Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-18
Thanh xuân không nuối tiếc - chương 18: Tranh chấp chỗ ngồi )
Hạ Thiên Vũ nhìn cô ta, cất giọng nhàn nhạt, tỏ vẻ chán ghét:
“Đủ chưa?”
Thấy anh nói chuyện với mình, khuôn mặt Nghi Minh Minh thoáng chốc liền thay đổi, cô ta trở nên cao ngạo hơn, cô ta nghĩ anh đã thích cô ta vì biết được thân phận của cô ta.
Nghi Minh Minh cười cười:
“Đương nhiên là chưa rồi.”
Sau đó lại quay ra nói tiếp, vẻ mặt khoe khoang:
“Các người cũng đã biết tôi là ai rồi, nên chắc cũng không cần phải nói nhiều nữa, tốt nhất đừng ai động vào tôi, vì ở đây, chẳng có ai có thể động đến nhà tôi hay động đến tôi được, mà ngược lại, có khi các người mới gặp phải phiền phức đó. Còn về chỗ ngồi này, bạn học Hàn gì gì đó không ở đây, sao tôi biết được có phải chỗ của cô ta hay không. Tôi chỉ cần biết, là chỗ trống nên tôi có quyền ngồi.”
Nghi Minh Minh như đang thị uy, nói một tràng dài toàn những lời uy hiếp, khiến tất cả các bạn học khác tuy cảm thấy bất bình nhưng cũng không dám hé răng nói lấy nửa lời.
Bầu không khí im lặng đến lạ thường, Hạ Thiên Vũ chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì bị một tràng vỗ tay chặn lại.
Tất cả đồng loạt hướng mắt về phía phát ra âm thanh, người đang vỗ tay đó có mái tóc dài được cột cao, mái dài che hai bên má trông vừa đơn giản vừa tươi trẻ, trong sáng. Bộ đồng phục bình thường được mặc lên người cô lại không hề tầm thường, mà nó tỏa ra mùi vị của tuổi trẻ thanh xuân. Khuôn mặt với ngũ quan xinh đẹp, làn da trắng hồng được nắng chiếu lên đẹp động lòng người. Môi anh đào khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo. Người đó không phải bạn học Tiểu Tịch thì còn ai nữa đây?
Trong lòng các bạn học khác: Cuối cùng nữ thần cũng ra trận rồi, cố lên nữ thần, đánh bại với tiểu thư nhà giàu kia đi.
Nếu là nhận xét của người thứ ba về Hàn Tiểu Tịch và Nghi Minh Minh thì sẽ là:
Về nhan sắc: cần phải nói sao, mặt mộc không khuyết điểm còn trông như đã make up rồi so với một khuôn mặt chát một đống kem, phấn lên còn xinh hơn thì như nào?
Vòng 1 PK bạn học Tiểu Tịch thắng.
Về học thức: một người đứng thứ hai trong ban tự nhiên, đạt điểm thi cao thứ hai thành phố so với một người nhờ quan hệ mới đạt điểm chuẩn thì như nào?
Vòng 2 PK bạn học Tiểu Tịch lại thắng.
Cuối cùng, về nhân phẩm: một người luôn khiêm tốn, không muốn lộ thân phận đại tiểu thư danh môn, với người suốt ngày khoe mẽ, rêu rao khắp nơi rằng, mình là nhị tiểu thư của Nghi gia, bắt người khác phải làm theo ý mình, ai ai cũng phải nghe mình, thì thế nào?
Vòng 3 PK, bạn học tiểu Tịch toàn thắng.
Nghi Minh Minh nhìn Hàn Tiểu Tịch, vẻ mặt hiếu kỳ kèm khinh thường, cô ta cất cao giọng hỏi:
“Cô vỗ tay làm gì chứ? Có chuyện gì sao?”
Hàn Tiểu Tịch cầm chiếc balo lên, đi về phía Nghi Minh Minh, chậm rãi, đặt chiếc balo xuống ghế, vẻ mặt thản nhiên nói:
“Tại tôi thấy cô nói hay quá, nên vỗ tay tán thưởng thôi, có ý gì chứ.”
Nghi Minh Minh thấy hành động của cô, vẻ mặt tức giận, quát:
“Đây là chỗ của tôi, cô mau cút ra chỗ khác mà ngồi, đừng cái kiểu thấy ai đẹp trai là sấn đến như thế.”
Hàn Tiểu Tịch kéo ghế ra, ngồi xuống. Quay sang nhìn Hạ Thiên Vũ, thấy anh vẫn lạnh lùng vô cảm, nhưng ánh mắt nhìn cô lại có phần lo lắng, cô liền cảm thấy trong lòng hơi… vui vui. Cô quay sang nhìn Nghi Minh Minh, nở một nụ cười, nụ cười tươi chói mắt người khác:
“Chỗ của cô? ở đây có ghi tên cô sao? Còn cút ra chỗ khác ngồi, tôi thấy cô mới là người nên cút khỏi chỗ này mới đúng. Thấy trai đẹp là sấn đến? Hừ, nói không biết ngượng sao? Là ai thấy trai đẹp rồi sấn đến? Cô đang nói tôi, hay tự nói chính mình vậy. Tốt nhất đừng ức hiếp người quá đáng, cô có gia thế nhưng chưa chắc người khác không có, cẩn thận lại tự rước họa vào thân, lúc đấy hối cũng không kịp đâu.”
Nghe cô nói một tràng dài, Nghi Minh Minh không thể phản bác được gì, trong miệng chỉ nói được chữ cô, lặp đi lặp lại. Hàn Tiểu Tịch nói tiếp:
“Hơn nữa, chỗ ngồi này, tôi đã ngồi từ trước rồi, đừng có nói là mình không biết, các bạn học khác ở đây đều đã nói là của tôi, nhưng cô không nghe, cứ kiên quyết chọn chỗ này, trong khi cả lớp còn nhiều chỗ trống như vậy, xin hỏi, đây là vì cảnh hay vì người?”
Nói xong cô liếc mắt về phía Hạ Thiên Vũ, ánh mắt như có tia lửa xẹt qua, anh như thấy được điều đó, liền híp mắt nhìn cô như đang trao đổi với nhau:
Hàn Tiểu Tịch: “Nợ đào hoa đó, hừ, không có mình thì chắc giờ này cậu đang được ngồi vơi thiên kim nhà giàu rồi, đang trách mình à?”
Hạ Thiên Vũ: “Không, không hề, đang cảm thấy Tiểu Tịch hôm nay thật xinh đẹp, mau giúp tôi nghiền nát hoa đào thối này đi.”
Hàn tiểu Tịch: “Coi như nể mặt dì Diệp, mình không muốn con dâu của dì ấy như này, sẽ giúp cậu một lần vậy.”
Hạ Thiên Vũ: “Đạ tạ.”
Trong lúc hai người đang trao đổi bằng ánh mắt, người khác nhìn vào chỉ thấy, hai con người này sao không nói gì tiếp đi, cứ nhìn nhau như vậy làm gì chứ. Tất nhiên, Nghi Minh Minh cũng thấy rõ điều đó. Cô ta cảm thấy cảnh này thật nóng mắt, liền kéo tay Hàn Tiểu Tịch, để cô xoay người nhìn cô ta, sau đó kéo cô lên, định ném cô xuống đất.
Hạ Thiên Vũ nhìn cô ta, cất giọng nhàn nhạt, tỏ vẻ chán ghét:
“Đủ chưa?”
Thấy anh nói chuyện với mình, khuôn mặt Nghi Minh Minh thoáng chốc liền thay đổi, cô ta trở nên cao ngạo hơn, cô ta nghĩ anh đã thích cô ta vì biết được thân phận của cô ta.
Nghi Minh Minh cười cười:
“Đương nhiên là chưa rồi.”
Sau đó lại quay ra nói tiếp, vẻ mặt khoe khoang:
“Các người cũng đã biết tôi là ai rồi, nên chắc cũng không cần phải nói nhiều nữa, tốt nhất đừng ai động vào tôi, vì ở đây, chẳng có ai có thể động đến nhà tôi hay động đến tôi được, mà ngược lại, có khi các người mới gặp phải phiền phức đó. Còn về chỗ ngồi này, bạn học Hàn gì gì đó không ở đây, sao tôi biết được có phải chỗ của cô ta hay không. Tôi chỉ cần biết, là chỗ trống nên tôi có quyền ngồi.”
Nghi Minh Minh như đang thị uy, nói một tràng dài toàn những lời uy hiếp, khiến tất cả các bạn học khác tuy cảm thấy bất bình nhưng cũng không dám hé răng nói lấy nửa lời.
Bầu không khí im lặng đến lạ thường, Hạ Thiên Vũ chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì bị một tràng vỗ tay chặn lại.
Tất cả đồng loạt hướng mắt về phía phát ra âm thanh, người đang vỗ tay đó có mái tóc dài được cột cao, mái dài che hai bên má trông vừa đơn giản vừa tươi trẻ, trong sáng. Bộ đồng phục bình thường được mặc lên người cô lại không hề tầm thường, mà nó tỏa ra mùi vị của tuổi trẻ thanh xuân. Khuôn mặt với ngũ quan xinh đẹp, làn da trắng hồng được nắng chiếu lên đẹp động lòng người. Môi anh đào khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo. Người đó không phải bạn học Tiểu Tịch thì còn ai nữa đây?
Trong lòng các bạn học khác: Cuối cùng nữ thần cũng ra trận rồi, cố lên nữ thần, đánh bại với tiểu thư nhà giàu kia đi.
Nếu là nhận xét của người thứ ba về Hàn Tiểu Tịch và Nghi Minh Minh thì sẽ là:
Về nhan sắc: cần phải nói sao, mặt mộc không khuyết điểm còn trông như đã make up rồi so với một khuôn mặt chát một đống kem, phấn lên còn xinh hơn thì như nào?
Vòng 1 PK bạn học Tiểu Tịch thắng.
Về học thức: một người đứng thứ hai trong ban tự nhiên, đạt điểm thi cao thứ hai thành phố so với một người nhờ quan hệ mới đạt điểm chuẩn thì như nào?
Vòng 2 PK bạn học Tiểu Tịch lại thắng.
Cuối cùng, về nhân phẩm: một người luôn khiêm tốn, không muốn lộ thân phận đại tiểu thư danh môn, với người suốt ngày khoe mẽ, rêu rao khắp nơi rằng, mình là nhị tiểu thư của Nghi gia, bắt người khác phải làm theo ý mình, ai ai cũng phải nghe mình, thì thế nào?
Vòng 3 PK, bạn học tiểu Tịch toàn thắng.
Nghi Minh Minh nhìn Hàn Tiểu Tịch, vẻ mặt hiếu kỳ kèm khinh thường, cô ta cất cao giọng hỏi:
“Cô vỗ tay làm gì chứ? Có chuyện gì sao?”
Hàn Tiểu Tịch cầm chiếc balo lên, đi về phía Nghi Minh Minh, chậm rãi, đặt chiếc balo xuống ghế, vẻ mặt thản nhiên nói:
“Tại tôi thấy cô nói hay quá, nên vỗ tay tán thưởng thôi, có ý gì chứ.”
Nghi Minh Minh thấy hành động của cô, vẻ mặt tức giận, quát:
“Đây là chỗ của tôi, cô mau cút ra chỗ khác mà ngồi, đừng cái kiểu thấy ai đẹp trai là sấn đến như thế.”
Hàn Tiểu Tịch kéo ghế ra, ngồi xuống. Quay sang nhìn Hạ Thiên Vũ, thấy anh vẫn lạnh lùng vô cảm, nhưng ánh mắt nhìn cô lại có phần lo lắng, cô liền cảm thấy trong lòng hơi… vui vui. Cô quay sang nhìn Nghi Minh Minh, nở một nụ cười, nụ cười tươi chói mắt người khác:
“Chỗ của cô? ở đây có ghi tên cô sao? Còn cút ra chỗ khác ngồi, tôi thấy cô mới là người nên cút khỏi chỗ này mới đúng. Thấy trai đẹp là sấn đến? Hừ, nói không biết ngượng sao? Là ai thấy trai đẹp rồi sấn đến? Cô đang nói tôi, hay tự nói chính mình vậy. Tốt nhất đừng ức hiếp người quá đáng, cô có gia thế nhưng chưa chắc người khác không có, cẩn thận lại tự rước họa vào thân, lúc đấy hối cũng không kịp đâu.”
Nghe cô nói một tràng dài, Nghi Minh Minh không thể phản bác được gì, trong miệng chỉ nói được chữ cô, lặp đi lặp lại. Hàn Tiểu Tịch nói tiếp:
“Hơn nữa, chỗ ngồi này, tôi đã ngồi từ trước rồi, đừng có nói là mình không biết, các bạn học khác ở đây đều đã nói là của tôi, nhưng cô không nghe, cứ kiên quyết chọn chỗ này, trong khi cả lớp còn nhiều chỗ trống như vậy, xin hỏi, đây là vì cảnh hay vì người?”
Nói xong cô liếc mắt về phía Hạ Thiên Vũ, ánh mắt như có tia lửa xẹt qua, anh như thấy được điều đó, liền híp mắt nhìn cô như đang trao đổi với nhau:
Hàn Tiểu Tịch: “Nợ đào hoa đó, hừ, không có mình thì chắc giờ này cậu đang được ngồi vơi thiên kim nhà giàu rồi, đang trách mình à?”
Hạ Thiên Vũ: “Không, không hề, đang cảm thấy Tiểu Tịch hôm nay thật xinh đẹp, mau giúp tôi nghiền nát hoa đào thối này đi.”
Hàn tiểu Tịch: “Coi như nể mặt dì Diệp, mình không muốn con dâu của dì ấy như này, sẽ giúp cậu một lần vậy.”
Hạ Thiên Vũ: “Đạ tạ.”
Trong lúc hai người đang trao đổi bằng ánh mắt, người khác nhìn vào chỉ thấy, hai con người này sao không nói gì tiếp đi, cứ nhìn nhau như vậy làm gì chứ. Tất nhiên, Nghi Minh Minh cũng thấy rõ điều đó. Cô ta cảm thấy cảnh này thật nóng mắt, liền kéo tay Hàn Tiểu Tịch, để cô xoay người nhìn cô ta, sau đó kéo cô lên, định ném cô xuống đất.
Bình luận facebook