỏ lên, sau đó thất thần ngồi trên sofa một lúc, tấm chăn lộn xộn dưới chân càng như tái hiện lại mọi thứ tối qua thêm rõ ràng.
Giang Tùy nhặt điện thoại ở dưới thảm, thấy một tin nhắn của Tri Tri gửi tới.
“Chị, hôm nay em được thả tù, đến kiếm chị đi chơi nhé. Bây giờ em qua mang súp cho mẹ, tầm tám rưỡi sẽ tới nhà chị, mang cho chị bữa sáng thịnh soạn dì Đào làm.”
Bây giờ đã sắp bảy giờ.
Giang Tùy do dự nhìn một chút, sau đó nhặt áo khoác, ra đầu hẻm bắt một chiếc taxi. Trước khi vào tiểu khu, cô ghé vào hiệu thuốc bên cạnh.
Tám giờ rưỡi, Tri Tri quả nhiên đến đúng giờ, Giang Tùy vừa mới thu dọn mọi thứ xong xuôi, đang sấy tóc liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô đặt máy sấy xuống, đi ra mở cửa, Tri Tri xách đến cho cô một hộp cách nhiệt đựng đầy đồ ăn: “Xem này chị.”
Giang Tùy mỉm cười: “Vào nhà đi.”
“Sao chị cũng không cảm động lấy một chút vậy, hôm nay em phải dậy sớm vô cùng đấy.” Tri Tri bước vào phòng, đặt hộp đồ ăn lên trên bàn, sau đó quay sang nhìn Giang Tùy: “Chị, giờ chị mới ngủ dậy đấy à?”
Giang Tùy hàm hồ ừ một tiếng.
Tri Tri nhìn thấy miếng băng cá nhân dính trên cổ cô, có chút kinh ngạc, chỉ chỉ: “Chị, chỗ này chị bị làm sao vậy?”
“Trầy da.” Giang Tùy bình tĩnh trả lời, xoay người đưa cho cậu một ly nước lọc, hỏi: “Hôm nay em được nghỉ sao? Không phải nói cuối tuần cũng phải lên công ty à?”
“Lười chết đi được.” Tri Tri thờ ơ như không, nói: “Em vốn dĩ chỉ đến thực tập thôi mà, đi cho có là được rồi, cậu nhỏ em ném em qua bộ phận thị trường, chị không biết đâu, cái bộ phận đấy đúng là muốn em làm đến chết mất.” Kể khổ xong, cậu nhướng nhướng mày, lại khôi phục lại thần thái như cũ: “Có điều hôm qua em đã nghe ngóng được rồi, sáng sớm hôm nay cậu ấy phải đi Quảng Châu, cho nên hôm nay khẳng định sẽ không ở công ty đâu, nếu không làm sao mà em dám cúp? Bị cậu ấy bắt được thì không phải tự đi tìm chết à?”
“…Anh ấy đi Quảng Châu?”
“Đúng rồi, hôm qua trợ lý của anh ấy mới nói.” Tri Tri đứng lên mở hộp cơm cách nhiệt ra: “Ăn xong rồi đi chơi nào. Ây, chỗ chị có chén bát gì không?”
“Có.” Giang Tùy đi vào bếp, tìm hai bộ bát đũa mang ra.
Ăn sáng xong, Giang Tùy nói: “Đi bệnh viện một chuyến đã, chị đi thăm dì Châu.”
Tri Tri cảm thấy cũng được liền ra dấu OK.
Thu dọng xong, hai người đi xuống lầu.
Tri Tri lái xe ra ngoài, Giang Tùy ngồi bên ghế phó lái, nghĩ nghĩ, nói: “Chút nữa dừng ở ngoài cổng nhé, chị mua ít trái cây.”
“Không cần đâu, chị khách khí với mẹ em làm cái gì, mẹ em cũng chẳng ăn được mấy.”
Giang Tùy nói: “Vậy thì chị mua ít là được rồi.”
Ra khỏi cổng tiểu khu, Tri Tri dừng xe lại, Giang Tùy đi xuống, đến siêu thị nhỏ bên cạnh mua trái cây.
Tri Tri đang ngồi trong xe đợi, tầm mắt dừng lại trên chiếc xe màu đen trước mặt, đột nhiên ngẩn người, hai mắt trợn lên: “Đậu má.”
Cậu ngồi thẳng người dậy, có chút không thể tin nổi: “Kia còn không phải là xe của cậu nhỏ sao?”
Nghĩ rằng mình hoa mắt, cậu nhắm mắt lại mở ra vài lần, chiếc xe tiến đến càng lúc càng gần hơn, dừng lại cách xe của cậu tầm hai mét.
Giang Tùy xách một giỏ trái cây nhỏ từ trong siêu thị đi ra, nhìn thấy cách đó vài mét, anh mở cửa xe đi xuống. Bước chân cô ngừng lại, thấy anh từng bước đi qua, nhịp tim bắt đầu đập loạn.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua những phiến lá thưa thớt, đáp xuống trên vai anh. Anh vẫn mặc bộ quần áo cũ, trên áo có vài nếp nhăn rõ ràng.
Cách cô vài bước chân, Châu Trì dừng lại, trái tim treo lơ lửng suốt đoạn đường đã trở lại vị trí.
“Đi lúc nào thế?” Cổ họng anh giống như bị tắc lại, giọng nói khàn khàn.
“Bảy giờ hơn.” Giang Tùy nói: “Anh còn chưa tỉnh.”
Châu Trì bước lên hai bước, khoảng cách giữa hai người rất gần, anh cúi xuống nhìn cô, một lúc sau, mở miệng: “Tối qua anh không có…”
Anh không nói tiếp, môi hơi mím lại.
Giang Tùy hiểu ra, cảm thấy hơi lúng túng, mặt đỏ lên: “Em đã uống thuốc rồi.”
Châu Trì nhìn cô, lông mày nhíu lại, muốn nói lại ngừng.
Trầm mặc một lúc, anh thấp giọng nói: “Em có rảnh không?”
Giang Tùy chỉ giỏ trái cây trong tay, nói với anh: “Em định đi thăm dì Châu, Tri Tri đang đợi bên kia.”
Châu Trì nhìn theo tầm mắt của cô.
Tri Tri ngồi trong xe nhìn thấy cậu nhỏ quay sang nhìn, cả người cứng lại, một lúc sau, cậu xuống xe, chạy bộ vài bước qua, không tình nguyện gọi Châu Trì một tiếng, giải thích: “Không phải cháu lười biếng đâu, là dì Đào bảo cháu mang bữa sáng qua, với lại, chị muốn đi thăm mẹ cháu, nên cháu chở chị đi. Không phải hôm nay cậu đi Quảng Châu rồi sao?”
Cậu vừa dứt lời, điện thoại của Châu Trì vang lên.
Điện thoại kết nối, anh vừa nói hai câu, sắc mặt liền thay đổi, rất nhanh đã cúp máy. Tri Tri lấm lét nhìn anh, tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Châu Trì không để ý đến cậu, tầm mắt rơi trên người Giang Tùy.
“Anh cứ bận đi.” Giang Tùy nói: “Em với Tri Tri đi bệnh viện.”
Châu Trì không động, vẫn nhìn cô: “Lúc nào thì em có thời gian rảnh? Khoảng hai tiếng nữa anh tới bệnh viện, em còn ở đó không?”
Do dự một lúc, Giang Tùy gật đầu: “Ừm.”
Nhìn chiếc xe trước mặt lái đi, Tri Tri mới hoàn hồn một chút, hít một hơi dài, xoay người hỏi Giang Tùy: “Xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Kỳ kỳ quái quái, haizz, hai người làm sao vậy? Sao tự nhiên cậu ấy lại chạy qua đây tìm chị làm gì?”
Giang Tùy không biết phải trả lời làm sao: “Đừng hỏi nữa, đi thôi, đi bệnh viện.”
Thực ra sau khi phẫu thuật, Châu Mạn đã hồi phục rất tốt, về nhà tĩnh dưỡng cũng không vấn đề gì, nhưng mà Châu Trì không đồng ý, anh biết thừa xuất viện rồi Châu Mạn nhất định sẽ không chịu ngồi nhà nghỉ ngơi, cho nên mới nhất định bắt bà ở lại bệnh viện, tranh thủ lần phẫu thuật này, để bà an tâm tĩnh dưỡng.
Buổi sáng Giang Tùy không đi chơi với Tri Tri mà ở lại bệnh viện với Châu Mạn.
Tầm 100, Châu Trì đến.
Y tá nhỏ vừa kiểm tra cho Châu Mạn xong, Giang Tùy đứng một bên, quay lại thì đã nhìn thấy anh đứng ở cửa, không biết đã đến được bao lâu.
Châu Mạn cũng nhìn thấy, tựa hồ trong bụng đã hiểu, bèn mỉm cười quay sang nói với Giang Tùy: “Dì ngủ một chút, A Tùy, con đi ăn trưa đi.”
Ra khỏi phòng bệnh, hai người cùng nhau đi qua một hành lang dài.
Bước vào thang máy, Giang Tùy bị ép sát vào, Châu Trì đứng trước mặt cô, ngăn cách cô với đám đông phía trước. Cô ngước mắt lên nhìn, chạm phải ánh mắt của anh. Châu Trì thò tay vào túi quần, móc ra một thanh sô cô la đưa cho cô.
Giang Tùy nắm chặt trong lòng bàn tay, không ăn.
Sau đêm hôm qua, bọn họ đã không còn giống như trước đó. Kể từ lúc gặp lại, lớp băng đã dần dần trở nên mỏng hơn, bây giờ, có lẽ đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Ít nhất, hiện tại Châu Trì hiểu rất rõ bản thân mình muốn có được kết quả gì.
Đi ra khỏi tòa nhà nội trú.
Châu Trì hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Giang Tùy lắc đầu: “Em không đói lắm, ngồi một lúc đi.”
Trước mặt là vườn hoa của bệnh viện, có mấy cái ghế đá dài. Bên cạnh là một khu thể dục nhỏ, vài đứa bé đang ở đó nô đùa.
“Anh xong việc chưa?” Giang Tùy hỏi.
Châu Trì gật đầu ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Vừa mới có chút vấn đề, xử lý xong rồi.”
“Tri Tri nói hôm nay anh đi Quảng Châu.”
“Không đi nữa, anh lùi lại rồi.”
Châu Trì quay sang nhìn, tầm mắt rơi trên cổ cô, lông mày khẽ chau lại. Giang Tùy bắt gặp ánh mắt anh, tay khẽ sờ sờ cổ.
“Ừm…Tại anh hả?”
Giang Tùy không đáp lại.
Nhìn vài giây, Châu Trì nói: “Anh xin lỗi.”
“Không có gì.” Giang Tùy cúi đầu, né tránh ánh mắt của anh: “Chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng.”
“Không chỉ chuyện này, còn có trước kia.” Giọng anh đè thấp xuống, có một số lời đã đè nén sâu trong lòng, đến hiện tại cuối cùng cũng nói ra.
Anh đột nhiên nhắc đến chuyện trước kia, Giang Tùy nhất thời không phản ứng.
Im lặng một lúc lâu, cô mới lắc đầu: “Không phải vấn đề của một mình anh, lúc đó, em cũng không đúng.”
Nhìn mí mắt cô hơi rủ xuống, khóe môi Châu Trì khẽ động: “Anh có viết một email gửi cho em, là email trước kia chúng ra thường dùng.”
Giang tùy ngẩn người một lát.
Tốt nghiệp cấp ba, bọn họ đăng ký một email dùng chung, tên email kết hợp tên của hai người, thi thoảng có hình ảnh gì sẽ lưu lại trên mail rồi gửi cho nhau.
“Sau này em đã không đăng nhập email đó nữa.” Cô nói.
Châu Trì nhìn gương mặt cô, giọng nói càng trầm xuống: “Em mang mọi thứ về anh xóa hết đi rồi, email cũng không cần nữa, là không bao giờ nghĩ sẽ đi tìm anh sao, phải không?”
Giang Tùy liếc nhìn anh, trầm mặc.
“Anh đã đến trường em.” Châu Trì nói.
Giang Tùy choáng váng, ngước lên: “Lúc nào?”
“Năm tư, tháng 10. Anh nhìn thấy em ở cùng với người khác.” Khóe môi Châu Trì hơi kéo lên, mỉm cười sáo rỗng: “Anh không biết có phải bạn trai của em hay không.”
Anh đã nghĩ có lẽ chỉ là một người bạn cùng lớp, nhưng nhìn thấy một cảnh này, khó chịu đến không nhịn nổi, không phải chưa từng nghĩ qua cô có thể đã có người khác, nhưng khi tận mắt nhìn thấy mới biết là cảm giác gì, anh tựa như không thể chịu được, càng không có dũng khí đi lên hỏi cô.
Cảnh tượng lúc đó vẫn còn rõ ràng.
Châu Trì cúi đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt, trì hoãn một chút, liền nghe thấy thanh âm của Giang Tùy.
“Không phải bạn trai em.”
Lúc đó làm gì, Giang Tùy đã không còn nhớ rõ nữa, có lẽ là một người bạn cùng lớp, hoặc cũng chỉ là một đàn anh nào đó mà thôi.
Châu Trì nhìn cô.
Cổ họng Giang Tùy khẽ động: “Em chưa từng yêu đương trở lại.”
Hết chương 63.
Máu huyết cả người dâng trào, chạy loạn lên tới mặt, hai má Giang Tùy đỏ hồng, Châu Trì cúi người, ngón cái gỡ tung mái tóc rối loạn, môi miết lấy môi cô. Cả người đổ đầy mồ hôi, anh giữ chặt tay phải của Giang Tùy, lòng bàn tay ẩm ướt. Trong quá trình thân mật như vậy, sự phân ly trong quá khứ dường như đều đã rất xa.
Qua một lúc, Châu Trì với lấy điều khiển, ấn nút tắt Tivi.
Một giây an tĩnh này, chỉ có tiếng môi lưỡi trằn trọc, không khí trong căn gác nhỏ cũng nóng lên.
Giang Tùy vòng tay ôm cổ Châu Trì, anh nhấc cô lên, đi đến trên giường.
Đầu Giang Tùy áp sát ngực anh, thở dốc, tựa hồ không có chút sức lực nào, ỷ lại mà dựa vào anh.
Cô không biết tại sao lại đi tới bước này, trong đầu là một mớ suy nghĩ hỗn loạn, hóa ra bản thân lại nhớ anh đến như thế?
Quần áo đều đã loạn thành một mảnh.
Châu Trì cởi áo sơ mi ra, phủ lên người Giang Tùy. Hơi thở dần dần trở nên nặng nề, bàn tay đặt ở eo Giang Tùy vuốt ve, đem áo của cô kéo lên. Cảnh tượng này chỉ có ở trong mơ mới xuất hiện, khiến anh càng lúc càng cảm thấy không tỉnh táo.
…
Khi hai cơ thể xích lõa dán chặt vào nhau, cả hai người đều run lên nhè nhẹ.
Có một khoảnh khắc, Giang Tùy có chút thanh tỉnh, tay Châu Trì thăm dò xuống dưới, liền bị cô nắm chặt lấy.
Châu Trì ngừng lại giây lát, động tác nôn nóng ngưng lại, khuỷu tay khẽ chống lên, nhìn cô từ khoảng cách rất gần, lông mày anh đen thẫm, lông mi khẽ run, dần dần, khóe mắt càng đỏ. Một lúc sau, đầu óc choáng váng gục xuống, áp lên vai cô.
Anh không tiếp tục.
Khoảng nửa phút sau, trên vai Giang Tùy là một trận ướt đẫm.
Nhịp tim đập loạn trong lồng ngực, ngẩn ra vài giây, Giang Tùy giơ tay lên, chạm vào đôi mắt ẩm ướt của anh.
Châu Trì bắt lấy ngón tay của cô, mặt hướng sang một bên, dán xuống đệm.
Ngôi nhà một mảnh an tĩnh.
Trầm mặc một lúc, Giang Tùy nhẹ nhàng hôn lên cổ anh.
Châu Trì quay mặt sang, đôi mắt vừa ướt vừa đỏ nhìn chằm chằm vào người cô, tầm mắt khẽ run rẩy.
“A Tùy…” Thanh âm trầm thấp nặng nề. Gọi cô một tiếng như vậy, anh lại càng không nhịn được, cơ thể phản ứng cũng càng lúc càng rõ ràng hơn, khó chịu chau mày.
Giang Tùy ôm lấy anh.
Hình như bất kể thời gian có bao nhiêu lâu, thì có một người vẫn luôn là điểm yếu của bạn.
Có lẽ là một đi không trở lại khiến cho lý trí người ta trở nên không rõ ràng, dễ dàng mất khống chế, dù sao, ai cũng đều không kháng cự.
Ngọn đèn trong phòng tỏa xuống ánh sáng mềm mại, trên giường hai cơ thể trần trụi gắt gao dây dưa.
…
Sáng sớm hôm, lúc Giang Tùy tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Rèm cửa đã được kéo kín lại, chỉ một vài tia sáng yếu ớt len lỏi qua kẽ hở. Giang Tùy giật mình hoảng hốt nằm khoảng hai phút, ý thức dần dần khôi phục, nghĩ tới chính mình đang ở chỗ nào, trong vài giây ngắn ngủi, nhịp tim cô đập có phần mãnh liệt. Quay mặt sang, cô nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình.
Anh ngủ rất sâu, một bên sườn mặt đè lên gối, hai mắt nhắm chặt, mùi rượu vang trên người đã tản đi, da đã không còn đỏ lên nữa, sắc môi hơi nhợt nhạt, không giống với hôm qua, anh hiện ngủ rất an tĩnh.
Giang Tùy cứ ngẩn người nhìn anh một lúc lâu, ngón tay giơ lên, muốn chạm vào anh, nhưng cuối cùng dừng lại ở cách má anh một đoạn.
Trong đầu một mảng hỗn loạn, không có logic, cũng không hề theo thứ tự mà nghĩ rất nhiều.
Có phải rất hoang đường không?
Nhưng không thể không thừa nhận, rượu không thể trở thành một cái cớ, bởi vì rõ ràng hôm qua cô đã có một khắc thanh tỉnh.
Nằm một hồi lâu, Giang Tùy nhẹ nhàng đứng dậy, lấy quần áo của mình, sau đó đi chân trần vào phòng tắm.
Đứng trước gương, cô nhìn thấy những dấu vết vẫn còn lưu lại trên cơ thể, giơ tay lên chạm vào bên cổ trái, ở đó vẫn còn một dấu đỏ rõ rệt, cô vén tóc sang một bên, vụng về che lại.
Mặc quần áo xong, Giang Tùy đi ra ngoài, dựng chiếc ghế gỗ nhỏ lên, sau đó thất thần ngồi trên sofa một lúc, tấm chăn lộn xộn dưới chân càng như tái hiện lại mọi thứ tối qua thêm rõ ràng.
Giang Tùy nhặt điện thoại ở dưới thảm, thấy một tin nhắn của Tri Tri gửi tới.
“Chị, hôm nay em được thả tù, đến kiếm chị đi chơi nhé. Bây giờ em qua mang súp cho mẹ, tầm tám rưỡi sẽ tới nhà chị, mang cho chị bữa sáng thịnh soạn dì Đào làm.”
Bây giờ đã sắp bảy giờ.
Giang Tùy do dự nhìn một chút, sau đó nhặt áo khoác, ra đầu hẻm bắt một chiếc taxi. Trước khi vào tiểu khu, cô ghé vào hiệu thuốc bên cạnh.
Tám giờ rưỡi, Tri Tri quả nhiên đến đúng giờ, Giang Tùy vừa mới thu dọn mọi thứ xong xuôi, đang sấy tóc liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô đặt máy sấy xuống, đi ra mở cửa, Tri Tri xách đến cho cô một hộp cách nhiệt đựng đầy đồ ăn: “Xem này chị.”
Giang Tùy mỉm cười: “Vào nhà đi.”
“Sao chị cũng không cảm động lấy một chút vậy, hôm nay em phải dậy sớm vô cùng đấy.” Tri Tri bước vào phòng, đặt hộp đồ ăn lên trên bàn, sau đó quay sang nhìn Giang Tùy: “Chị, giờ chị mới ngủ dậy đấy à?”
Giang Tùy hàm hồ ừ một tiếng.
Tri Tri nhìn thấy miếng băng cá nhân dính trên cổ cô, có chút kinh ngạc, chỉ chỉ: “Chị, chỗ này chị bị làm sao vậy?”
“Trầy da.” Giang Tùy bình tĩnh trả lời, xoay người đưa cho cậu một ly nước lọc, hỏi: “Hôm nay em được nghỉ sao? Không phải nói cuối tuần cũng phải lên công ty à?”
“Lười chết đi được.” Tri Tri thờ ơ như không, nói: “Em vốn dĩ chỉ đến thực tập thôi mà, đi cho có là được rồi, cậu nhỏ em ném em qua bộ phận thị trường, chị không biết đâu, cái bộ phận đấy đúng là muốn em làm đến chết mất.” Kể khổ xong, cậu nhướng nhướng mày, lại khôi phục lại thần thái như cũ: “Có điều hôm qua em đã nghe ngóng được rồi, sáng sớm hôm nay cậu ấy phải đi Quảng Châu, cho nên hôm nay khẳng định sẽ không ở công ty đâu, nếu không làm sao mà em dám cúp? Bị cậu ấy bắt được thì không phải tự đi tìm chết à?”
“…Anh ấy đi Quảng Châu?”
“Đúng rồi, hôm qua trợ lý của anh ấy mới nói.” Tri Tri đứng lên mở hộp cơm cách nhiệt ra: “Ăn xong rồi đi chơi nào. Ây, chỗ chị có chén bát gì không?”
“Có.” Giang Tùy đi vào bếp, tìm hai bộ bát đũa mang ra.
Ăn sáng xong, Giang Tùy nói: “Đi bệnh viện một chuyến đã, chị đi thăm dì Châu.”
Tri Tri cảm thấy cũng được liền ra dấu OK.
Thu dọng xong, hai người đi xuống lầu.
Tri Tri lái xe ra ngoài, Giang Tùy ngồi bên ghế phó lái, nghĩ nghĩ, nói: “Chút nữa dừng ở ngoài cổng nhé, chị mua ít trái cây.”
“Không cần đâu, chị khách khí với mẹ em làm cái gì, mẹ em cũng chẳng ăn được mấy.”
Giang Tùy nói: “Vậy thì chị mua ít là được rồi.”
Ra khỏi cổng tiểu khu, Tri Tri dừng xe lại, Giang Tùy đi xuống, đến siêu thị nhỏ bên cạnh mua trái cây.
Tri Tri đang ngồi trong xe đợi, tầm mắt dừng lại trên chiếc xe màu đen trước mặt, đột nhiên ngẩn người, hai mắt trợn lên: “Đậu má.”
Cậu ngồi thẳng người dậy, có chút không thể tin nổi: “Kia còn không phải là xe của cậu nhỏ sao?”
Nghĩ rằng mình hoa mắt, cậu nhắm mắt lại mở ra vài lần, chiếc xe tiến đến càng lúc càng gần hơn, dừng lại cách xe của cậu tầm hai mét.
Giang Tùy xách một giỏ trái cây nhỏ từ trong siêu thị đi ra, nhìn thấy cách đó vài mét, anh mở cửa xe đi xuống. Bước chân cô ngừng lại, thấy anh từng bước đi qua, nhịp tim bắt đầu đập loạn.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua những phiến lá thưa thớt, đáp xuống trên vai anh. Anh vẫn mặc bộ quần áo cũ, trên áo có vài nếp nhăn rõ ràng.
Cách cô vài bước chân, Châu Trì dừng lại, trái tim treo lơ lửng suốt đoạn đường đã trở lại vị trí.
“Đi lúc nào thế?” Cổ họng anh giống như bị tắc lại, giọng nói khàn khàn.
“Bảy giờ hơn.” Giang Tùy nói: “Anh còn chưa tỉnh.”
Châu Trì bước lên hai bước, khoảng cách giữa hai người rất gần, anh cúi xuống nhìn cô, một lúc sau, mở miệng: “Tối qua anh không có…”
Anh không nói tiếp, môi hơi mím lại.
Giang Tùy hiểu ra, cảm thấy hơi lúng túng, mặt đỏ lên: “Em đã uống thuốc rồi.”
Châu Trì nhìn cô, lông mày nhíu lại, muốn nói lại ngừng.
Trầm mặc một lúc, anh thấp giọng nói: “Em có rảnh không?”
Giang Tùy chỉ giỏ trái cây trong tay, nói với anh: “Em định đi thăm dì Châu, Tri Tri đang đợi bên kia.”
Châu Trì nhìn theo tầm mắt của cô.
Tri Tri ngồi trong xe nhìn thấy cậu nhỏ quay sang nhìn, cả người cứng lại, một lúc sau, cậu xuống xe, chạy bộ vài bước qua, không tình nguyện gọi Châu Trì một tiếng, giải thích: “Không phải cháu lười biếng đâu, là dì Đào bảo cháu mang bữa sáng qua, với lại, chị muốn đi thăm mẹ cháu, nên cháu chở chị đi. Không phải hôm nay cậu đi Quảng Châu rồi sao?”
Cậu vừa dứt lời, điện thoại của Châu Trì vang lên.
Điện thoại kết nối, anh vừa nói hai câu, sắc mặt liền thay đổi, rất nhanh đã cúp máy. Tri Tri lấm lét nhìn anh, tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Châu Trì không để ý đến cậu, tầm mắt rơi trên người Giang Tùy.
“Anh cứ bận đi.” Giang Tùy nói: “Em với Tri Tri đi bệnh viện.”
Châu Trì không động, vẫn nhìn cô: “Lúc nào thì em có thời gian rảnh? Khoảng hai tiếng nữa anh tới bệnh viện, em còn ở đó không?”
Do dự một lúc, Giang Tùy gật đầu: “Ừm.”
Nhìn chiếc xe trước mặt lái đi, Tri Tri mới hoàn hồn một chút, hít một hơi dài, xoay người hỏi Giang Tùy: “Xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Kỳ kỳ quái quái, haizz, hai người làm sao vậy? Sao tự nhiên cậu ấy lại chạy qua đây tìm chị làm gì?”
Giang Tùy không biết phải trả lời làm sao: “Đừng hỏi nữa, đi thôi, đi bệnh viện.”
Thực ra sau khi phẫu thuật, Châu Mạn đã hồi phục rất tốt, về nhà tĩnh dưỡng cũng không vấn đề gì, nhưng mà Châu Trì không đồng ý, anh biết thừa xuất viện rồi Châu Mạn nhất định sẽ không chịu ngồi nhà nghỉ ngơi, cho nên mới nhất định bắt bà ở lại bệnh viện, tranh thủ lần phẫu thuật này, để bà an tâm tĩnh dưỡng.
Buổi sáng Giang Tùy không đi chơi với Tri Tri mà ở lại bệnh viện với Châu Mạn.
Tầm 100, Châu Trì đến.
Y tá nhỏ vừa kiểm tra cho Châu Mạn xong, Giang Tùy đứng một bên, quay lại thì đã nhìn thấy anh đứng ở cửa, không biết đã đến được bao lâu.
Châu Mạn cũng nhìn thấy, tựa hồ trong bụng đã hiểu, bèn mỉm cười quay sang nói với Giang Tùy: “Dì ngủ một chút, A Tùy, con đi ăn trưa đi.”
Ra khỏi phòng bệnh, hai người cùng nhau đi qua một hành lang dài.
Bước vào thang máy, Giang Tùy bị ép sát vào, Châu Trì đứng trước mặt cô, ngăn cách cô với đám đông phía trước. Cô ngước mắt lên nhìn, chạm phải ánh mắt của anh. Châu Trì thò tay vào túi quần, móc ra một thanh sô cô la đưa cho cô.
Giang Tùy nắm chặt trong lòng bàn tay, không ăn.
Sau đêm hôm qua, bọn họ đã không còn giống như trước đó. Kể từ lúc gặp lại, lớp băng đã dần dần trở nên mỏng hơn, bây giờ, có lẽ đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Ít nhất, hiện tại Châu Trì hiểu rất rõ bản thân mình muốn có được kết quả gì.
Đi ra khỏi tòa nhà nội trú.
Châu Trì hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Giang Tùy lắc đầu: “Em không đói lắm, ngồi một lúc đi.”
Trước mặt là vườn hoa của bệnh viện, có mấy cái ghế đá dài. Bên cạnh là một khu thể dục nhỏ, vài đứa bé đang ở đó nô đùa.
“Anh xong việc chưa?” Giang Tùy hỏi.
Châu Trì gật đầu ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Vừa mới có chút vấn đề, xử lý xong rồi.”
“Tri Tri nói hôm nay anh đi Quảng Châu.”
“Không đi nữa, anh lùi lại rồi.”
Châu Trì quay sang nhìn, tầm mắt rơi trên cổ cô, lông mày khẽ chau lại. Giang Tùy bắt gặp ánh mắt anh, tay khẽ sờ sờ cổ.
“Ừm…Tại anh hả?”
Giang Tùy không đáp lại.
Nhìn vài giây, Châu Trì nói: “Anh xin lỗi.”
“Không có gì.” Giang Tùy cúi đầu, né tránh ánh mắt của anh: “Chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng.”
“Không chỉ chuyện này, còn có trước kia.” Giọng anh đè thấp xuống, có một số lời đã đè nén sâu trong lòng, đến hiện tại cuối cùng cũng nói ra.
Anh đột nhiên nhắc đến chuyện trước kia, Giang Tùy nhất thời không phản ứng.
Im lặng một lúc lâu, cô mới lắc đầu: “Không phải vấn đề của một mình anh, lúc đó, em cũng không đúng.”
Nhìn mí mắt cô hơi rủ xuống, khóe môi Châu Trì khẽ động: “Anh có viết một email gửi cho em, là email trước kia chúng ra thường dùng.”
Giang tùy ngẩn người một lát.
Tốt nghiệp cấp ba, bọn họ đăng ký một email dùng chung, tên email kết hợp tên của hai người, thi thoảng có hình ảnh gì sẽ lưu lại trên mail rồi gửi cho nhau.
“Sau này em đã không đăng nhập email đó nữa.” Cô nói.
Châu Trì nhìn gương mặt cô, giọng nói càng trầm xuống: “Em mang mọi thứ về anh xóa hết đi rồi, email cũng không cần nữa, là không bao giờ nghĩ sẽ đi tìm anh sao, phải không?”
Giang Tùy liếc nhìn anh, trầm mặc.
“Anh đã đến trường em.” Châu Trì nói.
Giang Tùy choáng váng, ngước lên: “Lúc nào?”
“Năm tư, tháng 10. Anh nhìn thấy em ở cùng với người khác.” Khóe môi Châu Trì hơi kéo lên, mỉm cười sáo rỗng: “Anh không biết có phải bạn trai của em hay không.”
Anh đã nghĩ có lẽ chỉ là một người bạn cùng lớp, nhưng nhìn thấy một cảnh này, khó chịu đến không nhịn nổi, không phải chưa từng nghĩ qua cô có thể đã có người khác, nhưng khi tận mắt nhìn thấy mới biết là cảm giác gì, anh tựa như không thể chịu được, càng không có dũng khí đi lên hỏi cô.
Cảnh tượng lúc đó vẫn còn rõ ràng.
Châu Trì cúi đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt, trì hoãn một chút, liền nghe thấy thanh âm của Giang Tùy.
“Không phải bạn trai em.”
Lúc đó làm gì, Giang Tùy đã không còn nhớ rõ nữa, có lẽ là một người bạn cùng lớp, hoặc cũng chỉ là một đàn anh nào đó mà thôi.
Châu Trì nhìn cô.
Cổ họng Giang Tùy khẽ động: “Em chưa từng yêu đương trở lại.”
Hết chương 63.
Bình luận facebook