Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Sau đó, dọc theo đường đi, hai người đều không nói thêm gì nữa.
9 giờ 20 phút, bọn họ về tới Hoàng Gia Lâm Uyển.
Theo lời chỉ dẫn của Tần Sở, Hoắc Miên tìm ra hộp cấp cứu trong tủ ở phòng khách.
Sau đó, hai người ngồi trên ghế sofa, Hoắc Miên cẩn thận xử lý miệng vết thương cho Tần Sở.
Không chỉ có bàn tay của Tần Sở, mà đầu gối anh cũng bị trầy da, máu ứa ra làm bẩn chiếc quần đắt giá của anh.
“Băng bó xong rồi, mấy ngày tới không được để dính nước, lúc tắm rửa anh nhớ để ý đấy.” Hoắc Miên nhắc nhở.
“Ừ.”
“Còn nữa… cởi quần ra để em giặt cho.”
“Không cần, mang ra cửa hàng giặt quần áo là được.”
“Được rồi, vậy anh nghỉ sớm đi, em mệt rồi, đi nghỉ trước đây.” Hoắc Miên đi lên lầu.
“Tiểu Miên, anh hơi đói.” Một câu của Tần Sở làm cho Hoắc Miên dừng bước.
“Anh muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được.” Tần Sở nhìn thẳng vào mắt cô.
Hoắc Miên không muốn đối mặt với Tần Sở, dứt khoát quay lại đi thẳng đến tủ lạnh.
Cô mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong có rất nhiều rau củ và trái cây, xem ra anh đã chuẩn bị rất chu đáo.
Hoắc Miên lấy mì trứng và một bó cải thìa đi vào bếp.
Hai mươi phút sau.
Một bát mì trứng cải thìa nóng hổi được bưng lên bàn
“Ăn luôn đi kẻo nguội.”
“Em không ăn à?”
“Em ăn lúc trực ban rồi, bây giờ không đói bụng.” Dứt lời, Hoắc Miên xoay người đi lên lầu.
Tần Sở ngồi trên ghế sofa, gắp từng đũa mì ăn.
Trong ký ức, dường như có một hình ảnh hiện ra…
“Tần Sở, không ăn mì của tiệm này nữa, mì khó ăn như vậy mà dám bán mười lăm tệ một bát, đúng là điên rồi, sau này em sẽ tự nấu cho anh ăn, em nấu mì ngon lắm.”
“Thế à? Nếu sau này chúng ta thất nghiệp, thì em mở một tiệm mì là có thể nuôi anh được rồi.”
“Anh cảm thấy em sẽ cưới một người đàn ông chỉ biết ăn bám làm chồng à?”
“Miễn là được làm chồng em, anh không ngại ăn bám.”
Bảy năm trước có rất nhiều ký ức đẹp.
Sau trường học có một dãy phố đồ ăn vặt, Tần Sở rất thích ăn mì, Hoắc Miên thường xuyên đi ăn cùng anh.
Bọn họ ăn mì ở nhiều tiệm, nhưng lại không có tiệm nào ngon, cho nên mới có đoạn đối thoại trên.
Khi đó Tần Sở cho rằng ngày nào anh cũng bám dính Hoắc Miên, thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cơ hội ăn mì cô nấu.
Nào ngờ anh phải đợi bảy năm ròng rã mới có cơ hội này
Thời gian thật sự là một thứ rất vô tình, có rất nhiều điều tốt đẹp cuối cùng chỉ có thể dựa vào ký ức để tồn tại.
Mặc dù đêm nay anh đã liều mình cứu cô, nhưng cô vẫn bài xích anh. Anh biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
Anh cũng thấy rõ sự mâu thuẫn, lo lắng, áy náy, sợ hãi trong lòng cô.
Chỉ cần có thể được ở cạnh cô thì anh có thể bỏ mặc tất cả. Anh chỉ cần cô, mong ước của anh luôn đơn giản như thế.
Nghĩ đến đây, Tần Sở bắt đầu ăn ngấu nghiến bát mì, cuối cùng húp sạch cả phần nước.
Anh không nhớ rõ vị của bát mì này, nhưng anh biết rõ đây là bát mì ngon nhất trên đời này.
Đơn giản là vì mì của Hoắc Miên nấu.
Phòng ngủ trên lầu.
Hoắc Miên nằm trên giường, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt rã rời. Cô biết Tần Sở bị thương vì cô, cô không phải là người nhẫn tâm, nhưng vừa nghĩ đến mẹ, cô lại cảm thấy lòng mình cực kì mâu thuẫn.
Tinh… Tinh… Có tin nhắn Wechat…
Hoắc Miên từ từ cầm điện thoại lên, quả nhiên là Chu Linh Linh nhắn.
Gần đây cô ấy bay sang bờ biển phía Đông, mãi vẫn chưa thấy quay về thành phố C, không có tin nhắn làm phiền của cô ấy, Hoắc Miên cảm thấy không quen.
“Tiểu Miên, tớ về rồi, đi ra uống một ly đi, mấy ngày nay bà đây mệt như chó.”
Hoắc Miên mỉm cười trả lời lại: “Ai nói, chó còn không mệt bằng cậu đâu.”
“…” Chu Linh Linh nghẹn lời.
Ngay sau đó, Hoắc Miên lại nhắn một tin cho Chu Linh Linh, vẻn vẹn chỉ có chỉ có sáu chữ: “Linh Linh, tớ kết hôn rồi.”
Nhìn rõ sáu chữ này, Chu Linh Linh giật bắn ra khỏi giường.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
9 giờ 20 phút, bọn họ về tới Hoàng Gia Lâm Uyển.
Theo lời chỉ dẫn của Tần Sở, Hoắc Miên tìm ra hộp cấp cứu trong tủ ở phòng khách.
Sau đó, hai người ngồi trên ghế sofa, Hoắc Miên cẩn thận xử lý miệng vết thương cho Tần Sở.
Không chỉ có bàn tay của Tần Sở, mà đầu gối anh cũng bị trầy da, máu ứa ra làm bẩn chiếc quần đắt giá của anh.
“Băng bó xong rồi, mấy ngày tới không được để dính nước, lúc tắm rửa anh nhớ để ý đấy.” Hoắc Miên nhắc nhở.
“Ừ.”
“Còn nữa… cởi quần ra để em giặt cho.”
“Không cần, mang ra cửa hàng giặt quần áo là được.”
“Được rồi, vậy anh nghỉ sớm đi, em mệt rồi, đi nghỉ trước đây.” Hoắc Miên đi lên lầu.
“Tiểu Miên, anh hơi đói.” Một câu của Tần Sở làm cho Hoắc Miên dừng bước.
“Anh muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được.” Tần Sở nhìn thẳng vào mắt cô.
Hoắc Miên không muốn đối mặt với Tần Sở, dứt khoát quay lại đi thẳng đến tủ lạnh.
Cô mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong có rất nhiều rau củ và trái cây, xem ra anh đã chuẩn bị rất chu đáo.
Hoắc Miên lấy mì trứng và một bó cải thìa đi vào bếp.
Hai mươi phút sau.
Một bát mì trứng cải thìa nóng hổi được bưng lên bàn
“Ăn luôn đi kẻo nguội.”
“Em không ăn à?”
“Em ăn lúc trực ban rồi, bây giờ không đói bụng.” Dứt lời, Hoắc Miên xoay người đi lên lầu.
Tần Sở ngồi trên ghế sofa, gắp từng đũa mì ăn.
Trong ký ức, dường như có một hình ảnh hiện ra…
“Tần Sở, không ăn mì của tiệm này nữa, mì khó ăn như vậy mà dám bán mười lăm tệ một bát, đúng là điên rồi, sau này em sẽ tự nấu cho anh ăn, em nấu mì ngon lắm.”
“Thế à? Nếu sau này chúng ta thất nghiệp, thì em mở một tiệm mì là có thể nuôi anh được rồi.”
“Anh cảm thấy em sẽ cưới một người đàn ông chỉ biết ăn bám làm chồng à?”
“Miễn là được làm chồng em, anh không ngại ăn bám.”
Bảy năm trước có rất nhiều ký ức đẹp.
Sau trường học có một dãy phố đồ ăn vặt, Tần Sở rất thích ăn mì, Hoắc Miên thường xuyên đi ăn cùng anh.
Bọn họ ăn mì ở nhiều tiệm, nhưng lại không có tiệm nào ngon, cho nên mới có đoạn đối thoại trên.
Khi đó Tần Sở cho rằng ngày nào anh cũng bám dính Hoắc Miên, thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cơ hội ăn mì cô nấu.
Nào ngờ anh phải đợi bảy năm ròng rã mới có cơ hội này
Thời gian thật sự là một thứ rất vô tình, có rất nhiều điều tốt đẹp cuối cùng chỉ có thể dựa vào ký ức để tồn tại.
Mặc dù đêm nay anh đã liều mình cứu cô, nhưng cô vẫn bài xích anh. Anh biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
Anh cũng thấy rõ sự mâu thuẫn, lo lắng, áy náy, sợ hãi trong lòng cô.
Chỉ cần có thể được ở cạnh cô thì anh có thể bỏ mặc tất cả. Anh chỉ cần cô, mong ước của anh luôn đơn giản như thế.
Nghĩ đến đây, Tần Sở bắt đầu ăn ngấu nghiến bát mì, cuối cùng húp sạch cả phần nước.
Anh không nhớ rõ vị của bát mì này, nhưng anh biết rõ đây là bát mì ngon nhất trên đời này.
Đơn giản là vì mì của Hoắc Miên nấu.
Phòng ngủ trên lầu.
Hoắc Miên nằm trên giường, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt rã rời. Cô biết Tần Sở bị thương vì cô, cô không phải là người nhẫn tâm, nhưng vừa nghĩ đến mẹ, cô lại cảm thấy lòng mình cực kì mâu thuẫn.
Tinh… Tinh… Có tin nhắn Wechat…
Hoắc Miên từ từ cầm điện thoại lên, quả nhiên là Chu Linh Linh nhắn.
Gần đây cô ấy bay sang bờ biển phía Đông, mãi vẫn chưa thấy quay về thành phố C, không có tin nhắn làm phiền của cô ấy, Hoắc Miên cảm thấy không quen.
“Tiểu Miên, tớ về rồi, đi ra uống một ly đi, mấy ngày nay bà đây mệt như chó.”
Hoắc Miên mỉm cười trả lời lại: “Ai nói, chó còn không mệt bằng cậu đâu.”
“…” Chu Linh Linh nghẹn lời.
Ngay sau đó, Hoắc Miên lại nhắn một tin cho Chu Linh Linh, vẻn vẹn chỉ có chỉ có sáu chữ: “Linh Linh, tớ kết hôn rồi.”
Nhìn rõ sáu chữ này, Chu Linh Linh giật bắn ra khỏi giường.
Bình luận facebook