Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
_Dạ! Chào các bạn đọc giả dễ thương ạ. Chương này mình sẽ sơ lược về sự xuất hiện cũng như bối cảnh của nữ chính, bối cảnh của nam chính mình sẽ nói trong phần sau nè ^_^ _
Sơ lược:
Cô - Thượng Khiết My, lúc mới sinh ra thì xui xẻo bị cô y tá bế nhầm, đến 1 khoảng thời gian sau là lúc cô 17 tuổi được ba mẹ ruột nhận về, ba mẹ thấy có lỗi với cô rất nhiều vì 17 năm qua cô sống trong một gia đình nợ nần chồng chất, ba thì rượu chè, mẹ thì bài bạc. Cô phải đi làm kiếm từng đồng để trang trải cuộc sống, lo tiền ăn trong gia đình và tiền học của bản thân, tất cả mọi việc trong gia đình đều là do cô gánh vác. Lúc nhận lại cô, Thượng Minh Lữ và Ngô Tuyết đau lòng không tả nổi, khi về nhà mới Thượng Yến Phi vô cùng chán ghét cô vì cô là người nông thôn, chân lấm tay bùn. Cô ta chỉ thích đứa em gái kia - Thượng Giả Nhi. Khi Thượng Giả Nghi được đưa về với ba mẹ ruột của mình (Đường Tử Gia - Cẩm Ngư), cô ta khóc lóc ỉ ôi nhất quyết không chịu đi vì đã quen sống trong nhung lụa, ba mẹ cưng chiều, Thượng Minh Lữ và Ngô Tuyết cảm thấy đau xót, chung sống với nhau cũng 17 năm đâu phải nói muốn cắt đứt là cắt đứt nên đã hứa với Thượng Giả Nhi rằng sẽ chu cấp hằng tháng cho cô ta và cô ta vẫn sẽ học ở trường như bình thường, sẽ được ra vào nhà này như bình thường, chỉ là cô ta phải về nhà nhận lại ba mẹ ruột của chính mình. Nghe thế, cô ta nguôi nguôi mới chịu đi. Còn cô, tuy sống trong ngôi nhà to lớn nhưng cô đã quen với lối sống ở thôn quê, làm sao có thể thay đổi lối sống một cách nhanh chóng được, Thượng Minh Lữ đã khuyên cô cứ sống vui vẻ thoải mái vì đây là nhà là gia đình thật sự của cô, đừng dè dặt hay khách sáo gì cả. Haizz mọi thứ có thể thay đổi một cách dễ dàng nhưng lối sinh hoạt của một người sống ở thôn quê 17 năm như cô đâu phải ngày 1 ngày 2 là thay đổi được. Cô được Ngô Tuyết sắm cho rất nhiều quần áo và phụ kiện kèm theo đó là một căn phòng to lớn. Cô mở to mắt nhìn căn phòng bự gấp mấy lần căn phòng cũ kỹ ở thôn quê cô từng sống. Nhưng đời ai biết trước được điều gì, những bộ đồ mẹ cô mua cô không mặc vì mẹ cô mua toàn váy, cô lại không thích váy, cô chỉ tìm được vài bộ đồ bộ trong số đó. Nếu hết đồ mặc cô sẽ mặc đồ mà trước đây cô từng mặc. Ngô Tuyết nhìn đứa con gái của mình chỉ biết lắc đầu, thở dài. "Thật không nói nổi con bé này, từ từ rồi sẽ quen với nơi đây thôi"
Cô 17 tuổi học lớp 11 vì sợ cô không quen trường nên đã cho cô học chung với Thượng Giả Nhi, còn Thượng Yến Phi học lớp 12. Cô, Giả Nhi và Yến Phi được ba cho học chung 1 trường - Trường Cấp 3 Tinh Vụ. Ngôi trường cậu ấm cô chiêu, học phí 1 năm ở trường này bằng 10 năm cô đi làm thêm ở dưới quê. Sao đắt thế nhỉ?
Hôm nay là ngày đầu tiên cô lên xem trường lớp của mình ra sao, tập làm quen với Thầy cô. Trường cô vừa to vừa đẹp, khung cảnh trường thoáng mát. Cô quyết tâm sẽ học tập thật tốt ở nơi này, sẽ không làm cho ba mẹ thất vọng, ở trường cũ thành tích học tập của cô rất tốt, cô ham học hỏi, tiếp thu bài cũng rất nhanh nên cô rất tự tin rằng mình sẽ không thua ai. Cạnh trường cô là trường Đại học Phong Uy - ngôi trường đại học đào tạo nhân tài bậc nhất thành phố Dạ Châu. Trường cô đã to, trường Đại học này càng to hơn, cô lang thang trên sân trường, hai tay khoanh tròn trước ngực, chân bước đi trên những viên sỏi đá, vừa ngắm nhìn những bệ hoa trên sân trường vừa suy nghĩ về quãng thời gian ở thôn quê tĩnh lặng yên bình trước đây.
Một nơi là thành phố nhộn nhịp tấp nập khiến cho nhiều người muốn sống muốn hưởng thụ, nhưng cô thì không, cô cảm thấy mình không hợp với nơi đây, nơi này bước đi của ai cũng vội vã khiến cô bước đi theo có phần không kịp - bước tiến của thời đại. Chỉ có thôn quê mới có thứ mà khiến lòng cô nhẹ đi là yên bình, thứ này cho dù thành phố có đi xa đến mấy cũng chẳng hề có, dường như đó là một đặc trưng nổi bậc của vùng thôn quê, vừa toát lên vẻ đẹp yên bình vừa cho người khác thấy được rằng sự riêng biệt của mình.
Khung cảnh trường tĩnh lặng, gió thổi những tán cây nhẹ nhàng đung đưa, vài lá vàng nhẹ rơi trên vai cô, khung cảnh này càng làm cho cô nhớ về quá khứ thuở xưa của mình hơn. Não nề quá cứ thế dòng suy nghĩ ùa về không có điểm dừng........
T/g: Vài điều mình muốn nói với các bạn đọc giả dễ thương ạ!
^_^Mình cám ơn các bạn đã yêu truyện, đã bỏ thời gian quý giá để đọc truyện của mình. Có thể truyện của mình không xuất sắc và hoàn hảo nhưng nó là tâm huyết của mình, và đây là lần đầu mình viết truyện, kinh nghiệm, vốn từ ngữ của mình không nhiều nhưng mình sẽ luôn lắng nghe sự góp ý, ý kiến của mọi người ạ. Mình mong tác phẩm mang tên Thanh Xuân Vội Vã - Ta Đã Cuồng Nhiệt này, sẽ được mọi người yêu thích và chào đón, cuối cùng mình mong rằng mình sẽ hoàn thành xuất sắc để mang đến một tác phẩm tuyệt vời chạm đến trái tim của các bạn ạ! ^_^
Sơ lược:
Cô - Thượng Khiết My, lúc mới sinh ra thì xui xẻo bị cô y tá bế nhầm, đến 1 khoảng thời gian sau là lúc cô 17 tuổi được ba mẹ ruột nhận về, ba mẹ thấy có lỗi với cô rất nhiều vì 17 năm qua cô sống trong một gia đình nợ nần chồng chất, ba thì rượu chè, mẹ thì bài bạc. Cô phải đi làm kiếm từng đồng để trang trải cuộc sống, lo tiền ăn trong gia đình và tiền học của bản thân, tất cả mọi việc trong gia đình đều là do cô gánh vác. Lúc nhận lại cô, Thượng Minh Lữ và Ngô Tuyết đau lòng không tả nổi, khi về nhà mới Thượng Yến Phi vô cùng chán ghét cô vì cô là người nông thôn, chân lấm tay bùn. Cô ta chỉ thích đứa em gái kia - Thượng Giả Nhi. Khi Thượng Giả Nghi được đưa về với ba mẹ ruột của mình (Đường Tử Gia - Cẩm Ngư), cô ta khóc lóc ỉ ôi nhất quyết không chịu đi vì đã quen sống trong nhung lụa, ba mẹ cưng chiều, Thượng Minh Lữ và Ngô Tuyết cảm thấy đau xót, chung sống với nhau cũng 17 năm đâu phải nói muốn cắt đứt là cắt đứt nên đã hứa với Thượng Giả Nhi rằng sẽ chu cấp hằng tháng cho cô ta và cô ta vẫn sẽ học ở trường như bình thường, sẽ được ra vào nhà này như bình thường, chỉ là cô ta phải về nhà nhận lại ba mẹ ruột của chính mình. Nghe thế, cô ta nguôi nguôi mới chịu đi. Còn cô, tuy sống trong ngôi nhà to lớn nhưng cô đã quen với lối sống ở thôn quê, làm sao có thể thay đổi lối sống một cách nhanh chóng được, Thượng Minh Lữ đã khuyên cô cứ sống vui vẻ thoải mái vì đây là nhà là gia đình thật sự của cô, đừng dè dặt hay khách sáo gì cả. Haizz mọi thứ có thể thay đổi một cách dễ dàng nhưng lối sinh hoạt của một người sống ở thôn quê 17 năm như cô đâu phải ngày 1 ngày 2 là thay đổi được. Cô được Ngô Tuyết sắm cho rất nhiều quần áo và phụ kiện kèm theo đó là một căn phòng to lớn. Cô mở to mắt nhìn căn phòng bự gấp mấy lần căn phòng cũ kỹ ở thôn quê cô từng sống. Nhưng đời ai biết trước được điều gì, những bộ đồ mẹ cô mua cô không mặc vì mẹ cô mua toàn váy, cô lại không thích váy, cô chỉ tìm được vài bộ đồ bộ trong số đó. Nếu hết đồ mặc cô sẽ mặc đồ mà trước đây cô từng mặc. Ngô Tuyết nhìn đứa con gái của mình chỉ biết lắc đầu, thở dài. "Thật không nói nổi con bé này, từ từ rồi sẽ quen với nơi đây thôi"
Cô 17 tuổi học lớp 11 vì sợ cô không quen trường nên đã cho cô học chung với Thượng Giả Nhi, còn Thượng Yến Phi học lớp 12. Cô, Giả Nhi và Yến Phi được ba cho học chung 1 trường - Trường Cấp 3 Tinh Vụ. Ngôi trường cậu ấm cô chiêu, học phí 1 năm ở trường này bằng 10 năm cô đi làm thêm ở dưới quê. Sao đắt thế nhỉ?
Hôm nay là ngày đầu tiên cô lên xem trường lớp của mình ra sao, tập làm quen với Thầy cô. Trường cô vừa to vừa đẹp, khung cảnh trường thoáng mát. Cô quyết tâm sẽ học tập thật tốt ở nơi này, sẽ không làm cho ba mẹ thất vọng, ở trường cũ thành tích học tập của cô rất tốt, cô ham học hỏi, tiếp thu bài cũng rất nhanh nên cô rất tự tin rằng mình sẽ không thua ai. Cạnh trường cô là trường Đại học Phong Uy - ngôi trường đại học đào tạo nhân tài bậc nhất thành phố Dạ Châu. Trường cô đã to, trường Đại học này càng to hơn, cô lang thang trên sân trường, hai tay khoanh tròn trước ngực, chân bước đi trên những viên sỏi đá, vừa ngắm nhìn những bệ hoa trên sân trường vừa suy nghĩ về quãng thời gian ở thôn quê tĩnh lặng yên bình trước đây.
Một nơi là thành phố nhộn nhịp tấp nập khiến cho nhiều người muốn sống muốn hưởng thụ, nhưng cô thì không, cô cảm thấy mình không hợp với nơi đây, nơi này bước đi của ai cũng vội vã khiến cô bước đi theo có phần không kịp - bước tiến của thời đại. Chỉ có thôn quê mới có thứ mà khiến lòng cô nhẹ đi là yên bình, thứ này cho dù thành phố có đi xa đến mấy cũng chẳng hề có, dường như đó là một đặc trưng nổi bậc của vùng thôn quê, vừa toát lên vẻ đẹp yên bình vừa cho người khác thấy được rằng sự riêng biệt của mình.
Khung cảnh trường tĩnh lặng, gió thổi những tán cây nhẹ nhàng đung đưa, vài lá vàng nhẹ rơi trên vai cô, khung cảnh này càng làm cho cô nhớ về quá khứ thuở xưa của mình hơn. Não nề quá cứ thế dòng suy nghĩ ùa về không có điểm dừng........
T/g: Vài điều mình muốn nói với các bạn đọc giả dễ thương ạ!
^_^Mình cám ơn các bạn đã yêu truyện, đã bỏ thời gian quý giá để đọc truyện của mình. Có thể truyện của mình không xuất sắc và hoàn hảo nhưng nó là tâm huyết của mình, và đây là lần đầu mình viết truyện, kinh nghiệm, vốn từ ngữ của mình không nhiều nhưng mình sẽ luôn lắng nghe sự góp ý, ý kiến của mọi người ạ. Mình mong tác phẩm mang tên Thanh Xuân Vội Vã - Ta Đã Cuồng Nhiệt này, sẽ được mọi người yêu thích và chào đón, cuối cùng mình mong rằng mình sẽ hoàn thành xuất sắc để mang đến một tác phẩm tuyệt vời chạm đến trái tim của các bạn ạ! ^_^
Bình luận facebook