Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-94
Chương 94: Tôi không phải là một người đàn ông! (2)
Thôi quên đi…Mình không nên nói thêm gì nữa thì hơn…
Anh quay người lại rồi cố tình bước nhanh hơn, đang định nhanh chóng ra khỏi phòng để làm bản thân bình tĩnh lại.
Nhưng mà-
Đứng trước cánh cửa phòng, Lâm Giang nắm lấy núm cửa rồi cố gắng vặn sang một bên, nhưng nó vẫn không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
Chuyện gì vậy? Tại sao cửa lại không mở được chứ?
Lâm Giang cố gắng dùng sức để xoay cái núm cửa nhưng những gì xảy ra chỉ là một loạt tiếng cót két phát ra. Phía sau lưng anh, Thi Yến đã sấy tóc xong giờ đang quay người lại tò mò hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
"Cửa bị kẹt rồi, tôi không mở được…" Lâm Giang vừa nói vừa tiếp tục cố gắng vặn núm cửa, lại một loạt âm thanh kẽo kẹt phát ra từ cánh cửa.
"Tại sao cánh cửa lại đột nhiên bị kẹt chứ?" Thi Yến đặt chiếc máy sấy tóc xuống rồi nhanh chân bước về phía cửa ra vào để có thể quan sát kỹ ổ khóa hơn.
Sau khoảng năm giây chăm chú nghiên cứu, cô ném cho Lâm Giang một cái nhìn đầy kỳ quái, "Không phải nó bị khóa trái lại rồi sao? Chắc sẽ mở được nếu chúng ta thử dùng chìa khóa…"
Không phải đây là kiến thức thông thường à? Làm sao mà anh ấy lại không biết chuyện này chứ?
Chỉ đến khi nghe Thi Yến nói vậy, Lâm Giang mới sực nhớ ra chuyện trước đó chính anh là người đã khóa cửa lại để…
Cũng may mà có cô nhắc nhở anh, nếu không thì anh cũng đã bị chuyện về mấy cuốn tạp chí khiêu dâm khi nãy làm cho tâm trí rối loạn rồi.
"Cô nói đúng…" Lâm Giang điềm tĩnh trả lời rồi bỏ tay ra khỏi núm cửa, vờ bỏ tay vào hết túi này đến túi khác để tìm kiếm chiếc chìa khóa thực ra đang yên vị trong cánh đồng hoa dưới sân.
Anh lấy hết những thứ trong túi ra nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng chiếc chìa khóa ở đâu cả.
Anh bối rối mà lẩm bẩm, "Hử? Thật là kỳ quái. Chìa khóa đâu mất rồi? Hay là nó bị rơi ra khi mình ngồi trên sofa nhỉ?"
Vừa tự nhủ với bản thân, Lâm Giang vừa tiến về phía chiếc sofa anh ngồi lúc nãy.
"Hử? Nó cũng không có ở đây. Mình nhớ là lúc nãy rõ ràng mình có đem theo chìa khóa mà…"
Vì mình đang diễn kịch trước mặt cô ấy, mình phải diễn vở kịch này cho thật hoàn hảo mới được. Nghĩ vậy, Lâm Giang giả vờ lúng túng nhìn sang Thi Yến, "…Tôi có đem theo chìa khóa vào phòng không?"
Thi Yến thực sự không hề để ý tới mấy chi tiết nhỏ nhặt này nên cô ngay lập tức lắc đầu rồi thành thực trả lời, "Tôi cũng không để ý."
Lâm Giang nghĩ đi nghĩ lại một lúc rồi lại hỏi thêm lần nữa, "Sau khi vào phòng ngủ thì tôi đã đi đâu ấy nhỉ?"
Hoàn toàn bị diễn xuất thiên tài của Lâm Giang thuyết phục nên Thi Yến ngoan ngoãn đáp, "Đầu tiên anh vào phòng thay đồ, sau đó bước đến tủ để lấy máy sấy tóc giúp tôi…"
Mỗi khi Thi Yến nhắc đến một vị trí nào đó Lâm Giang lại đưa mắt nhìn theo mấy chỗ đó vờ như đang thực sự tìm kiếm rất kỹ càng, nhưng vẫn chẳng tìm thấy chiếc chìa khóa nào cả. Cuối cùng, anh thậm chí còn sốt sắng nhìn Thi Yến rồi nhờ vả, "Cô cũng tìm giúp tôi đi. Có thể nó đang nằm ở một chỗ nào đó mà chúng ta không ngờ tới thôi."
"À, được rồi." Thi Yến lại ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời chỉ dẫn mà Lâm Giang vừa nói rồi thực sự bắt tay vào tìm kiếm chìa khóa cùng anh.
Mười phút trôi qua, và tất nhiên là vẫn chẳng có chiếc chìa khóa nào đột nhiên xuất hiện cả.
"Có lẽ tôi đã để quên chìa khóa trên kệ bếp trong lúc chuẩn bị ca cao nóng cho cô rồi …" Lâm Giang vừa nói vừa lấy điện thoại ra. "…Tôi sẽ gọi quản gia đến để mở cửa cho chúng ta vậy."
"Sao cơ? Ông về quê rồi và không thể quay lại ngay bây giờ được à?"
"Ồ, cô đi ra ngoại ô ngắm hoa cùng bạn rồi sao?"
"Bà muốn nghỉ việc? Bà đang nghiêm túc đấy à?"
"Chồng cô lừa dối cô nên cô đang bận đi bắt quả tang đồ tiểu tam đó sao?"
"…"
Trông Lâm Giang bây giờ như thể anh đang gọi điện cho từng người giúp việc một nhưng thực ra là anh chẳng thèm gọi lấy một người. Sau khi "kết thúc" cuộc gọi với người giúp việc cuối cùng trong danh bạ thì anh đành quay sang báo tin buồn cho Thi Yến, "Bọn họ đúng là càng ngày càng thiếu chuyên nghiệp mà…"
"…Có vẻ như tôi chỉ còn cách gọi cho dì Xuân mà thôi. Biết đâu dì ấy có thể dành chút thời gian để quay về đây…"
Lâm Giang lại lần nữa tìm kiếm trong danh bạ của anh số điện thoại của dì Xuân. Bằng một hành động cười giả, anh giả vờ nhấn vào màn hình điện thoại một cách rất chân thực nhưng thực tế là ngón tay anh không hề chạm tới màn hình chút nào.
Thôi quên đi…Mình không nên nói thêm gì nữa thì hơn…
Anh quay người lại rồi cố tình bước nhanh hơn, đang định nhanh chóng ra khỏi phòng để làm bản thân bình tĩnh lại.
Nhưng mà-
Đứng trước cánh cửa phòng, Lâm Giang nắm lấy núm cửa rồi cố gắng vặn sang một bên, nhưng nó vẫn không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
Chuyện gì vậy? Tại sao cửa lại không mở được chứ?
Lâm Giang cố gắng dùng sức để xoay cái núm cửa nhưng những gì xảy ra chỉ là một loạt tiếng cót két phát ra. Phía sau lưng anh, Thi Yến đã sấy tóc xong giờ đang quay người lại tò mò hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
"Cửa bị kẹt rồi, tôi không mở được…" Lâm Giang vừa nói vừa tiếp tục cố gắng vặn núm cửa, lại một loạt âm thanh kẽo kẹt phát ra từ cánh cửa.
"Tại sao cánh cửa lại đột nhiên bị kẹt chứ?" Thi Yến đặt chiếc máy sấy tóc xuống rồi nhanh chân bước về phía cửa ra vào để có thể quan sát kỹ ổ khóa hơn.
Sau khoảng năm giây chăm chú nghiên cứu, cô ném cho Lâm Giang một cái nhìn đầy kỳ quái, "Không phải nó bị khóa trái lại rồi sao? Chắc sẽ mở được nếu chúng ta thử dùng chìa khóa…"
Không phải đây là kiến thức thông thường à? Làm sao mà anh ấy lại không biết chuyện này chứ?
Chỉ đến khi nghe Thi Yến nói vậy, Lâm Giang mới sực nhớ ra chuyện trước đó chính anh là người đã khóa cửa lại để…
Cũng may mà có cô nhắc nhở anh, nếu không thì anh cũng đã bị chuyện về mấy cuốn tạp chí khiêu dâm khi nãy làm cho tâm trí rối loạn rồi.
"Cô nói đúng…" Lâm Giang điềm tĩnh trả lời rồi bỏ tay ra khỏi núm cửa, vờ bỏ tay vào hết túi này đến túi khác để tìm kiếm chiếc chìa khóa thực ra đang yên vị trong cánh đồng hoa dưới sân.
Anh lấy hết những thứ trong túi ra nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng chiếc chìa khóa ở đâu cả.
Anh bối rối mà lẩm bẩm, "Hử? Thật là kỳ quái. Chìa khóa đâu mất rồi? Hay là nó bị rơi ra khi mình ngồi trên sofa nhỉ?"
Vừa tự nhủ với bản thân, Lâm Giang vừa tiến về phía chiếc sofa anh ngồi lúc nãy.
"Hử? Nó cũng không có ở đây. Mình nhớ là lúc nãy rõ ràng mình có đem theo chìa khóa mà…"
Vì mình đang diễn kịch trước mặt cô ấy, mình phải diễn vở kịch này cho thật hoàn hảo mới được. Nghĩ vậy, Lâm Giang giả vờ lúng túng nhìn sang Thi Yến, "…Tôi có đem theo chìa khóa vào phòng không?"
Thi Yến thực sự không hề để ý tới mấy chi tiết nhỏ nhặt này nên cô ngay lập tức lắc đầu rồi thành thực trả lời, "Tôi cũng không để ý."
Lâm Giang nghĩ đi nghĩ lại một lúc rồi lại hỏi thêm lần nữa, "Sau khi vào phòng ngủ thì tôi đã đi đâu ấy nhỉ?"
Hoàn toàn bị diễn xuất thiên tài của Lâm Giang thuyết phục nên Thi Yến ngoan ngoãn đáp, "Đầu tiên anh vào phòng thay đồ, sau đó bước đến tủ để lấy máy sấy tóc giúp tôi…"
Mỗi khi Thi Yến nhắc đến một vị trí nào đó Lâm Giang lại đưa mắt nhìn theo mấy chỗ đó vờ như đang thực sự tìm kiếm rất kỹ càng, nhưng vẫn chẳng tìm thấy chiếc chìa khóa nào cả. Cuối cùng, anh thậm chí còn sốt sắng nhìn Thi Yến rồi nhờ vả, "Cô cũng tìm giúp tôi đi. Có thể nó đang nằm ở một chỗ nào đó mà chúng ta không ngờ tới thôi."
"À, được rồi." Thi Yến lại ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời chỉ dẫn mà Lâm Giang vừa nói rồi thực sự bắt tay vào tìm kiếm chìa khóa cùng anh.
Mười phút trôi qua, và tất nhiên là vẫn chẳng có chiếc chìa khóa nào đột nhiên xuất hiện cả.
"Có lẽ tôi đã để quên chìa khóa trên kệ bếp trong lúc chuẩn bị ca cao nóng cho cô rồi …" Lâm Giang vừa nói vừa lấy điện thoại ra. "…Tôi sẽ gọi quản gia đến để mở cửa cho chúng ta vậy."
"Sao cơ? Ông về quê rồi và không thể quay lại ngay bây giờ được à?"
"Ồ, cô đi ra ngoại ô ngắm hoa cùng bạn rồi sao?"
"Bà muốn nghỉ việc? Bà đang nghiêm túc đấy à?"
"Chồng cô lừa dối cô nên cô đang bận đi bắt quả tang đồ tiểu tam đó sao?"
"…"
Trông Lâm Giang bây giờ như thể anh đang gọi điện cho từng người giúp việc một nhưng thực ra là anh chẳng thèm gọi lấy một người. Sau khi "kết thúc" cuộc gọi với người giúp việc cuối cùng trong danh bạ thì anh đành quay sang báo tin buồn cho Thi Yến, "Bọn họ đúng là càng ngày càng thiếu chuyên nghiệp mà…"
"…Có vẻ như tôi chỉ còn cách gọi cho dì Xuân mà thôi. Biết đâu dì ấy có thể dành chút thời gian để quay về đây…"
Lâm Giang lại lần nữa tìm kiếm trong danh bạ của anh số điện thoại của dì Xuân. Bằng một hành động cười giả, anh giả vờ nhấn vào màn hình điện thoại một cách rất chân thực nhưng thực tế là ngón tay anh không hề chạm tới màn hình chút nào.