Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
"Tôn đại thiếu gia, tôi sai tôi sai rồi, xin Tôn thiếu gia giơ cao đánh khẽ tha cho tôi, tôi van xin ngài tôi lạy ngài. Tôi xin lỗi tôi xin lỗi Tôn thiếu gia. Tôi biết...tôi biết Tôn thiếu gia có lòng nhân từ, ngài nhất định sẽ tha cho tôi...tôi...."
Còn chưa nói xong đã bị ngắt lời: "Tôi không bao giờ có lòng nhân từ đâu. Từ đó không bao giờ xuất hiện trong thế giới của tôi. Thế giới của tôi chỉ có "một tuân hai chết" rõ chưa?"
Tôn Trì Phong lãnh đạm buông lời tuyệt tình, tàn khốc đến mức cướp đi tia hy vọng sống sót cuối cùng của Như Hoa cùng sáu người thảm hại còn lại. Đời họ đúng là tàn thật rồi! Bọn họ nhất định phải chết khi còn tuổi đầy thơ mộng chăng?
Lưu Hạo Băng hầm hầm nhìn một thể: "Các người sẽ không chết đâu"
Bảy người ngớ ngẩn rồi trên gương mặt bọn họ bỗng dưng lại xuất hiện nét mừng rỡ. Nhưng nét mừng rỡ chưa đầy 1 giây lại bị Lưu Hạo Băng ác liệt đánh bay bởi câu nói nghiến răng nghiến lợi hận thù ghen ghét sâu sắc: "Mà các người phải chịu một trận trả giá trước khi chết. Đâu phải cứ thế mà lành lặn đi chầu Diêm Vương"
*Bọn họ cũng sợ chết, bọn họ chỉ là những cô gái 17-18 tuổi nông nổi nên mới phạm sai lầm, đừng tuyệt tình tàn khốc cướp đi sinh mạng của tuổi xuân đang nở rộ đẹp nhất cuộc đời họ. Hãy cho họ được hối cãi với lỗi lầm của mình, được không Anh*
Câu nói của Thượng Khiết My liên tục hiện ra trong tâm trí Anh, nhắc nhở Anh phải nương tay, cho họ một cơ hội sống sót. Ngao Trạch Vũ sa sầm mặt, giơ tay bóp mi tâm, một lát sau Anh ra lệnh:
"Lữ Khán, nơi này giao cho chú. 3 phút"
Nói xong, Anh đứng phất dậy bỏ qua những biểu cảm cầu xin của 7 người con gái đang cầu mong Anh rút lại lời nói.
Bọn Tôn Trì Phong cũng đứng dậy đi theo sau Anh. Nơi này không cần bọn hắn nữa, ở lại cho bọn họ một bài học lại sợ máu bọn họ làm bẩn tay. Đến cửa bất giác Anh đứng lại, bọn Tôn Trì Phong cũng nhanh chóng dừng chân, khó hiểu đồng loạt nhìn tấm lưng trầm tĩnh.
"Sau 3 phút bọn họ không chết thì lui"
Lữ Khán cúi người tuân mệnh. Đây là con đường sống duy nhất Anh có thể mở cho họ, vì Anh đã hứa với người con gái Anh thương. Anh không thể để cô ấy cắn rứt được, không thể. Mà cũng không thể để họ cứ thế mà thoát nạn phải bắt họ trả giá với những gì bọn chúng làm. Anh chỉ mở cơ hội như thế thôi.
Cách làm việc trước đây của Anh chưa từng tồn tại hai chữ "Nhân từ" hôm nay vì cô mà phá lệ. Anh không tiếc!
Anh cất bước đi ra ngoài, không quay đầu lại mà giọng nói vang lên: "Ba người nếu không có việc gì làm thì cứ chơi mấy cái trò chơi cùng 7 gia tộc kia đi. Nghe nói, trong thị trường bọn họ đều đứng rất vững. Tôi muốn bọn họ khốn khổ biến mất"
Tôn Trì Phong đút tay vào túi quần, không nói chỉ cười nhẹ ra tiếng.
Trò này cũng vui, hắn hứng thú.
_____________________
"Ba mẹ, Sơn Hạ muốn về nhà, không muốn ở đây đâu"
Tôn Phù cùng Vương Vân William lắc đầu cười. Bọn họ từ Anh Quốc xa xôi bay gấp về đây xem tình hình bảo bối, vừa nghe tin con gái bị đánh đến mức gãy xương bọn họ lo lắng hối hả liền dùng phi cơ riêng tức tốc bay về. Cứ tưởng Tôn Sơn Hạ sẽ đau khổ suy sụp, ai mà có ngờ con bé vẫn nghịch ngợm bướng bỉnh thậm chí còn hơn ngày thường, chỉ cần la mắng con bé vì bướng con bé liền khôn ngoan dùng vết thương ra làm bia đạn, thật không nói nổi. Nghe con gái một bên ỉ ôi, hai người bọn họ đau khổ bịt tai, không khuyên được gì chỉ có thể chịu đựng, đợi Tôn Trì Phong về, nó sẽ lập tức ngoan ngoãn thôi.
Tôn Phù bịt tai: "Sơn Hạ! Ta già rồi con cho ta tịnh dưỡng tuổi già đi có được không hả"
Tôn Sơn Hạ cười phá lên.
Vương Vân William nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ xoa xoa: "Sơn Hạ, ngoan nhé đợi vết thương khoẻ một chút thì chúng ta mới xuất viện về nhà được không nào?"
Tôn Sơn Hạ một mực lắc đầu không đồng ý, kiên quyết từ chối: "Không không không muốn, con muốn về nhà về nhà về nh...."
"Em nói gì?"
Một giọng nói lạnh lùng kèm theo sự nguy hiểm rình rập, ngay lập tức Tôn Sơn Hạ mím môi đôi mắt dò xét xung quanh. Bắt gặp thần sắc không mấy vui vẻ của Tôn Trì Phong đang lạnh lùng đứng ở cửa ra vào. Mặt hắn đen lại, từ từ tiến vào phòng dạy dỗ.
"Để Anh nghe thêm một lần, em đừng có trách"
Một câu đe doạ vô cùng giản đơn nhưng lại làm cho Tôn Sơn Hạ phải sợ hãi. Nhưng cô ấy lại không chịu khuất phục mà cố gắng chống cự trong sự yếu thế rõ ràng "Không! Em muốn về nhà"
Mặt Tôn Trì Phong ngày càng đen, lửa cháy phừng phừng trên đỉnh đầu. Hắn rít từng chữ qua kẽ răng: "Em dám nói lại lần nữa không?"
Tôn Mẫn Ngôn nhìn rõ sự tức giận đang bùng lên liền tái mặt, đi đến ngăn cản: "Anh đừng tức giận, con bé chỉ vì ở không quen muốn về nhà thôi, em sẽ khuyên em ấy Anh đừng...."
"Em muốn về nhà" Tôn Sơn Hạ một mực nói, ngắt ngang câu nói của Tôn Mẫn Ngôn, bỏ qua ánh mắt ra sức nhắc nhở của Tôn Mẫn Ngôn.
Tôn Trì Phong khí tức tràn lan bốc lên đỉnh đầu, hắn gật gật đầu liên tục, miệng vừa nói: "Được được được được Anh sẽ cho em về"
Tôn Sơn Hạ ngạc nhiên, vốn định mở miệng cười lớn nói câu cám ơn nhưng...
"Về Anh Quốc"
Tôn Sơn Hạ tròn mắt, một giây sau lắc đầu không ngừng. Về Anh Quốc chẳng khác nào giam cầm, nhà ngoại cô ấy luôn luôn nghiêm khắc lại lắm quy tắc không được tự do thoải mái, làm gì cũng phải chừng mực, gia tộc William vốn là gia tộc thuộc Hoàng gia nên lúc nào giơ tay đi đứng cũng phải chú ý, vô cùng mệt mỏi. Vì thế, đào tạo ra một công chúa lại càng khắc nghiệt hơn.
"Không không không, em không về đó đâu, ông ngoại sẽ lại phải nghiêm khắc với em. Không....ba mẹ con không muốn đâu, con...Tiểu Ca...Anh thương Sơn Hạ nhất, Anh mau kêu Ca Ca đừng bắt Sơn Hạ đi"
Mếu máo một hồi cuối cùng Tôn Trì Phong đang mệt người dựa lưng vào ghế sofa nhắm mắt tịnh tâm mà bị con nhóc bướng bỉnh làm phiền đến đau đầu bóp mi tâm đành bấm bụng cất tiếng nói: "Nếu hết tuần sau bệnh tình của em có tiến triển tốt, Anh sẽ cho em về, được chưa? Đừng có làm phiền Anh nghỉ ngơi"
Tôn Sơn Hạ cười tươi vui vẻ hí hửng híp mắt. Niềm vui không thể tả nổi chỉ cần cô cố gắng bình phục sẽ được về nhà thôi.
Thành phố Dạ Châu lẫy lừng khap nước X vừa nhộn nhịp vừa phồn hoa, người người vội vã ùa vào đám đông tấp nập đông đúc, sự nhộn nhịp ấy luôn kéo dài từng phút từng giây không thể nào ngừng, cũng chẳng nghỉ ngơi. Thế nhưng lại có một sự kiện khiến cho cả đất nước X phải chấn động, ai nấy đều bất ngờ đó chính là 7 gia tộc luôn trụ vững trên bảng xếp hạng thị trường giờ đây lại biệt tăm bốc hơi khỏi nước X, thậm chí trên danh sách gia tộc bọn họ cũng không có mặt, chỉ trong 1 đêm mà 7 gia tộc không một ai biết tăm tít của bọn họ ra sao. Một dấu hiệu để bắt lấy cũng chẳng hề có, sự việc làm mọi người ai nấy đều hoang mang tò mò nhưng sáng hôm sau mọi người không bàn qua chuyện đó cứ thế sống cuộc sống như bình thường giống như 7 gia tộc kia có cũng được, không có cũng chẳng hề liên quan.
Còn về kết cuộc của 7 cô gái kia, sau khi bị tra tấn chưa đầy 3 phút bọn họ đã ngã lăn ra sàn bất tỉnh hơi thở yếu ớt trông thấy, Lữ Khán không hề chớp mắt, giọng nói lạnh lùng ra lệnh "Văng bọn chúng ra ngoài", đám người thuộc hạ mặc đồ đen nhanh chóng đi đến kéo bọn họ như lê một bao rác vứt ở ngoài ngã ba đầu đường.
____________________
Còn chưa nói xong đã bị ngắt lời: "Tôi không bao giờ có lòng nhân từ đâu. Từ đó không bao giờ xuất hiện trong thế giới của tôi. Thế giới của tôi chỉ có "một tuân hai chết" rõ chưa?"
Tôn Trì Phong lãnh đạm buông lời tuyệt tình, tàn khốc đến mức cướp đi tia hy vọng sống sót cuối cùng của Như Hoa cùng sáu người thảm hại còn lại. Đời họ đúng là tàn thật rồi! Bọn họ nhất định phải chết khi còn tuổi đầy thơ mộng chăng?
Lưu Hạo Băng hầm hầm nhìn một thể: "Các người sẽ không chết đâu"
Bảy người ngớ ngẩn rồi trên gương mặt bọn họ bỗng dưng lại xuất hiện nét mừng rỡ. Nhưng nét mừng rỡ chưa đầy 1 giây lại bị Lưu Hạo Băng ác liệt đánh bay bởi câu nói nghiến răng nghiến lợi hận thù ghen ghét sâu sắc: "Mà các người phải chịu một trận trả giá trước khi chết. Đâu phải cứ thế mà lành lặn đi chầu Diêm Vương"
*Bọn họ cũng sợ chết, bọn họ chỉ là những cô gái 17-18 tuổi nông nổi nên mới phạm sai lầm, đừng tuyệt tình tàn khốc cướp đi sinh mạng của tuổi xuân đang nở rộ đẹp nhất cuộc đời họ. Hãy cho họ được hối cãi với lỗi lầm của mình, được không Anh*
Câu nói của Thượng Khiết My liên tục hiện ra trong tâm trí Anh, nhắc nhở Anh phải nương tay, cho họ một cơ hội sống sót. Ngao Trạch Vũ sa sầm mặt, giơ tay bóp mi tâm, một lát sau Anh ra lệnh:
"Lữ Khán, nơi này giao cho chú. 3 phút"
Nói xong, Anh đứng phất dậy bỏ qua những biểu cảm cầu xin của 7 người con gái đang cầu mong Anh rút lại lời nói.
Bọn Tôn Trì Phong cũng đứng dậy đi theo sau Anh. Nơi này không cần bọn hắn nữa, ở lại cho bọn họ một bài học lại sợ máu bọn họ làm bẩn tay. Đến cửa bất giác Anh đứng lại, bọn Tôn Trì Phong cũng nhanh chóng dừng chân, khó hiểu đồng loạt nhìn tấm lưng trầm tĩnh.
"Sau 3 phút bọn họ không chết thì lui"
Lữ Khán cúi người tuân mệnh. Đây là con đường sống duy nhất Anh có thể mở cho họ, vì Anh đã hứa với người con gái Anh thương. Anh không thể để cô ấy cắn rứt được, không thể. Mà cũng không thể để họ cứ thế mà thoát nạn phải bắt họ trả giá với những gì bọn chúng làm. Anh chỉ mở cơ hội như thế thôi.
Cách làm việc trước đây của Anh chưa từng tồn tại hai chữ "Nhân từ" hôm nay vì cô mà phá lệ. Anh không tiếc!
Anh cất bước đi ra ngoài, không quay đầu lại mà giọng nói vang lên: "Ba người nếu không có việc gì làm thì cứ chơi mấy cái trò chơi cùng 7 gia tộc kia đi. Nghe nói, trong thị trường bọn họ đều đứng rất vững. Tôi muốn bọn họ khốn khổ biến mất"
Tôn Trì Phong đút tay vào túi quần, không nói chỉ cười nhẹ ra tiếng.
Trò này cũng vui, hắn hứng thú.
_____________________
"Ba mẹ, Sơn Hạ muốn về nhà, không muốn ở đây đâu"
Tôn Phù cùng Vương Vân William lắc đầu cười. Bọn họ từ Anh Quốc xa xôi bay gấp về đây xem tình hình bảo bối, vừa nghe tin con gái bị đánh đến mức gãy xương bọn họ lo lắng hối hả liền dùng phi cơ riêng tức tốc bay về. Cứ tưởng Tôn Sơn Hạ sẽ đau khổ suy sụp, ai mà có ngờ con bé vẫn nghịch ngợm bướng bỉnh thậm chí còn hơn ngày thường, chỉ cần la mắng con bé vì bướng con bé liền khôn ngoan dùng vết thương ra làm bia đạn, thật không nói nổi. Nghe con gái một bên ỉ ôi, hai người bọn họ đau khổ bịt tai, không khuyên được gì chỉ có thể chịu đựng, đợi Tôn Trì Phong về, nó sẽ lập tức ngoan ngoãn thôi.
Tôn Phù bịt tai: "Sơn Hạ! Ta già rồi con cho ta tịnh dưỡng tuổi già đi có được không hả"
Tôn Sơn Hạ cười phá lên.
Vương Vân William nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ xoa xoa: "Sơn Hạ, ngoan nhé đợi vết thương khoẻ một chút thì chúng ta mới xuất viện về nhà được không nào?"
Tôn Sơn Hạ một mực lắc đầu không đồng ý, kiên quyết từ chối: "Không không không muốn, con muốn về nhà về nhà về nh...."
"Em nói gì?"
Một giọng nói lạnh lùng kèm theo sự nguy hiểm rình rập, ngay lập tức Tôn Sơn Hạ mím môi đôi mắt dò xét xung quanh. Bắt gặp thần sắc không mấy vui vẻ của Tôn Trì Phong đang lạnh lùng đứng ở cửa ra vào. Mặt hắn đen lại, từ từ tiến vào phòng dạy dỗ.
"Để Anh nghe thêm một lần, em đừng có trách"
Một câu đe doạ vô cùng giản đơn nhưng lại làm cho Tôn Sơn Hạ phải sợ hãi. Nhưng cô ấy lại không chịu khuất phục mà cố gắng chống cự trong sự yếu thế rõ ràng "Không! Em muốn về nhà"
Mặt Tôn Trì Phong ngày càng đen, lửa cháy phừng phừng trên đỉnh đầu. Hắn rít từng chữ qua kẽ răng: "Em dám nói lại lần nữa không?"
Tôn Mẫn Ngôn nhìn rõ sự tức giận đang bùng lên liền tái mặt, đi đến ngăn cản: "Anh đừng tức giận, con bé chỉ vì ở không quen muốn về nhà thôi, em sẽ khuyên em ấy Anh đừng...."
"Em muốn về nhà" Tôn Sơn Hạ một mực nói, ngắt ngang câu nói của Tôn Mẫn Ngôn, bỏ qua ánh mắt ra sức nhắc nhở của Tôn Mẫn Ngôn.
Tôn Trì Phong khí tức tràn lan bốc lên đỉnh đầu, hắn gật gật đầu liên tục, miệng vừa nói: "Được được được được Anh sẽ cho em về"
Tôn Sơn Hạ ngạc nhiên, vốn định mở miệng cười lớn nói câu cám ơn nhưng...
"Về Anh Quốc"
Tôn Sơn Hạ tròn mắt, một giây sau lắc đầu không ngừng. Về Anh Quốc chẳng khác nào giam cầm, nhà ngoại cô ấy luôn luôn nghiêm khắc lại lắm quy tắc không được tự do thoải mái, làm gì cũng phải chừng mực, gia tộc William vốn là gia tộc thuộc Hoàng gia nên lúc nào giơ tay đi đứng cũng phải chú ý, vô cùng mệt mỏi. Vì thế, đào tạo ra một công chúa lại càng khắc nghiệt hơn.
"Không không không, em không về đó đâu, ông ngoại sẽ lại phải nghiêm khắc với em. Không....ba mẹ con không muốn đâu, con...Tiểu Ca...Anh thương Sơn Hạ nhất, Anh mau kêu Ca Ca đừng bắt Sơn Hạ đi"
Mếu máo một hồi cuối cùng Tôn Trì Phong đang mệt người dựa lưng vào ghế sofa nhắm mắt tịnh tâm mà bị con nhóc bướng bỉnh làm phiền đến đau đầu bóp mi tâm đành bấm bụng cất tiếng nói: "Nếu hết tuần sau bệnh tình của em có tiến triển tốt, Anh sẽ cho em về, được chưa? Đừng có làm phiền Anh nghỉ ngơi"
Tôn Sơn Hạ cười tươi vui vẻ hí hửng híp mắt. Niềm vui không thể tả nổi chỉ cần cô cố gắng bình phục sẽ được về nhà thôi.
Thành phố Dạ Châu lẫy lừng khap nước X vừa nhộn nhịp vừa phồn hoa, người người vội vã ùa vào đám đông tấp nập đông đúc, sự nhộn nhịp ấy luôn kéo dài từng phút từng giây không thể nào ngừng, cũng chẳng nghỉ ngơi. Thế nhưng lại có một sự kiện khiến cho cả đất nước X phải chấn động, ai nấy đều bất ngờ đó chính là 7 gia tộc luôn trụ vững trên bảng xếp hạng thị trường giờ đây lại biệt tăm bốc hơi khỏi nước X, thậm chí trên danh sách gia tộc bọn họ cũng không có mặt, chỉ trong 1 đêm mà 7 gia tộc không một ai biết tăm tít của bọn họ ra sao. Một dấu hiệu để bắt lấy cũng chẳng hề có, sự việc làm mọi người ai nấy đều hoang mang tò mò nhưng sáng hôm sau mọi người không bàn qua chuyện đó cứ thế sống cuộc sống như bình thường giống như 7 gia tộc kia có cũng được, không có cũng chẳng hề liên quan.
Còn về kết cuộc của 7 cô gái kia, sau khi bị tra tấn chưa đầy 3 phút bọn họ đã ngã lăn ra sàn bất tỉnh hơi thở yếu ớt trông thấy, Lữ Khán không hề chớp mắt, giọng nói lạnh lùng ra lệnh "Văng bọn chúng ra ngoài", đám người thuộc hạ mặc đồ đen nhanh chóng đi đến kéo bọn họ như lê một bao rác vứt ở ngoài ngã ba đầu đường.
____________________
Bình luận facebook