Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142
Thoáng chốc mấy hồi, học sinh sơ trung cũng chấm dứt ngày nghỉ Tết vui vẻ, lại bồi hồi chán chường với đóng sách vở cùng bài tập được giao trước khi nghỉ Tết, vừa vào lớp mặt ai cũng uể oải chán nản, người ỉ ôi người cắm mặt vào vở không thấy mặt mũi đâu, làm lấy làm để bài tập. Họ cứ than thở phàn nàn với nhau rằng Tết đến chơi trong vui vẻ, kết thúc cuộc vui bằng một dấu chấm bài tập, còn gì khóc lóc nữa.
Tất cả là do Tết đến cả đấy.
Dương Tề Vương cà lơ cà phất đi vào, theo sau là Dật Hoàng còn có Ngạn Hữu, bọn họ không như mọi người, tiên phong là học sinh giỏi nên mấy bài tập gì đó cơ hồ như một cái búng tay liền làm xong. Môn yếu nhất trong đám người Ngao Trạch Vũ điểm chung vẫn là môn Ngữ Văn, có thể cho hàng trăm bài tập xin đừng cho một bài thơ phân tích. Cắn lưỡi đấy!
Dương Tề Vương vừa thấy Thượng Khiết My và Thượng Yến Phi liền hào hứng kéo người đi đến: "Chào buổi sáng, chị dâu nhỏ"
Gương mặt cười tươi, khoé môi rạng rỡ đến tận mang tai, lại bị Dật Hoàng vả cho một vố vào đầu, cậu nhăn mặt hét một cái đau đớn.
"Sáng sớm cậu có bệnh à, Dật Hoàng" rên rỉ kêu đau, tay vừa xoa miệng vừa mắng.
Dật Hoàng cười khẩy một cái, cho cậu ta một cái khinh thường: "Cậu gọi chị dâu còn thêm từ nào đó theo sau, tớ sẽ mách Ngao Ca"
Dương Tề Vương ai oán lườm lườm. "Quả thực nhỏ mà"
Thượng Khiết My: "...." tôi nhỏ đụng chạm gì đến cậu chứ?
Thượng Yến Phi nhìn ba chàng trai nhỏ tuổi, cười nói: "Chị đây là chị của chị dâu nhỏ của các cậu, vậy thì nên gọi là gì"
Ba người đồng thanh: "Chị già!"
Thượng Yến Phi đen mặt: "?!"
Mẹ nó, đùa chắc, đàn em của tên tu la kia chẳng có ai bình thường. Điên hết!
Thượng Yến Phi liếc qua ba người, nhìn cô nói giọng bình thường hơn khác với giọng điệu nghiến răng khi nói với ba người nào đó: "Chị vào lớp trước, em đi cùng ba tên bể bóng này đi"
Ba tên bể bóng: "...."
Dật Hoàng: "ey ey chị nói gì vậy chứ, chỉ có tên Tề Vương này bể thôi"
Ngạn Hữu: "Tôi thích con gái"
Dương Tề Vương: "...." "con mẹ nó, lão tử không muốn ra tay với con gái!!"
Thượng Yến Phi hất cằm lên: "Ngon, lại đây đánh bà thử xem" khiêu khích người xong thì xoay người đi mất, bỏ lại mặt mũi đen thui thùi lùi của Dương Tề Vương, chơi kiểu gì vậy chứ! cậu tức quá mà, tức đến mức tim gan phèo phổi tím tái hết trơn.
Thượng Khiết My cười cười: "Mình đi vào lớp đây, gặp lại sau"
Dật Hoàng kêu lại, chần chừ: "Hay cậu đi chung với tụi mình đi"
Lần trước trước, lỡ không canh chừng cẩn thận khiến cho Mẫn Phương Kiều có cơ hội ra tay với chị dâu, bọn cậu đã sợ run người rồi, đặc biệt còn bị Ngao ca lơ là không điếm xỉa đến, cho nên bọn cậu đã rút ra kinh nghiệm sâu sắc từ lần đó.
Thượng Khiết My xua tay: "Không cần đâu, mình chỉ đi căn tin trường thôi"
Ngẫm nghĩ, căn tin trường thường xuyên đông người, kẻ ngu mới ra tay hành động. Cho nên, ba người các cậu lặng lẽ gật đầu đồng ý.
Khúc cua vẹo trái, một tay bánh ngọt một tay nước khoáng, bỗng dưng một cánh tay thò ra kéo cô đi về phía vắng người là sau trường. Nơi đó ngoài cây cói đường đầy sỏi đá còn có tiếng hồ nước chảy từ trên cao kêu róc rách xuống thì chẳng có một bóng ma nào. Nơi nhạt nhẽo, chỉ có cảnh vật thì làm gì khơi gợi sự hứng thù tò mò của học sinh, nói ra nơi này còn thua căn tin trường nữa là.
Hoảng hốt giằng co, bánh và nước khoáng đều rơi xuống nát bét hết.
Thượng Khiết My rút tay lại nhưng mãi vẫn không được, cô tức giận đến đỏ mặt, mà người đang kéo cô đi lực vô cùng mạnh. Hắn ta áp cô lên vách tường, cả người phả khí lạnh, lòng ngực phập phồng như thể tức giận. Giọng nói kiềm nén cơ hồ tận đáy:
"Tại sao?"
Cô mơ màng không hiểu nhìn người trước mặt.
Người kia lại nói tiếp: "Tại sao không chấp nhận tôi mà lại chấp nhận cậu ta, so về bối cảnh tôi chỉ thua cậu ta đôi chút, lẽ nào em thích gia phong giàu có?"
Nghe đến đây Thượng Khiết My nổi đoá, xô đẩy hắn ta nhưng mãi không nhúc nhích được là bao, cô trừng mắt nghiến răng, như con mèo con xù lông: "Sở Hạo, chúng ta là không có quan hệ, từ đầu đã như vậy"
Không quen biết còn tự tiện sỉ nhục cô, người này mắc bệnh nặng rồi.
Sở Hạo cười lạnh, tia máu hằn lên đôi mắt, bóp lấy bả vai cô nhấn mạnh: "Không có quan hệ sao? Nhiều lần tôi cố ý chăm sóc bày tỏ với em, lẽ nào em giả ngơ không hiểu?"
Thượng Khiết My nhìn Sở Hạo không thiện cảm: "Chính Anh tự khơi gợi lý trí của mình, cho rằng tôi thích Anh, nhưng tôi một chút cũng không thích Anh. Anh là tên khốn nạn, lừa dối chị tôi, chị tôi thích Anh như thế, Anh lại nỡ lòng lừa gạt, xem chị ấy là công cụ lợi dụng, Anh là tên lừa đảo, tôi ghét Anh, chán ghét Anh!"
Từng câu chữ tuôn ra là khiến sắc mặt Sở Hạo trở nên trì trệ, ánh mắt hắn tối sầm, cô còn nghe rõ hơi thở nặng nề hơn, hơi thở mạnh mẽ phả vào mặt cô lành lạnh. Cô sợ hãi tên này, cũng chán ghét hắn, trước đây cô còn cho rằng Sở Hạo, đường đường là một học trưởng nhiều người yêu mến, ắt hẳn là người tốt nên mới được tôn sùng, nhưng từ ngày hắn làm chị cô đau buồn khốn khổ, cái nhìn của cô đối với người này đã hoàn toàn vô vọng, là đáng ghét!
Sở Hạo nặng nề nói: "Là cô ta ngu xuẩn, tự mình đa tình, cô ta biết tôi thích em nhưng vẫn tự nguyện làm vì tôi. Tôi chỉ có một lỗi duy nhất là lợi dụng cô ta mà thôi, mấy cái khốn khổ dằn vặt, không đáp lại tình yêu gì đó là hoàn toàn do Thượng Yến Phi suy diễn rồi tự làm bản thân tổn thương, tôi chẳng làm gì sai cả, tôi chỉ thích mỗi em"
*bốp*
"Anh có quyền gì chỉ trách chị tôi, thích Anh là chị ấy sai à, dùng toàn bộ tâm tư thích Anh là chị ấy phạm pháp cơ à. Anh không có quyền mắng chị ấy, ngay cả tên, Anh cũng đừng hòng tự tiện gọi chị ấy, nghe vào bẩn tên họ chị tôi"
"Anh không xứng!" cô nghiến răng nhấn mạnh ba từ.
Mặt Sở Hạo nghiêng qua một bên, sau đó hắn đặt tay lên chỗ bỏng rát, quay đầu nhìn Thượng Khiết My thịnh nộ mà cười lạnh. Nụ cười của hắn khiến cô sợ, bất giác cô lùi mấy bước sang, hắn hung hăng kéo cô lại, đập lưng cô vào tường, một tiếng rên rỉ kêu đau. Hai mắt hắn đỏ ngầu như một con người khác, không còn thư sinh nho nhã, nụ cười ôn hoà, đối xử dịu dàng mà như một con sói đói khát nhìn cô.
Thượng Khiết My hồi hợp, trán rịa ra một tầng mồ hôi lạnh, giọng cô run rẩy, đôi môi khô khốc: "Chị ấy vì muốn đứng cạnh Anh đã liều mạng học tập, vậy mà Anh một chút để ý cũng không có, lợi dụng tình cảm của chị ấy"
Sở Hạo sắc bén nhìn con thỏ run rẩy đang trách cứ: "Vậy sao? Vậy thì em nên bảo cô ta cám ơn tôi một tiếng, nhờ tôi cô ta mới học tốt đến vậy, coi như tôi giúp được một việc tốt đó chứ"
"Sở Hạo! Anh bị điên sao?" Thượng Khiết My trừng to mắt, không ngờ tâm hắn ác độc đến vậy, không tỏ ra hối lỗi còn đổ dồn tội lỗi lên người chị đáng thương của cô. Phi Phi! Rốt cuộc ban đầu ánh mắt của chị đã đặt sai người, tâm tư, tình cảm nhỏ nhoi cũng trao nhầm chỗ!
Nhìn nụ cười chế giễu, Thượng Khiết My gai mắt, giơ tay lên muốn đánh lại bị người kia nắm chặt, cánh tay giơ lên không trung và rồi không động đậy. Sở Hạo đưa mặt lại gần, cười nham hiểm: "Nếu...em thuộc về tôi, vậy thì Ngao Trạch Vũ kia dùng cái gì cũng không giành lại được, đúng không?"
"Vì đâu ai thích đồ đã dùng rồi!" Hắn ghé sát lại gần, phun lên mặt cô từng chữ nhục mạ.
Cô phát giác ra tia nguy hiểm, mặt tái nhợt nhìn hắn không ngừng cự tuyệt. "Tránh ra, buông tôi ra, tên khốn này" đôi môi hắn rơi xuống nhưng lại rơi vào vành tai nhỏ, hắn cười khẽ, há miệng cắn lên vành tai đỏ bừng một cái thoả mãn. Thượng Khiết My gấp đến mức khóc nấc, tay chân cô đá lung tung lại bị hắn hung hãn kiềm lấy, cả người bất động. Đầu cô liên tục tránh né không ngừng, nếu cô ngừng lại hắn sẽ có cơ hội xằng bậy cho nên đầu cô choáng váng xoay cuồng nhưng vẫn không ngừng cự quậy.
"SỞ HẠO, CẬU LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY, ĐIÊN RỒI"
Thượng Yến Phi xuất hiện ở lối rẽ trái, ánh hắn hung tợn trừng lớn, không đợi Sở Hạo kịp phản ứng đã đi đến xô đẩy hắn ra, một cái tát lại rơi vào gương mặt dửng dưng kia. Hai tay giang trước bảo vệ em gái nhỏ, Thượng Yến Phi ngân cao giọng: "Đồ tồi như cậu, chẳng xứng danh là học trưởng hoà nhã một chút nào, đối với một cái tên cặn bã thì xứng hơn"
"Tôi nói cho cậu biết chuyện này tôi sẽ báo cáo lên trường, sẽ khiến cậu cút khỏi cái trường này. Cậu lo mà chuẩn bị cút khỏi đây đi Sở Hạo"
Sở Hạo chẳng sợ gì, hắn cười lớn, hung dữ nhìn Thượng Yến Phi cợt nhả: "Một gia thế nhỏ nhoi, cũng đòi đuổi tôi sao? Cô nghĩ một học sinh ưu tú có thể tiến vào các trường danh tiếng làm nở mày nở mặt trường như tôi thì hiệu trưởng nỡ đuổi tôi mà tin lời cô sao, cô nằm mơ ban ngày à"
Hiệu trưởng luôn luôn thiên vị và bồi dưỡng hết sức các nhân tài làm nở mặt mũi trường, liệu có tin một Thượng gia nhỏ bé, tiếng nói như nhỏ hơn tiếng muỗi kêu chăng?
Sở Hạo nhếch môi, đắc ý hất cao cằm.
Thượng Khiết My nhìn hắn đầy thù oán, giọng cô lạnh như băng: "Vậy một Ngô gia có đủ tống cổ Anh không?"
Sở Hạo giả bộ ngạc nhiên, hắn bất ngờ: "Ô? Ngô gia sao, cái gia tộc tiếng vang trong ngũ đại gia tộc à? Thượng Khiết My có phải em mơ làm người giàu có, thiên kim tiểu thư cuồng đến ngốc rồi không. Em nghĩ vờ vịt lấy một gia tộc lớn nhất nhì liền dọa được tôi? Nếu em lấy một cái tên như Ngao gia, có lẽ tôi sẽ tin đấy nhưng một Thượng gia nhỏ bé mà cũng đáng để Ngao lão gia ra mặt đối đầu với đối tác Sở thị như gia đình tôi thì không thể tin được. Ngao gia chọn thông gia ít nhất phải như Mẫn gia mới xứng tầm, Thượng Khiết My, em đây là đang mơ mộng hão huyền hay sao?"
Thượng Khiết My trừng mắt, từng chữ rít qua kẽ răng, gằn giọng: "Tôi chính là cháu gái của Ngô Đức Vạn - Tổng tham mưu trưởng, là con gái của Ngô Tuyết, cô con gái út của Ngô gia được chiều chuộng từ khi ra đời. Là cháu gái Tổng thống nước X, Ngô Phương - người mẫu nổi tiếng toàn cầu là dì ba của tôi, chúng tôi là em họ của Ngô Chử Đồng - CEO, nhà thiết kế YS"
Sở Hạo ngờ nghệch, tay ngoáy ngoáy như nhẫn nại xem trò tân bốc: "Những gì em nói, em nghĩ tôi không biết sao, trên trang mạng có đầy, chỉ cần chút hiểu biết liền rõ. Em xem thường tôi kiến thức hạn chế?"
"Alo, Phi Phi?" một giọng nói ôn hoà vang lên, Thượng Yến Phi không biết từ đâu mà đã gọi người, nhân lúc hắn mải mê nói, đã lén mở điện thoại gọi đến xác nhận. Nếu không vì hắn ngông cuồng bọn cô cũng chẳng muốn hé lộ thân phận của mình, rắc rối có lẽ sắp đến rồi.
Thượng Yến Phi liếc qua Sở Hạo, thấy vẻ mặt hắn nghi nghi ngờ ngờ nhìn qua như muốn xuyên thủng di động, xem người đầu dây kia là ai.
"Bác hai" Thượng Yến Phi nhẹ giọng kêu lên.
Ngô Tần đang ăn sáng cùng với Anna Chư Cầm, không vội ăn tay bỏ đôi đũa xuống, cười nhã nhặn, không nhanh không chậm hỏi: "Phi Phi của bác hai làm sao thế, trên trường có ai chọc giận con à"
Thượng Yến Phi đáp, trong giọng điệu chứa sự tức giận: "Bác hai, bác tên là gì thế ạ"
Câu hỏi làm cho Ngô Tần cùng Anna Chư Cầm bên kia đơ người, ông cười ha hả trêu chọc: "Phi Phi thật hư nha, tên của bác hai cũng quên luôn"
Anna Chư Cầm vỗ nhẹ lên tay Ngô Tần: "Ngô Tần, Anh cứ chọc con bé" Sở Hạo nghe rõ cái tên vừa phát ra, ánh mắt kinh hãi nhìn chầm.
Ngô Tần! Cái tên này nếu hắn không biết quả thực có lỗi với tổ quốc, vị tổng thống được người người khen ngợi vừa có sắc lại có tài. Một người bị hỏng kiến thức, đầu óc chậm chạp cũng sẽ biết đến vị đại nhân Ngô Tần là ai, nói chi là một người thông minh xuất chúng như hắn.
Thượng Yến Phi đưa di động sang cho em gái, nháy mắt truyền đạt thông tin. Cô mím môi cầm lấy, thật là không muốn phiền bác hai nhà mình nhưng mà Sở Hạo này không dùng dao cắt dây đầu tàu thì hắn mãi mãi không ra khơi, cút khỏi tầm mắt của cô..
Giọng cô uất ức, vành mắt đỏ hoe: "Bác hai, Tiểu Khiết bị bắt nạt"
Nét mặt Ngô Tần tối lại, nghe rõ sự ủy khuất của cháu gái, nghiêm giọng: "Là ai bắt nạt con"
Giọng điệu ỷ lại, nhớ đến lúc nãy hắn dùng môi hôn lên cổ cô, nước mắt trực trào, nhìn lại bộ dáng lôi thôi cô càng nức nở. Nghe tiếng khóc, Ngô Tần và Anna Chư Cầm càng rối ren lên.
"Sao thế sao thế, Tiểu Khiết ngoan đừng khóc đừng khóc nhé. Bây giờ, bác hai đến trường giải quyết cho con"
Bữa sáng cũng không ăn hết, vội vàng đứng lên, Thượng Khiết My nức nở thành tiếng thốt lên: "Con không sao, con chỉ cần bác hai xác nhận thân phận thôi, giờ thì được rồi ạ"
Giọng Ngô Tần lạnh tanh, tức giận nổi đoá: "kẻ đó làm gì con?"
Vành mắt cô lại đỏ lên, nỉ non nói: "Hắn ta ức hiếp con, tùy tiện lôi kéo quần Áo của con"
"Hắn? Lôi kéo?" Ngô Tần nhấn mạnh.
"Bác hai đến trường liền" lại thấy Ngô Tần vội vã đi lên lầu. Anna Chư Cầm liền gọi lại: "Nhưng một lát Anh phải đi đón Tổng thống nước M ghé thăm"
Vẻ mặt Ngô Tần hận không thể xé xác cái tên lợn thối ức hiếp cháu mình. Ông nói lại: "Tiểu Khiết, con cứ ở đó đi, bác hai gọi cho dì ba đến"
"Vâng" cúp máy, nhìn sắc mặt Sở Hạo không còn giọt máu, tâm linh mách bảo hắn đụng trúng con ông cháu cha thật rồi.
Vẻ mặt Ngô Tần hận không thể xé xác cái tên lợn thối ức hiếp cháu mình. Ông nói lại: "Tiểu Khiết, con cứ ở đó đi, bác hai gọi cho dì ba đến"
Giọng cô uất ức, vành mắt đỏ hoe: "Bác hai, Tiểu Khiết bị bắt nạt"
"Vâng" cúp máy, nhìn sắc mặt Sở Hạo không còn giọt máu, tâm linh mách bảo hắn đụng trúng con ông cháu cha thật rồi.
Tất cả là do Tết đến cả đấy.
Dương Tề Vương cà lơ cà phất đi vào, theo sau là Dật Hoàng còn có Ngạn Hữu, bọn họ không như mọi người, tiên phong là học sinh giỏi nên mấy bài tập gì đó cơ hồ như một cái búng tay liền làm xong. Môn yếu nhất trong đám người Ngao Trạch Vũ điểm chung vẫn là môn Ngữ Văn, có thể cho hàng trăm bài tập xin đừng cho một bài thơ phân tích. Cắn lưỡi đấy!
Dương Tề Vương vừa thấy Thượng Khiết My và Thượng Yến Phi liền hào hứng kéo người đi đến: "Chào buổi sáng, chị dâu nhỏ"
Gương mặt cười tươi, khoé môi rạng rỡ đến tận mang tai, lại bị Dật Hoàng vả cho một vố vào đầu, cậu nhăn mặt hét một cái đau đớn.
"Sáng sớm cậu có bệnh à, Dật Hoàng" rên rỉ kêu đau, tay vừa xoa miệng vừa mắng.
Dật Hoàng cười khẩy một cái, cho cậu ta một cái khinh thường: "Cậu gọi chị dâu còn thêm từ nào đó theo sau, tớ sẽ mách Ngao Ca"
Dương Tề Vương ai oán lườm lườm. "Quả thực nhỏ mà"
Thượng Khiết My: "...." tôi nhỏ đụng chạm gì đến cậu chứ?
Thượng Yến Phi nhìn ba chàng trai nhỏ tuổi, cười nói: "Chị đây là chị của chị dâu nhỏ của các cậu, vậy thì nên gọi là gì"
Ba người đồng thanh: "Chị già!"
Thượng Yến Phi đen mặt: "?!"
Mẹ nó, đùa chắc, đàn em của tên tu la kia chẳng có ai bình thường. Điên hết!
Thượng Yến Phi liếc qua ba người, nhìn cô nói giọng bình thường hơn khác với giọng điệu nghiến răng khi nói với ba người nào đó: "Chị vào lớp trước, em đi cùng ba tên bể bóng này đi"
Ba tên bể bóng: "...."
Dật Hoàng: "ey ey chị nói gì vậy chứ, chỉ có tên Tề Vương này bể thôi"
Ngạn Hữu: "Tôi thích con gái"
Dương Tề Vương: "...." "con mẹ nó, lão tử không muốn ra tay với con gái!!"
Thượng Yến Phi hất cằm lên: "Ngon, lại đây đánh bà thử xem" khiêu khích người xong thì xoay người đi mất, bỏ lại mặt mũi đen thui thùi lùi của Dương Tề Vương, chơi kiểu gì vậy chứ! cậu tức quá mà, tức đến mức tim gan phèo phổi tím tái hết trơn.
Thượng Khiết My cười cười: "Mình đi vào lớp đây, gặp lại sau"
Dật Hoàng kêu lại, chần chừ: "Hay cậu đi chung với tụi mình đi"
Lần trước trước, lỡ không canh chừng cẩn thận khiến cho Mẫn Phương Kiều có cơ hội ra tay với chị dâu, bọn cậu đã sợ run người rồi, đặc biệt còn bị Ngao ca lơ là không điếm xỉa đến, cho nên bọn cậu đã rút ra kinh nghiệm sâu sắc từ lần đó.
Thượng Khiết My xua tay: "Không cần đâu, mình chỉ đi căn tin trường thôi"
Ngẫm nghĩ, căn tin trường thường xuyên đông người, kẻ ngu mới ra tay hành động. Cho nên, ba người các cậu lặng lẽ gật đầu đồng ý.
Khúc cua vẹo trái, một tay bánh ngọt một tay nước khoáng, bỗng dưng một cánh tay thò ra kéo cô đi về phía vắng người là sau trường. Nơi đó ngoài cây cói đường đầy sỏi đá còn có tiếng hồ nước chảy từ trên cao kêu róc rách xuống thì chẳng có một bóng ma nào. Nơi nhạt nhẽo, chỉ có cảnh vật thì làm gì khơi gợi sự hứng thù tò mò của học sinh, nói ra nơi này còn thua căn tin trường nữa là.
Hoảng hốt giằng co, bánh và nước khoáng đều rơi xuống nát bét hết.
Thượng Khiết My rút tay lại nhưng mãi vẫn không được, cô tức giận đến đỏ mặt, mà người đang kéo cô đi lực vô cùng mạnh. Hắn ta áp cô lên vách tường, cả người phả khí lạnh, lòng ngực phập phồng như thể tức giận. Giọng nói kiềm nén cơ hồ tận đáy:
"Tại sao?"
Cô mơ màng không hiểu nhìn người trước mặt.
Người kia lại nói tiếp: "Tại sao không chấp nhận tôi mà lại chấp nhận cậu ta, so về bối cảnh tôi chỉ thua cậu ta đôi chút, lẽ nào em thích gia phong giàu có?"
Nghe đến đây Thượng Khiết My nổi đoá, xô đẩy hắn ta nhưng mãi không nhúc nhích được là bao, cô trừng mắt nghiến răng, như con mèo con xù lông: "Sở Hạo, chúng ta là không có quan hệ, từ đầu đã như vậy"
Không quen biết còn tự tiện sỉ nhục cô, người này mắc bệnh nặng rồi.
Sở Hạo cười lạnh, tia máu hằn lên đôi mắt, bóp lấy bả vai cô nhấn mạnh: "Không có quan hệ sao? Nhiều lần tôi cố ý chăm sóc bày tỏ với em, lẽ nào em giả ngơ không hiểu?"
Thượng Khiết My nhìn Sở Hạo không thiện cảm: "Chính Anh tự khơi gợi lý trí của mình, cho rằng tôi thích Anh, nhưng tôi một chút cũng không thích Anh. Anh là tên khốn nạn, lừa dối chị tôi, chị tôi thích Anh như thế, Anh lại nỡ lòng lừa gạt, xem chị ấy là công cụ lợi dụng, Anh là tên lừa đảo, tôi ghét Anh, chán ghét Anh!"
Từng câu chữ tuôn ra là khiến sắc mặt Sở Hạo trở nên trì trệ, ánh mắt hắn tối sầm, cô còn nghe rõ hơi thở nặng nề hơn, hơi thở mạnh mẽ phả vào mặt cô lành lạnh. Cô sợ hãi tên này, cũng chán ghét hắn, trước đây cô còn cho rằng Sở Hạo, đường đường là một học trưởng nhiều người yêu mến, ắt hẳn là người tốt nên mới được tôn sùng, nhưng từ ngày hắn làm chị cô đau buồn khốn khổ, cái nhìn của cô đối với người này đã hoàn toàn vô vọng, là đáng ghét!
Sở Hạo nặng nề nói: "Là cô ta ngu xuẩn, tự mình đa tình, cô ta biết tôi thích em nhưng vẫn tự nguyện làm vì tôi. Tôi chỉ có một lỗi duy nhất là lợi dụng cô ta mà thôi, mấy cái khốn khổ dằn vặt, không đáp lại tình yêu gì đó là hoàn toàn do Thượng Yến Phi suy diễn rồi tự làm bản thân tổn thương, tôi chẳng làm gì sai cả, tôi chỉ thích mỗi em"
*bốp*
"Anh có quyền gì chỉ trách chị tôi, thích Anh là chị ấy sai à, dùng toàn bộ tâm tư thích Anh là chị ấy phạm pháp cơ à. Anh không có quyền mắng chị ấy, ngay cả tên, Anh cũng đừng hòng tự tiện gọi chị ấy, nghe vào bẩn tên họ chị tôi"
"Anh không xứng!" cô nghiến răng nhấn mạnh ba từ.
Mặt Sở Hạo nghiêng qua một bên, sau đó hắn đặt tay lên chỗ bỏng rát, quay đầu nhìn Thượng Khiết My thịnh nộ mà cười lạnh. Nụ cười của hắn khiến cô sợ, bất giác cô lùi mấy bước sang, hắn hung hăng kéo cô lại, đập lưng cô vào tường, một tiếng rên rỉ kêu đau. Hai mắt hắn đỏ ngầu như một con người khác, không còn thư sinh nho nhã, nụ cười ôn hoà, đối xử dịu dàng mà như một con sói đói khát nhìn cô.
Thượng Khiết My hồi hợp, trán rịa ra một tầng mồ hôi lạnh, giọng cô run rẩy, đôi môi khô khốc: "Chị ấy vì muốn đứng cạnh Anh đã liều mạng học tập, vậy mà Anh một chút để ý cũng không có, lợi dụng tình cảm của chị ấy"
Sở Hạo sắc bén nhìn con thỏ run rẩy đang trách cứ: "Vậy sao? Vậy thì em nên bảo cô ta cám ơn tôi một tiếng, nhờ tôi cô ta mới học tốt đến vậy, coi như tôi giúp được một việc tốt đó chứ"
"Sở Hạo! Anh bị điên sao?" Thượng Khiết My trừng to mắt, không ngờ tâm hắn ác độc đến vậy, không tỏ ra hối lỗi còn đổ dồn tội lỗi lên người chị đáng thương của cô. Phi Phi! Rốt cuộc ban đầu ánh mắt của chị đã đặt sai người, tâm tư, tình cảm nhỏ nhoi cũng trao nhầm chỗ!
Nhìn nụ cười chế giễu, Thượng Khiết My gai mắt, giơ tay lên muốn đánh lại bị người kia nắm chặt, cánh tay giơ lên không trung và rồi không động đậy. Sở Hạo đưa mặt lại gần, cười nham hiểm: "Nếu...em thuộc về tôi, vậy thì Ngao Trạch Vũ kia dùng cái gì cũng không giành lại được, đúng không?"
"Vì đâu ai thích đồ đã dùng rồi!" Hắn ghé sát lại gần, phun lên mặt cô từng chữ nhục mạ.
Cô phát giác ra tia nguy hiểm, mặt tái nhợt nhìn hắn không ngừng cự tuyệt. "Tránh ra, buông tôi ra, tên khốn này" đôi môi hắn rơi xuống nhưng lại rơi vào vành tai nhỏ, hắn cười khẽ, há miệng cắn lên vành tai đỏ bừng một cái thoả mãn. Thượng Khiết My gấp đến mức khóc nấc, tay chân cô đá lung tung lại bị hắn hung hãn kiềm lấy, cả người bất động. Đầu cô liên tục tránh né không ngừng, nếu cô ngừng lại hắn sẽ có cơ hội xằng bậy cho nên đầu cô choáng váng xoay cuồng nhưng vẫn không ngừng cự quậy.
"SỞ HẠO, CẬU LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY, ĐIÊN RỒI"
Thượng Yến Phi xuất hiện ở lối rẽ trái, ánh hắn hung tợn trừng lớn, không đợi Sở Hạo kịp phản ứng đã đi đến xô đẩy hắn ra, một cái tát lại rơi vào gương mặt dửng dưng kia. Hai tay giang trước bảo vệ em gái nhỏ, Thượng Yến Phi ngân cao giọng: "Đồ tồi như cậu, chẳng xứng danh là học trưởng hoà nhã một chút nào, đối với một cái tên cặn bã thì xứng hơn"
"Tôi nói cho cậu biết chuyện này tôi sẽ báo cáo lên trường, sẽ khiến cậu cút khỏi cái trường này. Cậu lo mà chuẩn bị cút khỏi đây đi Sở Hạo"
Sở Hạo chẳng sợ gì, hắn cười lớn, hung dữ nhìn Thượng Yến Phi cợt nhả: "Một gia thế nhỏ nhoi, cũng đòi đuổi tôi sao? Cô nghĩ một học sinh ưu tú có thể tiến vào các trường danh tiếng làm nở mày nở mặt trường như tôi thì hiệu trưởng nỡ đuổi tôi mà tin lời cô sao, cô nằm mơ ban ngày à"
Hiệu trưởng luôn luôn thiên vị và bồi dưỡng hết sức các nhân tài làm nở mặt mũi trường, liệu có tin một Thượng gia nhỏ bé, tiếng nói như nhỏ hơn tiếng muỗi kêu chăng?
Sở Hạo nhếch môi, đắc ý hất cao cằm.
Thượng Khiết My nhìn hắn đầy thù oán, giọng cô lạnh như băng: "Vậy một Ngô gia có đủ tống cổ Anh không?"
Sở Hạo giả bộ ngạc nhiên, hắn bất ngờ: "Ô? Ngô gia sao, cái gia tộc tiếng vang trong ngũ đại gia tộc à? Thượng Khiết My có phải em mơ làm người giàu có, thiên kim tiểu thư cuồng đến ngốc rồi không. Em nghĩ vờ vịt lấy một gia tộc lớn nhất nhì liền dọa được tôi? Nếu em lấy một cái tên như Ngao gia, có lẽ tôi sẽ tin đấy nhưng một Thượng gia nhỏ bé mà cũng đáng để Ngao lão gia ra mặt đối đầu với đối tác Sở thị như gia đình tôi thì không thể tin được. Ngao gia chọn thông gia ít nhất phải như Mẫn gia mới xứng tầm, Thượng Khiết My, em đây là đang mơ mộng hão huyền hay sao?"
Thượng Khiết My trừng mắt, từng chữ rít qua kẽ răng, gằn giọng: "Tôi chính là cháu gái của Ngô Đức Vạn - Tổng tham mưu trưởng, là con gái của Ngô Tuyết, cô con gái út của Ngô gia được chiều chuộng từ khi ra đời. Là cháu gái Tổng thống nước X, Ngô Phương - người mẫu nổi tiếng toàn cầu là dì ba của tôi, chúng tôi là em họ của Ngô Chử Đồng - CEO, nhà thiết kế YS"
Sở Hạo ngờ nghệch, tay ngoáy ngoáy như nhẫn nại xem trò tân bốc: "Những gì em nói, em nghĩ tôi không biết sao, trên trang mạng có đầy, chỉ cần chút hiểu biết liền rõ. Em xem thường tôi kiến thức hạn chế?"
"Alo, Phi Phi?" một giọng nói ôn hoà vang lên, Thượng Yến Phi không biết từ đâu mà đã gọi người, nhân lúc hắn mải mê nói, đã lén mở điện thoại gọi đến xác nhận. Nếu không vì hắn ngông cuồng bọn cô cũng chẳng muốn hé lộ thân phận của mình, rắc rối có lẽ sắp đến rồi.
Thượng Yến Phi liếc qua Sở Hạo, thấy vẻ mặt hắn nghi nghi ngờ ngờ nhìn qua như muốn xuyên thủng di động, xem người đầu dây kia là ai.
"Bác hai" Thượng Yến Phi nhẹ giọng kêu lên.
Ngô Tần đang ăn sáng cùng với Anna Chư Cầm, không vội ăn tay bỏ đôi đũa xuống, cười nhã nhặn, không nhanh không chậm hỏi: "Phi Phi của bác hai làm sao thế, trên trường có ai chọc giận con à"
Thượng Yến Phi đáp, trong giọng điệu chứa sự tức giận: "Bác hai, bác tên là gì thế ạ"
Câu hỏi làm cho Ngô Tần cùng Anna Chư Cầm bên kia đơ người, ông cười ha hả trêu chọc: "Phi Phi thật hư nha, tên của bác hai cũng quên luôn"
Anna Chư Cầm vỗ nhẹ lên tay Ngô Tần: "Ngô Tần, Anh cứ chọc con bé" Sở Hạo nghe rõ cái tên vừa phát ra, ánh mắt kinh hãi nhìn chầm.
Ngô Tần! Cái tên này nếu hắn không biết quả thực có lỗi với tổ quốc, vị tổng thống được người người khen ngợi vừa có sắc lại có tài. Một người bị hỏng kiến thức, đầu óc chậm chạp cũng sẽ biết đến vị đại nhân Ngô Tần là ai, nói chi là một người thông minh xuất chúng như hắn.
Thượng Yến Phi đưa di động sang cho em gái, nháy mắt truyền đạt thông tin. Cô mím môi cầm lấy, thật là không muốn phiền bác hai nhà mình nhưng mà Sở Hạo này không dùng dao cắt dây đầu tàu thì hắn mãi mãi không ra khơi, cút khỏi tầm mắt của cô..
Giọng cô uất ức, vành mắt đỏ hoe: "Bác hai, Tiểu Khiết bị bắt nạt"
Nét mặt Ngô Tần tối lại, nghe rõ sự ủy khuất của cháu gái, nghiêm giọng: "Là ai bắt nạt con"
Giọng điệu ỷ lại, nhớ đến lúc nãy hắn dùng môi hôn lên cổ cô, nước mắt trực trào, nhìn lại bộ dáng lôi thôi cô càng nức nở. Nghe tiếng khóc, Ngô Tần và Anna Chư Cầm càng rối ren lên.
"Sao thế sao thế, Tiểu Khiết ngoan đừng khóc đừng khóc nhé. Bây giờ, bác hai đến trường giải quyết cho con"
Bữa sáng cũng không ăn hết, vội vàng đứng lên, Thượng Khiết My nức nở thành tiếng thốt lên: "Con không sao, con chỉ cần bác hai xác nhận thân phận thôi, giờ thì được rồi ạ"
Giọng Ngô Tần lạnh tanh, tức giận nổi đoá: "kẻ đó làm gì con?"
Vành mắt cô lại đỏ lên, nỉ non nói: "Hắn ta ức hiếp con, tùy tiện lôi kéo quần Áo của con"
"Hắn? Lôi kéo?" Ngô Tần nhấn mạnh.
"Bác hai đến trường liền" lại thấy Ngô Tần vội vã đi lên lầu. Anna Chư Cầm liền gọi lại: "Nhưng một lát Anh phải đi đón Tổng thống nước M ghé thăm"
Vẻ mặt Ngô Tần hận không thể xé xác cái tên lợn thối ức hiếp cháu mình. Ông nói lại: "Tiểu Khiết, con cứ ở đó đi, bác hai gọi cho dì ba đến"
"Vâng" cúp máy, nhìn sắc mặt Sở Hạo không còn giọt máu, tâm linh mách bảo hắn đụng trúng con ông cháu cha thật rồi.
Vẻ mặt Ngô Tần hận không thể xé xác cái tên lợn thối ức hiếp cháu mình. Ông nói lại: "Tiểu Khiết, con cứ ở đó đi, bác hai gọi cho dì ba đến"
Giọng cô uất ức, vành mắt đỏ hoe: "Bác hai, Tiểu Khiết bị bắt nạt"
"Vâng" cúp máy, nhìn sắc mặt Sở Hạo không còn giọt máu, tâm linh mách bảo hắn đụng trúng con ông cháu cha thật rồi.
Bình luận facebook