Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
Kể từ ngày gặp Cô gái nhỏ nhà mình, Ngao Bạch Minh Nguyệt lúc nào cũng bám lấy Anh để lấy cho bằng được cách thức liên lạc, có được thành quả liền bỏ Anh sang một bên bám dính lấy Cô gái nhỏ, ngay cả đứa con gái đáng yêu đòi mẹ và Anh chồng nội trợ ở nhà cũng không ngó ngàng gì đến. Bạc Ngật Quân như vốn đã quá quen thuộc với việc bị hắt hủi bỏ rơi, chỉ lắc đầu thở dài rồi lại đi làm việc của mình. Ai nấy đều bận rộn chỉ có Ngao Bạch Minh Nguyệt là thảnh thơi ngày ngày gọi điện thoại rồi lại rủ rê cô đi chơi, đi mua sắm, đi làm đẹp,...không muốn phụ lòng cho nên Cô ầm ừ chấp nhận, bản thân cô cũng không muốn thấy người khác tuột hứng cho lắm làm như vậy rất ngại nha.
Ngao Trạch Vũ nhét vào tay cô một thứ đồ được đặt trong hộp đen bề ngoài trong rất đẹp:
"Tặng em nè"
Cô ngơ ngác thuận tay mở ra xem, thấy một chiếc chìa khoá bằng vàng và một tấm thẻ có màu tương tự, trên đó khắt một chữ chói lóa cả mắt, môi cô nhẩm nhẩm: "Queen Fashion"
Sau đó đưa lên trước mặt Anh, chỉ chỉ vào hỏi: "Cái này là cái gì vậy"
"Hôm qua Anh lỡ tay kí lộn vào tấm hợp đồng mua bán, nên thành ra mua luôn hãng thời trang đó"1
Lỡ? Chuyện này mà Anh cũng lỡ được sao. Cô đưa đôi mắt ngập tràn nghi vấn nhìn Anh dò thấu.
"Anh nói dối phải không?" giọng ngờ vực vang lên, đôi mắt liếc liếc nhìn thấu hồng trần. Dáng vẻ cô như kiểu *đừng hòng lừa dối được đôi mắt của em*
"Không có" tự nhiên vừa thốt lên cái lưỡi của Anh đau nhói. Ặc! Cắn trúng lưỡi rồi.
Cô giả giọng hờn dỗi: "Chưa quen nhau mà Anh đã giở trò lừa dối em rồi, em nghĩ em sẽ không đồng ý làm bạn gái Anh đâu"
Nghe cô nói trong bộ dạng đó, Anh chợt lúng túng, vội vàng giải thích: "Không có đâu, tại hôm qua Anh thấy em không mua nên Anh mua luôn cửa hàng để có gì em muốn mặc gì đều có thể thoải mái lựa chọn. Nếu em muốn kinh doanh thì em chính là chủ hãng thời trang đó"
Thì ra nguyên nhân là như vậy, cô chỉ mới giả bộ xíu thôi mà đã khai ra hết trơn rồi.
Cô nhét lại hộp đen đó vào tay Anh, khoanh tay cự tuyệt: "Em không nhận đâu, em không biết kinh doanh cũng không biết gì về thời trang cả"
"Em cũng học cách lừa gạt người khác rồi đó Nha Đầu à, Lưu Ý Viên có nói với Anh em am hiểu hội hoạ, thiết kế rất giỏi. Sao? Lừa Anh được vài lần liền muốn thu phục Anh rồi" Ánh mắt ma mãnh nhìn cô, đưa hộp đen về phía trước nhưng cô đẩy tay Anh lại.
Thượng Khiết My vẫn một lòng cự tuyệt lắc đầu mãnh liệt: "Nhưng em vẫn không thể nhận"
"Em hắt hủi đồ của Anh đến vậy à" mặt Anh nghiêm túc làm cô hơi lo lo, cô nhút nhát yếu ớt nhỏ bé trả lời: "K..không có đâu"
Anh nhún vai, dáng vẻ thờ ơ nói: "Nếu em không nhận cũng không sao, vứt đi là được. Dù sao Anh cũng là chủ tịch nhiều công ty lớn làm sao có thể điều hành hãng thời trang dành cho nữ được chứ"
Thấy mặt cô do dự lại nói thêm như đánh vào tâm lý người đối diện: "Vậy Anh vứt đi nhé, nhiêu đó tiền cũng không giảm bao nhiêu trong số tài sản của Anh, coi như không tổn thất gì"
Giơ tay lên cao làm hành động ném, Anh nhắm vào thùng rác cách mình 5 mét. Tay chuẩn bị dùng lực ném về phía trước liền bị một bàn tay nhỏ ngăn lại, Anh cúi đầu nhìn thấy cô cắn cắn môi nhỏ, ngượng ngập do dự nói: "Vậy...vậy, em quản lý thay Anh, nhưng tiền thu nhập đều thuộc về Anh, em sẽ không lấy lợi nhận đâu"
"Anh là người công tư phân minh, em cũng góp công cho nên mỗi tháng em sẽ được nhận lương. Lương của em sẽ là 80% trong số lợi nhuận hằng tháng còn 20% sẽ là của hãng thời trang để nhập thêm nguyên liệu về"
Cô lắc lắc đầu, đôi mày nhỏ lại không đồng tình nhíu lại: "Không được, Anh chỉ cần phát lương cho em bằng với các nhân viên là được rồi"
Anh muốn cạn hơi tới nơi, có ai đời trả lương cho bà xã đại nhân bằng lương của một nhân viên không, bà chủ mà lại bằng nhân viên, nếu để bà chị già nhà Anh biết lại tưởng Anh đây bốc lột em dâu có khi lại nhảy cẩng lên đánh Anh một trận ra hồn.
"Ý của Anh đã như vậy, nếu em không đồng ý nữa là mọi phúc phần của công ty đều là của em" hết cách rồi, chi bằng hù doạ một chút. Hù xong sẽ đưa em đi ăn đền bù vì lá gan này của Anh lúc này có chút lớn.
Cô thực sự muốn hỏi Anh tại sao lại ngang ngược như vậy, có phải bị ngốc hay không mà đi tặng cô một hãng thời trang, lại còn bỏ ra nhiều tiền như vậy cô không nhận liền vứt, Anh có thể đem tặng cho chị gái mình mà, cái đầu ngốc của Anh ấy bị lây từ ai vậy không biết.
Thật ra là Anh lo tiền vào túi cho vợ mình thôi mà.
Thấy cô nghĩ ngợi quá lâu, mặt nhăn nhó cứ như bị ép buộc. Ngao Trạch Vũ nắm lấy tay cô dắt vào trong xe, cô bàng hoàng hỏi: "Anh muốn dẫn em đi đâu cơ, không phải là đi gặp chị Nguyệt chứ"
Anh đi về phía trước, giọng nói như bất lực ám ảnh khi nhắc về chị gái trâu bò nhà mình: "Gặp chị ấy chắc là tai Anh lại phải mệt mỏi rồi"
Ngao Bạch Minh Nguyệt ở công ty hắt xì liên tục thầm nghĩ *chắc là gã Bạc kia lại ai oán gì rồi, về nhà đập cho một trận*
Bạc Ngật Quân: *vợ ơi oan quá*
Thượng Khiết My bị nhét vào trong con xe siêu phẩm, mặt ngẩn ngơ vẫn chưa hiểu Anh muốn đưa mình đi đâu. Ngao Trạch Vũ ngồi ghế lái, ngay chính khi chiếc xe lăn bánh Anh mới giải đáp vấn đề cô đang thắc mắc.
"Dẫn em đi làm quen với cửa hàng của mình, dù sao em cũng là bà chủ mà"
Mẫn Phương Kiều bước ra từ chiếc siêu xe vừa được Mẫn Thiên Tứ mua cho, kể từ ngày lên chức Phó tổng thống tiền cũng vào túi không ít, mua thêm mấy căn hộ cùng mở một số chi nhánh, mua thêm cho Mẫn Phương Kiều nào là quần áo xa xỉ lại thêm siêu xe giá trên trời. Cô ta sang chảnh trong bộ váy kiêu sa màu đỏ ôm sát người tôn lên đường cong tuyệt mỹ thu hút cánh đàn ông, váy đỏ càng tôn lên làn da trắng mịn, môi đỏ ánh mắt yêu kiều đớp hồn. Trên người cô ta là bộ váy vừa mới sản xuất của hãng thời trang do cô ta làm chủ - Princess Fashion, mọi người thường khen ngợi với tài năng thiết kế đỉnh cao cho ra nhiều dòng sản phẩm có thể lên bảng xếp hạng và được tham dự vào các chương trình do các hãng thời trang nổi tiếng tổ chức đạt nhiều thành tựu to lớn như nhà thiết kế trẻ, cây kéo vàng,...
Cô ta càng cao ngạo hơn khi chỉ trong vòng mấy tháng mà đã được nhiều hãng thời trang có tiếng kêu gọi về làm nhà thiết kế cho họ nhưng cô ta muốn tạo giá trị cho mình hơn không muốn tài năng của mình bị đánh giá thấp khi dễ dàng đồng ý đầu quân cho các nhãn hàng nổi tiếng đó. Đôi chân dài khí chất tiểu thư từng bước chân hùng hồn đi vào Princess Fashion. Princess Fashion là nói cho đầy đủ, ngoài ra còn được gọi vấn tất là PCF cũng là logo của cửa hàng.
Các nhân viên trông thấy Mẫn Phương Kiều đi vào liền chạy ra ngay ngắn cúi người chào một tiếng: "Cô chủ"
Mẫn Phương Kiều chỉ gật đầu hài lòng sau đó đi thẳng qua một đám người nhân viên. Quản lý thấy cô ta đi lướt qua liền chạy theo giống như chú cún nịnh nọt.
"Solar, cô ta đã vẽ kịp bản thảo chưa?" Mẫn Phương Kiều đi lên cầu thang, bước vào phòng, câu đầu tiên cô ta hỏi chính là hỏi người quản lý đang ve vẩy cái đuôi cung phụng bên cạnh. Solar cười nịnh: "Cô chủ, cái con Nhiệt Tịnh đó vừa không chịu cho ra bản thiết kế vừa nói là muốn rời khỏi không muốn làm người thiết kế thay cho cô chủ nữa. Cô ta còn nói không sợ vì bản hợp đồng chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc rồi"
Mẫn Phương Kiều đập mạnh tay xuống bàn, đúng vậy cô ta không phải là người phác hoạ cho ra những trang phục siêu phàm kia mà núp đằng sau chính là Nhiệt Tịnh, một cô gái có trí tuệ cùng khả năng sáng tạo chấm phá đỉnh cao trong việc thiết kế cho ra những mẫu trang phục độc lạ được đánh giá cao, đầu óc sáng tạo cứ như một người dư thừa thiên phú. Mà nhờ thiên phú của Nhiệt Tịnh cô ta mới đứng vững trong top nhà thiết kế tài ba, tên tuổi cứ đứng trên đà phát triển mặc dù tuổi còn nhỏ, đâu ai biết những danh vọng mà cô ta có là nhờ vào Nhiệt Tịnh.
Vì gia thế Nhiệt Tịnh nghèo khổ, lại thêm lời dụ ngọt của cô ta cho nên mới kí vào bản hợp đồng cắt cổ, Nhiệt Tịnh muốn thôi làm con rối trong tay cô ta, không muốn làm máy để nâng cao danh vọng của Mẫn Phương Kiều nữa, nhưng cái giá cho việc hủy hợp đồng quá cao, phải đền bù 5 vạn tệ mà lương được phát còn chưa đủ sống lấy đâu ra số tiền nhiều như vậy. Cho nên Nhiệt Tịnh cắn răng cố gắng làm người thiết kế chỉ cần đủ 4 tháng hợp đồng sẽ chấm dứt.
Mẫn Phương Kiều sắc mặt khó chịu không còn vẻ đẹp kiều diễm khi bước chân vào nữa mà là dữ tợn hung tàn. Cả mấy chục nhân viên ở đây, chỉ có Solar là biết người đứng sau những bản thiết kế độc lạ mà thôi, ngoài ra chẳng ai biết đến người đã dốc công cho ra siêu phẩm ấy lại là cô gái nghèo khó.
Mặt cô ta đỏ lên, giọng nói tức giận run run không kiềm được: "Bằng mọi giá phải bắt cô ta ở lại, nếu cô ta đi danh tiếng và cửa hàng này sẽ hoàn toàn sụp đổ"
"Ráng giữ chân cô ta ở lại, cứ cho thêm chút tiền, dỗ cho ngọt vào"
"Cô đi làm việc của mình đi"
Solar chần chừ không dám đi môi muốn nói lại không thốt lên được, Mẫn Phương Kiều ngồi vắt chân trên ghế nhíu mày, giọng không mấy vui vẻ hỏi: "Lại chuyện gì nữa?"
Solar thấp thỏm báo cáo: "Chuyện là...cửa hàng thời trang đối diện chúng ta, cô chủ biết đúng không ạ"
Mẫn Phương Kiều suy ngẫm nhớ lại: "À.biết, làm sao"
Solar nói tiếp: "Nghe nói là đã đổi tên thành Queen Fashion, logo là QF. Em nghe ngóng được là vừa đổi chủ 2 tuần trước, người đó vung tiền thẳng tay còn không nghĩ ngợi đã ra giá mua luôn cửa hàng, ông chủ cũ vì thiếu tiền nên bán luôn cửa hàng không nghĩ ngợi gì cả"
Mẫn Phương Kiều như không để tâm mấy, xem xem bộ nail bạc triệu mình mới làm, bình thản ung dung nói: "Queen Fashion gì đó thì kệ họ, dù sao cũng không đấu lại chúng ta, sợ gì chứ"
Solar nhịn nọt vâng vâng dạ dạ, sau đó lùi ra đi làm việc của mình. Ngay lúc Solar rời đi, đáy mắt Mẫn Phương Kiều dậy sóng, cô ta nhếch mép khinh thường, đối đầu với mình mà còn dám dùng tên Queen chẳng phải muốn trèo lên đầu hay sao. Cô ta làm công chúa còn đối thủ muốn làm nữ hoàng? Hừ, có mơ cũng đừng có mo đẹp như vậy. Chỉ là một hãng thời trang bị đè bẹp dưới chân Princess Fashion từ lâu, muốn đứng vững trở lại thì e rằng phải đợi thêm 10 năm nữa.
Ngao Trạch Vũ dắt tay cô vào cửa hàng, nhân viên vẫn y như cũ vì Anh không có thời gian lựa chọn cho lắm, với lại bắt Anh đi lựa nữ nhân viên chi bằng cho Anh đi đầu thai còn sướng hơn. Ai đời một nam nhân chính cống như Anh lại phải đi lựa nữ nhân, mà phải lựa kỹ năng, thôi thôi không làm được. Anh nhỏ giọng nói với cô gái nhỏ nên cạnh: "Nha Đầu, nhân viên ở đây Anh chưa kiểm duyệt, em muốn lọc lại thì lọc. Anh đây chỉ nhìn một người là em mà thôi"
Lựa thì phải nhìn cho kỹ, Anh có cô rồi còn nhìn con gái khác, không được! như vậy là phụ tình, Anh là người chung thủy, chung thủy với mình cô mà thôi.
Người quản lý hôm đó vừa nhìn thấy Anh liền chạy lại, Anh cảm thấy mình thiếu xót vốn dĩ nên loại người quản lý này từ đầu vì...anh ta là nam, là nam thì đáng bị cho từ chức sớm, sao có thể làm trợ lý bên cạnh cô chứ, chuyện này không thể chấp nhận được.
Anh chỉ vào người quản lý vừa đứng trước mặt Anh, thở còn chưa kịp đã bị lời nói của Anh làm cho ngây ngốc. Anh nói một câu gọn gàng: "Cậu! sau này đừng làm việc ở đây nữa"
Người quản lý há hốc mồm, lắp bắp miệng cứ liên tục nói, tay thì chỉ mình: "Không, ơ không phải, sếp lớn ngài...ngài, sao lại đuổi việc tôi, tôi biết ngài là sếp mới, có điều ngài không biết thành tích của tôi cực kỳ tốt, ngài có thể cho tôi một lý do được không"
Anh phun ra một câu: "Vì cậu là nam"
Người quản lý: "...."
Người quản lý điếng người, cố gắng đàm phán với cái lý do không phục của sếp lớn: "Cha mẹ đẻ tôi ra, bản thân tôi là nam Sếp cũng không nên lấy đó làm lý do chứ, tôi đâu có quyền ban cho mình giới tính chứ sếp lớn"
Ngao Trạch Vũ một tay đút túi quần, một tay nắn nắn bàn tay mũm mĩm, thong thả buông lời: "Tôi còn nhiều công ty lắm, cậu có thể chọn một công ty rồi làm. Vì sếp lớn của QF là cô gái nhỏ này cho nên cậu bị đuổi việc"
Người quản lý đưa mắt nhìn sang, đôi mắt lại rẽ xuống một đường, khoé môi giật giật khi lúc này mới nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh người cậu cho rằng là.sếp lớn nhưng không ngờ rằng sếp lớn thực sự là cô em loli này nhưng cái chiều cao cùng cái gương mặt này hình như mới 15 tuổi thôi mà.
Không tin vào mắt thấy tai nghe, vẫn đem một bụng nghi ngờ, chỉ tay vào người được cho 15 tuổi, nhìn Anh ngập ngừng hỏi: "Ngài nói cô bé 15 tuổi này là sếp lớn của QF, sếp lớn à ngài đừng đùa chứ. Chắc đây là em gái của ngài có phải không, không ngờ sếp có tính hay đùa như vậy, ha ha ha"
Thượng Khiết My xù lông, phồng má trừng mắt với người quản lý, không vui cảnh cáo: "Tôi đã 18 tuổi rồi. Không, phải, 15, tuổi"
Đặc biệt nhấn mạnh! Chú ý!
Nghe đến câu em gái mặt Anh hắc hoá, mây đen kéo đến, rất là không vui. Anh lạnh giọng ban cho người quản lý một câu lạnh sống lưng: "Nghỉ việc ở đây thì về quê cuốc đất đi, công ty của tôi không có chỗ giành cho người thường bị hoa mắt đâu"
Nói xong kéo mèo nhỏ xù lông đi, để lại người quản lý ngơ ngác, hiểu được tình hình hiện tại, anh ta cú đầu mình liên phát, cái miệng ngu ngốc cái đầu IQ thấp này bây giờ mới biết rõ tình hình, vốn dĩ phải biết khi mà sếp lớn cho anh ta từ chức mới đúng chứ, sếp lớn cho từ chức với lý do là nam thì phải ngộ ra từ đầu chứ, vì cô gái đó là bà chủ, là bà chủ đó trời ơi, còn là bạn gái của người con trai bên cạnh. Ôi tổ tông của tôi ơi!
Người quản lý giác ngộ kêu người trong vô vọng, chạy lẽo đẽo theo bóng lưng hai người, không ngừng chấp vá tội lỗi. Cửa hàng được sửa lại hoàn toàn từ tuần trước, trở thành cửa hàng khang trang cao lớn hơn với 5 tầng rộng rãi cao ngút, bảng hiệu cũng được làm tỉ mỉ màu vàng ánh kim óng ánh tên thương hiệu sang trọng thu hút, 5 tầng cao lại nhìn sang PCF bên cạnh cảm thấy PCF hoàn toàn bị đè bẹp vì chỉ cao 3 tầng là cùng, bảng hiệu màu hồng lúc này nhìn vào vô cùng quê mùa. Chỉ với mấy ngày mà cửa hàng được tân trang vô cùng mới mẻ tất cả trang phục đều được trang trí khác lạ, không còn chán ngắt như lúc đầu nữa, khi hai người bước chân vào nhân viên liền cúi đầu trang trọng hô chào "sếp lớn"
Tay đặt trên eo cô đẩy lên, cất giọng lớn: "Đây mới là sếp lớn của mấy người, tôi là trợ lý"
Thượng Khiết My giật giật chân mày trố mắt nhìn Anh, đưa đôi mắt hoảng loạn không hiểu gì nhìn mọi người, sự ngượng ngùng trên gương mặt xinh đẹp cùng chiều cao khiêm tốn làm cho mọi người hiểu lầm Anh đang giao tương lai của cửa hàng cho một cô bé chưa đủ tuổi. Thượng Khiết My lúng túng, giơ tay vẩy vẩy, mỉm cười thân thiện nhưng trái tim đập loạn xạ: "Chào mọi người, em là Thượng Khiết My, em 18 tuổi rồi"
Cái câu *18 tuổi* cô còn đặc biệt nhấn mạnh để khẩn định với mọi người rằng bản thân đã trưởng thành có thể đảm đang vị trí này cũng như đem hy vọng niềm tin đến cho mọi người. Các nhân viên cũng không tin cô đã đủ tuổi nhưng Anh đã lên tiếng khẩn định thì mọi người mới thực sự tin tưởng lời khẩn định của cô gái nhỏ kia.
Nhanh chóng nhân viên tản ra làm việc của mình, Anh và cô đi xung quanh xem mọi người làm việc trưng bày các sản phẩm.
Bỗng dưng Anh hỏi: "em có ý định gì nào"
Cô nhìn một lượt xung quanh: "Em sẽ chia từng khâu ra ạ, tầng 1,2,3 sẽ dành cho việc kinh doanh. Tầng 4,5 sẽ dành cho các bộ phận như thiết kế, khâu sản xuất, nguyên liệu,...Em sẽ đảm nhận thiết kế và xem chất liệu, kiểm duyệt thành phẩm ạ"
Anh gật đầu mỉm cười đồng tình, quả thực khi vào đúng chuyên môn cô cứ như người khác, có đủ kinh nghiệm của một nhà thiết kế trong tương lai. Vậy là Anh đã lập công lớn trong mắt vợ rồi.
Ngao Trạch Vũ nhét vào tay cô một thứ đồ được đặt trong hộp đen bề ngoài trong rất đẹp:
"Tặng em nè"
Cô ngơ ngác thuận tay mở ra xem, thấy một chiếc chìa khoá bằng vàng và một tấm thẻ có màu tương tự, trên đó khắt một chữ chói lóa cả mắt, môi cô nhẩm nhẩm: "Queen Fashion"
Sau đó đưa lên trước mặt Anh, chỉ chỉ vào hỏi: "Cái này là cái gì vậy"
"Hôm qua Anh lỡ tay kí lộn vào tấm hợp đồng mua bán, nên thành ra mua luôn hãng thời trang đó"1
Lỡ? Chuyện này mà Anh cũng lỡ được sao. Cô đưa đôi mắt ngập tràn nghi vấn nhìn Anh dò thấu.
"Anh nói dối phải không?" giọng ngờ vực vang lên, đôi mắt liếc liếc nhìn thấu hồng trần. Dáng vẻ cô như kiểu *đừng hòng lừa dối được đôi mắt của em*
"Không có" tự nhiên vừa thốt lên cái lưỡi của Anh đau nhói. Ặc! Cắn trúng lưỡi rồi.
Cô giả giọng hờn dỗi: "Chưa quen nhau mà Anh đã giở trò lừa dối em rồi, em nghĩ em sẽ không đồng ý làm bạn gái Anh đâu"
Nghe cô nói trong bộ dạng đó, Anh chợt lúng túng, vội vàng giải thích: "Không có đâu, tại hôm qua Anh thấy em không mua nên Anh mua luôn cửa hàng để có gì em muốn mặc gì đều có thể thoải mái lựa chọn. Nếu em muốn kinh doanh thì em chính là chủ hãng thời trang đó"
Thì ra nguyên nhân là như vậy, cô chỉ mới giả bộ xíu thôi mà đã khai ra hết trơn rồi.
Cô nhét lại hộp đen đó vào tay Anh, khoanh tay cự tuyệt: "Em không nhận đâu, em không biết kinh doanh cũng không biết gì về thời trang cả"
"Em cũng học cách lừa gạt người khác rồi đó Nha Đầu à, Lưu Ý Viên có nói với Anh em am hiểu hội hoạ, thiết kế rất giỏi. Sao? Lừa Anh được vài lần liền muốn thu phục Anh rồi" Ánh mắt ma mãnh nhìn cô, đưa hộp đen về phía trước nhưng cô đẩy tay Anh lại.
Thượng Khiết My vẫn một lòng cự tuyệt lắc đầu mãnh liệt: "Nhưng em vẫn không thể nhận"
"Em hắt hủi đồ của Anh đến vậy à" mặt Anh nghiêm túc làm cô hơi lo lo, cô nhút nhát yếu ớt nhỏ bé trả lời: "K..không có đâu"
Anh nhún vai, dáng vẻ thờ ơ nói: "Nếu em không nhận cũng không sao, vứt đi là được. Dù sao Anh cũng là chủ tịch nhiều công ty lớn làm sao có thể điều hành hãng thời trang dành cho nữ được chứ"
Thấy mặt cô do dự lại nói thêm như đánh vào tâm lý người đối diện: "Vậy Anh vứt đi nhé, nhiêu đó tiền cũng không giảm bao nhiêu trong số tài sản của Anh, coi như không tổn thất gì"
Giơ tay lên cao làm hành động ném, Anh nhắm vào thùng rác cách mình 5 mét. Tay chuẩn bị dùng lực ném về phía trước liền bị một bàn tay nhỏ ngăn lại, Anh cúi đầu nhìn thấy cô cắn cắn môi nhỏ, ngượng ngập do dự nói: "Vậy...vậy, em quản lý thay Anh, nhưng tiền thu nhập đều thuộc về Anh, em sẽ không lấy lợi nhận đâu"
"Anh là người công tư phân minh, em cũng góp công cho nên mỗi tháng em sẽ được nhận lương. Lương của em sẽ là 80% trong số lợi nhuận hằng tháng còn 20% sẽ là của hãng thời trang để nhập thêm nguyên liệu về"
Cô lắc lắc đầu, đôi mày nhỏ lại không đồng tình nhíu lại: "Không được, Anh chỉ cần phát lương cho em bằng với các nhân viên là được rồi"
Anh muốn cạn hơi tới nơi, có ai đời trả lương cho bà xã đại nhân bằng lương của một nhân viên không, bà chủ mà lại bằng nhân viên, nếu để bà chị già nhà Anh biết lại tưởng Anh đây bốc lột em dâu có khi lại nhảy cẩng lên đánh Anh một trận ra hồn.
"Ý của Anh đã như vậy, nếu em không đồng ý nữa là mọi phúc phần của công ty đều là của em" hết cách rồi, chi bằng hù doạ một chút. Hù xong sẽ đưa em đi ăn đền bù vì lá gan này của Anh lúc này có chút lớn.
Cô thực sự muốn hỏi Anh tại sao lại ngang ngược như vậy, có phải bị ngốc hay không mà đi tặng cô một hãng thời trang, lại còn bỏ ra nhiều tiền như vậy cô không nhận liền vứt, Anh có thể đem tặng cho chị gái mình mà, cái đầu ngốc của Anh ấy bị lây từ ai vậy không biết.
Thật ra là Anh lo tiền vào túi cho vợ mình thôi mà.
Thấy cô nghĩ ngợi quá lâu, mặt nhăn nhó cứ như bị ép buộc. Ngao Trạch Vũ nắm lấy tay cô dắt vào trong xe, cô bàng hoàng hỏi: "Anh muốn dẫn em đi đâu cơ, không phải là đi gặp chị Nguyệt chứ"
Anh đi về phía trước, giọng nói như bất lực ám ảnh khi nhắc về chị gái trâu bò nhà mình: "Gặp chị ấy chắc là tai Anh lại phải mệt mỏi rồi"
Ngao Bạch Minh Nguyệt ở công ty hắt xì liên tục thầm nghĩ *chắc là gã Bạc kia lại ai oán gì rồi, về nhà đập cho một trận*
Bạc Ngật Quân: *vợ ơi oan quá*
Thượng Khiết My bị nhét vào trong con xe siêu phẩm, mặt ngẩn ngơ vẫn chưa hiểu Anh muốn đưa mình đi đâu. Ngao Trạch Vũ ngồi ghế lái, ngay chính khi chiếc xe lăn bánh Anh mới giải đáp vấn đề cô đang thắc mắc.
"Dẫn em đi làm quen với cửa hàng của mình, dù sao em cũng là bà chủ mà"
Mẫn Phương Kiều bước ra từ chiếc siêu xe vừa được Mẫn Thiên Tứ mua cho, kể từ ngày lên chức Phó tổng thống tiền cũng vào túi không ít, mua thêm mấy căn hộ cùng mở một số chi nhánh, mua thêm cho Mẫn Phương Kiều nào là quần áo xa xỉ lại thêm siêu xe giá trên trời. Cô ta sang chảnh trong bộ váy kiêu sa màu đỏ ôm sát người tôn lên đường cong tuyệt mỹ thu hút cánh đàn ông, váy đỏ càng tôn lên làn da trắng mịn, môi đỏ ánh mắt yêu kiều đớp hồn. Trên người cô ta là bộ váy vừa mới sản xuất của hãng thời trang do cô ta làm chủ - Princess Fashion, mọi người thường khen ngợi với tài năng thiết kế đỉnh cao cho ra nhiều dòng sản phẩm có thể lên bảng xếp hạng và được tham dự vào các chương trình do các hãng thời trang nổi tiếng tổ chức đạt nhiều thành tựu to lớn như nhà thiết kế trẻ, cây kéo vàng,...
Cô ta càng cao ngạo hơn khi chỉ trong vòng mấy tháng mà đã được nhiều hãng thời trang có tiếng kêu gọi về làm nhà thiết kế cho họ nhưng cô ta muốn tạo giá trị cho mình hơn không muốn tài năng của mình bị đánh giá thấp khi dễ dàng đồng ý đầu quân cho các nhãn hàng nổi tiếng đó. Đôi chân dài khí chất tiểu thư từng bước chân hùng hồn đi vào Princess Fashion. Princess Fashion là nói cho đầy đủ, ngoài ra còn được gọi vấn tất là PCF cũng là logo của cửa hàng.
Các nhân viên trông thấy Mẫn Phương Kiều đi vào liền chạy ra ngay ngắn cúi người chào một tiếng: "Cô chủ"
Mẫn Phương Kiều chỉ gật đầu hài lòng sau đó đi thẳng qua một đám người nhân viên. Quản lý thấy cô ta đi lướt qua liền chạy theo giống như chú cún nịnh nọt.
"Solar, cô ta đã vẽ kịp bản thảo chưa?" Mẫn Phương Kiều đi lên cầu thang, bước vào phòng, câu đầu tiên cô ta hỏi chính là hỏi người quản lý đang ve vẩy cái đuôi cung phụng bên cạnh. Solar cười nịnh: "Cô chủ, cái con Nhiệt Tịnh đó vừa không chịu cho ra bản thiết kế vừa nói là muốn rời khỏi không muốn làm người thiết kế thay cho cô chủ nữa. Cô ta còn nói không sợ vì bản hợp đồng chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc rồi"
Mẫn Phương Kiều đập mạnh tay xuống bàn, đúng vậy cô ta không phải là người phác hoạ cho ra những trang phục siêu phàm kia mà núp đằng sau chính là Nhiệt Tịnh, một cô gái có trí tuệ cùng khả năng sáng tạo chấm phá đỉnh cao trong việc thiết kế cho ra những mẫu trang phục độc lạ được đánh giá cao, đầu óc sáng tạo cứ như một người dư thừa thiên phú. Mà nhờ thiên phú của Nhiệt Tịnh cô ta mới đứng vững trong top nhà thiết kế tài ba, tên tuổi cứ đứng trên đà phát triển mặc dù tuổi còn nhỏ, đâu ai biết những danh vọng mà cô ta có là nhờ vào Nhiệt Tịnh.
Vì gia thế Nhiệt Tịnh nghèo khổ, lại thêm lời dụ ngọt của cô ta cho nên mới kí vào bản hợp đồng cắt cổ, Nhiệt Tịnh muốn thôi làm con rối trong tay cô ta, không muốn làm máy để nâng cao danh vọng của Mẫn Phương Kiều nữa, nhưng cái giá cho việc hủy hợp đồng quá cao, phải đền bù 5 vạn tệ mà lương được phát còn chưa đủ sống lấy đâu ra số tiền nhiều như vậy. Cho nên Nhiệt Tịnh cắn răng cố gắng làm người thiết kế chỉ cần đủ 4 tháng hợp đồng sẽ chấm dứt.
Mẫn Phương Kiều sắc mặt khó chịu không còn vẻ đẹp kiều diễm khi bước chân vào nữa mà là dữ tợn hung tàn. Cả mấy chục nhân viên ở đây, chỉ có Solar là biết người đứng sau những bản thiết kế độc lạ mà thôi, ngoài ra chẳng ai biết đến người đã dốc công cho ra siêu phẩm ấy lại là cô gái nghèo khó.
Mặt cô ta đỏ lên, giọng nói tức giận run run không kiềm được: "Bằng mọi giá phải bắt cô ta ở lại, nếu cô ta đi danh tiếng và cửa hàng này sẽ hoàn toàn sụp đổ"
"Ráng giữ chân cô ta ở lại, cứ cho thêm chút tiền, dỗ cho ngọt vào"
"Cô đi làm việc của mình đi"
Solar chần chừ không dám đi môi muốn nói lại không thốt lên được, Mẫn Phương Kiều ngồi vắt chân trên ghế nhíu mày, giọng không mấy vui vẻ hỏi: "Lại chuyện gì nữa?"
Solar thấp thỏm báo cáo: "Chuyện là...cửa hàng thời trang đối diện chúng ta, cô chủ biết đúng không ạ"
Mẫn Phương Kiều suy ngẫm nhớ lại: "À.biết, làm sao"
Solar nói tiếp: "Nghe nói là đã đổi tên thành Queen Fashion, logo là QF. Em nghe ngóng được là vừa đổi chủ 2 tuần trước, người đó vung tiền thẳng tay còn không nghĩ ngợi đã ra giá mua luôn cửa hàng, ông chủ cũ vì thiếu tiền nên bán luôn cửa hàng không nghĩ ngợi gì cả"
Mẫn Phương Kiều như không để tâm mấy, xem xem bộ nail bạc triệu mình mới làm, bình thản ung dung nói: "Queen Fashion gì đó thì kệ họ, dù sao cũng không đấu lại chúng ta, sợ gì chứ"
Solar nhịn nọt vâng vâng dạ dạ, sau đó lùi ra đi làm việc của mình. Ngay lúc Solar rời đi, đáy mắt Mẫn Phương Kiều dậy sóng, cô ta nhếch mép khinh thường, đối đầu với mình mà còn dám dùng tên Queen chẳng phải muốn trèo lên đầu hay sao. Cô ta làm công chúa còn đối thủ muốn làm nữ hoàng? Hừ, có mơ cũng đừng có mo đẹp như vậy. Chỉ là một hãng thời trang bị đè bẹp dưới chân Princess Fashion từ lâu, muốn đứng vững trở lại thì e rằng phải đợi thêm 10 năm nữa.
Ngao Trạch Vũ dắt tay cô vào cửa hàng, nhân viên vẫn y như cũ vì Anh không có thời gian lựa chọn cho lắm, với lại bắt Anh đi lựa nữ nhân viên chi bằng cho Anh đi đầu thai còn sướng hơn. Ai đời một nam nhân chính cống như Anh lại phải đi lựa nữ nhân, mà phải lựa kỹ năng, thôi thôi không làm được. Anh nhỏ giọng nói với cô gái nhỏ nên cạnh: "Nha Đầu, nhân viên ở đây Anh chưa kiểm duyệt, em muốn lọc lại thì lọc. Anh đây chỉ nhìn một người là em mà thôi"
Lựa thì phải nhìn cho kỹ, Anh có cô rồi còn nhìn con gái khác, không được! như vậy là phụ tình, Anh là người chung thủy, chung thủy với mình cô mà thôi.
Người quản lý hôm đó vừa nhìn thấy Anh liền chạy lại, Anh cảm thấy mình thiếu xót vốn dĩ nên loại người quản lý này từ đầu vì...anh ta là nam, là nam thì đáng bị cho từ chức sớm, sao có thể làm trợ lý bên cạnh cô chứ, chuyện này không thể chấp nhận được.
Anh chỉ vào người quản lý vừa đứng trước mặt Anh, thở còn chưa kịp đã bị lời nói của Anh làm cho ngây ngốc. Anh nói một câu gọn gàng: "Cậu! sau này đừng làm việc ở đây nữa"
Người quản lý há hốc mồm, lắp bắp miệng cứ liên tục nói, tay thì chỉ mình: "Không, ơ không phải, sếp lớn ngài...ngài, sao lại đuổi việc tôi, tôi biết ngài là sếp mới, có điều ngài không biết thành tích của tôi cực kỳ tốt, ngài có thể cho tôi một lý do được không"
Anh phun ra một câu: "Vì cậu là nam"
Người quản lý: "...."
Người quản lý điếng người, cố gắng đàm phán với cái lý do không phục của sếp lớn: "Cha mẹ đẻ tôi ra, bản thân tôi là nam Sếp cũng không nên lấy đó làm lý do chứ, tôi đâu có quyền ban cho mình giới tính chứ sếp lớn"
Ngao Trạch Vũ một tay đút túi quần, một tay nắn nắn bàn tay mũm mĩm, thong thả buông lời: "Tôi còn nhiều công ty lắm, cậu có thể chọn một công ty rồi làm. Vì sếp lớn của QF là cô gái nhỏ này cho nên cậu bị đuổi việc"
Người quản lý đưa mắt nhìn sang, đôi mắt lại rẽ xuống một đường, khoé môi giật giật khi lúc này mới nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh người cậu cho rằng là.sếp lớn nhưng không ngờ rằng sếp lớn thực sự là cô em loli này nhưng cái chiều cao cùng cái gương mặt này hình như mới 15 tuổi thôi mà.
Không tin vào mắt thấy tai nghe, vẫn đem một bụng nghi ngờ, chỉ tay vào người được cho 15 tuổi, nhìn Anh ngập ngừng hỏi: "Ngài nói cô bé 15 tuổi này là sếp lớn của QF, sếp lớn à ngài đừng đùa chứ. Chắc đây là em gái của ngài có phải không, không ngờ sếp có tính hay đùa như vậy, ha ha ha"
Thượng Khiết My xù lông, phồng má trừng mắt với người quản lý, không vui cảnh cáo: "Tôi đã 18 tuổi rồi. Không, phải, 15, tuổi"
Đặc biệt nhấn mạnh! Chú ý!
Nghe đến câu em gái mặt Anh hắc hoá, mây đen kéo đến, rất là không vui. Anh lạnh giọng ban cho người quản lý một câu lạnh sống lưng: "Nghỉ việc ở đây thì về quê cuốc đất đi, công ty của tôi không có chỗ giành cho người thường bị hoa mắt đâu"
Nói xong kéo mèo nhỏ xù lông đi, để lại người quản lý ngơ ngác, hiểu được tình hình hiện tại, anh ta cú đầu mình liên phát, cái miệng ngu ngốc cái đầu IQ thấp này bây giờ mới biết rõ tình hình, vốn dĩ phải biết khi mà sếp lớn cho anh ta từ chức mới đúng chứ, sếp lớn cho từ chức với lý do là nam thì phải ngộ ra từ đầu chứ, vì cô gái đó là bà chủ, là bà chủ đó trời ơi, còn là bạn gái của người con trai bên cạnh. Ôi tổ tông của tôi ơi!
Người quản lý giác ngộ kêu người trong vô vọng, chạy lẽo đẽo theo bóng lưng hai người, không ngừng chấp vá tội lỗi. Cửa hàng được sửa lại hoàn toàn từ tuần trước, trở thành cửa hàng khang trang cao lớn hơn với 5 tầng rộng rãi cao ngút, bảng hiệu cũng được làm tỉ mỉ màu vàng ánh kim óng ánh tên thương hiệu sang trọng thu hút, 5 tầng cao lại nhìn sang PCF bên cạnh cảm thấy PCF hoàn toàn bị đè bẹp vì chỉ cao 3 tầng là cùng, bảng hiệu màu hồng lúc này nhìn vào vô cùng quê mùa. Chỉ với mấy ngày mà cửa hàng được tân trang vô cùng mới mẻ tất cả trang phục đều được trang trí khác lạ, không còn chán ngắt như lúc đầu nữa, khi hai người bước chân vào nhân viên liền cúi đầu trang trọng hô chào "sếp lớn"
Tay đặt trên eo cô đẩy lên, cất giọng lớn: "Đây mới là sếp lớn của mấy người, tôi là trợ lý"
Thượng Khiết My giật giật chân mày trố mắt nhìn Anh, đưa đôi mắt hoảng loạn không hiểu gì nhìn mọi người, sự ngượng ngùng trên gương mặt xinh đẹp cùng chiều cao khiêm tốn làm cho mọi người hiểu lầm Anh đang giao tương lai của cửa hàng cho một cô bé chưa đủ tuổi. Thượng Khiết My lúng túng, giơ tay vẩy vẩy, mỉm cười thân thiện nhưng trái tim đập loạn xạ: "Chào mọi người, em là Thượng Khiết My, em 18 tuổi rồi"
Cái câu *18 tuổi* cô còn đặc biệt nhấn mạnh để khẩn định với mọi người rằng bản thân đã trưởng thành có thể đảm đang vị trí này cũng như đem hy vọng niềm tin đến cho mọi người. Các nhân viên cũng không tin cô đã đủ tuổi nhưng Anh đã lên tiếng khẩn định thì mọi người mới thực sự tin tưởng lời khẩn định của cô gái nhỏ kia.
Nhanh chóng nhân viên tản ra làm việc của mình, Anh và cô đi xung quanh xem mọi người làm việc trưng bày các sản phẩm.
Bỗng dưng Anh hỏi: "em có ý định gì nào"
Cô nhìn một lượt xung quanh: "Em sẽ chia từng khâu ra ạ, tầng 1,2,3 sẽ dành cho việc kinh doanh. Tầng 4,5 sẽ dành cho các bộ phận như thiết kế, khâu sản xuất, nguyên liệu,...Em sẽ đảm nhận thiết kế và xem chất liệu, kiểm duyệt thành phẩm ạ"
Anh gật đầu mỉm cười đồng tình, quả thực khi vào đúng chuyên môn cô cứ như người khác, có đủ kinh nghiệm của một nhà thiết kế trong tương lai. Vậy là Anh đã lập công lớn trong mắt vợ rồi.
Bình luận facebook