• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thảo Nguyên - Nơi Ấy Có Nàng Đợi Ta (1 Viewer)

  • Chương 1: Nàng hãy đợi ta

Nhận được chiếu chỉ của Hoàng đế, Đại Phong Nguyên soái cấp tốc lãnh đạo hai vạn thiết kỵ Nguyên binh lên Thiếu Lâm Tự khu trừ bọn phản loạn, ông quyết định đột kích bất ngờ chẳng ngờ để bọn phản loạn không kịp trở tay. Ngờ đâu bị Minh giáo, phe Chu Nguyên Chương và các nhân sĩ võ lâm đánh cho tơi bời. Thấy không thể áp chế được bọn phản loạn, ông cùng đám tàn quân còn lại vừa đánh vừa thủ vừa rút về Đại Đô. Chẳng may cánh tàn quân do ông chỉ huy bất ngờ bị một vị tướng dưới trướng Chu Nguyên Chương mai phục, không thể chống đỡ nổi số quân mai phục đông đảo đó nên ông - hậu duệ tài ba của thần tiễn Triết Biệt năm nào cùng đám tàn quân tử trận.
Sau khi đánh đuổi được Thát tử, quần hùng võ lâm ăn mừng mấy ngày liền rồi hẹn ngày tái ngộ. Tiếp đó, Chu Nguyên Chương, Dương Tiêu và Phạm Dao cho rằng cần phải khởi nghĩa đánh một trận quyết định đuổi toàn bộ bọn Mông Cổ ra khỏi Trung Thổ. Vô Kỵ quay lại nhìn Triệu Mẫn thì thấy nàng u buồn nhìn hướng khác xa xôi…
Mấy ngày sau, triều đình nhà Nguyên thất kinh nhận được tin Đại Phong Nguyên soái tử trận cùng đội quân thiện chiến của ông. Tiếp đó bốn tháng sau, nền mống Nguyên triều bắt đầu lung lay rụng rời vì những cơn sóng nổi dậy liên tục của những phong trào kháng Nguyên mạnh mẽ, đặc biệt là thế lực của Chu Nguyên Chương (đệ tử của Minh giáo thuộc Cự Mộc Kỳ) liên tục giành những thắng lợi to lớn, ông chỉ huy nghĩa quân tiến về Đại Đô đánh đuổi bọn Thát tử Nguyên Huệ Tông ra khỏi Trung Nguyên, Nhữ Dương Vương cùng con trai Khố Khố Đặc Mục Nhĩ và các tướng lĩnh khác ở Đại Đô chống đỡ hết sức vất vả mới bảo hộ được Hoàng đế, Thái tử, hoàng tộc, các cận thần và người dân Mông Cổ về quê hương Đại Mạc. Triều Nguyên đến đây là kết thúc sau hơn 80 năm tồn tại.
Sau khi chiếm được Đại Đô, tại hoàng cung các lãnh đạo Minh giáo đều suy tôn Vô Kỵ làm Hoàng đế, Chu Nguyên Chương thì vẻ mặt không cam tâm dù thế lực của ông là rất lớn nhưng Vô Kỵ không đồng ý. Chàng nhắc lại Tam Đại Lệnh và Ngũ Tiểu Lệnh là từ giáo chủ cho đến đệ tử chỉ là cứu giúp lương dân chống lại bọn cường hào ác bá và quan lại nhũng nhiễu dân lành chứ không được lợi dụng chống ngoại xâm chiếm đất xưng đế. Nhắc lại các điều lệnh xong chàng cầm thanh Đồ Long đao hướng về ngai vàng và nói: “Nếu như ta có lòng muốn xưng đế thì sẽ như cái ngai vàng này!”
Nói xong chàng vận kình lực cầm Đồ Long đao chém ngai vàng đứt làm đôi khiến đám Minh giáo và Chu Nguyên Chương thất kinh, cả bọn vội quỳ xuống hô lên tôn chỉ hoạt động của Minh giáo.
Do vì quá chán ngán những áp lực của chức giáo chủ mang lại cộng với việc không ưa quyền vị nên Vô Kỵ dùng Thánh Hỏa Lệnh ép Dương Tiêu phải tiếp nhiệm chức vị giáo chủ và những sự vụ còn lại đều giao cho ông giải quyết còn mình thì thoái lui hẳn khỏi Minh giáo cùng Triệu Mẫn về Võ Đang thăm Trương Tam Phong.
Tại Võ Đang, Triệu Mẫn quỳ xuống tạ tội năm xưa vô lễ với Tam Phong, ông chỉ cười khà khà và nói: “Làm người ai mà không mắc lỗi, nhưng biết lỗi mà sửa là người biết phục thiện. Huống chi ta được đứa cháu dâu thế này cũng thật là hiếm thấy. Đứng lên đi.”
Được Tam Phong tha tội, nàng đứng dậy lòng đầy hân hoan nhìn về phía Vô Kỵ thấy chàng gật đầu. Từ lúc lên Võ Đang chàng chỉ lo mỗi chuyện này nhưng giờ thì đã trút được gánh nặng. Nhìn hai người họ âu yếm nhìn nhau khiến Tam Phong bùi ngùi nhớ đến đệ tử vắn số tội nghiệp Thúy Sơn cùng vợ là Tố Tố, may là Vô Kỵ có kết cục tốt đẹp không giống như cha nó. Bỗng ông nói: “Vô Kỵ, sao không dẫn hôn thê của con "ra mắt" cha và mẹ con đi.”
Vô Kỵ và Triệu Mẫn ngạc nhiên khi nghe ông nói, Kỵ đáp: “Hài nhi tuân mệnh lời dạy của Thái sư phụ.”
Rồi chàng dẫn nàng đi thăm phần mộ cha mẹ mình, hai người quỳ xuống hai phần mộ được đặt cạnh nhau, đoạn chàng nói: “Phụ thân, mẫu thân nay hài nhi dẫn hôn thê của con ra mắt cha mẹ.”
Nàng nói: “Tiểu nữ tên Mẫn Mẫn, xin ra mắt cha và mẹ. Con xin thay mặt cha mẹ sẽ yêu thương chăm sóc cho phu quân của con là Trương Vô Kỵ suốt đời, quyết không hai lòng như ai kia. Xin cha và mẹ yên tâm.”
Vô Kỵ chột dạ tưởng nàng còn để bụng chuyện trước kia quay lại nhìn nàng nói: “Muội nói ai hai lòng vậy?”
Nàng cười mỉm đáp gọn: “Tự khắc biết.”
Rồi chàng và nàng cùng nhau lạy mấy cái trước hai bia mộ.
Ở Võ Đang được mấy ngày chàng và Triệu Mẫn bái biệt Tam Phong và Võ Đang để lên đường du ngoạn giang hồ.
Thấy Vô Kỵ không có ý định làm hoàng đế cộng với việc chàng đã thoái lui khỏi Minh giáo, vậy là bớt đi một kẻ nguy hiểm đầy phiền toái cho mình, Chu Nguyên Chương liền nắm lấy cơ hội lên ngôi Hoàng đế tự xưng là Minh Thái Tổ, còn gọi là Hồng Vũ Đế, ông khai sáng ra triều đại mới của người Hán: nhà Minh và bắt đầu tàn sát những bậc khai quốc công thần đã cùng ông chinh chiến vào sinh ra tử bởi vì họ thuộc Minh giáo mà uy danh của Minh giáo hiện nay rất là lớn có thể đe dọa sự tồn vong của triều đại mới do ông sáng lập nên bắt buộc ông phải hành động. Sau đó ông điều động một lượng lớn binh mã bao vây Quang Minh đỉnh tiêu diệt những thành phần cộm cán trong Minh giáo, nói thẳng ra là giết sạch không chừa một ai.
Cùng lúc đó vào một buổi chiều đang dừng chân bên một quán ăn nhỏ, Triệu Mẫn và Vô Kỵ mới hay tin Minh giáo đang gặp nạn. Triệu Mẫn nói: “Dù sao Minh giáo cũng là nơi thân tình đầy những mối quan hệ huynh đệ tình như thủ túc với chàng, hơn nữa chàng cũng từng là giáo chủ của họ. Vậy nên chàng đến Đại Đô một chuyến giết hắn để trả thù cho huynh đệ Minh giáo của chàng.”
Vô Kỵ nói: “Nàng không đi cùng ta sao?”
Nàng đáp: “Trung thổ này giờ đã là của người Hán các huynh đâu còn là mảnh đất mà kẻ thuộc Phiên bang như muội có thể lưu trú, huống hồ chi muội đã quyết không phá thệ lời nói hôm trước tại bữa tiệc có huynh đệ Minh giáo của huynh tham dự. Thiếp đã quyết định quay trở về Đại mạc, huynh báo thù xong rồi thì quay về Mông Cổ tìm muội, chúng mình lại kết mối lương duyên của đôi ta.”
Rồi nàng chỉ cho chàng nơi mà nàng dừng chân ở Mông Cổ. Nàng nói: “Chàng cứ y theo hướng dẫn của thiếp thể nào cũng tìm được. Còn đây là khăn tay thiếp luôn giữ bên mình. Chàng hãy giữ lấy, nếu có nhớ thiếp thì lấy nó ra ngắm, hy vọng có thể giúp chàng khuây khỏa nỗi nhớ khi không có thiếp bên cạnh.”
Vô Kỵ ôm nàng vào lòng một lúc rồi trao cho nàng nụ hôn nồng thắm như muốn nói: "Vắng nàng ta sẽ buồn lắm".
Rồi chàng nói: “Nàng ở bên đó đợi ta, xong việc ta sẽ nhanh chóng trở về bên nàng.”
Nàng đáp: “Thiếp sẽ đợi chàng dù là trong vô vọng thiếp cũng mãi đợi.”
…………
Nghe tin Minh giáo gặp nạn bởi do Chu Nguyên Chương gây ra, Vô Kỵ lửa giận nổi lên, chàng phải trả thù cho những anh em trong giáo…
Biết rằng Vô Kỵ sẽ đến hoàng cung trong hôm nay, Minh Thái Tổ tăng cường phòng vệ trong lẫn ngoài cung một cách nghiêm ngặt vì ông thừa biết Vô Kỵ võ công cao cường lại chứng kiến uy lực của Vô Kỵ khi chàng cầm Đồ Long Đao chém đôi cái ngai vàng khiến ông có chút bất an trong lòng nhưng ông đã có cách đối phó…
Bỗng có tiếng “rầm” do ba bốn tên lính cận vệ bị Vô Kỵ đánh văng vào cánh cửa khiến nó vỡ tung ra. Chứng kiến cảnh đó, Thái Tổ biết giáo chủ năm xưa của mình đã đến, Vô Kỵ mặt hầm hầm đầy những cơn giận bước vào phòng và gằn nói từng chữ một: “Tại sao ngươi lại tàn sát huynh đệ Minh giáo?”
Thái Tổ thản nhiên trả lời: “Đơn giản vì thanh thế uy danh của Minh giáo quá lớn lại đe dọa triều đại này do ta sáng lập, không giết chúng đi thì để làm gì?”
Vô Kỵ nói: “Không phải ngươi xuất thân từ Minh giáo sao?”
Thái Tổ nhếch mép: “Hừ, để chúng im lặng mãi mãi thì việc xuất thân của ta sẽ hoàn toàn nằm vùi trong đống tro tàn của chúng.”
Vô Kỵ dằn không được cơn tức giận nói rằng: “Tên vong ơn bội nghĩa, ta sẽ giết ngươi…”
Thái Tổ lớn tiếng đáp trả: “Kẻ làm nên đại cuộc thì phải bất chấp tất cả, quyết đoán trong mọi tình huống, lập trường phải mạnh mẽ vững vàng; ngươi thân là giáo chủ lại quá nhu nhược, thiếu quyết đoán, lúc nào cũng phải nghe theo ý kiến người khác mà không đưa ra được chính kiến của mình, người như ngươi mà cũng làm giáo chủ của ta sao? Không biết đám Minh giáo nghĩ gì mà lại đưa một tên oắt con như ngươi làm giáo chủ. Ta thì không phục ngươi từ cái lần ở Hồ Điệp Cốc ngươi cho việc làm của ta là vô nhân đạo, thật uổng công ta phải nhịn nhục trong muôn nghìn cái tử bị bọn Thát đát kia bố ráp mà liều mạng đem tin bọn Lục đại phái cho ngươi biết, tưởng sao công lao bọn ta bị ngươi xem như nước đổ lá khoai vậy.”
Vô Kỵ chợt khựng lại: “Ngươi…”
Thái Tổ nói tiếp: “Ta biết ngươi sẽ đến đây trả thù, nhưng ngươi sẽ không giết ta đâu.”
Vô Kỵ nói: “Tại sao ta không dám giết ngươi?”
Thái Tổ tiếp lời: “Hiện nay tuy giang san đã thu về một mối nhưng mối nguy hiểm ngoài biên cương vẫn còn, bọn Thát tử tuy thua nhưng lòng không phục, chúng vẫn ngày đêm lên kế hoạch phục thù, nếu Trung Nguyên lại xảy ra biến động nữa thì chúng sẽ xua quân tấn công ngay, lúc đó Trung Nguyên lại rơi vào binh lửa loạn lạc nữa. Huống hồ chi uy đức Nguyên Chương ta vang dội khắp Trung Nguyên cũng nhờ công lao to lớn của ta đã chiếm đất chiếm thành từ tay bọn Thát tử, dân chúng ai cũng ca ngợi ta, nghĩ thử xem nếu ngươi giết ta thì chuyện gì xảy ra?”
Vô Kỵ ngẫm lại điều Nguyên Chương vừa nói thấy quả thật đúng nhưng chàng nói: “Cứ thử xem.”
Chàng vận Cửu Dương Chân Khí lên bàn tay rồi vận kình lực xông tới chưởng Minh Thái Tổ một đòn. Giây lát sau, long bào Thái Tổ đang mặc vỡ nát thành từng mảnh, trên người tuyệt nhiên không có vết tích gì từ cú chưởng của Vô Kỵ khiến cho Thái Tổ không khỏi toát mồ hôi hột nhưng ông vẫn điềm nhiên như thường.
Vô Kỵ quay bước ra đi nói: “Hãy là một đấng minh quân tốt, nếu ta nghe dân chúng lầm than oán trách ngươi thì lúc đó ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi. Nhớ đấy.”
Vô Kỵ đã rời đi từ lâu, Minh Thái Tổ mới trấn tĩnh tinh thần lại được. Minh Thái Tổ tỏ ra là một vị minh quân tốt ông ra các chính sách giúp dân chúng an cư lạc nghiệp, ổn định trật tự trị an trong nước, trừng trị bọn cường hào ác bá và điều trị bệnh tham nhũng kinh niên của đám quan lại bằng những hình phạt tàn khốc,…
Sau khi xong việc, Vô Kỵ y theo lời hướng dẫn của Triệu Mẫn đã tìm đến nơi nàng đang cư ngụ, đó là một vùng thảo nguyên xanh mướt trập trùng trải dài bất tận. Chàng đang cưỡi ngựa lững thững ven bờ sông thì thấy một cô gái ăn mặc rất đẹp tay đang cầm khúc cây dài tựa như roi đang lùa bầy cừu uống nước sông. Vô Kỵ thắng ngựa lại, chàng nhìn kỹ hình dáng cô gái đang quay lưng lại với chàng thấy sao mà vô cùng quen thuộc. Linh tính mách bảo chàng đó chính là người con gái đã cùng chàng vào sinh ra tử trải qua biết bao hoạn nạn mới có thể đến được với nhau. Con tim chàng mách bảo: “Tâm can bảo bối của ngươi ở trước mặt đó, hỡi Trương đại giáo chủ, mau lại tới ôm nàng vào lòng đi nào, ngươi còn đợi gì nữa?”. Không kìm được cảm xúc đang hân hoan trỗi dậy, giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má chàng khi tâm can bảo bối đã hiên diện trước mặt. Chàng hét lớn: “Mẫn muội, có phải là muội không ?”
Nghe tiếng hét , cô gái từ từ quay lại, nhận ra phu quân của mình đã tới, những dòng lệ bắt đầu nhỏ ra chạy dài trên má nàng, cây roi nàng cầm trên tay bất chợt rớt xuống. Nàng nói lớn: “Vô Kỵ ca ca, sao giờ này chàng mới tới?”
Nhận ra đó chính là hiền thê Mẫn Mẫn, gương mặt trong sáng như ngọc, ánh thu ba lóng lánh đầy vẻ yêu kiều không lẫn vào đâu được. Chàng đáp: “Xin lỗi muội, ta bị lạc đường phải khó khăn lắm mới đến được đây.”
Nàng cười ấm áp: “Thật là, biết trước thế này thiếp đợi chàng làm cho xong việc rồi hai ta mới đến đây.”
Hạnh phúc vỡ òa, Vô Kỵ vội xuống ngựa làm rơi cả khăn tay mà nàng tặng, chàng chạy đi như bay đến chỗ nàng, ôm chặt nàng vào lòng, nhấc bổng nàng lên xoay mấy vòng.
Sau đó chàng giúp nàng lùa bầy cừu trở về nơi nàng cư ngụ. Vừa đi chàng vừa kể cho nàng nghe chuyện mình đã làm, nàng thì chăm chú lắng nghe đưa ra nhận định của mình. Một buổi chiều, chàng và nàng mỗi người một ngựa cùng nhau du ngoạn thảo nguyên, nàng dẫn chàng đi tham quan nơi quê cha đất tổ của nàng mà chàng vốn lạ lẫm. Dẹp bỏ sau lưng là những chuỗi ngày đầy bão tố, ân oán, tang thương và bây giờ là cuộc sống mới đang chào đón họ ở vùng thảo nguyên này.

"Nàng bỏ phú quý lẫn chức quận chúa
Ta từ quyền vị lẫn danh giáo chủ
Đôi ta song mã cùng nhau song hành
Cùng nhau sánh bước du hành thảo nguyên."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom