Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-7
Chương 7: Tôi và hai cậu, chúng ta không giống nhau (1)
Lục Bôn Lai trợn mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Giang. Anh không thể kìm được mà thốt lên một tiếng thở dài, "Ông chủ đẹp trai như thế này! Ngay cả tôi cũng khó có thể cưỡng lại anh, huống chi là Hoa khôi Tần!"
"Không phải cậu đang nói điều hiển nhiên đấy sao? Cậu khen cũng bằng thừa thôi. Có biết những điều bí ẩn nhất của Phòng 501 đó là: Tài năng chơi game hoặc vẻ ngoài quyến rũ của ông chủ chúng ta, cái nào kinh khủng hơn không?
Thương Chu đang nằm trên giường ngủ, tay anh nghịch không ngừng trên chiếc điện thoại. Đột nhiên anh lớn tiếng kêu lên: "Woah, Yến muội đã chấp nhận lời mời kết bạn của mình rồi! Em ấy nói rằng sẽ cùng chơi với mình tối ngày mai. Ahh, giọng nói ấm áp của em ấy thật tuyệt vời. Ngay cả IGN của ẻm cũng thật đẹp. Mình là Expert of the Monkeys, còn em ấy là Yến loves ice cream. Cả IGN của hai chúng mình đều có cùng bốn từ. Đó không phải là sự trùng hợp do trời định sao."
Lục Bôn Lai: "Yến muội? Có thân thiết quá mức không đấy? Cậu vừa mới gặp mà đã gọi em ấy là Yến muội rồi sao?"
Hạ Thương Chu: "Đó không phải là vấn đề mà cậu cần quan tâm. Em ấy là Yến muội của tôi, vì thế tôi sẽ gọi cô ấy bằng những gì tôi muốn. Yến muội, Yến muội, Yến muội, Yến muội, Yến muội..."
Yến muội, Yến muội, Yến muội, Yến muội… Yến...Lâm Giang vẫn im lặng suốt từ nãy đến giờ nhưng không hề bỏ qua một từ nào. Khi nghe thấy cái tên đấy, anh đột nhiên đứng hình mất vài giây.
Có lẽ chỉ là tên của một nhân vật trong game. Anh thầm nghĩ. Nhưng khi nghe thấy cái tên đấy, một khuôn mặt bất chợt lóe lên trong tâm trí anh. Đó là khuôn mặt của cô gái trẻ mà anh đã gặp lúc đi ăn với bạn bè ở trung tâm mua sắm SPK...
Dáng người cô nhỏ nhắn, thon thả và thanh thoát cứ in sâu trong suy nghĩ của anh. Làn da cô trắng ngà mong manh, nổi bật lên là đôi mắt to, sáng long lanh. Dáng vẻ của cô thật thanh lịch và xinh đẹp. Khác hẳn với những cô gái gầy gò mà anh từng nhớ về trong quá khứ...
Nếu … không bảo với anh đấy là Thi Yến, thì có lẽ anh sẽ không bao giờ tin được rằng cô ấy chính là vị hôn thê bé nhỏ mà ông nội đã ép buộc anh lúc xưa.
Bên cạnh anh, Lục Bôn Lai và Hạ Thương Chu vẫn đang chí chóe cãi nhau.
Mức độ của tiếng ồn này vẫn được cả phòng chấp nhận. Nhưng ngay tại thời điểm nhạy cảm này, Lâm Giang lại cảm thấy khó chịu và không thể chịu đựng được.
Anh vô thức choàng chiếc khăn tắm của mình lên lưng của chiếc ghế tựa trong phòng rồi bước đi ra ban công.
...
Mỗi người đều có một sở thích của riêng mình. Và đối với Hạ Thương Chu, anh đặc biệt yêu thích giọng nói, anh có thể thích một người chỉ vì giọng nói của họ ấm áp và đáng yêu.
Sau khi tạm biệt [Yến loves ice cream], anh ta dành một chút thời gian để hồi tưởng lại những khoảnh khắc mà họ đã dành cho nhau trong trò chơi. Càng nghĩ về chuyện đó, tâm anh càng rung động bởi giọng nói của [Yến loves ice cream].
Nghĩ về việc sẽ thế nào nếu anh có thể dành thời gian để chơi game với [Yến loves ice cream] vào ngày mai, Hạ Thương Chu ngồi bật dậy, quay sang Lâm Giang và Lục Bôn Lai. Hai người bạn cùng phòng người thì đã nằm yên vị trên giường, người vẫn đang chăm chú vào ván game trên máy tính xách tay. Anh bảo: "Ngày mai là lễ tình nhân đấy. Và thật bất ngờ tôi và em ấy cùng giống nhau - những chú cún độc thân vui vẻ. Nhưng điều đó không có nghĩ là chúng tôi sẽ không có việc gì để làm. Vậy thì các bạn nghĩ sao nếu tôi và Thi Yến dành buổi tối ngày mai để chơi game cùng nhau?"
Không một ai đáp lại.
Hạ Thương Chu liếc nhìn Lâm Giang rồi chuyển ánh mắt qua Lục Bôn Lai. Cuối cùng, như bao lần, anh quyết định đối phó với Lục Bôn Lai trước. "Tiểu Lai Lai, hai trăm đô la. Cầm lấy nó hoặc --"
Không đợi Hạ Thương Chu nói xong, Lục Bôn Lai đã trả lời dứt khoát, "Tôi sẽ lấy nó!"
Sau khi đã hạ gục thành công Lục Bôn Lai, Hạ Thương Chu quay lại nhìn Lâm Giang và hỏi, "Ông chủ?"
Lâm Giang không đáp lại anh.
"Ông chủ?"
Hạ Thương Chu gọi anh một lần nữa, nhưng anh vẫn không trả lời. Nghĩ rằng có thể anh đang buồn ngủ, nên lúc này Thương Chu quyết định từ bỏ và sẽ thử lại vào ngày mai.
Do đó Hạ Thương Chu quay trở lại giường ngủ của mình. Nhưng ngay khi anh vừa nhắm mắt và định đi ngủ thì bất ngờ có một âm thanh được truyền đến từ Lâm Giang: "Tôi không giống như hai người."
Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai hoang mang trước những lời nói bất ngờ của Lâm Giang. Nhưng hai người họ sau cùng không mất quá nhiều thời gian để nhận ra rằng anh đang trả lời câu hỏi mà Hạ Thương Chu đã hỏi lúc trước, "... điều đó có ý rằng chúng ta đều giống nhau - cùng là những chú cún đơn độc".
Lục Bôn Lai rời chiếc máy tính đang vào trận game của mình, chạy đến bên Lâm Giang và tò mò hỏi, "Chúng ta khác nhau chỗ nào? Ý cậu nói như thế nghĩa là sao? Có nghĩa là cuối cùng anh sẽ không độc thân lúc ra trường ư? Cô ấy là ai vậy? Hoa khôi Tần ư?
Lục Bôn Lai trợn mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Giang. Anh không thể kìm được mà thốt lên một tiếng thở dài, "Ông chủ đẹp trai như thế này! Ngay cả tôi cũng khó có thể cưỡng lại anh, huống chi là Hoa khôi Tần!"
"Không phải cậu đang nói điều hiển nhiên đấy sao? Cậu khen cũng bằng thừa thôi. Có biết những điều bí ẩn nhất của Phòng 501 đó là: Tài năng chơi game hoặc vẻ ngoài quyến rũ của ông chủ chúng ta, cái nào kinh khủng hơn không?
Thương Chu đang nằm trên giường ngủ, tay anh nghịch không ngừng trên chiếc điện thoại. Đột nhiên anh lớn tiếng kêu lên: "Woah, Yến muội đã chấp nhận lời mời kết bạn của mình rồi! Em ấy nói rằng sẽ cùng chơi với mình tối ngày mai. Ahh, giọng nói ấm áp của em ấy thật tuyệt vời. Ngay cả IGN của ẻm cũng thật đẹp. Mình là Expert of the Monkeys, còn em ấy là Yến loves ice cream. Cả IGN của hai chúng mình đều có cùng bốn từ. Đó không phải là sự trùng hợp do trời định sao."
Lục Bôn Lai: "Yến muội? Có thân thiết quá mức không đấy? Cậu vừa mới gặp mà đã gọi em ấy là Yến muội rồi sao?"
Hạ Thương Chu: "Đó không phải là vấn đề mà cậu cần quan tâm. Em ấy là Yến muội của tôi, vì thế tôi sẽ gọi cô ấy bằng những gì tôi muốn. Yến muội, Yến muội, Yến muội, Yến muội, Yến muội..."
Yến muội, Yến muội, Yến muội, Yến muội… Yến...Lâm Giang vẫn im lặng suốt từ nãy đến giờ nhưng không hề bỏ qua một từ nào. Khi nghe thấy cái tên đấy, anh đột nhiên đứng hình mất vài giây.
Có lẽ chỉ là tên của một nhân vật trong game. Anh thầm nghĩ. Nhưng khi nghe thấy cái tên đấy, một khuôn mặt bất chợt lóe lên trong tâm trí anh. Đó là khuôn mặt của cô gái trẻ mà anh đã gặp lúc đi ăn với bạn bè ở trung tâm mua sắm SPK...
Dáng người cô nhỏ nhắn, thon thả và thanh thoát cứ in sâu trong suy nghĩ của anh. Làn da cô trắng ngà mong manh, nổi bật lên là đôi mắt to, sáng long lanh. Dáng vẻ của cô thật thanh lịch và xinh đẹp. Khác hẳn với những cô gái gầy gò mà anh từng nhớ về trong quá khứ...
Nếu … không bảo với anh đấy là Thi Yến, thì có lẽ anh sẽ không bao giờ tin được rằng cô ấy chính là vị hôn thê bé nhỏ mà ông nội đã ép buộc anh lúc xưa.
Bên cạnh anh, Lục Bôn Lai và Hạ Thương Chu vẫn đang chí chóe cãi nhau.
Mức độ của tiếng ồn này vẫn được cả phòng chấp nhận. Nhưng ngay tại thời điểm nhạy cảm này, Lâm Giang lại cảm thấy khó chịu và không thể chịu đựng được.
Anh vô thức choàng chiếc khăn tắm của mình lên lưng của chiếc ghế tựa trong phòng rồi bước đi ra ban công.
...
Mỗi người đều có một sở thích của riêng mình. Và đối với Hạ Thương Chu, anh đặc biệt yêu thích giọng nói, anh có thể thích một người chỉ vì giọng nói của họ ấm áp và đáng yêu.
Sau khi tạm biệt [Yến loves ice cream], anh ta dành một chút thời gian để hồi tưởng lại những khoảnh khắc mà họ đã dành cho nhau trong trò chơi. Càng nghĩ về chuyện đó, tâm anh càng rung động bởi giọng nói của [Yến loves ice cream].
Nghĩ về việc sẽ thế nào nếu anh có thể dành thời gian để chơi game với [Yến loves ice cream] vào ngày mai, Hạ Thương Chu ngồi bật dậy, quay sang Lâm Giang và Lục Bôn Lai. Hai người bạn cùng phòng người thì đã nằm yên vị trên giường, người vẫn đang chăm chú vào ván game trên máy tính xách tay. Anh bảo: "Ngày mai là lễ tình nhân đấy. Và thật bất ngờ tôi và em ấy cùng giống nhau - những chú cún độc thân vui vẻ. Nhưng điều đó không có nghĩ là chúng tôi sẽ không có việc gì để làm. Vậy thì các bạn nghĩ sao nếu tôi và Thi Yến dành buổi tối ngày mai để chơi game cùng nhau?"
Không một ai đáp lại.
Hạ Thương Chu liếc nhìn Lâm Giang rồi chuyển ánh mắt qua Lục Bôn Lai. Cuối cùng, như bao lần, anh quyết định đối phó với Lục Bôn Lai trước. "Tiểu Lai Lai, hai trăm đô la. Cầm lấy nó hoặc --"
Không đợi Hạ Thương Chu nói xong, Lục Bôn Lai đã trả lời dứt khoát, "Tôi sẽ lấy nó!"
Sau khi đã hạ gục thành công Lục Bôn Lai, Hạ Thương Chu quay lại nhìn Lâm Giang và hỏi, "Ông chủ?"
Lâm Giang không đáp lại anh.
"Ông chủ?"
Hạ Thương Chu gọi anh một lần nữa, nhưng anh vẫn không trả lời. Nghĩ rằng có thể anh đang buồn ngủ, nên lúc này Thương Chu quyết định từ bỏ và sẽ thử lại vào ngày mai.
Do đó Hạ Thương Chu quay trở lại giường ngủ của mình. Nhưng ngay khi anh vừa nhắm mắt và định đi ngủ thì bất ngờ có một âm thanh được truyền đến từ Lâm Giang: "Tôi không giống như hai người."
Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai hoang mang trước những lời nói bất ngờ của Lâm Giang. Nhưng hai người họ sau cùng không mất quá nhiều thời gian để nhận ra rằng anh đang trả lời câu hỏi mà Hạ Thương Chu đã hỏi lúc trước, "... điều đó có ý rằng chúng ta đều giống nhau - cùng là những chú cún đơn độc".
Lục Bôn Lai rời chiếc máy tính đang vào trận game của mình, chạy đến bên Lâm Giang và tò mò hỏi, "Chúng ta khác nhau chỗ nào? Ý cậu nói như thế nghĩa là sao? Có nghĩa là cuối cùng anh sẽ không độc thân lúc ra trường ư? Cô ấy là ai vậy? Hoa khôi Tần ư?
Bình luận facebook