Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-93
Chương 93: Tôi không phải là một người đàn ông! (1)
Lâm Giang tức đến phát nghẹn không nói nên lời, phải mất một lúc lâu sau anh mới có thể thốt ra một lời giải thích: "Mấy thứ đó đều là của Lương Cửu Tư, không phải của tôi đâu…"
Nghĩ lại thì, dường như từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thanh minh cho bản thân với người khác, hơn nữa còn thanh minh một cách thành thực đến như thế… Nhưng điều quan trọng là rõ ràng anh đang nói sự thật, vậy tại sao anh lại cảm thấy căng thẳng thế này cơ chứ?
Lâm Giang cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại rồi tiếp tục, "… Mấy ngày trước Lương Cửu Tư đã đem theo cái thứ tạp nham đó đến đây nhưng lại quên đem về."
Mặt Thi Yến bây giờ đã đỏ bừng cả lên và cô chỉ đáp lại một tiếng "Ừm" rồi không nói thêm bất kỳ lời nào nữa. Cô cũng không biết nên nói gì trong tình huống này nữa.
Nhưng đối với Lâm Giang thì tiếng "Ừm" khi nãy của Thi Yến lại nghe giống như cô không hề tin vào lời giải thích của anh.
Điều đó càng khiến anh cảm thấy mất bình tĩnh hơn trước. Trong khi âm thầm gửi lời "hỏi thăm" đến mười tám đời tổ tông nhà Lương Cửu Tư thì anh lần nữa quay sang Thi Yến rồi cố thanh minh thêm lần nữa, "Tôi không có hứng thú với người phụ nữ trong cuốn truyện đó đâu đấy."
Vừa nói dứt lời, Lâm Giang lập tức hối hận về những gì anh vừa nói ra. Anh ước gì mình có thể cắt cái lưỡi phản chủ này đi ngay bây giờ cho hả giận.
Đây là cái kiểu giải thích gì cơ chứ? Mình đang tự khiến bản thân càng chìm sâu vào vũng bùn hơn thì có…
Nếu như không thích người phụ nữ trong cuốn truyện thì chẳng phải đang tự nói với cô ấy rằng trước đó mình đã đọc cuốn truyện này rồi hay sao?
Nhưng mà mình chưa hề đụng vào chúng mà! Mới chỉ hai ngày trước thôi mình còn ung dung đào hố gài bẫy Hàn Giang, Thi Yến, ông nội, tài xế và cả người giúp việc trong nhà cơ mà. Có phải vì mải mê đào quá nhiều hố sâu nên bây giờ đến chính mình cũng ngớ ngẩn đến nỗi tự đào hố chôn mình rồi không?
Nghĩ là làm, Lâm Giang bối rối sửa lại lời nói dễ gây hiểu lầm của hắn, "Không, ý tôi không phải thế đâu. Tôi muốn nói là tôi không thích phụ nữ…"
Cái gì chứ!
Nói là mình không thích phụ nữ thì chẳng khác nào nghĩa là mình thích đàn ông còn gì?
Còn có tên ngu ngốc nào khác cũng tự làm xấu mặt mình như minh không cơ chứ!
Lâm Giang ngay lập tức chỉ thẳng vào người phụ nữ với bộ ngực trần trên bìa cuốn truyện rồi lắp bắp, "Ý-ý-ý của tôi không phải như thế đâu. Không phải là…tôi không thích phụ nữ… Ý tôi là tôi không thích…"
Anh còn chưa kịp nói hết câu "người phụ nữ trong cuốn truyện" thì bỗng nhiên sững người lại.
Tại sao anh lại rơi vào bước đường phải vòng vo mãi về cái chủ đề đáng xấu hổ này để giải thích cho bản thân cơ chứ?
Đây là chuyện quái gì vậy! Trí thông minh tuyệt đỉnh như ngày thường của anh đi đâu cả rồi thế này? Chẳng lẽ là bị chó tha rồi chăng?
Còn một điều quan trọng hơn là, không phải chỉ mỗi trí thông minh của anh đột nhiên biến mất sạch mà thậm chí đến cả cái đầu của anh cũng không hoạt động luôn rồi thì phải. Đến chính anh cũng không thể nào giải thích nổi bản thân mình bị làm sao nữa rồi…
Trong lúc Lâm Giang còn đang tự khiến mình sang chấn tinh thần thì Thi Yến bất ngờ lên tiếng, "Thực ra … Tôi hiểu mà…"
Hiểu sao?
Cô ấy thực sự có thể hiểu được mấy lời giải thích lộn xộn vừa rồi của mình sao?
Lâm Giang đột nhiên cảm thấy tâm trí hỗn loạn của anh được xoa dịu đôi chút.
Anh còn đang định cảm kích mà nói, "Cô hiểu được thì tốt rồi" thì Thi Yến lại đỏ mặt mà nói tiếp, "…K-không phải con trai xem mấy thứ k-kiểu này cũng là chuyện bình thường thôi sao?"
Cuối cùng thì hóa ra đến một chữ mà anh nói cô chẳng hiểu gì cả!
Lúng túng mất một lúc, Lâm Giang lại nóng vội mà kích động thốt ra câu: "Tôi không phải là một người đàn ông!"
Chết tiệt, mình chỉ đang làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi!
Lương Cửu Tư, cái đồ thối tha #%@¥#%[email protected]*#$%%...!
Anh vừa nhìn chằm chằm vào Thi Yến, cái người rõ ràng đang cố nhịn cười thành tiếng, vừa thầm dùng những lời độc ác nhất mà anh có thể nghĩ ra để nguyền rủa Lương Cửu Tư. Sau đó, Lâm Giang lại cố bào chữa thêm lần nữa, "Không phải, tôi muốn nói là tôi khác với những người đàn ông bình thường…"
Hỏng bét, mình đang nói là mình bất bình thường chắc?
Làm thế quái nào để giải thích chuyện phiền phức này cơ chứ?
Lâm Giang cuối cùng cũng phải bực bội mà từ bỏ chuyện thanh minh này. Anh đứng dậy, bước về phía Thi Yến rồi dứt khoát cầm hết chỗ tạp chí kia lên rồi xé rách chúng thành từng mảnh trước khi đem mớ giấy vụn đó ném hết vào thùng rác.
Trước khi rời khỏi phòng ngủ, anh bỗng nhiên trầm ngâm một lúc rồi vì không nỡ tự phá hỏng danh tiếng của mình, anh quay đầu lại nói với Thi Yến, "Nhắc lại lần cuối cùng, cuốn truyện đó không phải của tôi và tôi cũng không có hứng thú với phụ nữ!"
Lâm Giang tức đến phát nghẹn không nói nên lời, phải mất một lúc lâu sau anh mới có thể thốt ra một lời giải thích: "Mấy thứ đó đều là của Lương Cửu Tư, không phải của tôi đâu…"
Nghĩ lại thì, dường như từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thanh minh cho bản thân với người khác, hơn nữa còn thanh minh một cách thành thực đến như thế… Nhưng điều quan trọng là rõ ràng anh đang nói sự thật, vậy tại sao anh lại cảm thấy căng thẳng thế này cơ chứ?
Lâm Giang cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại rồi tiếp tục, "… Mấy ngày trước Lương Cửu Tư đã đem theo cái thứ tạp nham đó đến đây nhưng lại quên đem về."
Mặt Thi Yến bây giờ đã đỏ bừng cả lên và cô chỉ đáp lại một tiếng "Ừm" rồi không nói thêm bất kỳ lời nào nữa. Cô cũng không biết nên nói gì trong tình huống này nữa.
Nhưng đối với Lâm Giang thì tiếng "Ừm" khi nãy của Thi Yến lại nghe giống như cô không hề tin vào lời giải thích của anh.
Điều đó càng khiến anh cảm thấy mất bình tĩnh hơn trước. Trong khi âm thầm gửi lời "hỏi thăm" đến mười tám đời tổ tông nhà Lương Cửu Tư thì anh lần nữa quay sang Thi Yến rồi cố thanh minh thêm lần nữa, "Tôi không có hứng thú với người phụ nữ trong cuốn truyện đó đâu đấy."
Vừa nói dứt lời, Lâm Giang lập tức hối hận về những gì anh vừa nói ra. Anh ước gì mình có thể cắt cái lưỡi phản chủ này đi ngay bây giờ cho hả giận.
Đây là cái kiểu giải thích gì cơ chứ? Mình đang tự khiến bản thân càng chìm sâu vào vũng bùn hơn thì có…
Nếu như không thích người phụ nữ trong cuốn truyện thì chẳng phải đang tự nói với cô ấy rằng trước đó mình đã đọc cuốn truyện này rồi hay sao?
Nhưng mà mình chưa hề đụng vào chúng mà! Mới chỉ hai ngày trước thôi mình còn ung dung đào hố gài bẫy Hàn Giang, Thi Yến, ông nội, tài xế và cả người giúp việc trong nhà cơ mà. Có phải vì mải mê đào quá nhiều hố sâu nên bây giờ đến chính mình cũng ngớ ngẩn đến nỗi tự đào hố chôn mình rồi không?
Nghĩ là làm, Lâm Giang bối rối sửa lại lời nói dễ gây hiểu lầm của hắn, "Không, ý tôi không phải thế đâu. Tôi muốn nói là tôi không thích phụ nữ…"
Cái gì chứ!
Nói là mình không thích phụ nữ thì chẳng khác nào nghĩa là mình thích đàn ông còn gì?
Còn có tên ngu ngốc nào khác cũng tự làm xấu mặt mình như minh không cơ chứ!
Lâm Giang ngay lập tức chỉ thẳng vào người phụ nữ với bộ ngực trần trên bìa cuốn truyện rồi lắp bắp, "Ý-ý-ý của tôi không phải như thế đâu. Không phải là…tôi không thích phụ nữ… Ý tôi là tôi không thích…"
Anh còn chưa kịp nói hết câu "người phụ nữ trong cuốn truyện" thì bỗng nhiên sững người lại.
Tại sao anh lại rơi vào bước đường phải vòng vo mãi về cái chủ đề đáng xấu hổ này để giải thích cho bản thân cơ chứ?
Đây là chuyện quái gì vậy! Trí thông minh tuyệt đỉnh như ngày thường của anh đi đâu cả rồi thế này? Chẳng lẽ là bị chó tha rồi chăng?
Còn một điều quan trọng hơn là, không phải chỉ mỗi trí thông minh của anh đột nhiên biến mất sạch mà thậm chí đến cả cái đầu của anh cũng không hoạt động luôn rồi thì phải. Đến chính anh cũng không thể nào giải thích nổi bản thân mình bị làm sao nữa rồi…
Trong lúc Lâm Giang còn đang tự khiến mình sang chấn tinh thần thì Thi Yến bất ngờ lên tiếng, "Thực ra … Tôi hiểu mà…"
Hiểu sao?
Cô ấy thực sự có thể hiểu được mấy lời giải thích lộn xộn vừa rồi của mình sao?
Lâm Giang đột nhiên cảm thấy tâm trí hỗn loạn của anh được xoa dịu đôi chút.
Anh còn đang định cảm kích mà nói, "Cô hiểu được thì tốt rồi" thì Thi Yến lại đỏ mặt mà nói tiếp, "…K-không phải con trai xem mấy thứ k-kiểu này cũng là chuyện bình thường thôi sao?"
Cuối cùng thì hóa ra đến một chữ mà anh nói cô chẳng hiểu gì cả!
Lúng túng mất một lúc, Lâm Giang lại nóng vội mà kích động thốt ra câu: "Tôi không phải là một người đàn ông!"
Chết tiệt, mình chỉ đang làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi!
Lương Cửu Tư, cái đồ thối tha #%@¥#%[email protected]*#$%%...!
Anh vừa nhìn chằm chằm vào Thi Yến, cái người rõ ràng đang cố nhịn cười thành tiếng, vừa thầm dùng những lời độc ác nhất mà anh có thể nghĩ ra để nguyền rủa Lương Cửu Tư. Sau đó, Lâm Giang lại cố bào chữa thêm lần nữa, "Không phải, tôi muốn nói là tôi khác với những người đàn ông bình thường…"
Hỏng bét, mình đang nói là mình bất bình thường chắc?
Làm thế quái nào để giải thích chuyện phiền phức này cơ chứ?
Lâm Giang cuối cùng cũng phải bực bội mà từ bỏ chuyện thanh minh này. Anh đứng dậy, bước về phía Thi Yến rồi dứt khoát cầm hết chỗ tạp chí kia lên rồi xé rách chúng thành từng mảnh trước khi đem mớ giấy vụn đó ném hết vào thùng rác.
Trước khi rời khỏi phòng ngủ, anh bỗng nhiên trầm ngâm một lúc rồi vì không nỡ tự phá hỏng danh tiếng của mình, anh quay đầu lại nói với Thi Yến, "Nhắc lại lần cuối cùng, cuốn truyện đó không phải của tôi và tôi cũng không có hứng thú với phụ nữ!"
Bình luận facebook