Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Thượng Khiết My lặng lẽ nhìn 4 người bọn họ buôn chuyện. Cô cảm thấy cách họ chơi thân với nhau thật sự rất thoải mái, đối xử với nhau như 1 gia đình thực sự. Có điều 3 người này là ai nha.
Cô nhìn 3 người trước mặt. Mặc dù nảy giờ đùa giỡn với nhau rất ăn ý nhưng mà cô không biết 3 người họ là ai nga~
Bắt gặp ánh mắt dò xét của Củ cải trắng. Dật Hoàng đôi mắt tinh ý lặp tức hiểu ý, tiến lên phía trước tự mình giới thiệu.
"Củ cải trắng! Mình tên là Dật Hoàng, lớp 11-2, cùng tuổi với cậu đấy"
Tới lượt Dương Tề Vương, cậu ta dõng dạc nói: "Còn tớ là Dương Tề Vương, tôi và Dật Hoàng chung lớp với cậu"
Ngạn Hữu định mở miệng giới thiệu thì tên lanh chanh nào đó cướp luôn phần giới thiệu của Cậu.
"Ây ây...còn cậu ta, tên là Ngạn Hữu ở đây chỉ có mình cậu ta không chung lớp với chúng ta thôi, cậu ta học 11-1, cô đơn lẻ loi 1 mình 1 lớp. Hê hê cậu khỏi nói mình biết cậu kiệm lời nên có ý tốt nói dùm rồi. Khỏi cảm ơn "
Ngạn Hữu:??????
Ngạn Hữu trưng vẻ mặt kiểu "Ủa rồi ai mượn" Cái tên tài lanh này!
Không để không gian trầm mặc dù chỉ 1 giây, Dương Tề Vương loé lên 1 ý tưởng, nụ cười của kẻ gian nhìn 2 người bạn của mình.
Bắt đầu miệng không ngừng khép mở, nói tới người nào là chỉ ngay người đó:
"Củ cải trắng, tôi nói cậu nghe. Cậu ta - Dật Hoàng là ông hoàng se duyên đó, trong khối 11 và khối 10 cậu ta se duyên đến nỗi người ta nhìn vào tưởng tôi ế đến mức chó còn chê, tới khối 12 ở trên, cậu ta chỉ cần nói ra tên tôi là con gái người ta lắc đầu bỏ chạy hết. Còn nữa chưa hết tôi cho cậu biết, đây...ĐÂY là ông hoàng kiệm lời - Ngạn Hữu...có lần đi chơi game cùng cậu ta, cậu ta kiệm lời tới nỗi chơi xong bỏ về 1 mình, không thèm kêu tôi về cùng...làm hại tôi chơi xong nhìn đồng hồ cũng tới 3h sáng, tôi đi về nhà ba má tôi nhốt tôi ở ngoài luôn, đã vậy còn chơi điếm thúi, chơi game xong còn không chịu trả tiền, bắt ông đây trả thay. ĐỒ ĐIẾM THÚI MÀ. Hức...hôm đó tôi phải ngủ ở ngoài 1 đêm như chó rách, cậu xem 2 gã này có xứng đáng làm người hay không"
Dật Hoàng: "Là tôi muốn tốt cho cậu, thấy cậu 1 mình cô đơn lẻ bóng"
Dương Tề Vương: "Thôi khỏi.Cám ơn!"
Dương Tề Vương: "Cậu không se duyên là mình có tới mấy cô bạn gái rồi đấy"
Ông hoàng kiệm lời nào đó cũng lên tiếng thanh minh: "Mình thấy cậu chơi game hăng say, sợ lên tiếng làm phiền nên về trước thôi. Tại cậu chơi không nhìn thời gian. Trách ai"
Dương Tề Vương: "đm, hôm nay ông đây phải đấm chết 2 gã bạn khốn nạn này. Hại ông đây không ra gì rồi đổ lỗi do ông đây. Tôi đã làm gì đâu, từ nạn nhân rồi thành tội phạm của chính cuộc đời mình. Có thấy rất bất hợp lý hay không HẢ"
3 người bay vào, đấm đấm đá đá không nể 1 ai....
Giọng của 3 con giun xen lẫn vào nhau: "Ngon dô.....Nhào dô....ô kê nhào dô ai sợ ai....ui da...cái tên này ai cho nắm đầu lão tử....còn cậu nữa chơi gì nhổ lông nách chơi cái trò gì matday vậy....Ngạn Hữu ông đây giết cậu"
Cô ngồi 1 bên xem 3 người bọn họ. Miệng cười mắt cong. Nhóm bọn họ có lẽ thường xuyên đánh nhau nhưng nhìn sao vẫn thấy bọn họ thực sự rất hợp để chơi chung. Ai cũng có nhan sắc chỉ là thích dìm mình xuống thôi. Cô nhìn bọn họ cười rồi đưa mắt nhìn Anh.
Anh vẫn đứng đó nhưng ánh mắt không nhìn họ mà nhìn khay nghiên cứu của mình. Vẻ mặt bình thản trước 1 trận ồn ào náo nhiệt của 3 người bọn họ, giống như Anh đã chứng kiến cảnh ồn ào này rất nhiều lần và thường xuyên lặp lại đến mức quen thuộc.
Có lần bọn họ xảy ra xung đột khi đổ lộn hoá chất, làm cả phòng thí nghiệm bị cháy, đám cháy lan ra những phòng học khác, sau đó cũng rất nhanh chuông báo hoả hoạn reo lên, kịp thời dập tắt trước khi lan đến các dãy học khối 10, dập tắt đám cháy xong 3 người bọn họ ai nấy cũng đen thui như củ khoai lang nướng, cả bọn cùng đi lên phòng y tế xem có vết thương gì không. Rồi 3 người bắt đầu đổ lỗi cho nhau, đâm ra cãi lộn rồi nhàu tới đấm nhau. Ba củ khoai lang đen sì lăn lộn đấm đá giật tóc đến loạn cả phòng y tế, các thầy cô và bác sĩ, y tá phải đi đến ngăn cản mới tách 3 người bọn họ ra được.
Qua ngày hôm sau 3 người bọn họ được trường vinh danh "Bộ Ba Đốt Trường"
Danh xưng được lưu vào huyền thoại của Trường. Đến bây giờ, chỉ cần nhắc tới "Bộ Ba Đốt Trường" mọi người đều sẽ biết là bọn họ.
Thượng Khiết My đưa mắt nhìn Anh hỏi:
"Cậu...a không, Anh cho rằng cậu ấy là ông hoàng gì? " Cô chỉ tay về phía Dương Tề Vương đang bị nắm đầu.
Ngao Trạch Vũ bình thản đáp: "Ông hoàng nói nhiều"
Dương Tề Vương đang ra sức vật lộn khi nắm được lợi thế 2 tay nắm đầu 2 người kia. Vui vẻ như vừa thắng được mấy chục trận game. Nghe đến câu "Ông hoàng nói nhiều" của Anh đột nhiên nụ cười cứng đờ rồi tắt đi.
Nụ cười đã tắt, toàn là nước mắt....
"Ngao ca, sao...anh....Ui da ui ui da"
Vừa mới nới lỏng tay thì 2 người kia đã hợp sức chùm đầu cậu ta xuống, rồi hợp sức đánh.
"Ui da ui da...nghỉ chơi nghỉ chơi...mình đầu hàng đầu hàng"
Dật Hoàng đầu tóc bù xù: "đầu hàng cái rắm, đánh mình tới mức thấy tận mấy ông mặt trời rồi mà giờ đòi đầu hàng, không có dễ đâu cưng"
Ngạn Hữu ra sức nhấn cổ Dương Tề Vương: "Lo mà ăn đòn, đừng nhiều lời nữa"
Ui da ui da, tiếng kêu thảm thét vang lên không ngừng~~~~
Bên này, Anh đã làm xong thí nghiệm, hài lòng gật gật đầu, tháo bỏ bao tay ra. Nhìn cô đã ăn hết bánh mì. Tay chạm lên bả vai cô.
"Lên lớp thôi em"
"Ừm" Cô có chút giật mình, đột nhiên tim đập loạn lên.
2 người đi ra ngoài. Bỏ lại phòng thí nghiệm bừa bộn cùng với Bộ Ba Đốt Trường.
Cô đi phía sau Anh...lon ton chạy lên phía trên sánh vai đi cùng bước với Anh.
"Anh không định kêu bọn họ học sao"
Anh nghiêng mặt nhìn cô: "Bọn họ tự mình đến"
"À à"
Hai người, 1 thấp 1 cao chênh lệch đi cùng nhau trên hành lang dài yên tĩnh....
Thanh xuân có lẽ nợ nhau những lời thật lòng nhưng có 1 thứ mà thanh xuân không bao giờ nợ đó chính là kỉ niệm. Kỉ niệm thời học sinh tựa như 1 bia khắc, cho dù thành công của tương lai có ra sao, như thế nào cũng không thể thay thế được hành trình của thanh xuân. Bởi...thanh xuân chỉ đến 1 lần trong mỗi cuộc đời chúng ta.
____________
Little sẽ cố gắng ra chương đều đều ạ
Cô nhìn 3 người trước mặt. Mặc dù nảy giờ đùa giỡn với nhau rất ăn ý nhưng mà cô không biết 3 người họ là ai nga~
Bắt gặp ánh mắt dò xét của Củ cải trắng. Dật Hoàng đôi mắt tinh ý lặp tức hiểu ý, tiến lên phía trước tự mình giới thiệu.
"Củ cải trắng! Mình tên là Dật Hoàng, lớp 11-2, cùng tuổi với cậu đấy"
Tới lượt Dương Tề Vương, cậu ta dõng dạc nói: "Còn tớ là Dương Tề Vương, tôi và Dật Hoàng chung lớp với cậu"
Ngạn Hữu định mở miệng giới thiệu thì tên lanh chanh nào đó cướp luôn phần giới thiệu của Cậu.
"Ây ây...còn cậu ta, tên là Ngạn Hữu ở đây chỉ có mình cậu ta không chung lớp với chúng ta thôi, cậu ta học 11-1, cô đơn lẻ loi 1 mình 1 lớp. Hê hê cậu khỏi nói mình biết cậu kiệm lời nên có ý tốt nói dùm rồi. Khỏi cảm ơn "
Ngạn Hữu:??????
Ngạn Hữu trưng vẻ mặt kiểu "Ủa rồi ai mượn" Cái tên tài lanh này!
Không để không gian trầm mặc dù chỉ 1 giây, Dương Tề Vương loé lên 1 ý tưởng, nụ cười của kẻ gian nhìn 2 người bạn của mình.
Bắt đầu miệng không ngừng khép mở, nói tới người nào là chỉ ngay người đó:
"Củ cải trắng, tôi nói cậu nghe. Cậu ta - Dật Hoàng là ông hoàng se duyên đó, trong khối 11 và khối 10 cậu ta se duyên đến nỗi người ta nhìn vào tưởng tôi ế đến mức chó còn chê, tới khối 12 ở trên, cậu ta chỉ cần nói ra tên tôi là con gái người ta lắc đầu bỏ chạy hết. Còn nữa chưa hết tôi cho cậu biết, đây...ĐÂY là ông hoàng kiệm lời - Ngạn Hữu...có lần đi chơi game cùng cậu ta, cậu ta kiệm lời tới nỗi chơi xong bỏ về 1 mình, không thèm kêu tôi về cùng...làm hại tôi chơi xong nhìn đồng hồ cũng tới 3h sáng, tôi đi về nhà ba má tôi nhốt tôi ở ngoài luôn, đã vậy còn chơi điếm thúi, chơi game xong còn không chịu trả tiền, bắt ông đây trả thay. ĐỒ ĐIẾM THÚI MÀ. Hức...hôm đó tôi phải ngủ ở ngoài 1 đêm như chó rách, cậu xem 2 gã này có xứng đáng làm người hay không"
Dật Hoàng: "Là tôi muốn tốt cho cậu, thấy cậu 1 mình cô đơn lẻ bóng"
Dương Tề Vương: "Thôi khỏi.Cám ơn!"
Dương Tề Vương: "Cậu không se duyên là mình có tới mấy cô bạn gái rồi đấy"
Ông hoàng kiệm lời nào đó cũng lên tiếng thanh minh: "Mình thấy cậu chơi game hăng say, sợ lên tiếng làm phiền nên về trước thôi. Tại cậu chơi không nhìn thời gian. Trách ai"
Dương Tề Vương: "đm, hôm nay ông đây phải đấm chết 2 gã bạn khốn nạn này. Hại ông đây không ra gì rồi đổ lỗi do ông đây. Tôi đã làm gì đâu, từ nạn nhân rồi thành tội phạm của chính cuộc đời mình. Có thấy rất bất hợp lý hay không HẢ"
3 người bay vào, đấm đấm đá đá không nể 1 ai....
Giọng của 3 con giun xen lẫn vào nhau: "Ngon dô.....Nhào dô....ô kê nhào dô ai sợ ai....ui da...cái tên này ai cho nắm đầu lão tử....còn cậu nữa chơi gì nhổ lông nách chơi cái trò gì matday vậy....Ngạn Hữu ông đây giết cậu"
Cô ngồi 1 bên xem 3 người bọn họ. Miệng cười mắt cong. Nhóm bọn họ có lẽ thường xuyên đánh nhau nhưng nhìn sao vẫn thấy bọn họ thực sự rất hợp để chơi chung. Ai cũng có nhan sắc chỉ là thích dìm mình xuống thôi. Cô nhìn bọn họ cười rồi đưa mắt nhìn Anh.
Anh vẫn đứng đó nhưng ánh mắt không nhìn họ mà nhìn khay nghiên cứu của mình. Vẻ mặt bình thản trước 1 trận ồn ào náo nhiệt của 3 người bọn họ, giống như Anh đã chứng kiến cảnh ồn ào này rất nhiều lần và thường xuyên lặp lại đến mức quen thuộc.
Có lần bọn họ xảy ra xung đột khi đổ lộn hoá chất, làm cả phòng thí nghiệm bị cháy, đám cháy lan ra những phòng học khác, sau đó cũng rất nhanh chuông báo hoả hoạn reo lên, kịp thời dập tắt trước khi lan đến các dãy học khối 10, dập tắt đám cháy xong 3 người bọn họ ai nấy cũng đen thui như củ khoai lang nướng, cả bọn cùng đi lên phòng y tế xem có vết thương gì không. Rồi 3 người bắt đầu đổ lỗi cho nhau, đâm ra cãi lộn rồi nhàu tới đấm nhau. Ba củ khoai lang đen sì lăn lộn đấm đá giật tóc đến loạn cả phòng y tế, các thầy cô và bác sĩ, y tá phải đi đến ngăn cản mới tách 3 người bọn họ ra được.
Qua ngày hôm sau 3 người bọn họ được trường vinh danh "Bộ Ba Đốt Trường"
Danh xưng được lưu vào huyền thoại của Trường. Đến bây giờ, chỉ cần nhắc tới "Bộ Ba Đốt Trường" mọi người đều sẽ biết là bọn họ.
Thượng Khiết My đưa mắt nhìn Anh hỏi:
"Cậu...a không, Anh cho rằng cậu ấy là ông hoàng gì? " Cô chỉ tay về phía Dương Tề Vương đang bị nắm đầu.
Ngao Trạch Vũ bình thản đáp: "Ông hoàng nói nhiều"
Dương Tề Vương đang ra sức vật lộn khi nắm được lợi thế 2 tay nắm đầu 2 người kia. Vui vẻ như vừa thắng được mấy chục trận game. Nghe đến câu "Ông hoàng nói nhiều" của Anh đột nhiên nụ cười cứng đờ rồi tắt đi.
Nụ cười đã tắt, toàn là nước mắt....
"Ngao ca, sao...anh....Ui da ui ui da"
Vừa mới nới lỏng tay thì 2 người kia đã hợp sức chùm đầu cậu ta xuống, rồi hợp sức đánh.
"Ui da ui da...nghỉ chơi nghỉ chơi...mình đầu hàng đầu hàng"
Dật Hoàng đầu tóc bù xù: "đầu hàng cái rắm, đánh mình tới mức thấy tận mấy ông mặt trời rồi mà giờ đòi đầu hàng, không có dễ đâu cưng"
Ngạn Hữu ra sức nhấn cổ Dương Tề Vương: "Lo mà ăn đòn, đừng nhiều lời nữa"
Ui da ui da, tiếng kêu thảm thét vang lên không ngừng~~~~
Bên này, Anh đã làm xong thí nghiệm, hài lòng gật gật đầu, tháo bỏ bao tay ra. Nhìn cô đã ăn hết bánh mì. Tay chạm lên bả vai cô.
"Lên lớp thôi em"
"Ừm" Cô có chút giật mình, đột nhiên tim đập loạn lên.
2 người đi ra ngoài. Bỏ lại phòng thí nghiệm bừa bộn cùng với Bộ Ba Đốt Trường.
Cô đi phía sau Anh...lon ton chạy lên phía trên sánh vai đi cùng bước với Anh.
"Anh không định kêu bọn họ học sao"
Anh nghiêng mặt nhìn cô: "Bọn họ tự mình đến"
"À à"
Hai người, 1 thấp 1 cao chênh lệch đi cùng nhau trên hành lang dài yên tĩnh....
Thanh xuân có lẽ nợ nhau những lời thật lòng nhưng có 1 thứ mà thanh xuân không bao giờ nợ đó chính là kỉ niệm. Kỉ niệm thời học sinh tựa như 1 bia khắc, cho dù thành công của tương lai có ra sao, như thế nào cũng không thể thay thế được hành trình của thanh xuân. Bởi...thanh xuân chỉ đến 1 lần trong mỗi cuộc đời chúng ta.
____________
Little sẽ cố gắng ra chương đều đều ạ
Bình luận facebook