Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-90
Chương 90: Tấn thăng cảnh giới Đoạt Mệnh
Rốt cục Dương Kỳ cũng đạt tới Đoạt Mệnh cảnh.
Giờ phút này hắn mới cảm nhận được sự phức tạp, sự hiểm ác hay sự thay đổi của thiên địa. Trên thiên không, dưới vực sâu đều có vô số khí lưu có thể đem sắt thép xoắn làm bột phấn.
Lực lượng cường đại từ trong cơ thể hắn bộc phát ra.
Hắn hít thở một chút, lập tức thấy từng đạo ánh trăng ngưng tụ thành nguyên khí mát lạnh tiến vào trong cơ thể, trở thành một bộ phận của sinh mệnh bổn nguyên.
Cùng lúc đó, một cỗ linh khí trong thiên địa theo từng nhịp hô hấp tiến vào, không ngừng loại bỏ tạp chất trong thân thể.
Mỗi một khắc, thân thể của hắn đều bảo trì tình trạng trong ngoài không dính chút bụi.
Thậm chí, hắn biết rõ hiện giờ đã không thể dựa vào đan dược, vào lương thực, chỉ cần hấp thu linh khí thiên địa cũng có thể duy trì tính mạng.
Đây chính là Đoạt Mệnh cảnh, đã hoàn toàn thoát phạm trù nhân gian.
Hoàn toàn "Thải khí đoạt mệnh"
Khí chính là mệnh, mệnh chính là khí.
Đoạt linh khí thiên địa để duy trì bản thân, đó chính là chỗ thần kì của Đoạt Mệnh cảnh. Nói cách khác, với cảnh giới của Dương Kỳ hiện tại, cho dù nhốt hắn tại tuyệt địa, không ăn không uống mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm, hắn vẫn không bị tử vong.
Hoàn toàn có thể đoạt linh khí thiên địa để duy trì sự sống của bản thân.
Thời khắc tấn thăng Đoạt Mệnh cảnh, chân khí toàn thân của hắn cũng xảy ra biến hóa cực lớn. Hắn cảm thấy được, nguyên khí trong thiên địa vô cùng phức tạp kia, có vô số năng lượng trong vũ trụ hư vô, thậm chí hắn còn có thể thăm dò, hấp thu.
Cái này là đã đạt tới cảnh giới nhập vi (thấu hiểu), đối với thời không đã có một ít rất nhỏ hiểu biết tình trạng.
Thời không là một thuật ngữ cổ xưa. Bất quá, cao thủ Đoạt Mệnh cảnh còn chưa thể hiểu hoàn toàn thời không, chưa nói gì đến nắm giữ thời không.
Giới chỉ Hải Dương Chi Tâm trên tay Dương Kỳ thật ra chính là một không gian nho nhỏ. Bất quá đó cũng không coi là thời không. Thời không, là phải có được năng lực biến ảo thời gian, áp súc không gian.
Cho dù Dương Kỳ hiện tại tấn chức Đoạt Mệnh cảnh, cũng không có năng lực mở ra không gian, muốn luyện chế Hải Dương Chi Tâm giới chỉ cũng không thể được.
Hắn còn cần phải tiếp tục tu luyện.
"Nguyệt Hoa Chi Tinh!"
Hắn hét lớn một tiếng, vận chuyển chân khí, lập tức đại lượng ánh trăng tụ tập, liên tục xoay tròn quanh cơ thể tạo thành một quầng sáng.
Thao túng nguyệt hoa chi lực tới cực hạn.
“Dời sông lấp biển, thủy tinh chi cung.”
Dương Kỳ lại lần nữa cúi xuống nhìn biển rộng.
Lập tức, vô số nước biển ngưng kết, hóa thành băng, nhưng lại không có chút hàn khí nào. Đây không phải là đóng băng, mà là dùng khí công mạnh mẽ đem nước biển áp súc thành tinh thể giống như thủy tinh.
Ầm ầm!
Hai tay Dương Kỳ liên tục chuyển động, chân khí liên tục được truyền ra ngoài, ngưng tụ trên mặt biển.
Nước biển bị áp súc kia bị tách ra, tạo thành một tòa cung điện hoàn toàn được ngưng tụ từ nước biển, nhưng lại cứng rắn như sắt thép. Thập chí trong khi ngưng tụ, sắt thép còn bị đè ép tạo thành từng tiếng răng rắc.
Trong nháy mắt, một tòa cung điện ngàn thước vuông được hình thành. Trong cung điện, bàn, ghế, giường đều được ngưng tụ, vô cùng lộng lẫy.
Đây chính là kiệt tác của Dương Kỳ, dùng chân khí của bản thân tạo thành cung điện thủy tinh.
Cũng chỉ có hắn, vừa tấn thăng cảnh giới Đoạt Mệnh cảnh mới có thể làm được như vậy.
Nếu như là Sở Thiên Ca, căn bản không thể làm được điều này. Chỉ riêng lực lượng đem nước biển nén lại vô số lần cũng đã tiêu hao lượng chân khí vô cùng lớn.
Nếu muốn đem nước biển ngưng tụ thành một tòa cung điện rộng lớn như vậy, không có mười tên Đoạt Mệnh cảnh liên thủ là không thể làm được.
Hơn nữa cho dù là liên thủ cũng không thể duy trì lâu đài hơn mười hô hấp.
Nhưng hiện tại, Dương Kỳ nhàn nhã đi dạo trong cung điện. Tòa cung điện lơ lửng trên mặt biển nửa canh giờ còn chưa tan chảy, hơn nữa còn tùy ý hắn điều khiển, thậm chí gốc đại thụ kia từng chiếc lá cũng đang lay động nhè nhẹ.
Càng thần kỳ hơn, khi Dương Kỳ vận chuyển chân khí, nước biến biến thành hình mãnh hổ thủy tinh, người thủy tinh… đi lại trong cung điện, mọi thứ giống như được truyền sinh mệnh lực vào.
Người như Sở Thiên Ca mãi mãi không thể đạt tới cảnh giới này.
Dương Kỳ tấn chức Đoạt Mệnh cảnh so với người bình thường khó khăn hơn vô số lần.
Nhưng khi tấn chức, thực lực của hắn có thể ngạo thị quần hùng, là cao thủ nổi bật trong đám người cùng cảnh giới.
Hiện tại nếu Dương Kỳ dùng toàn bộ thực lực, cho dù là Đoạt Mệnh cảnh ba, bốn lần đoạt mệnh cũng không làm gì được hắn.
Đoạt Mệnh cảnh có chín lần đoạt mệnh.
Mỗi một lần đoạt mệnh, đều nguy hiểm vô cùng, một khi thành công, chẳng những thực lực tăng mạnh, hơn nữa tuổi thọ còn gia tăng, Nếu thành công chín lần đoạt mệnh, vậy có thể sống đến ba nghìn năm, trong Đoạt Mệnh cảnh không có đối thủ, cuối cùng bước vào Truyền Kỳ cảnh, trở thành “Truyền Kỳ” chân chính.
Sở Thiên Ca là Đoạt Mệnh cảnh một lần, nếu hắn tiến thêm một bước, thực lực sẽ tăng gấp đôi, dễ dàng đem Dương Kỳ lúc trước đánh chết.
Nhưng hiện tại, Dương Kỳ đã tấn chức Đoạt Mệnh cảnh, có thể dễ dàng đánh chết Đoạt Mệnh cảnh hai lần, thậm chí là ba lần.
Đây chính là điểm đặc biệt của khí công cấp Thần.
Tu luyện khí công của Thần không thể coi thường được. Khi tu luyện vô cùng khó khăn, nhưng một khi đột phá cảnh giới, sẽ đạt được vô số chỗ tốt, vô địch đồng cảnh giới.
“Thủy tinh chi cung, Thiên Thượng Nhân Gian. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, vẫn cần phải khổ công tu luyện, tăng cường cảnh giới. Khi nào có thể đem nước biển vô tận hóa thành thủy tinh cung, đó mới gọi là sức mạnh của thần. Ta còn kém cảnh giới đó xa lắm!”
Dương Kỳ thở dài một hơi, chân khí toàn thân thu lại, trong chớp mắt, cung điện thủy tinh, đại thụ thủy tinh, mãnh hổ thủy tinh, giao long, tiên hạc… tan vỡ, hóa thành nước biển, ào ạt trút xuống đại dương vô tận. Cảnh tượng tuyệt đẹp vừa rồi biến mất, tất cả giống như một giấc mơ.
Cung điện thủy tinh đều dựa vào chân khí của Dương Kỳ, hiện tại hắn thu hồi chân khí, tự nhiên tất cả đều tan vỡ.
Bất quá có thể làm được việc trên, ở Phong Nhiêu đại lục đã coi là cao thủ hiếm thấy rồi.
Điều may mắn là Dương Kỳ không chút cảm thấy kiêu ngạo, tự mãn, mà còn cảm thấy bản thân còn quá nhỏ yếu. Ngay cả trong Thiên Vị học viện đã có vô số cao thủ, thậm chí Thái tử đã đạt tới Truyền Kỳ cảnh giới, so với hắn lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần.
Chút thực lực nhỏ bé này, không đáng khoe khoang.
“Hiện tại ta đã đủ điều kiện, có nên đi tấn thăng làm đệ tử tinh anh hay không?”
Thu hồi chân khí, Dương Kỳ ngồi ngay ngắn trên mặt biển, tự hỏi. Nước biển ở dưới lập tức biến thành thủy tinh chắc chắn, đỡ lấy thân thể hắn.
Khí công tầng bảy có thể chân đạp mặt nước, huống chi là cường giả Đoạt Mệnh cảnh.
Hiện giờ hắn suy nghĩ, mình đã tấn thăng Đoạt Mệnh cảnh, có lên lập tức trở về học viện trình báo, trở thành đệ tử tinh anh, một bước lên trời, đạt được địa vị cùng tài nguyên phong phú hay không?
Điều này đúng là chuyện cần làm, nhưng hắn sợ bại lộ việc mình có được Thần cấp khí công.
Tấn chức đệ tử tinh anh vô cùng phiền phức, rất nhiều cao thủ trong học viện đến kiểm tra. Dương Kỳ không nắm chắc che dấu được dưới ánh mắt của vô số cao thủ nhìn chằm chằm vào.
Tuy Thần Tượng Trấn Ngục Kính có năng lực che dấu, nhưng thực lực Dương Kỳ hiện tại quá mức mạnh mẽ, nhất định phải phong ấn. Nếu không chỉ cần là cao thủ sẽ đều có thể cảm giác được lực lượng vô địch từ người hắn tỏa ra.
“Đươc rồi, tạm thời không thể bại lộ thực lực của bản thân. Chờ khi ta có thể đem chân khí phong ấn, thể hiện ra ngoài thực lực của cao thủ Đoạt Mệnh cảnh bình thường rồi mới trở thành đệ tử tinh anh. Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, đây là chân lí muôn đời. Nhất là Vân Hải Lam có Thái Tử ủng hộ. Có người như vậy chú ý tới, đó không phải là một chuyện tốt!”
Suy nghĩ hồi lâu, Dương Kỳ đứng dậy.
Hắn biết, theo cảnh giới của mình đề cao, các năng lực cường đại của Thần Tượng Trấn Ngục Kính dần dần biểu hiện ra. Chỉ cần cẩn thận suy nghĩ, khẳng định có thể tìm ra phương pháp phong ấn sinh mệnh lực cường đại của bản thân.
Hắn không nhịn được quan sát kim sắc tiểu nhân trong dị độ không gian ở mi tâm.
Theo cảnh giới của mình tăng lên, rốt cục kim sắc tiểu nhân kia cũng có biến hóa.
Hiện tại Dương Kỳ tấn chức Đoạt Mệnh cảnh, linh hồn, ý thức, cảm giác đều mạnh hơn gấp mười lần, cái kim sắc tiểu nhân kia ngày càng rõ ràng, thậm chí trên người còn xuất hiện hoa văn.
Trên thân thể kim sắc tiểu nhân kia có một tầng hào quang tụ hội giống như một lớp áo giáp. Hắn toàn thân hình dáng như chiến thần, thoạt nhìn có vẻ rất nhỏ, nhưng khi cảm nhận kỹ càng lại thấy vô cùng cao lớn, xuyên tận mây xanh.
Vô số văn tự lóe lên trên người hắn, hội tụ thành từng trang công pháp.
Những văn tự này, Dương Kỳ không nhận ra nổi một chữ. Nhưng hắn có thể biết đó chính là công pháp tu luyện Thần Tượng Trấn Ngục Kính.
Lúc trước, mình bị sét đánh khiến kim sắc tiểu nhân truyền cho công pháp. Nhưng công pháp đó cũng không trọn vẹn, đó chỉ là khẩu quyết tu luyện trước Đoạt Mệnh cảnh.
Mà hiện tại, khi mình tấn thăng Đoạt Mệnh cảnh, công pháp bắt đầu hiện lên trên thân thể kim sắc tiểu nhân.
Bất quá, một số chữ trong đó, hắn vẫn thấy có chút mơ hồ, không tài nào thấy rõ. Hắn biết đó là do cảnh giới mình nông cạn, chỉ khi cảnh giới tăng lên mới có thể thấy rõ.
Cũng may là công pháp Đoạt Mệnh cảnh đã hiện ra. Dương Kỳ nhìn thoáng qua liền thấy bốn chữ Ma Thần phong ấn. Bốn chữ nhìn vô cùng cổ xưa, thê lương, bút pháp mạnh mẽ, dứt khoát, không phải là văn tự ngày nay, nhưng hắn vẫn có thể hiểu được.
Trừ đó ra hắn còn loáng thoáng thấy văn tự công pháp Địa Ngục Chi Môn.
Đây là một hình thái của Thần Tượng Trấn Ngục Kính, có thể diễn hóa ra Địa Ngục Chi Môn, có thể triệu hoán Ma Thần, thậm chí là rút ra lực lượng của Ma Thần ở sâu trong dị độ không gian để trấn áp hết thảy.
Rốt cục Dương Kỳ cũng đạt tới Đoạt Mệnh cảnh.
Giờ phút này hắn mới cảm nhận được sự phức tạp, sự hiểm ác hay sự thay đổi của thiên địa. Trên thiên không, dưới vực sâu đều có vô số khí lưu có thể đem sắt thép xoắn làm bột phấn.
Lực lượng cường đại từ trong cơ thể hắn bộc phát ra.
Hắn hít thở một chút, lập tức thấy từng đạo ánh trăng ngưng tụ thành nguyên khí mát lạnh tiến vào trong cơ thể, trở thành một bộ phận của sinh mệnh bổn nguyên.
Cùng lúc đó, một cỗ linh khí trong thiên địa theo từng nhịp hô hấp tiến vào, không ngừng loại bỏ tạp chất trong thân thể.
Mỗi một khắc, thân thể của hắn đều bảo trì tình trạng trong ngoài không dính chút bụi.
Thậm chí, hắn biết rõ hiện giờ đã không thể dựa vào đan dược, vào lương thực, chỉ cần hấp thu linh khí thiên địa cũng có thể duy trì tính mạng.
Đây chính là Đoạt Mệnh cảnh, đã hoàn toàn thoát phạm trù nhân gian.
Hoàn toàn "Thải khí đoạt mệnh"
Khí chính là mệnh, mệnh chính là khí.
Đoạt linh khí thiên địa để duy trì bản thân, đó chính là chỗ thần kì của Đoạt Mệnh cảnh. Nói cách khác, với cảnh giới của Dương Kỳ hiện tại, cho dù nhốt hắn tại tuyệt địa, không ăn không uống mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm, hắn vẫn không bị tử vong.
Hoàn toàn có thể đoạt linh khí thiên địa để duy trì sự sống của bản thân.
Thời khắc tấn thăng Đoạt Mệnh cảnh, chân khí toàn thân của hắn cũng xảy ra biến hóa cực lớn. Hắn cảm thấy được, nguyên khí trong thiên địa vô cùng phức tạp kia, có vô số năng lượng trong vũ trụ hư vô, thậm chí hắn còn có thể thăm dò, hấp thu.
Cái này là đã đạt tới cảnh giới nhập vi (thấu hiểu), đối với thời không đã có một ít rất nhỏ hiểu biết tình trạng.
Thời không là một thuật ngữ cổ xưa. Bất quá, cao thủ Đoạt Mệnh cảnh còn chưa thể hiểu hoàn toàn thời không, chưa nói gì đến nắm giữ thời không.
Giới chỉ Hải Dương Chi Tâm trên tay Dương Kỳ thật ra chính là một không gian nho nhỏ. Bất quá đó cũng không coi là thời không. Thời không, là phải có được năng lực biến ảo thời gian, áp súc không gian.
Cho dù Dương Kỳ hiện tại tấn chức Đoạt Mệnh cảnh, cũng không có năng lực mở ra không gian, muốn luyện chế Hải Dương Chi Tâm giới chỉ cũng không thể được.
Hắn còn cần phải tiếp tục tu luyện.
"Nguyệt Hoa Chi Tinh!"
Hắn hét lớn một tiếng, vận chuyển chân khí, lập tức đại lượng ánh trăng tụ tập, liên tục xoay tròn quanh cơ thể tạo thành một quầng sáng.
Thao túng nguyệt hoa chi lực tới cực hạn.
“Dời sông lấp biển, thủy tinh chi cung.”
Dương Kỳ lại lần nữa cúi xuống nhìn biển rộng.
Lập tức, vô số nước biển ngưng kết, hóa thành băng, nhưng lại không có chút hàn khí nào. Đây không phải là đóng băng, mà là dùng khí công mạnh mẽ đem nước biển áp súc thành tinh thể giống như thủy tinh.
Ầm ầm!
Hai tay Dương Kỳ liên tục chuyển động, chân khí liên tục được truyền ra ngoài, ngưng tụ trên mặt biển.
Nước biển bị áp súc kia bị tách ra, tạo thành một tòa cung điện hoàn toàn được ngưng tụ từ nước biển, nhưng lại cứng rắn như sắt thép. Thập chí trong khi ngưng tụ, sắt thép còn bị đè ép tạo thành từng tiếng răng rắc.
Trong nháy mắt, một tòa cung điện ngàn thước vuông được hình thành. Trong cung điện, bàn, ghế, giường đều được ngưng tụ, vô cùng lộng lẫy.
Đây chính là kiệt tác của Dương Kỳ, dùng chân khí của bản thân tạo thành cung điện thủy tinh.
Cũng chỉ có hắn, vừa tấn thăng cảnh giới Đoạt Mệnh cảnh mới có thể làm được như vậy.
Nếu như là Sở Thiên Ca, căn bản không thể làm được điều này. Chỉ riêng lực lượng đem nước biển nén lại vô số lần cũng đã tiêu hao lượng chân khí vô cùng lớn.
Nếu muốn đem nước biển ngưng tụ thành một tòa cung điện rộng lớn như vậy, không có mười tên Đoạt Mệnh cảnh liên thủ là không thể làm được.
Hơn nữa cho dù là liên thủ cũng không thể duy trì lâu đài hơn mười hô hấp.
Nhưng hiện tại, Dương Kỳ nhàn nhã đi dạo trong cung điện. Tòa cung điện lơ lửng trên mặt biển nửa canh giờ còn chưa tan chảy, hơn nữa còn tùy ý hắn điều khiển, thậm chí gốc đại thụ kia từng chiếc lá cũng đang lay động nhè nhẹ.
Càng thần kỳ hơn, khi Dương Kỳ vận chuyển chân khí, nước biến biến thành hình mãnh hổ thủy tinh, người thủy tinh… đi lại trong cung điện, mọi thứ giống như được truyền sinh mệnh lực vào.
Người như Sở Thiên Ca mãi mãi không thể đạt tới cảnh giới này.
Dương Kỳ tấn chức Đoạt Mệnh cảnh so với người bình thường khó khăn hơn vô số lần.
Nhưng khi tấn chức, thực lực của hắn có thể ngạo thị quần hùng, là cao thủ nổi bật trong đám người cùng cảnh giới.
Hiện tại nếu Dương Kỳ dùng toàn bộ thực lực, cho dù là Đoạt Mệnh cảnh ba, bốn lần đoạt mệnh cũng không làm gì được hắn.
Đoạt Mệnh cảnh có chín lần đoạt mệnh.
Mỗi một lần đoạt mệnh, đều nguy hiểm vô cùng, một khi thành công, chẳng những thực lực tăng mạnh, hơn nữa tuổi thọ còn gia tăng, Nếu thành công chín lần đoạt mệnh, vậy có thể sống đến ba nghìn năm, trong Đoạt Mệnh cảnh không có đối thủ, cuối cùng bước vào Truyền Kỳ cảnh, trở thành “Truyền Kỳ” chân chính.
Sở Thiên Ca là Đoạt Mệnh cảnh một lần, nếu hắn tiến thêm một bước, thực lực sẽ tăng gấp đôi, dễ dàng đem Dương Kỳ lúc trước đánh chết.
Nhưng hiện tại, Dương Kỳ đã tấn chức Đoạt Mệnh cảnh, có thể dễ dàng đánh chết Đoạt Mệnh cảnh hai lần, thậm chí là ba lần.
Đây chính là điểm đặc biệt của khí công cấp Thần.
Tu luyện khí công của Thần không thể coi thường được. Khi tu luyện vô cùng khó khăn, nhưng một khi đột phá cảnh giới, sẽ đạt được vô số chỗ tốt, vô địch đồng cảnh giới.
“Thủy tinh chi cung, Thiên Thượng Nhân Gian. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, vẫn cần phải khổ công tu luyện, tăng cường cảnh giới. Khi nào có thể đem nước biển vô tận hóa thành thủy tinh cung, đó mới gọi là sức mạnh của thần. Ta còn kém cảnh giới đó xa lắm!”
Dương Kỳ thở dài một hơi, chân khí toàn thân thu lại, trong chớp mắt, cung điện thủy tinh, đại thụ thủy tinh, mãnh hổ thủy tinh, giao long, tiên hạc… tan vỡ, hóa thành nước biển, ào ạt trút xuống đại dương vô tận. Cảnh tượng tuyệt đẹp vừa rồi biến mất, tất cả giống như một giấc mơ.
Cung điện thủy tinh đều dựa vào chân khí của Dương Kỳ, hiện tại hắn thu hồi chân khí, tự nhiên tất cả đều tan vỡ.
Bất quá có thể làm được việc trên, ở Phong Nhiêu đại lục đã coi là cao thủ hiếm thấy rồi.
Điều may mắn là Dương Kỳ không chút cảm thấy kiêu ngạo, tự mãn, mà còn cảm thấy bản thân còn quá nhỏ yếu. Ngay cả trong Thiên Vị học viện đã có vô số cao thủ, thậm chí Thái tử đã đạt tới Truyền Kỳ cảnh giới, so với hắn lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần.
Chút thực lực nhỏ bé này, không đáng khoe khoang.
“Hiện tại ta đã đủ điều kiện, có nên đi tấn thăng làm đệ tử tinh anh hay không?”
Thu hồi chân khí, Dương Kỳ ngồi ngay ngắn trên mặt biển, tự hỏi. Nước biển ở dưới lập tức biến thành thủy tinh chắc chắn, đỡ lấy thân thể hắn.
Khí công tầng bảy có thể chân đạp mặt nước, huống chi là cường giả Đoạt Mệnh cảnh.
Hiện giờ hắn suy nghĩ, mình đã tấn thăng Đoạt Mệnh cảnh, có lên lập tức trở về học viện trình báo, trở thành đệ tử tinh anh, một bước lên trời, đạt được địa vị cùng tài nguyên phong phú hay không?
Điều này đúng là chuyện cần làm, nhưng hắn sợ bại lộ việc mình có được Thần cấp khí công.
Tấn chức đệ tử tinh anh vô cùng phiền phức, rất nhiều cao thủ trong học viện đến kiểm tra. Dương Kỳ không nắm chắc che dấu được dưới ánh mắt của vô số cao thủ nhìn chằm chằm vào.
Tuy Thần Tượng Trấn Ngục Kính có năng lực che dấu, nhưng thực lực Dương Kỳ hiện tại quá mức mạnh mẽ, nhất định phải phong ấn. Nếu không chỉ cần là cao thủ sẽ đều có thể cảm giác được lực lượng vô địch từ người hắn tỏa ra.
“Đươc rồi, tạm thời không thể bại lộ thực lực của bản thân. Chờ khi ta có thể đem chân khí phong ấn, thể hiện ra ngoài thực lực của cao thủ Đoạt Mệnh cảnh bình thường rồi mới trở thành đệ tử tinh anh. Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, đây là chân lí muôn đời. Nhất là Vân Hải Lam có Thái Tử ủng hộ. Có người như vậy chú ý tới, đó không phải là một chuyện tốt!”
Suy nghĩ hồi lâu, Dương Kỳ đứng dậy.
Hắn biết, theo cảnh giới của mình đề cao, các năng lực cường đại của Thần Tượng Trấn Ngục Kính dần dần biểu hiện ra. Chỉ cần cẩn thận suy nghĩ, khẳng định có thể tìm ra phương pháp phong ấn sinh mệnh lực cường đại của bản thân.
Hắn không nhịn được quan sát kim sắc tiểu nhân trong dị độ không gian ở mi tâm.
Theo cảnh giới của mình tăng lên, rốt cục kim sắc tiểu nhân kia cũng có biến hóa.
Hiện tại Dương Kỳ tấn chức Đoạt Mệnh cảnh, linh hồn, ý thức, cảm giác đều mạnh hơn gấp mười lần, cái kim sắc tiểu nhân kia ngày càng rõ ràng, thậm chí trên người còn xuất hiện hoa văn.
Trên thân thể kim sắc tiểu nhân kia có một tầng hào quang tụ hội giống như một lớp áo giáp. Hắn toàn thân hình dáng như chiến thần, thoạt nhìn có vẻ rất nhỏ, nhưng khi cảm nhận kỹ càng lại thấy vô cùng cao lớn, xuyên tận mây xanh.
Vô số văn tự lóe lên trên người hắn, hội tụ thành từng trang công pháp.
Những văn tự này, Dương Kỳ không nhận ra nổi một chữ. Nhưng hắn có thể biết đó chính là công pháp tu luyện Thần Tượng Trấn Ngục Kính.
Lúc trước, mình bị sét đánh khiến kim sắc tiểu nhân truyền cho công pháp. Nhưng công pháp đó cũng không trọn vẹn, đó chỉ là khẩu quyết tu luyện trước Đoạt Mệnh cảnh.
Mà hiện tại, khi mình tấn thăng Đoạt Mệnh cảnh, công pháp bắt đầu hiện lên trên thân thể kim sắc tiểu nhân.
Bất quá, một số chữ trong đó, hắn vẫn thấy có chút mơ hồ, không tài nào thấy rõ. Hắn biết đó là do cảnh giới mình nông cạn, chỉ khi cảnh giới tăng lên mới có thể thấy rõ.
Cũng may là công pháp Đoạt Mệnh cảnh đã hiện ra. Dương Kỳ nhìn thoáng qua liền thấy bốn chữ Ma Thần phong ấn. Bốn chữ nhìn vô cùng cổ xưa, thê lương, bút pháp mạnh mẽ, dứt khoát, không phải là văn tự ngày nay, nhưng hắn vẫn có thể hiểu được.
Trừ đó ra hắn còn loáng thoáng thấy văn tự công pháp Địa Ngục Chi Môn.
Đây là một hình thái của Thần Tượng Trấn Ngục Kính, có thể diễn hóa ra Địa Ngục Chi Môn, có thể triệu hoán Ma Thần, thậm chí là rút ra lực lượng của Ma Thần ở sâu trong dị độ không gian để trấn áp hết thảy.
Bình luận facebook