Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-2
Chương 2: Hãy hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta (2)
Lương Mạc và Lâm Giang đã quá quen thuộc với nhau. Ngay khi Lâm Giang bước vào thang máy, Lương Mạc đã chào anh ta, "Lâm Giang này, thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi ta gặp nhau ở đây!"
Lâm Giang liếc ánh nhìn về phía Lương Mạc vẫn đang rất hào hứng ra mặt và đáp lại bằng một tiếng "Hmm" trước khi im lặng.
Trả lại không khí im lặng vốn dĩ của thang máy. Lưỡng Mạc đã nhận thấy Lâm Giang và Thi Yến chưa hề nói chuyện với nhau câu nào, cô gái lại lên tiếng lần nữa, giọng cô hồn nhiên nhưng không thể giấu chút lúng túng trong lời nói, "Anh Giang, Yến Yến – hai người không định chào hỏi nhau à?"
Câu nói bất ngờ của Lương Mạc khiến Lâm Giang rơi vào tình thế khó xử biết bao, chàng chau mày khi anh quay sang nhìn Thi Yến.
Đôi mắt của anh ta lạnh lùng, không có chút cảm xúc đặc biệt nào.
Cái nhìn của Lâm Giang như thiêu đốt xoáy sâu vào tim, Thi Yến cảm thấy không thoải mái. Để thoát khỏi tình huống khó xử này, cô cố gắng mở lời để chào hỏi một cách lịch sự, xã giao.
Nhưng trước khi Thi Yến kịp mở lời chào, Lâm Giang đã quay về phía Lương Mạc và cất lời: "Vậy cô gái này là ai…?"
Giọng của chàng thật dễ chịu vừa nghe giòn giã và lại vừa êm dịu như muốn phản chiếu vẻ ngoài nam thần của anh, khiến mọi người liên tưởng ngay đến giọng nói của một thiên thần. Tuy nhiên, lời nói của anh cũng vô tình quá, lạnh lùng quá, chàng đã thực sự không nghĩ đến Thi Yến nữa rồi, cô vô thức siết chặt tay thành nắm đấm chặt chẽ.
Lương Mạc có vẻ cũng không ngờ Lâm Giang sẽ nói như vậy. Cảm thấy bất ngờ lại khó hiểu, cô phải mất một lúc để tìm một câu trả lời phù hợp nhất lại dễ hiểu ngắn gọn nhất: "Anh Giang, anh đang đùa à? Sao anh lại không biết cô ấy? Cô ấy là Yến Yến."
Lâm Giang vẫn tiếp tục im lặng không nói một lời nào.
Khó xử, Lương Mạc vẫn cố gắng thêm một lần nữa, cô nói bằng một giọng điệu kích động và lộ rõ châm chọc: "Yến Yến! Thi Yến! Cô ấy chính là vị hôn thê sắp cưới của anh!"
Hôn thê. Những từ này nghe như tiếng sét bất ngờ giữa đêm khuya mùa hạ, lập tức kéo ánh mắt của mọi người trong nhóm bạn của Lâm Giang đổ dồn về hướng Thi Yến.
Trái ngược với sự ngạc nhiên của mọi người, Lâm Giang rõ ràng là có một sự bình tĩnh thần thái bất phàm. Anh ta im lặng một lúc trước khi trả lời với một tiếng "Oh" tao nhã với giọng nói cũng nhẹ nhàng không kém. Sau đó, anh tiếp tục hướng ánh mắt về phía cửa thang máy như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lương Mạc đã giới thiệu Thi Yến là vị hôn thê của Lâm Giang, nhưng Lâm Giang vẫn không buồn chào cô lấy một lời. Một lần nữa, Lâm Giang – Thi Yến hai người họ lại khiến bầu không khí trong thang máy trở nên nặng nề.
Lương Mạc đã không mong mọi việc sẽ diễn ra như thế này. Thi Yến đứng bên cạnh cô thẫn thờ, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành một con rối giữa đường như vậy và nhất là đối với Lâm Giang – chàng trai đã từng có đính ước với cô.
Không một ai trong thang máy nói một lời nào, khiến sự im lặng tràn ngập trong không khí, ngột ngạt không thể tả. Tuy nhiên, đôi mắt của mọi người vẫn không ngừng một giây phút nào không dán chặt vào Thi Yến.
Thi Yến biết rằng mọi người chỉ đang theo dõi câu chuyện tò mò muốn biết mối quan hệ giữa chàng nam thần và tôi – lý do vì sao đã có đính ước nhưng tôi vẫn bị bỏ mặc lãnh cảm đến vậy, và tôi cũng hiểu chính phản ứng của Lâm Giang đã đẩy tôi rơi vào một tình thế xấu hổ không thể giải thích được. Nhưng cô vẫn cố hết sức giữ vẻ mặt điềm tĩnh, hài hòa nhất có thể.
Đến một lúc khi mà thiên trùng địa cửu cũng không thể hóa giải những điều mất mặt, con người chỉ biết trông chờ vào những thứ hữu hình, thật may chỉ trong một lát, thang máy đã xuống tới tầng một.
Ngay khi cánh cửa thang máy trượt mở, Thi Yến vội quay sang nói với Lương Mạc: "Mạc Mạc, mình đi về trước".
Dứt lời, cô vội vã rời đi không một chút do dự bỏ mặc những ánh mắt khó hiểu đầy tò mò sau lưng mình.
Sau khi đã yên vị trên chiếc taxi, Thi Yến nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, khung cảnh thành phố chìm vào màn đêm vẫn tiếp tục sôi động, náo nhiệt và không một giây nào ngớt đi sự ồn ào nhưng cũng không thể kéo tâm trạng Thi Yến hướng về những điều vui vẻ, tâm trí cô một lần nữa tìm vào suy tư khi sự cố trước đó trong thang máy liên tục lặp đi lặp lại.
Vậy là, ngay từ đầu Lâm Giang đã chưa bao giờ nhớ đến cô.
Cũng dễ hiểu thôi. Rốt cuộc thì hôn ước giữa họ là kết quả của sự hứa hôn giữa hai gia đình. Đã sáu năm trôi qua, từ khi cô được biết về đính ước này khi đó cô mới chỉ là một nữ sinh đang học cấp hai. Thậm chí trong sáu năm qua, số lần hai người gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa là trong những lần gặp mặt đó, mọi sự tương tác giữa hai người rất hạn chế, gần như không có.
Nếu cô nhớ không lầm, cũng đã được một năm kể từ khi họ gặp nhau lần cuối, Thi Yến nghiêm túc lục lại trong ký ức của mình.
Rồi cô tự trấn an mình: Nên thay vì nói Lâm Giang không nhớ cô, chính xác hơn phải nói là ngoài việc biết mình có một vị hôn thê tên Thi Yến, anh ta chắc chắn không hề biết điều gì khác về cô.
Vậy ra phán đoán tối hôm qua của cô đã hoàn toàn được chứng minh. Ngay từ đầu anh ấy thực sự chưa bao giờ muốn có hôn ước này với mình.
Tuy nhiên, việc đó không còn là vấn đề nữa. Vì nhiều lý do, cô đã đề nghị hủy bỏ hôn ước và anh ta cũng đã đồng ý. Chẳng mấy chốc, họ sẽ trở thành những người xa lạ với nhau.
Nghĩ đến đây, Thi Yến dứt khoát rút điện thoại ra và gửi cho Lâm Giang một tin nhắn không thể nào rõ ràng hơn suy nghĩ của cô:
[Vậy, anh định khi nào sẽ nói với gia đình về việc hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta?]
Lương Mạc và Lâm Giang đã quá quen thuộc với nhau. Ngay khi Lâm Giang bước vào thang máy, Lương Mạc đã chào anh ta, "Lâm Giang này, thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi ta gặp nhau ở đây!"
Lâm Giang liếc ánh nhìn về phía Lương Mạc vẫn đang rất hào hứng ra mặt và đáp lại bằng một tiếng "Hmm" trước khi im lặng.
Trả lại không khí im lặng vốn dĩ của thang máy. Lưỡng Mạc đã nhận thấy Lâm Giang và Thi Yến chưa hề nói chuyện với nhau câu nào, cô gái lại lên tiếng lần nữa, giọng cô hồn nhiên nhưng không thể giấu chút lúng túng trong lời nói, "Anh Giang, Yến Yến – hai người không định chào hỏi nhau à?"
Câu nói bất ngờ của Lương Mạc khiến Lâm Giang rơi vào tình thế khó xử biết bao, chàng chau mày khi anh quay sang nhìn Thi Yến.
Đôi mắt của anh ta lạnh lùng, không có chút cảm xúc đặc biệt nào.
Cái nhìn của Lâm Giang như thiêu đốt xoáy sâu vào tim, Thi Yến cảm thấy không thoải mái. Để thoát khỏi tình huống khó xử này, cô cố gắng mở lời để chào hỏi một cách lịch sự, xã giao.
Nhưng trước khi Thi Yến kịp mở lời chào, Lâm Giang đã quay về phía Lương Mạc và cất lời: "Vậy cô gái này là ai…?"
Giọng của chàng thật dễ chịu vừa nghe giòn giã và lại vừa êm dịu như muốn phản chiếu vẻ ngoài nam thần của anh, khiến mọi người liên tưởng ngay đến giọng nói của một thiên thần. Tuy nhiên, lời nói của anh cũng vô tình quá, lạnh lùng quá, chàng đã thực sự không nghĩ đến Thi Yến nữa rồi, cô vô thức siết chặt tay thành nắm đấm chặt chẽ.
Lương Mạc có vẻ cũng không ngờ Lâm Giang sẽ nói như vậy. Cảm thấy bất ngờ lại khó hiểu, cô phải mất một lúc để tìm một câu trả lời phù hợp nhất lại dễ hiểu ngắn gọn nhất: "Anh Giang, anh đang đùa à? Sao anh lại không biết cô ấy? Cô ấy là Yến Yến."
Lâm Giang vẫn tiếp tục im lặng không nói một lời nào.
Khó xử, Lương Mạc vẫn cố gắng thêm một lần nữa, cô nói bằng một giọng điệu kích động và lộ rõ châm chọc: "Yến Yến! Thi Yến! Cô ấy chính là vị hôn thê sắp cưới của anh!"
Hôn thê. Những từ này nghe như tiếng sét bất ngờ giữa đêm khuya mùa hạ, lập tức kéo ánh mắt của mọi người trong nhóm bạn của Lâm Giang đổ dồn về hướng Thi Yến.
Trái ngược với sự ngạc nhiên của mọi người, Lâm Giang rõ ràng là có một sự bình tĩnh thần thái bất phàm. Anh ta im lặng một lúc trước khi trả lời với một tiếng "Oh" tao nhã với giọng nói cũng nhẹ nhàng không kém. Sau đó, anh tiếp tục hướng ánh mắt về phía cửa thang máy như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lương Mạc đã giới thiệu Thi Yến là vị hôn thê của Lâm Giang, nhưng Lâm Giang vẫn không buồn chào cô lấy một lời. Một lần nữa, Lâm Giang – Thi Yến hai người họ lại khiến bầu không khí trong thang máy trở nên nặng nề.
Lương Mạc đã không mong mọi việc sẽ diễn ra như thế này. Thi Yến đứng bên cạnh cô thẫn thờ, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành một con rối giữa đường như vậy và nhất là đối với Lâm Giang – chàng trai đã từng có đính ước với cô.
Không một ai trong thang máy nói một lời nào, khiến sự im lặng tràn ngập trong không khí, ngột ngạt không thể tả. Tuy nhiên, đôi mắt của mọi người vẫn không ngừng một giây phút nào không dán chặt vào Thi Yến.
Thi Yến biết rằng mọi người chỉ đang theo dõi câu chuyện tò mò muốn biết mối quan hệ giữa chàng nam thần và tôi – lý do vì sao đã có đính ước nhưng tôi vẫn bị bỏ mặc lãnh cảm đến vậy, và tôi cũng hiểu chính phản ứng của Lâm Giang đã đẩy tôi rơi vào một tình thế xấu hổ không thể giải thích được. Nhưng cô vẫn cố hết sức giữ vẻ mặt điềm tĩnh, hài hòa nhất có thể.
Đến một lúc khi mà thiên trùng địa cửu cũng không thể hóa giải những điều mất mặt, con người chỉ biết trông chờ vào những thứ hữu hình, thật may chỉ trong một lát, thang máy đã xuống tới tầng một.
Ngay khi cánh cửa thang máy trượt mở, Thi Yến vội quay sang nói với Lương Mạc: "Mạc Mạc, mình đi về trước".
Dứt lời, cô vội vã rời đi không một chút do dự bỏ mặc những ánh mắt khó hiểu đầy tò mò sau lưng mình.
Sau khi đã yên vị trên chiếc taxi, Thi Yến nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, khung cảnh thành phố chìm vào màn đêm vẫn tiếp tục sôi động, náo nhiệt và không một giây nào ngớt đi sự ồn ào nhưng cũng không thể kéo tâm trạng Thi Yến hướng về những điều vui vẻ, tâm trí cô một lần nữa tìm vào suy tư khi sự cố trước đó trong thang máy liên tục lặp đi lặp lại.
Vậy là, ngay từ đầu Lâm Giang đã chưa bao giờ nhớ đến cô.
Cũng dễ hiểu thôi. Rốt cuộc thì hôn ước giữa họ là kết quả của sự hứa hôn giữa hai gia đình. Đã sáu năm trôi qua, từ khi cô được biết về đính ước này khi đó cô mới chỉ là một nữ sinh đang học cấp hai. Thậm chí trong sáu năm qua, số lần hai người gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa là trong những lần gặp mặt đó, mọi sự tương tác giữa hai người rất hạn chế, gần như không có.
Nếu cô nhớ không lầm, cũng đã được một năm kể từ khi họ gặp nhau lần cuối, Thi Yến nghiêm túc lục lại trong ký ức của mình.
Rồi cô tự trấn an mình: Nên thay vì nói Lâm Giang không nhớ cô, chính xác hơn phải nói là ngoài việc biết mình có một vị hôn thê tên Thi Yến, anh ta chắc chắn không hề biết điều gì khác về cô.
Vậy ra phán đoán tối hôm qua của cô đã hoàn toàn được chứng minh. Ngay từ đầu anh ấy thực sự chưa bao giờ muốn có hôn ước này với mình.
Tuy nhiên, việc đó không còn là vấn đề nữa. Vì nhiều lý do, cô đã đề nghị hủy bỏ hôn ước và anh ta cũng đã đồng ý. Chẳng mấy chốc, họ sẽ trở thành những người xa lạ với nhau.
Nghĩ đến đây, Thi Yến dứt khoát rút điện thoại ra và gửi cho Lâm Giang một tin nhắn không thể nào rõ ràng hơn suy nghĩ của cô:
[Vậy, anh định khi nào sẽ nói với gia đình về việc hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta?]
Bình luận facebook