Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-88
Chương 88: Tôi sẽ bù trừ cho cô ấy, nên trí thông minh của con cái sau này sẽ không bị ảnh hưởng đâu (2)
Nói dứt lời, Lâm Giang lặng lẽ liếc sang ông nội anh.
Đúng như những gì anh đã dự đoán, biểu cảm của ông nội đã nhanh chóng trở về với một nụ cười rạng rỡ, "Thằng bé đó là bạn của Giang và Yến Yến sao? Có thể nghĩ đến việc tặng đồ ăn cho Yến Yến của chúng ta bất cứ khi nào có thể chứng tỏ cậu ta quả thực là một người bạn tốt đấy. Khi nào có dịp thì đưa cả tên nhóc đó đến nhà chúng ta chơi nhé. Chăm sóc cho học sinh đến từ tỉnh khác cũng là điều nên làm mà…"
Lâm Giang đáp lại ông nội anh bằng một chữ "Ừm" ngắn gọn rồi đánh mắt liếc sang xem Lương Mạc đang có phản ứng như thế nào.
Nụ cười giả tạo trên gương mặt cô ấy có chút cứng lại…
Tất nhiên rồi, làm sao mà không có phản ứng gì được cơ chứ? Cho dù cô ấy đã cất công diễn rất đạt suốt từ nãy tới giờ nhưng tất cả mọi cố gắng đó đều đổ sông đổ bể trước một câu nói cực kỳ đơn giản của Lâm Giang…
Đó là điều mà cô ta đáng phải nhận lấy… Trông Thi Yến có vẻ hiền lành và dễ bị bắt nạt nhưng nếu có bất cứ ai dám lợi dụng cô ấy… Haha, còn phải xem ta, Lâm Giang này có đồng ý hay không đã!
Chúng ta đang ở trong một không khí hoàn toàn ổn định cho đến khi ai kia đến đây và khiến nơi này chìm trong một luồng khí độc hại còn ghê gớm hơn cả thứ khói bụi tồi tệ nhất ở Bắc Kinh.
Có lẽ mình phải kéo cô ngốc đó ra khỏi đây để đào thải hết khói độc ra khỏi hai lá phổi mất…
Nghĩ là làm, Lâm Giang điều chỉnh tư thế của mình cho thẳng lại rồi nói, "Ông nội, cũng muộn rồi, cháu còn có một cuộc hẹn với mấy người bạn học nên phải về trước đây ạ."
"Được rồi, cháu cứ đi đi." ông Lâm đáp lời rồi không kiên nhẫn mà vẫy tay với anh như thể rất muốn đuổi Lâm Giang ra khỏi căn phòng này càng sớm càng tốt vậy.
Khóe miệng Lâm Giang khẽ co giật trước thái độ kỳ thị công khai của chính ông nội anh. Anh ngay lập tức bước về phía cửa ra vào mà không nói năng gì.
Khi bước ngang qua bên cạnh Thi Yến, anh đưa bàn tay của mình ra nắm lấy cánh tay cô rồi kéo cô ra khỏi vòng tay vẫn cố chấp chưa chịu buông ra của Lương Mạc. "Dù sao cũng tiện đường nên để tôi đưa cô về trường học luôn."
Bàn tay vẫn giữ chặt lấy cánh tay Thi Yến, Lâm Giang cứ thế mà tiếp tục đi ra khỏi cửa, kéo theo cả một Thi Yến đang chật vật vấp lên vấp xuống ở phía sau.
Vì thế, Thi Yến chỉ có thể bất đắc dĩ mà vội vàng quay đầu lại tỏ ý chào tạm biệt ông Lâm. Sau đó, ánh mắt của cô lướt qua Lương Mạc, bất chợt im lặng không biết nên nói gì. Cuối cùng, Thi Yến đành vẫy tay và nói, "Gặp sau nhé, Mạc Mạc."
Gặp sau? Gặp cái gì mà gặp cơ chứ? Chỉ vì tôi cho rằng cô là đồ ngốc không có nghĩa là cô thực sự được phép trở thành cô ngốc đâu đấy!
Không để Lương Mạc kịp đáp lại lời chào của Thi Yến, Lâm Giang đã kéo cô ngốc của hắn ra khỏi phòng bệnh. Cửa phòng đóng lại, ngay lập tức che khuất tầm nhìn của cả hai bên…
Tài xế đã đợi sẵn hai người ở ngay lối vào của bệnh viện.
Lâm Giang đem Thi Yến dúi vào trong xe rồi mới chịu buông tay cô ra.
Người tài xế thắt dây an toàn lại rồi hỏi, "Thiếu gia, chúng ta đến trường học sao?"
Lâm Giang trả lời một cách ngắn gọn, "Ừm."
Chiếc xe bắt đầu di chuyển. Không lâu sau một tiếng "ding dong" đột ngột vang lên- là từ điện thoại của Thi Yến.
Có phải người tên Hàn Giang đó lại gửi tin nhắn cho cô ấy không?
Nhanh chóng ngồi thẳng dậy, Lâm Giang lén lút liếc sang điện thoại của Thi Yến.
Dưới sự giám sát bí mật của anh, cô lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình rồi nhấn vào biểu tượng Tin nhắn.
Quả nhiên là tin nhắn của tên Hàn Giang đó! Tin nhắn lần này khá dài nên rất khó để hắn đọc được.
Nhưng bằng ánh mắt sắc bén của mình, Lâm Giang vẫn có thể đọc được từng chữ từng chữ mà tên bạn học kia gửi cho cô.
[Khi nào thì em quay về trường học vậy? Mấy thứ đặc sản này không thể để qua đêm được đâu, nếu không sẽ bị hỏng mất. Mẹ anh đã phải đóng gói theo rất nhiều túi đá để bảo quản chúng nên em nên ăn hết chúng trong tối hôm nay thôi.]
Thi Yến nhanh chóng lướt những ngón tay của cô trên màn hình điện thoại để soạn tin nhắn trả lời:
[Em sẽ về tới trường trong vòng một giờ nữa.]
Trưởng bối Hàn
: [Vậy được. Nhắn tin báo cho anh khi em về đến nơi nhé, anh sẽ gửi chúng cho em.]
Lâm Giang hoàn toàn mất sạch hứng thú tiếp tục lén giám sát xem Thi Yến sẽ trả lời tin nhắn ấy như thế nào.
Lặng lẽ hướng mắt ra ngoài cửa kính xe hơi, anh quan sát từng cảnh vật trên đường phố đang lần lượt lướt ngang qua bên cạnh anh. Một lát sau trong mắt anh chợt lóe lên một tia sáng, "Ghé qua nhà cũ trước đi."
Nói dứt lời, Lâm Giang lặng lẽ liếc sang ông nội anh.
Đúng như những gì anh đã dự đoán, biểu cảm của ông nội đã nhanh chóng trở về với một nụ cười rạng rỡ, "Thằng bé đó là bạn của Giang và Yến Yến sao? Có thể nghĩ đến việc tặng đồ ăn cho Yến Yến của chúng ta bất cứ khi nào có thể chứng tỏ cậu ta quả thực là một người bạn tốt đấy. Khi nào có dịp thì đưa cả tên nhóc đó đến nhà chúng ta chơi nhé. Chăm sóc cho học sinh đến từ tỉnh khác cũng là điều nên làm mà…"
Lâm Giang đáp lại ông nội anh bằng một chữ "Ừm" ngắn gọn rồi đánh mắt liếc sang xem Lương Mạc đang có phản ứng như thế nào.
Nụ cười giả tạo trên gương mặt cô ấy có chút cứng lại…
Tất nhiên rồi, làm sao mà không có phản ứng gì được cơ chứ? Cho dù cô ấy đã cất công diễn rất đạt suốt từ nãy tới giờ nhưng tất cả mọi cố gắng đó đều đổ sông đổ bể trước một câu nói cực kỳ đơn giản của Lâm Giang…
Đó là điều mà cô ta đáng phải nhận lấy… Trông Thi Yến có vẻ hiền lành và dễ bị bắt nạt nhưng nếu có bất cứ ai dám lợi dụng cô ấy… Haha, còn phải xem ta, Lâm Giang này có đồng ý hay không đã!
Chúng ta đang ở trong một không khí hoàn toàn ổn định cho đến khi ai kia đến đây và khiến nơi này chìm trong một luồng khí độc hại còn ghê gớm hơn cả thứ khói bụi tồi tệ nhất ở Bắc Kinh.
Có lẽ mình phải kéo cô ngốc đó ra khỏi đây để đào thải hết khói độc ra khỏi hai lá phổi mất…
Nghĩ là làm, Lâm Giang điều chỉnh tư thế của mình cho thẳng lại rồi nói, "Ông nội, cũng muộn rồi, cháu còn có một cuộc hẹn với mấy người bạn học nên phải về trước đây ạ."
"Được rồi, cháu cứ đi đi." ông Lâm đáp lời rồi không kiên nhẫn mà vẫy tay với anh như thể rất muốn đuổi Lâm Giang ra khỏi căn phòng này càng sớm càng tốt vậy.
Khóe miệng Lâm Giang khẽ co giật trước thái độ kỳ thị công khai của chính ông nội anh. Anh ngay lập tức bước về phía cửa ra vào mà không nói năng gì.
Khi bước ngang qua bên cạnh Thi Yến, anh đưa bàn tay của mình ra nắm lấy cánh tay cô rồi kéo cô ra khỏi vòng tay vẫn cố chấp chưa chịu buông ra của Lương Mạc. "Dù sao cũng tiện đường nên để tôi đưa cô về trường học luôn."
Bàn tay vẫn giữ chặt lấy cánh tay Thi Yến, Lâm Giang cứ thế mà tiếp tục đi ra khỏi cửa, kéo theo cả một Thi Yến đang chật vật vấp lên vấp xuống ở phía sau.
Vì thế, Thi Yến chỉ có thể bất đắc dĩ mà vội vàng quay đầu lại tỏ ý chào tạm biệt ông Lâm. Sau đó, ánh mắt của cô lướt qua Lương Mạc, bất chợt im lặng không biết nên nói gì. Cuối cùng, Thi Yến đành vẫy tay và nói, "Gặp sau nhé, Mạc Mạc."
Gặp sau? Gặp cái gì mà gặp cơ chứ? Chỉ vì tôi cho rằng cô là đồ ngốc không có nghĩa là cô thực sự được phép trở thành cô ngốc đâu đấy!
Không để Lương Mạc kịp đáp lại lời chào của Thi Yến, Lâm Giang đã kéo cô ngốc của hắn ra khỏi phòng bệnh. Cửa phòng đóng lại, ngay lập tức che khuất tầm nhìn của cả hai bên…
Tài xế đã đợi sẵn hai người ở ngay lối vào của bệnh viện.
Lâm Giang đem Thi Yến dúi vào trong xe rồi mới chịu buông tay cô ra.
Người tài xế thắt dây an toàn lại rồi hỏi, "Thiếu gia, chúng ta đến trường học sao?"
Lâm Giang trả lời một cách ngắn gọn, "Ừm."
Chiếc xe bắt đầu di chuyển. Không lâu sau một tiếng "ding dong" đột ngột vang lên- là từ điện thoại của Thi Yến.
Có phải người tên Hàn Giang đó lại gửi tin nhắn cho cô ấy không?
Nhanh chóng ngồi thẳng dậy, Lâm Giang lén lút liếc sang điện thoại của Thi Yến.
Dưới sự giám sát bí mật của anh, cô lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình rồi nhấn vào biểu tượng Tin nhắn.
Quả nhiên là tin nhắn của tên Hàn Giang đó! Tin nhắn lần này khá dài nên rất khó để hắn đọc được.
Nhưng bằng ánh mắt sắc bén của mình, Lâm Giang vẫn có thể đọc được từng chữ từng chữ mà tên bạn học kia gửi cho cô.
[Khi nào thì em quay về trường học vậy? Mấy thứ đặc sản này không thể để qua đêm được đâu, nếu không sẽ bị hỏng mất. Mẹ anh đã phải đóng gói theo rất nhiều túi đá để bảo quản chúng nên em nên ăn hết chúng trong tối hôm nay thôi.]
Thi Yến nhanh chóng lướt những ngón tay của cô trên màn hình điện thoại để soạn tin nhắn trả lời:
[Em sẽ về tới trường trong vòng một giờ nữa.]
Trưởng bối Hàn
: [Vậy được. Nhắn tin báo cho anh khi em về đến nơi nhé, anh sẽ gửi chúng cho em.]
Lâm Giang hoàn toàn mất sạch hứng thú tiếp tục lén giám sát xem Thi Yến sẽ trả lời tin nhắn ấy như thế nào.
Lặng lẽ hướng mắt ra ngoài cửa kính xe hơi, anh quan sát từng cảnh vật trên đường phố đang lần lượt lướt ngang qua bên cạnh anh. Một lát sau trong mắt anh chợt lóe lên một tia sáng, "Ghé qua nhà cũ trước đi."
Bình luận facebook