• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full THANH XUÂN VỘI VÃ - TA ĐÃ CUỒNG NHIỆT (1 Viewer)

  • Chương 130

Mới đó mà đã ngày 28 tết, chỉ còn một ngày nữa thôi là một dấu chấm kết thúc một năm, lại một năm chấm dứt mở đầu cho một năm mới. Năm mới rồi lại trở thành một năm cũ, đúng thật là cái gì cũng sẽ bị thay thế bởi một cái mới, nhưng thời gian vẫn là một thứ không có gì để thay thế được.




Thượng Khiết My mặc trên mình bộ váy tinh tế màu vàng nhạt, tà váy ngang gối xoè xoè, cổ áo trễ ngang vai làm lộ ra khoảng cổ trắng ngần bờ vai thon thả, xương vai xanh nhỏ nhô lên vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ càng làm nổi bật hơn khi kết hợp với một sợi dây chuyền hình dáng cắt gọt giọt nước lấp lánh màu xanh dương, màu vàng của chiếc vag lại thêm màu nước da trắng từ trước nhìn cô chẳng khác gì một công chúa đang hiên ngang đôi chân thon bước xuống từng bậc thang, lộng lẫy đến choáng ngợp. Cô cầm một chiếc ví cùng tông màu với chiếc váy, hôm nay là sự kiện quan trọng nên cô bắt buộc phải mang giày cao gót, cho nên nhìn thân hình cân đối không lộ ra bất kì khuyết điểm nào. Gương mặt thiên sứ được phủ một tầng trang điểm, nụ cười duyên dáng, đôi mắt cong cong, môi đỏ mọng như gọi mời, từng cái liếc mắt e thẹn cứ muốn cướp mất trái tim.




Thượng Yến Phi mặc bộ váy cúp ngực màu trắng, sang trọng, khác với em gái mình trang điểm vừa vừa, dịu dàng thục nữ còn cô thì thích phong cách cá tính nên trang điểm đậm một chút trở thành một người toát ra vẻ quyến rũ quyến rũ lại có khí chất sang trọng, cô cũng như em gái, cầm ví màu trắng nhưng có đính hạt.




Ngô Chử Đồng là giám khảo show diễn thời trang lần này cho nên cô mặc trang phục giản dị, váy liền màu vàng bằng voan, tà trước cắt trên gối tà sau thì trãi dài ra sau tùy ý tung bay. Mỗi nhịp bước đi, một làn gió mới kéo qua tà váy bay bay nhìn cô càng cuốn hút hơn, tựa như một tiên nữ đang hạ trần.




Mỗi người đều có nét đẹp riêng của mình, nhưng khí chất luôn luôn tương đống với nhau, đơn giản một đều, họ là những con người xuất thân từ dòng họ Ngô, phải có khí chất sang trọng quý phái làm người người phải ngẩng cao đầu nhìn.




Ba cô gái xuất hiện ở chân cầu thang, mọi người có mặt điều nhìn đến hoá ngơ, Ngô Phương không có tham dự làm giám khảo nhưng sẽ làm khách mời đến xem, trên tay bà có thư mời vào làm khách, đây là thư mời người ta đích thân trao gửi đến bà.




Nếu Ngô Phương có thư mời thì tất nhiên những người khác đều sẽ có, chỉ có Ngô lão gia tuổi cao không tiện trong việc ngồi lâu trong đám đông nên ông cụ xụ mặt buồn buồn nhìn cô áy náy xin lỗi, Lữ Ninh Ninh có con nhỏ cũng không đi được sợ tham dự nhóc con sẽ khóc ầm lên nên bà sẽ ở nhà chăm sóc cụ và đứa con trai nhỏ tuổi.
.




"Woa cháu gái của bác xinh đẹp quá ta"




Ngô Tần cùng Anna Chư Cầm đi từ phía cửa đi vào nét mặt tươi cười tự hào khen ngợi. Hôm nay ông không còn mặc những bộ vest nghiêm trang khi làm việc nữa, mà thay vào đó là áo sơ mi trắng quần đen và áo khoác ngoài đen, trên đầu còn xuất hiện cái mũ đen kính đen, lo ngại xuất hiện trước ống kính sẽ bị công chúng phát hiện vậy thì phiền phức lắm, vốn dĩ gương mặt ông cũng thường lên ti vi nhiều, người ta không nhận ra ông mới là lạ, cho nên đành cải trang thôi. Anna Chư Cầm khoát tay đứng bên cạnh, xinh đẹp mỉm cười nhìn cả nhà, bà cũng cải trang chung nhưng nhìn Anna Chư Cầm có vẻ thoải mái hơn chồng khoé miệng lúc nào cũng cười.




Thượng Khiết My tươi cười vì thấy cả nhà ai cũng đi ủng hộ mình: "Bác hai, hôm nay bác đến con vui lắm ạ"




Thượng Yến Phi cũng hùa theo cười vui vẻ: "Đúng đúng, Tổng thống đại nhân giá lâm vì chúng tiểu nhân, ây da thật là vinh hạnh" nói xong còn làm điệu bộ khụy chân nhúng một cái cúi chào.




Ngô Tần cười nức nẻ:




"Hai con chỉ biết nhét kẹo vào mồm bác hai thôi"




Anna Chư Cầm hỏi: "Ba mẹ con không đến hả Tiểu Khiết, Phi Phi?"




Cô nói: "Ba mẹ con đang trên đường tới ạ....à ba mẹ tới rồi kìa"




Thượng Minh Lữ, Ngô Tuyết đi vào nhìn hai cô con gái gật đầu cười hài lòng. Con gái mình xinh đẹp tức nhiên phải vui mừng, bà còn tự hào nữa là.




Ngồi khoảng chừng 10 phút, các xe đã tiến vào, chuẩn bị hết tất cả. Thế là cả nhà tiến ra cổng lớn, phía trước đậu 4-5 chiếc xe Rolls-royce. Ngao Trạch Vũ lái con xe Mercedes vừa trông thấy cô liền bị dáng vẻ xinh đẹp kiều diễm đớp hồn, Anh ngẩn người vài giây sau đó vội vàng mở cửa xe ra, vòng qua một vòng mở cửa xe ghế phụ, những người còn lại không nhìn cũng biết là người trong chiếc xe kia là ai rồi, mà đã biết ai rồi thì cũng chủ động né con xe khác loài Mercedes ra, bọn họ nhắm mắt chọn những chiếc còn lại rồi ngồi vào. Ngao Trạch Vũ độc chiếm một mình bảo bối, chở duy nhất một người nên mọi người chọn chỗ khác, Thượng Yến Phi số xui xẻo chọn ngay chiếc có Phương Sơ Khán làm người lái, lại nhìn trang phục anh ta mặc, mặt Thượng Yến Phi sa sầm nhìn anh ta nhíu mày hỏi: "Anh...cũng đến?"




Phương Sơ Khán cười cười nhìn qua kính chiếu hậu trả lời: "Cô không muốn tôi đến?"




Thượng Yến Phi nhìn gương mặt cà rỡn liền hạ quyết tâm nhìn bên ngoài cửa, không nhìn anh ta nữa.




Người gì vậy chứ, lần trước lỡ hứa giúp anh ta. Sau đó thì sao? Lúc nào cũng kêu cô chạy tới chạy lui không khác gì con thê nô sai vặt, cô hầm hực một cái là anh ta liền đem lời hứa đó ra hù doạ, còn ác nhơn thất đức hơn là anh ta lại dám thu âm đoạn đó lại, nên mỗi lần không khuất phục, lại đem cái đoạn ghi âm đó ra cho cô nghe 180 lần mới thôi, đến giờ vẫn còn tức lồng ngực.




Nhớ lại là muốn kẹp cổ Phương Sơ Khán tắt thở cho rồi.




Thượng Yến Phi ngồi một mình một chiếc xe, vì thận phận hiện tại không thích hợp để xuất hiện cùng người Ngô gia nên cô và Thượng Khiết My chơi đánh lẻ đi một mình.




Không khí trong xe ngột ngạt, Ngao Trạch Vũ mở một bản nhạt du dương, rồi từ từ không hiểu sao hai người lại nổi lên vô số câu chuyện, cô và Anh bỗng dưng chuyện trò thoải mái, lâu lâu Ngao Trạch Vũ gác tay lên thành cửa ý vị cười nhìn gương mặt đỏ ửng cúi thấp là thành tích trêu chọc của mình, Anh cười đến híp mắt.




Sau xe của Thượng Yến Phi là Ngô Phỉ, Ngô Chử Đồng và Ngô Phương. Xe phía sau bọn họ là vợ chồng Ngô Tần, và cuối cùng là ông bà Thượng Minh Lữ lái xe riêng của nhà. Những chiếc còn lại là vệ sĩ đi theo bảo vệ.




Ngô Chử Đồng là siêu sao, cô ngồi ở gần cửa xe cho nên vừa đến nơi là cô bước xuống xe đầu tiên, mọi người liền thu hút, nhiều camera và phóng viên nghiêng qua, bọn họ bắt đầu chạy ùa lại liền bị vệ sĩ chặn một cách một khoảng với Ngô Chử Đồng đảm bảo an toàn, lần lượt là Ngô Phương, Ngô Phỉ bước xuống, đèn nhấp nháy không ngừng. Cách thảm đỏ xa xa, xe Ngô Tần thì đậu ở bụi cây che khuất, vì phải xuất hiện trốn tránh truyền thông cho nên Ngô Tần bắt buộc phải đi vào cửa sau. Ông thở dài một hơi, đường đường là vị Tổng thống cao cao tại thượng lại sống như ăn trộm nhìn trước ngó sau, Anna nghe ông thở mà cười lắc đầu.




Vì đảm bảo không lộ thân phận nên Thượng Khiết My nói với chị gái đợi người Ngô Phỉ vào trước thì sẽ tới bọn cô, không hiểu sao bây giờ nước X nổ ra tin đồn bọn cô là cháu gái của Ngô Đức Vạn, và Tổng thống - Ngô Tần không biết ai đã đồn ra. Bọn cô vừa không muốn bị chú ý nhiều vừa không muốn làm gánh nặng thêm cho Ngô Tần vì là cháu gái thì nhiều kẻ sẽ dòm ngó hơn, cô bắt buộc phải bác bỏ tin này, Ngô Phỉ cũng không ý kiến, ông ủng hộ tin tưởng cũng như tôn trọng quyết định của cháu gái mình.




Trên đường đi, đoàn xe đi thuận đường chạy ngang QF để đến nơi tổ chức sự kiện cho nên Nhiệt Tịnh cũng theo người lên xe quá giang, Thượng Yến Phi hạ kính xe, ngó đầu vẩy tay lôi kéo: "Chị Tịnh, ngồi với em đi, xe của Tiểu Khiết có ông chồng người ta rồi, chị lên chắc chắn tên chồng não chứa hủ giấm chua đó của em ấy sẽ ghi thù mà ghét bỏ chị đó"




Ngao Trạch Vũ sầm mặt. Tai tôi rất tốt vì thế tôi nghe hết đó!




Dưới sự chào đón nhiệt tình, Nhiệt Tịnh lên xe của Thượng Yến Phi ngồi, Phương Sơ Khán nhìn kính chiếu hậu thầm liếc cô gái nhiệt tình vô tâm, chẳng lẽ Ngao Trạch Vũ để ý còn anh ta thì không để ý hay sao, Thượng Yến Phi nào có để ý ánh mắt khó chịu của ai đó, cười hớn hở trò chuyện, mà Nhiệt Tịnh tất nhiên nhìn được ánh mắt giết người, trán lấm tấm mồ hôi. Người ta không có liếc mình mà mình còn đổ mồ hôi cỡ đó nếu ánh mắt đó mà dành cho mình chắc xĩu ngang cũng có thể.




JaneOR là nhà thiết kế nước T, là cô gái tài năng với danh hiệu cô vợ vàng của xứ sở T, ngoài ra danh phận còn cực kỳ đặc biệt - công chúa nước T, là con gái của vua và hoàng hậu trong cung. Mặc dù là một đất nước còn sở hữu chế độ vua tôi, không phát triển như những đất nước khác nhưng vẫn được các nước khác tôn trọng và chào đón, nếu ai nhắc đến còn những lâu đài những cung điện lấp lánh, những hoàng tử, công chúa, nhà vua và hoàng hậu, chế độ vua tôi thì nhất định sẽ nhắc đến nước T đầu tiên.




JaneOR có thành tích về thời trang nhiều vô số kể, tài năng cũng như độ nổi tiếng của mình ở nước T và toàn nước khác, tên tuổi của cô ta cũng coi như nổi tiếng, do đó khiến tính cách cô ta trở nên cao ngạo cộng thêm mang dòng máu hoàng tộc trong người khiến JaneOR luôn hống hách ngạo mạn, ngẩng cao đầu mà nhìn đối thủ với ánh mắt chiến thắng áp đảo, bay từ nước T sang nước X một quãng đường 6 tiếng đồng hồ, cô ta vừa đáp máy bay xuống đây vào chiều hôm qua, tuy tâm trạng mệt mỏi khiến vẻ mặt cô ta không vui lắm, bước chân xuống thảm đỏ mặt lạnh lùng cao ngạo nhìn những micro đang hướng tới cô ta đảo mắt chán nản không muốn trả lời phỏng vấn. Yên lặng đứng một bên tạo dáng chụp hình chuyên nghiệp, quản lí khều khều tay, cô ta hiểu ý, vẻ mặt cam chịu cố gắng trả lời phóng viên một cách đàng hoàng.




"Cô Jane, xin hỏi lần này cô có tự tin giành lấy giải nhất cuộc thi này hay không? Xin cô nêu cảm nghĩ của mình"




Micro đưa đến bên môi, JaneOR vẻ mặt bình thản mấp máy môi, còn chưa kịp trả lời thì mọi ánh mắt camera và phóng viên liền nhìn sang phía xe có cô gái trắng như tuyết nét mặt dịu dàng xinh đẹp kiều diễm bước xuống xe như cô chúa bước ra từ truyện cổ tích.




Thượng Khiết My xuống thì tất nhiên chị gái và Nhiệt Tịnh cũng sẽ xuống theo, một số phóng viên bị thu hút bởi vẻ đẹp đến kinh ngạc bởi ba cô gái xinh đẹp thần thái ngút ngàn này liền bỏ việc đang làm dở dang, chạy sang nhanh tay lẹ mắt làm việc gọn lẹ chiếu máy và micro trước mặt chỉ trong vài giây đã có khung cảnh phỏng vấn. Nhanh chóng trước mặt JaneOR đã vơi đi hơn một nữa sự quan tâm của mọi người. JaneOR quét mắt lạnh lùng gai góc nhìn ba người đứng trên cùng một thảm đỏ nhưng ánh hào quang của mình thì bị cướp mất.




Phóng viên kia không nhịn được, nhìn cô đắm đuối hỏi: "Ba vị tiểu thư xinh đẹp này, xin hỏi ba vị là ai? Là khách mời đến hôm nay sao?"




Cô mỉm cười xinh đẹp càng đớp hồn vị phóng viên vừa đặt câu hỏi kia. Những người khác mắt nhìn như sắp biến thành trái tim, mà trái tim thật thì đập muốn nổ tung ra bên ngoài.




"Tôi là CiaLi, nhà thiết kế chính của QF"




"Tôi là SoaLi, nhà thiết kế chính thành viên gia nhập cuối cùng của QF" Nhiệt Tịnh nói.




Vị phóng viên lại tiếp tục đưa micro sang: "Tôi là quản lí cấp cao của QF - SiaLi"




Không muốn tiết lộ tên thật cho nên ba người bàn với nhau sẽ đặt tên ẩn danh mình.




Vị phóng viên khác không chờ được đặt câu hỏi tiếp:




"Vì sao ba vị đều có điểm đặc biệt trong tên của mình la ali vậy, ba vị có thể tiết lộ một chút không?"




Cô mỉm cười: "Đây là kết nối thép, cùng nhau phấn đấu vì QF, mang QF vươn tầm thế giới trở thành một QF lớn mạnh, chúng tôi sẽ cùng nhau tạo đỉnh cao danh vọng của mình"




Sự thú vị dần dần được quan tâm, ba người phải trả lời từ câu hỏi này đến câu hỏi khác nhưng không hề cảm thấy khó chịu hay bực mình.




Bên này.




Bản thân Ngao Trạch Vũ cũng ghét xuất hiện trước đám người truyền thông nên Anh theo Ngô Tần đi cửa sau vào, Anh mặc áo vest đen giày da bóng, không có đội mũ đeo kính râm cứ thế ngồi chỗ đã được gắn số cố định sẵn.




Vì là buổi chiều cho nên thời tiết mát mẻ, mà ban tổ chức lại tổ chức bên ngoài gần biển, mát chứ không nóng. Người tổ chức là người có tiếng và sự nghiệp đỉnh cao không khác gì JayB, tên là Sicily - người phụ nữ trung niên, nét mặt nghiêm khắc với nét ngoại lai mắt xanh da trắng tóc vàng trông rất tri thức sắc bén, đầu óc rất nhạy bén, là người phụ nữ nắm nhiều cổ phần trong tay nhất của công ty tổ chức sự kiện Fashion - WJ, ai cũng nể khi nghe đến tên Sicily.




JaneOR thấy hào quang của mình bị người khác giành mất mặc dù không hài lòng nhưng cô ta đành nở nụ cười thu hút lại đám người phóng viên kia. JaneOR từ tốn trả lời: "Tôi xin trả lời câu nói vừa rồi của anh phóng viên này, tôi tin với những kinh nghiệm của mình, tôi tự tin giải thắng này tôi nắm chắc trong tay"




Phóng viên bên cạnh không hề để lời nói vào tai, tay cũng chẳng ghi chép chỉ lo ngó nhìn bên kia. Cô ta căm ghét trừng bọn cô, nhưng chỉ là trừng một lát. Có người thấy cô ta nổi tiếng lại thấy cô ta không được ai quan tâm liền nghĩ ra ý đồ nịnh bợ, đặt thêm vài câu hỏi, nét mặt JaneOR mới hoà hoãn, tươi cười trả lời.




Ba người bọn cô không nói gì nhiều, nên sau khi trả lời vài câu liền đi. Thấy bọn cô JaneOR cũng dứt lời đi ngang hàng, vệ sĩ có 5-6 người bao quanh tạo thành vòng tròn bảo vệ cô ta ở giữa. Một nữ phóng viên muốn nhân cơ hội ít người cố gắng phỏng vấn JaneOR thêm vài câu nữa nên chạy theo chen lấn vào, JaneOR thấy được, đảo mắt đi mép mép vòng tay vệ sĩ, nét mặt tươi cười nhưng chân thì giơ ra gạt chân nữ phóng viên kia khiến người ta ngã nhào về phía.




Ba người đi phía trước, không để ý có người nhào về phía mình mà bọn cô cũng chẳng có vệ sĩ nhiều như JaneOR nữ phóng viên ngã nhào tay cầm micro loại dài giơ về phía trước, không may đập vào phần gáy của Thượng Khiết My sau đó tay vơ vơ như kiếm lấy chỗ bám vào, cả người ngã xuống đất cũng chỉ kịp nắm một góc váy khiến góc váy bị rách ra một đường không dài nhưng làm trang phục của Thượng Khiết My không hoàn hảo như lúc đầu, mất đi vẻ đẹp của nó.




Thượng Khiết My ôm cái gáy đau chân miệng nhăn lại khẽ kêu đau, cả người loạng choạng không vững chúi đầu về phía trước. Thượng Yến Phi, Nhiệt Tịnh hoảng hốt giơ tay nắm lấy hai tay cô nên cô mới không ngã xuống.




JaneOR cắn môi, vẻ mặt vừa hụt hẫng vừa tức giận, muốn làm cô mất mặt nhưng lại không thành công. Cô ta giả bộ đau xót, ra lệnh vệ sĩ buông tay còn bản thân thì vội chạy lại nét mặt thân thiện hiền từ đỡ nữ phóng viên kia đứng dậy còn đích thân phủi bụi cho người ta. Những người khác nhìn vào hành động này liền gật đầu tán thưởng liên thanh chụp hình ghi lại.




Mẫn Phương Kiều không biết xuất hiện ở đó từ lúc nào, vẻ mặt thoả mãn nhìn gương mặt đau đến tái nhợt của cô liền cười thầm. Cô ta đứng một bên xem trò hay, ban nãy cô ta đã trông thấy một đôi chân xấu xa hãm hại người cũng không lên tiếng nói giúp cô mà còn bảo:




"Hình như nhà thiết kế QF đang bất mãn lắm, nhìn nét mặt của cô không vui chút nào, dù cô ấy có làm sai các cô cũng nên đỡ người trước thay vì nhăn mày khó chịu nhìn người ta chật vật như vậy, là đang hả hê sao"




Nói xong lại nhìn sang JaneOR nồng nhiệt khen ngợi: "Cô JaneOR thật tốt bụng, đã vậy còn giúp đỡ người khác, đâu giống như ai kia chỉ biết đứng nhìn"




JaneOR nhìn Mẫn Phương Kiều, trong trí nhớ không quen người này nhưng người ta có ý tốt khen mình, bản thân cũng nên hợp tác.




E ngại đáp: "Tiểu thư đừng nói như vậy, tôi không thích nhìn người khác gặp khó khăn lại đứng nhìn không ra tay giúp, làm vậy rất tội lỗi"




Mặc dù từ chối nhưng vẫn cố ý đào sâu mọi việc khiến mọi người có cái nhìn không mấy tốt đẹp vào bọn cô. Mọi người xung quanh bàn tán, không ngờ ba cô gái xinh đẹp này lại ác tâm như vậy, thấy người ta té mà không giúp, nét đẹp bị vùi lấp khi cái tâm ác độc trổi dậy.




Cô đau đến chảy mồ hôi ròng ròng hít sâu, giọng có chút kiềm nén cơn đau, nhìn nữ phóng viên nói: "Chị có sao không ạ, có bị trầy xước ở đâu không"




Nữ phóng viên nhớ lại dáng vẻ nằm giữa đường chật vật ban nãy mà ba người họ lại đứng nhìn không đỡ mình dậy liền nhìn cô với ánh mắt chán ghét, hằn học trả lời: "không sao, tôi sao dám làm tiểu thư cao quý bận tâm chứ"




Quay sang cười nịnh hót với JaneOR, với giọng điệu khác hoàn toàn: "Cám ơn cô Jane, cô vừa đẹp lại có tấm lòng tốt" nữ phóng viên khẽ liếc một lượt qua người bọn cô cái nhìn không thiện cảm.




Thượng Yến Phi, Nhiệt Tịnh xem một màn giả nhân giả nghĩa liền chán ngắt, quay sang đưa Thượng Khiết My vào trong. Mẫn Phương Kiều vội kêu lại, giọng điệu châm chọc: "Mặc dù không phải cố ý nhưng ba người bọn cô cũng nên cho người ta một tiếng xin lỗi chứ"




Thượng Yến Phi trợn mắt, nhịn hết nổi, đảo mắt quay người, vẻ mặt lạnh tanh: "tại sao chúng tôi phải xin lỗi, chúng tôi chẳng làm cô ta té, CiaLi còn bị micro dài kia đập vào gáy, cô ta té là do đi đứng không vững, bọn tôi còn chưa bắt cô ta xin lỗi thì lấy cái cớ gì bắt chúng tôi xin lỗi. Cô Mẫn đây, cô đửng ảo tưởng làm người tốt đến mức lý trí rối loạn chứ"




Mẫn Phương Kiều sa sầm mặt, đáp lại khí nóng bốc ra, khó chịu: "Tôi chỉ thấy bất công cho cô ấy nên nói giúp thôi"




Thượng Khiết My thấy ở đây còn phóng viên liền kéo tay chị gái đi, giờ gáy cô rất đau đau không chịu nổi, chắc là đang sưng lên rồi. Nhiệt Tịnh cũng phối hợp kéo Thượng Yến Phi còn nóng nảy đang chuẩn bị đáp trả đi. JaneOR nhếch mép vui sướng, cô ta nhìn nữ phóng viên trở nên ghét bỏ, lườm lườm sau đó đi vào trong, hết giá trị lợi dụng thì vứt, luyến tiếc gì chứ.




Mẫn Phương Kiều bị chọc tức tối không đứng lâu cũng đi vào.




Thật may trước khi đi, cô có dự cảm không lành nên bảo chị gái và Nhiệt Tịnh mang theo một bộ trang phục dự phòng. Cô hỏi một nhân viên phòng vệ sinh ở đâu, người đó liền dẫn cô vào. Còn hai người còn lại thì chờ ở ngoài.




___________




Little rất muốn viết thêm một chap nữa lắm á, nhưng mà Little mới tiêm vaccine xong, giơ nack hủm lên, viết hồi bị đơ lunnn1
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom